Mẹ Dana cắn một miếng bánh cưới.
Ngọt quá. Ngọt quá đi. Hồi còn trẻ mẹ cũng hay làm bánh, bánh của mẹ bỏ vào mồm là lập tức tan ngay. – Bà quay sang Dana. – Đúng không, con gái yêu?
Lập tức tan ngay, – là cụm từ cuối cùng lọt vào đầu Dana, nhưng chuyện đó không quan trọng, – Dĩ nhiên, thưa mẹ, – nàng nói với nụ cười ấm áp.
Hôn lễ được cử hành trong phòng của Toà thị chính thành phố. Dana đã mời mẹ mình vào phút cuối cùng, sau một cú điện thoại.
Con yêu, rốt cuộc thì mẹ không lấy con người tồi tệ ấy nữa. Con và Kemal đã đúng, vì vậy mẹ trở về Las Vegas!
Chuyện gì đã xảy ra hả mẹ?
Mẹ phát hiện ra hắn có vợ rồi. Bà ta cũng không thích hắn.
Con rất tiếc, mẹ ạ.
Vậy là mẹ lại cô đơn ở đây.
Cô đơn là một điều gợi ý. Dana đã mời bà đến dự lễ cưới của nàng. Nhìn mẹ mình nói chuyện với Kemal và nhớ được tên thằng bé, Dana mỉm cười. Chúng ta sẽ cho bà được làm bà ngoại. Niềm hạnh phúc của nàng thật quá lớn lao. Cưới Jeff là một điều kỳ diệu, nhưng còn nhiều điều kỳ diệu khác nữa.
***
Sau đám cháy, Jeff và Kemal được đưa ngay vào bệnh viện điều trị. Khi họ ở trong đó, một nữ y tá đã kể cho các phóng viên nghe về cuộc phiêu lưu của Kemal và câu chuyện lập tức được đưa lên các phương tiện truyền thông. ảnh Kemal lên báo, còn trên TV, người ta tường thuật lại câu chuyện một cách chi tiết. Một cuốn sách viết về những gì nó đã trải qua sắp ra mắt và nghe đâu còn cả một bộ phim truyền hình nữa.
Nhưng chỉ với điều kiện cháu là diễn viên chính, – Kemal khăng khăng. Ở trường, nó đã là một anh hùng.
Khi các thủ tục nhận con nuôi được tiến hành, một nửa các bạn cùng trường của Kemal đã đến chúc mừng nó.
Kemal nói:
Con đã thật sự là con của bố mẹ rồi à?
Đúng vậy, – Dana và Jeff nói. – Chúng ta thuộc về nhau!
Tuyệt vời. – Chờ đến khi Ricky Underwood nghe được tin này. Ha!
***
Cơn ác mộng kinh hoàng của một tháng trước đã dần tan biến. Giờ đây ba người họ đã là một gia đình và ngôi nhà là nơi trú ngụ an toàn nhất. Mình không cần thêm một cuộc phiêu lưu nào nữa, Dana nghĩ. Mình đã đi quá đủ rồi.
Một buổi sáng Dana thông báo:
Em vừa tìm được một căn hộ mới rất tuyệt vời cho cả bốn chúng ta.
Ba chúng ta chứ, – Jeff nhắc nàng.
Không, – Dana dịu dàng nói. – Bốn chúng ta.
Jeff nhìn nàng đăm đăm.
– Ý mẹ là chúng ta sắp có em bé. Con mong đó là một đứa em gái.
Càng ngày càng có nhiều tin tốt. Phóng sự mở đầu cho chương trình Đường dây tội ác, – Chuyện của Roger Hudson, một âm mưu sát nhân, – nhận được vô số lời khen và tỷ lệ khán giả theo dõi tăng vọt lên. Ở mức kỷ lục. Matt Baker và Elliot Cromwell thì khỏi phải nói.
Họ vui ra mặt.
– Cô nên chuẩn bị sẵn mọi thứ cho giải Emmy(1) sắp tới đi! – Elliot Cromwell bảo Dana.
Chỉ có đúng một vệt đen duy nhất. Rachel Stevens đã không thắng nổi căn bệnh ung thư. Lúc tin về cái chết của cô được đăng tải, Jeff và Dana mới biết chuyện gì xảy ra. Khi đọc đoạn tin này trên chiếc máy phóng đại chữ, Dana lại thấy nghẹn ngào.
Tôi không đọc nổi, – nàng nói với Richard Melton. Vậy là anh ta đọc nó. Yên nghỉ.
***
Họ đang thực hiện mục bản tin lúc mười một giờ.
“Và ngay tại đây, một người bảo vệ ở Spokane Washington, bị buộc tội giết một gái làm tiền mười sáu tuổi và bị nghi ngờ có liên quan đến cái chết của mười sáu người khác… Ở Sicily, xác của Malcolm Beaumont, người thừa kế bảy mươi tuổi của một công ty thép, được tìm thấy trong bể bơi. Beaumont đang hưởng tuần trăng mật với người vợ mới hai nhăm tuổi. Đi cùng họ là hai người anh của cô dâu. Bây giờ là dụ báo thời tiết với Marvin Greer…”
Khi bản tin kết thúc, Dana vào gặp Matt Baker.
Có cái gì đó cứ làm tôi thắc mắc. Matt.
Cái gì vậy? Nói ra để tôi giải quyết cho.
À, chuyện một triệu phú bảy mươi tuổi chết đuối trong bể bơi khi đang đi hưởng tuần trăng mật với cô dâu hai nhăm tuổi. Ông có thấy chuyện này thuận lợi một cách tồi tệ không?
Chú thích:
(1) Giải thưởng Truyền hình hàng năm của Mỹ
The End