Ngay phía đối diện với Diana là hai ngôi nhà bằng gỗ. Ngôi nhà được sơn màu champagne trông to hơn và vẻ ngoài có vẻ được chau chuốt hơn. Trông nó có vẻ sang trọng hơn. Nó có lối vào ngang qua khu vườn. Ngôi nhà kia được sơn màu tùng lam. Lối vào của nó nằm ngay trên phố và cô không thể đoán biết được đằng sau nó có vườn hay không.
Diana rất háo hức muốn lập tức vào ngay một trong hai ngôi nhà đó; nhưng bởi vì cô không hề có một hình ảnh nào về Zeynep Hanim trong đầu nên cô không quyết định được ngôi nhà nào mới là nơi cô đang tìm, nếu thực sự nó là một trong hai cái đó.
Rồi cô quyết định thử xem ngôi nhà lớn hơn trước. Cô theo lối đi, tiến về phía trước. Cô quan sát khu vườn. Mặc dù có rất nhiều loài hoa với đủ màu sắc – xanh, đỏ, tím, vàng, cam… nhưng cô không thể thấy bất cứ một bông hồng nào, dù chỉ một bông. Quay lại, cô bước vào ngôi nhà thứ hai qua cánh cửa hẹp.
Phía trong, nhân viên lễ tân đang bận bịu nói chuyện điện thoại. Chờ đúng mười bảy phút cho anh ta xong cuộc điện thoại mà anh ta vẫn chưa xong, Diana nản, liền hỏi dò một người phục vụ vừa đi ngang. Cẩn thận phát âm từng từ một, cô hỏi:
“Có bà Zeynep Hanim ở đây không?”
“Bà ấy vừa đi khỏi nửa giờ trước rồi thưa cô. Nhưng bà ấy nói bà ấy sẽ quay lại trong khoảng một tiếng nữa.”
Ngạc nhiên, Diana hơi lưỡng lự một lát.
“Ồ… Vâng… Vậy khi bà ấy quay lại, phiền cô nói giúp là có người muốn gặp bà ấy được không?”
“Chắc chắn rồi, thưa cô. Nếu cô muốn, cô có thể đợi ở phòng trà ạ.”
“Mình không nghĩ là nó lại dễ dàng thế” Diana nghĩ thầm. Cứ như thể số phận từ trước giờ vẫn chống lại cô, giờ đột nhiên lại quyết định sẽ giúp cô vậy.