Lúc tôi bắt đầu đỡ sốt, Hứa Lật Dương đề nghị chúng tôi ra ngoài tìm một nhà nghỉ để ở. Nguyên nhân là do trời quá lạnh, ở chỗ của Dịch Trì không đủ chăn đệm. Tất nhiên tôi chỉ có thể nói đồng ý, chứ không thể khóc, nói là em không muốn chuyển ra ngoài, em thích sống ở đây, em thích được nhìn thấy Dịch Trì.
Và thế là Hứa Lật Dương tìm một nhà nghỉ nhỏ ở gần trường. Loại nhà nghỉ nhỏ này ở khắp nơi trên cả nước, xung quanh các trường đại học, đâu đâu cũng có. Là nơi hẹn hò của những cặp tình nhân.
Chúng tôi tìm được một nhà nghỉ trông khá sạch sẽ. Diện tích phòng không lớn lắm, 80 tệ một tối, cái gì cũng có.
Đây là lần đầu tiên tôi đi vào “nhà nghỉ”. Hai chữ này viết kiểu gì cũng thấy nó không thuận mắt. Có cảm giác chỉ cần nói đến hai chữ “nhà nghỉ” là chẳng bao giờ có việc gì đàng hoàng. Không phải bán dâm thì cũng là ngoại tình. Không biết mọi người có cảm giác đó không.
Ban ngày Hứa Lật Dương đưa tôi đến trường hoặc là đi thăm thú thành phố. Buổi tối chúng tôi về đó ngủ.
Tối đầu tiên, lúc Hứa Lật Dương hôn tôi rồi dần ôm chặt lấy tôi. Lúc tay anh động vào ngực tôi, tôi giật mình đẩy anh ra.
Mặt Hứa Lật Dương đỏ bừng lên, luôn miệng nói: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà.”
Tôi nhìn anh, không biết nòi gì, chỉ có cảm giác bất an, thậm chí thấy có gì đó hơi bẩn thỉu.
Đối với đại đa số các bạn học cùng lứa với tôi, trường đại học là một đường ranh giới. Thời phổ thông, một nam một nữ cùng ở trong một phòng, dù họ có làm gì cũng không nghĩ là họ có “sex”. Chỉ nhiều lắm là nói nhưng lời yêu đương, bộc lộ những nỗi nhớ nhung mà thôi.
Lứa của chúng tôi được tận mắt chứng kiến thấy sự cởi mở về “sex” nhưng trong thâm tâm tôi luôn cảm thây quan hệ tình dục là một việc không an toàn. Tôi quá thiếu cảm giác an toàn, rất nhiều lúc cảm thấy lo sợ một cách vô căn cứ.
Tuy tôi có tò mò về chuyện quan hệ tình dục nhưng lại không hề tin rằng việc trải qua chuyện đó và những sung sướng mà chuyện đó đem lại sẽ có thể bù đắp những khổ đau mà tôi từng phải chịu đựng.
Tôi sợ đau khi chúng tôi quan hệ tình dục, tôi sẽ mất đi cảm giác an toàn, sợ sau đó tôi sẽ mất anh ấy thậm chí còn mất nhiều thứ khác nữa.
Đối với một cô bé mười tám tuổi như tôi, rào cản không phải là từng lớp quần áo mặc trên người mà là chiếc áo giáp bảo vệ mình. Cho đi càng nhiều thì thứ nắm được trong tay càng ít.
Có thể có người coi đó là bình thường nhưng tôi thực sự cảm thấy đó là một vấn đề, thậm chí là sợ hãi.
Tôi sợ sau khi cho đi, từ đó trở đi cả hai sẽ bị lún vào vũng bùn của dục vọng.
Tôi sợ sau khi quan hệ, thứ mà anh ấy yêu chỉ là yêu cơ thể tôi.
Tôi sợ tình yêu từ đó sẽ không còn trong sáng nữa, sợ tình yêu trong như thuỷ tinh của tôi bị vỡ vụn.
Tôi sợ ngộ nhỡ chia tay, chẳng được kết quả gì, sau này tôi không dám nhìn mặt chồng tôi, sợ không được một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu mình.
Tôi sợ có bầu, sợ nạo phá thai, sợ các bệnh phụ khoa, sợ đau đớn vào lần đầu tiên.
Có lẽ, những thứ mà tôi sợ, quá nhiều. Đối diện với “sex”, tôi không đủ dũng cảm. Điều này không liên quan đến việc bảo thủ hay lý trí bởi vì tôi quá yêu bản thân mình.
Chỉ là vì tôi yêu người ta không nhiều, yêu quá ích kỉ, lúc nào cũng tính thiệt hơn được mất. Không dám hy sinh hết mình, cống hiến hết mình, vì thế nên ánh mắt luôn dòm trước ngó sau, chần chừ do dự, tính toán xem làm thế nào để dành cho mình một con đường thoát thân.
Phải mất bao nhiêu lâu tôi mới hiểu được đạo lý này? Vào lúc tôi đẩy tay người yêu ra, chúng tôi có thể không cảm nhận được hết những điều đó, thậm chí còn rất tự hào vì sự “trong sáng” của mình, cho đến một ngày tôi gặp được người mà mình tình nguyện dâng hiến, lúc đó mới biết, bởi vì tình yêu lúc đó chưa đủ sâu sắc nên mới không đủ dũng cảm.
“Sex” trở thành một bức màn, nó chia đôi tình cảm ra làm hai, nó làm mờ bớt đi cái nhìn của chúng ta về tình cảm thật.
Tôi nằm cuộn người lại vào góc giường, nói nhỏ: “Em không muốn thế.”
Hứa Lật Dương vẫn đỏ mặt nói: “Ừm anh sẽ không chạm vào em nữa, anh chỉ ôm em thôi.”
Tôi do dự một lúc rồi để Hứa Lật Dương ôm tôi. Một đêm bình yên rồi cũng qua đi. Tôi và Hứa Lật Dương chỉ như hai đứa trẻ ngoan ngoãn nằm cuộn tròn ôm chặt lấy nhau, sưởi ấm cho nhau.
Tôi nhắm mắt, cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm của Hứa Lật Dương, vừa như tự nói với mình vừa muốn giải thích với anh: “Em từ bé đã biết thế giới này không có cảm giác an toàn biết bao. Em cần một con đường lui dành cho bản thân. Thế giới người lớn còn nhiều nguy hiểm lắm.”
Hứa Lật Dương không nói gì, chỉ xiết chặt thêm vòng tay.
Từ đêm hôm đó, Hứa Lật Dương không có bất cứ yêu cầu nào đối với cơ thể tôi nữa. Hằng đêm chỉ ôm tôi tay cũng nằm yên, không ngọ nguậy.