Olivia ngồi thụp xuống, chống cả hai tay hai chân trên sàn, tim đập thình thịch. Anh ta đã trông thấy nàng. Rõ ràng anh ta đã trông thấy nàng. Nàng đã nhìn thấy điều đó trong mắt anh ta, trong cái xoay đầu chớp nhoáng. Lạy Chúa, nàng phải giải thích như thế nào đây? Tiểu thư khuê các ai đời lại rình mò hàng xóm như thế. Các cô có thể kháo chuyện về họ, tò mò về kiểu áo choàng của họ hay đánh giá chiếc xe ngựa họ đi, nhưng các cô không, xin nhắc lại là không rình mò hàng xóm qua cửa sổ như thế.
Ngay cả khi người hàng xóm ấy có thể là một kẻ sát nhân đi chăng nữa.
Mà Olivia thì vẫn không tin điều đó.
Nhưng dứt khoát tòng nam tước Harry Valentine có dính dáng đến một chuyện gì đó. Cách hành xử của anh ta tuần vừa qua không được bình thường. Không phải Olivia tự nhận mình biết rõ thế nào là bình thường đối với anh ta, nhưng nàng có một ông anh trai và một cậu em sinh đôi. Nàng biết cánh đàn ông làm những gì nơi phòng làm việc và phòng đọc của họ.
Chẳng hạn như, nàng biết hầu hết đàn ông không ở rịt trong phòng làm việc hay phòng đọc, ít nhất là không phải mười giờ đóng hồ mỗi ngày như ngài Harry có vẻ vẫn làm. Và nàng cũng biết nếu như có lúc nào đó họ bước vào phòng làm việc thì thường là để tránh né những mối quan hệ không mong muốn với mấy cô mấy bà, chứ không bỏ thời gian nghiền ngẫm đống giấy tờ tài liệu như tòng nam tước Harry.
Olivia sẽ không ngần ngại mất mấy chiếc răng nanh hay một hai chiếc răng hàm để biết được có gì trong mớ giấy tờ kia suốt cả ngày, ngày nào cũng thế, anh ta vùi đầu vào xấp tài liệu bên bàn làm việc. Đôi khi nàng thấy như anh ta đang chép lại từng chữ.
Nhưng như thế không hợp lý. Người như ngài Harry luôn có thư ký làm những việc như thế.
Ngực vẫn chưa thôi đập thình thịch, Olivia nhìn lên đánh giá tình hình. Không phải nhìn lên có ích gì; tuy thế cửa sổ ở ngay bên trên nàng, và đương nhiên nàng có thể…
“Không, không, đừng nhúc nhích.”
Olivia rên rỉ. Winston song sinh với nàng – hay theo như nàng thích nghĩ, cậu em trai ra đời sau nàng chính xác ba phút – đang đứng nơi ngưỡng cửa. Hay nói đúng hơn cậu đang tựa lơi vào khung cửa, cố thể hiện là một chàng thanh niên đẹp ngang tàng mà gần đây cậu đang cố hết sức biến mình thành.
Phải thừa nhận cách dùng từ ngữ như thế không đúng quy tắc văn phạm lắm nhưng có vẻ miêu tả chính xác vẻ ngoài của cậu. Mái tóc vàng rối tung đầy chất nghệ sĩ, ca vát thắt hết sức chỉn chu, và nữa, đôi giày ống do chính thợ giày tài hoa người Pháp là Weston làm, nhưng bất kỳ ai chỉ cần để ý một chút cũng có thể nhận thấy rằng cậu là đứa miệng vẫn còn hôi sữa. Nàng chẳng bao giờ có thể hiểu nổi tại sao tất cả đám bạncủa nàng đều đần ra mơ mơ màng màng và ngớ nga ngớ ngẩn mỗi khi cậu xuất hiện.
“Winston,” nàng rít lên qua kẽ răng, không hề muốn cho cậu tiến đến gần thêm chút nào nữa.
“Ở yên đó,” cậu vừa nói vừa giơ một bàn tay về phía trước, lòng bàn tay hướng về phía nàng. “Chỉ một lúc nữa thôi. Em đang cố ghi nhớ hình ảnh này.”
Olivia bặm môi cáu kỉnh và thận trọng bò dọc theo bức tường, tránh xa cửa sổ.
“Để em đoán xem nhé,” cậu nói. “Chân chị bị bỏng rộp phải không nhỉ?”
Nàng tảng lờ.
“Chị và Mary Cadogan đang viết một vở kịch mới.Chị đóng vai cừu.”
Chưa bao giờ cậu đáng bị bật lại như lúc này, nhưng đáng buồn thay, chưa bao giờ Olivia lại khó có thể ăn miếng trả miếng với cậu như lúc này.
“Nếu biết trước,” cậu nói thêm, “em đã mang theo roi ngựa rồi.”
Nàng gần như đủ gần để có thể cắn một nhát vào chân cậu. “Winston?”
“Gì cơ?”
“Im ngay.”
Cậu cười phá lên.
“Chị giết em đấy,” nàng nộ nạt rồi đứng lên. Nàng đã cách cửa sổ cả nửa căn phòng. Ngài Harry không thể trông thấy nàng được nữa.
“Bằng móng guốc hả?”
“Này, có thôi đi không,” nàng nói giọng bực tức. Và rồi nàng nhận ra rằng cậu bắt đầu thong thả đi vào phòng. “Không được đến gần cửa sổ!”
Winston đứng khựng lại, rồi quay sang phía nàng. Hai hàng chân mày cậu cong lên đây băn khoăn.
“Lùi lại,” Olivia nói. “Thế. Chậm, chậm thôi…”
Cậu giả vờ dợm bước về phía trước.
Tim nàng thót lại. “Winston!”
“Olivia này,” cậu nói, đưa tay chống hông. “Thực ra chị đang làm gì vậy?”
Nàng nuốt nước miếng. Không nói cho cậu biết điều gì đó thì không xong. Cậu đã trông thấy nàng bò quanh phòng hệt một kẻ dở người. Cậu đang chờ một lời giải thích. Có trời biết đất biết, nàng cũng sẽ như em trai nếu đảo ngược vị trí của hai người cho nhau.
Nhưng trời đất không bắt nàng phải cho cậu biết sự thật. Chắc chắn có cách giải thích khác cho hành động của nàng.
Lý do tại sao mình lại bò trên sàn
Và cần phải tránh cửa sổ ra.
Không. Nàng không có lý do nào cả.
“Hàng xóm nhà mình ấy,” Olivia đành phải nói ra sự thật vì trong tình thế này nàng không có lựa chọn nào khác.
Winston quay đầu về phía cửa sổ. Cái đầu lừ đừ quay sang bên đã mang toàn bộ thái độ châm chọc mà nó có thể mang.
Olivia phải thừa nhận chất châm chọcấy được một người nhà Bevclstoke thể hiện lại càng sâu cay.
“Hàng xóm nhà mình,” cậu lặp lại. “Mình có hàng xóm à?”
“Tòng nam tước Harry Valentine. Anh ta thuê nhà lúc em vẫn còn ở Gloucestershire ấy.”
Winston gật gù. “Và sự hiện diện của anh ta ở Mayfair khiến chị phải bò trên sàn… vì…”
“Chị đang theo dõi anh ta.”
“Ngài Harry.”
“Ừ”
“Bằng cách bò như thế.”
“Đương nhiên là không. Anh ta trông thấy chị, và…”
“Và giờ anh ta nghĩ chị là một kẻ mất trí.”
“Ừ. Không! Chị chả biết nữa.” Nàng thở phù giận dữ. “Chị có ở trong đầu anh ta đâu mà biết.”
Winston lại nhíu mày. “Còn phòng ngủ của anh ta mà chị đang…”
“Đó là phòng làm việc của anh ta,” nàng vội chen ngang.
“Nơi chị cần phải theo dõi vì…”
“Vì Anne và Mary bảo…” Olivia khựng lại, ý thức đầy đủ rằng nếu nàng nói ra lý do theo dõi ngài Harry thì trông nàng sẽ còn giống một kẻ ngốc hơn nữa.
“Ồ không, chị không được ngừng ngang như thế,” cậu lạnh lùng thúc bách. “Nếu điều đó do Anne và Mary nói cho chị biết thì chắc chắn em cũng muốn nghe.”
Nàng bặm chặt môi ra chiều nghiêm túc. “Được. Nhưng em không được đi kể với ai đâu đấy.”
“Em luôn cố không kể với người khác bất kỳ điều gì hai cô đó nói,” cậu nói thẳng thừng.
“Winston.”
“Em sẽ không hé môi nửa lời.” Cậu giơ hai bàn tay lên như kiểu đầu hàng.
Olivia gật đầu cụt lủn. “Vì thậm chí chuyện đó còn không đúng sự thật.”
“Thì thế, em biết trước rồi mà, cứ xem xét nguồn tin đến từ đâu là biết ngay thôi.”
“Win…”
“Ồ, thôi nào, Olivia. Chị biết tốt hơn hết là không nên tin vào bất kỳ điều gì hai cô đó nói mà.”
Nàng cảm thấy phải bênh bạn dù không hẳn muốn thế. “Họ đâu có xấu đến thế.”
“Không xấu,” cậu tán thành, “chỉ là thiếu khả năng phân biệt đâu là sự thật đâu là bịa đặt thôi.”
Cậu đúng, nhưng dù gì họ cũng là bạn nàng, mà cậu lại còn làm nàng bực mình, vậy nên nàng không có vẻ muốn thừa nhận điều đó. Thay vì vậy nàng lờ tịt câu nói của cậu và tiếp tục: “Chị không đùa đâu, Winston. Em phải giữ bímật đấy.”
“Em hứa mà,” cậu nói, nghe giọng đã chán chường. “Những gì chị nói trong căn phòng này…”
“Thì ở lại trong phòng này,” cậu kết thúc câu. “Olivia…”
“Được rồi. Anne và Mary bảo nghe người ta nói ngài Harry đã sát hại hôn thê của mình – không, đừng ngắt lời, chị không tin chuyện đó – nhưng chị vẫn cứ nghĩ mãi, từ đâu mà có tin đồn như thế nhỉ?”
“Từ Anne Buxton và Mary Cadogan chứ sao nữa.” Winston trả lời.
“Họ không đặt chuyện đâu,” Olivia nói. “Họ chỉ kể lại thôi.”
“Vậy thì có khác gì nhau đâu.”
Olivia cũng cảm thấy thế, nhưng giờ không phải lúc và đây cũng không phải nơi để tán đồng em trai mình.
“Bọn mình biết anh ta là người nóng nảy còn gì,” nàng nói tiếp.
“Bọn mình? Là sao?”
“Em không nghe gì về Julian Prentice à?”
“Ồ, ra là chuyện đó.” Winston đảo tròn mắt.
“Ý em là gì?”
“Anh ta gần như không đụng vào gã đó. Julian say mèm đến độ một ngọn gió cũng có thể hất ngã anh ta.”
“Nhưng ngài Harry đó có đánh hắn ta.”
Winston phẩy tay. “Em không rõ.”
“Tại sao?”
Cậu so vai, rồi khoanh tay trước ngực. “Thực sự chẳng ai biết. Hay ít nhất là không thấy ai nói thế. Nhưng gượm đã – tất cả những chuyện đó có liên quan gì đến chị đâu nhỉ?”
“Chị tò mò thôi,” nàng thừa nhận. Nghe còn hơn cả ngốc nghếch, nhưng đó là sự thật. Và chiều nay nàng không thể để mình mất mặt nữa.
“Tò mò về chuyện gì?”
“Anh ta.” Nàng hất đầu về phía cửa sổ. “Chị thậm chí còn không biết anh ta trông như thế nào nữa. Và đúng thế,” nàng đoán trước ý nghĩ sắp chạy ra khỏi miệng em trai nên nói không úp mở, “chị biết vẻ ngoài anh ta như thế nào chẳng liên quan đến chuyện liệu anh ta có giết người hay không, nhưng chị không thể không tò mò. Anh ta sống ngay cạnh nhà mình mà.”
Cậu khoanh tay trước ngực. “Và chị lo anh ta đi vạch kế hoạch rón rén tới gần để cắt cổ chị hả?”
“Winston!”
“Em xin lỗi, Olivia,” cậu cười phá lên, “nhưng chị phải thừa nhận rằng chuyện này là chuyện lố bịch nhất…”
“Có điều nó chẳng có gì lố bịch cả,” nàng vội chen ngang “Thôi cứ cho là thế đi. Nhưng rồi… chị bắt đầu quan sát anh ta và nói cho em biết điều này, Winston, anh chàng này có điều gì đó rất khác thường.”
“Đó là điều chị nhận thấy trong suốt…” Winston cau mày. “Chị đã rình mò anh ta được bao lâu rồi đấy?”
“Năm ngày.”
“Năm ngày?” Vẻ quý tộc sầu bi biến mất, thay vào đó là cái miệng há hốc nghi hoặc. “Trời đất, Olivia, chẳng lẽ chị không có chuyện gì đáng làm hơn hay sao?”
Nàng cố không tỏ vẻ ngượng ngùng. “Tất nhiên không phải thế.”
“Và anh ta không trông thấy chị? Suốt năm ngày luôn?”
“Không,” nàng nói dối rất trơn tru. “Và chị không muốn để anh ta trông thấy. Thế nên chị mới phải bò như lúc nãy.” Cậu nhìn về phía cửa sổ. Rồi lại nhìn nàng, đầu từ từ xoay với vẻ vô cùng hoài nghi. “Được lắm. Thế chị đã biết được gì về hàng xóm nhà ta nào?”
Nàng ngồi phịch xuống chiếc ghế đặt sát tường sau, ngạc nhiên khi thấy mình muốn kể cho em trai nghe những gì mình tìm hiểu được về người hàng xóm biết bao. “Được. Hầu hết thời gian anh ta có vẻ bình thường.”
“Thế cơ á!”
Nàng quắc mắt. “Thế em có muốn chị kể cho nghe không nào? Chị sẽ không kể tiếp nếu em chỉ hăm he thừa lúc nói móc chị.”
Cậu ra hiệu cho nàng nói tiếp bằng cú búng tay châm chọc không nể nang gì hết.
“Anh ta ngồi bên bàn làm việc lâu đến bất thường.” Winston gật đầu. “Một dấu hiệu rõ ràng của ý định giết người.”
“Lần cuối em ngồi vào bàn là khi nào vậy?” nàng vặc lại.
“Thôi được rồi.”
“Và,” nàng kể tiếp bằng giọng nhấn nhá, “Chị nghĩ cũng có thể là anh ta ngụy trang.”
Cậu lập tức chú ý khi nghe đến từ này. “Ngụy trang?”
“Ừ. Có lúc anh ta đeo kính, có lúc lại không. Và có hai lần anh ta đội một chiếc mũ rất kỳ cục. Trong nhà.”
“Em không thể tin được là mình đang nghe chuyện này” Winston phát biểu.
“Ai lại đi đội mũ trong nhà chứ?”
“Họa có người điên mới làm thế.”
“Còn nữa, anh ta chỉ mặc toàn màu đen.” Olivia nhớ lại lời bình luận của Anne hồi đầu tuần. “Hoặc xanh sẫm. Chị biết như thế không phải là đáng ngờ,” nàng nói thêm, và quả thực là nếu nàng không phải là người nói ra những lời đó, nàng có thể cũng sẽ nghĩ mình là một kẻ dở người cũng nên. Toàn bộ câu chuyện phiêu lưu này nghe thật tầm phào khi kể ra rõ ràng.
Nàng thở dài. “Chị biết chuyện này ngớ ngẩn thật nhưng nghe này, anh ta có gì đấy không được ổn.”
Winston nhìn chằm chằm cô chị trong vài giây rồi rốt cuộc mới lên tiếng, “Olivia, chị rảnh quá đấy. Dù…”
Nàng biết cậu đang cố tình lấp lửng, nhưng nàng cũng biết rằng nàng không thể cưỡng lại mồi nhử đó. “Dù thế nào?” nàng đành phải hỏi.
“À, em phải thừa nhận rằng chị đang rất kiên trì – môt điều không nằm trong tính cách của chị.”
“Ý em là gì?” nàng hỏi.
Cậu đưa sang nàng ánh mắt mang vẻ hạ cố mà chỉ có anh chị em ruột mới có thể làm được. “Chị phải thừa nhận rằng chị vốn không nổi tiếng là người đã làm là làm tới cùng đi.”
“Không đúng!”
Cậu khoanh tay trước ngực. “Thế mô hình nhà thờ thánh Paul chị đang xây dựng thế nào rồi?”
Nàng há hốc mồm. Nàng không tin nổi cậu em lại lấy điều đó ra làm ví dụ. “Chó làm hỏng rồi.”
“Có lẽ chị còn nhớ chị đã hứa viết thư cho bà mỗi tuần chứ nhỉ?”
“Thì em đã viết được như chị chưa?”
“À, nhưng em có bao giờ hứa sẽ siêng năng đâu. Em cũng đâu có vẽ tranh sơn dầu hay chơi vĩ cầm.”
Hai bàn tay Olivia thu lại thành nắm đấm. Vậy là nàng đã không học được quá sáu buổi vẽ, hay một buổi vĩ cầm. Đó là vì nàng hãi cả hai. Ai lại muốn cố hết sức học những thứ mà mình chẳng có tí tài năng nào chứ?
“Mình đang nói về Harry đúng không nhỉ,” nàng nói.
Winston cười nhếch.”Đúng thế.”
Nàng lườm cậu. Không chớp mắt. Cậu vẫn giữ vẻ mặt đó có một chút ngạo mạn, nhưng đa phần là khiến người khác bực bội. Cậu đang khoái trá quá mức trong việc châm chích chị mình.
“Chị này,” cậu nói, đột nhiên tỏ ra quan tâm.” Nói em nghe đi, ngài Harry Valentine có gì ‘không ổn’ đấy?”
Nàng đợi một lúc rồi đáp, “Có hai lần chị trông thấy anh ta ném cả xấp giấy vào lửa.”
“Em có hai lần cũng làm giống y như thế,” Winston đáp. “Thế chị nghĩ một người đàn ông có thể làm gì khác hơn với mớ giấy cần bỏ đi chứ? Olivia, chị…”
“Ý chị là cái cách anh ta làm việc đó cơ.”
Trông Winston như muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.
“Anh ta ném rất mạnh,” Olivia nói. “Quẳng mạnh! Như phát rồ ấy.”
Winston khởi sự lắc đầu.
“Rồi anh ta quay lại nhìn đằng sau…”
“Đúng là chị đã quan sát anh ta năm ngày có khác.”
“Đừng ngắt lời chị,” nàng chặn lại, và rồi nói tiếp mà không kịp lấy hơi: “Anh ta quay lại nhìn đằng sau như thể nghe thấy ai đó từ đại sảnh đi lên vậy.”
“Để em đoán xem nhé.Ai đó đang từ đại sảnh đi lên thật.”
“Đúng rồi!” nàng đáp giọng hào hứng. “Ngay lúc đó ông quản gia vào phòng. Ít nhất theo chị nghĩ đó chính là quản gia của anh ta. Mà dù thế nào thì cũng có ai đó từ đại sảnh đi lên.”
Winston nhìn nàng chăm chăm. “Còn lần khác thì sao?”
“Lần khác nào?”
“Lần anh ta đốt giấy ấy.”
“Ồ,” nàng nói. “Lần đó hả. Khá bình thường, quả thực vậy.”
Winston nhìn cô chị không chớp mắt một lúc rồi mới lên tiếng, “Olivia, chị phải ngừng ngay việc rình mò người đàn ông đó.”
“Cơ mà…”
Cậu giơ tay lên. “Dù chị nghĩ ngài Harry là người thế nào chăng nữa, em đảm bảo với chị là chị sai.”
“Chị còn trông thấy anh ta nhét tiền vào một cái túi nữa”
“Olivia, em biết ngài Harry Valentine. Anh ta bình thường như mọi người thôi.”
“Em biết anh ta ư?” Vậy mà cậu cứ để mặc nàng thao thao như một kẻ dở hơi? Nàng sẽ giết cậu.
Mình muốn giết em trai mình ghê quá đi mất
Bản mười sáu
Olivia Bevelstoke
Không, thực ra điểm mấu chốt ở đây là gì? Bản mười lăm về mổ xẻ vật sống và lợn hoang nàng còn không thực hiện nổi, huống hồ là bản mười sáu này.
“À, em không hẳn là biết anh ta,” Winston giải thích. “Nhưng em biết em trai anh ta. Bọn em học chung trường đại học. Nên em có biết về ngài Harry. Nếu anh ta đốt giấy thì chỉ là để dọn bàn làm việc cho sạch thôi.”
“Thế còn cái mũ?” Olivia hỏi. “Winston, cái mũ có cài lông vũ.” Nàng vung hai tay lên cao và khua đi khua lại, cố mô tả vẻ gớm guốc của chiếc mũ. “Hàng chùm lông.”
“Chuyện đó thì em chịu.” Winston nhún vai, rồi cậu nhe răng cười. “Nhưng em cũng muốn được tận mắt trông thấy nó.”
Nàng quắc mắt, vì đó là phản ứng ít trẻ con nhất nàng có thể nghĩ ra được.
“Hơn nữa,” cậu tiếp tục với hai tay vẫn khoanh trước ngực, “anh ta không hề có vợ sắp cưới.”
“À, ừ, nhưng…”
“Và anh ta cũng chưa từng có.”
Thông tin này củng cố cho nhận định của Olivia rằng toàn bộ lời đồn đại kia chẳng có chút sự thật nào, nhưng điều khiến nàng khó chịu là chính Winston lại là người chứng minh điều đó. Nếu Winston chứng minh điều đó sớm hơn thì giờ kẻ hiểu rõ về người đàn ông kia khó có thể là cậu.
“À này,” Winston nói, giọng quá mức suồng sã, “chắc cha mẹ không biết chuyện điều tra của chị gần đây đâu nhỉ.”
Đồ quỷ con, “Em đã hứa không kể ai nghe rồi cơ mà,” Olivia nói vẻ tố cáo.
“Đã bảo em sẽ không nói bất kỳ điều gì về cái tin vớ vẩn từ miệng hai cô nương Mary Cadogan và Anne Buxton. Em cũng sẽ không nói bất kỳ điều gì về sự khùng điên của chị.”
“Thế em muốn gì hả Winston?” Olivia nói qua kẽ răng.
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô chị. “Thứ Năm em sẽ ốm. Đừng làm lộ tẩy đấy nhé.”
Đầu Olivia lướt nhanh những sự kiện xã giao sắp tới. Thứ Năm… thứ Năm… Nhạc hội Smythe-Smith. “Ôi không, em không được như thế chứ!” nàng hét lên, bước thấp bước cao đi về phía cậu.
Cậu quạt quạt tai. “Đôi tai mềm yếu của em, chị biết…”
Olivia cố tìm lời lẽ hợp lý để đáp trả nhưng vô cùng tuyệt vọng khi tất cả những gì nàng có thể thốt ra được chỉ là: “Em… em…”
“Nếu em mà là chị, em sẽ chẳng bắt em mình đi làm gì.”
“Nếu chị phải đi, em cũng phải đi.”
Cậu cười châm chọc, “Thật vui làm sao khi mà trên đời này làm gì có chuyện như thế.”
Cậu vẫn còn cười hềnh hệch khi xăm xúi đi ra cửa.
Olivia chỉ cho phép mình bực bội chốc lát rồi quyết định rằng tốt nhất nên tới nhạc hội Smythe-Smith mà không cần em trai đi cùng. Lý do duy nhất nàng muốn cậu đi cùng là để trông thấy cậu phải chịu đựng khổ sở, và nàng chắc chắn mình có thể tìm được cách khác để đạt được mục tiêu đó. Hơn nữa, nếu Winston buộc phải ngồi yên trong suốt nhạc hội, chắc hẳn cậu sẽ bỏ ra suốt khoảng thời gian ấy để tra tấn nàng. Năm ngoái cậu đã làm thủng một lỗ nơi ngực áo nàng, còn năm kia thì…
Ồ, thật ra thì Olivia đã trả thù bằng một quả trứng thối và ba quả nữa từ ba cô bạn gái, cả ba đều đã tin rằng cậu ta say mình như điếu đổ, thế mà nàng vẫn không nghĩ rằng tỉ số đã ngang nhau.
Do vậy tốt nhất là không có cậu ở đấy. Dù sao đi nữa thì nàng vẫn có nhiều điều lo lắng cấp bách hơn cậu em trai song sinh của mình.
Nàng cau mày chuyển hướng chú ý sang phía cửa sổ phòng ngủ. Đương nhiên nó đã đóng rồi; hôm nay không phải ngày đẹp trời để có thể hưởng thụ không khí trong mát. Nhưng rèm cửa đã được cột vén sang hai bên, và những tấm kính cửa sổ phản chiếu ánh nắng chấp chới như trêu như chọc, từ vị trí quan sát ở phía đối diện cửa sổ, nàng cũng chỉ có thể trông thấy bức tường gạch bên ngoài nhà anh ta, và có thể một mảng kính cửa sổ phòng khác – không phải ở phòng làm việc của anh ta. Nếu nàng xoay người một chút. Và nếu ánh mặt trời không quá chói.
Nàng liếc nhìn.
Nàng nhích ghế sang phải một chút cố tránh ánh sáng chói chang.
Nàng nghểnh cổ lên.
Rồi không buồn nghĩ thêm, nàng nhảy xuống sàn, chân trái đá cửa phòng đóng lại. Nàng không muốn Winston bắt gặp mình bò bằng hai tay hai chân một lần nữa.
Nàng từ từ nhích từng chút về phía trước, tự hỏi mình đang làm cái quái quỷ gì thế này – có phải nàng sẽ nhỏm dậy khi đến bên cửa sổ như thể để nói rằng. Tôi bị ngã và giờ tôi đứng dậy đây này!
Ồ, cũng có lý.
Và rồi nàng chợt nhớ ra, trong cơn bấn loạn nàng hoàn toàn quên mất rằng chắc chắn anh ta sẽ băn khoăn không hiếu tại sao nàng lại ngã xuống sàn. Anh ta đã trông thấy nàng – nàng có thể chắc chắn điều ấy – và rồi nàng té xuống.
Té xuống. Không quay đi, không bỏ đi, chỉ té xuống thôi. Như một hòn đá rơi.
Liệu anh ta có đang nhìn chăm chăm vào cửa sổ nhà nàng ngay lúc này và tự hỏi chuyện gì xảy ra với nàng không? Anh ta có nghĩ nàng ốm không? Có thể nào anh ta sẽ đến nhà nàng hỏi thăm sức khỏe của nàng không?
Tim Olivia đập rộn lên. Chắc nàng sẽ xấu hổ không chịu được mất. Winston sẽ cười nhạo suốt cả tuần cho mà xem.
Không, không, nàng trấn an mình, anh ta sẽ không nghĩ nàng ốm đâu. Chắc chắn chỉ là hậu đậu thôi. Thế có nghĩa là nàng cần đứng lên, đi loanh quanh phòng để cho anh thấy nàng không có vấn đề gì về sức khỏe.
Và có thể nàng sẽ vẫy tay, vì nàng biết anh ta biết nàng biết anh ta đã trông thấy nàng.
Nàng ngừng lại, nghĩ về ý cuối cùng. Số lượng từ biết thế đã đúng chưa nhỉ?
Nhưng quan trọng hơn, đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy nàng đứng bên cửa sổ. Anh ta không hề biết nàng đã theo dõi anh ta suốt năm ngày qua. Nàng có thể tin chắc điều đó. Thế nên thực sự là anh ta không có lý do gì để nghi ngờ cả. Họ đang sống ở London, ơn Chúa. Thành phố đông dân nhất nước Anh, nên người ta nhìn thấy nhau qua cửa sổ không phải chuyện hiếm. Điều tệ hại nhất của cuộc chạm trán này là nàng hành xử như một kẻ dở hơi, không chịu thừa nhận mình đã trông thấy anh ta.
Nhẽ ra nàng phải vẫy tay. Nàng phải mỉm cười và vẫy như thể muốn nói – Chẳng phải chuyện này rất vui sao?
Nàng có thể làm như thế. Thỉnh thoảng nàng có cảm tưởng như cả đời mình chỉ quẩn quanh trong mấy thứ mỉm cười và vẫy chào và giả vờ như đời toàn chuyện vui. Nàng biết hành xử như thế nào trong mọi tình huống giao tiếp, và chuyện này là gì nếu không phải một tình huống giao tiếp – dù có hơi bất thường?
Đây chính là lúc Olivia Bevelstoke tỏa sáng.
Nàng bò tới sát tường để khi đứng lên không nằm trong tầm nhìn của anh ta. Rồi, như thế không có gì xảy ra, nàng thong thả đi về phía cửa sổ song song với bức tường ngoài bên nhà hàng xóm, chú mục vào thứ gì đó trước mặt, bởi vì đó là điều nàng sẽ làm nếu không được quan tâm tới chuyện bao đồng lúc ở trong buồng ngủ.
Rồi chờ tới lúc thích hợp, nàng nhìn sang bên như thể chợt nghe thấy tiếng chim hót, hay tiếng sóc, và nàng làm như tình cờ nhìn ra cửa sổ vì đó là điều có thể xảy ra trong trường hợp như vậy, và rồi khi trông thấy ánh nhìn của người hàng xóm nàng sẽ mỉm cười thật dịu dàng ra vẻ đã trông thấy anh ta. Mắt nàng sẽ lóe lên một chút ngạc nhiên, một chút thôi, và nàng vẫy tay.
Nàng đã làm y như thế. Rất đúng kịch bản soạn sẵn trong đầu. Nhưng không phải người đó.
Giờ đây hẳn ông quản gia nhà Harry đang nghĩ nàng là một cô đại ngốc nghếch.