Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bliss

Chương 10

Tác giả: Lynsay Sands

“Cháu đang làm gì thế?”

Helen thẳng người dậy, thôi không lục lọi cái rương của nàng khi tiếng kêu hoảng hốt ở cửa cất lên. Quay lại để nhìn thấy dì nàng lao nhanh vào phòng và đóng cánh cửa lại đằng sau bà, Helen gật đầu chào dì nàng, rồi quay lại tiếp tục tìm kiếm.

“Cháu đang tìm một cái áo,” nàng giải thích. “Một cái áo cũ thôi. Cái mà cháu sẽ không ngại phải vứt đi nếu mùi hôi không giặt sạch được… Ha ha!” Nàng đứng thẳng lên, cái áo thích hợp nằm gọn trong tay.

“Oh, không Helen. Cháu không thể đi xuống nhà như thế này,” Nell phản đối, lấy tay che mũi khi bà hấp tấp đến bên cạnh cô cháu gái và cố thuyết phục nàng dừng bước. “Cháu nên ở yên đây một thời gian. Để mấy vệt phát ban của cháu có cơ hội lành lại, nếu đi…” bà ngưng nói giữa chừng, quay đầu ra xa và hớp lấy một ngụm không khí trong lành. “Chúa ơi!”

Cố gắng để không bị xúc phạm bởi phản ứng của dì nàng, Helen nhún vai trước dì nàng và giũ tung cái áo dài nàng đang cầm trong tay, cố gắng làm phẳng những nếp nhăn của nó vì bị cất ở trong giương. “Cháu phải nói chuyện với Templetun. Nói với ông ta rằng cuộc hôn nhân này chưa được hợp thức hoá, nó phải được huỷ bỏ.”

“Không.” Dì nàng chụp lấy cái áo, sau đó dùng nó để che lên mũi và miệng bà, bắt đầu giục Helen quay lại giường. Giọng bà như bị nghẹt lại khi bà nói, “Không, trong tình trạng hiện nay của cháu, Helen, Cháu không thể để ông ta gặp cháu như thế này. Ông ta sẽ biết ngay những gì cháu đã làm. Có lẽ nếu như ngày mai cháu… tốt hơn, rồi cháu sẽ gặp ông ta.”

“Nhưng –”

“Cháu có thực sự nghĩ rằng nhà vua sẽ hài lòng khi biết những gì chúng ta đang tiến hành ở đây không?” Tại sao, Chúa trên cao mới biết nhà vua sẽ làm gì nếu ngài nghe nói về cách cư xử của chúng ta. Ngài chắc chắn sẽ không chúc mừng cháu về ý tưởng này đâu. Ngài đã có đủ rắc rối với một đứa con trai không vâng lời; cháu có nghĩ là ngài sẽ hài lòng với một kẻ chư hầu không tuân lệnh không?”

“Không,” Helen miễn cưỡng đồng ý. Vai nàng rũ xuống, nàng ngừng kháng cự và đồng ý bị dẫn quay về giường. “Cháu sẽ chờ cho đến ngày mai. Nhưng chắc cháu sẽ không để cho Templetun rời khỏi đây trước khi cháu có thể nói với ông ấy điều này.”

“Dì cũng sẽ không,” Dì Nell hứa hẹn qua cái áo còn bịt chặt trên mặt bà. Bà dùng bàn tay còn tự do để kéo mạnh miếng vải lanh phủ lên vai Helen. “Bây giờ, cháu phải nghỉ ngơi,” Bà ta ra lệnh, rồi rút lui nhanh chóng, vẫn còn che mũi và miệng bằng cái áo khi chạy ra khỏi phòng.

Thở dài sườn sượt đầy khủng khiếp, Helen nằm dài trên nệm và cố tình quên đi sự thật rằng mỗi một inch trên cơ thể nàng có vẻ như đang cầu xin nàng gãi nó. Tất cả là lỗi của hắn ta, dĩ nhiên. Kẻ đần độn và vụng về ấy. Đồ con lừa. Con… Nàng từ bỏ việc nói xấu hắn với một tiếng thở dài. Đơn giản là không đủ từ dùng để mô tả gã đàn ông này. Ít nhất là không có đủ những từ diễn tả sự xấu xa của hắn.

Tâm trí nàng quay trở lại với trận cãi cọ vừa mới diễn ra của họ và những điều mà hắn ta nói. “cô ả hôi hám, bẩn thỉu, mình nổi đầy phát ban, kẻ không có nổi trí khôn để biết khi nào thì nên biết ơn.” Ha! Nàng phải biết ơn vì cái gì? Vì cưới hắn ta chăng? Ngài Hammer của Holden? Gã con hoang tàn bạo nhất miền bắc nước Anh. Gã đàn ông đã làm cho người của mình phải đến quỵ lụy Helen, cầu xin lòng nhân hậu của nàng?

Nhận thức mình đang gãi cánh tay, nàng ngừng lại và nhìn kỹ vào những vết đỏ phồng giộp xấu xí nổi trên da của nàng. Chúng trông thật đáng sợ. Nàng chắc phải trông lộn xộn lắm. Hoàn toàn khủng khiếp. Ý nghĩ này khiến mặt nàng tối sầm lại. Helen chưa bao giờ nghĩ mình kiêu ngạo, và nàng luôn cho rằng vẻ bề ngoài chẳng hề quan trọng tẹo nào, nhưng đúng vào lúc này, nàng cảm thấy thật khó chịu. Xấu xí, ngứa ngáy… và khổ sở. Có cái gì đó chảy xuống má nàng và nàng đưa tay lên để thấy những giọt nước mắt ở đó. Nàng đang khóc. Oh!, chúa ơi.

Nàng sụt sịt một cách đáng thương, rồi nhăn mặt vì mùi hương của chính nàng làm nàng khó chịu. Nàng buộc phải thở bằng miệng để tránh mùi hôi thối của mình một cách khổ sở suốt tối hôm qua và đã không ngủ được tí nào. Lúc đầu nàng cảm thấy bị tê liệt vì mùi hương này, nhưng sau một lúc, cái mùi này dường như đã thay đổi, khiến cho nàng hít vào một mùi hôi thối mới theo từng hơi thở của nàng. Chỉ có một cách duy nhất để tránh nó là bọc nàng lại trong một núi chăn lông. Nhưng như vậy thì quá nóng, và chỉ làm chứng phát ban của nàng sưng tấy thêm, làm nàng phát điên lên vì ngứa ngáy. Không một tình trạng nào – dù nôn mửa hay bị phát ban khắp người – có thể dẫn nàng chìm vào giấc ngủ. Những vệt nắng đầu tiên từ từ ló lên từ phía chân trời trước khi Helen cuối cùng cũng bị giấc ngủ cuốn đi vì kiệt sức hoàn toàn.

Nàng đã bị đánh thức vài phút sau đó bởi kẻ ngu ngốc mà nàng kết hôn ngày hôm trước, gã hề đó, kẻ đã xúc phạm gọi nàng là bẩn thỉu và hôi thối. Những giọt nước mắt của nàng bắt đầu tuôn xối xả như mưa, và Helen khịt mũi một lần nữa, nhưng lúc này không phải do ảnh hưởng của khứu giác. Mũi nàng bị nghẹt vì khóc. Sau tất cả mọi thứ, đó cũng là một điều tốt, nàng đau khổ nghĩ, rồi khóc cho tới khi ngủ thiếp đi.

“Nó là một sự sản lớn hơn tôi nghĩ.”

Hethe dứt cái nhìn của chàng khỏi khu đất họ vừa cưỡi qua để liếc phụ tá thứ nhất của chàng. “Phải,” William đồng ý lặng lẽ. Họ vừa quay trở về sau khi khảo sát tình hình chung của sự sản Tiernay. Họ không có ý đi qua cả vùng đất này, nhưng có đi qua những vùng đất có giá trị của thái ấp. Tiểu thư Helen là một nhà quản lý giỏi, nàng biết những gì nàng có xung quanh và có vẻ nàng đang làm một công việc tuyệt vời. Cái nhìn của Hethe lướt qua Boswell, người phụ việc của tiểu thư Helen, cậu ta đã tham gia để hướng dẫn họ trong chuyến đi khảo sát này . Người đàn ông này đã tự chứng minh mình vô cùng thành thạo trong công việc. Cậu ta quá lễ phép trong suốt chuyến khảo sát này nhưng sự phẫn uất và ghét bỏ của cậu ta cũng được trưng bày. Cũng như sự phẫn uất và ghét bỏ của hầu hết những nông nô mà họ đã giao tiếp ngày hôm đó. Phải thừa nhận là có vài sự ghét bỏ như vậy. Trong khi tiểu thư Helen đưa chàng tới mọi căn nhà có trẻ con trong đó, và trong khi những người mà chàng đã gặp cùng nàng thì im lặng và không công khai đối kháng, Boswell dường như cố tình hướng họ đến khu vực có đa số người dân Tiernay sinh sống. Và vài người trong số những nguời họ gặp đã lộ rõ vẻ cáu gắt và không thân thiện.

Sự ngờ vực rõ ràng và công khai của những thần dân mới nhất của Hethe làm chàng bối rối lo âu một chút. Chàng thường dành phần lớn thời gian với những binh lính của chàng trên chiến trường, và bọn họ đều trung thành và lễ phép với chàng. Không chỉ vậy, họ cũng thích chàng. Hethe không thể hiểu được, và chàng cũng không quan tâm sự thù oán này có nhằm thẳng vào chàng không. Chàng muốn đổ lỗi cho Helen về việc này, nhưng vì sự có mặt của nàng hôm dã ngoại dường như đã ngăn chặn cách cư xử này, chàng không biết phải nghĩ gì nữa.

“Sáng nay ngài dậy muộn.” Có một chút trêu chọc trong lời bình luận của bạn chàng, và Hethe gần như nghiến răng ken két. Không phải chàng tức giận với người phụ tá thứ nhất của mình; mà là vì những suy nghĩ về đêm hôm trước – đêm tân hôn của chàng – làm chàng muốn đập tan một cái gì đó. Chúa ơi! Thật là một thất bại thảm hại.

Nó bắt đầu không hề tồi tệ chút nào. Chàng nhớ lại một cách sống động thân hình mềm mại của vợ chàng ở bên dưới, đôi môi nàng hé mở dưới môi chàng như một bông hoa dưới ánh mặt trời. Lưỡi của nàng vuốt ve chàng. Những tiếng rên rỉ của nàng và những tiếng thở dài. Cái cách mà nàng đã uốn cong vào chàng. Cái cách mà thân thể của chàng đáp lại sự nhiệt tình của nàng, trở nên cứng lại và đòi hỏi.

Thật không may, chàng cũng nhớ lại một cách sống động mùi hương của nàng khi cái chăn lông bị đẩy sang một bên, và việc nôn hết bữa tối của chàng ra ngoài cửa sổ sau khi bắt nàng vào trong bồn tắm đổ đầy nước hoa đó. Mẹ kiếp, một kí ức khiến chàng ham muốn nàng, một ký ức khác khiến chàng muốn bóp cổ nàng.

Nhưng những ký ức về cách nàng đáp trả sự đụng chạm của chàng khiến chàng hy vọng. Chàng chắc chắn rằng nếu không phải vì mùi hương kinh dị của nàng ảnh hưởng đến họ, thì chàng đã hợp thức hoá cuộc hôn nhân tối qua – với niềm hạnh phúc của tiểu thư Helen. Nàng chắc chắn đã rên rỉ, thở dài và đã uốn cong và rùng mình bên dưới chàng như một thiếu nữ sẵn sàng. Cho đến khi trò bịp bợm của nàng đã kéo cả hai người ra khỏi sự say mê của họ .

“Một đêm dài không ngủ?” William đang cất lời trêu ghẹo, làm cho Hethe nhận thấy rằng chàng đã không trả lời lời bình luận trước đó.

“Nó là đêm tân hôn của tôi mà,” chàng chỉ ra, có một chút gì không thoải mái về sự không thành thật của lời ngụ ý đó. “Người ta không ngủ nhiều vào đêm tân hôn của mình.”

“Không.” Cậu ta cười toe toét, rồi lắc đầu và thở dài. “Tôi phải thừa nhận là tôi ghen tị với anh. Nàng là một người phụ nữ xinh đẹp.”

“Phải. Nàng xinh đẹp.”

“Và nàng có một giọng nói ngọt ngào. Tôi nhận thấy thật khó mà tin rằng nàng lại là bạo chúa Tiernay.”

“Tôi không tin,” Hethe thì thầm chân thật, sau đó cau mày áp đảo bạn chàng. “Ý tôi là, tôi không tự tin cho lắm,” chàng nói dối để che lấp đi bất cứ điều gì có vẻ bất ổn đối với cuộc hôn nhân của mình. Nhiều hơn cả nhẹ nhõm, nhóm của họ rời khu rừng sau đó và bắt đầu băng ngang qua vùng đất trống bao quanh lâu đài.

Hethe ngay lập tức thúc ngựa chạy nước kiệu, khoan khoái với lý do này để tránh những câu hỏi của bạn chàng.

Helen vui mừng thấy đại sảnh khá vắng khi nàng xuống cầu thang. Nàng hy vọng nó sẽ như thế, vì đã là cuối buổi sáng và bây giờ hãy còn sớm trước khi mọi người tụ họp lại để dùng bữa trưa. Yên nào, theo cái cách nàng may mắn gần đây, nàng sẽ không hề ngạc nhiên nếu thấy căn phòng lúc nhúc người. Có đúng nửa tá người hầu đang đi qua lại, tuy nhiên mỗi người đều đang chăm chú vào công việc của mình.

Helen đến để tìm đồ ăn. Nàng đã không ăn nhiều vào buổi lễ đám cưới đêm hôm trước, sau đó nàng đã khóc thầm cho đến khi ngủ thiếp đi vào sáng hôm nay thay cho bữa ăn sáng của nàng, do đó khi thức dậy cách đây vài phút, nàng đói chết đi được. Nàng mặc quần áo, chải tóc và đi xuống dưới truy lùng đồ ăn thức uống với hy vọng có cái gì đó để ăn uống được, sau đó lẻn đi ra trước khi đại sảnh bắt đầu đông người.

Với suy nghĩ này trong đầu, Helen đi đến người phục vụ gần nhất, vẫn nhăn nhó khi người đàn bà này liếc lên nhìn thấy nàng và nhanh chóng mỉm cười. Rất là nhanh. Vẻ mặt bà ta nhanh chóng được thay thế bằng một nỗi kinh hoàng khi Helen đi đến gần hơn và mùi hôi thối rõ ràng toả ra từ nàng.

Thì thầm khá liều mạng nàng muốn tìm gặp Ducky, người phục vụ lao nhanh ra và vội vã hướng về phía nhà bếp. Bà ta được tất cả những người phục vụ khác nhanh chóng bám đuôi khi mùi hôi thối bao quanh Helen bắt đầu từ từ lan ra khắp phòng. Không một ai muốn ở gần nàng. Cố gắng tự nhủ rằng bản thân mình không có mùi này, Helen di tới ngồi ở bàn ăn với một tiếng thở dài. Bọn họ đã ăn xong rồi, dĩ nhiên. Không còn lấy một mẩu bánh mì, một chút pho mát hay một cốc rượu mật ong nào để cho nàng ăn trong khi chờ đợi. Không quá lâu, dường như, trước khi tiếng động của cánh cửa nhà bếp mở ra thu hút sự chú ý của Helen làm nàng quên đi cơn đói đang hành hạ.

Liếc nhanh qua vai, nàng nhìn thấy Ducky thận trọng đến gần, và nàng đứng lên chào cô ta. Cô hầu gái dừng lại cách nàng vài bước, mũi cô ta chun lại rất nhanh trước khi cô có thể kiểm soát bản thân và cố gắng nở một nụ cười.

“Chào buổi sáng, thưa tiểu thư.” Ducky bắt đầu nói rồi cắn môi.

“Dì của tiểu thư nói rằng tiểu thư sẽ không xuống đây ngày hôm nay. Bà ấy dường như nghĩ rằng sẽ là tốt nhất nếu như tiểu thư nghỉ luôn trên phòng cho tới khi điều tồi tệ này…” Cô ra hiệu mập mờ về phía Helen, một cử chỉ có thể ám chỉ tới mùi hôi của nàng hay tới chứng phát ban tấy đỏ đang phủ khắp làn da nàng trắng ngần như ngọc trai của nàng. “Cho đến khi nó qua đi.”

“Tôi biết, nhưng thức dậy tôi đói lắm. Tôi đến đây để tìm thức ăn.”

“Ồ. Tất nhiên. Vậy thì, em có thể mang cái gì đó lên phòng cho tiểu thư dùng và –”

“Không cần thiết phải như vậy, Ducky. Tôi thích ăn ở đây hơn. Ít phiền phức hơn cho em.” cô hầu gái trông có vẻ lưỡng lự với ý định của nàng, Helen thở dài “Tôi phát ốm đến chết mất thôi nếu cứ phải ngồi chết dí trong phòng của mình. Bây giờ không có ai ở chung quanh đây. Nếu ăn nhanh, tôi có thể quay trở lên lầu trước khi có bất kỳ ai đến.”

“Nhưng Dì của tiểu thư…”

“Dì tôi đâu?” Helen sốt ruột ngắt ngang.

“Bà ấy đi xuống làng. Lucy sinh em bé và-”

“Lucy sinh em bé hả? Oh! Tôi sẽ đến thăm cô ấy ngay!” Nỗi vui mừng của Helen bất ngờ tan biến đi dưới cái nhìn khó chịu của cô hầu gái thay cho nỗi phiền muộn. “Oh. Không, em nghĩ rằng đây không phải là một ý hay, phải không tiểu thư. Tại sao tiểu thư không chịu ngồi xuống đây, và để em mang một cái gì đến cho tiểu thư dùng bữa, thưa tiểu thư.” Ducky nói nhỏ. Cô rõ ràng đã động lòng thương, không nỡ bắt buộc cô chủ mình quay trở về phòng và nhìn Helen với một ánh mắt tỏ ra thương xót.

Gật đầu đầy thất vọng, Helen ngồi xuống trên băng ghế ở bàn ăn và thở dài sườn sượt trong khi cô hầu gái vội vã đi thực hiện những lời hứa hẹn.

Niềm khuây khỏa của Hethe về việc quay trở lại lâu đài Tiernay chỉ tồn tại trong khoảng khắc ngắn ngủi. Chỉ cần đúng hai bước chân tiến vào bên trong lâu đài chàng đã ngửi thấy cái mùi dễ sợ nhất trên đời ấy. Ngay lập tức chàng biết rằng cô vợ chàng đang có mặt ở đâu đó quanh đây. Yên nào, phải mất vài phút chàng mới nhận ra nàng đang ngồi ở bàn ăn. Hầu như, chàng nghĩ rằng, chàng không thể tưởng tương nổi cái mùi hôi thối của nàng có thể bay xa đến như vậy. Nàng chắc phải chỉ vừa mới xuống dưới nhà thôi, mang theo mùi hôi thối lan trong không khí theo sau nàng, chàng nghĩ như thế. Chàng nhìn theo dáng cô độc một mình của nàng với một cái nhìn chán nản.

“Chúa ơi, mùi gì kinh thế?” William kêu lên, bước ngay sau ông chủ của mình.

Hethe tức khắc quay lại đối diện với cậu ta và những người đã đồng hành cùng chàng trong chuyến khảo sát. Bọn họ hăm hở mong đợi để được uống rượu cho thỏa thích. “Cậu và những người khác đi xuống quán rượu trong làng uống đi, William,” Chàng ra lệnh dứt khoát. “Tôi sẽ đến ngay.”

Chàng do dự một lúc, nhún vai và quay lại xua những người đàn ông ra khỏi lâu đài.

Hethe chờ cho đến khi cánh cửa đóng lại đằng sau, rồi thận trọng tiến về phía cô vợ của chàng. Chàng nhận thấy chàng chỉ có thể xoay xở để đến gần nàng trong vòng không quá mười bước chân trước khi cái mùi thối này hoàn toàn không thể kham nổi. Ngồi trên băng ghế cách xa nàng một chút, chàng quay lại nhìn nàng trừng trừng. Chàng quả quyết nàng có quan tâm đến sự có mặt của chàng ở đó, nhưng nàng không hề lộ vẻ băn khoăn, lo lắng, chú tâm về chàng, thậm chí còn không thèm nhìn về phía chàng.

Nàng đang đưa đẩy miếng thịt và pho mát quanh cái đĩa của nàng, trông cực kỳ khổ sở. Hethe cảm thấy trái tim mình có phần dịu đi một chút bởi những gì mà nàng đang phải chịu đựng. Nàng đã không thể vượt qua được chính bản thân mình. Hơn nữa, chàng cũng có cảm giác tội lỗi vì chàng phải chịu trách nhiệm về tình trạng tồi tệ của nàng. Phải, chàng cũng nhớ, nàng đã tự chuốc họa vào thân với cây cỏ hôi đáng ghét đó.

“Thức ăn của em không ngon ư?” Chàng hỏi. Với một lời mở đầu đầy cởi mở, câu nói của chàng có vẻ đầy dò hỏi, nhưng nó làm nàng phải ngẩng đầu lên để nhìn chàng. Hethe gần như cau mày lộ vẻ xót xa với một tiếng thở dài. Gương mặt nàng xanh xao tiều tụy, quầng mắt thâm đen cùng với những vệt phát ban đáng nguyền rủa trên làn da trinh nguyên của nàng. Tóc nàng được chải ra phía sau trông hơi giống kiểu chim ưng.

“Không.”

“Thế sao em không ăn? Nếu thức ăn không hợp khẩu vị, em phải cho nhà bếp biết chứ.” Nàng buông một tiếng thở dài trước câu nói đó. “Thức ăn chẳng sao cả, đó là do tại tôi thôi.”

“Tại em ư?”

“Tôi không thể ngửi được bất cứ mùi vị gì, vì thế không thể thưởng thức được những món ăn.” nàng nhẹ nhàng giải thích.

Hethe nhăn nhó. Chàng có thể hoàn toàn hiểu rõ điều đó. Cái mùi hôi thối này chắc chắn đã làm tiêu tan sự ngon miệng của chàng khi chàng quay trở về từ chuyến đi khảo sát. Đáng tiếc là chàng không thể làm gì để khắc phục sự phiền toái này, nên chàng nỗ lực tìm cách gì đó để thay đổi chủ đề. Thình lình chàng nhận ra nàng đang mặc cái áo chết tiệt xấu xí nhất mà chàng đã từng nhìn thấy. Không những xấu xí, nó còn bạc màu, tả tơi và thậm chí là quá nhỏ. Chàng cau mày, nhìn kỹ vào chiếc áo. “Nàng đang mặc cái quái gì vậy?”

Khi nghe những lời của ông chồng nàng, Helen liếc nhìn xuống mình với vẻ không quan tâm lắm. “Cái áo.”

“Tốt, Tôi có thể nhìn thấy. Nhưng tại sao nàng không mặc một cái gì đó cho phù hợp hơn với một quý cô? Nàng phải có những cái áo khác đẹp hơn là cái này. Tôi đã nhìn thấy nàng mặc ít nhất hai trong số chúng.”

“Chúng là những cái áo đẹp của tôi,” nàng giải thích kiên nhẫn. “Tôi nghĩ tôi sẽ để dành chúng…” Nàng ngừng lại bất ngờ khi một người phục vụ thình lình xuất hiện ở bàn ăn với một cái ly và một bình rượu. Cô hầu gái đặt chiếc ly trước mặt Ngài Holden và rót rượu vào trong đó, rồi ngập ngừng, cái nhìn chăm chăm của cô ta ném về Helen một cách miễn cưỡng. “Cô có muốn dùng thêm chút rượu không, thưa tiểu thư?”

Rõ ràng cô gái này hy vọng Helen nói không và Helen gần như nói tiếng không đó với lòng trắc ẩn, nhưng nàng nhận ra nàng khát khủng khiếp và nhanh chóng uống hết ly rượu mật ong mà Ducky đã mang đến cùng với bữa ăn của nàng. Nhăn mặt vẻ đầy xin lỗi, nàng đẩy cái ly của mình ra xa dọc theo bàn ăn như một câu trả lời

Cô hầu gái cắn chặt môi tỏ vẻ không vui, sau đó đứng thẳng vai như một chiến binh sắp lâm trận, hít sâu một hơi rồi giữ nó, và đi nhanh về phía trước. Cô rót đầy ly với tốc độ hơn là cẩn thận, làm tràn nhiều ra bàn trong sự vội vã. Với một nỗ lực như để chuộc lỗi của mình mà Helen nghĩ là như vậy, cô hầu gái đẩy lui ly rượu nửa chừng về phía cô chủ trước khi cô xoay người phóng nhanh ra ngoài. Thở hổn hển khi cô giải thoát chỗ không khí mà cô đang giữ là điều hoàn toàn dễ hiểu trong sự yên lặng của căn phòng khi cô ấy lao nhanh về phía nhà bếp, hít vào một lượng lớn không khí như thể bù lại phần nào sự nghẹt thở.

Helen thở dài, nàng nhìn lướt tới Hammer. Người đàn ông này đang nhìn chăm chăm phía sau cô hầu gái, và ngay cả khi nàng nhìn, sự ngạc nhiên khiến miệng chàng cong lên. Tràng cười nổi lên bên trong chàng, cho đến khi chàng bắt gặp cái nhìn giận dữ của nàng. Chàng nghiêm nét mặt ngay tức thì. “Hmmm,” chàng hắng giọng và làm ra vẻ nhăn mặt với một sự cố gắng hết sức rõ ràng để làm tan biến đi nỗi ao ước được cười phá lên. Chàng biết chắc rằng nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng, hay cho phép chàng lên giường với nàng, nếu chàng cười. Chàng sẽ may mắn nếu nàng…

“Vâng, Well.. vậy thì chúng ta sẽ phải may thêm cho nàng vài bộ quần áo nữa,” chàng thông báo, đánh lạc hướng cơn tức giận của nàng. Sự hài hước của chàng cũng chứa đựng trong đó, cái nhìn chằm chằm của chàng lướt qua khắp người nàng một lần nữa. “Tôi cũng không muốn nàng để kiểu tóc như vậy. Tôi thích chúng được xoã xuống hơn. Đừng bao giờ mặc cái áo như vậy nữa.”

Ngay lập tức Helen lùa tay vào mái tóc nàng. Nàng kéo hết chúng ra phía sau cột bằng một sợi da nhỏ mà Dicky đã mang đến. Sau tất cả mọi việc, nàng quá ư là mệt mỏi và kiệt sức để buộc tóc một cách cẩn thận. Bây giờ nàng buông tay xuống đầy cáu kỉnh. Cứ như thể nàng quan tâm nếu chàng thấy nàng không hấp dẫn?”

“Ngày hôm nay tôi đã đi khảo sát sự sản của chúng ta.”

Helen liếc một cái sắc như dao. “Của chúng ta,” không phải “của tôi?” Những từ ngữ được lựa chọn làm nàng sửng sốt, mọi thứ mà nàng sở hữu bây giờ là của hắn ta theo luật pháp, hay sẽ là của hắn một khi đám cưới đã được hợp thức hoá. Nàng nhớ nhanh lại ký ức của tối hôm qua. Trong một thoáng, nàng như quay trở lại giường với thân thể của chồng nàng áp xuống nàng, đôi môi chàng khiến nàng đê mê, bàn tay của chàng đang vuốt ve mơn trớn khắp người nàng. Nàng cảm thấy nụ hoa mình cương cứng lên. Hơi nóng như tụ lại dưới dạ dày nàng trước kí ức này, và nàng đỏ mặt đầy ngượng ngập trước sự phản bội của cơ thể nàng. Quay lại, nàng nâng ly rượu lên để giấu đi phản ứng của nàng và hớp thật nhanh một ngụm.

“Tôi có cảm giác người của nàng không thích tôi lắm.”

Helen nuốt xuống với một cái nhăn mặt gần như là thích thú. Hắn ta nói hắn không được yêu thích lắm là có phần hơi nhẹ. Mọi người ở Tiernay đều sợ hãi và ghét hắn ta với những lý do xác đáng. Những chủ trại ở quá gần ranh giới đất của hắn ta đã bị đốt trụi những trại của họ. Những con bò cái đi lang thang trên phần đất của hắn ta cũng bị bắt giữ. Và mọi người đều biết hắn ta đối xử với những cư dân của hắn như thế nào, nhất là kể từ khi vài người nông nô và người hầu ở Tiernay mà trước kia là người của Holden nhưng họ đã bỏ chạy đến đây để được che chở.

“Tôi trách nàng.”

Helen gần như phun rượu ra ngoài ngay khi nàng vừa mới nuốt. Cố nuốt xuống cổ, nàng quay lại hoài nghi nhìn chàng chăm chú. “Tôi ư? Ngài trách tôi bởi vì những người ở xung quanh đây – bao gồm cả những người của ngài – đều sợ và xem thường ngài?”

“Người của tôi không sợ và xem thường tôi,” chàng cãi lại, rõ ràng cảm thấy bị lăng mạ.

Nàng càu nhàu “Ngài có thể lừa gạt tôi, thưa ngài. Tôi nhận đủ những người của ngài, những người thỉnh cầu để xin việc làm.”

“Cái gì?” Chàng quay lại nhìn trân trối vào nàng. “Không một người nào của tôi ở đây cả.”

“Họ chắc chắn có. Tôi đã phải trả tiền để mua những người nông nô và–“

Nàng ngắt ngang và đứng lên. Không còn hứng thú để nói với hắn những gì mà hắn ta đã biết rồi. Chỉ có Chúa mới biết, nàng đã góp phần tăng thêm vào mớ tài sản của hắn bằng cách mua những người hầu này, nếu không thì hắn đã hành hạ họ rồi.

“Nàng đi đâu?” Chàng quát lên, quay người trên băng ghế để nhìn nàng chăm chăm khi nàng tiến về phía cầu thang. “Tôi chưa nói hết chuyện với nàng.”

Helen quay lại ngay lập tức. Nàng có thể là một cô vợ dễ bảo khi có dịp cần đến, nàng nghĩ một cách dứt khoát, thích thú cái cách làm cho chàng tái nhợt đi và từ từ đỏ lên rồi rút lui theo phươnng kế của nàng. Tiếp tục về phía trước, nàng mở to đôi mắt một cách ngây thơ vô tội. “Tại sao, thưa ngài, tôi nghĩ ngài muốn nói chuyện tiếp với tôi ? Tôi đã sai ư?”

Che mũi, Ngài Holden liều lĩnh rút lui. Nàng có thể nhận thấy những suy nghĩ trong đầu hắn ta. Một chiến binh giỏi biết rõ khi nào nên tấn công khi nào nên lui binh. Cuộc thảo luận này tốt nhất nên giữ lại cho lần khác. Có lẽ trong một vài ngày tới hay một tuần, khi mà vợ chàng không quá bốc mùi như thế này, chàng lao nhanh về phía cửa lâu đài rồi bất ngờ quay lại. “Tôi sẽ tới quán rượu dưới làng để gặp người của tôi. Tôi muốn phòng lớn phải được thoáng khí khi tôi quay lại. Hãy lo liệu nó.”

Cánh cửa đóng sầm sau những từ cuối của hắn ta và Helen cười đầy chế giễu.

“Để rồi xem,” nàng thì thầm, hướng về phía cầu thang. Hắn ta có thể tự thấy nó khi hắn ta quay lại. Nàng sẽ đi về phòng của mình khóc thoải mái. Có lẽ nếu nàng khóc đủ nhiều và lâu, mũi nàng sẽ bị nghẹt một lần nữa và nàng sẽ không phải ngửi mùi hôi thối của nàng đủ lâu và có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Thở dài đầy thất vọng, Helen bắt đầu leo lên từng bậc cầu thang.

“Chúng ta nên ăn ở quán rượu. Tôi nhớ ngài nói thức ăn của buổi picnic được chuẩn bị ở đây rất ngon.”

Hethe nhìn lên khi nghe lời bình luận đáng ghét của William. Mặc dù, chàng không thể khiển trách cậu ta vì việc này được. Chàng nghĩ đến bữa ăn đã được đặt sẵn cho chàng tại cái quán này một cách không dễ chịu chút nào, món hầm vừa mặn vừa dai, thịt thì đen thui, và rượu thì bị pha loãng, dở hơn bất kì món ăn nào mà chàng đã ăn do đầu bếp của Helen nấu. William không bị thết đãi nhưng món dở tệ giống như những món mà chủ của cậu ta đã phải chịu đựng. Và thịt gà cũng không giống như thịt gà mà chàng đã dùng vào ngày khác cũng từ quán rượu này. Ah, Well, có lẽ họ đang chờ bổ sung thực phẩm… hay đại loại như thế. Thở dài, Hethe cương quyết nhai miếng thịt đen thui được mang đến. Thậm chí chàng cũng không tài nào đoán ra đây là loại thịt gì. Có lẽ là thịt bò; mà cũng có thể là thịt gà. Nó cháy đen và khô thành một thứ mà chàng không thể nói được.

Bà chủ quán rượu tiến về phía họ, đặt mạnh bình rượu được pha loãng hơn xuống bàn, dành hẳn những một phút để nhìn trừng trừng vào những vị khách của mình, rồi rút lui. Thế đấy, cô ấy cố gắng bước đi, nhưng thực sự là lạch bạch bước đi. Người phụ nữ này đang mang bầu, rõ ràng như thế, và mang bầu đã rất to rồi, Hethe ngạc nhiên khi thấy cô ta vẫn còn phục vụ bàn trong tình trạng nặng nề như thế. Chàng nhìn theo dáng đi lạch bạch của cô xuyên qua cửa nhà bếp, đôi mắt nhạy bén sắc sảo của chàng nhìn thấy một bà già đang chờ ở bên kia. Hethe ngừng nhai ngay lập tức, xững người lại trên ghế.

Đó là mụ phù thủy già gần như đã luộc chín chàng bằng nước chàng tắm vào cái ngày mà chàng đến.Oh Chúa ơi, mụ yêu quái già nua đang theo dõi chàng, làm cuộc sống của chàng khốn khổ, chàng chợt hiểu ra thất kinh hồn vía. Đầu tiên mụ ta xuất hiện trong lâu đài, nhưng bây giờ lại ở đây-Và chàng đã không nghi ngờ một phút nào, mụ ta đứng đằng sau tất cả những bữa ăn kinh khủng này.

Bất ngờ đứng dậy, chàng quẳng miếng thịt không ăn được xuống sàn nhà và đi một cách giận dữ về phía nhà bếp. Một sự im lặng bất ngờ bao trùm khắp phòng trước hành động này của chàng. Hethe lờ đi những cuộc truyện trò bị im lặng bất thình lình, tập trung tiến về phía cửa nhà bếp và mụ phù thủy già đằng sau nó. Những người phụ nữ trong bếp bị đánh động bởi sự yên lặng trong phòng ăn, cả hai người họ đứng yên như tê liệt bên trong bếp, túm tụm lại với nhau và thận trọng quan sát khi Hethe xuất hiện. Chàng dừng lại ngay bên trong phòng, cái nhìn chằm chằm của chàng di chuyển từ người đàn bà này sang người đàn bà khác. Người trẻ hơn trong hai người trông có vẻ khiếp sợ, đôi mắt cô mở to đầy vẻ kinh hoàng. Còn bà già rõ ràng trông dữ tợn và nhẫn nhục. Bà ta chuyển mình đứng trước người trẻ hơn như có ý bảo vệ.

“Bữa ăn không ổn ư, thưa Ngài?” Bà ta cả gan cười khẩy khi nói đến tước hiệu của chàng, Hethe nhận thấy, rất đỗi ngạc nhiên.

“Bà không sợ tôi à,” chàng nhận thấy đầy kinh ngạc. Mụ phù thuỷ xấu xí ngu ngốc này nên sợ chàng. Bất kỳ kẻ thường dân nào với bất kỳ ý nghĩa nào-đặc biệt là kẻ vừa mới phục vụ vị lãnh chúa của mình một bữa ăn không đạt tiêu chuẩn đòi hỏi nên khiếp sợ trước tâm trạng giận dữ của ông ta. Nhưng mụ phù thủy già này lại không hề sợ hãi.

“Tôi là một bà già,” Bà chỉ ra một nụ cười. “Điều xấu nhất là Ngài có thể làm là đánh và giết chết tôi, và Ngài thật sự sẽ lấy đi bao nhiêu năm cuộc sống của tôi?”

Hethe cứng người. “Tôi không bao giờ đánh hay giết những người già,” chàng cáu kỉnh nói vẻ đầy khó chịu.

“Ngài có chắc không. Già Bets tám mươi tuổi vào cái ngày mà Ngài đã giết bà ta. Và Ngài cũng đã làm nhiều việc xấu xa tồi tệ hơn thế nữa. Ngài làm điều này đối với tôi quá dễ dàng, tôi đánh cược như thế.”

“Già Bets? Bà ta là người bất hạnh nào vậy? Và ai đã gieo vào đầu bà bằng những lời nói dối bẩn thỉu này” Hethe phẫn nộ hỏi.

Mụ phù thủy già hơi nghiêng đầu, nhìn chàng như suy xét, rồi người đàn bà trẻ hơn nói, giọng cô run run sợ hãi khi cô nói. “Ngài ấy nói đúng, mẹ ơi. Ngài chưa bao giờ đánh đập hay giết chết bất kỳ người hầu nào. Vì ngài luôn luôn có những gã khác làm điều đó cho ngài. Ngài chỉ ra lệnh thôi.” Trước khi Hethe có thể đáp trả những lời buộc tội xúc phạm đến như vậy, cánh cửa mở ra đàng sau chàng. Nhìn nhanh qua vai, chàng thấy William đang đứng ở đó, thái độ giận dữ. Cậu ta rõ ràng sẵn sàng ủng hộ chàng trong bất cứ tình thế cần thiết nào. Nhưng Hethe không cần bất cứ sự ủng hộ nào. Đây không phải là một cuộc chiến. Chàng chỉ đang nói chuyện với hai người đàn bà nói dối trong làng. Và chàng không muốn tình huống này vượt quá tầm kiểm soát mà chắc chắn nó sẽ vượt ra nếu như chàng lần đầu chứng kiến sự láo xược của hai người nông dân này. Chàng quay đi, rồi dừng lại, lấy ra một đồng xu rồi ném nó vào chân những kẻ buộc tội ông . “Trả cho bữa ăn của tôi.”

Sau đó, chàng dẫn William ra khỏi nhà bếp và sau đó là ra khỏi quán trọ.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phụ tá thứ nhất của chàng hỏi ngay khi họ vừa ra bước ra bên ngoài quán rượu, cưỡi lên ngựa để quay trở lại lâu đài.

“Không có gì,” Hethe thì thầm, nhưng tâm trí của chàng lại để cả vào những điều mà người đàn bà nọ đã nói khi nãy. Tất cả là nói dối. Trong cuộc đời của mình, chàng chưa bao giờ đánh đập hay giết chết, hay ra lệnh để đánh đập hay giết chết, một người hầu già hay nông nô nào cả. Hay một người trẻ. Nhưng cả hai người đàn bà này đều tin như vậy, bằng cả trái tim của họ. “Già Bets là ai?”

William liếc nhanh một cái nhìn sắc nhọn trước câu hỏi này. “Già Bets?” Cậu ta bối rối hỏi. “Tôi không…”

“Thôi bỏ đi,” Hethe ngắt ngang với một tiếng thở dài. Chàng sẽ tìm hiểu về người đàn bà này một mình. Chàng sẽ điều tra đến tận cùng sự việc này nếu như đó là điều cuối cùng chàng làm. Một kẻ nào đó đã gieo rắc những lời nói dối khủng khiếp về chàng.

Thảo nào tiểu thư Helen đã chống cự quá mãnh liệt việc là vợ của chàng. Trừ phi nàng đứng đằng sau sự vu cáo đó… chàng suy nghĩ về điều đó khi họ cưỡi ngựa trong im lặng quay về lâu đài. Chàng không thích những ý nghĩ này, nhưng giả thiết rằng nó có thể. Điều này giải thích tại sao những lời nói dối được dễ dàng chấp nhận bởi những người thuê đất của tiểu thư Helen như sự thật của Chúa vậy. Họ không mong tiểu thư của họ nói dối về một thứ như vậy. Yên nào, tại sao nàng ghét chàng đủ để gieo rắc những chuyện kinh tởm như vậy?

Chàng cũng sẽ đi đến tận cùng của sự việc này, chàng tự mình quả quyết. Nếu chàng có thể đến đủ gần để tra hỏi nàng. Nếu nàng có thêm bất cứ trò lừa bịp nào như cây cỏ hôi…

“Khi nào chúng ta sẽ quay lại chiến đấu. Tôi chắc bây giờ Henry đang cần chúng ta”

Hethe liếc nhìn người phụ tá thứ nhất của chàng. Chàng không hề ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu ta. Chàng và William hiếm khi ở lâu một chỗ trong suốt 10 năm trở lại đây. Không còn nghi ngờ gì, cậu ta đang càng lúc càng bồn chồn, áy náy vô cùng, người của chàng chắc chắn cũng vậy.

Thật ra, Hethe cũng đang trở nên bồn chồn, mặc dù chàng biết nên đổ lỗi vào đâu: đó là cô vợ của chàng. Lòng khát khao của chàng về nàng thật rõ ràng và nhức nhối suốt từ đầu đến cuối bữa ăn sau hôn lễ, và sau đó ngay khi chàng ở trên giường với nàng… Hơi thở của nàng không làm chàng khó chịu tí nào, vì trước đó chàng đã tự mình tiêu thụ đống tỏi, và chàng đã gần như chìm đắm trong đôi môi mềm mại của nàng. Nàng cũng đáp lại những nụ hôn của chàng, khiến những cảm xúc mạnh mẽ của chàng càng nóng bỏng hơn. Chàng như một cậu thanh niên hừng hực, miệng còn hôi sữa. Chàng vẫn có cảm nhận được sự khát khao đó.

Dĩ nhiên, nó đã chết, một cái chết thật bất ngờ ngay khi chàng kéo tầm chăn lông sang một bên và ngửi thấy mùi hơi tỏa ra từ nàng.

Lúc này cánh mũi chàng giật giật như thể nhớ lại về nó. Mẹ kiếp, nàng lấy đâu ra cái ý tưởng về cây cỏ hôi đó là một câu hỏi chàng muốn được trả lời. Đầm lầy, không còn nghi ngờ gì nữa.

“Hethe?”

Giật mình, thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình một lần nữa, Hethe nhận thấy chàng đã không trả lời câu hỏi đầu tiên của người phụ tá thứ nhất của chàng. Khi nào họ sẽ quay lại chiến đấu? Sự thật, chàng không ngại phải rời khỏi đây ngay lập tức. Chàng đã chán ngấy cái cuộc chiến ngủ chung giường với vợ chàng rồi, và chỉ có mình Chúa trên cao mới biết tiếp theo nàng sẽ giở trò gì để ngăn chặn chàng. Có lẽ chàng nên đánh cuộc bằng cách đơn giản là trở lại chiến trường và cho tiểu thư Helen thời gian để quen với việc đã kết hôn với chàng. Có lẽ ngay khi Templetun thoát khỏi tình thế này, ngay khi sự việc đã được ổn định một lần nữa, nàng sẽ từ bỏ sự kháng cự lố bịch và sẵn sàng chấp nhận.

“Và có lẽ lợn sẽ biết bay,” chàng thì thầm chế nhạo.

“Chuyện gì vậy?” William hỏi.

Hethe lắc đầu. “Không có gì, tôi đang nghĩ chúng ta sẽ quay lại chiến đấu sớm thôi. Rất sớm. Thậm chí sáng mai.” Chàng thông báo dứt khoát. Thật ra không có gì giữ chàng ở lại đây.

Bình luận