Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bliss

Chương 6

Tác giả: Lynsay Sands

“Hắn ta đã biết!” Helen kêu lên khi cánh cửa nhà bếp đung đưa đóng sập lại đằng sau nàng.

Ducky đến bên nàng ngay lập tức, vẻ sợ hãi hiện trên khắp gương mặt cô. “Không!”

“Có. Hắn ta đánh tráo cốc rượu của hắn với côc của tôi. Hắn ta đã biết những gì chúng ta làm.”

“Ôi, trời ơi” cô hầu gái thốt ra, bắt đầu lo lắng về sự hỗn xược của địa vị thấp kém của mình. “Ngài ấy rất giận dữ đúng không?”

Helen ngập ngừng, chân mày nàng chau lại lộ vẻ bối rối. “Tôi không biết,” Cuối cùng nàng thừa nhận bằng một tiếng thở dài. “Hắn ta dường như không có vẻ gì giận dữ. Ít ra, tôi nghĩ hắn ta không giận. Nhưng bây giờ hắn ta đang nói về việc xin được làm quen và tiếp tục một chuyến picnic.”

“Một chuyến picnic?” Đôi mắt Ducky mở to.

“Phải. Bảo bếp trưởng chuẩn bị cho một buổi picnic, nhưng chỉ đủ cho một người. Nói với ông ta nấu thật tệ vào, tệ hết mức có thể. Tệ đến nỗi hôn lễ này bị hoãn lại ngay sau khi Ngài Holden kết thúc bữa ăn.”

“Tiểu thư không định đi ư?”

“Có. Tôi có đi.” Helen trả lời, Nhưng tự bản thân nàng cũng không chắc đây là một ý tưởng hay.

“Một mình.” Ducky bồn chồn hỏi.

Helen nhăn mặt vì câu hỏi, nỗi lo sợ của nàng lớn lên. Nếu Ngài Holden biết được những gì bọn họ đã làm với thức ăn bị nấu dở tệ, rượu còn kinh hơn, và hơi thở kinh tởm của nàng, mà không phải đề cập đến mọi thứ khác – Và nàng chắc rằng hắn ta đã biết – Gã đàn ông xấu tính này có thể rất hài lòng đưa nàng ra ngoài để dìm nàng chết đuối dưới sông. Điều này sẽ khiến việc hắn ta từ chối cưới nàng là không cần thiết nữa.

Trong một khoảng khắc, Helen cân nhắc liệu có nên mang theo thức ăn ngon cho suốt buổi dã ngoại, một bữa tiệc thực sự với sự ngọt ngào và nụ cười hoa mỹ. Nhưng, sự thật, đó không phải là phong cách của nàng. Hơn nữa, nó đã quá trễ để thay đổi kế hoạch hiện tại của nàng. Hắn ta sẽ nhận ra bất kỳ sự rút lui nào cũng như nỗi khiếp sợ bị phản ứng lại lại của hắn ta, và điều đó có thể mang đến cho hắn một lợi thế.

Không, nàng sẽ duy trì cách giải quyết của mình. Cho dù mạnh hay yếu, nàng sẽ thực hiện theo kế hoạch của mình cho dù trận chiến cuối cùng sẽ diễn biến ra sao. Nàng chỉ hy vọng nàng sẽ sống sót.

“Và đây, tất nhiên, là Nelly nhỏ bé. Tên thật của cô bé là Helen – Bé được đặt tên theo tên tôi – Nhưng mọi người dùng biệt danh Nelly cho cô bé, như cách họ gọi dì tôi.”

Hethe bắt lấy đứa bé mà tiểu thư Helen vui vẻ đẩy mạnh về phía chàng, rồi dang tay giơ nó ra ngoài, nhìn nó chằm chằm với một cái nhìn khó chịu kinh tởm. Nelly bé nhỏ là một đứa trẻ chỉ nhìn thôi cũng thấy tinh quái rồi. Khuôn mặt cô bé là một mớ hỗn độn giữa một vài loại mứt, tã lót của cô nhóc cũng đang bốc lên một mùi không khác mấy với mùi của cô vợ chưa cưới của chàng vào lúc này, đang bị tuột khỏi thân thể nhỏ bé mũm mĩm của cô bé, và cô bé đang chìa bàn tay nhớp nháp, với những ngón tay nhỏ bé nắm chặt bất cứ thứ gì trong tầm với. May thay, với cách giữ cô bé như chàng đã làm, quyền lựa chọn của cô nhóc con đã bị giới hạn. Hethe biết được điều này sau khi Helen đẩy hai đứa bé đầu tiên về phía chàng rằng chúng hình như thích nắm tóc của chàng và giật mạnh với tất cả sức lực mà chúng có. Họ đã đi qua khoảng mười căn nhà và mười đứa trẻ.

Hethe dường như cho rằng hoặc Tiernay sản sinh ra nhiều trẻ con một cách đáng kinh ngạc hoặc Tiểu thư Tiernay chỉ dừng lại ở những căn nhà có trẻ con để nàng có thể tra tấn chàng. Bởi vì đó là những việc mà nàng đang làm. Chàng nghĩ rằng đó là lỗi của chàng. Chàng đã không hề chuẩn bị khi nàng đẩy đứa trẻ đầu tiên cho chàng và đã để lộ sự kinh tởm và khó chịu. Là một nhà chiến lược tài ba, Tiểu thư Helen đã nhanh chóng tận dụng điểm yếu của chàng. Chàng khâm phục nàng vì điều đó. Thật ra, nếu chàng không bị trẻ con tè, quẫy đạp và nôn mửa vào người lặp đi lặp lại nhiều lần trong suốt cuộc hành trình địa ngục này, chàng chắc chắn đã say mê nàng. Tuy nhiên, đúng vào lúc này, tất cả những gì chàng muốn là trả thù. Và chàng cũng đã quyết định về việc trả thù sẽ diễn ra như thế nào.

“Đã đến giờ cho cuộc dã ngoại của chúng ta!” chàng bất ngờ tuyên bố, đẩy đứa bé trả về cho mẹ nó và quay sang trèo lên ngựa của chàng.

“Ồ! Nhưng chúng ta còn phải đi thăm rất nhiều nhà,” Helen phản đối.

“Lần khác. Giờ thì đã muộn rồi.”

“Bây giờ chỉ mới là giữa buổi sang.” nàng lạnh nhạt chỉ ra ngoài. Hethe miễn cưỡng nhìn nàng chỉ vào mặt trời và nhăn mặt. Bây giờ nắng vẫn chưa tới đỉnh đầu, mới chỉ có nửa chừng thôi. Tầm khoảng 10 giờ. Chàng có thể thề là gần đến giờ ăn tối rồi. Kể từ khi họ rời lâu đài, mới chỉ một thời gian ngắn ngủi trôi qua nhưng nó trôi chậm chạp như thể dài vô tận. Không có gì khác để nói, chàng đưa ra một cái cớ duy nhất. Chàng nói. “Tôi đói rồi.”

Điều này làm cho nàng nín lặng. Thật ra, lời tuyên bố này có vẻ làm nàng hết sức vừa ý. Mỉm cười thình lình, nàng đi tới con ngựa của nàng và trèo lên. “Vâng, tất nhiên chúng tôi sẽ cho Ngài dùng bữa.”

Cái nhìn của Hethe hẹp lại. Giọng nói tự mãn của nàng mang ý nghĩa vô cùng đơn giản, nàng không có dự tính cho chàng dùng bữa ăn sắp tới. Xét theo thực tế là chàng chỉ có mỗi một miếng bánh ngọt cứng như đá trong cái dạ dày trống rỗng của mình, ý tưởng này làm không làm chàng hài lòng tí nào.

Nếu nói rằng, “con đường dẫn đến trái tim người đàn ông là đi qua cái dạ dày của anh ta” là đúng, thì không có gì chắc chắn hơn để chọc giận một người đàn ông là bỏ đói hắn ta

Hethe đói, và muốn ăn. Nếu có bất cứ áy náy tội lỗi nào về chiến lược tiếp theo trong kế hoạch của chàng thì nó tan biến ngay tại chỗ đó. Tiểu thư Tiernay đáng được hưởng những gì cô nàng sắp nhận được.

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ dùng bữa ở đây. Tiểu thư thấy thế nào?”

“Hmm, tốt thôi,” Helen lơ đãng thì thầm, bận rộn nghĩ đến cái nhiệm vụ đã làm nàng lo cháy ruột kể từ khi rời căn nhà cuối cùng; cố nghĩ ra một cách khác để tra tấn gã đàn ông ngồi trên ngựa bên cạnh nàng. Sử dụng những đứa trẻ đã đem lại hiệu quả tuyệt vời. Nàng đã để ý thấy sự khó chịu của chàng xung quanh những đứa trẻ tại ngôi nhà đầu tiên họ dừng lại, và nàng đã sử dụng nó như là một lợi thế của mình từ lúc đó. Nhưng quyết định dừng cuộc dã ngoại của chàng đã đặt dấu chấm hết cho trò vui của nàng, và nàng cần đến một cái gì khác để làm cho gã đàn ông đáng thương này khốn đốn. Dĩ nhiên, thức ăn nàng mang theo sẽ hỗ trợ tốt cho việc đó, nhưng nàng muốn cái gì đó ấn tượng hơn và đáng ghi nhớ hơn về chuyến đi này. Nàng cần một cái gì đó để cuối cùng đẩy hắn ta đến chỗ từ hôn với nàng, nhưng cũng không quá giận dữ để khiến hắn ta gây tổn hại cho thân thể nàng.

Thậm chí sẽ tốt hơn nếu tìm thấy một cái gì đó làm hắn ta không thể đổ lỗi cho nàng, một cái gì đó hắn không thể chắc chắn nàng đã cố ý làm. Đó là một việc làm đòi hỏi phải thật khéo léo, và nó đang làm nàng hao công tốn sức để suy nghĩ khi nàng xuống ngựa và lấy ra tấm chăn lót dùng để ngồi mà nàng mang theo.

Hethe ngay lập tức cầm lấy nó từ nàng. Buông tấm chăn ra, Helen quay trở lại để tháo móc buộc túi thức ăn đã được người đầu bếp chuẩn bị, rồi im lặng đi theo sau vị hôn phu của nàng tới chính giữa khoảng rừng trống. Nàng đợi một cách kiên nhẫn khi chàng mở tấm chăn lót ra và giũ nó ầm ĩ vài lần trước khi ngưng lại và trải phẳng nó ra. Sau đó chàng đứng lên, để cho nàng sắp xếp thức ăn, trước khi từ tốn ngồi xuống phía bên kia nàng, vẻ mặt của chàng tràn đầy mong đợi. Helen cảm thấy mắt nàng nhanh chóng hẹp lại, sau đó khẽ nhún vai và nở một nụ cười gượng gạo. Hắn ta muốn ăn? Hãy cho hắn ta ăn. Nụ cười của nàng trở nên tự nhiên hơn, Helen mở cái túi của người bếp trưởng và đưa tay vào bên trong. Thứ đầu tiên nàng lôi ra ngoài có vẻ là một khoanh pho mát nhỏ được bọc trong miếng vải lanh mỏng. Đó là thứ duy nhất khi nàng lôi nó ra hoàn toàn khỏi cái túi làm nàng chú ý đến mùi hơi thoảng đưa từ nó – cái mùi mà đối với nàng trở nên khá quen thuộc. Cái mùi này làm Helen tự hỏi cái gì chứa trong cái hỗn hợp đặc chế mà Ducky đã pha cho nàng bao gồm những thứ gì. Không phải chính phó mát này, nàng không nghĩ như vậy, bởi vì nàng đã không thấy bất kỳ mẩu nào trong cái chất lỏng Ducky đã đưa cho nàng, mặc dù thức uống thì đặc sền sệt. Có lẽ cô ấy hoà nó thành chất lỏng, Helen xem xét khi đặt miếng phó mát lên tấm chăn lót giữa nàng và Hethe. Hay có lẽ kem làm nó dở đi. Nếu đó là nguyên nhân, thảo nào dạ dày nàng sôi lên sau khi uống nó. Quên mất vai diễn của mình, Helen nhăn mũi rất nhanh, rồi buộc hành động này biến mất, kiên quyết gắn lại một nụ cười trên gương mặt mình. Thứ kế tiếp được lấy ra khỏi túi là một trong những ổ bánh mì ngọt nàng đã yêu cầu phải làm. Thật sự, bếp trưởng đã làm chúng, than phiền suốt trong lúc làm. Thứ tiếp theo nàng cầm đến là miếng thịt nấu chín đã bốc mùi. Không phải là một miếng rất lớn, thực sự chỉ là một góc, có lẽ là một trong những mẩu mà bếp trưởng đã cắt ra từ một miếng thịt nào đó trước khi nấu nó. Helen sắp xếp chúng trên tấm chăn lót, rồi làm một cuộc đào bới ầm ĩ đầy hy vọng bên trong cái túi bây giờ đã trống rỗng.

“Ồ, Thưa Ngài” Nàng thì thầm với vẻ khiếp sợ giả tạo.

Với diễn xuất cũng đầy lo lắng, Hethe nhướng lông mày. “Có vấn đề gì không ổn ư?”

“Vâng, có vẻ như bếp trưởng đã hiểu lầm – achoo!”

Dừng lại bởi cái hắt hơi bất thình lình của mình, Helen không kịp che miệng và chớp mắt vài lần trước khi lắc đầu và nói tiếp. “Bếp trưởng chắc phải nghĩ rằng tôi có ý đi dã ngoại một mình. Ông ta chỉ chuẩn bị đủ cho – Achoo!”

“Cho một người?” Hethe gợi ý, lo lắng đưa cái khăn vải lanh vuông nhỏ để cho nàng xì mũi.

“Vâng.” Cầm lấy cái khăn vải lanh, Helen tạm ngừng để xì mũi lần nữa.

“Oh, trời ơi , oh trời ơi,” Hethe thì thầm, nói thêm “ Chúa phù hộ nàng ” khi nàng hắt hơi lần nữa.

“Cũng may,” Helen bắt đầu nói, cau mày khi nàng nhận ra rằng đôi mắt nàng trở nên khó chịu và ngứa ngáy. “Cũng may, tôi không – achoo!”

“Đói?” Hethe lẩm bẩm kêu lên không hề ngạc nhiên tí nào.

“Vâng,” nàng nói khẽ, giọng nàng vang lên nghèn nghẹt khi nàng bắt đầu nhận thấy sự ngứa ngáy trong nó. “Vì vậy, Ngài cần phải tiếp tục – achoo! Và ăn uống – achoo! Tôi sẽ chỉ – achoo! “

Hethe im lặng suốt một tràng hắt hơi khác của nàng trước khi nói, “Tiểu thư có vẻ hơi bị mệt một chút. Có lẽ chúng ta nên quay trở lại lâu đài hơn là tiếp tục cuộc dã ngoại này.”

Helen xem xét nghiêm túc lời đề nghị của chàng trong giây lát. Nàng đang có một phản ứng khủng khiếp với cái gì đó. Nàng chỉ phản ứng lại cách này với hương thơm phảng phất như là một quy luật, nhưng khi nàng liếc nhìn chung quanh nàng không nhìn thấy bất kỳ cái gì cả. Vẫn còn, phải có cái gì đó gần bên, nàng nghĩ không vui khi một tràng hắt hơi khác kéo đến bất thình lình. Cái nhìn chằm chằm của nàng rơi trên đống thức ăn tồi tệ mà nàng đã bày ra, và nàng cứng người. Nàng muốn nhìn thấy hắn ta chịu đựng nó từ đầu đến cuối trước khi họ quay trở lại. Đôi mắt bị đau rát, ngứa ngáy và một vài tràng hắt hơi của nàng sẽ không là gì cả bên cạnh nỗi khó chịu trong dạ dày mà hắn ta sắp sửa phải chịu đựng.

“Không” nàng nói, rồi quay đầu để hắt hơi trước khi nói tiếp. “Thật đáng tiếc để cho phép f-f-f achoo! – bữa ăn ngon như thế bị -Achoo! – lãng phí . Tôi bằng lòng nhìn Ngài dùng bữa trước khi chúng ta – Achoo! quay về.”

“Thật tử tế làm sao, tiểu thư Helen. Nhưng không cần thiết để tiểu thư chỉ đơn giản là ngồi và nhìn tôi ăn. Tôi không thể để tiểu thư đói trong khi tôi ăn.”

“Oh,Tôi…” Helen bắt đầu nói nhanh những lời xin lỗi, Nhưng chàng gạt qua một bên những lời nói của nàng.

“Thật không may, tuy nhiên, tôi đã cử William xuống quán rượu trong làng để đem về một bữa ăn để dùng trong trường hợp có cái gì đó như điều tương tự này xảy ra?” Nàng trưng bày một nụ cười ngọt ngào như bất kỳ nụ cười nào nàng tạo ra, chàng kéo ra một cái túi lớn hơn nhiều mà nàng đã không nhận thấy từ một góc của tấm chăn lót. Sau đó, trong khi Helen theo dõi bằng cặp mắt mở to khiếp sợ, chàng bắt đầu kéo từng món từng món ra khỏi túi. Món đầu tiên là gà quay. Và không chỉ là một cái chân hay một cái ức, mà là toàn bộ một con gà quay, nâu vàng và ngon mắt. Miệng của Helen thật sự bắt đầu chảy nước khi nhìn về phía nó. Kế đến là một khoanh to phô mát mà trông nó cứng chắc và có mùi thơm nếu được so sánh với cái mớ hỗn độn vỡ vụn có dầu của nàng. Một ổ bánh mì tiếp theo, mềm và còn mới, rồi ba củ khoai tây chiên, tất cả đều được nấu với một chất lượng tuyệt hảo.

“Tôi chắc chắn chúng sẽ không đầy đủ hương vị như bữa ăn ngon của đầu bếp của tiểu thư,” chàng tiếp tục khi Helen nhìn chăm chú vào đống thức ăn và liếm môi. “Nhưng tôi sẽ chịu đựng được đống thức ăn kém chất lượng này trong khi tiểu thư thưởng thức bữa ăn của đầu bếp của mình.”

Nghe âm thanh chế giễu trong giọng nói của chàng, Helen từ từ đưa mắt lên. Không có nhầm lẫn gì nữa về niềm vui chiến thắng trong cái nhìn chằm chằm của hắn ta.

Phòng lớn đầy những người đang dùng bữa trưa khi Hethe hộ tống Helen quay trở lại Lâu đài Tiernay. Chàng dìu nàng, bởi vì lúc này đôi mắt nàng hoàn toàn sưng húp, che khuất tầm nhìn của nàng một chút. Họ về đến vào giữa bữa ăn, mặc dù có dừng lại để ăn một vài giờ trước đó, bởi vì Hethe chỉ mất ngừng ấy thời gian để tiêu thụ mọi mẩu thừa cuối cùng của đống thức ăn mà William mua từ quán rượu. Và chàng đã ăn đến hết tất cả. Không còn một cái xương gà nào còn dính thịt trên nó, hay thậm chí một mảnh vụn bánh mỳ rớt từ ổ bánh mì lúc chàng ăn.

Kẻ háu ăn, Helen cay đắng nghĩ. Hắn ta còn không thèm đề nghị nàng thậm chí dùng một miếng phô mát từ bữa tiệc của hắn nhưng lại khuyến khích nàng ăn thức ăn của mình, nói rằng hắn biết đầu bếp của nàng hẳn phải nấu theo đúng sở thích của nàng, mà hắn không nghĩ đến việc nàng từ chối niềm thích thú đó khi thưởng thức nó. Helen đã phải mất hai giờ cuối để khạc nhổ đống phó mát cũ, mốc meo và bữa ăn kém chất lượng ấy ra khỏi miệng dưới sự che đậy bằng những tràng hắt hơi, mà nó càng lúc càng trở nên trầm trọng hơn và liên tục hơn với mỗi một giây phút trôi qua.

“Tiểu thư có muốn ngồi vào bàn không?”

Helen cứng người khi cái giọng nói lo âu đó vang lên bên tai nàng. Nàng sẽ không bị nó lừa đâu. Gã đàn ông này là gã chằn tinh. Một con quái vật. Hắn ta độc ác giống như chúng vậy. Và nàng sẽ bị ghê tởm nếu nàng xuất hiện trong tình trạng hiện tại trước tất cả mọi người – một tình trạng mà hắn ta là kẻ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, nàng biết như thế. Nàng đã thấy rõ cái bẫy khéo léo mà hắn giăng ra khi cuối cùng họ cũng cùng nhau chấm dứt bữa ăn và thu nhặt mọi thứ để ra về. Hắn ta thậm chí không hề có nổi một chút áy náy tìm cách ngăn cản nàng nhìn cái gì đó bên dưới tấm chăn lót khi hắn ta nhặt nó lên. Khi hắn ta gấp tấm lót lại lần nữa, Helen đã chết đứng, liếc nhìn trong nỗi kinh hoàng cái mảnh vườn đầy hoa dại bị đè bẹp bên dưới. Rồi, nàng nhớ lại cái cách mà hắn đã ầm ĩ giũ tấm chăn lót. Hắn giũ nó phành phạch vài lần trên mặt đất, nhặt nó lên và lật ngược giũ một lần cuối trước khi hoàn toàn thoả mẵn. Không nghi ngờ gì nữa, cái mặt chăn mà họ ngồi đè lên bị phủ đầy phấn hoa. Đó chính là nguyên nhân của cơn dị ứng khủng khiếp của nàng.

Oh, Ngài Holden là một một kẻ quỷ quyệt, đúng như thế. Ngay cả lời đề nghị quay về lâu đài của hắn ta khi nàng bắt đầu hắt hơi cũng là dàn cảnh. Hắn ta đã hỏi nàng trước khi lấy ra đống thức ăn hắn đã mua từ quán rượu. Nếu Helen biết điều này, nàng chắc chắn sẽ đồng ý về lâu đài ngay lập tức, vì biết rằng âm mưu của nàng đã bị bại lộ. Nhưng không, hắn ta đã đoán được rằng nàng chắc chắn sẽ ở lại, trước khi tung ra cú đòn quyết định khiến cho nàng không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ ở lại và giả vờ ăn đống thức ăn bị ôi của nàng.

“Tiểu thư?”

Helen giật mạnh cánh tay của nàng để thoát khỏi bàn tay đang dẫn dắt của hắn ta, rồi lắc đầu. “Không, Tôi nghĩ tôi nên đi nằm và nghỉ ngơi, cám ơn Ngài,” Nàng nói một cách kiên quyết. Nàng chờ cho hắn ta biến đi, thở phào nhẹ nhõm khi sau một chút ngập ngừng, hắn ta cuãng buông cánh tay nàng ra và cất bước.

“Thật là một quý ông mẫu mực,” nàng cười nhạo khi nàng nghe tiếng những bước chân của hắn ta hướng về phía bàn ăn. Buông ra một tiếng thở dài, nàng nheo mắt một cách khó khăn trong nỗ lực cố để nhìn thấy nơi nàng sẽ đi và tìm được lối đi về phía cầu thang. Nàng vừa mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng hàng trăm bước chân hấp tấp đang đi đến. “Helen?”

“Dì Nell?” Nàng thở phào nhẹ nhõm.

“Aye, cháu cưng. Ngài Holden nói rằng cháu cần sự giúp đỡ của dì . Có chuyện gì vậy? – oh, Chúa ơi?” Người đàn bà há hốc miệng vì kinh ngạc, có vẻ như đã nhìn thoáng qua khuôn mặt của nàng. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Hãy giúp cháu lên lầu và cháu sẽ giải thích.”

“Chờ chút. Để Dì kêu Duck đến – Oh, Ngài Holden đang phái nó đến liền sau chúng ta bây giờ. Chờ một lát.”

Có một tiếng hối hả khi bà dì nàng tiến lên vài bước để gặp Ducky, rồi một cuộc nói chuyện thì thầm ngắn gọn diễn ra trước khi dì Nell vội vã trở lại. Dì cầm lấy tay Helen và dẫn nàng lên cầu thang.

“Chuyện gì đã xảy ra với cuộc đàm phán hôn nhân?” Helen hỏi khi họ bắt đầu đi lên cầu thang.

“Oh. Dì trì hoãn chúng hết mức có thể,” Dì nàng thì thầm, rồi siết chặt tay trên vai Helen. “Đó là những gì cháu mong muốn, có phải không?”

“Aye, Cháu sẽ cần nhiều thời gian hơn. Chúng ta cần có kế hoạch khác. Hắn ta đã phát hiện ra kế hoạch này rồi.”

“Cái gì? Oh, không. Như thế nào?”

“Cháu không biết như thế nào,” nàng thừa nhận trong một tiếng thở dài khi họ lên đến tầng trên và bắt đầu đi dọc theo hành lang về phía phòng ngủ của nàng. “Đầu tiên cháu chỉ nghi ngờ hắn ta đã biết về kế hoạch này vào cái đêm đầu tiên hắn ở đây, và bây giờ cháu quả quyết là hắn ta đã biết nó.”

“Chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm nay? Làm thế nào mà cháu lại trông như thế này?” Giọng Dì Nell đầy quan tâm khi họ tiến đến phòng của Helen và bà hộ tống cô cháu gái vào bên trong. “Hắn ta không đánh cháu phải không?”

“Không”. Helen nhăn mặt không hài lòng. “Hắn ta để chúng cháu dùng bữa ăn ngoài trời trên một mảnh vườn đầy hoa dại.”

“Hả?” Bà ta kêu lên hoảng hốt “Nhưng tại sao cháu lại cho phép?”

“Cháu không biết chúng ở đó” Helen thừa nhận với sự bực bội khi nàng nằm dài thư giãn trên giường. “Chắc cháu đã quẫn trí và hắn ta đặt tấm lót phủ lên trên mảnh vườn hoa. Thật ra, hắn ta đã giũ một mặt của tấm chăn lên mảnh vườn liên tục nhiều lần, rồi sau đó hắn quay ngược tấm phủ và trải nó lên trên mảnh vườn. Cháu ngồi ngay xuống mà không nhận ra, và đã không thể hiểu nổi tại sao cháu bị dị ứng như vậy.” Nàng chua xót thừa nhận.

“Nhưng khi cháu bắt đầu hắt hơi và mắt cháu bắt đầu bị đau rát , tại sao cháu không yêu cầu hắn ta đưa cháu về lâu đài?”

“Cháu muốn bắt hắn ta ăn những cái bánh ngọt và phó mát dở tệ trước khi quay về,” Nàng bực tức thú nhận “Vào lúc cháu nhận thấy rằng hắn ta đã làm kế hoạch rối tung lên thì đã quá muộn. Cháu đã bị mắc kẹt ở đó.”

“Hắn ta làm thế nào …”

Helen nôn nóng vẩy tay ra hiệu cho dì im lặng . Nàng không muốn, thậm chí chỉ nghĩ thôi về cái buổi sáng bẽ bàng đó, hãy lờ tịt chuyện giải thích đi. Nàng quan tâm đến những việc khác hơn. “Chúng ta có một kẻ phản bội ở đây.”

“Cái gì!” Dì Nell kêu lên. Rồi cả hai người họ rơi vào im lặng khi cánh cửa phòng ngủ mở ra. Helen quay đầu nheo mắt nhìn người vừa bước vào. Khả năng nhìn của nàng giờ khá yếu, nhưng có vẻ là một người phụ nữ trong chiếc áo dài sẫm màu. Ducky, nàng đoán khi người xuất hiện mờ mờ không rõ nét lao nhanh tới cạnh giường.

“Cháu mang nước lạnh và khăn sạch đến như bà yêu cầu, phu nhân Shambleau.” Có thể dễ dàng nhận ra giọng của Ducky, và Helen cảm thấy phần nào thư giãn. Khi cô hầu gái thở hổn hển khiếp sợ thì Helen lại căng thẳng lên lần nữa, đầu nàng xoay hướng này rồi hướng khác, cố gắng để dòm ngó khắp phòng tìm nguyên nhân lo lắng của Ducky. “Chuyện gì vậy?”

“Mặt tiểu thư. Tiểu thư bị sưng phù lên khắp người ”

Cô hầu của nàng hoảng hốt kêu lên. Helen hạ lưng thấp dần dần xuống giường một cách khổ sở. Cơ thể nàng sưng phồng và căng lên hết mức. Đầu nàng đau âm ỉ phía sau mắt, và nàng đang chống lại cái ham muốn mạnh mẽ gãi vào những chỗ đang sưng tấy – việc mà nàng không thể không làm khi họ đang dùng bữa ngoài trời tại khoảng rừng thưa. Tình trạng của nàng có lẽ cũng không xấu đến mức này nếu nàng có thể tự kiềm chế mình ở đó, nhưng nàng cảm thấy thật ngứa ngáy và đau rát…

“Đưa cho ta thau nước, Ducky,” Helen nghe dì nàng nhẹ nhàng yêu cầu. Và rồi có tiếng nước chảy êm ái, và một miếng vải ướt được đặt ngang trước mặt nàng. Helen bắt đầu có cảm giác, và sau đó thở phào nhẹ nhõm. Cái không khí mát mẻ ẩm ướt lập tức làm nàng dễ chịu và khiến nàng lần đầu tiên cảm thấy thoát khỏi sự đau rát mà nàng đã chịu đựng trong hai giờ liền. Thật là tuyệt vời.

“Có chuyện gì vậy?” giọng nói lo âu của Ducky vang lên, và Helen bĩu môi cay đắng.

“Hắn cho chúng tôi dùng bữa ngoài trời trên mảnh vườn đầy hoa dại.”

“Hoa dại? Nhưng tiểu thư dị ứng với hoa dại mà.”

“Aye, hắn ta biết rõ điều này, kẻ phá đám.”

“Nhưng tại sao?”

Helen sụt sịt một cách khổ sở. “Chúng ta có kẻ phản bội”

“Dì e rằng chắc dì là kẻ phản bội” Nell nói nhanh. Helen với tay đẩy mảnh vải ra khỏi mặt và ngạc nhiên nhìn hình ảnh mờ mờ của dì nàng.

“Cái gì?”

“Ôi, không cần thiết phải nhìn dì như thế. Dì không cố ý …” Bà ngưng lại, cầm lấy mảnh vải từ tay Helen, và có tiếng nước chảy một lần nữa khi bà vắt khô nó. Quay lại, bà đặt nó nằm trở lại ngang mắt Helen. Khi hắn ta đề cập đến chuyến đi dã ngoại, Dì nghĩ dì có nói với hắn ta tránh xa hoa dại – vì cháu bị dị ứng với nó. Nhưng Ngài Templetun kéo dì đi khỏi trước khi dì kịp nói.” Bà ta im lặng trong một lúc, và Helen hầu như có thể nghe được nỗi lo lắng trong giọng nói của dì khi bà tiếp tục đầy bực bội.

Hắn ta chắc phải nghe lỏm khi dì nói chuyện với ngài Templetun.” Bà hắng giọng lục khục. “Hắn ta thật khủng khiếp , dùng nó để chống lại cháu. Đúng là không hào hiệp chút nào.” Helen khịt khịt mũi trước lời nhận xét. “Hắn là Hammer của Holden. Hắn ta không có phong cách hiệp sĩ.”

Im lặng trong giây lát, rồi Nell hỏi, “Cháu có kế hoạch làm gì bây giờ chưa?”

“Cháu chưa biết,” Helen khổ sở thú nhận.

“Được rồi.” Dì Nell thốt ra một tiếng thở dài, rồi vỗ nhẹ vào tay Helen. “Dì phải quay trở xuống dưới; Templetun bây giờ chắc chắn đang tự mình ngấu nghiến thức ăn và sẵn sàng quay lại để thảo luận tiếp. Cháu nghỉ ngơi một lát và thư giãn đi. Có thể một vài ý tưởng sẽ đến với cháu.”

Helen khẽ gật đầu về sự gợi ý đó và nghe tiếng kêu sột soạt áo quần khi dì nàng tiến ra phía cửa và rời khỏi phòng.

“Dì có thể làm gì cho cháu trước khi dì xuống dưới nhà không?”

Helen chớp chớp mở mắt khi miếng vải được lấy đi để làm ướt và vắt ráo một lần nữa. Thật là nhẹ nhõm, những miếng vải mát lạnh đã phát huy tác dụng. Vài chỗ sưng phồng đã xẹp xuống, do đó nàng thực sự gần như có thể nhìn rõ mọi vật. Mặc dù đầu nàng vẫn còn đau. “Có lẽ là cái gì đó cho cơn đau đầu của cháu và cái gì đó để ăn.” Helen nói, nhắm mắt lại khi miếng vải được đặt trở lại. “Và dì có thể mang Goliath đến đây khi dì quay lại để nó cùng ở với cháu cho có bạn được không?”

“Aye, Có món gì đặc biệt mà cháu thích dùng không?”

“Gà quay,” Helen kiên quyết nói. “Nếu nhà bếp không có, cử người xuống quán rượu trong làng và nói Maggie bán cho vài con”

“Có điều gì không ổn với tiểu thư Helen à?”

Hethe cứng người bởi câu hỏi của Ngài Templetun, rồi lắc đầu và ngồi lọt thỏm xuống cái ghế ở bàn ăn bên cạnh ông.

“Vậy thì tại sao cô ấy không tham gia cùng với chúng ta? Và tại sao Ngài nói dì cô ấy đi để chăm sóc cho cô?” Ông già khăng khăng hỏi khi Hethe chụp lấy cốc rượu từ cô phục vụ đi ngang qua. Hethe phải mất một ít phút để nếm thử cốc rượu này và thở một hơi nhẹ nhõm vì mùi vị tươi ngon của nó trước khi nói “Cô ấy khỏe. Hoặc cô ấy sẽ khoẻ thôi.” Chàng thêm vào với vẻ bực bội, cố gắng để giũ sạch cảm giác tội lỗi của chàng. Chàng hy vọng nàng bình an vô sự và khỏe mạnh. Nàng thật sự bị dị ứng khủng khiếp với những bông hoa dại mà chàng đã chủ tâm phủ tấm chăn lót lên. Chàng không cố ý để làm cho nàng khó chịu nhiều đến thế. Một vài cái hắt hơi, một chút đau rát là tất cả những gì mà chàng trông đợi. Bây giờ, gương mặt nàng sưng húp như cái xác chết ngâm trong nước cả một tuần. Chàng nhăn mặt khi nghĩ như thế, rồi lắc đầu và uống thêm một chút rượu nữa.

“Hoặc cô ấy sẽ khoẻ thôi?” Templetun chậm chạp lặp lại, nhìn chăm chú. “Có cái gì không ổn với cô ấy ư?”

Hethe nghĩ có quá nhiều hy vọng để người đàn ông này đồng ý bỏ qua chuyện này. Nhún vai giả vờ lạnh nhạt, chàng hớp một ngụm rượu khác trước khi nói, “Cô ấy xem ra bị dị ứng nặng với địa điểm mà tôi chọn cho buổi picnic của chúng tôi.”

Templetun yên lặng trong giây lát, ngâm ngợi điều gì đó rồi đôi mắt của ông thình lình mở to. “Ngài không đi chọn địa điểm gần những cây hoa dại, phải không?”

“Không,” Hethe trả lời và quan sát ông già giãn ra trước khi thú thật, “Nhưng tôi đã đặt tấm chăn lót trên một vài cây ”

“Trên một vài cây? Đặt trên – Ngài đặt tấm chăn phủ lên chúng – Nhưng tiểu thư Helen bị dị ứng với những cây hoa này! Dì của cô ấy đã nhấn mạnh điều đó sáng nay. Oh, trời ơi – cô ấy…” Ông ngừng lại thình lình, cái nhìn chăm chăm của ông chuyển qua vai Hethe. “Cô ấy đã khỏe chưa?”

Hethe nhìn quanh ngạc nhiên, rồi chùn người lại như hối lỗi dưới cái nhìn rõ ràng giận dữ của phu nhân Shambleau khi bà dừng lại phía sau chàng.

“Cô ấy sẽ bình phục, không nhờ vào Ngài,” người phụ nữ lạnh lùng nói, và Hethe ngọ nguậy một lần nữa, cảm thấy như là một kẻ đáng trách. Sau đó cảm giác bực dọc phủ đầy chàng. Tự nhắc nhở mình rằng tiểu thư Tiernay không hề cảm thấy tội lỗi khi chàng là kẻ phải chịu đau khổ, và nàng, cùng với người phụ nữ đang đứng cau có với chàng, thật sự đã âm mưu để nó xảy ra như vậy, chàng ngồi thẳng lưng và khẽ nhún vai tỏ vẻ nghi ngờ.

“Tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy trở về sớm hơn,” chàng nói thêm khi bà nhìn đầy nghi hoặc, “Thật ra khi lần đầu cô ấy hắt hơi. Tôi đã đề nghị chúng tôi tốt nhất nên quay về lâu đài. Nhưng cô ấy đã cực kỳ mong muốn tôi thưởng thức các món ăn mà cô ấy đã cố công chuẩn bị… ” Chàng nhìn chăm chăm vào bà với cái nhìn đầy ý nghĩa và hài lòng khi nhìn thấy vẻ tự mãn của bà khi tự cho mình là đúng biến mất, thay thế bằng nỗi lo âu khó chịu.

Quay khỏi chàng, phu nhân Shambleau liếc nhìn Ngài Templetun. “Chúng ta sẽ tiếp tục đàm phán chứ?” “Vâng, vâng. Chúng ta trở lại công việc thôi,” Ông già thì thầm, hăm hở đứng dậy để dẫn đường cho quý bà. Hethe thấy rõ rắng vị cố vấn của nhà vua có vẻ như vẫn mù mờ về nội dung ngấm ngầm bên dưới cuộc trò chuyện vừa rồi và không có ý định lật tẩy nó. Đồ nhát chết, chàng lạnh nhạt nghĩ khi nhìn cặp đôi biến mất vào đại sảnh.

“Well, hy vọng rằng lần này họ hoàn tất việc đàm phán,” William bất ngờ nói, kéo sự chú ý của Hethe về phía phụ tá thứ nhất của chàng. Cậu ta nâng cốc rượu của mình lên môi. Cậu ta vẫn ngồi im lặng kể từ khi Hethe quay về, chỉ lắng nghe cuộc nói chuyện xung quanh mình.

“Háo hức mong nó hoàn tất, phải không?” Hethe hỏi.

Bạn của chàng cười chế giễu. “Vậy thì, Ngài cũng phải sẵn sàng để nó hoàn tất. Chắc chắn không phải là một thử thách đối với Ngài để ngủ với cô nàng; sau đó chúng ta có thể rời khỏi đây và quay lại với trận đánh.” Cậu ta khẽ cau mặt với chiếc cốc của mình. “Người của chúng ta dần trở nên bồn chồn”.

“Chúng ta chỉ vừa mới ở đây hơn một ngày một chút thôi,” Hethe cáu kỉnh chỉ ra.

“Aye, Được thôi. Chúng ta hiếm khi nghỉ lại cả một ngày đêm tại Holden. Tại sao nơi đây lại có sự khác biệt chứ? Người của chúng ta không quen ngồi một chỗ lâu như vậy.” Hethe suy ngẫm những lời của người phụ tá thứ nhất của chàng một cách không vui nhưng không thể tranh luận được. Đây là khoảng thời gian lâu nhất mà họ xa rời sự náo động và hoạt động của trận chiến. Phải, người của chàng đã rời xa khỏi nó …

“Không. Không. Mày không thể vào. Goliath!”

Helen xoay người khỏi cửa sổ phòng nàng khi nghe thấy tiếng huýt sáo để thấy Ducky đang chiến đấu, cố vào trong phòng mà không có con chó săn to lớn theo chân cô. Với đôi môi giễu cợt đầy hài hước, nàng đưa ra cái kết cho cuộc tranh đấu yên tĩnh này. “Hãy cho nó vào, Ducky. Nó đã ở đây cả đêm qua, nhưng tôi cho nó ra ngoài để làm vài “công việc của nó” sáng nay.”

“Oh! Tiểu thư đã dậy rồi,” Ducky từ bỏ chiến đấu với con quái vật và thẳng người dậy, một nụ cười nhẹ nhỏm nở trên gương mặt cô. “Hôm nay Tiểu thư trông có vẻ khá hơn.”

“Aye. Tôi nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn bình phục.” Nàng chào đón Goliath với một cái vỗ nhẹ trên đầu khi nó nhảy cẫng lên băng qua phòng đến với nàng, nhưng vẻ mặt nàng vẫn còn khó chịu. Helen đã dành từng giây phút tỉnh táo kể từ khi quay về từ buổi dã ngoại ngày hôm qua để cố gắng đưa ra một chiến lược thuyết phục Ngài Holden để hủy bỏ hôn lễ. Không có ý tưởng xuất sắc nào xuất hiện trong tâm trí nàng. Không, thậm chí ngay cả trong việc tắm táp mà nàng đã yêu cầu – và Helen luôn luôn suy nghĩ sáng suốt nhất trong bồn tắm.

“Ngài Templetun phái tôi lên đây để xem tiểu thư hôm nay có khoẻ không. Ông ta và dì tiểu thư đã kết thúc cuộc đàm phán. Ngay tại lúc này, ngài Holden và người của ông ta đang duyệt sơ qua hôn ước. Templetun tuyên bố nếu cả hai đồng ý, thì không có gì có thể ngăn cản buổi hôn lễ.”

Helen nhăn mặt với những lời của cô hầu gái của nàng, mặc dù nàng đã trông đợi chúng. Dì nàng đã lẻn vào gặp nàng tối hôm qua, chỉ để xin lỗi rằng bà đã làm tất cả những gì có thể để trì hoãn đám cưới, nhưng cuộc đàm phán đã xong. Sau đó Helen được biết rằng Templetun không hề muốn lãng phí thời gian vào việc kết thúc công việc này. Hôn lễ sẽ được tổ chức vào hôm nay trừ phi nàng tìm ra cách nào đó để ngăn nó lại. Nàng đã không tìm được một cách nào cả.

Cũng có một vài lý do có thể chấp nhận được để từ chối hôn lễ. Quan hệ huyết thống là một trong những số đó. Nhưng Ngài Holden thậm chí không phải là một người anh em họ của một người anh em họ. Họ chẳng dây mơ dễ má gì cả, vì vậy nàng không thể sử dụng lý do này. Một lý do khác nữa là nếu một trong hai bên là tội phạm, đã phạm tội cướp đoạt hay giết người. Tuy nhiên, mặc dù nàng cảm thấy hắn ta chiếm đoạt đất và giết người của chính hắn không hề ghê tay, không một ai khác nhìn thấy điều này theo cách đó, vì vậy lý do này cũng không giúp đỡ được gì. Lối thoát cuối cùng là nếu một trong hai bên đã có một lời thề mộ đạo. (Religious vows: Lời thề mộ đạo: Một trong những quy tắc đối với người thề lời thề mộ đạo là họ không được phép kết hôn) Không may, nó cũng không dùng được trong trường hợp này, thình lình nàng ước nàng đã có sự chuẩn bị trước để làm như thế.

“Billy của tôi đã nói chuyện với Edwin tối qua,” Ducky bất ngờ nói. Helen ngây người ra nhìn qua cô, bối rối bởi sự thay đổi của chủ đề. “Con trai út của tôi, Billy,” Ducky giải thích. “Nó nói chuyện với điền chủ Edwin của Ngài Holden hôm…”

“Ồ?” Helen thì thầm, vẫn không chắc phải làm gì với vấn đề này.

“Aye. Billy nói rằng cậu trai trẻ Edwin đề cập đến việc Ngài Holden không thích nước nhiều lắm.”

“Hắn ta không thích à?” Helen thích thú quan tâm .

“Aye. Cậu ta nói ngài lãnh chúa thà cưỡi ngựa hàng giờ, nhiều hơn là cần thiết chỉ để tránh băng ngang qua một con sông hay cái gì đại loại như thế. Cậu ta còn nói một trong những người đốn củi khác nói với cậu ta rằng khi còn nhỏ, Ngài Holden gần như bị chết đuối và không bao giờ đến gần nước từ dạo đó.”

Đôi mắt Helen sáng lấp lánh đầy tinh quái rồi tia sáng lấp lánh ấy tắt đi và vai nàng sụp xuống. “Phải, cám ơn Billy về việc khám phá ra việc này, Ducky. Nhưng tôi nghi ngờ nó sẽ hữu ích đối với chúng ta bây giờ. Cuộc đàm phán đã xong. Không có gì nghi ngờ, Templetun đã nhắn cho Cha xứ Purcell.” Nàng nhăn mặt, rồi thở dài và đi về phía cửa. “Tôi nghĩ rằng tôi sẽ xuống dưới nhà và xem xem chuyện gì sẽ xảy ra. Không có ý nghĩa gì khi phải hoãn lại điều khó chịu này lâu hơn nữa.”

Bình luận