“Em biết rồi, anh!”
Hai đứa nhỏ gấp gáp xuống giường, kết quả, hai đứa chưa kịp chạy từ trong phòng ra, mấy người trong phòng khách để tỉnh dậy bởi tiếng xe cảnh sát, bước lớn đi vào.
“Hai bây muốn đi đâu!”
Cảnh Thụy kéo tay của Tiểu Thất, thản nhiên nhìn mấy người đó, không nói 1 câu!
“Hừ, hai đứa bây, không phải là hai đứa bây dụ cảnh sát tới chứ.”
Cảnh Thụy hừ nhẹ, “Chúng tôi có bản lĩnh đó thì sớm đã chạy đi rồi.”
Tên tội phạm nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, hai đứa nhỏ mới 8 tuổi, sao có bản lĩnh lớn như vậy được.
Mấy người tội phạm mỗi người bắt 1 đứa nhỏ, gấp gáp hướng ra ngoài di chuyển.
Nhưng lúc này đã không kịp nữa, cảnh sát đã đem người xông vào khách sạn, còn chưa đợi bọn tội phạm xông ra khỏi cửa, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
“Chúng ta phải làm sao?”
Mấy người hỏi tên cầm đầu, tên cầm đầu cắn răng, “Lúc này mà chạy chắc chắn chạy không được, nhanh chóng gọi điện cho lão thái gia, lão thái gia nhất định có cách!”
Đúng đúng đúng!
Thủ hạ nhanh chóng gọi điện cho lão thái gia.
Chuông cửa vang lên lần nữa.
“Chúng ta cứ vậy không mở cửa sao? Bọn chúng sẽ xông vào mất.”
Tên cầm đầu cắn cắn răng, “Mở cửa!”
Chỉ cần lão thái gia nhận được tin, chắc chắn điều đầu tiên làm sẽ là cứu chúng ta, cho nên, dù bị bắt đến đồn cảnh sát, cũng tốt hơn là phản kháng bị bắt được.
Có người lập tức lên mở cửa.
“A—”
Lúc cửa mở ra, người mở cửa lập tức bị bẻ cánh tay ra sau bị cảnh sát khống chế!
10 mấy người cảnh sát lập tức xông vào phòng!
“Chúng tôi là cảnh sát, tất cả ôm đầu quỳ xuống!”
Mấy người tội phạm nhìn nhau, rồi nhìn súng trên tay của đoàn cảnh sát, mà số lượng cũng không ít, cắn răng nhịn xuống, ai cũng quỳ xuống ôm đầu lại.
Mắt cảnh sát nhìn quanh hoàn cảnh căn phòng, thấy Cảnh Thụy và Tiểu Thất, khẽ thở phào, “Hai đứa là hai đứa trẻ bị bắt cóc sao?”
Cảnh Thụy lập tức gật đầu, “Dạ đúng!”
Tên cầm đầu lập tức nói, “Chú cảnh sát, trong đây có hiểu lầm gì không, hai đứa trẻ này là con của tôi…”
Tiểu Thất lập tức nói, “Ông xạo sự, chúng tôi mới không phải là con của ông, ông xấu như vậy có bản lĩnh thử sinh ra con đẹp như tôi và anh trai xem!” Tiểu Thất nhanh chóng chạy lên, kéo áo của cảnh sát, nước mắt đầy mặt đưa bộ dạng đáng yêu ra, “Chú cảnh sát, bọn họ là người xấu, bắt cóc con và anh nhất định muốn đòi tiền chuộc của daddy, đúng rồi, daddy của tụi con là tổng tài Tiêu Lăng của tập đoàn Hoàn Vũ, bác của anh và con là thủ trưởng trung ương, tên là Tiêu Quốc Chinh. Chú cảnh sát có biết không?”
Cảnh sát trẻ nghe xong chấn động, Tiêu Lăng và Tiểu Quốc Chinh là 2 người thường xuyên xuất hiện trên mặt báo, 1 người là báo kinh tế, 1 người là báo quân sự, là 1 người cảnh sát, đương nhiên là nghe qua danh tiếng lừng lẫy này.
Nếu hai đứa trẻ này nói thật, vậy bọn họ lập đại công rồi.
Cảnh sát trẻ lập tức hạ lệnh, “Nhanh chóng đem đám người này về nhốt ở đồn cảnh sát!”
“Vâng, đội trưởng!”
Vậy mà còn là 1 đội trưởng!
Cảnh Thụy nhìn tình hình khẽ thở phào, anh nhìn người cảnh sát trẻ, nhẹ giọng nói, “Chú cảnh sát, có thể cho con mượn điện thoại của chú 1 cái, con và em mất tích thời gian dài, ba mẹ tụi con nhất định sẽ rất lo lắng, con gọi điện thoại báo bình an cho họ.”
“Được được, không vấn đề gì, nhưng hai đứa có nhớ số của ba không?”
“Đương nhiên nhớ ạ!”
Cảnh sát đưa điện thoại cho Cảnh Thụy.
Cảnh Thụy nhanh chóng bấm số điện thoại của Tiêu Lăng, từ lần trước chạy không thoát Cảnh Thụy đã hiểu rõ, lão thái gia nhà Tô gia không phải thứ hiền lành gì, dù cho bây giờ ở chung với chú cảnh sát, cũng không chắc đã an toàn.
Lúc nãy bọn tội phạm đã gọi điện cho lão thái gia rồi, nói không chừng chúng rất nhanh sẽ hành động.
Mà cậu, nhất định phải nhanh chóng tìm ra cách rời khỏi đây trước khi bọn chúng hành động.
Cảnh Thụy bấm số điện thoại, bên kia rất nhanh bắt máy, “Tôi là Tiêu Lăng, bạn là?”
“Ba, là con!”
“Cảnh Thụy!” Tiêu Lăng trong khách sạn lập tức ngồi dậy từ trên giường, Tô Tố bên cạnh ngủ không yên giấc, cảm nhận được anh ngồi dậy, Tô Tố cũng nhanh chóng ngồi dậy, “Cảnh Thụy, ba đây, nhanh nói ba nghe bây giờ con ở đâu?”
Cảnh Thụy bình tĩnh dùng vài câu để nói rõ tình hình, sau đó nói, “Bây giờ con và Tiểu Thất ở bên chú cảnh sát, chúng con sẽ lập tức đi về đồn cảnh sát, nhưng mà ba, mấy người đó đã gọi cho chủ nhân của mình rồi, bọn họ có lẽ rất nhanh sẽ hành động.”
Tiêu Lăng đã nhanh chóng mặc đồ, “Cảnh Thụy, con đưa điện thoại cho chú cảnh sát.”
Cảnh Thụy đưa điện thoại cho cảnh sát, Tiêu Lăng lập tức nói, “Tôi là Tiêu Lăng, con trai gái của tôi bị bắt cóc, bây giờ tôi và vợ ở Kinh Thành, tôi lo sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên hy vọng các anh bảo vệ con cái của tôi và đưa chúng nó qua bên đây, đừng đưa về đồn!”
Cảnh sát nhíu mày, “Tôi sợ không được…”
Tiêu Lăng lại nói vài câu, cảnh sát khẽ thả lỏng, “Vậy… được thôi! Địa chỉ bây giờ của các anh ở đâu, tôi đem theo vài người bảo vệ rồi đưa 2 đứa nhỏ đến đó.”
Tiêu Lăng báo địa chỉ, “Tôi lập tức chạy xe đi tiếp các người.”
“Được!”
Cúp điện thoại, cuộc gọi đầu tiên của Tiêu Lăng là cho Tiêu Quốc Chinh.
“Bác lớn, có dấu vết của hai đứa nhỏ rồi.”
“Ở đâu?”
Tiêu Lăng nói tình hình lúc nãy cho Tiêu Quốc Chinh nghe, 1 bên kéo Tô Tố xuống lầu, 1 bên nhanh chóng nói, “Bây giờ con sợ ông già Tô gia không dễ dàng buông tha, nhất định sẽ dùng quan hệ lên đồn cướp người, bác lớn, ông có thể tìm cách tạo áp lực cho người của cục cảnh sát không, nếu như vậy, dù người của Tô gia tới, cũng không động chạm được đến Cảnh Thụy và Tiểu Thất.”
“Được, ta lập tức gọi điện thoại!”
Tiêu Quốc Chinh biết độ quan trọng của chuyện này, lập tức gọi điện thoại, ông cũng lập tức ra khỏi giường, 1 bên gọi điện thoại, 1 bên kêu bảo vệ gọi điện cho tâm phúc của mình, lần này Tiêu Quốc Chinh đã rút ra bài học từ kinh nghiệm của lần trước.
Vì lo lắng có người đưa tin ra, cho nên chỉ đem tâm phúc của mình đi.
Trong lúc nói chuyện, điện thoại đã thông!
Tiêu Quốc Chinh lập tức nói rõ thân phận, hạ mệnh lệnh!
…
Bên này.
Đội trưởng trẻ tuổi mang Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ xuống lầu, anh căn dặn 10 mấy người kia, “1 nửa đem những người này đi đồn cảnh sát, nửa còn lại, anh anh anh, theo tôi đưa 2 đứa trẻ đến chỗ ba mẹ của chúng!”
“Dạ được, đội trưởng!”
Vài người lên xe cảnh sát, xe vừa mới khởi động, mới lái ra khỏi khách sạn cỡ 100 mét, đột nhiên có chiếc xe chặn xe cảnh sát lại.
Cơ thể Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất lập tức căng cứng.
“Anh…”
“Đừng sợ, anh đây!”
Mà lúc này, người đội trưởng trẻ tuổi nhịn không được xuống xe, tranh cãi với người cản xe anh lại.