Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cùng nhau viết câu chuyện của chúng ta

Chương 8: Tống Khinh Văn, đừng khóc!

Tác giả: Mộc Tử Miêu Miêu

Anh khẽ rên rỉ, đầu óc trống rỗng, anh mở mắt ra, sao anh vẫn ở trong phòng nhân viên của nhà hàng thế này?

Phạm Như Sênh chau mày, cố gắng nhớ lại.

Hôm qua anh chỉ muốn vào đây nghỉ một chút, rồi lại ngủ quên mất…sau đó như thế nào?

Dường như anh vừa trải qua một giấc mộng dài và đẹp, trong mơ có đôi bàn tay nhỏ bé dịu dàng không ngừng bóp trán anh, ghé vào tai anh thì thầm, nhưng cô ấy đã nói gì? Anh không tài nào nhớ nổi?

Anh nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, cơn sốt đã biến mất.

-“Như Sênh, cậu tỉnh rồi hả!”.

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Như Sênh quay đầu lại, trong đôi mắt đen lay láy hiện rõ sự ngạc nhiên: “Mạt Lạc, sao lại là chị?”.

-“Nếu không thì cậu nghĩ là ai?”. Tay Mạt Lạc đang bê một tô cháo vừa nấu chín, dù còn khá xa nhưng đã ngửi thấy mùi thơm nồng, cô tiến lại gần, nhẹ nhàng khép cửa lại, giọng nói có chút oán trách: “Tối hôm qua cậu không về nhà, bác lo lắng lắm, sau đó gọi điện cho Tào Châu mới biết cậu bị ốm ở lại đây, vốn bác định qua, nhưng tôi nghĩ sức khỏe của bác đang không được tốt lắm bèn bảo Như Tiêu ở nhà chăm bác và tự mình đến”. Cô bưng bát cháo lại, ngồi xuống ghế: “Nào, ăn cháo đi đã!”.

Như Sênh hơi hoang mang, nói như vậy, thực sự anh chỉ nằm mơ thôi sao?

Giọng nói đó, sự tiếp xúc đó đều là trong giấc mơ của anh sao? Ảo giác của anh ư? Anh thừa nhận mình rất ít khi nhầm lẫn như vậy.

Anh định thần lại, Mạt Lạc cười thật tươi nói với anh: “Tuy tôi rất đồng cảm với việc cậu đang nằm liệt giường ở đây nhưng cháo này không phải tôi nấu, tôi vào bếp đã thấy có sẵn liền mang lại đây cho cậu”.

Như Sênh ngẩn người, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cảm ơn chị!”.

Sự dịu dàng của cô luôn mang theo đôi chút dí dỏm, anh thích ngắm cô cười, từ khoảnh khắc cô bước vào cuộc đời anh, cho dù cô lớn hơn anh một tuổi, thích ra vẻ đàn chị, nhưng anh chưa bao giờ xem cô là chị, cô chưa từng hỏi anh và anh cũng chưa từng nói, như thế này cũng đủ rồi, đối với anh mà nói, đó chỉ là sự xuất hiện tình cờ, một sự giả tưởng về hạnh phúc mà thôi.

-“Sao? Vị ngon đấy chứ?”. Mạt Lạc hít hà: “Có vẻ rất thơm, làm cho cái bụng đói meo của tôi cũng réo lên ầm ĩ đây này!”

Như Sênh vừa bỏ thìa ra khỏi miệng, do dự hỏi: “Không phải chị muốn nếm thử đấy chứ? Nếu như chị không ngại thì cứ tự nhiên…”.

-“Được thôi!”, anh chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời, cô cười cười: “Cậu đút cho tôi!”.

Im lặng trong giây lát, anh nói nhỏ: “Được!”.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, năm ngón tay của Khinh Văn vẫn đặt trên tay nắm cửa, thực ra, không phải là cô chưa nỗ lực hết sức? Hóa ra trong lòng anh đã sớm có người khác, nên cho dù cô có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng phí công vô ích, chẳng phải thế sao?

Cắn chặt môi, cố ngăn dòng nước mắt, chầm chậm từng chút một, cô kéo cửa lại không để phát ra tiếng động nào.

Bờ vai cô trĩu nặng, trái tim rớt thẳng xuống vực sâu thăm thẳm không đáy, cô ngẩng đầu, hành lang dài hun hút trước mắt, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đôi chân như bị buộc thêm khối sắt nặng ngàn cân, khiến cô bước đi thật khó khăn.

Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài vẫn u ám sương lạnh, bây giờ chắc khoảng bốn giờ sáng, đèn đường vẫn rạng rỡ như thế, chiếu vào chói mắt cô, chiếc áo khoác lông trên người vẫn còn vương hơi ấm và mùi thơm của anh, mắt cô cay xè, đi thôi, phải mau rời khỏi nơi này, về nhà và ngủ một giấc và xem những gì đã qua chỉ như một giấc mộng.

Cô chạy những bước nhỏ, để mặc cho gió lùa làm rối tung làn tóc, nhưng cũng không rõ mình đang chạy về đâu, giọng nói nho nhỏ trong đầu đang nhắc cô chạy thật nhanh, thúc giục bước chân cô, như thể cô đang tham dự một cuộc thi chạy không có đích đến.

Cô vượt qua những người đi đường, chạt đến con đường lớn rợp bóng cây, xuyên qua gỉang đường, quẹo vào góc thì gặp Thang Bồng.

-“Khinh Văn, cậu đi đâu đấy?”.

Thang Bồng đưa tay giữ cô lại.

Đi đâu đây? Cô còn có thể đi đâu? Thực ra cô cũng không biết mình nên đi đâu, chẳng muốn quay về ký túc, chỉ muốn được yên tĩnh một mình để suy ngẫm, đối diện với một mục tiêu chưa rõ ràng, với kết cục chưa biết, liệu cô còn được bao nhiêu dũng khí để tiếp tục dấn tới?

Trước giờ luôn cho rằng, chỉ cần nỗ lực tranh đấu thì cuối cùng sẽ đạt được điều mình mong muốn, thế nên cô đã mãi kiên trì không chiụ buông tay, luôn luôn mang đến cho đối phương những điều phiền toái, mỗi lần nhìn lại đều cho rằng có lẽ là cô làm vẫn chưa đủ, có lẽ chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì anh ấy sẽ thích cô hơn, nhưng cô đâu biết rằng, mình đã nỗ lực quá nhiều, nỗ lực đến mức dư thừa, căn bản người ta không thèm để tâm đến.

Hóa ra, tình yêu quả là một mụ phù thủy, không thể động đến được.

-“Khinh Văn, cậu đang khóc đấy à?”. Thang Bồng ngạc nhiên hỏi.

-“Đâu có!”. Cô khụt khịt mũi, cố tỏ vẻ cứng rắn đáp lại.

-“Vậy có lẽ là trời quá tối, sương mù che mắt nên mình nhìn nhầm chăng?”.

-“…”. Tâm trạng của Khinh Văn đang rất tồi tệ, nhưng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng hỏi: “Sớm thế này cậu định đi đâu vậy?”.

-“Ừ, có hẹn với các bạn cùng lớp đi lên núi ngắm mặt trời mọc, đang đợi nhau ở khu nhà hành chính”. Anh cười thật ấm áp: “Cậu có muốn đi cùng không?”.

-“Mình cũng có thể đi sao?”. Cô muốn đi, vì không muốn về ký túc, cũng vì có ngủ cũng không ngủ được, nhưng nghĩ một lúc cô lắc đầu: “Thôi, mình không đi đâu, mình không quen các bạn của cậu!”.

-“Con người chẳng phải gặp gỡ nhiều lần rồi mới quen biết hay sao?”. Anh tủm tỉm cười, trên má thấp thoáng đôi lúm đồng tiền: “Đi đi, đến thành phố G mà không xem cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp và toàn cảnh nơi đây thì thật là đáng tiếc!”.

Vạy sao? Khinh Văn đột nhiên gật đầu rồi lại ngó nhìn đồng hồ, phải hai tiếng rưỡi nữa mới đến giờ ký túc xá mở cửa, để bớt đi những phiền phức không đáng có, cô đi một chuyến cũng chẳng sao, hơn nữa một năm nay, cô và Thang Bồng cũng hay qua lại, cũng có thể coi là bạn bè.

-“Vậy thì làm phiền nhé!”.

-“Không phiền đâu!”. Thang Bồng cười: “Có thể mời người đẹp đến tham dự là niềm vinh hạnh cho chúng tớ!”. Rồi anh chuyển chủ đề: “Bây giờ bọn mình đến khu nhà hành chính trước, có lẽ mọi người đã đến đông đủ rồi!”.

-“Được thôi!”. Khinh Văn cười gật đầu.

Đến khu nhà hành chính, mười mấy người đã đứng đợi ở đó, Mặt Trứng Cá nheo mắt nhìn Thang Bồng và Khinh Văn, đợi họ đi tới mới lên tiếng, giọng điệu có vẻ rất bất ngờ: “A! Đúng là Khinh Văn, không ngờ anh Thang lại hẹn cậu, đến cả mình cũng chẳng biết gì cả!”. Khinh Văn còn chưa kịp giải thích thì Thang Bồng đã quay sang nói với lớp trưởng – vốn là người chủ trì việc đi ngắm mặt trời lần này: “Có phiền đông người quá không?”.

Thang Bồng và Khinh Văn đều là những người đặc biệt thu hút ánh mắt của mọi người, trước khi Mặt Trứng Cá chạy đến đó thì những người khác đều đã nhìn thấy họ.

Lớp trưởng có dáng người dong dỏng cao lại đeo thêm cặp kính cận, vừa nhìn đã biết ngay là một sinh viên giỏi, anh ta vội vàng gật đầu: “Được mang theo người nhà, được mang theo người nhà chứ!”.

Khinh Văn càng ngại hơn, co len lén đứng im cạnh Thang Bồng, cũng không giải thích gì thêm.

Đợi khi bọn họ đến gần, tất cả không khách sáo nữa mà bắt đầu đánh giá Khinh Văn, quả nhiên không hổ danh là đại mỹ nữ nghe danh từ lâu của trường đại học H, trông cô rất giống những thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng vẽ trên đồ gốm sứ.

Tất cả đều đã đến đông đủ, lớp trưởng phân chia xe đạp cho mọi người, Khinh Văn thấy trong mười mấy người, ngoài cô ra còn có mấy cô gái nữa, lúc này tất nhiên con gái được ưu tiên hơn, cầm lái đều là cánh đàn ông con trai, các cô gái đương nhiên được ngồi phía sau xe hưởng phúc.

Mấy cô gái có vẻ hơi ấm ức, vốn là mấy ngày trước, các cô đều có kế hoạch tranh giành được ngồi sau se Thang thiếu gia, nhưng ai ngờ giữa đường lại xuất hiện kẻ lạ mặt hớt tay trên, giờ thì chẳng ai còn có cơ hội, chỉ có thể ngồi sau xe bạn trai khác.

Một đoàn xe đạp xuất phát, thoắt cái đã thấy đang bon bon trên con đường lớn thênh thang, mấy cô gái ngồi sau xe cười nói vui vẻ, các chàng trai đằng trước đang cố gắng đạp xe, gió thổi căng phồng những chiếc áo khoác dày, mái tóc ngắn bay rối tung trong gió, bên tai, tiếng gió lạnh của buổi hừng đông đang xao xác lướt qua.

Khi dừng lại trước đèn đỏ, Thang Bồng quay đầu lại hỏi một câu: “Có lạnh không?”.

Khinh Văn lắc đầu đáp: “Không lạnh đâu”.

Cô gái ngồi trên xe đối diện bùi ngùi lên tiếng: “Hồi cấp ba, mọi người cùng đi du lịch mùa đông, khi ngồi sau xe cậu cũng chẳng được nghe cậu hỏi một câu quan tâm như thế này, “bạn gái” với “bạn bè” chỉ khác nhau có một chữ, sao mà kẻ trên trời, người dưới đất vậy hả?”.

Anh chàng đi đằng sau nghe thấy cười khùng khục chêm vào một câu: “Nguy hiểm quá, để ý câu nói này xem! La Tư Tư, mới sáng sớm mà cậu đã uống giấm lạnh(*) rồi hay sao? Chua đến nỗi rụng hết cả răng ấy chứ!”.

(*) Trong tiếng Trung “uống giấm” còn có nghĩa là ghen tuông (BTV)

Tiếp theo là những tiếng cười ha ha của mọi người, Khinh Văn vốn có chút ngần ngại, nhưng thấy cô gái đó thực ra cũng chẳng có ác ý gì, hơn nữa mọi người lại đều cười vui vẻ như vậy nên tâm trạng cô cũng thoải mái hơn.

Thang Bồng cười đến nỗi răng vập cả vào miệng: “Này Tư Tư, chúng ta làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, cậu nói những câu “sến” như vậy, mà không thấy nổi da gà sao?”.

La Tư Tư lườm anh một cái: “Bạn thì bạn, nhưng nói thế nào tôi cũng là con gái mà, quan tâm một chút thì chết sao?”.

-“Được rồi, được rồi…Vậy xin hỏi bạn Tư Tư, bây giờ bạn có lạnh không?”. Vừa nói ánh mắt anh còn cố ý tỏ ra âu yếm.

La Tư Tư chịu không nổi rùng mình một cái: “Đừng nói nữa, lạnh thật đấy!”.

Nhìn thấy thế, đến Khinh Văn cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, bạn của Tô Nghệ, đến bạn của bạn Tô Nghệ vô cùng thú vị giống như cô ấy vậy.

Làn sương mong manh vẫn bao quanh, những chiếc xe lại bắt đầu lao về phía trước, chẳng thể nhìn thấy điểm tận cùng của con đường nhựa đang kéo dài vô tận, những cô gái chàng trai đón gió giống như những cảnh quay đẹp đẽ trong các bộ phim thần tượng.

Đuờng đi rất dài, mấy anh chàng này bình thường ra khỏi cửa đều bắt xe, đi xe đạp chẳng qua chỉ là một thú vui mà thôi, đã nửa giờ trôi qua, tốc đọ dần dần chậm lại.

La Tư Tư liếc nhìn một chiếc BWV lao qua như bay: “Tốc độ của chúng mình như thế này, có khi còn chưa leo đến đỉnh núi, mặt trời đã mọc rồi! Các cậu xem kìa, cái xe quét đường kia chả chậm hơn cả chúng ta là mấy!”.

-“Đại tiểu thư à, cô chỉ việc ngồi sau thì đừng nên oán thán, nếu đổi cho cô chở, có khi còn chậm hơn máy kéo ấy chứ!”.

-“Hay là để mình kể cho các cậu nghe một câu chuyện cười nhé!”. Mặt Trứng Cá làm ra vẻ nghiêm trọng.

Mọi người đều im lặng.

Mặt Trứng Cá nói: “Có một ngày, một chú thỏ đang chạy nhảy trên bãi cỏ xanh, đột nhiên có một con sói xông ra nói: “Tao sẽ ăn thịt mày!”. Các cậu đoán xem, sau đó việc gì xảy ra?”.

Mọi người đều lắc đầu.

Mặt Trứng Cá cười bí hiểm, những nốt trứng cá trên mặt phát ra những tia sáng kì lạ: “Sau đó con sói xơi tái chú thỏ thôi!”

Mọi người kêu lên rầm rĩ.

Nếu như không phải đang trên đường quốc lộ, có lẽ sẽ có người lao xe đạp qua đâm chết anh ta.

Không biết là ai nói: “Tài năng kể chuyện cười nhạt nhẽo của Mặt Trứng Cá càng ngày càng cao, sau này học viện có tổ chức dạ hội nhất định cậu phải tham gia, để cho mọi người cụt hứng chết đi được!”.

Tất cả đều gật đầu tán thành.

Với tốc độ rùa bò cuối cùng họ cũng đến đúng lúc mặt trời mọc.

Đứng ở đỉnh núi cao nhất của thành phố G, mười mấy con người xếp thành một hàng, giống như tư thế chuẩn bị đón chào nguyên thủ quốc gia.

Chân trời phía đông đã sáng lên, sao mà ấm áp, sao mà tinh khôi, trời đất như liền một dải, mặt trời dần dần xuất hiện, ánh vàng rực rỡ chiếu sáng cả khoảng trời, soi lên áng mây trắng ánh bảy sắc cầu vộng. Mây khói phiêu diêu, gió nhẹ mát lạnh.

Đứng ở nơi này, cả thành phố phồn hoa và diễm lệ thu trọn vào tầm mắt khiến cho người ta cảm thấy như bao quát toàn thiên hạ, như đang đứng ở một nơi độc lập với cả thế giới.

Nhìn thành phố ở dưới chân mình, tao nhã mà tha thiết, như nối liền với chân trời phía xa, dường như thứ ánh sáng mặt trời rực rỡ đó đã lan tỏa xuống, điểm xuyết thêm vào sự tĩnh mịch của thành phố.

-“A”, có ai đó không kìm được đã dang rộng đôi tay, bình thản đón gió thổi tới và hét to: “Đã quá, đã quá”.

Tiếp theo lại có người thứ hai dang tay hét lớn: “A…”.

Từ núi xa vọng lại liên hồi hai ba tiếng: “A…a…a…”.

Thang Bồng quay đầu sang, nhưng thấy đôi đòng tử của Khinh Văn khép lại, khóe miệng cong cong, gió lùa vào mái tóc đen dài của cô như vuốt ve, như lôi kéo và nhanh chóng lướt qua, chỉ còn lại tiếng thở dài buồn bã.

-“Thế nào? Chuyến đi này không uổng phí đúng không!”.

Cô mở mắt, luống sáng chói mắt khiến cô phải nheo mắt lại: “Cảm ơn cậu, mình nghĩ cả ngày hôm nay mình sẽ có tâm trạng thật tốt!”. Ánh sáng mênh mang bên chân trời đang đổ lên mái tóc đen láy của cô, khuôn mặt thanh tú, nụ cười như hoa, đẹp đến say lòng người.

-“Khinh Văn!”. Thang Bồng không dừng được khẽ gọi tên cô: “Thực ra…”.

-“Gì cơ?”, cô quay lại, đối diện với đôi mắt sáng long lanh, sâu thăm thẳm như vì sao đêm quên về nhà.

Trong khoảnh khắc, thế giới như trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim hai người đập rộn rã, tâm trạng vừa mới được thoải mái của cô bỗng chốc lại căng thẳng, cô lóng ngóng không biết pahir làm thế nào.

Thang Bồng thông minh dường nào sao lại không thể nhìn ra phản ứng của cô: “Sau này…”. Anh đưa mắt về phía những đám mây như được dát vàng, thong dong nói: “Còn có thể mời cậu cùng đi xem mặt trời mọc không?”.

Hóa ra là thế, trái tim cô suýt nhảy ra khỏi cuống họng đã trở lại vị trí cũ: “Tất nhiên là được chứ!”.

Thực ra có một số điều không thể thốt ra thành lời, mọi người đều có thể giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra, nếu như nói ra, tình cảm ban đầu có thể sẽ thay đổi, về mặt này, Thang Bồng hiển nhiên là một người thông minh.

Con người quả nhiên chẳng phải là sắt đá, cả một đêm không ngủ, vừa sáng đã đi leo núi, bây giờ cô có thể ngủ đứng cũng được.

Thật may mắn, buổi trưa chẳng có khách nào, Tiểu Phàm thấy sắc mặt cô không tốt, bèn bảo cô nghỉ trước. Cô ngồi trong một góc, sưởi ánh nằng mùa đông ấm áp và mơ màng muốn ngủ.

Có gì đó là lạ.

Lạ ở đâu nhỉ? Bên cạnh anh không có chú ong lượn lờ không ngừng, khi đưa đồ ăn cô cũng không giành lấy mâm như ngày hôm qua, Phạm Như Sênh cảm thấy là lạ và đưa mắt tìm kiếm, anh thấy cô đang yên lặng gục đầu trên chiếc bàn ở góc khuất.

-“Người đẹp hôm nay có gì là lạ!”. Tào Châu nói với anh như vậy.

Anh cau mày nhìn anh ta, sao phải nói với anh? Thế nhưng… “Cô ấy sao vậy?”. Chưa kịp nghĩ xong thì câu hỏi đã buột ra khỏi miệng.

-“Cậu cũng quan tâm đến cô ấy à? Mình cứ tưởng cậu đã đạt đến cảnh giới cao nhất của sự lạnh lùng và vô tình rồi chứ, có thể thành Phật…A di đà Phật, sự quan tâm của người ta cả một năm nay mà cậu không động lòng”.

Đây gọi là gì nhỉ? Tự chuốc nhục vào thân!

Như Sênh mím chặt môi thành một đường thẳng, chẳng buồn lên tiếng.

Tào Châu nửa đùa nửa thật: “Có lẽ đến kỳ chăng, cậu cũng biết mà, con gái mỗi tháng đều có một lần như vậy!”.

Kỳ sinh lý?

Như Sênh vòng qua anh ta và đi thẳng vào bếp.

Trong lúc mơ màng, Khinh Văn cảm thấy có tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng trước mặt, cô ngẩng đầu nhưng không nhìn rõ người đang đứng trước mắt mình, bị ngược sáng, cô nheo mắt nhưng cũng không nhìn rõ nét mặt của anh: “Như Sênh?”.

-“Uống ít trà nóng đi!”, dừng một lúc, dường như anh động lòng trắc ẩn nên lại nói tiếp: “Nếu như cảm thấy khó chịu thì về nghỉ đi, tôi sẽ xin phép giúp cô!”.

-“Không, không cần!”. Khinh Văn tự nhiên nhận được sự quan tâm nên cảm thấy rất ngạc nhiên, lẳng lặng véo mình một cái xem liệu có phải là đang mơ màng không?

Anh hơi sửng sốt nhưng rồi lại quay đi làm công việc của mình.

Cô run run nhìn theo bóng anh, đột nhiên lên tiếng: “Như Sênh!”.

Anh dừng lại, quay đầu nhìn vào mắt cô: “Việc gì?”.

Cô ngẩn ra, việc gì? Cô cũng chẳng biết là mình có việc gì, gọi anh đứng lại làm gì?

Cô lắc đầu, một lúc sau mới tìm ra lý do: “Cám ơn vì cốc nước của anh!”.

Như Sênh nhìn hành động của cô như nhìn người ngoài hành tinh.

Đúng là một cuộc nói chuyện vô vị và vô nghĩa.

Khinh Văn rất hay tự dằn vặt mình, gần đây quan hệ giữa họ vẫn như trước, chỉ quanh quẩn: Anh cảm ơn tôi, tôi cảm ơn anh, ngoài ra chẳng còn điều gì khác…

Cô lại gục mặt xuống bàn, nhưng dáng vẻ vẫn ủ rũ, nhìn chiếc cốc thủy tinh trong suốt, sắc mặt anh khi nãy đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ gần khỏi ốm rồi chăng? Có lẽ là vì hôm qua mình chăm sóc anh cả một đêm nên anh ấy mới đối xử tốt với mình như vậy?

Cô cũng chẳng dám nghĩ nhiều, sợ rằng bản thân lại tự đa tình tự huyễn hoặc mình, không, thực ra từ trước tới giờ đều là do cô yêu đơn phương. Rõ ràng biết anh đã có người thương, cô không biết mình vẫn còn tiếp tục tranh đấu làm gì nữa?

Nghĩ đến nụ hôn vô thức hôm qua, trong lòng cũng chẳng thấy ngọt ngào mà ngược lại là đau khổ đong đầy, ngón tay vô tình viết lên thành cốc thủy tinh, một nét, hai nét…Phạm Như Sênh. Càng viết lòng lại càng bồn chồn, cô quay đầu lơ đãng nhìn xuyên qua cửa kính thấy một chiếc ô che nắng bị ném chỏng chơ trên mặt đất, bị những người qua đường vô tâm đụng phải, lúc nghiêng bên này, lúc ngả bên kia…

Cô muốn cười, không biết trong tiết trời ngày đông lạnh lẽo này ai lại dùng ô che nắng nhỉ? Nhưng liếc nhìn chiếc ô đó, cô lại không thể cười được.

Đến tận bây giờ, cô cũng không biết mình kiên trì cố gắng vì cái gì?

Sau đó, ông chủ thấy mặt cô trắng bệch như sắp xỉu liền vội vàng gọi điện bảo Tô Nghệ đến đón.

Cô cũng không biết mình đã về ký túc như thế nào, đầu óc vẫn quay mòng mòng, bên tai vẫn văng vẳng tiếng giáo huấn của Tô Nghệ, sau đó cô liền ngủ li bì.

-“Tôi nợ cô…kiếp sau…sẽ trả lại cho cô!”.

-“Em vẫn cho rằng anh sẽ nói…đến kiếp sau cũng chẳng muốn…gặp lại em…”.

Sau đó là tiếng khóc nức nở, dường như tất cả những nỗi buồn và sự tủi hổ trong lòng đều trào ra theo tiếng khóc đó.

Sau đó lại là thôn quê thời thơ ấu, cây hòe già cổ thụ và cậu con trai đang ngủ gà ngủ gật, em gại nhỏ say sưa ngắm nhìn.

Dường như là một lời nguyền, trong ký ức của cô, chỉ có thời gian đó là rõ nét lạ thường.

Chẳng biết cô đã ngủ bao lâu, trong mơ màng có người lay lay cô, nói: “Khinh Văn, mau dậy đi, cậu mơ cái gì vậy? Sao lại khóc thảm thương như thế?”.

Ý thức vẫn hỗn độn, Khinh Văn trở mình rồi lại tiếp tục ngủ, giấc mơ lần này không có tiếng khóc, nhưng trên gò má nghiêng nghiêng có thứ gì đó ươn ướt, cô cảm thấy rất khó chịu, rút chiếc gối ra rồi lại tiếp tục mơ màng ngủ.

Khi tỉnh giấc trời đã tối mịt, cô ngồi trên giường trầm ngâm một lúc, lắng nghe những lời đối thoại đầy kịch tính từ máy tính của Trần Kiều Kiều vọng vào trong giấc mơ của cô. Hình như cô ấy rất thích xem phim thần tượng, đặc biệt là phim Hàn Quốc, có lúc thấy cô ấy ngồi trước máy tính cười khanh khách như một người điên, thỉnh thoảng lại khóc nức nở như thể bị thất tình vậy, tiếng khóc trong mơ lúc nãy có lẽ là của cô ấy chăng?

Cô đưa tay xoa xoa mặt mình, vừa hay Tô Nghệ xách hộp cơm về, thấy cô đã dậy liền nói: “Dậy rất đúng giờ đấy, nào, mình lấy cơm hộ cậu rồi, mau ăn cho nóng!”.

Khinh Văn gật đầu đón lấy hộp cơm, không nói cảm ơn, trong lòng cô rất ghét nói cảm ơn.

Tô Nghệ ngồi đối diện với cô, chậm rãi nói: “Ăn cơm này phải có giá của nó đấy!”

Khinh Văn cảm thấy kì lạ, trừng mắt nhìn hộp cơm trên tay cứ như vừa ăn phải thứ gì nguy hiểm đến tính mạng vậy.

-“Xem kìa, làm cậu giật mình rồi chứ gì, cậu ăn xong đi đã!”. Tô Nghệ cười nói: “Tý nữa có trận đấu bóng rổ của Bánh Bao trong nhà thi đấu, mình muốn cậu đi xem với mình!”.

-“Cậu thừa biết là mình không có hứng thú với thứ đó mà!”. Cô cúi đầu, cầm thìa chọc chọc một cách vô thức vào thức ăn trong bát.

-“Thế bây giờ ngoài Như Sênh ra cậu còn có hứng thú với ai?”.

-“…”. Khinh Văn ngẩng đầu, ánh mắt Tô Nghệ nhìn cô đầy ẩn ý, cô mấp máy nhưng không biết nên nói gì.

-“Thế đi cùng mình nhé!”, Tô Nghệ nói: “Tâm trạng cậu sẽ được thư giãn một chút!”.

-“Tâm trạng mình không tốt…có thể thấy rõ lắm à?”.

-“Cậu nghĩ sao?”.

Khinh Văn có chút hối hận khi đề cập đến vấn đề này, đang định đổi chủ đề thì Tô Nghệ cười híp mí nói: “Nhưng không sao, việc nhỏ tẹo như thế làm sao có thể đánh gục được cô bạn Tống của tôi chứ? Bớt đi một Phạm Như Sênh vẫn còn đến hàng ngàn hàng vạn người xếp hàng sau lưng cậu, trường chúng ta chẳng có cái gì nhiều nhưng con trai thì cả đống, hơn nữa ngoại hình rất khá, ngày tháng còn dài mà, huống hồ Tống Khinh Văn nhà mình lại xinh đẹp như thế này, hoa cỏ đầy núi, há lại chẳng đủ cho cậu chon hay sao?”.

Khinh Văn cong miệng cười: “Nói như mình đang cần bạn trai lắm không bằng ấy!”.

-“Đúng thế còn gì! “Dục tốc bất đạt”, mình nói cho cậu biết nhé, lần trước nghe Mặt Trứng Cá kể một chuyện cười: Có một con hươu đang chạy trên đường cái, chạy mãi chạy mãi thành ra chạy đến đường cao tốc đấy. Cậu nói đi, ngoại hình của Mặt Trứng Cá chẳng ra sao nhưng cậu ta vừa biết kể chuyện cười nhạt nhẽo vừa biết nuôi thú nhỏ, đúng là người có lòng nhân ái mà, nói như vậy để thấy rằng trên thế gian này đâu phải chỉ có một mình Phạm Như Sênh, sao cậu phải ngày ngày buồn bã vì con người đấy, lại còn làm ảnh hưởng đến tâm trạng nữa chứ!”.

Khinh Văn không thể cười được nữa.

Trong cuộc đua tình ái cô mãi mãi không biết mình phải làm sao mới giành được chiến thắng.

Nếu như có thể, cô muốn hét vào mặt anh một tiếng: “Phạm Như Sênh! Em yêu anh như vậy, anh thích em một chút thì chết à?”.

Khinh Văn và Tô Nghệ đến nhà thi đấu khi mọi người đang hò hét hào hứng, Tô Nghệ quan hệ với mọi người rất tốt nên đã có người giữ chỗ cho cô, mang theo bộ mặt miễn cưỡng – Khinh Văn ngồi xuống hàng ghế đầu tiên hòa vào đám người nhiệt huyết đó.

Trong nhà thi đấu sáng choang như ban ngày, tất cả các ghế đều đã kín người.

Không khí thật là náo nhiệt.

Khinh Văn nheo nheo đôi mắt cận thị phân biệt hai đội nam sinh mặc áo trắng và áo đen đang chạy trên sân, trên khán đài, số con gái nhiều gần gấp đôi so với con trai, vẻ mặt vô cùng kích động.

Đột nhiên, tiếng hô hào và tiếng vỗ tay ào ào như sấm dậy mùa hè.

Cô nhìn thấy anh? Không phải là cô vẫn đang nằm mơ đấy chứ? Cô chớp chớp mắt, đúng là anh rồi, anh đang mặc đồng phục của đội áo trắng với vẻ sôi nổi hoạt bát mà lúc bình thường cô chưa bao giờ được thấy, khoảng cách khá xa, chỉ thấy đôi mắt anh chăm chú nhìn vào trái bóng, đong đầy, thăm thẳm như ánh trăng nơi đáy giếng, thậm chí còn sáng hơn cả ánh đèn trên trần nhà thi đấu. Trong khoảnh khắc đó, Khinh Văn hơi hốt hoảng, anh ấy vốn thích bóng rổ sao? Thế nhưng…ánh mắt cô lướt đến cánh tay vẫn còn băng bó, chỗ đó chẳng phải vẫn còn bị thương sao?

-“Sao vậy? Không phải là hối hận vì đã đi cùng mình đến đây đấy chứ?”. Tô Nghệ mắt nhìn sân đấu, thì thầm hỏi.

Khinh Văn quay lại, cô phát hiện ra Tô Nghệ không nhìn mình mà đang chăm chú nhìn vào một bóng dáng nào đó trên sân, Khinh Văn hiếu kì dõi theo, lượn lờ trước mặt họ chính là Thang công tử bảnh bao, trên sân bóng anh ta đã hoàn toàn biến thành một người khác, nghiêm túc, khoáng đạt, kiên định giống như đang đối mặt với một sự việc vô cùng quan trọng, chẳng giống với kiểu cười hì hì mọi khi.

Tất cả các chàng trai trên sân bóng đều đẹp mê người thế chăng? Giống như vừa bước lên một khán đài mới, mồ hôi đầm đìa, đó chính là sự thể hiện sống động nhất của tuổi thanh xuân.

Chỉ là ánh mắt của Tô Nghệ nhìn cậu ta, sao mà lại thân quen đến thế, giống hệt như ánh mắt cô khi nhìn Phạm Như Sênh, lẽ nào…

Khinh Văn chăm chú nhìn cô ấy như muốn chứng thực, có chút gì đó ngạc nhiên và mơ hồ, có lẽ cảm nhận thấy ánh mắt của cô, Tô Nghệ ngoảnh đầu lại nhìn Khinh Văn và vội vàng nói: “Hôm nay là trận đấu bóng rổ giữa Học viện Y học và Học viện Ngoại ngữ, Phạm Như Sênh thỉnh thoảng cũng chơi bóng rổ, trận đấu như thế này, nghĩ rằng hắn ta nhất định sẽ tham gia cho nên mình đưa cậu đến đây để thấy thêm một khía cạnh khác của hắn, có phải là càng không thể buông tay không?”.

Mặt Khinh Văn nóng bừng: “Thế cậu thì sao? Chẳng phải cậu muốn đến đây để ngắm bạn thanh mai trúc mã của mình sao?”.

-“Đừng nói bừa, mình chỉ thích bóng rổ thôi!”.

-“Nhưng ánh mắt của cậu đã tố cáo với người khác là sự việc không chỉ dừng ở đó!”.

-“Thật ư?”. Tô Nghệ bật cười: “Chỉ là mình thấy cậu ta giống một nhân vật trong phim hoạt hình mà mình thích thôi! Mitsui Hisashi ấy, tư thế mà anh ném bóng ở vạch ba điểm cũng đẹp như Mitsui Hisashi!”. Cô nghĩ một lúc rồi lại nói: “Cậu biết người ta nói “cục cưng” nhà cậu giống ai không?”.

Khuôn mặt Khinh Văn bắt đầu ửng hồng: “Anh ấy không phải là “cục cưng” của nhà tớ!”.

-“Mình không nói tới hắn ta, là cậu có tật giật mình!”. Tô Nghệ cười nói: “Mọi người đều nói hắn ta giống Kaede Rukawa đấy! Slam Dunk đã có bao năm nay, cũng có một vị trí đặc biệt trong lòng mỗi người, mình luôn cho rằng những hành động ấu trĩ như thế này chỉ có ở thời trung học…không ngờ vào đại học rồi vẫn còn ấu trĩ như thế, bây giờ mình mới có thể trải nghiệm được chút ít về những điều mà cha mẹ vẫn hằng nói: Thời học sinh thật hạnh phúc. Khinh Văn, chúng ta đều đang hạnh phúc đấy, cho dù cuối cùng mục đích của cậu không thể đạt được nhưng những gì đã qua là một trải nghiệm và đã có những kỉ niệm, như thế chẳng phải đã đủ rồi sao?”

-“Thực ra mình cũng chẳng dám quá hy vọng…”. Khinh Văn nói.

-“Nói không quá hy vọng chẳng qua chỉ là tự lừa bản thân mà thôi, cũng giống như thời khắc chờ đợi bảng điểm sau mấy năm học hành cần cù gian khổ, song lại chẳng được kết quả như mong muốn, nhưng trước đó ai lại chẳng kỳ vọng?”. Tô Nghệ vẫn dán mắt vào anh chàng mang đồng phục màu đen, khoảng cách rất gần nhưng lần đầu tiên Khinh Văn phát hiện ra mình không thực sự hiểu người bạn trước mặt.

Cô quay đầu, ngây ra nhìn sân đấu, đột nhiên sân đấu trở nên ồn ã, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì thì thấy trái bóng rổ đang bay thẳng về phía mình, một bóng người bỗng lao tới chắn ngay trước mặt cô, Khinh Văn chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua tung bay mái tóc.

Phạm Như Sênh ngoắc nhẹ ngón tay, trái bóng dường như biết nghe lời và ngay lập tức bị anh ôm trọn, ở cự ly gần, cô thấy anh hơi nhíu mày và khuôn mặt nghiêng nghiêng ướt đẫm mồ hôi đó hiện rõ vẻ nhợt nhạt.

-“Oa, đẹp trai quá! Phạm Như Sênh trong truyền thuyết quả là không ngoa!”, cô gái ngồi ở ghế sau reo lên đầy hưng phấn: “Sinh viên tài năng lại giỏi thể thao! Hồi cấp ba mình luôn mong có một anh bạn trai như vậy!”.

-“Để kiếp sau em nhé!”, một giọng nói mỉa mai: “Người ta đã có người thương rồi, lúc nãy không thấy anh hùng cứu mỹ nhân hả?”.

Tô Nghệ liếc nhìn “mỹ nhân” vừa được vị anh hùng nọ cứu một cách đầy ẩn ý.

Cô đang chìm đắm trong suy tư, ngoại trừ tiếng động khi trái bóng rơi xuống và tiếng trái tim nhảy nhót thì không khí dường như đặc quánh lại, tất cả đều ngưng đọng.

Tô Nghệ lay lay Khinh Văn, hỏi: “Có thật là giữa cậu và Phạm Như Sênh không có tiến triển gì không? Mình bắt đầu nghi ngờ rồi đấy nhé!”.

-“Nghi ngờ cái gì?”. Vẻ mặt cô vẫn điềm nhiên như không.

-“Đừng nói với tớ là, Phạm Như Sênh lúc nãy làm gì cậu không nhìn thấy đấy?”.

-“Điều đó chẳng nói lên gì cả!”.

-“Không nói lên điều gì?”. Tô Nghệ nói: “Dựa vào tính cách của Phạm Như Sênh mà nói thì hắn ta không dễ dàng đỡ bóng thay cho người khác đâu, mình dám khẳng định, hắn ta không hề dửng dưng với cậu!”.

Khinh Văn lắc đầu, nói: “Có những lúc thực sự là không thể hiểu được anh ấy, trái tim của anh thật mịt mờ, cứ như là đang ngắm hoa trong sương vậy, chẳng có cái gì là rõ ràng, điều đó khiến cho trái tim mình cũng trôi nổi theo thái độ không rõ ràng của anh ấy!”.

-“Thế sao cậu không mạnh dạn đi hỏi thẳng hắn ta, rốt cuộc thì đó là thái độ gì?”.

Hỏi ư? Khinh Văn vẫn lắc đầu.

Có rất nhiều việc không thể nghĩ đến quá nhiều, không thể hỏi quá nhiều vì sợ rằng sẽ làm tổn thương đến người khác.

Đột nhiên, sự ồn ào náo nhiệt trong nhà thi đấu bỗng lắng xuống.

Phạm Như Sênh đang dẫn bóng, tiếng trái bóng đập xuống sàn gỗ tựa như tiếng nhảy nhót của trái tim, ai ai cũng nín thở chờ đợi.

Tỉ số hiện tại Học viện Y học đang dẫn trước mười điểm, ai cũng biết rằng đội trưởng đội bóng của Học viện Ngoại ngữ là một người vô cùng hiếu thắng, hoàn toàn đối lập với sự bình thản của Như Sênh, vẻ mặt của anh ta khi đối diện với người khác càng làm cho người ta liên tưởng đến loài mãnh thú đang khát máu.

Như Sênh đột nhiên hạ thấp trọng tâm cơ thể, tốc độ dẫn bóng nhanh hơn rõ rệt, khi trọng tâm di chuyển của đối phương nghiêng sang bên trái thì anh đột nhiên quay ngoắt lại, tiếp tục dẫn bóng và tung bóng vào rổ từ bên phải. Tốc độ nhanh, động tác liền mạch không có lấy nửa giây ngập ngừng do dự.

Trong ánh mắt kinh ngạc, tán thưởng và ngưỡng mộ của mọi người, Phạm Như Sênh đã phá vỡ tuyến phòng thủ của đối phương, trái bóng trong tay đã tiếp cận gần khu vực bảng rổ.

Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Phạm Như Sênh sắp giành được chiến thắng thì bên tai anh bỗng vang lên tiếng thở hồng hộc của loài mãnh thú. Đội trưởng đối phương sắp bại trận nắm chặt lấy cổ tay trái của anh rồi dùng hết sức bình sinh húc tới…

Tất cả im phăng phắc, rồi tiếng thở, tiếng la ó vang lên khắp nhà thi đấu.

Màn va chạm cực mạnh khiến Phạm Như Sênh ngã lăn mấy vòng trên sàn đấu, trước mắt tối sầm, điều làm anh lấy lại tri giác là cơn đau buốt óc từ cổ tay trái truyền tới.

Bên tai vang lên những âm thanh hỗn loạn, đồng đội đang quan tâm lo lắng cho anh.

Nhà thi đấu đang sôi sục.

Thật ồn ã!.

Trong mông lung, ánh mắt Như Sênh bắt gặp một hình bóng mơ hồ đã quỳ xuống trước mặt anh từ khi nào, tiếp đó từng giọt, từng giọt nước rớt xuống trán anh, Như Sênh chau mày, trước khi mất đi ý thức, anh thì thào: Tống Khinh Văn, đừng khóc!

Tuy đã băng trên tay một lớp băng khá dày và bác sĩ còn tiêm thêm một mũi thuốc tê nhưng cơn đau nhức vẫn làm phiền Như Sênh.

Khám tay cho anh lần này vẫn là vị bác sĩ hôm trước, bác sĩ nói: Về cơ bản tay Như Sênh hồi phục rất tốt, có lẽ vì học y nên anh biết cách chăm sóc tay mình, chỉ là lần này vận động quá mạnh khiến cho vết thương tái phát.

Đương nhiên, ông cũng không quên bồi thêm một câu: “Chú nghe con gái nói, là do Phạm Như Sênh anh hùng cứu mỹ nhân nên tay mới bị thương đúng không?”.

Tin tức từ cô con gái của bác sĩ thật là nhanh nhạy.

Khinh Văn nghĩ thầm trong lòng, nhân lúc bác sĩ tiêm cho Như Sênh, cô sẽ ra ngoài mua cho anh chút thức ăn đêm, ban đầu cũng có nhiều người đến giúp đỡ, nhưng sau khi biết vết thương của Như Sênh không đáng ngại lắm họ không hẹn mà ngấm ngầm rút lui, đến Tô Nghệ cũng chỉ đứng ở ngoài cửa không vào, cô nói mình rất ghét mùi của bệnh viện.

Khi cô quay lại, cửa phòng bệnh khép hờ, bên trong vọng ra giọng con gái ngọt ngào: “Bị thương rồi mà còn chơi bóng, cậu không cần cánh tay mình nữa hay sao?”.

-“Thì có ai nghĩ lại xảy ra sự cố như vậy!”. Tiếng của Như Sênh vang lên, vẫn chất giọng trầm trầm, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

-“Gì chứ, thật quá nguy hiểm!”, Mạt Lạc cau mày: “Trước khi tay phục hồi, tôi cấm cậu chơi bóng rổ nữa, cảnh cáo đấy!”

-“Ừm!”.

-“Ừm cái gì! Cậu mau đồng ý đi, tôi muốn chính miệng cậu phải đồng ý!”.

-“Thôi được rồi, được rồi! Tôi đồng ý với chị!”.

Khinh Văn quay người ra ngoài, đến góc rẽ gặp ngay Tào Châu đang hổn hển chạy vào.

-“Như Sênh không sao chứ? Anh vừa nhận được điện thoại là đến đây ngay!”.

Khinh Văn lắc đầu, nghĩ một lúc rồi đưa túi đồ ăn đêm trong tay cho anh ta: “Anh mang vào giúp em nhé!”.

-“Sao em không tự vào?”. Tào Châu hỏi một cách hiếu kỳ, liếc vào trong phòng bệnh: “Đi mà, đi mà, cùng nhau vào đi, đã mua rồi thì tự mình mang vào chứ, không lẽ lại phụ tấm chân tình của chính mình hay sao?”.

-“Không!”. Khinh Văn kiên quyết lắc đầu: “Em không vào đâu!”.

-“Đi mà, em không vào, tý nữa anh về thì ai chăm sóc cậu ấy, em không biết à, khi người ta bị thương sẽ dễ cảm động lắm! Nếu như anh là em sẽ chẳng bỏ qua cơ hội tốt như thế này đâu, vào đi nhé!”.

Nỗi tức giận không tên dâng lên trong lòng cô, Khinh Văn cau mày, gắt lên: “Em nói không đi là không đi!”.

-“Sao ghê gớm thế? Chơi với em Tô lâu ngày nên cô gái ngoan ngoãn như em đã thành xấu tính như thế này sao?”. Tào Châu lắc đầu than vãn: “Anh nói cho em biết nhé, đã là con trai thì thằng nào cũng thích những cô gái ngoan ngoãn ngây thơ!”.

Khinh Văn dúi mạnh túi đồ ăn vào tay anh rồi chạy biến đi.

Tào Châu mất thăng bằng, “ôi, ôi” nghiêng ngả một hồi, phải khó khăn lắm mới nắm chắc được túi đồ ăn đêm, mặt anh chàng nhăn nhó: “Con bé này bị sặc thuốc hay sao mà nói trở mặt là trở mặt được ngay!”.

Màn đêm bao trùm thành phố G, phía sau sự phồn hoa và diễm lệ của thành phố là sự lạnh lùng và tuyệt vọng, trên đường trở về ký túc xá, gió lạnh không ngừng thổi qua như thể muốn cuốn cô đi.

Khinh Văn đột nhiên cảm thấy mùa đông đã đến rất gần, hai hàm răng cứ va vào nhau lập cập, gió tạt vào mặt cô thật rát, rát đến nỗi muốn khóc, đột nhiên nhớ tới nụ cười khi nãy của Như Sênh, anh rất ít khi cười, nhưng nụ cười của anh đẹp đẽ và quý giá biết bao. Cô suy nghĩ, có chút ngẩn ngơ, nỗi đố kỵ với Mạt Lạc đang dâng trào đến cực điểm.

Những cơn đau đang nảy mầm trong lòng cô, điều đó rõ ràng hơn bào giờ hết.

Tất cả chúng ta đều là những con rối trong tay vị thần vận mệnh và bị sợi dây thời gian buộc lại với nhau, bắt chúng ta nhảy múa, nhảy múa theo giai điệu vui vẻ hoặc giai điệu buồn đau, nhưng mỗi chúng ta đều có linh hồn không thể trói buộc, linh hồn đó luôn đấu tranh để có thể nhảy điệu nhảy vui vẻ của chính bản thân mình.

Câu “Tống Khinh Văn, đừng khóc!” thực sự chỉ là ảo giác xuất hiện khi cô đau lòng thôi sao?

Bình luận