Tấm gương ám khói
BA NGÀN NĂM TRƯỚC ĐÂY, CÓ MỘT NGƯỜI CŨNG giống như bạn và tôi. Người ấy sống gần một thành phố có những dãy núi trùng điệp bao quanh. Con người đang học tập để trở thành một thầy thuốc, để học hỏi hiểu biết của tổ tiên mình, nhưng người ấy không hoàn toàn đồng ý về mọi điều mình đang học. Trong thâm tâm, người ấy cảm thấy rằng vẫn còn phải có điều gì đó hơn thế nữa.
Một ngày kia, khi đang ngon giấc trong một hang động, người ấy mơ trông thấy thân xác của mình đang ngủ. Anh bước ra khỏi động trong đêm trăng non. Bầu trời đêm trong vắt, anh có thể nhìn thấy hàng triệu vì sao. Thế rồi một điều gì đó đã xảy ra bên trong anh, và biến đổi vĩnh viễn cuộc đời anh. Anh nhìn đôi bàn tay anh, anh cảm thấy thân thể anh, và anh nghe tiếng anh đang nói: “Tôi được tạo nên từ ánh sáng; tôi được tạo nên từ những vì sao.”
Người ấy lại nhìn lên các vì sao, và nhận ra rằng không phải các vì sao làm nên ánh sáng, mà chính ánh sáng đã làm nên các vì sao. Người ấy nói: “Mọi sự được tạo nên từ ánh sáng, và khoảng không ở-giữa không trống rỗng.” Và người ấy biết rằng mọi sự đang tồn tại đều là một sinh thể, và ánh sảng đó là sứ giả của sự sống, vì nó sống động và nó chứa đựng tất cả mọi thông tin.
Rồi người ấy nhận ra, dù anh được làm nên từ những vì sao, nhưng anh không phải là những vì sao đó. Người ấy nghĩ: “Tôi ở giữa các vì sao.” Vì vậy người ấy gọi các vì sao là tonal và ánh sáng giữa các vì sao là nagual. Và người ấy biết rằng, điều làm nên sự hòa diệu và không gian giữa tonal và nagual chính là Sự Sống hay Ý Muốn. Không có Sự Sống, tonal và nagual không thể hiện hữu. Sự sống là sức mạnh của cái tuyệt đối, cái tối cao, là Đấng Sáng Tạo đã làm nên mọi sự.
Đây là điều người ấy đã khám phá được: Mọi sự đang tồn tại đều là hiện thân của một Hữu thể Sống mà chúng ta gọi là Thượng đế. Mọi sự đều là Thượng đế. Và người ấy đi đến kết luận rằng nhận thức của con người chỉ là ảnh sảng nhận thức ánh sáng. Người ấy cũng thấy rằng vật chất là một tấm gương – mọi sự là một tấm gương phản chiếu ánh sáng và tạo ra hình ảnh của ánh sáng ấy – và thế giới của ảo ảnh, Giấc Mơ, chỉ giống như màn khói ngăn không cho chúng ta thấy được điều chúng ta thực sự là. Người ấy nói: “Ta đích thực là tình yêu tinh khiết, là ánh sáng nguyên tuyền.”
Nhận thức này đã thay đổi cuộc đời người ấy. Một khi biết được mình đích thực là gì, anh nhìn ra xung quanh, nhìn mọi người và cả thiên nhiên, và anh kinh ngạc bởi những gì mình nhìn thấy. Anh thấy chính mình trong tất cả mọi sự – trong mọi người, trong mọi sinh vật, cây cối, trong nước, trong mưa, trong mây và trong đất. Và anh thấy rằng Sự Sống đã pha trộn tonal và nagual bằng những cách khác nhau, để tạo ra hàng tỷ tỷ hiện thân của Sự Sống.
Trong khoảnh khắc ít ỏi ấy, anh đã thấu hiểu được mọi sự. Anh quá đỗi vui mừng, trái tim anh tràn ngập bình an. Anh khó mà chờ đến lúc được kể cho mọi người điều mình đã khám phá. Nhưng không một ngôn từ nào có thể diễn tả được điều ấy. Anh tìm cách nói với người khác, nhưng họ không thể nào hiểu được. Họ có thể nhìn thấy rằng anh đã thay đổi, rằng có gì đó tuyệt đẹp đang tỏa chiếu từ ánh mắt và giọng nói của anh. Họ nhận thấy anh không còn xét đoán về bất cứ điều gì hoặc bất cứ ai nữa. Anh cũng không còn giống bất cứ ai khác.
Người ấy có thể hiểu rõ mọi người, nhưng chẳng có ai hiểu được anh. Họ tin rằng anh là một nhập thể của Thượng đế. Nhưng khi nghe được điều này, anh chỉ mỉm cười và nói: “Đúng vậy. Tôi là Thượng đế. Nhưng bạn cũng là Thượng đế. Chúng ta, tôi và bạn, đều giống như nhau thôi. Chúng ta là hình ảnh của ánh sáng. Chúng ta là Thượng đế.” Nhưng mọi người vẫn không hiểu được.
Người ấy khám phá ra rằng mình là một tấm gương soi cho mọi người khác, một tấm gương mà trong đó anh có thể nhìn thấy chính mình. Anh nói: “Mỗi người là một tấm gương soi.” Anh thấy mình trong mọi người, nhưng chẳng có ai thấy anh như chính họ cả. Anh nhận ra rằng mọi người đang ngủ mơ, nhưng không hề ý thức, không hề biết được họ thực sự là gì. Họ không thể nhìn thấy anh như chính họ, vì có một màn sương mù hoặc khói ở giữa các tấm gương. Lớp sương mù ấy được tạo nên bởi cách giải thích về những hình ảnh của ánh sáng – Giấc Mơ của loài người.
Khi đó, người ấy biết rằng chẳng mấy chốc anh sẽ quên đi tất cả những gì mình đã học. Anh muốn ghi nhớ mọi thị kiến mình đã có, vì thế anh đi đến quyết định gọi mình là Tấm Gương Ám Khói, để anh luôn nhận thức rằng vật chất là một tấm gương, và màn khói ở giữa là cái ngăn không cho chúng ta biết mình là gì. Anh nói: “Tôi là Tấm Gương Ám Khói, vì tôi đang nhìn vào chính mình nơi tất cả các bạn, nhưng chúng ta không nhận ra nhau, vì màn khói ở-giữa chúng ta. Màn khói ấy là Giấc Mơ, và tấm gương là bạn, người đang mơ.”
Bạn dễ sống hơn khi nhắm mắt lại,
Và hiểu sai những gì bạn nhìn thấy…
– John Lennon