Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ gián điệp

Sáng thứ bảy. Charlie ngồi trong phòng nó, cảm thấy nhấp nha nhấp nhổm không yên. Đầu óc nó cứ lan man về Tancred. Làm sao mà một người tài phép hùng mạnh nhừơng ấy lại bị đánh bại? Charlie không thể thuyết phục bản thân tin nổi rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại gương mặt hân hoan với mái tóc vàng nhiễm điện của Tancred, cũng không bao giờ còn thấy lại tấm áo chùng xanh lá cây lồng phồng bởi tâm trạng hay thay đổi thất thừơng gây ra gió và mưa của anh. Rồi nó lại liên miên nghĩ tới Billy.

Phải chi có thể tìm thấy bức tranh Badlock, Charlie chắc chắn con bướm trắng có thể giúp nó vô lại thế giới tăm tối ác nghiệt kia lần nữa. Nó không biết tìm Billy như thế nào nếu nó đi vô được xứ Badlock. Nó nghĩ một khi tới đó, rồi nó sẽ khám phá ra phải làm gì.

Charlie tự hỏi nội Bone có giấu bức tranh trong phòng mụ hay không. Không có vẻ như thế, nhưng vẫn có thể lắm chứ. Nếu mụ cất ở đó thì chắc chắn mụ phải khóa cửa phòng. Nhưng mà…

Không phiêu lưu mạo hiểm sẽ không đạt được cái gì, Charlie tự nhủ khi nó rời phòng riêng.

Charlie hầu như không thể tin nổi vận may của mình. Cánh cửa phòng bà nội không khóa. Charlie lẻn vô. Một căn phòng bừa bãi hỗn độn kinh khủng, lại xồng xộc mùi nước hoa cũ. Quần áo tràn ứ ra mọi ngăn kéo tủ. Những đôi tất đen treo thòng lòng trên cọc giường, một cái mũ úp chụp lên gối và đồ lót vương vãi lẫn trong chăn mềm. Bàn trang điểm đầy những lọ chai lỉnh kỉnh và cái gương đầy chuỗi hạt và dây chuyền.

Tìm ở đâu đây? Bức tranh lớn thế, không dễ gì giấu được. Charlie ngó xuống gầm giường. Nó đếm được mười đôi giày, nhưng không có bức tranh. Nó nhìn vô tủ đứng : lại thêm giày nữa, rồi váy kiểu xưa, hai chiếc áo khoác lông sực nức mùi băng phiến, và thêm nhiều váy đến nỗi Charlie không đếm xuể. Nó định đóng cửa lại thì cái gì đó đập vô mắt nó : cái xắc tay ưa thích thứ hai của nội Bone nằm bên trên một đôi giày ống da lộn.

Charlie lôi cái xắc ra ánh sáng. Nó được làm từ da chắp độn, bên trong nhét đầy khăn quàng cổ, bao tay và khăn mùi xoa. Ngòai ra còn có một lọ thuốc, một thỏi son và một tấm thiệp mời màu trắng đề ngày tháng năm trước ngày hôm nay ở trên đầu. In bên dưới là những dòng chữ :

Họp mặt những cảm tình viên vì sự nghiệp của chúng ta.

Nhà Nguyện Cũ, đường Piminy

Thứ Bảy, 8 giờ tối.

T.T

Nhớ mang theo thiếp mời.

“T.T” Charlie lẩm bẩm. T chắc là Tilpin, và chẳng lẽ không ai từng có lần nói rằng tên của mụ Tilpin là Titania? Nó lập tức ghi nhớ nội dung thiệp mời, đặt trở lại chỗ cũ và cất cái xắc tay trở lại tủ đứng.

Chạy ù về phòng mình, Charlie viết ra giấy những gì nó ghi nhớ, chính xác theo thứ tự mà nó đã xem. “Kích cỡ chừng bằng tấm bưu ảnh” nó lầm bầm “và được in kiểu như một tờ báo”. Nó nhận ra nó sẽ không bao giờ có thể tham dự được cuộc họp mặt đó. Nó cần một đồng minh. Một người lớn. không đứa trẻ nào có khả năng đi vô cuộc họp như thế.

Charlie biết đích xác phải nhờ cậy ai. Nó quyết định chờ cho tới khi Benjamin đi học về. Cô và chú Brown sẽ bận làm việc cho tới khi đó. Vả lại nó còn phải làm thêm bài tập về nhà nữa.

Vào lúc 4 giờ đúng, Charlie ngó qua cửa sổ phòng nó và thấy Benjamin đi thong dong trên đường với cái ba lô lủng lẳng trên vai. Charlie mở tung cánh cửa sổ ra và vẫy lia lịa. Benjamin nhìn lên và vẫy lại. thằng này chỉ Charlie rồi chỉ tới ngôi nhà số 12. Charlie gật đầu và giơ một ngón cái lên.

Hai phút sau, Charlie bước xuống lầu và mặc áo khoác lấy xuống khỏi giá mắc áo trong hành lang. “Con tới nhà Ben đây” nó la ó om sòm.

“Không được” một giọng từ nhà bếp vọt ra. Nội Bone thò đầu qua khung cửa. “Mày không được đi đâu đến chừng nào làm xong bài tập về nhà.”

“Cháu làm xong hết rồi” Charlie nói.

Nội Bone ngúyt nó bằng đôi mắt híp rịp. “Tao nghĩ mày gian trá”

“Cháu làm sao gian trá được? Tất cả tòan là bài học thuộc long thôi. Bà có thể kiểm tra nếu bà muốn”

Mắt bà nội nó nhíu lại thành một đường kẻ tí xíu. Môi mụ ta chu lên thành một cái búp nhăn nhúm. Mụ ta không muốn kiểm tra Charlie bởi vì lúc này chương trình ưa thích của mụ, Vấn đề sức khỏe, sắp phát trên đài phát thanh.

“Vậy cháu đi chứ?” Charlie cố nặn ra một nụ cừơi.

Cái búp nhúm nhó nơi miệng bà nội nó xẹp đi và mụ nói. “Cá hồi cho bữa tối”

“Tuyệt!” Charlie ra cửa. Cá hồi là món nó ghét nhất trong thực đơn và nội Bone biết vậy. Mụ mua nó dung để đặc biệt trừng phạt Charlie. Nhưng Charlie có những việc quan trọng hơn chuyện đó để mà lo lắng.

Benjamin với Hạt Đậu chào đón nó vô cùng nồng hậu và, may mắn không kém, cô chú Brown đã về nhà sau một chuyến thám thính mãn nguyện. Rạng rỡ với thành công, họ đang mở một bữa tiệc trà có sâm banh để ăn mừng trong nhà bếp.

Trong khi thỉnh thoảng nhai bánh snack khóai khẩu, Charlie kể cho gia đình Brown nghe tất tật mọi chuyện đã xảy ra ở học viện Bloor trứơc khi nó bị đuổi. nó ráng giữ cho giọng nói điềm đạm trong khi họ thốt lên choáng váng và bước tới bước lui, bởi vì nó biết nếu ngừng kể thì nước mắt nó sẽ trào ra mất và trước khi điều đó xảy ra nó muốn kể tới lý do thật sự cho chuyến qua chơi này của mình: bức tranh biến mất và buổi gặp mặt tại đừơng Piminy.

“Đồ sát nhân!” chú Brown hét khi Charlie kể xong câu chuyện bàng hoàng của nó. “Chúng ta không thể để việc này trôi tuột đi”.

“Cô muốn tới đó ngay bây giờ để xem lời bào chữa đáng hổ thẹn của ông hiệu trửơng” vợ chú nói.

Charlie lắc đầu. “Họ nói đó chỉ là một tai nạn. Không ai chứng minh được Tancred bị cố ý dìm chết”.

Cô Brown vỗ bàn tay chồng. “Charlie nói đúng. Cảnh sát không bao giờ tin thằng bé Dagbert Endless có…có phép dìm chết người”.

Charlie vội lôi tờ giấy nguệch ngoạc ra từ trong túi áo và trải nó ra bàn. “Đây là thông điệp cháu tìm thấy ở trong xắc tay của nội Bone. Cháu nghĩ nếu chúng ta bắt chước làm giống thật, thì ai đó có thể cầm nó để đi họp mặt và để xem có âm mưu gì đang diễn ra”.

Cô chú Brown nghiên cứu tờ giấy.

“Cảm tình viên?” chú Brown lẩm bẩm, gãi gãi mảng râu lởm chởm chú đã để mọc trên cằm cho công vụ điều tra vừa rồi. “Cảm tình viên cho cái gì?”

“Sự nghiệp” Benjamin nói. “Ba thấy đó. Tất cả những kẻ xấu đều sẽ đến đó.”

“À.”Chú Brown gãi mảng râu dữ hơn. “Và cháu nghĩ chúng ta phải do thám cái gì đó về những kế hoạch tương lai của bọn chúng, phải không Charlie? Cứ dấn tới một bước nữa đi, đúng như phải thế.”

“Đó chỉ là một phần” Charlie nói. “Còn sự thật thì, cháu nghĩ cô chú có thể tìm ra họ để bức tranh ở đâu.”

“À, đúng rồi. Chú có thể mang theo băng ghi âm. Lấy chứng cứ về vụ dìm chết người. chú có một dụng cụ tí hon tuyệt vời, gắn vô gọng kính”

Có điểm gì đó về thiết bị này khiến Charlie lo lắng. Những người ở đường Piminy có tài phép theo rất nhiều kiểu mà nó tửơng tượng cũng không thể ra nổi. Biết đâu trong số họ có những kẻ tiên tri, hoặc ai đó có năng lực thám tử siêu nhiên. Charlie giải thích điều này cho gia đình Brown, cô chú miễn cưỡng đồng ý rằng để thiết bị ở nhà thì sẽ an tòan hơn.

“Rõ ràng là chú không thể đi được” chú Brown nói. “Chú sẽ bị nhận ra ngay là kẻ phi cảm tình.”

“Em cũng không nghĩ là anh nên đi” vợ của chú nói. “Cho dù cải trang anh vẫn sẽ bị những người như thế phát hiện. Do chiều cao và cái cách di chuyển của anh”.

Sau một cuộc bàn luận chớp nhoáng, chú Brown thua, cô Brown lên lầu và mười lăm phút sau thì trở xuống, trông không còn chút gì là cô Brown nữa. Cao thêm một tấc, không phải bằng giày cao gót mà bằng đôi giày độn bên trong rất tài tình. Mái tóc vàng của cô được nhét kín trong mái tóc giả màu xám xuềnh xoàng, gương mặt phủ một lớp phấn hồng thật dày, khiến cho cô mang vẻ nóng nảy và cáu kỉnh. Lông mày cô đen và dày, ngực cô to dềnh dàng và môi cô kẻ bớt đi chỉ còn là những đường chỉ xam xám.

Trong một lúc Charlie đinh ninh đó là một mụ độc ác nào đó vừa xông vô nhà, khi nhận ra đó là ai, nó với Benjamin đồng loạt vỗ tay. Sự biến đổi diện mạo của cô Brown quả thần kỳ.

“Trish, em vượt quá mình rồi đó” chú Brown chúc mừng cô. “Em thậm chí còn lừa được cả con chó.”

Chẳng là Hạt Đậu đã xổ ra từ trong phòng và giờ vẫn còn đang sủa ngậu xị trong hành lang. Nó phải hít ngửi mãi vô bàn tay cô Brown mới chịu bị thuyết phục rằng cái người lạ hoắc này không ai khác hơn là mẹ của Benjamin.

Quyết định chung cuộc là chú Brown và cô Brown (là chính cô) sẽ lái xe đi ra một đại lộ vắng vẻ, không xa đường Piminy. Chú Brown sẽ lái xe vòng vòng một lúc, sau đó sẽ trở lại đúng đại lộ vắng đó và chờ cô Brown rời cuộc họp.

“Em sẽ tẩy trang trên xe” cô Brown nói, trông cô có bẻ kích động “và chúng mình sẽ đi xe trở về đường Filbert, hệt như một cặp vợ chồng vừa đi xem phim về.”

“Có lẽ Ben sẽ ngủ ở nhà cháu” Charlie đề nghị.

“Tuyệt” chú Brown nói. “Chúng ta sẽ để Hạt Đậu trông nhà.”

Hạt Đậu vểnh tai lên, nhưng không có vẻ từ chối.

Chú Brown in ra một tấm thiệp mới đúng chính xác tấm thiệp mà Charlie đã mô tả, và vào lúc năm giờ rưỡi, Charlie và Benjamin chúc cô Brown may mắn rồi bước về nhà số 9.

Vào những ngày cuối tuần, Charlie thường được giao cho một chiếc chìa khóa để có thể vô nhà mà không làm phiền bà nội, bà ngoại nó. Ngoại Maisie đang ở một mình trong bếp khi thấy hai thằng bé bước vô. Bà vui mừng thấy Benjamin và lại càng vui hơn khi biết nó ở lại ngủ đêm.

Nội Bone thì không vậy. Vài phút sau khi hai thằng vừa về, mụ hùng hổ đi vô và hạch hỏi tại sao lại có một túi ngủ chình ình giữa nhà bếp, giăng bẫy té người ta.

“Ben sẽ ngủ đêm ở đây” Charlie bảo mụ.

“Hả? Nó? Ai nói?” nội Bone hỏi.

“Nó không gây phiền hà gì đâu, Grizelda” ngoại Maise nói.

“Cũng có thể” nội Bone đá cái túi ngủ của Benjamin. “Nhưng ta muốn được hỏi ý kiến. Điều ta không thích là loại cha mẹ vô trách nhiệm thảy con cái tùy tiện cho những hàng xóm phải chịu đựng lâu dài.”

Benjamin nhăn mặt và ngoại Maise đáp. “Nói thật, Grizelda! Bà ăn bánh quy đi”

Phớt lờ đi, nội Bone hỏi. “Lần này lý do biện hộ là gì?”

Thực hiện một nỗ lực siêu nhân nhằm giữ bình tĩnh, Charlie nói “Xin lỗi, bà nội, tại cha mẹ Ben được tặng vé xem phim rất hay, chỉ cách đây nửa giờ, và Ben không thể đi vì đó là phim dành cho người trên mười sáu tuổi, thành ra cháu nghĩ nó có thể ngủ ở đây tối nay.”

Nội Bone lườm Charlie mất mấy giây trước khi phán, “Cá hồi cho cả hai tụi mày” rồi trôi tuột đi.

Ngoại Maise khẽ khàng. “Các con không cần phải ăn cá hồi. Nội Bone không ở đây. Tối này bà ta ra ngoài. Bà sẽ đem cá cho con mèo nhà bên.”

Charlie và Benjamin vừa lên lầu thì chiếc xe của bà cô Eustacia hụ còi rít rú lao tới đường Filbert. Lén dòm hí qua bậu cửa sổ, bọn con trai thấy nội Bone, tím rịm từ đầu tới chân, leo vô ngồi trên ghế hành khách. Băng ghế sau của xe hình như đã đầy người, và khi chiếc xe lao phập, phập khỏi lề và rít rú trên đường lần nữa, chúng thấy một gương mặt nhỏ téo tẹo, xanh xao từ cửa sổ sau xe ngó trân trân ra.

“Bảo đảm họ sẽ mang Eric đi họp mặt” Charlie nói.

“Tội nghiệp” Benjamin chép miệng.

Sau bữa tối cực ngon với trứng bác và đậu, thêm một giờ coi tivi, mấy thằng bé trở lên phòng của Charlie, đúng lúc để quan sát cô và chú Brown rời ngôi nhà số 12. Cô Brown vẫy tay vui vẻ với chúng khi cô leo lên xe. Chú Brown tươi cười với hai thằng nhỏ trên khung cửa sổ rồi lái đi, chuyên nghiệp hơn bà cô Eustacia nhiều.

“Mình hy vọng mẹ sẽ ổn” Benjamin lo lắng.

“Dĩ nhiên sẽ ổn mà” Charlie trấn an. “Mẹ của bồ là thám tử tài ba nhất nước đó”.

Đúng vậy thật.

Chú Brown chọn đại lộ Argos, nơi những ngôi nhà và vườn tược ẩn sau những hàng rào thường xuân cao ngoài đường không trông thấy được. Chú đậu bên cạnh một gốc cây tiêu huyền thật to và nhìn ra đường bằng đôi mắt tinh tường mà chỉ những thám tử lão luyện nhất mới sở hữu được. Đồng thời cô Brown gấp rút hoàn tất việc hóa trang, đội tóc giả lên rồi thay tấm áo khoác mùa đông hàng ngày của cô để mặc vào chiếc áo khoác lông thú hơi bốc mùi và bị mối ăn. Một cái túi nhựa đựng miếng giẻ tẩm chloroform (một loại chất gây mê) được nhét vô túi áo, túi kia cô cất một cái kéo cực sắc và một lọ muối ngửi. Loại muối hóa chất này nhằm giúp cô hồi tỉnh khỏi bất kỳ cú ngất nào có thể chế ngự cô sau quá nhiều kích động.

Nữ thám tử dũng cảm đút chân vô đôi giày đặc biệt, hôn chồng một cái và nhảy ra khỏi xe.

Trông em thế nào? Cô Brown chu miệng qua kính chắn gió nói với chú Brown.

Chú Brown giơ ngón cái lên. Tần ngần nhìn vợ khuất dần, chú lái xe rất chậm rãi đằng sau cô trong khi cô đi xuôi đại lộ. Khi cô đi đến khúc rẽ vô đường Pinimy thì một toán ba người từ bên lề đường xồ ra, che khuất tầm nhìn thấy chồng của cô Brown. Chú Brown lo lắng. Ba kẻ đi đằng sau vợ chú đều to như hộ pháp, bước đi chệch choạc, sải những bước thấp bước cao.

Chú Brown dừng xe ở đầu đường Piminy. Chú không dám lái đi xa hơn nữa, vì sợ lôi kéo sự chú ý và làm nảy sinh những cơn tò mò. “Chúc may mắn, Trish dũng cảm” chú thì thầm.

Những nhóm người khác lúc này cũng bắt đầu xuất hiện từ những ngôi nhà trên đường Piminy. Họ lỉnh ra từ sau những gốc cây, đi lướt qua cổng, ra khỏi những cửa nhà: im lặng, những hình hài nhập nhoạng, kín mít trong áo lông thú và mũ trùm đầu, tất cả đều di chuyển về hướng Nhà Nguyện Cổ.

Cô Brown nhận thức rõ những người lạ mặt đang đi cùng mình trên đường Piminy. Mất một thoáng cô hốt hoảng, nhưng rồi lại nghiêm khắc tự nhủ rằng, cho dù diện mạo thật của mình có bị phát hiện chăng nữa thì cũng không ai dám làm hại mình, như đã làm hại Tancred đáng thương và Billy bé bỏng.

Mọi người bây giờ đang đi qua cổng vòm thắp đuốc tờ mờ của nhà nguyện. Cô Brown hòa vô đám đông và chìa thiệp mời ra. Nó được nhận bởi một người đàn ông cao to có hình những con voi in trên áo khoác. Cô Brown tin chắc mình đã trông thấy người đàn ông này ở đâu đó rồi, nhưng cô chịu, không thể xác định được. Gã hếch mắt nhìn cô một cái thật quái đản còn cô thì lẹ làng đi tiếp. Lựa một chỗ ở mép ngoài hành lang ghế cuối cùng, cô ngồi xuống, thở phì phà phì phò. Ngồi cạnh cô là một bà lão có mái tóc đỏ rũ thẳng xuống và đôi má cao hóp tọp, bôi phấn quá lố. Nhìn bà lão này phải tới chín mươi tuổi cũng nên.

Cảm tình viên là những người kín tiếng khác thường. Họ lẳng lặng vô chỗ ngồi, không hó hé một lời, chỉ chào nhau bằng những tiếng ậm ừ và lầm bầm khe khẽ.

Nhà Nguyện Cổ không còn được sử dụng làm nơi thờ phụng từ lâu. Nó đứng u muội, bị bỏ hoang chơ vơ đã lâu đến nỗi cô Brown không thể nhớ nổi. Những cửa sổ đã bị đóng ván bít bùng và bàn thờ đã bị dỡ đi. Tại nơi đặt bàn thờ lúc này là những tấm rèm nhung màu xanh lá cây treo trên một cây sào dài bằng đồng. Khu vực dành riêng cho đức cha hành lễ và ca đoàn giờ trở thành sân khấu.

Hai hàng rào chắn bằng gỗ mà có thời ngăn cách bàn thờ với chỗ giáo dân ngồi giờ vẫn còn đó và hôm nay chúng được đánh bóng lộn. Dây leo màu xanh lá đậm xoắn xuýt dọc theo những thanh rào và thả rơi thành những lọn dài chấm hai bên cầu thang dẫn lên sân khấu, rủ xuống cả nền nhà lát đá phiến nứt nẻ, cập kênh. Ở bậc thang trên cùng, hơi chếch qua bên, đặt một bức phù điêu bằng đá. Đó là một vật gớm guốc với đôi mắt lồi phình ra, đôi tai dài vểnh nhọn lên và một cái miệng không răng. Cô Brown cố không nhìn vô nó.

Khi mọi chỗ ngồi đã đầy cả, gã đàn ông mặc áo in hình voi đóng cửa lại. Một khoảng im lặng trước những bước chân được nghe thấy, lọc cọc bên hông sảnh đường. Một phụ nữ xuất hiện ở phía trước. Mụ leo năm bậc thang lên sân khấu và quay mặt về phía khán thính giả.

Cô Brown nhìn người phụ nữ mà tuổi tác chỉ còn nước đoán già đoán non mà thôi. Mụ ta có thể ở bất kì tuổi nào giữa bốn mươi và tám mươi. Những lọn tóc xám xơ xác thòng xuống vai, trên đầu mụ đội một vòng dây leo. Có những mảng thâm quầng dưới mắt mụ, cái mũi tím tái màu hoa cà và gương mặt hốc hác xám như tro. Mụ khoác áo chùng đen bóng ra ngoài tấm váy dài, nhóe sáng theo mỗi chuyển động của mụ.

“Chào mừng!” người phụ nữ áo chùng đen bong cất tiếng. “Thật hài lòng biết nhường bao khi thấy có nhiều người đáp lại lời kêu gọi của ta thế này. Để ta giới thiệu với những người chưa biết ta, ta là Titania Tilpin. Như các người, ta là con cháu trực hệ của Cái Bóng xứ Badlock, thầy bùa Harken.”

Một rì rầm ủng hộ lan gợn qua khắp cử tọa. cô Brown phụ họa “À”

“Như các người biết” Titania tiếp tục. “Cái bong đã xoay xở trở lại được, trong một thời gian rất ngắn, vào năm ngoái. Ngài đáng ra đã ở lại với chúng ta nếu không có sự phá bĩnh của một thằng oắt con cứng đầu là Charlie Bone. Charlie và lão già là ông cậu trời ơi của nó đã khám phá ra một bùa chú mà đẩy tổ tiên kính yêu của ta trở lại xứ Badlock, và bây giờ ngài không thể trở lại thế giới của chúng ta được nữa, bởi vì tấm Gương Thần trợ giúp sự hiện hữu của ngài đã bị bể, cũng bởi cái thằng Charlie Bone kia.”

Một làn sóng hoảng sợ bộc phát trong đải sảnh và một lần nữa, cô Brown cũng hòa theo bằng một tiếng bất bình “Hừ!”. Lần này cô cảm thấy mụ già bên cạnh quay sang và nhăn mặt về phía mình. Cô Brown hy vọng mình đã không làm gì quá trớn.

“Đừng đánh mất trái tim, các bạn hữu” Titania véo von. “Ta chỉ muốn chỉ cho các người thấy một vật”. Mụ bước tới bên hông sân khấu chỗ có một bức tranh dựng đứng vô tường. Chộp lấy bức tranh, Titania lôi nó ra giữa sân khấu. Những tòa tháp đen ngòm và những ngọn núi trơ trọi của xứ Badlock nhất loạt kéo theo một tiếng thở hốc than phục từ đám đông. Cô Brown vẫn im lặng.

Một âm thanh quái gở, gợi trí tò mò từ bức tranh vọng ra. Cô Brown hầu như không tin vào tai mình. Đó là tiếng gió. Nhiều người ngồi hàng trước thật sự giữ chặt lấy mũ khi một cơn gió nhẹ rít qua sân khấu.

“Hãy nhìn xứ Badlock đây!” Titania kiêu hãnh nói. “Đích thân cái bóng đã vẽ bức tranh này, và nó chứa một sức mạnh vô ngần. Nó có thể hút vô bên trong những vật thể sống”. Trước khi ai đó kịp thở hốc lên lần nữa, mụ giơ tay lên ra hiệu im lặng. “Và, các người phải tin rằng, có một thằng bé ở trong đó”, mụ vỗ vỗ bức tranh, “ngay lúc này. Một thằng bé mà cái bóng muốn giữ giùm một số bạn bè của ngài. Để đổi lại, những người bạn đó đồng ý giúp ta thực hiện sứ mệnh của mình, sứ mệnh của chúng ta,” mụ khoát tay khắp lượt cử tọa, “là sửa chữa Gương Thần Amoret, để cái bóng có thể trở lại dẫn đường chỉ lối và bảo vệ chúng ta, để tống khứ kẻ thù của chúng ta và để thống trị mảnh đất này đúng như cái cách nó cần phải được thống trị.”

Một tràng pháo tay bùng nổ. Vài giọng cộc cằn chỏi lên “Hiểu, hiểu!”. Cô Brown liếc nhìn láng giềng ngồi cạnh mình và vỗ tay một cách lịch sự. Mụ già tóc đỏ xem ra không để ý đến cô. Mụ ta đang nhìn hau háu lên sân khấu, nơi Titania Tilpin đã có một phụ nữ cao, tóc đen, mặc áo khoác đỏ rừng rực lên đứng bên. Cái bà này dắt trên tay một thằng bé tèo tẹo, trông vêu vao mặt áo jacket xanh da trời. Cô Brown nhận ran gay lập tức đó là bà cô của Charlie, bà Venetia Shellhorn.

Bà cô Venetia phát biểu trước khan giả rằng mụ đến đây nhân danh dòng họ Bloor, những người đã đồng ý hỗ trợ Titania thực hiện sứ mạng đưa cái bóng trở lại. “Và bây giờ ta muốn giới thiệu báu vật nho nhỏ của ta”, mụ vừa nói vừa đẩy Eric ra trước sân khẩu. “Đây là Eric, con trai chồng của ta. Nó có tài phép độc nhất vô nhị. Tài phép của nó đã được đưa vào sử dụng nhờ ông Melnett, thợ khắc đá, người mà cha của ông đã bị hủy diệt bởi tay luật sư Bittermouse”. Mụ dừng lời trong khi một tiếng gầm gừ ở hàng nhất dậy lên thành tràng chửi rủa điên cuồng. “Tên Bittermouse đã bị trừng phạt thích đáng và đến nơi đến chốn rồi, phải không?” Mụ mỉm cười với đám người gầm gừ và tiếp, “Nếu các người ở đây có mối thù gia đình cần báo, hoặc có mối ân oán chưa giải quyết xong, Eric và ôn Melnett sẽ hợp thành một đội hoàn hảo, và họ sẽ sẵn lòng giúp đỡ các người. Bù lại chúng tôi sẽ chào đón sự hỗ trợ sửa chữa Gương Thần của các người. Ta biết trong số các người ở đây có đủ các thầy pháp” đôi mắt đen của mụ rải đều khắp đám đông trước mặt “ những phù thủy, những người phao tin đồn, những người chuốc độc, những kẻ biến hình và những kẻ chặn đứng tim.”

Một vài thành viên trong số khan giả (chắc là vừa được nhắc tới) nhúc nhích trong ghế của họ, bật ho hoặc khịt mũi.

“Có lẽ tài phép của các người đã ngủ yên quá lâu” bà cô Venetia khuấy động. “Có lẽ các người sợ sử dụng nó trong thời đại ngày nay. Nhưng hãy xem Eric có thể làm gì cho các người”. Mụ tóm lấy thằng bé và giật ngược nó trở lại đứng trước mặt mụ. “Eric…tượng đá”

Tất cả mọi con mắt đổ dồn về sinh vật đá dị hợm dựng ở đằng trước sân khấu. Eric ngó bức tượng. Gương mặt choắt của nó nhăn nhúm lại và một tiếng hự khan đục vuột ra khỏi lồng ngực nó. Bức tượng tự động nhấc những cái cẳng gầy bằng đá lên, ngả ngớn bước xuống những bậc thang và dừng lại ở bậc cuối cùng.

Lần này tiếng vỗ tay hình như hơi bị kìm nén lại. Không bao giờ nên ấn vô đầu thằng bé về tài phép được tung hô quá mức ấn tượng của nó.

Bà cô Venetia mỉm cười đầy lượng thứ. “Ta chắc chắn nhiều người trong các người có tài phép ghê gớm không kém. Nhưng nếu các người cần Eric, các người có thể liên hệ với ta tại số 13, Ngách Tối. Giờ…” mụ nói lời cuối cùng với một tiếng thở dài ngập tràn cảm xúc. “Titania sẽ đãi các người một điều đặc biệt hơn.”

Bà cô Venetia và Eric đứng dạt qua một bên để cho Titania Tilpin trồi ra giữa sân khấu. Có thể xét theo vẻ kích động lấp lánh trong mắt mụ mà nói thì, mụ đã dành màn trình diễn đặc biệt này cho phút chót. Mụ thết đãi khan giả một nụ cười rộng ngoác, buồn thay phô ra vài cái răng khuyết. Tiếp đến, từ những nếp gấp trong áo chùng của mình, mụ lôi ra một chiếc gương. Vung vẩy chiếc gương với điệu bộ gây chú ý, mụ thét vang. “Gương Thần Amoret”

Đó là một món tạo tác đẹp đến hớp hồn. Cái khung khảm châu báu lóa lên hàng ngàn sắc màu, và tấm kính dù bị nứt, tỏa ra thứ ánh sang chói lóa siêu phàm. Cầm cán gương bằng tay phải, Titania khẽ đặt tấm gương vô lòng bàn tay trái và soi đăm đăm vô trong đó. “Chúng ta không thể có bá tước ở bên chúng ta”, mụ nói bằng giọng đùng đục, “nhưng mà hỡi bạn hữu” mụ nhìn ra khan giả, “ta có thể tiếp cận ngài.”

Một sự im lặng sâu thẳm đậu xuống khán thính giả.

Ánh mắt Titania trở lại chiếc gương. “Hỡi bá tước Harken” mụ gọi với giọng bồng bềnh, “thần van xin ngài…hãy để mắt tới kẻ hậu sinh khiêm nhường của ngài.”

Như mọi người, cô Brown trớn mắt nhìn vô chiếc gương. Những gì cô thấy ở đó làm cô chới với đến tận xương tủy. Một màn xương màu xanh lá cây ụa ra từ chiếc gương. Khi phụt lên cao nó phình ra thành một đám mây dày, bốc mùi quỷ ám. Titania vung vẩy chiếc gương vài lần cho tới khi đám mây tách hẳn ra. Mụ mỉm cười với cái màn gương rồi quay mặt nó ra cho khan thính giả thấy. đầu và hai vai của một người đàn ông bắt đầu hình thành trong gương – hắn ta mặc áo khoác màu xanh lá cây và mái tóc màu nâu xám tiếp xúc với khung gương bằng vàng. Mặt hắn phô bày vẻ kiêu căng và tàn bạo đến mức cô Brown không thể kìm nén được một tiếng kêu nhỏ. Cái bóng dường như đang nhìn thẳng vào cô, và cô chắc chắn lão có thể nhìn thấy cô.

Cô Brown bỗng cảm thấy muốn xỉu. Cô đút tay vô túi áo và rút ra gói chloroform. Suýt nữa tự gây mê mình, cô thình lình nhận ra sai lầm chết người đó, vội đẩy gói chloroform vô và giật lọ muối ngửi ra để dưới mũi. Mụ già bên cạnh bất chợt chộp lấy cánh tay cô Brown và lọ muối ngửi rơi xuống nền nhà.

“GIÁN ĐIỆP!” Con mụ tóc đỏ la bai bải. “LỪA ĐẢO! THÍCH KHÁCH! KẺ THÙ!”

Cô Brown bật đứng lên khỏi ghế, lao ra cửa. Vài thân hình lực lưỡng đứng lên.

“Chặn nó” Titania thét.

Gã đàn ông áo in voi túm lấy cánh tay cô Brown, ngay lúc cô gia ra định tóm tay nắm cửa. Cô bèn chọc cái kéo vô đùi gã bằng một tay và ụp chloroform vô miệng gã bằng tay kia. Gã hộ pháp loạng choạng ú ớ và cô Brown liền mở tung cánh cửa.

Đến lúc này, thêm nhiều khán thính giả nữa đuổi theo cô sát gót. Cô Brown phóng ra khỏi nhà nguyện và chạy như bay trên đường. dù đi đôi ủng độn cao nhưng cô vẫn chạy nhanh như thỏ. Bàn chân bay của cô đã cứu cô biết bao nhiêu lần khỏi những tình huống bí bách như thế này, nhưng quá trễ rồi, cô nhận ra mình đã chạy xa khỏi đại lộ Argos chứ không phải chạy về hướng đó. Mất phương hướng, nhưng vì đường Piminy quẹo cua đột ngột ở khoảng giữa và cô Brown nhận thấy rằng nếu dấn tới trước một cách mau lẹ, cô có thể rẽ vô khúc quành đó trước khi bọn người truy đuổi kịp thấy cô núp sau một bức tường hay một hàng rào.

Nhưng, ối trời đất, làm gì có tường hay hàng rào. Ngoài vài mái hiên hẹp xíu, hầu hết cửa nhà đều mở thẳng ra vỉa hè. Cô Brown có thể nghe rõ mồn một tiếng la hét đằng sau. Tiếng la càng ác liệt hơn. Những tiếng la thét cuồng nộ, khát máu và chủ nhân của những tiếng la đó sắp tóm được cô.

Bất thình lình, trước khi đủ thời gian để thở một hơi, cô Brown bị tóm chặt ngang eo và bị lôi tuột vô một ngôi nhà tối. Cô thét kinh hoàng.

Cánh cửa đóng sầm lại và một giọng phụ nữ khẽ bảo, “Lẹ lên cưng. Ta cứu cô, chứ không giết cô.”

Bình luận
× sticky