Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bầu Trời Sụp Đổ

Chương 23

Tác giả: Sidney Sheldon

Raven Hill, một tấm bảng báo hiệu CẤM VÀO màu đỏ và một hàng rào kín loại cao ngất được dựng lên để ngăn cách tổng hành dinh của FRA tại Anh với thế giới bên ngoài. Bên trong những căn hẩm được canh giác nghiêm ngặt là hàng loạt các dụng cụ tối tân phục vụ cho công tác nghe lén và kiểm tra hệ thống tín hiệu toàn cầu cũng như trong cả nước Anh.

Trong toà nhà trung tâm của cơ quan này, bốn người đàn ông đang nhìn vào một màn hình lớn.

Xem cô ta thế nào, Scotty.

Họ theo dõi cảnh trên màn hình thay đổi trong khi chiếc ăng ten từ từ chuyển động. Một lát sau, hình ảnh Dana vào phòng khách sạn Soyuz xuất hiện trên màn hình.

Cô ta về rồi. – Họ quan sát Dana rửa đôi tay vấy máu một cách vội vàng và bắt đầu cởi quần áo.

Này, lại nữa này. – Một người cười to.

Ôi, tôi thích được ăn cô ta quá. Một người nữa bước vào.

Đừng, trừ khi cậu thích ăn thịt người chết, Charlie ạ.

Anh nói cái gì vậy?

Cô ta sắp gặp phải một tai nạn thảm khốc.

Dana mặc xong quần áo rồi nhìn đồng hồ. Vẫn còn thừa thời gian để đến khách sạn Metropol và ra sân bay. Với nỗi sợ hãi mỗi lúc một tăng nàng chạy vội xuống lầu. Không thấy người đàn bà mập đâu cả.

Dana bước ra ngoài đường. Trời càng lúc càng lạnh hơn.

Gió vẫn thổi dữ dội. Một chiếc taxi đỗ trước mặt nàng.

– Taxi.

Đừng đi taxi. Đi thẳng đến khách sạn Metropol. Khách sạn này có tuyến xe bus thường trực ra sân bay.

– Không.

Dana bắt đầu đi bộ dọc theo con phố phủ đầy tuyết. Mọi người chen nhau vượt qua nàng, vội vã trở về nhà hoặc văn phòng ấm áp. Khi Dana đi tới một ngã tư đông đúc, dừng lại trước đèn đỏ, bất thình lình nàng lĩnh nguyên một cú đẩy thô bạo từ phía sau và cả người nàng nhào ra lòng đường, ngay trước mũi một chiếc xe tải đang lao tới. Nàng chới với trên mặt đường đóng băng rồi ngã ngửa ra, kinh hoàng nhìn chiếc xe khổng lồ sắp sửa nghiến lên người mình.

Vào giây cuối cùng đó, người tài xế mặt trắng bệch cố đánh mạnh tay lái sang một bên và bánh xe lướt qua người Dana trong gang tấc.

Trong một khoảng khắc, Dana nằm trong bóng tối, tai ù đặc vì tiếng động cơ xe, tiếng lốp xe kéo lê lên trên mặt đường đến chói cả tai.

Bỗng nhiên nàng lại trông thấy bầu trời. Chiếc xe tải đã đi xa. Dana chuếnh choáng ngồi dậy. Mọi người xúm vào đỡ nàng đứng lên. Nàng nhìn quanh để tìm kẻ đã đẩy mình, nhưng giờ đây hắn có thể là bất kỳ ai trong đám đông này. Dana hít những hơi dài và cố lấy lại bình tĩnh. Đám đông vây quanh nàng đang nói to bằng tiếng Nga. Họ lại bắt đầu làm nàng sợ.

Khách sạn Metropol? – Dana hy vọng hỏi.

Một nhóm thanh niên tiến tới. – Được rồi. Chúng tôi đưa cô đi.

Tiền sảnh của khách sạn Metropol khá ấm áp, tràn ngập khách du lịch và dân kinh doanh.

Đi lẫn vào đám đông. Tôi sẽ đợi cô ở Washington khi cô đến nơi.

Dana hỏi một nhân viên:

Khi nào thì có chuyến xe bus kế tiếp ra sân bay?

Ba mươi phút nữa, thưa cô!

Cảm ơn.

Nàng ngồi xuống ghế, thở một cách nặng nhọc, cố xua đi nỗi kinh hoàng vẫn còn đọng lại trong đầu. Ai đang định giết nàng và tại sao? Kemal vẫn bình yên chứ?

Người nhân viên đến bên Dana:

– Xe bus đến rồi.

Dana là người đầu tiên lên xe. Nàng ngồi vào ghế cuối cùng và ngắm nghía gương mặt của các hành khách. Họ là khách du lịch đến từ nhiều nước khác nhau ở châu Âu, châu Á, châu Phi và vài người từ châu Mỹ. Một người đàn ông ngồi ở dãy ghế bên kia nhìn nàng chằm chằm.

Trông hắn quen quá, Dana nghĩ. Hay là hắn đang theo dõi mình? Nàng thấy mình đã quá lo lắng.

Một giờ sau khi đến sân bay Sheremetyevo II, Dana là người cuối cùng xuống xe. Nàng đi vào phòng làm thủ tục và tiến về phía quầy của Air France.

Tôi có thể giúp gì?

Xin hỏi chỗ của Dana Evans đã được đặt chưa? Dana cố ghìm hơi thở.

Anh ta xem qua tờ danh sách.

Rồi. Vé của cô đây. Nó đã được thanh toán.

Cám ơn Roger. Cảm ơn.

Chuyến bay mang số hiệu 220. Một giờ mười phút nữa cất cánh.

Ở đây có phòng chờ. – Dana định nói với đông người – Tôi có thể nghỉ ở đâu?

Hết hành lang này rồi rẽ phải.

Cảm ơn.

Phòng chờ khá đông người. Không có gì tỏ ra bất thường hay đe doạ cả. Dana ngồi xuống.

Chỉ một lát nữa thôi nàng sẽ trên đường về Mỹ và sẽ được an toàn.

“Chuyến bay của hãng hàng không Air France đi Washington D.C mang số hiệu 220 ở cửa số ba. Mời hành khách cầm sẵn trên tay hộ chiếu và vé máy bay”.

Dana đứng dậy và đi về phía cửa số ba. Một người đàn ông quan sát nàng từ quầy của Aeroflot nói vào điện thoại di động.

Mục tiêu chuẩn bị lên máy bay.

***

Cô ta đi chuyến bay số 220 của Air France. Tôi muốn xong cô ta ngay tại sân bay.

Ông muốn làm theo cách nào?

Theo tôi thì là một vụ tai nạn xe cộ và hung thủ bỏ trốn.

***

Họ đang bay ở độ cao mười lăm cây số so với mực nước biển, trên bầu trời quang đãng không một gợn mây. Trên máy bay không còn ghế trống nào. Một người Mỹ ngồi bên cạnh Dana.

– Gregory Price, – anh ta nói. – Tôi đi công chuyện.

Anh ta khoảng bốn mươi, gương mặt dài khoằm khoặm, cặp mắt màu xám nhạt để ria mép. – Đất nước mà chúng ta vừa rời khỏi thế nào nhỉ?

“Mục đích tồn tại duy nhất của Krasnoyarsk-26 là sản xuất chất phóng xạ, yếu tố then chốt của vũ khí nguyên tử. Người Nga thì chắc chắn khác chúng ta rồi, nhưng sau một thời gian thì cô sẽ quen với họ thôi.

Một trăm ngàn nhà khoa học và kỹ thuật viên sống và làm việc ở đây”.

Rõ ràng là họ nấu ăn không giống người Pháp. Mỗi lần sang đây tôi đều phải mang đồ ăn theo!

Họ không thể đi ra ngoài. Không ai đến thăm họ. Họ phải cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Cô sang Nga làm việc à?

Dana trở về với thực tại.

– Du lịch.

Anh ta ngạc nhiên nhìn nàng.

– Đi du lịch Nga vào thời tiết chết tiệt này sso?

Lúc các chiêu đãi viên mang bữa ăn nhẹ ra cho hành khách, Dana định từ chối nhưng nàng chợt nhận ra mình đang đói meo. Nàng không thể nhớ đã ăn bữa cuối cùng vào lúc nào. Gregory Priee nói.

Nếu cô muốn một ly rượu ngô, thì tôi dang có một chai xịn đây, thưa cô.

Không, cảm ơn. – Nàng nhìn đồng hồ. Vài tiếng nữa thôi là máy bay sẽ hạ cánh.

Khi chiếc máy bay của Air France ngừng hẳn trên sân bay Dulles, có bốn người đàn ông đứng quan sát các hành khách lần lượt bước ra khỏi máy bay. Họ đứng đó, tự tin, biết chắc rằng nàng không thể nào trốn thoát.

Một người nói:

Cậu chuẩn bị kim tiêm chưa?

Rồi!

Đưa cô ta đến công viên Rock Creek. Ông chủ muốn có một vụ tai nạn giao thông.

Được!

Cặp mắt họ quay trở lại phía cửa máy bay. Hành khách vẫn nốỉ tiếp bước ra, dừng lại mặc áo len, áo da, đội mũ len, đeo găng rồi đi tiếp. Dòng người củối cùng cũng kết thúc. Một người cau mày.

– Để tôi xem cái gì giữ chân cô ta lại.

Hắn ta chạy vào đường dốc dẫn đến cửa máy bay.

Tổ lao công đang bận biu với công việc. Hắn ta bước vào, len lỏi giữa hai hàng ghế. Không có dấu hiệu của hành khách nào nữa. Hắn mở cửa toilet. Bên trong trống không. Hắn đi vội ra gặp tiếp viên trưởng đang chuẩn bị rời khỏi, Dana Evans ngồi ở chỗ nào? Cô ta ngạc nhiên nhìn hắn.

Dana Evans? Cô phát thanh viên trên TV à.

Đúng!

Cô ấy không có mặt trên chuyến bay này. Mong là cô ấy sẽ đi các chuyến bay của tôi. Tôi rất thích được gặp cô ấy.

Gregory Plice vẫn nói với Dana:

Cô có biết đỉều tuyệt nhất trong ngành kinh doanh gỗ là gì không? Đó là các sản phẩm của cô tự phát triển. Vâng, ngài chỉ việc ngồi yên và xem, Mẹ Thiên nhiên sẽ mang tiền về cho ngài.

Giọng nói vang lên từ trong loa.

“Chúng tôi sẽ hạ cánh xuống sân bay ở Hare, Chicago trong vài phút nữa. Xin quý khách vui lòng dựng lưng ghế thẳng lên và cài dây an toàn”.

Người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đối diện nàng nói với vẻ bất cần.

Ừ, dựng lưng ghế thẳng lên. Có chết thì tôi cũng chẳng thèm ngả người ra lấy một phút. Từ “chết” làm Dana giật nảy mình. Nàng có thể nghe thấy âm thanh của loạt đạn găm vào tường và cảm thấy bàn tay đã đẩy mình vào mũi ôtô. Nàng rùng mình khi nghĩ đến chuyện hai lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Vài giờ trước, lúc còn ngồi trong phòng chờ ở sân bay Sheremetyevo II, Dana đã tự nhủ rằng mọi chuyện sắp yên ổn cả rồi. Người tốt bao giờ cũng thắng. Nhưng một cuộc nói chuyện với ai đó cứ có cái gì làm nàng băn khoăn. Phải chăng là với Matt? Hay uỷ viên Shdanof. Tim Drew? Dana càng cố nhớ lại càng không nhớ được.

Tiếng thông báo của nhân viên sân bay vang lên trong loa: “Chuyến bay của hãng hàng không Air France đi Washington D.C mang số hiệu 220 ở cửa số ba. Mời hành khách cầm sẵn hộ chiếu và vé máy bay ra tay”.

Dana đứng dậy và đi về phía cửa. Lúc sắp đưa vé cho người gác, nàng bỗng nhớ ra đó là cái gì. Đó là cuộc nói chuyện cuối cùng của nàng với Sasa Shdanoff.

Không ai biết tôi ở đó. Đó là nơi mà các cô gọi là “Căn nhà an toàn”.

Người duy nhất mà nàng tiết lộ chỗ ở của Shdanoff là Roger Hudson. Và ngay sau đó, Shdanoff bị giết. Và ngay từ đầu Roger Hudson đã nói bóng gió đến một mối quan hệ mờ ám giữa Taylor Winthrop với người Nga.

Lúc tôi còn ở Moscow có tin đồn là Taylor Winthrop dính vào vài vụ làm ăn cá nhân với người Nga…

Trước khi Taylor Winthrop trở thành đại sứ ở Nga, ông ấy có bảo các bạn mình rằng ông ấy đã dứt khoát về hưu…

Taylor Winthrop đã gây áp lực với Tổng thống để được bổ nhiệm vào chức đại sứ… Nàng đã thông báo cho Roger và Pamela mọi hoạt động của mình. Và họ đã theo dõi nàng sát sao. Chỉ vì một lý do duy nhất: Roger Hudson chính là đồng sự của Taylor Winthrop.

***

Khi chiếc máy bay của American Airlines hạ cánh xuống sân bay O’Hare ở Chicago, Dana nhòm qua cửa sổ xem có điều gì đáng nghi không. Không có gì cả: Mọi thứ vẫn bình thường. Nàng hít một hơi dài và rời khỏi máy bay. Thần kinh của nàng căng ra như dây đàn.

Nàng luôn cố đi lẫn vào giữa đám đông, đứng cùng với đám đông. Nàng phải thực hiện một cuộc gọi khẩn.

Trong suốt chuyến bay, một điều khủng khiếp chợt loé lên trong đầu làm nàng thấy sự nguy hiểm của bản thân không còn quan trọng nữa. Kemal. Nếu nó cũng đang bị nguy hiểm vì nàng thì sao? Nàng không chịu đựng nổi ý nghĩ có chuyện gì xảy ra với nó. Nàng phải tìm người bảo vệ Kemal. Ngay lập tức, nàng nghĩ đến Jack Stone. Anh ta ở trong một tổ chức có đủ quyền lực để cho nàng và Kemal một sự bảo vệ cần thiết và nàng tin chắc rằng anh ta sẽ thu xếp chuyện này. Anh ta đã tỏ ra thông cảm với nàng ngay từ thời gian đầu. Anh ta thật sự không phải là người của bọn chúng.

Tôi đang cố tránh xa vụ này. Đó là cách tốt nhất tôi có thể giúp cô, nếu cô hiểu ý tôi.

Dana đi tới một góc vắng trong phòng đón khách, lục tìm trong túi và lôi ra số điện thoại riêng mà Jack Stone đã đưa. Nàng bấm số. Anh ta trả lời ngay.

Jack Stone đây.

Tôi là Dana Evans. Tôi đang gặp rắc rối. Tôi cần anh giúp.

Chuyện gì xảy ra thế?

Bây giờ tôi không thể nói, nhưng có người đang theo dõi tôi, tìm cách giết tôi.

Tôi không biết. Nhưng về con nuôi tôi, Kemal, tôi lo cho nó quá. Anh có thể giúp tôi cho người đến bảo vệ nó?

Anh ta trả lời ngay.

Cứ để cho tôi. Giờ này nó ở nhà chứ?

Vâng.

Tôi sẽ cho người đến. Thế còn cô thì sao? Cô nói có ai đang định giết cô à?

Vâng. Họ đã làm hai lần rồi.

Để tôi xem mình có thể làm được gì. Cô đang ở đâu?

Sân bay O’Hare, Chicago, phòng đón khách của American Airlines, và tôi không biết lúc nào mới có thể rời khỏi chỗ này.

Cô cứ ở ngay đấy. Tôi sẽ cho người đến bảo vệ cô. Cô không phải lo cho Kemal đâu.

Dana thấy nhẹ cả người.

Cảm ơn. Cảm ơn anh.

Nàng gác máy.

***

Trong văn phòng của mình ở FRA, Jack Stone gác máy. Anh ta ấn nút của hệ thống liên lạc nội bộ.

Mục tiêu vừa gọi điện. Cô ta ở trong phòng đón khách của Ameriean Airlines ở O’Hare. Bắt cô ta lại.

Vâng.

Khi nào tướng Booster từ Viễn Đông trở về?

Chiều hôm nay.

Được, rời khỏi đây ngay trước khi lão ta biết chuyện gì đang xảy ra.

Bình luận