Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô đơn vào đời

Chương 64: Chỉ vì ghen tuông

Tác giả: Dịch Phấn Hàn
Chọn tập

Trịnh Thường sau khi bó bột tay phải, có một thời gian không được vận động nặng. Thế nên chúng tôi thường tập trung ở nhà của Trịnh Thường và Tếu Ảnh chơi trò: “Cờ tỉ phú”.

Lần nào chơi tôi cũng thắng. Tôi thấy đây là một trò chơi có thể khảo nghiệm được mưa mẹo, khả năng tính toán trong vấn đề kinh doanh. Vậy mà sao bọn họ có thể quy kết thành quả trí tuệ của tôi là “chó ngáp phải ruồi”, may mắn nên mới thắng liên tục vậy.

Hôm đó, chúng tôi chơi được nửa tiếng. Tôi và Tếu Ảnh kêu khát nước thế là Hứa Lật Dương xuống nhà đi mua. Một lúc sau xách lên cho mỗi người một chai Coca.

Lúc đưa chai Coca cho tôi, tôi liền đặt ngay xuống bên cạnh

“Sao em không uống?” Hứa Lật Dương vừa mở nắp chai vừa hỏi.

“Lạnh, em không uống.” Tôi ngại không dám nói trước mặt hai người kia là tôi đang trong “thời kì” không nên uống nước lạnh.

“Sao thế? Lạnh thì em không uống được sao?” Hứa Lật Dương dốc chai lên uống một ngụm.

Tôi chán chẳng buồn nói với anh, nên im lặng không trả lời. Tôi đã nói với Hứa Lật Dương đến cả một trăm lần rằng tôi không thích uống Coca, tôi chỉ thích uống Sprite và Fanta thôi, nhưng anh chẳng bao giờ nhớ cả. Còn tôi thì lại luôn nhớ rằng thứ nước có ga mag anh thích uống nhất là Coca.

Trịnh Thường nhanh chóng uống hết chai Coca, đặt bài xuống nói: “Anh ra mua thêm mấy bình nữa. Mấy đứa cứ đi trước đi.”

Lúc Trịnh Thường quay trở về, tôi nhìn thấy anh cầm hai chai Fanta. Anh đặt hai chai vào giữa tôi và Tếu Ảnh.

Tôi đỡ lấy chai đang định đặt về phía Tếu Ảnh, thì thấy một cảm giác ấm áp truyền lên tay rồi lên người. Tôi bỗng rùng mình, chai nước đó nóng. Tôi đặt chai nước ra

326

“Anh yêu, em vừa chụp thêm được mấy tấm ảnh hấp dẫn lắm. Đang đợi anh online này/ Em nhớ anh, nhớ cái đêm chúng ta ở bên nhau, nhớ cảm giác lúc được anh ân ái cùng anh!” Người gửi tin nhắn này được Hứa Lật Dương lưu trong điện thoại với cái tên “pháo hoa”.

Trời đất sụp đổ trước mắt tôi.

Đầu tôi như muốn nổ tung. Tôi không tin vào tin nhắn mà tôi vừa đọc, không thể tin là Hứa Lật Dương có thể lăng nhăng với một người con gái khác. Tôi không tin, tôi không tin. Sao có thể có chuyện đó chứ? Chúng tôi đang yêu nhau như thế cơ mà?.

Toàn thân tôi run rẩy, cầm chiếc điện thoại lên đọc lại tin nhắn đó một lần nữa: “Ảnh hấp dẫn. Đợi anh online. Đêm chúng ta ở bên nhau. Ân ái…” Một cảm giác tuyệt vọng đến cực độ phủ kín tâm hồn tôi, tôi cảm thấy như có con dao nào đó đâm sâu vào trong tim mình.

Tại soa lại như thế? Hứa Lật Dương, tại sao lại có thể có quan hệ tình cảm với một người khác? Tại sao lại có thể quan hệ tình dục với một người con gái khác? Tại sao lại có thể như thế? Không thể. Hứa Lật Dương yêu thương tôi lắm, quan tâm đến tôi là thế. Chúng tôi đã ở bên nhau từ năm mười lăm tuổi. Chúng tôi sẽ còn mãi ở bên nhau. Chúng tôi sẽ kết hôn.

Nhất định là tôi đang nằm mơ. Tôi cắn răng dùng tay bấu chặt lấy thịt, muốn tự thuyết phục mình rằng tất cả chỉ là trong giấc mơ, không phải là sự thật. Những sự đau đớn là thực. Tôi muốn khóc mà không khóc được, cứ ngồi ngẩn người ra trước màn hình vi tính như kẻ vô hồn, mất đi mọi sức lực. Tôi thấy vô cùng tuyệt vọng. Trước mắt chỉ là màn đen mịt mùng.

Không biết là tôi cứ thê trong bao nhiêu lâu thì não tôi bắt đầu hồi phục dần. Phản ứng đầu tiên là tôi nghĩ chắc mình đã nhầm lẫn gì đây, “pháo hoa” chắc đã gửi nhầm tin nhắn. Tin nhắn đó là gửi cho người khác, vô tình gửi nhầm sang cho Hứa Lật Dương. Tôi tự nói với mình rằng khả năng này rất cao. Chẳng phải tôi cũng thường hay gửi tin nhắn cho người A sang người B sao? Có một lần, trong một tin nhắn gửi cho Hứa Lật Dương có nội dung: “Chồng yêu, anh sớm về nhé!”, tôi đã gửi nhầm sang số máy của mẹ, làm cho mẹ tôi nghi ngờ, tra hỏi cả buổi. Sau đó tôi phải mất công giải thích mãi với mẹ tôi rằng tôi vẫn hay gọi đùa Tếu Ảnh là chồng, và còn phải nhờ Tếu Ảnh gọi điện cho mẹ tôi để xác minh vấn đề đó…

Tôi lập tức nhớ lại những lần mình gửi nhầm tin nhắn. Từng lần, từng lần hiện về, đủ cho tôi tin tưởng vào cái khả năng mà mình vừa đưa ra. “Đây là một tin nhắn nhầm.” Ý nghĩ đó lập tức chiếm hữu óc tôi, bật dần những ý nghĩ xấu xa kia ra ngoài.

Cuối cùng, Hứa Lật Dương cũng đã đi ra.

Tôi chằm chằm nhìn anh. Ánh mắt xa lạ, cứ như thể chúng tôi chưa hề quen nhau.

Hứa Lật Dương phát hiện ra sự khác thường của tôi liền nhẹ nhàng vuốt tóc, hỏi: “Em sao thế?”

Tay tôi vẫn nắm chặt chiếc điện thoại di động của anh. Nhìn thấy chiếc điện thoại di động của mình đang nằm trên tay tôi, mặt anh bỗng tái lại.

Tôi không dám tin rằng anh có thể ngay lập tức biến sắc như vậy. Tại sao anh không lừa dối em đi, tại sao anh không bình tĩnh hơn một chứ, tại sao anh không giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tại sao ngay đến cả một lời dối trá anh cũng không biết nói? Giây phút khuôn mặt anh tái lại, tim tôi đau thắt. Thôi, thế là hết.

Tôi giơ chiếc điện thoại lên và hỏi: “Số điện thoại 1356xxx1458 anh có thấy quen không?”

Anh cúi gằm mặt lại, không trả lời tôi.

“Số điện thoại 1356xxx1458 anh có thấy quen không?” Tôi nhìn anh mắt rưng rưng, giọng nói đầy khẩn cầu anh trả lời câu hỏi của tôi.

Anh ngẩng đầu lên trả lời tôi: “Không quen, anh không biết là của ai.”

Tôi chằm chằm nhìn anh, ánh mắt như không muốn buông tha.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, ánh mắt của tôi không còn dịu dàng nữa, không còn ngây thơ nữa, không còn trong sáng nữa. Ánh mắt của tôi đã vĩnh viễn từ biệt thời thiếu nữ. Ánh mắt của tôi đã học đươc cách biết hoài nghi, biết lạnh lùng, biết mưu sát. Ánh mắt của tôi hiểu được sự lạnh lẽo, hiểu được sự lừa dối và hiểu được những thứ bẩn thỉu.

Hứa Lật Dương không dám nhìn vào mắt tôi, quay đầu lại, nói: “Em sao thế?”

Nghe thấy câu nói đó, bỗng nhiên tôi muốn cười khẩy. Một thằng con trai mới ngu ngốc làm sao, đến nói dối cũng không biết đường mà nói dối. Tại sao tôi lại có thể yêu một người như thế được nhỉ? Trong phút chốc, tôi đã thay đổi cách nhìn về Hứa Lật Dương. Trong phút chốc, tôi bỗng thông minh lạ lùng, nhận ra lời nói dối của anh.

Chỉ khi bạn không còn yêu một người con trai nữa, bạn mới nhìn thấy rõ được sự hèn nhát và nực cười của họ.

“Thế tin nhắn trong máy của anh là thế nào?” Tôi quẳng chiếc điện thoại xuống dưới bàn máy vi tính.

Hứa Lật Dương cầm lên, vừa nhìn qua tin nhắn, sắc mặt anh vừa trở lại bình thường đã lập tức tái mét đi.

Nhìn thấy giây phút biến sắc trên khuôn mặt anh, tôi biết, mọi thứ là đã quá muộn rồi. Bất cứ lời giải thích nào bây giờ cũng trở thành vô nghĩa. Ánh mắt của anh đã bán đứng anh, bán đứng mọi lời nói dối của anh, bán đứng tình yêu vốn có của chúng ta. Một vạn hi vọng bỗng chốc biến thành chiếc hố sâu vạn dặm, không nhìn thấy đáy, trái tim rơi xuống đó vĩnh viễn không thể nào vớt lên được.

Tôi là một đứa bẩm sinh đã vô cùng nhạy cảm. Bởi vì yêu nên mời dần dần trở nên ngu xuẩn. Và bởi vì không yêu nữa nên mới dần dần trở lại với sự thanh tịnh vốn có.

Tôi không nói gì, chỉ đứng đó nhìn anh. Anh đã xoá tin nhắn đó, đặt chiếc điện thoại xuống rồi nằm vật xuống giường.

Lúc này, trong tôi chỉ còn lại sự khinh bỉ. Khinh bỉ đến nỗi tôi tự hoài nghi rằng không biết liệu có phải tôi đã từng yêu anh không. Người con trai này, ngay đến việc nói dối cũng không biết, ngay đến việc đối diện với tôi để nói chuyện cũng không dám. Sao anh ta có thể hèn nhát đến thế, sao anh ta lại có thể tồi tệ đến thế, anh ta cho rằng anh ta có thể lừa gạt được tôi sao?!

Tôi lấy hết sức liên tục dùng chân đá vào người anh: “Tôi hận anh, hận anh vô cùng! Tôi muốn giết anh! Anh đứng dậy! Nói rõ chuyện này cho tôi nghe xem nào!”

Hứa Lật Dương cứ nằm thế để tôi mặc sức đá, mặc sức đánh, mặc sức mắng chửi.

Tôi hoàn toàn không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, người sôi lên, muốn phát điên. Nếu như có con dao trong tay, tôi sẽ không ngần ngại mà không chém anh ra làm trăm mảnh.

Hứa Lật Dương, sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao anh không chết đi? Tôi căm thù anh!

Bỗng nhiên, anh đứng bật dậy, ôm chặt lấy tôi, nước mắt cứ thế chảy ướt cổ tôi.

Tôi cũng bật khóc theo. Hai chúng tôi ôm lấy nhau, oà khóc như những đứa trẻ.

Hứa Lật Dương vừa khóc vừa đỡ lấy mặt tôi mà nói: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi…” Có lẽ tất cả những câu xin lỗi đủ dùng cho cả một đời người đã được anh mói ra hết trong ngày hôm đó.

Chọn tập
Bình luận