Sau khi Tếu Ảnh dọn ra ngoài ở, hằng ngày tôi một mình đến lớp. Những ngày Tếu Ảnh đến lớp ngày càng thưa dần, thỉnh thoảng lên lớp được một buổi, hai chúng tôi lại ngồi với nhau buôn chuyện suốt.
286
Có lần Tếu Ảnh đi học đã kể với tôi rằng: “Tớ không chịu nổi cái người hàng xóm sống bên cạnh nữa rồi. Ngày nào cũng gào thét từ mười hai giờ đêm đến sáu giờ sáng.”
Tôi không hiểu Tếu Ảnh đang nói gì liền hỏi lại: “Gào thét gì cơ?”
Tếu Ảnh ngập ngừng mãi rồi cũng nói ra: “Thì gào thét ở trên giường í.”
Tôi giật mình ngạc nhiên, tuy sau khi vào đại học, trường chưa bao giờ phổ cập môn giáo dục giới tính cho chúng tôi nhưng từ bạn bè và qua mạng, tôi vẫn có thể hiểu được gào thét trên giường từ mười hai giờ đêm đén sáu giờ sáng thì sức chiến đấu phải đến ghê gớm mức nào. Tôi lại hỏi tiếp: “Trời ạ, cậu có chắc là mình đúng không? Hay là người ta đau bụng, đau lưng gì đó, gào thét cả đêm.”
“Đúng chứ sao không? Ai mà ngày nào cũng đau bụng, đau lưng được! Người sống bên cạnh đó là một “gái bao”.” Tếu Ảnh trả lời tôi.
Nói thực lòng, đối với người như tôi và Tếu Ảnh từ nhỏ đã sống trong môi trường chỉ biết từ nhà đến trường, từ trường về nhà, lại bị bố mẹ quản chặt, tâm hồn trong sáng, cho đến khi vào đại học thì cái từ “gái bao” là một từ vô cùng xa lạ. Tuy ngày ngày đều nghe thấy từ đó nhưng hai chúng tôi đều chưa bao giờ thực sự gặp một “gái bao” bằng da bằng thịt.
Tôi hỏi: “Sao cậu biết?”
Tếu Ảnh trả lời: “Tớ nhìn thấy điều đó với cả nghe thấy điều đó. Trịnh Thường cũng nói với tớ thế.
Tôi rất tò mò, thế là có một hôm tôi đã đến chỗ Tếu Ảnh để được tận mắt chiêm ngưỡng “gái bao” có sức chiến đấu cao. Từ cửa sổ lúc nhìn thấy người con gái đó đang đi lên tầng, Tếu Ảnh đã nói: “Là cô ấy đây. Nhìn thấy chưa?”
Tôi nhìn xuống dưới tầng, nhưng chỉ thấy mái tóc suôn mềm nhuộm vàng. Lúc chị ta đa qua cửa nhà Tếu Ảnh, cả hai chúng tôi giả vờ vô tình ngoảnh đầu ra phía ngoài, đúng lúc đó chị ta quay đâu nhìn chúng tôi. Trông chị ta cũng bình thường, giông như những cô gái bình thường khác. Nếu như đi trên đường, chắc chắn tôi sẽ không ngoái cổ lại để nhìn. Tôi hơi thất vọng vì hoá ra “gái bao” trong thực tế khác hẳn với những gì tôi vẫn nghĩ, thậm chí chị ta ăn mắc còn chẳng gời cảm chút nào.
Đóng cửa vào, tôi hỏi Tếu Ảnh: “Cậu chắc chắn chị ta làm nghề đó chứ?”
Tếu Ảnh nói: “Tất nhiên tớ chắc rồi. Ngày nào cũng thấy chị ta dắt những người đàn ông khác nhau về nhà. Không phải mới là chuyện lạ ấy.”
“Nhưng trông chị ta rất bình thường.” Tôi vẫn không tin.
Tếu Ảnh nói: “Hay là tối nay cậu ở lại nghe một đêm là biết ngay.”
Tôi trả lời: “Tớ chả thừa hơi.”
Nói như thế thôi chứ tôi vẫn thấy rất tò mò nhưng lại cảm thấy mình quá tọc mạc, qua hiếu kì nên đánh giả vờ như không hề có hứng thú.
288
Thế nhưng mỗi lần đến chỗ Tếu Ảnh, tôi đều luôn để ý đến người con gái tóc vàng, cho đến lúc cô ta chuyển đi, và một người con gái khác dọn đến, rất khéo nuôi mèo.