Olivia đi trước.
Nàng không biết hai người phải nằm lại đi văng bao lâu để lấy lại sáng suốt, và khi đã có thể thở bình thường trở lại, họ phải mất một lúc nữa để sửa sang lại tóc tai quần áo. Harry không thể thắt lại ca vát như người hầu của anh đã thắt, còn olivia thì nhận ra là khăn tay không phải dùng để…
Ôi trời ơi, thậm chí nàng còn không thể nghĩ ra từ đó nữa. Nàng không hề hối tiếc chuyện vừa làm. Không bao giờ; ấy là trải nghiệm tuyệt vời nhất, diệu kỳ nhất trong đời nàng. Nhưng giờ thì nàng… nhớp nháp quá.
Mãi không ai chịu đi vì họ còn dùng dằng ở lại hôn nhau dăm ba lần, ít nhất hai lần nhìn nhau khao khát để rồi suýt nữa lại bị kéo xuống đi văng, và một lần véo mông láu lỉnh nữa.
Olivia vẫn còn lấy làm thích chí về cái véo đó.
Nhưng cuối cùng họ vẫn phải sửa sang lại vẻ ngoài cho chỉn chu để quay lại phòng chính, và hai người thống nhất là Olivia sẽ đi trước. Năm phút sau Harry sẽ đi.
“Anh thấy tóc em được chưa?” Nàng hỏi khi đặt tay lên nắm cửa.
“Chưa,” anh thừa nhận.
Nàng tròn mắt hoảng hốt.
“Nhìn không tệ lắm,” anh nói theo lối đàn ông không có khả nảng miêu tả chính xác kiểu tóc của phụ nữ, “nhưng anh không nghĩ nó giống y như kiểu lúc đầu.” Anh mỉm cười yếu ớt, rõ ràng là nhận thức được điểm yếu của mình trong chuyện này.
Nàng chạy ào đến đứng trước tấm gương duy nhất trong phòng, nhưng vì nó ở bên trên lò sưởi nên nàng đã kiễng chân mà vẫn không thấy được hết toàn bộ khuôn mặt mình. “Em chẳng tháy gl cả,” nàng càu nhàu. “Chắc phải đi tim nhà vệ sinh thôi.”
Và thế nên họ phải thay đổi kế hoạch. Olivia sẽ đi trước, tìm nhà vệ sinh, rồi ở đó ít nhất mười phút, để Harry có thể đi khỏi đây năm phút sau khi nàng đi và trở lại vũ phòng năm phút trước khi nàng đến.
Olivia nhận thấy chuyện này thật là mệt. Làm thế nào người ta có thể xoay xở được những chuyện như thế chứ, lén lút như kẻ trộm ấy? Nếu làm gián điệp, nàng hẳn là một gián điệp đại tài.
Có lẽ mặt nàng thoáng hiện lên vẻ bực dọc nên Harry bước tới gần hôn nhẹ lên má nàng. “Mình sẽ sớm lấy nhau thôi” anh hứa hẹn, “và mình sẽ không bao giờ phải như thế này nữa.”
Nàng mở miệng định bảo thế nào mẹ nàng cũng dứt khoát yêu cầu phải chờ ít nhất ba tháng sau đính hôn mới được làm lễ cưới, nhưng anh giơ tay lên bảo, “Đừng lo, đó không phải lời cầu hôn. Khi nào anh cầu hôn, em sẽ biết. Anh hứa.”
Nàng thầm cười và lí nhí chào, thò đầu ra cửa để chắc chắn không có ai đang tới rồi lách ra ngoài phòng triển lãm yên ắng tràn ngập ánh trăng.
Nàng biết nhà vệ sinh ở đâu; tối nay nàng đã vào đó một lần. Nàng cố đi thật tự nhiên. Không quá nhanh; nàng không muốn mình trông như đang vội. Cũng không quá chậm; vì như thế thì người ta có thể nghĩ nàng có ý đồ gì đấy.
Nàng thấy nhẹ hết cả người khi không gặp phải ai trên đường đến nhà vệ sinh. Tuy vậy khi mở cửa bước vào khu vực rửa tay và trang điểm lại, nàng nghe tháy tiếng la toáng lên:
“Olivia!”
Olivia suýt nữa rớt tim ra ngoài. Mary Cadogan đang đứng trước gương, giặm lại phấn má.
“Ôi trời, Mary,” Olivia nói, cố giữ hơi thở bình thường. “Cậu làm tớ giật hết cả mình.” Nàng không muốn sa vào cuộc trò chuyện với Mary Cadogan vào lúc này một chút nào, nhưng nếu nàng phải chạm mặt ai đó thì một người bạn vẫn tốt hơn cả. Mary có thể thắc mắc về chuyện tóc Olivia rối nhưng cô không bao giờ nghi ngờ những gì nàng nói.
“Tóc tớ hoàn toàn ổn chứ?” Olivia hỏi, đưa tay vỗ vỗ lên đầu. “Tớ bị trượt chân. Không biết ai làm đổ sâm banh nữa.”
“Ồ, thế thì bực thật.”
“Sao nào?” Olivia hỏi, hy vọng có thể lái Mary sang hướng khác, không đặt thêm câu hỏi nào nữa.
“Cũng không tệ,” Mary nói giọng an ủi. “Để tớ giúp. Tớ làm tóc cho chị tớ cả chục lần rồi.” Cô bạn đẩy Olivia lại một chiếc ghế và bắt đầu chỉnh lại mấy cây kẹp tóc. “Váy cậu trông chẳng có vấn đề gì cả.”
“Tớ chắc là bị bẩn ở gấu rồi,” Olivia nói.
“Thế ai làm đổ sâm banh?” Mary hỏi.
“Tớ chịu.”
“Tớ cược là anh chàng Grey rồi. Anh ta một tay bị bó bột, cậu biết không.”
“Tớ có thấy,” Olivia nói nhỏ.
“Nghe nói anh ta bị ông bác đẩy xuống cầu thang.” Olivia không khỏi kinh ngạc khi nghe người ta đồn thổi đến mức ấy. “Làm gì có chuyện đấy.”
“Sao không?”
“À…” Olivia chớp mắt, cố nghĩ ra một câu trả lời hợp lý. Nàng không muốn để lộ ra chuyện Sebastian bị ngã từ trên bàn xuống sàn ở nhà nàng – Mary thể nào cũng nả vào nàng một tràng câu hỏi nếu cô nàng biết Olivia có những thông tin đặc biệt về vụ việc đó. Rốt cuộc nàng đành nói, “Nếu anh ta ngã cầu thang, cậu có nghĩ là anh ta phải bị thương nặng hơn không?”
Mary có vẻ đang ngẫm nghĩ, “Có thể cầu thang chỉ có vài bậc thôi. Bậc tam cấp trước nhà chẳng hạn.”
“Cũng có lý,” Olivia nói, hy vọng chuyện đến đây là xong. “Cơ mà,” Mary dai dẳng, dập tắt tia hy vọng của Olivia, hẳn ai cũng nghĩ phải có người trông thấy nếu chuyện này xảy ra ở bên ngoài.”
Olivia quyết định không nói thêm gì.
“Chuyện này hẳn phải xảy ra vào ban đêm,” Mary trầm ngâm.
Olivia bắt đầu nghĩ Mary nên tính đến chuyện tự mình viết một cuốn tiểu thuyết kiểu Cô Buttenvorth. Rõ ràng là cô có trí tưởng tượng thật cao siêu.
“Rồi đó,” Mary lớn tiếng. “Ổn rồi đó. Hay gần như thế. Tớ chịu không thể làm chỗ tóc mai uốn được như cũ.”
Olivia thấy cảm động (có lẽ còn có chút chột dạ nữa) khi Mary vẫn nhớ món tóc mai của nàng mà nàng thì không nhớ gì cả. “Cảm ơn cậu,” nàng nói. “Thế này là tốt lắm rồi.”
Mary cười âu yếm. “Giúp được cậu tớ cũng vui mà. Ta trở lại buổi tiệc chứ nhỉ?”
“Cậu cứ đi trước đi,” Olivia nói. Nàng nhướng mắt vế phía buồng vệ sinh. “Tớ vào đấy một lát.”
“Tớ đợi cậu nhé.”
“Ồ, thôi thôi thôi,” Olivia nói, hy vọng tràng “thôi” của mình nghe vẫn bình thường chứ không có vẻ lo lắng. Nàng thực sự cần được ở một mình một lát – chỉ một lát thôi để lấy lại sáng suốt, để hít thở sâu, và để cố lấy lại trạng thái cân bằng.
“Ừ, thế thì thôi. Vậy gặp lại cậu sau nhé.” Mary gật đầu rồi ra khỏi nhà vệ sinh, để Olivia lại một mình.
Olivia nhắm mắt lại một lúc và hít một hơi thật sâu mà nãy giờ nàng vẫn chờ. Nàng vẫn còn cảm thấy rạo rực và lâng lâng, vẫn còn choáng váng với chuyện vừa rồi, nhưng đồng thời nàng cũng thấy vô cùng hân hoan.
Nàng không chắc điều gì khiến nàng sốc hơn – việc nàng vừa mới trao thân cho một người tại tư dinh của đại sứ Nga hay chuyện nàng đang sắp sửa vào lại bữa tiệc như thể không có chuyện gì xảy ra.
Liệu mọi người có thể phát hiện ra điều đó trên mặt nàng không? Về cơ bản trông nàng có khác gì không? Có trời biết, nàng cảm thấy mình đã đổi khác về cơ bản.
Nàng rướn người về trước một chút để nhìn lại mình trong gương cho thật kỹ. Hai má ửng hồng, rõ ràng là vậy. Và có lẽ mắt nàng cũng long lanh hơn một chút, gần như lấp lánh.
Nàng cố khác lạ. Nhưng sẽ không ai nhận ra.
Ngoại trừ Harry.
Tim nàng nhảy dồn dập trong lồng ngực. Nhảy theo nghĩa đen.
Harry biết. Anh sẽ còn nhớ từng chi tiết một, và khi anh nhìn nàng với ánh mắt cháy bỏng khát khao ấy, nàng sẽ lại tan chảy.
Và bất giác nàng không còn chắc là mình sẽ có thể che mắt được thiên hạ. Nhìn nàng sẽ không ai biết được nàng vừa làm chuyện gì. Nhưng nếụ ai đó tình cờ nhìn nàng trong khi nàng đang nhìn Harry…
Nàng đứng ngay người, vai thẳng ra. Cố thể hiện vẻ cương quyết. Nàng làm được. Nàng là tiểu thư Olivia Bevelstoke, người có thể xoay xở trong bất kỳ tình huống nào, không phải sao? Nàng là tiểu thư Olivia Bevelstoke, chẳng mấy nữa sẽ là…
Một ý nghĩ lóe lên. Chẳng mấy nữa là Valentine phu nhân. Nàng thích cái tên đó. Valentine phu nhân. Thật lãng mạn. Kỳ thực là, không cái tên nào hay hơn thế.
Nàng quay ra. Với lấy nắm cửa.
Nhưng ai đó đã mở trước. Nàng lùi lại để không bị cánh cửa va phải.
Nhưng nàng không thể tránh được.
“Ối!”
Olivia đang ở xó xỉnh nào không biết?
Harry quay lại phòng tiệc đã hơn nửa giờ mà vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng đâu. Anh đã thực hiện rất tốt phần của mình, tán gẫu với mấy cô nương đỏm dáng, thậm chí còn nhảy với một cô nhà Smythe-Smith nữa. Anh kiểm tra tình hình Sebastian dù cậu ta không cần anh phải làm thế – cái vai bị thương đã đỡ từ nhiều ngày qua rồi.
Oliva bảo nàng sẽ vào nhà vệ sinh sửa sang lại đầu tóc một chút nên anh không mong nàng có thể ra ngay, nhưng sao lại lâu thế chứ? Anh nghĩ lúc nãy trông nàng vẫn khá ổn, đâu cần phải ở trong đó đến giờ này chứ?
“Chào ngài Harry!”
Anh quay về phía phát ra một giọng phụ nữ. Thì ra cái cô ngồi cùng Olivia trong công viên hôm nọ. Chết thật, tên cô ta là gì nhỉ?
“Ngài có thấy Olivia đâu không?”
“Không,” anh nói. “Tôi cũng vừa mới tới đây thôi.”
Cô gái nhíu mày. “Chẳng biết cô ấy ở đâu nữa. Hồi nãy tôi đã gặp cô ấy mà.”
Harry không thể không quan tâm. “Thế à?”
Cô gật đầu, phẫy tay ý nói hai cô đã gặp nhau ở một chỗ khác. “Tôi giúp cô ấy sửa tóc. Ai đó đã làm đổ sâm banh lên váy cô ấy.”
Harry không chắc chuyện đổ sâm banh lên váy thì có liên quan gì đến tóc tai nhưng anh biết tốt hơn hết là lờ đi. Dù Olivia có bịa thế nào thì bạn nàng cũng đã tin, và anh không nên làm hỏng chuyện.
Cô gái nhíu mày, ngó nghiêng tìm kiếm trong đám đông. “Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
“Thế cô gặp cô ấy lần cuối là khi nào?” Harry hỏi giọng lịch sự và khách khí.
“Trời ơi, tôi cũng không chắc nữa. Một giờ trước hay sao ấy. Không, không lâu đến vậy.” Cô tiếp tục nhìn khắp đám đông trong vũ phòng, nhưng Harry không biết cô đang tìm Olivia thật hay chỉ đơn giản là xem khách hôm nay có những ai.
“Thấy không ?” Harry lí nhí hỏi bởi anh thấy thật kỳ cục khi đứng cạnh cô mà cô lại nhìn hết người này đến người kia.
Cô lắc đầu, và rồi có lẽ trông thấy ai đó quan trọng hơn nên cô vội nói, “Nếu ngài có gặp cô ấy thì bảo cô ấy là tôi tìm nhé.” Cô vẫy tay chào anh rồi xăm xúi tiến về phía đám đông.
Ra đó cũng chẳng được gì, Harry nghĩ bụng khi tiến về phía cửa hướng ra khu vườn. Anh không nghĩ Olivia ra ngoài nhưng sàn phòng khiêu vũ thấp hơn so với bên ngoài nên phải bước lên ba bậc mới đến cửa. Ở đó anh có thể dễ dàng nhìn thấy nàng hơn nhiều.
Nhưng khi đến được chỗ thuận tiện nhất để quan sát, anh lại thấy khó hiểu. Những ai anh biết đều có ở đó, còn Olivia vẫn không. Kia là Sebastian, vẫn đang khiến mấy bà mấy cô mắt tròn mắt dẹt bằng những câu chuyện bịa đặt về lòng can đảm của mình. Kia là Edward, đứng ngay bên cạnh đang cố thể hiện mình già dặn hơn tuổi. Cô bạn của Olivia (tên là gì đến giờ anh vẫn chưa nhớ nổi) đang nhấp từng ngụm nước chanh, vờ như đang chịu lắng nghe một quý ông luống tuổi mắng la cô điều gì đấy. Kia là em trai song sinh của Olivia, đang đứng tựa người vào tường, nét mặt chán ngán.
Ngay cả Vladimir cũng có ở đấy đang xăm xăm băng ngang qua căn phòng với vẻ chăm chú, không buồn xin lỗi khi gạt các quý ông quý bà ra lấy đường đi. Harry nghĩ trông anh ta có phần căng thẳng. Anh không biết có nên hỏi gì khi nhận thấy gả người Nga to lớn đang tiến về phía mình không.
“Đi theo tôi,” anh ta bảo Harry.
Harry giật mình. “Anh nói được tiếng Anh?”
“Nyeh tak khorosho, kak tiy govorish po-russki.
Không giỏi như ngài nói tiếng Nga đâu.”
“Chuyện gì thế?” Harry hỏi. Bằng tiếng Anh, chỉ là thận trọng.
Vladimir nhìn anh nghiêm túc. “Tôi biết Winthdrop.”
Chỉ thế thôi là đã đủ để Harry tin anh ta.
Vladimir tiếp, “Tiểu thư Olivia mất tích rồi.”
Đột nhiên chuyện tin anh ta hay không chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Olivia không biết mình đang ở đâu.
Hay bằng cách nào nàng đến được đây.
Hay tại sao tay nàng bị trói ngoặt ra đằng sau, và hai chân cũng bị trói chặt, và miệng bị quấn giẻ.
Hay, nàng nghĩ, chớp mắt liên tục để quen với ánh sáng lờ mờ, tại sao nàng không bị bịt mắt.
Nàng đang nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm vào tường. Có thể cái tên bắt nàng nhận thấy rằng nếu nàng không đi được, không nói được thì chuyện nàng nhìn thấy gì không thành vấn đề.
Nhưng là ai mới được chứ? Và tại sao mới được chứ? Chuyện gì đã xảy ra với nàng?
Nàng cố nghĩ, cố tĩnh trí. Nàng đã vào nhà vệ sinh, có Mary Cadogan ở đấy, rồi Mary đi trước, còn Olivia ở lại đó bao lâu nhỉ? Ít nhất cũng vài phút. Có thể là năm.
Rốt cuộc nàng cũng lấy hết cam đảm quay lại buổi tiệc nhưng rồi ai đó mở cửa trước nàng và…
Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra?
Nghĩ đi, Olivia, nghĩ đi.
Sao nàng không nhớ được gì thế này? Như thể có một màn sương xám dày đặc phủ kín trí nhớ của nàng.
Nàng bắt đầu thở mạnh. Gấp gáp. Hoảng loạn. Nàng không thể nghĩ thêm được gì.
Nàng bắt đầu vùng vẫy, ngay cả khi nàng biết chẳng mang lại kết quả gì. Nàng cố lật người, dịch ra xa khỏi tường. Dường như nàng không thể bình tĩnh được, để suy nghĩ, để…
“Cô tỉnh rồi.”
Nàng cứng người lại. Trong một khoảnh khắc, toàn thân nàng bất động, chỉ còn trống ngực đập loạn xạ.
Nàng không nhận ra giọng nói kia. Và khi người đó đến gần, nàng cũng không nhận ra ai.
Anh là ai?
Nhưng đương nhiên là nàng không nói được. Tuy vậy đôi mắt mở to hoảng loạn của nàng đã nói lên điều đó, và gã hiểu.
“Tôi là ai không quan trọng” gã ta không nói giọng London nhưng nàng cũng không biết chính xác gã là người vùng nào. Nàng vốn không rành về ngôn ngữ vùng miền nên không bao giờ nghe giọng mà biết người ta ở đâu.
Gã đàn ông đến gần hơn, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Gã lớn tuổi hơn nàng, nhưng không già bằng cha mẹ nàng, mái tóc muối tiêu cắt sát da đầu. Nàng không thấy rõ mắt gã màu gì vì trong phòng không đủ ánh sáng. Không phải nâu mà sáng hơn.
“Hoàng tử Alexei rất quan tâm đến cô,” gã ta nói.
Nàng mở to mắt. Hoàng tử Alexei làm chuyện này sao?
Gã đàn ông cười khùng khục khoái trá, “Cô không giỏi che giấu cảm xúc, tiểu thư Olivia, không phải hoàng tử bắt cô tới đây. Nhưng hoàng tử,” gã cúi sát vẻ dọa dẫm, đến nỗi nàng cảm nhận được mùi hơi thở của gã, “sẽ là người trả tiền để chuộc cô về.”
Nàng lắc đầu, cố gào lên cho anh ta biết rằng hoàng tử không quan tâm đến nàng, hoặc giả có đi chăng nữa thì giờ cũng không còn nữa.
“Khôn ngoan thì nằm yên đi nào,” gã đàn ông bảo, “chẳng thoát được đâu, phí sức để làm gì.”
Nhưng có vẻ như nàng không thể thôi vùng vẫy. Chắc chắn nỗi kinh hoàng đang bùng dậy từ bên trong, và nàng không biết làm cách nào để xoa dịu nó.
Gã đàn ông tóc muối tiêu đứng lên, nhìn nàng kèm theo một cái nhếch mép, “Lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn thức uống cho cô.” Gã ra khỏi phòng, và Olivia tưởng chừng như cổ họng nàng nghẹn lại trong cơn sợ hãi cùng cực khi nghe thấy tiếng đóng cửa, và tiếng vặn hai ổ khóa.
Sẽ không thể nào thoát khỏi đây được. Tự thân nàng thì không.
Nhưng liệu có ai biết nàng mất tích?