Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Charlie Bone 8: Charlie Bone Và Hiệp Sĩ Đỏ

Chương 21: Trận quyết tử

Tác giả: Jenny Nimmo

Khi Charlie mở mắt ra, nó không thể thấy hết chiến trường sôi sục quanh mình. Nó đã đọc sách mô tả những trận chiến ác liệt, nhưng không trận nào giống với trận này. Khắp chốn nó nhìn tới đều đang diễn ra một cuộc quyết đấu sinh tử

Nó thấy những tổ tiên tâm linh của Lysander bao vây một toán quỷ lùn rống la; nó thấy Olivia làm hiện lên một cánh quân quái vật, chỉ để bị bốc hơi bởi một mụ Tilpin hể hả. Mụ phù thủy này đang phóng mưa đá ra khỏi những ngón tay dài, trắng trợt của mụ. Nó thấy Gabriel đang vờn Josshua, và một con chim khổng lồ đâm bổ xuống, quắp lấy cổ Joshua, tha nó ra khỏi vùng đồng hoang. Ông Torsson đã tới và đang cùng với con trai Tancred dội sấm chớp xuống bọn thú đá

Charlie lăn lê qua đấu trường gào thét giao chiến. Nó không còn thấy Dagbert đâu, sau đó nó thấy một con báo ngồi canh thân thể của một thằng bé. Phải thằng đó là Dagbert? Nó thấy hai con báo khác đang tấn công bọn thú đá, rồi tới Hạt Đậu và hai con chó săn giống Rottweiler vù chíu qua, cùng với Billy Raven sát sạt đằng sau, sủa lên những mệnh lệnh

Bà Kettle đang san phẳng tất cả mọi thứ lọt vô bước tiến của bà. Thanh gươm nặng vung chém những cái đầu, những cái cẳng và thân mình. Bên cạnh, Benjamin, Fidelio và Gabriel dùng nắm đấm và cú đá để hạ gục luôn những nạn nhân của bà

Charlie đứng dậy. Chân cẳng nó run, thấy khó đứng vững được và nó cảm thấy mình vô dụng vì không có vũ khí. Một sinh vật gớm ghiếc chột mắt lù lù xông tới nó, vung cao một cái rìu. Charlie lùi vô đám đông, chờ cái rìu bổ xuống. Nhưng một người đàn ông tóc trắng như mây tóm nang thắt lưng tên cướp, đẩy hắn ra xa. Tên mắt chột rống lên điên tiết và lại vung rìu lên, chỉ để cho bàn tay bị chặt rời bởi một nhát chém bén ngọt từ thanh gươm bạc mảnh mai của xê-nho Alvaro

Charlie chớp mắt. “C..” nó há miệng, nhưng hai đấu sĩ đã lùi sâu vô chiến trận. Charlie nhìn quanh tìm bạn bè cầu cứu. Nhưng bạn bè nó đều đã bị cuốn mất hút vào thế giằng co của chiến trường

Một đòn phang mạnh lên vai nó, nó quay lại và dụng sát ngay bọ mặt của mụ Tilpin. Mà có đúng là mụ Tilpin? Bởi mắt mũi mồm miệng trên miệng của con mụ này tất cả đều xệch xẹo, quái đản đến nỗi nó không dám nhìn vô

“Đây là kết cục cho mày, Charlie Bone!” mụ phù thủy rít nhức óc. Mụ cắm những móng tay nhọn vô vai nó. Sâu hơn, sâu nữa. Và khi cơn đau nhưng, Charlie nghĩ mình sẽ chết, nhưng chưa chết hẳn để còn thấy cô Alice Angel cúi sát gần mình và xỉa một luồng sáng tinh khiết vô cặp mắt thần chết của mụ Tilpin

Mụ phù thủy hai tay bưng lấy mặt, quay lùi lại, rú lên thảm thiết. Một giây sau, mụ nằm ngay đơ dưới đất. và cô Alice tiếp tục tiến lên

“Charlie!” Tiếng gọi đó là từ Ông cậu Paton, đang xông xáo qua trận tiền về phía Charlie. Thanh gươm tóe lửa của ông làm tê liệt mọi kẻ thù chạm vô nó, và trên đường ông đi tới đâu nạn nhân của ông đổ la liệt xuống đất tới đó

Niềm hy vọng dâng cao, Charlie lao về phía ông cậu, thét lớn. “Chúng ta chiến thắng, Ông cậu Paton! Chúng sắp thắng rồi”

Một mũi tên bay ra không biết từ đâu. Mới thoáng trước nụ cười chiến thắng của ông cậu còn ở trước mặt Charlie, thì thoáng sau nó đã vụt tắt và Ông cậu Paton nằm dài ngay dưới chân Charlie, với mũi tên cắm trên ngực

Tiếng thét của Charlie át cả những âm thanh chiến trận, và dội âm đi mãi, đi mãi. Tiếng thét vẫn không dừng, ngay cả khi Charlie đã ngậm miệng lại và đổ gục bên cạnh thân thể bất động của ông cậu. Nhưng đến khi tiết thét ngừng vang thì một bầu im lặng rợn người rơi tòm xuống vùng đồng hoang. Và nó cảm nhận một sự rùng chuyển quái dị, không gây tiếng động ở đâu đó không xa mình. Khi nó ngước nhìn lên, đám quân quỷ lùn và bọn thú đá, tụi du côn đường Piminy và tất cả lũ lính đánh thuê của lão thầy bùa đều đã rút lui. Charlie được vây quanh bởi bạn bè, chính xác là hầu hết bạn bè. Nó không thể thấy Fidelio hay bà Kettle hay Dagbert hay xê-nho Alvaro. Gabriel đâu?

“Chúng ta đã thắng rồi à?” Charlie đau khổ hỏi, bởi vì làm sao gọi là thắng cho được nếu như ông cậu nó đã chết?

“Chưa đâu, Charlie” Lysander đáp

Và đột nhiên Charlie thấy, ở phía bên kia vùng đồng hoang, một hiệp sĩ cưỡi ngựa mắc giáp sáng ngời. Hắn ta khoác áo chùng xanh lá cây và cái chum hình lá trang trí trên mũ giáp của hắn xoáy tít trong không khí, trông tựa như chùm lá cây độc cần màu xanh. Ngựa hắn cưỡi là một con ngựa chiến màu đen, con vật khịt ra một hơi thở nóng như lửa và phóng đôi móng guốc dữ tợn màu trắng lên bổ vào không khí

Lực lượng của lão thầy bùa dàn thành một hàng đằng sau hắn. Nhưng bọn sinh vật đá nằm thành những đống bất động giữa hai phe. Chúng bị đánh gục bởi ai? Charlie tự hỏi. Những luồng chớp cấp tập của cha con nhà Torsson đã bắn chúng thành từng mảnh, hay Eric, kẻ phà hơi tiếp sức cho chúng, cuối cùng đã bị hạ?

“Đi, Charlie!” cô Alice đỡ nó đứng dậy

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” nó hỏi mà mắt vẫn không rời con ngựa chiến lồng lộn và kỵ sĩ xanh lá cây từ đầu đến chân

“Chúng ta tiêu đời, thế thôi”, Olibia nói

Cô Alice bắn vô con bé một ánh nhìn nghiêm khắc. “Không”

Nhưng Olivia nhìn những thân hình lộn xộn nằm vương vất quanh đồng hoang. Lũ báo đang di chuyển con thoi giữa những thi thể, cào và rú lên với họ. “Không còn bà Kettle và ông Yewbeam… và không còn.. không còn…” Olivia bị nghẹn lời, và con chim khổng lồ bên cạnh Olivia dúi đầu vô ống tay áo con nhỏ

“Chúng ta phỉa chiến đấu đến cùng”, cô Alice nói. “Chúng ta không cho phép hắn chiếm thành phố dễ dàng như vậy. Chúng ta không cho phép hắn đưa chúng ta trở về cuộc đời không đáng sống. Không đời nào”

“Không bao giờ”, giáo sư Saltweather uy nghiêm cất tiếng

“Không!” Tancred và Lysandeer hòa giọng, mặt các anh lộ rõ vẻ quyết chiến

Nhưng Charlie thấy nước mắt lóng lánh trong mắt cô Alice và nó biết rằng cô không tin chắc hoàn toàn vào kết cục của trận chiến này

Một tràng cười rợn tóc gáy rền khắp vùng đồng hoang – nghe ầm ầm ngạo nghễ và chết chóc. Giọng lão thầy bùa dộng mạnh vô tai mọi người như thể lão đang đứng sát bên họ

“Về nhà đi!” lão rống. “Chấm hết. Thành phố này là của ta”

“Không” cô Alice thì thầm

“Không”, tất cả đồng thanh cùng thì thầm, mặc dù mỗi người đều tự hỏi tại sao mình đứng đây, chờ chết

Lão thầy bùa đá thúc con ngựa của lão, và con thú to xác lồng lên phi nước đại về phía họ. Họ cố giữ nguyên hàng ngũ, nhưng Hạt Đậu và lũ chó săn Rottweiler bắt đầu tru tréo. Chúng nằm mẹp bụng xuống và ngó ngoáy chuồn đi. Ai có thể trách chúng nào?

Lão thầy bùa vẫn xông tới, đám quân của lão theo sau. Phe thiện lùi xuống một bước, rồi một bước nữa

Tại sao? Charlie tự hỏi. Những ánh chớp và những tổ tiên tâm linh đâu cả rồi? Tại sao con chim khổng lồ rúc sát vô người bạn của nó? Tại sao Billy không nói chuyện với lũ chó? Tại sao nước mắt lăn giọt trên má cô Alice?

Tất cả họ đã tê liệt, Charlie nhận thấy vậy. Thế tức là chúng ta đã thua.

Bất thình lình một luồng chớp sáng rực chiếu xuống lối mòn vắt ngang qua vùng đồng hoang. Ba con báo nhảy bật dậy, tai chúng dựng về trước, con ngựa chiến màu đen đột ngột lồng dựng thân trước lên, như thể luồng chớp kia là một luồng điện chết chóc hiện ra trước mặt nó

Lũ báo bây giờ đang đồng loạt phóng như bay về phía nguồn phát ra ánh chớp và Charlie thấy, trên đồi nơi rìa vùng hoang, ánh chớp sáng loáng của thanh gươm do một hiệp sĩ trên lưng bà ngựa trắng giơ lên. Lũ báo tới được chỗ bà ngựa khi bà bắt đầu phi xuống đồi; tấm áo chùng đỏ của hiệp sĩ tung bay đằng sau ngài và lũ báo hòa nhịp phong stheo sau bà ngựa trắng

Lão thầy bùa quay ngựa của lão lại. Môt lần nữa rú lên tràng cười. “Cuối cùng cũng tới!” lão gầm lên. “Chúng ta sẽ kết thúc thù này”

Ở chân đồi Hiệp sĩ Đỏ ghì cương. Và giờ họ đối mặt nhau – Hiệp sĩ Đỏ và Kỵ sĩ Xanh Lá Cây – chỉ với một trăm mét ngăn cách giữa họ. Họ tuốt gươm ra và bắt đầu xông tới.

Bất thần Charlie thấy mình đang chạy, bị thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi ghê gớm nhất mà nó chưa từng bao giờ cảm thấy. Nó có thể nghe thấy tiếng bạn bè gọi nó trở lại, nhưng nó không thể dừng. Nó cần phải chạy tới giữa hai con ngựa. Bởi vì nó biết rằng Hiệp sĩ Đỏ là một người đàn ông. Có thể ông ấy khoác tấm áo chùng nhiệm màu và mang thanh gươm bất khả chiến bại, nhưng ông không phải là thầy pháp, vì vậy làm sao ông có thể đánh bại cái kẻ mà mỗi ngón tay đều xoắn đầy những thứ ma thuật chết người?

Charlie đã quá trễ. Một tiếng chát của thép và vào nhau, báo hiệu hai hiệp sĩ đã giao đấu và trận chiến bắt đầu. Charlie khụy gối xuống, lũ báo lập tức vây quanh nó, hích vai nó và rù rì vô tai nó. Hay là chúng biết điều gì đấy mà nó không biết?

Cuộc đối đầu diễn ra thần tốc và quyết liệt. Mọi thế lừa, mọi ngón đòn đều được lão thấy bùa đem ra sử dụng chống lại đối thủ. Vũ khí của lão hết nóng đỏ lại lạnh băng đi; lão đâm dồn dập lên mũ giáp của Hiệp sĩ Đỏ và chém xối xả vào những mắt xích của bộ giáp, trong khi con ngựa chiến màu đen khác lửa vô mắt bà ngựa trắng

Hiệp sĩ Đỏ đang dần đuối sức. Đầu ngài đổ trước, thân ngài lắc lư trên yên ngựa, thanh gươm hạ thấp. Kỵ sĩ Xanh Lá Cây chuẩn bị xông tới thực hiện nhát đâm tàn cuộc

“Không!” Charlie thét to và một lần nữa nó bật chạy. Vận tất cả sức mạnh, nó phóng chộp lấy bộ yên của con ngựa chiến, húc vô đầu con vật. Lão thầy bùa vung khí giới lên. “Thằng đáng nguyền rủa!” lão gầm. Và, bất thình lình, lão kêu hực một tiếng khi thanh gươm bất khả chiến bại đâm trúng đích, thọc qua tấm giáp che ngực, thẳng vô tim Kỵ sĩ Xanh Lá Cây

Con ngựa chiến lồng lên, lão thầy bùa tuột khỏi lưng nó. Lão rơi xuống đất một tiếng xèng, hệt như chuỗi hòa âm của những não bạt1 khổng lồ, thanh gươm vẫn cắm trên ngựa lão

Charlie té bật ngửa ra cỏ. Phía trên nó, màn sương mù bay lên cao và nó có thể thấy bầu trời xanh và mặt trời rực rỡ. Đội quân ma quái hình như đã bốc hơi cùng với sương mù, và lũ ma cà bông đường Piminy đang cà thọt biến đi; đầu gục rũ, trang phục lòe loẹt rách te tua. Trông chúng thảm hại đến nỗi Charlie suýt nữa thì thấy tội nghiệp bọn chúng

Khi ngồi dậy, nó thấy những người bạn đã ngã xuống của nó không bị thương nghiêm trọng. Cô Alice Angel đang nâng đầu Ông cậu Paton. Fidelio đã đứng lên. Ba con báo đang di chuyển vòng quanh những người bị thương, rừ rừ và hích họ trở về với cuộc sống

Lysander và Tancred nhào tới bên Charlie. “Hắn tiêu rồi!” Lysander rao vang

“Không một dấu vết”, Tancred phụ họa. “Chết tươi!”

Đúng vậy thật. Không hề có một tàn tích nào về lão thầy bùa, mặc dù thanh gươm bất khả chiến bại đang nằm ở chỗ lão vừa ngã xuống và kê sbene là con ngựa chiến màu đen đang nhai cỏ rào rạo

“Nhưng còn Hiệp sĩ Đỏ!” Charlie nói, đứng lên

Ngài nằm ngửa, chỉ cách nó vài mét. Bà ngự trắng đứng kề bên ngài. Chốc chốc bà lại hất chiếc mũ giáp méo mó, hít hít động viên ngài. Máu rỉ ra qua những vòng thép trên ngực và hai cánh tay hiệp sĩ. Máu cũng ụa ra bên dưới mũ giáp của ngài. Ngài đã chết trong khi thực hiện cú đòn quyết tử vô tim lão thầy bùa?

Charlie chạy đến bên nài. “Chúng ta phải làm gì đây?” nó nhìn bạn bề

“Nên cởi mũ giáp ra!” Lysander để xuất

Charlie sợ. Bất giác nó không muốn biết nhân dạng của Hiệp sĩ Đỏ. Phép bùa có thể đã chấm dứt. Nhỡ hiệp sĩ chết rồi? Nhưng mình phải biết, nó nghĩ. Nó quỳ xuống cỏ và nhẹ nhàng tháo mũ giáp ra

Một gương mặt quen thuộc mỉm cười lên với nó

Charlie không thốt nên lời. Cơn sửng sốt, cộng với niềm vui của nó quá lớn. Nó cảm thấy bạn bè quây đằng sau nó lẩm bẩm, “Không thể nào!” “Ối, thật ư?” “Sao chúng ta không biết?”

“Ba!” Charlie thở hốc lên

(1): Não hạt (cymbol) là một nhạc cụ trong bộ trống hoàn chỉnh, phát ra những tiếng “xèng”. Lão thầy bùa mặc áo giáp té xuống nên phát ra tiếng động giống như vậy. (ND)

Bình luận