Chuông điện thoại di động của Dana reo lên.
Jeff!
Chào em yêu. Giọng của anh như một tấm chăn bao bọc quanh nàng, sưởi ấm cho nàng.
Ồ, Jeff! – Nàng thấy mình đang run lên.
Em thế nào?
Em thế nào ư? Em đang chạy trốn tử thần đây.
Nhưng nàng không thể cho anh biết điều đó. Bây giờ anh chẳng có cách nào giúp được nàng. Đã quá muộn rồi.
Em… em bình thường, anh yêu ạ.
Em đang ở đâu, hả người đi du lịch thế giới?
Em ở Chicago. Mai em sẽ về Washington. Khi nào thì anh về với em. Rachel sao rồi?
Cô ấy có vẻ tạm ổn.
Em nhớ anh.
Cửa phòng ngủ của Rachel bật mở và cô bước ra ngoài phòng khách. Cô định gọi Jeff nhưng dừng lại ngay khi thấy anh đang gọi điện thoại.
Em không thể tưởng tượng anh nhớ em nhiều đến thế nào đâu, Jeff nói. Ôi em yêu anh nhiều.
Một người đàn ông đứng gần đó có vẻ như đang quan sát nàng. Tim Dana bắt đầu đập mạnh.
Anh yêu, nếu có chuyện gì xảy ra với em… hãy nhớ rằng em… – Với Jeff, cảnh giác ngay. – Ý của em là chuyện gì xảy ra – Không có gì. Em… em không thể nói rõ vào lúc này, nhưng em chắc rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi.
Dana, em không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra với mình được. Anh cần em. Anh yêu em hơn tất cả những người khác trong đời. Mất em, anh không thể… Rachel lắng nghe thêm một lát rồi nhẹ nhàng trở về phòng ngủ và đóng cửa lại.
***
Dana và Jeff nói chuyện thêm mười phút nữa. Khi dập máy, nàng đã thấy khá hơn. Cũng may là mình đã có cơ hội nói lời từ biệt. Nàng ngước lên và thấy người lúc nãy vẫn đang quan sát mình. Không thể nào người của Jack Stone lại đến sớm như vậy. Mình phải ra khỏi chỗ này. Nỗi lo sợ của nàng lại trào lên.
Người đàn ông trong căn hộ kế bên gõ cửa nhà Dana. Bà Daley ra mở cửa.
Chào.
Giữ Kemal ở nhà. Chúng tôi sắp cần đến nó.
Cứ để đấy tôi lo! – Bà Daley đóng cửa lại và gọi Kemal. – Cháo của cháu xong rồi này!
Bà Daley nhấc bát cháo ra khỏi bếp, mở ngăn kéo cuối cùng nơi chất đầy các gói thuốc ngủ hiệu Buspar.
Hơn mười hai gói đã hết sạch. Bà ta mở hai gói mới, lưỡng lự rồi lấy thêm một gói nữa, trộn lẫn thuốc bột trong gói với cháo rồi bỏ đường vào, mang ra ngoài phòng ăn. Kemal từ phòng của nó bước ra.
Cháu đây rồi. Cháo còn nóng, cháu ăn đi kẻo nguội.
Cháu không đói lắm.
Cháu phải ăn, Kemal. – Giọng bà ta nghiêm lại như đe doạ nó. – Chúng ta không muốn cô Dana thất vọng, phải không nào.
Vâng.
Tốt. Bà tin là cháu sẽ ăn đến thìa cuối cùng vì cô Dana, – Kemal ngồi xuống và bắt đầu ăn. Nó sẽ ngủ khoảng sáu tiếng. Bà Daley tính toán. Rồi lúc đó mình sẽ biết họ muốn mình làm gì với nó.
Dana chạy nhanh khỏi sân bay cho đến lúc đi ngang một cửa hàng quần áo lớn.
Mình phải che giấu nhận dạng mới được. Nàng vào trong và nhìn quanh. Mọi thứ có vẻ bình thường. Các khách hàng vẫn bận rộn với việc mua sắm còn đám nhân viên thì trông chừng họ. Nhưng khi Dana nhìn ra cửa, nàng bỗng thấy sởn gai ốc. Hai bóng đàn ông đang đứng ở hai bên lối ra vào. Một người cầm chiếc bộ đàm trong tay.
Làm sao họ có thể tìm được mình ở Chicago? Dana cố kiềm chế nỗi sợ hãi. Nàng quay sang một nhân viên.
Ở đây có lối ra nào khác không?
Cô ta lắc đầu.
– Xin lỗi, thưa cô. Lối ra đó chỉ dành cho nhân viên.
Cổ họng Dana khô khốc. Nàng lại nhìn hai bóng người kia. Mình phải chạy trôn, Dana nghĩ một cách liều lĩnh. Thế nào cũng được.
Bỗng nhiên nàng giật một chiếc áo trên giá và rảo bước về phía cửa.
– Đợi đã! – Người nhân viên kêu lên. – Cô không thể…
Dana vẫn tiếp tục đi tới và hai người đàn ông bắt đầu tiến về phía nàng. Khi Dana bước qua cửa, bộ phận cảm biến gắn ở miếng sắt đề giá của cái áo kêu ré lên.
Một người bảo vệ chạy ra. Hai người đàn ông nhìn nhau và lùi lại – Đợi đã, thưa cô, – anh ta nói. – Cô phải đi vào trong với tôi!
Tại sao? – Dana phải kháng.
Tại sao à? Tại vì ăn cắp ở cửa hàng là vi phạm pháp luật.
Anh ta nắm lấy tay nàng và kéo nàng trở lại. Hai người đàn ông đứng đó, nhìn nhau bất lực.
Dana mỉm cười với người bảo vệ.
Được rồi. Tôi nhận tội. Tôi đã ăn cắp. Đưa tôi vào trại giam đi.
Những người mua hàng bắt đầu dừng lại xem chuyện gì xảy ra. Viên quản lý vội vã đi tới.
Chuyện gì thế này.
Tôi bắt quả tang người phụ nừ này lấy cắp quần áo trong cửa hàng.
Ờ vậy thì tôi e là chúng tôi phải gọi cảnh… – Ông ta quay sang và nhận ra Dana. – Lạy Chúa? Là cô Dana Evans.
Những tiếng thì thào lan ra trong đám đông.
Là Dana Evans…
Đêm nào chúng ta chả xem cô ấy trên truyền hình…
Cậu có nhớ những bản tin hồi còn chiến tranh…
Tôi xin lỗi, cô Evans. Rõ ràng đây là một sự nhầm lẫn.
Không, không, – Dana nói nhanh. – Tôi đã ăn cắp. – Nàng đưa tay ra. – Các ông có thể bắt tôi. Viên quản lý mỉm cười.
Tôi không dám mơ chuyện đó đâu. Cô có thể giữ lấy cái áo, cô Evans, như một món quà của chúng tôi. Chúng tôi vô cùng hãnh diện khi thấy cô thích nó.
Dana nhìn ông ta với vẻ không tin.
Các ông không bắt tôi à? Nụ cười của ông ta rộng ra. Hay là thế này vậy. Tôi đổi cái áo này lấy một chữ ký của cô. Chúng tôi vốn là những fan trung thành của cô mà.
Một trong những phụ nữ đứng quanh đó thốt lên:
Cả tôi nữa.
Tôi có thể xin chữ ký của cô chứ?
Nhìn kìa? Đó là Dana Evans.
Cô cho tôi chữ ký nhé, cô Evans?
Đêm nào vợ chồng tôi cũng xem các tin tức của cô từ Sarajevo.
Cô đã làm cuộc chiến sống động hẳn lên!
Tôi cũng muốn xin chữ ký.
Dana đứng đó, chán càng thêm chán. Nàng liếc ra ngoài. Hai người đàn,ông vẫn đợi ở đó.
Đầu Dana căng lên. Nàng quay sang đám đông và mỉm cười.
Để tôi nói xem mình phải làm gì nào. Chúng ta hãy đi ra ngoài trời và tôi sẽ lần lượt ký cho từng người một.
Những tiếng reo hò phấn khích vang lên.
Dana đưa cái áo cho viên quản lý.
Ông hãy giữ lấy nó. Cảm ơn ông. – Nàng bắt đầu đi ra cửa, theo sau là những người hâm mộ. Hai người đàn ông bối rối lùi lại khi đám đông ồn ào xô tới.
Dana quay sang các fan của nàng.
Ai trước nào?
Họ chen lấn quanh nàng chìa giấy và bút ra trước mặt.
Hai người kia bực bội đứng đó. Dana vừa ký vừa di chuyển ra phía ngoài. Đám đông vẫn bám theo nàng.
Một chiếc taxi đỗ lại ngay cạnh đấy cho người khách xuống xe.
Dana nói to với đám đông. – Cảm ơn các bạn. Đã đến lúc tôi phải đi rồi. – Nàng chui tọt vào xe và chỉ thoáng sau nó đã mất hút trong dòng xe cộ dầy đặc.
***
Jack Stone gọi cho Roger Hudson.
Ông Hudson, cô ta đã trốn khỏi tay chúng tôi, nhưng…
Mẹ kiếp. Tôi không muốn nghe điều đó. Tôi muốn cô ta bị xoá xổ ngay.
Đừng lo, thưa ông. Chúng tôi đã có số xe taxi đó. Cô ta không chạy xa được đâu.
Đừng làm tôi thất vọng lần nữa. – Roger Hudson dập mạnh điện thoại.
***
CarsonPirie Scott & Công ty nằm ở khu trung tâm Chicago, đông nghẹt khách hàng mải mê mua sắm. Tại quầy bán khăn quàng, một nhân viên đã gói xong hàng cho Dana.
Cô trả tiền mặt hay thẻ tín dụng?
Tiền mặt.
Dana cầm cái gói và khi ra gần đến cửa, nàng bỗng dừng lại, lòng tràn ngập sợ hãi. Hai người đàn ông khác tay cầm bộ đàm đã đứng ngoài cửa. Dana nhìn họ, miệng đắng ngắt.
Nàng quay lại và đi vội vào trong.
Người nhân viên hỏi:
Chuyện gì nữa vậy, thưa cô?
Không. Tôi… – Dana lo lắng nhìn quanh. – Ở đây có lối ra nào khác không?
Ồ, có, có đến vài lối ra.
Vô dụng thôi, Dana nghĩ. Họ đã theo dõi hết rồi. Lần này thì không còn lối thoát nào nữa. Dana chợt để ý đến một nữ khách hàng mặc áo khoác màu xanh đã cũ đang xem một cái khăn trong tủ kính. Dana nhìn cô ta một lát rồi tiến lại.
Chúng đẹp quá nhỉ, – nàng nói.
Người phụ nữ mỉm cười.
Vâng.
Những người đứng ngoài cửa quan sát hai người đàn bà nói chuyện với nhau. Họ nhìn nhau và nhún vai.
Tất cả các lối ra đều đã được bố trí cẩn thận.
Ở bên trong Dana đang nói:
Tôi rất thích cái áo khoác của cô. Nó có màu y hệt cái của tôi.
Tôi e là cái này sắp rách rồi. Áo cô đang mặc mới đẹp.
Những người ở ngoài nhìn cuộc nói chuyện vẫn đang tiếp diễn.
Trời lạnh quá, – một người phàn nàn. – Mong là cô ta sớm đi ra để cho chúng ta còn kết thúc công việc phiền phức này.
Người kia gật đầu.
Cô ta không có đường…
Anh ta im bặt khi thấy hai người phụ nữ đổi áo cho nhau. Rồi anh ta cười to.
Chúa ơi, nhìn xem cô ta đang cố tìm cách chạy trốn kìa. Họ đổi áo cho nhau. Thật là một con đĩ ngu ngốc!
Hai người phụ nữ biến mất một lát đằng sau giá áo.
Người đàn ông đứng ngoài cửa nói vào máy bộ đàm.
Đối tượng đã đổi áo khoác đỏ lấy áo khoác xanh… Khoan đã. Cô ta đang đi ra cửa số bốn. Bắt ngay cô ta tại đó.
Ở cửa số bốn cũng có hai người đàn ông đợi sẵn. Một lát sau một người nói vào máy bộ đàm.
Thấy cô ta rồi. Cho xe đến đây.
Họ nhìn nàng từ cửa bước ra bầu không khí lạnh giá. Nàng kéo chiếc áo khoác xanh vào sát người và bắt đầu đi xuống phố. Họ theo sát nàng.
Lúc nàng đi đến góc phố và giơ tay vẫy taxi, một người tóm lấy nàng.
Cô không cần gọi taxi. Chúng tôi chuẩn bị xe cho cô rồi. Nàng ngạc nhiên nhìn họ.
Các ông là ai? Các ông nói cái gì vậy?
Cô không phải là Dana Evans?
Dĩ nhiên là không.
Hai người đàn ông nhìn nhau, rời khỏi người đàn bà và chạy vội về cửa hàng. Một người quát vào máy bộ đàm.
– Nhầm mục tiêu rối. Nhầm mục tiêu rồi. Có nghe tôi nói không?
Cùng lúc ấy những người khác chạy bổ vào cửa hàng, nhưng Dana đã biến mất.
Nàng bị kẹt trong cơn ác mộng ngoài đời, bị mắc bẫy trong một thế giới thù địch với những kẻ thù vô danh đang tìm cách giết mình. Nỗi sợ hãi và kinh hoàng đã làm nàng gần như tê liệt. Khi xuống taxi, Dana bắt đầu bước nhanh, cố không chạy và hoàn toàn không biết mình đang đi đâu. Nàng đi qua một cửa hàng có bảng hiệu đề TRANG PHỤC TUỲ CHỌN CHO MỌI DỊP. Một cách vô thức, Dana bước vào. Bên trong đầy các loại quần áo, tóc giả và đồ trang điểm.
Tôi có thể giúp gì?
Có. Gọi cảnh sát. Nói với họ có người muốn giết tôi.
Thưa cô?
Ờ vâng. Tôi muốn thử một bộ tóc vàng.
Lối này. Xin mời cô.
Nó làm cô thay đổi nhiều đến kỳ lạ.
Hy vọng là vậy.
Ra khỏi cửa hàng, Dana vẫy một chiếc taxi. – Sân bay O’Hare. – Mình phải về với Kemal.
***
Rachel nhấc máy khi nghe chuông điện thoại reo.
Alô… Bác sĩ Young… Báo cáo cuối cùng? Jeff trông thấy vẻ căng thẳng trên mặt cô.
Ông cứ thông báo qua điện thoại cũng được. Ông chờ cho một lát. Rachel nhìn Jeff, hít một hơi dài và cầm điện thoại vào phòng ngủ. Anh có thể nghe thấy giọng cô, yếu ớt. Nói tiếp đi, bác sĩ.
Một sự im lặng kéo dài đến ba phút, và Jeff, với vẻ quan tâm, đang định vào phòng ngủ thì Rachel bước ra với khuôn mặt hớn hở mà anh chưa bao giờ thấy.
Thành công rồi! – Cô gần như nghẹt thở vì kích động.
Jeff, bệnh của em đã đỡ hẳn. Phương pháp điều trị mới đã thành công.
Jeff nói.
Tạ ơn Chúa? Thật là tuyệt diệu, Rachel.
Ông ấy muốn em ở đây thêm vài tuần, nhưng em sẽ không còn bị lên cơn nữa. – Giọng cô đầy vui sướng.
Vậy thì phải đi ăn mừng, – Jeff nói. – Anh sẽ ở lại đây với em cho đến khi…
Không!
Không cái gì?
Em không cần anh nữa, Jeff.
Anh biết, và anh rất mừng…
Anh không hiểu sao? Em muốn anh đi về.
Tại sao?
Anh Jeff, em không muốn làm tổn thương tình cảm của anh, nhưng bây giờ em đã đỡ nhiều rồi, có nghĩa là em có thể trở lại với công việc đó là cuộc sống của em. Ở đó, em mới thật là em. Em sẽ gọi điện xem có hợp đồng nào không. Ở đây với anh, em thấy tù túng quá rồi. Cảm ơn anh đã giúp đỡ em, Jeff. Em thật sự biết ơn anh. Nhưng đã đến lúc nói lời từ biệt. Em tin chắc là Dana rất nhớ anh. Vì vậy, sao anh còn chưa đi, hả anh?
Jeff nhìn nàng một lát và gật đầu.
Cũng được.
Rachel nhìn theo anh vào phòng ngủ và bắt đầu thu dọn đồ đạc. Hai mươi phút sau, khi Jeff xách vali bước ra, Rachel đang gọi điện thoại.
Và tôi đã trở về với thế giới thật của mình, Betty. Vài tuần nữa là tôi đi làm được rồi… Tôi biết. Có tuyệt không?
Jeff đứng đó, đợi để nói lời tạm biệt. Rachel vẫy tay với anh và tiếp tục nói chuyện.
Tôi sẽ cho bà biết tôi muốn gì… lấy cho tôi một hợp đồng ở vùng nhiệt đới…
Rachel nhìn Jeff đi ra khỏi cửa. Từ từ, cô buông rơi điện thoại. Rồi cô đi về phía cửa sổ và đứng nhìn người đàn ông duy nhất mà cô yêu thương bước ra khỏi cuộc đời mình. Những lời nói của bác sĩ Young vẫn còn văng vẳng bên tai cô. “Cô Stevens, tôi rất tiếc, nhưng đây là tin xấu. Việc điều trị không đạt kết quả… Các tế bào ung thư vẫn tiếp tục di căn… Nó đã phát triển quá rộng. Tôi e là… có lẽ một hoặc hai tháng…”
Rachel nhớ lại những gì đạo diễn Roderick Marshall nói với nàng: “Rất vui vì cô đã đến. Tôi sẽ biến cô thành một đại minh tinh”. Và cùng lúc với một cơn đau nhói lên hành hạ cơ thể của Rachel, cô nghĩ, Nhất định Roderick Marshall sẽ tự hào về mình.
***
Bên trong sân bay Dulles, Washington chật ních các hành khách đang chờ lấy hành lý. Dana len qua đám đông rồi đi ra phố và leo lên một chiếc taxi. Không có người nào khả nghi theo sau, nhưng nàng vẫn bồn chồn không yên. Dana lấy túi xách ra và nhìn vào gương chiếu hậu để bảo đảm an toàn. Mái tóc giả màu vàng đã mang lại cho nàng một dáng vẻ hoàn toàn mới. Có một việc phải làm ngay, Dana nghĩ. Đi đón Kemal.
Kemal chậm chạp mở mắt ra. Nó bị đánh thức bởi những giọng nói lọt qua cánh cửa khép hờ. Nó cảm thấy choáng váng. Nó nghe thấy bà Daley nói.
Thằng bé vẫn còn ngủ. Tôi đã cho nó uống thuốc. Một giọng đàn ông trả lời.
Chúng ta phải đánh thức nó dậy.
Có lẽ mang nó đi lúc nó đang ngủ thì tốt hơn.
Các ông có thể giải quyết nó ngay tại đây, – bà Daley nói. – Rồi đem xác nó vứt đi. Kemal bỗng tỉnh hẳn.
Chúng ta phải giữ mạng nó lại một thời gian. Họ sẽ dùng nó làm mồi để bắt con Evans. Kemal ngồi bật dậy, lắng nghe, tim đập thình thịch.
Con nhỏ đang ở đâu?
Chúng tôi cũng không rõ. Nhưng chúng tôi biết chắc nó sẽ về đây đón thằng bé.
Kemal nhẩy ra khỏi giường. Nó đứng một lát, đờ người ra vì sợ hãi. Người phụ nữ mà nó tin tưởng muốn giết nó. Mẹ kiếp! Không để thế đâu, Kemal tự thề với bản thân. Chúng đã không thể giết mình ở Sarajevo, chúng sẽ không thể giết mình ở đây. Kemal lần mò quần áo của mình một cách điên dại. Khi với đến cánh tay giả đặt ở trên ghế, nó bỗng trượt khỏi tay Kemal và rơi xuống sàn nhà tạo nên một âm thanh mà Kemal tưởng như tiếng sấm động. Nó chết lặng đi. Những người ở ngoài vẫn tiếp tục nói chuyện. Họ không nghe thấy gì cả. Kemal lắp cánh tay giả vào và nhanh chóng mặc quần áo.
Nó mở cửa sổ và bị ngay cơn gió lạnh lẽo quất vào mặt. Cái áo khoác của nó lại để một phòng khác. Kemal trèo ra ngoài thành cửa sổ trong chiếc áo mỏng, răng va vào nhau lập cập. Có một thang thoát hiểm dẫn xuống dưới đất và nó cố leo lên đấy, cẩn thận cúi đầu xuống khi bò ngang qua cửa sổ phòng khách. Khi xuống đến nơi, nó nhìn đồng hồ. Đã là 2h45.
Không hiểu sao nó lại ngủ đến cả nửa ngày như thế. Nó bắt đầu chạy.
– Trói thằng bé lại rồi tính sau!
Một người đàn ông mở cửa phòng của Kemal và ngạc nhiên nhìn quanh.
– Này, nó trốn rồi.
Hai người đàn ông và bà Daley xô lại chỗ cửa sổ mở toang và trông thấy Kemal đang chạy dưới phố.
– Bắt nó lại.
Kemal chạy như thể nó đang trong cơn ác mộng, chân nó cứ yếu dần và rồi hơi tthở không khác gì con dao cứ đâm vào ngực. Nếu mình đến được trường trước khi đóng cứa lúc ba giờ, nó nghĩ, mình sẽ an toàn. Chúng sẽ không dám làm gì mình khi có những đứa trẻ khác xung quanh. Phía trước có đèn đỏ, Kemal phớt lờ và chạy ào ra đường, không hề nghe thấy tiếng còi xe hơi inh ỏi, tiếng phanh rít lên chói tai. Nó sang tới vỉa hè bên kia và tiếp tục chạy. Cô Kelly sẽ báo cảnh sát và họ sẽ bảo vệ Dana.
Kemal bắt đầu thở gấp. Và nó thấy lồng ngực thắt lại. Nó nhìn đồng hồ lần nữa. 2h55.
Trường của nó ở phía trước rồi. Chỉ hai đoạn phố nữa thôi.
Mình an toàn rồi, Kemal nghĩ. Lớp chưa tan học.
Một phút sau nó đến cổng trường. Nó dừng lại và nhìn chằm chằm với vẻ không tin. Cổng bị khoá. Bỗng Kemal cảm thấy một bàn tay cứng như sắt bóp mạnh vào vai nó.
Hôm nay là thứ bảy, thằng ngu.
***
Dừng lại đây, – Dana nói.
Chiếc taxi đỗ cách nhà nàng hai đoạn phố. Dana bước xuống và nhìn theo chiếc xe đi xa. Nàng chậm chạp bước đi, cả người căng lên, cẩn thận nhìn quanh xem có điều gì bất thường không. Nàng tin chắc rằng Kemal vẫn an toàn. Jack Stone sẽ bảo vệ nó.
Đến đoạn phố có nhà nàng, Dana không vào bằng lối đằng trước mà lại đi tới một ngõ nhỏ dẫn ra phía sau toà nhà. Nó vắng tanh. Dana vào bằng lối cổng hậu và nhẹ nhàng lên cầu thang. Cửa căn hộ của nàng mở rộng. Lòng Dana bỗng tràn đầy lo lắng. Nàng vội vã lao vào. – Kemal.
Không có ai trong đó. Dana sục sạo trong căn hộ một cách tuyệt vọng, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Jack Stone đâu? Kemal đâu? Trong bếp, một ngăn kéo nhỏ rơi trên sàn và những gì trong đó nằm vương vãi trên mặt đất. Có đến mười mấy gói nhỏ, gói thì đầy, gói thì hết. Tò mò, Dana nhặt một gói lên xem. Trên nhãn ghi, Buspar, viên 15mg NDC D087 D822-32. Đây là cái gì? Bà Daley phải uống thuốc, hay bà ấy cho Kemal uống? Phải chăng thứ này đã làm Kemal thay đổi. Dana nhét một gói vào túi áo khoác.
Đầy sợ hãi, Dana đi ra khỏi nhà mình. Nàng đi lại lối cổng hậu, qua ngõ nhỏ lên phố lớn. Lúc Dana rẽ ở góc đường, một người đàn ông đứng sau gốc cây giơ máy bộ đàm lên và nói gì đó với một đồng bọn của hắn đứng ở góc đường đối diện.
Phía trước Dana là cửa hàng thuốc Washington.
Dana đi vào trong.
Người dược sĩ nói:
À, cô Evans. Tôi có thể giúp gì cho cô?
Có Tôi thắc mắc về cái này. – Nàng lôi cái gói nhỏ ra. Ông ta liếc qua.
Buspar. Thuốc chống trầm cảm. Dạng bột, hoà tan trong nước.
Tác dụng thế nào? – Dana hỏi.
Giúp thư giãn thôi. Còn có tác dụng giảm đau. Dĩ nhiên, nếu dùng nhiều sẽ có thể có trạng thái buồn ngủ, toàn thân mệt mỏi.
“Cậu ấy đang ngủ. Để tôi đánh thức cậu ấy nhé.
“Lúc ở trường về cậu ấy kêu mệt, nên tôi nghĩ là một giấc ngủ trưa sẽ…
Thế là đủ giải thích những gì đã xảy ra. Và Pamela lại là người giới thiệu bà Daley. Mình đã đặt Kemal vào tay một mụ quái vật, Dana nghĩ. Nàng thấy bụng mình nhói lên.
Nàng nhìn ông dược sĩ.
Cảm ơn, Coquina.
Rất hân hạnh, cô Evans.
Dana quay ra phố. Hai người đàn ông tiến về phía nàng.
– Cô Evans, chúng tôi có thể nói chuyện với cô…
Dana xoay người bỏ chạy. Hai người kia đuổi theo nàng sát gót. Dana đã chạy tới góc đường. Một cảnh sát viên đang đứng giữa ngã tư điều khiển luồng giao thông dầy đặc. Dana chạy xuống đường, băng về phía anh ta.
Này! Quay lại ngay, cô kia. Dana vẫn tiếp tục đi tới. Cô đang không theo tín hiệu đèn đấy. Có nghe tôi nói không? Quay lại ngay. Hai người đàn ông đứng trên vỉa hè quan sát.
Cô điếc à? – Người cảnh sát quát to.
Câm mồm. – Nàng tát mạnh vào mặt anh ta. Anh ta giận dữ tóm lấy tay nàng.
Cô đã bị bắt.
Anh ta đẩy nàng về phía vỉa hè, một tay giữ nàng, tay kia giơ bộ đàm lên gọi.
Cho xe đến đây ngay.
Hai người đàn ông đứng đó nhìn nhau, không biết phải làm gì.
Dana liếc về phía họ và mỉm cười. Có tiếng còi vẳng đến và chỉ vài giây sau một chiếc xe cảnh sát đã đỗ trước mặt họ.
Hai người đàn ông bất lực nhìn Dana bị đẩy lên băng sau của chiếc xe tuần và phóng vút đi. Đồn cảnh sát, Dana nói.
Tôi được phép gọi một cú điện thoại, đúng không? Viên trung sĩ gật đầu. – Đúng!
Anh ta đưa điện thoại cho Dana. Nàng quay số.
***
Cách đó nhiều đoạn đường, một người đàn ông túm cổ áo Kemal và đẩy nó về phía chiếc limousine đang nổ máy chờ sẵn.
Làm ơn! Làm ơn thả cháu ra, – Kemal van vỉ.
Câm mồm, thằng ôn con.
Tôi không muốn vào ngõ với ông đâu, Kemal kêu lên. Người đàn ông bối rối nhìn nó.
Cái gì.
Xin ông đừng đưa tôi vào ngõ. – Kemal quay sang đám quân nhân. – Ông này cho cháu năm đôla để đi vào ngõ với ông ấy. Cháu không muốn làm thế đâu.
Đám quân nhân dừng lại, nhìn hắn ta chằm chằm.
Sao thế hả, thằng mất dạy này…
Không, không. Đợi đã. Các anh không hiểu…
Một người lính nói dứt khoát.
Có. Bọn tao hiểu, ông bạn ạ. Bỏ tay khỏi thằng bé ngay. – Họ vây quanh hắn ta. Hắn ta rút tay về để giữ thế thủ, và Kemal vội vàng lủi đi. Một người giao hàng xuống xe đạp và xách túi đi vào một toà nhà. Kemal nhảy phắt lên xe của anh ta và đạp đi Người đàn ông thất vọng nhìn theo Kemal rẽ ở cuối đường và biến mất. Đám lính thuỷ đánh bộ vẫn vây quanh hắn ta.
***
Ở đồn cảnh sát, cửa phòng giam Dana bật mở.
Cô được tự do, cô Evans. Có người đã bảo lãnh cho cô.
Matt! Vậy là ông ấy đã biết. Dana hạnh phúc nghĩ. Ông ấy lúc nào cũng đến kịp thời.
Khi Dana ra đến cổng, nàng sững sờ dừng lại. Một người đàn ông đang đứng đó đợi nàng.
Hắn ta mỉm cười với Dana và nói.
Cô được tự do, cô em. Đi thôi.
Hắn nắm chặt tay nàng và dồn nàng ra phố. Ra đến nơi, hắn ngỡ ngàng đứng lại. Một đám phóng viên truyền hình của WTN đã ở sẵn bên ngoài.
Nhìn bên này, Dana…
Dana, có thật là cô đã tát viên cảnh sát đó không?
Có thể kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?
Anh ta có quấy rối cô không?
Cô có định kiện họ không?
Có chuyện gì thế? Dana hỏi. – Ông có muốn bị ghi hình không? Hắn ta lẩn mất.
Matt Baker đến bên Dana.
Rời khỏi chỗ này thôi.
Họ ở trong văn phòng của Matt Baker tại toà nhà WTE. Elliot Cromwell, Matt Baker và Abbe Lasmann ngồi nghe Dana kể chuyện đến nửa giờ đồng hồ trong sự im lặng choáng váng.
Và cả FRA cũng dính vào. Đó là lý do tại sao tướng Booster cố ngăn cản tôi điều tra. Elliot Cromwell nói:
Tôi thật sự kinh ngạc. Tất cả chúng ta đã nhầm lẫn về con người Taylor Winthrop. Tôi nghĩ là chúng ta nên báo cho Nhà Trắng biết những gì đang xảy ra. Để họ gọi FBI.
Dana nói:
Cho đến bây giờ chúng ta mới chỉ có các lời nói chống lại Roger Hudson. Ông nghĩ ai sẽ tin chúng ta?
Abbe Lasmann hỏi:
Chúng ta không có bằng chứng nào sao?
Em trai của Sasa Shdanoff vẫn còn sống. Tôi tin chắc là ông ta có. Một khi chúng ta đã nắm được đầu mối thì sớm muộn gì mọi việc cũng xong.
Matt nhìn Dana với vẻ thán phục.
Cô đã làm cái gì là thành công cái đó.
Matt, còn Kemal thì sao? Tôi không biết phải tìm nó ở đâu. Matt nói với vẻ chắc chắn.
Đừng lo, chúng tôi sẽ tìm thấy nó. Trong lúc ấy chúng tôi sẽ thu xếp một chỗ ở an toàn, nơi mà không ai có thể tìm thấy cô.
Abbe Lasmann nói.
Cô có thể ở nhà tôi. Không ai nghĩ đến chuyện tìm cô ở đó đâu.
Cảm ơn. – Dana quay sang Matt. – Về Kemal…
Chúng tôi sẽ nhờ FBI lo vụ này. Để tôi cho tài xế đưa cô về nhà Abbe. Dana, mọi thứ rồi cũng ổn cả thôi.
Biết được tin gì tôi sẽ gọi cho cô ngay.
***
Kemal đạp xe dọc những con phố lạnh giá, cứ một chốc lại lo lắng nhìn về phía sau. Không có dấu hiệu của người đã bắt nó. Mình phải đến chỗ Dana, Kemal nghĩ. Mình không thể để ai làm hại cô ấy. Vấn đề là trụ sở WTN lại ở phía cuối bên kia của trung tâm Washington.
Khi đến một trạm xe bus, Kemal xuống xe đạp và vứt nó trên bãi cỏ. Một chiếc xe đi tới, Kemal sờ tay vào túi và nhận ra mình không mang tiền.
Kemal quay sang một người qua đường.
Xin lỗi, cháu có thể…
Tránh ra, thằng nhóc.
Xin lỗi, cháu cần một vé xe bus để…
Bà ta vội rảo bước qua nó.
Kemal đứng trong lạnh lẽo, không có áo khoác, run lẩy bẩy. Không ai tỏ ra quan tâm. Mình phải kiếm được tiền đi xe, nó nghĩ.
Nó giật cánh tay giả ra và đặt nó trên mặt cỏ. Khi người tiếp theo đi qua, nó kéo tay ông ta lại.
Xin lỗi ông, có thể giúp cháu chút tiền đi xe bus không?
Ông ta dừng lại.
Dĩ nhiên, con trai ạ, – ông ta nói và đưa cho Kemal một đôla.
Khi người đàn ông đi xa, Kemal nhanh nhẹn đeo cánh tay giả vào. Chiếc xe bus đang tiến tới, chỉ còn cách một quãng đường. Được rồi, Kemal hân hoan nghĩ. Ngay lúc đó, nó thấy sau cổ nhói lên một cái.
Khi nó quay lại, mọi thứ đã trở nên mờ nhạt. Một giọng nói vang lên trong đầu nó. Không! Không Kemal ngã quị xuống, bất tỉnh. Những người qua đường bắt đầu tụ tập lại.
Chuyện gì thế?
Nó bị ngất à?
Nó có sao không?
Con tôi bị bệnh đái đường, – một người đàn ông nói.
Cứ để tôi lo cho cháu!
Hắn bế Kemal lên và mang nó ra chiếc limousine đang chờ sẵn.
***
Nhà của Abbe Lasmann ở phía tây bắc Washington. Nó rộng rãi và tiện nghi, được trang trí bằng các tấm thảm màu trắng. Dana ở nhà một mình, lo lắng đi tới đi lui, chờ đợi tiếng chuông điện thoại. Kemal phải được bình an. Họ không có lý do gì để hãm hại nó. Nó sẽ không sao hết. Nó đang ở đâu? Tại sao họ hhông tìm thấy nó. Tiếng chuông điện thoại làm Dana giật mình. Nàng vồ lấy nó.
– Alô. – Không có tín hiệu. Tiếng chuông lại vang lên.
Dana nhận ra đó là máy di động của mình. Nàng bỗng thấy nhẹ cả người. Nàng nhấn nút.
– Jeff.
Giọng Roger Hudson nhẹ nhàng vang lên.
Chúng tôi đang tìm cô, Dana. Kemal ở đây này.
Dana đứng đó, không thể cử động, không thể nói năng. Cuối cùng nàng thì thầm:
Roger…
Tôi e là mình không thể kiểm soát được những người ở đây nữa. Họ đang muốn cắt nốt cánh tay lành lặn của Kemal. Hay là tôi cho phép họ nhé?
Không? – Đó là một tiếng thét. – Ông… ông muốn gì?
Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô, – Roger nói. – Tôi muốn cô đến nhà tôi, và chỉ được đi một mình. Nếu cô mang theo bất kỳ người nào tới, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về những gì xảy ra với Kemal. Roger…
Ba mươi phút nữa, tôi chờ cô.
Dana đứng đó, tê cóng vì sợ hãi. Kemal không được xảy ra chuyện gì. Kemal không được xảy ra chuyện gì.
Bằng những ngón tay run rẩy, Dana gọi điện cho Matt.
Giọng ông ta vang lên từ máy ghi âm. “Bạn đã gọi đến văn phòng của Matt Baker. Hiện giờ tôi không có mặt, bạn hãy để lại tin nhắn và tôi sẽ gọi lại cho bạn”.
Tiếp theo là tiếng “bíp”. – Dana hít một hơi dài và nói vào điện thoại: “Matt, Roger Hudson vừa gọi điện cho tôi. Lão ta đang giữ Kemal ở nhà. Bây giờ tôi sẽ đến đó. Làm ơn nhanh lên trước khi Kemal xảy ra chuyện gì. Nhớ gọi cảnh sát theo. Nhanh lên!” Dana tắt máy di động và đi ra cửa.
Abbe Lasmann đang đặt vài bức thư lên bàn làm việc của Matt thì trông thấy đèn báo hiệu có tin nhắn ở điện thoại bật sáng. Cô ta bấm mật khẩu của Matt và nghe lại những lời nhắn của Dana. Rồi cô ta mỉm cười và nhấn nút xoá.
***
Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Dulles, Jeff gọi ngay cho Dana. Suốt cả chuyến bay, anh cứ nghĩ đi nghĩ lại về câu nói kỳ lạ của nàng: “Nếu có chuyện gì xảy ra với em”. Nàng đã tắt máy di động. Tiếp theo Jeff gọi về nhà nàng. Không ai nhấc máy. Anh lên taxi và đọc địa chỉ của WTN.
Khi Jeff bước vào, Abbe nói:
Ồ, Jeff. Rất vui được gặp lại anh.
Cảm ơn, Abbe. – Anh đi vào văn phòng của Matt. Matt nói:
Ồ, cậu về rồi. Rachel thế nào?
Cô ấy bình thường, – anh trả lời yếu ớt. – Dana đâu?
Cô ấy không trả lời điện thoại.
Lạy Chúa, cậu không hề biết chuyện gì xảy ra sao?
Ông nói đi, – Jeff thúc giục.
Bên ngoài, Abbe áp tai vào cánh cửa đóng kín. Cô ta chỉ nghe được lõm bõm cuộc nói chuyện “… giết cô ấy… Sasa Shdanoff… Krasnoyarsk-26… Kemal… Roger Hudson…” Abbe đã nghe đủ. Cô ta chạy vội về bàn nhấc máy điện thoại lên. Một phút sau cô ta nói chuyện với Roger Hudson.
Trong văn phòng, Jeff lắng nghe Matt kể lại câu chuyện, choáng váng. – Tôi không thể tin nổi.
– Tất cả đều là sự thật. – Matt quả quyết với anh.
– Dana ở nhà của Abbe. Để tôi bảo Abbe gọi về nhà cô ấy xem.
Ông ta bấm nút hệ thống liên lạc nội bộ, nhưng trước khi kịp lên tiếng, ông ta nghe thấy giọng Abbe.
– Jeff Connors cũng ở đây. Anh ta đang tìm Dana. Tôi nghĩ là tốt nhất ông nên đưa cô ta rời khỏi. Có lẽ họ sẽ đến đó… Vâng. Tôi sẽ lo chuyện này, ông Hudson. Nếu…
Abbe nghe thấy tiếng động và quay lại. Jeff và Matt Baker đang đứng ở cửa, nhìn cô ta chằm chằm.
Matt nói:
– Đồ khốn nạn.
Jeff quay sang Matt, gần như phát điên.
– Tôi phải đến nhà Hudson ngay. Tôi cần một chiếc xe. Mạtt Baker liếc ra ngoài cửa sổ.
Anh không đến đó kịp đâu. Giao thông đang tắc nghẽn kìa.
Đột nhiên họ nghe thấy tiếng chiếc máy bay lên thẳng của WTN hạ cánh xuống sân bay trên nóc nhà.
Hai người đàn ông nhìn nhau.