Thời gian đúng là một thứ vô cùng mong manh.
Mấy ngày đã trôi qua.
Không chỉ một lần Khinh Văn tự nhủ với lòng mình không được chìm đắm vào chuyện đó nữa, không chừng theo thời gian tất cả sẽ dần thay đổi, cái thứ tình cảm không nên có ấy sẽ dần dần phai nhạt, thậm chí có thể quên đi.
Nhưng khi nhìn ba chữ mà cô vô tình viết đầy trên nhật ký. Tống Khinh Văn, mày thực sự hết thuốc chữa rồi, lòng tin của mày đã bị phá sản từ lâu rồi!
Cô gấp nhật ký lại, tháo kính ra, nhẹ nhàng nhoài ra bàn.
Căn phòng im ắng quá, có thể nghe rõ được tiếng kim đồng hồ đang chạy, đã hai giờ rồi ư?
Nhưng cô không thấy buồn ngủ dù cũng chẳng tỉnh táo cho lắm.
“Đợi chờ càng làm cho người ta mê đắm
Có ai giống như em?
Ai có thể đợi chờ khi người đó không đến?
Yêu anh, em đã học được tất cả
Mùi vị của cô đơn
Một mình cầm ô
Một mình lau nước mắt
Một mình mỏi mệt!”.
Cô nằm dài trên bàn, bên tai văng vẳng lời bài hát của nhóm Nam Quyền Ma Ma, một ca khúc đang rất thịnh hành, khi nghe những lời này, trái tim cô không ngừng thổn thức và đau đớn.
Cầm bút trong tay, định bụng làm mấy bài tập trong cuốn tiếng Anh cấp sáu, nhưng chỉ sau mấy phút, cô đã chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi.
Ngày hôm sau, bị cảm là chuyện tất yếu, sau đó bệnh càng trở nên trầm trọng hơn và phải vào bệnh viện truyền nước.
-“Tiểu Nghệ, cậu xin ông chủ cho mình nghỉ nhé!”.
Khinh Văn nằm dài trên giường, mặt tái mét.
-“Mình thấy không chỉ xin nghỉ hộ thôi đâu mà có khi mình còn xin thôi việc hẳn cho cậu đấy!”.
-“Tiểu Nghệ…”.
Tô Nghệ ngồi ghé bên giường, nhìn bộ dạng yếu ớt của cô, không cầm lòng được cứ nhíu hết cả lông mày lại: “Cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ buổi tối Phạm Như Sênh bị ốm đến giờ cậu cứ là lạ ấy, hay là vì đeo đuổi không thành mà cậu trở nên như thế này? Hay là Phạm Như Sênh đã từ chối cậu?”.
-“Chẳng liên quan gì đến anh ấy hết, tự mình nghĩ ngợi quá thôi!”. Khinh Văn im lặng hồi lâu mới tiếp tục mở lời giống như đang kể chuyện ngày xửa ngày xưa: “Mình biết anh ấy khi lên năm tuổi, mùa hè năm đó bố mẹ đưa mình về quê và ở đấy mình đã gặp anh ấy. Anh ấy một mình quỳ gối ở đó nghịch cát, không có một ai bầu bạn cùng, cái bóng dáng nhỏ bé đó xem chừng rất cô đơn, có lẽ cậu sẽ cười mình là già sớm, nhưng hình ảnh ấy đã đi vào ký ức của mình. Anh ấy chính là người mình yêu đầu tiên, tuy từ đầu tới cuối chỉ là tình cảm đơn phương, tuy khi đó có thể gặp lại anh ấy hay không mình cũng chẳng biết!”.
-“Khinh Văn…”. Tô Nghệ run run, cô vẫn thường cho rằng, chẳng qua cô ấy cũng giống như những người co gái bình thường khác, say mê vì những biểu hiện xuất chúng bề ngoài và tài năng hơn người của Phạm Như Sênh, đâu ngờ rằng…
-“Mình thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình và anh ấy lại học chung một trường, dựa vào sự tiếp xúc lâu như vậy có thể biết rằng, anh ấy đã quên mình từ lâu. Song mình vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, như thế cũng đủ coi là tình cờ gặp lại, rõ ràng chẳng phải bọn mình rất có duyên với nhau sao? Thực sự có lúc mình cũng nghĩ, có thể lẳng lặng yêu anh, như vậy cũng là quá tốt rồi. Nhưng trái tim mình sao mà lại tham lam đến thế, luôn muốn được gần gũi bên anh, vì anh ấy lúc nào cũng cô độc, mình rất muốn được ở bên anh ấy!”. Cô cười trong nước mắt, nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng anh ấy chẳng hề thích mình dù chỉ một chút, cho dù chỉ là bạn bè thì xem ra anh cũng chẳng màng đến, thế nên bình thường mình hay nghi ngờ, con người mình thế này có phải khiến người khác rất chán ghét không?”.
-“Ngốc ạ, sao cậu lại có ý nghĩ đó được cơ chứ?”.
-“Tiểu Nghệ, lần đầu tiên mình thích một người như thế và đây cũng là lần cuối cùng, tình yêu của mình rất hèn mọn. Cậu nói rất đúng, mình đã luôn hy vọng một ngày nào đó anh ấy có thể chấp nhận mình, nhưng khi mình biết rằng anh ấy luôn dịu dàng với tất cả mọi người và chỉ ghét bỏ riêng một mình mình thì mình thực sự không thể tiếp tục kiên trì. Tiểu Nghệ, Tiểu Nghệ…anh ấy đã có người yêu, lần này là thật đấy…”. Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, một giọt, hai giọt, ba giọt…càng lúc càng nhanh hơn, cuối cùng giống như hai dòng suối nhỏ tuôn theo đôi gò má, ướt cả cổ áo…
Tô Nghệ cũng không thể nói gì thêm, khóe mắt cô cũng đang ầng ậng nước.
Tống Khinh Văn của tuổi hai mươi chưa từng trải qua mối tình nào, cô không biết tình yêu của người khác như thế nào, còn cô khi đó vẫn còn rất ấu trĩ, cô thực sự tin vào câu nói: Con gái theo đuổi con trai cách một lớp lụa mỏng, mà chưa từng nghĩ đến khoảng cách với người con trai mà mình theo đuổi lại như cách núi Thái Sơn.
Rất nhiều đêm về sau, cô mới dần dần hiểu được một số đạo lý. Bạn có thể yêu anh ấy, nhưng không thể yêu cầu anh phải trao lại bạn một tình cảm giống như vậy, cũng như bạn không thể yêu cầu tất cả mọi người trên thế giới này đều yêu quý bạn. Càng không phải bạn cho đi bao nhiêu thì có thể nhận lại bấy nhiêu.
Bị tổn thương không còn sức lực đâu để chống đỡ, khi biết tự yêu mình cũng là lúc dần dần lớn khôn.
Nhưng cũng đau đớn đến mệt mỏi.
Cuộc sống không phải là tiểu thuyết, không nên quá quan tâm đến kết quả!
Những mộng tưởng và khát vọng đã qua đó, từng chút, từng chút một lắng đọng trong tâm hồn chúng ta.
Những vì sao trên trời cao, những ánh mắt trên mặt đất.
Sương tan, mộng tỉnh, hiện thực nhìn thấy lúc cuối cùng, chẳng qua chỉ là sự yên lặng tận cùng khi đã nếm trải đủ ngọt bùi cay đắng mà thôi.
Hôm nay, Phạm Như Sênh vẫn đến nhà hàng sớm như bình thường, anh cầm chìa khóa, mở cửa, vào phòng nhân viên thay quần áo nhưng không thấy vóc người nhỏ bé mà trước giờ anh vẫn thường thấy.
Một lúc sau, hai ba nhân viên nữa lần lượt tới, anh vẫn bận rộn như mọi khi, tay vẫn chưa hoàn toàn bình phục, những sai sót liên tiếp xảy ra làm cho tâm trạng anh càng thêm u ám, chỉ tiếc rằng không thể mọc ra thêm được đôi tay và đôi chân nữa.
Cuối cùng giờ cao điểm cũng qua đi, khi mọi người ngồi xuống ăn cơm, chẳng có người bận rộn như con ong bên cạnh, luôn gắp những món ngon ở xa cho anh, vì cô ấy biết rằng anh chỉ gắp những món ăn ở ngay trước mặt, xưa nay bao giờ cũng vậy. Cũng giống như cách anh hành xử trong cuộc sống, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là làm xong những việc trước mắt rồi mới ngó ngàng đến những việc của ngày mai.
Anh làm sao vậy? Cô ấy không ở đây chẳng phải rất đúng ý anh hay sao? Cô ấy kiên trì đến giờ phút này cũng có thể coi là giỏi lắm rồi, có lẽ quá mệt mỏi nên không làm nữa chăng? Như thế chẳng phải là rất tốt sao? Cho dù mọi người xung quanh đều nói anh lạnh lùng vô tình, nhưng đây chẳng phải là điều cần có ở thế giới này sao? Bọn họ không hề biết cái cảm giác bị người khác cười nhạo từ nhỏ tới lớn là như thế nào, chẳng biết trong những lúc khốn cùng nhất, những người trong gia đình anh chỉ được ăn củ cải trắng, họ lại càng không hiểu bản thân anh phải gánh vác biết bao gánh nặng và trách nhiệm, nỗ lực vì mong muốn người thân được sống tốt. Thật không công bằng, số mệnh luôn bất công khiến người ta đau đớn đến mức cắn răng nghiến lợi chẳng thiết sống tiếp.
Tống Khinh Văn, con người đã bước vào thế giới của anh một cách kỳ diệu. Cô thuần khiết, lương thiện, tính cách và cuộc sống của cô hoàn toàn trái ngược anh, giống như một phú hộ thể hiện sự giàu có của mình trước mặt một người nghèo khổ hoặc một người nhàn rỗi thể hiện sự rảnh rang của mình trước mặt một người luôn bận rộn. Đó chính là điều khiến anh phản cảm nhất, anh vẫn còn nhớ cô bé anh gặp khi còn rất nhỏ, mọi người đều nói đó là con của một gia đình giàu có; trong khi anh bị những người khác ức hiếp, cô đã chìa bàn tay nhỏ bé ra muốn đỡ anh dậy, anh đã nhìn đôi bàn tay nhỏ bé nõn nà đó sạch sẽ đến độ sẽ bị làm vấy bẩn nếu một người như anh chạm phải, thế là anh lẳng lặng bỏ đi mà chẳng thèm quay đầu nhìn lại. Anh thừa nhận lúc đó mình rất đố kỵ, tại sao cùng một lứa tuổi, người thì hạnh phúc như thế, kẻ lại nếm biết bao đắng cay? Anh không thích loại người này, xưa nay chưa bao giờ chào đón, nhưng lại có người không ngừng chủ động gõ cửa, cố gắng thể hiện sự kiên cường của họ trước mặt anh.
-“Hôm nay sao Khinh Văn không tới?”.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu nghe thấy câu hỏi này.
Ngay cả những sinh viên đến ăn trưa cũng liên tiếp hỏi anh: “Này, sao không thấy Tống Khinh Văn? Vì cô ấy nên tôi mới cố ý đến đây ăn cơm mỗi ngày mà!”.
Xem ra cô ấy thực sự được lòng mọi người.
-“Tôi nghe ông chủ nói cô ấy bị ốm, đang nằm trong bệnh viện của trường!”.
Tay anh khựng lại, trong đầu Như Sênh chợt trống rỗng, cô ấy ốm rồi ư?
-“Bị ốm hả? Có nặng không? Lẽ nào là bị vào đêm hôm đó?”.
Có người hỏi: “Đêm hôm nào cơ?”.
-“Thì cái đêm mà Phạm Như Sênh bị ốm đấy, chẳng phải Khinh Văn đã chăm sóc cậu ta cả đêm sao? Ngày hôm sau, tinh thần của cô ấy cực tệ!”. Tiểu Phàm nói: “Các cậu không nhớ à? Cuối cùng đích thân ông chủ gọi điện nhờ bạn học đón cô ấy về mà!”
-“Ừ, nhớ rồi! Thế thì có lẽ bị lây bệnh rồi!”. Có người rướn mày nhìn về phía anh: “Như Sênh, có cần đi thăm không? Dù sao người ta cũng vì cậu mà ốm đấy!”.
-“Đúng đấy,đúng đấy! Người ốm rất cần có người quan tâm chăm sóc, cô ấy thích cậu như vậy, không chừng chỉ cần cậu đến là cô ấy khỏe lại ngay. Cậu xem đi, cửa hàng này từ khi cô ấy đến, mỗi người đều có sức sống hơn rất nhiều, nhưng bây giờ cô ấy không ở đây, thấy chưa, sao mà lạnh lẽo!”.
Lạnh lẽo ư? Sao anh không cảm thấy vậy. Như Sênh không thèm quan tâm, đó chỉ là đám quạ quàng quạc bên tai mà thôi?
Anh buông đuã, ném ra một câu “Tôi no rồi!” rồi đứng dậy bỏ đi.
-“Thật lạnh lùng!”. Có người không nhịn được rùng mình: “Khinh Văn thật đáng thương, sao lại thích một người như thế!”.
-“Thế gọi là cá tính…”. Có người si mê ngóng theo bóng dáng anh: “Đây chính là hình tượng mà tôi sùng bái nhất, trai đẹp như hoa!”.
-“Thật không thể chịu được cậu, lại còn đẹp trai như hoa, vậy sao cậu không theo đuổi anh ta? Ngày ngày rước trai đẹp về nhà, thật chẳng phải là quá tốt hay sao!”.
-“Không được…”. Người đó có vẻ rất kinh nghiệm xua xua tay: “Người như vậy chỉ thích hợp để ngưỡng mộ, không thích hợp với vai trò bạn trai!”.
…
Khinh Văn xin xuất viện sớm, bác sĩ nói cần phải truyền thêm hai chai nước nữa, nhưng cô đã lén trốn về, thực sự cô không thích mùi của bệnh viện, đủ loại thuốc, thật khó chịu,
Tô Nghệ đang đi học, cô ấy chọn học văn bằng hai nên hai ngày nghỉ cũng phải học thêm, có lẽ phải đến bốn giờ ba mươi phút mới đến đón cô được, nên Khinh Văn cứ về trước đã rồi mới nhắn tin báo là đã về ký túc, nói không chừng cô ấy sẽ từ giảng đường xông ra bắt cô nhốt vào bệnh viện cũng nên.
Có những lúc, Khinh Văn thật sự rất ngưỡng mộ Tô Nghệ, tính cách của cô ấy thật thoải mái, bất cứ việc gì cũng không giữ ở trong lòng, chẳng bao giờ có vẻ phiền muộn. Cô ấy đối với bạn bè quá tốt, cho nên Tô Nghệ giao thiệp với mọi người rất rộng rãi, kéo theo cả người con gái trầm tính như cô cũng thay đổi, không yên lặng đứng nép vào một góc như trước nữa, cô vẫn thường đi chơi cùng Tô Nghệ, làm quen với bạn bè của cô, nghe họ nói chuyện, có lúc còn bị trêu đến nỗi cười vỡ cả bụng.
Có lần vào buổi tối, cô bị kéo đến quán bar Propagana ở ngã năm, lần đầu tiên đến quán bar vào năm hai mươi tuổi, có vẻ rất căng thẳng…Đúng vậy, cô thừa nhận cô rất ngố, khi đó cô có cảm giác ở đấy rất tuyệt, tự do và rất nhiều người nước ngoài. Tô Nghệ nói, ở đó nếu không biết tiếng Anh sẽ bị coi thường, con gái hình như có nhiều đặc quyền hơn, ví dụ như tối hôm đó cô được uống miễn phí một loại bia rất ngon, cảm giác thứ chất lỏng đó chảy trong cổ họng thật tuyệt vời, hóa ra bia lại ngon đến thế, dường như những lần trước đó, cô đều nhắm mắt nhắm mũi để uống trôi. Sau đó rất đông bạn bè của Tô Nghệ cùng đến, có cả con trai cả con gái, bọn họ rất phóng túng, nhưng sự phóng túng đó không khiến cho người ta ghét bỏ, dù cô lặng lẽ cả buổi tối nhưng cũng bị họ trêu đùa chọc cười đến chảy cả nước mắt.
Tô Nghệ thường nói, thế giới này chẳng phải là không thể không có tình yêu.
Cô nghĩ có lẽ Tô Nghệ thực sự không quen chứng kiến kiểu tự hành hạ bản thân mình của cô nên đã thường xuyên lôi cô đi chơi chăng? Tuy phần lớn thời gian là những cuộc “buôn dưa lê” vô nghĩa, nhưng cô đã có những giây phút thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Và cũng chỉ có những lúc đó, cô mới không nghĩ đến con người ấy – Phạm Như Sênh.
Thỉnh thoảng cũng có người hỏi cô: Cậu và cái anh chàng Phạm Như Sênh thế nào rồi?
Cô luôn cười như gió thoảng mây trôi, nhưng trong lòng lại như có một chiếc gai không ngừng đâm, rất đau, rất đau.
Cô tự giễu mình: “Người ta đã có người thương rồi, nhưng không phải là tôi!”.
Mọi người an ủi cô: “Thế thì anh ta không có mắt nhìn!”
An ủi cũng chỉ là an ủi mà thôi, chỉ có cô mới biết rằng, thực sự mình chưa đạt tới trình độ “mắt nhìn” mà anh mong muốn.
Thực sự không phải là anh có ý đến thăm cô, thực sự anh chỉ thuận đường đi qua mà thôi.
Phạm Như Sênh không dưới một lần nhắc nhở bản thân như vậy, nhưng ai có thể nói với anh rằng: Tại sao anh lại gặp phải một cô gái như vậy?
Tô Nghệ rất ác cảm với sinh viên tài năng bậc nhất trong khoa Y, điều đó mọi người đều biết, Tô Nghệ cũng không biết tại sao mình lại ghét con người đó đến vậy, có thể là vì thái độ cao ngạo luôn thể hiện bản thân mình hơn hẳn người khác, hoặc là do thái độ lạnh lùng của anh đối với Khinh Văn, dù thế nào thì mỗi khi gặp anh ta là ngay lập tức cô cảm thấy cả vũ trụ như đang bùng cháy rừng rực.
Cô chẳng phải là Khinh Văn, người không có mắt nhìn người lại đi thích một con người như thế, đối với anh ta, đơn giản là không đáng để cô bận tâm, thậm chí cô còn ghét cay ghét đắng! Đặc biệt là những khi nhớ tới việc anh ta đã mắng mình là “đồ điên”.
Cô ngạo nghễ đứng trước mặt chặn ngang đường của Như Sênh.
Nhưng cách làm của Phạm Như Sênh lại là hoàn toàn chẳng để ý đến cô, vòng qua đi tiếp.
Tô Nghệ tức lộn ruột, cô xông tới định mắng cho anh một trận, nhưng cuối cùng lại thấy anh quay lại hỏi: “Tống Khinh Văn sao rồi?”.
Tô Nghệ suýt nữa thì bị câu hỏi của anh ta làm cho giật nảy.
Gã này đầu vừa bị đụng vào cái gì hay sao? Tự nhiên lại chủ động hỏi tình hình của Khinh Văn?
-“Anh hỏi Khinh Văn à?”. Cô rướn rướn lông mày, dường như có chút bất ngờ và cũng có một chút thú vị.
-“Đúng vậy!”.
-“Không phải là anh không thích cô ấy sao? Đột nhiên lại quan tâm đến là sao vậy? Lương tâm trỗi dậy hả?”.
-“…”. Anh yên lặng, sớm đã biết trêu chọc cô gái này thì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì, đúng lúc định bỏ đi thì…
-“Khinh Văn, cô ấy thực sự rất thích anh!”. Tô Nghệ đột nhiên thay đổi thái độ, chủ động cung cấp tin tức.
Như Sênh vô tình nhìn cô như muốn hỏi: Là ý gì đây? Không cần chuyển đề tài một cách nhanh chóng như vậy chứ?
-“Khinh Văn là cô gái dịu dàng nhất trong những người bạn của tôi, cô ấy thích anh không phải là hứng thú nhất thời, lại càng chẳng phải là sự sùng bái mù quáng như những cô gái bình thường khác, muốn có người con trai như anh là bạn trai của mình để khoe khoang. Cô ấy thực sự thích anh!”. Tô Nghệ lại nhấn mạnh một lần nữa: “Có lẽ cũng chẳng cần tôi phải nói thì anh cũng biết rằng hoàn cảnh nhà cô ấy rất tốt, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải chịu gian khổ, nhưng cô ấy đã vì anh mà đi làm thêm, khiến cho đôi tay mềm mại trở nên chai cứng, thời gian ăn uống cũng không được điều độ, cô ấy lại bị đau dạ dày từ nhỏ, lúc mới bắt tay vào công việc không hiểu phải tự chăm sóc bản thân mình, thường trốn tránh chịu đau một mình. Mỗi lần đến hai ngày nghỉ, cô ấy luôn đến sớm hơn tất cả những người khác, nhưng lại sợ anh không vui nên len lén nấp vào một góc, nhìn anh mở cửa, đi vào thay đồ rồi mới giả bộ như vừa mới đến. Dậy sớm như vậy, nhà ăn vẫn còn chưa mở cửa, cho nên cô ấy luôn nhịn bữa sáng. Mỗi lần ăn cơm, cô ấy đều giành lấy việc đi bưng mâm là để chọn những đồ ăn ngon nhất bày trước mặt anh, bởi vì cô ấy biết khi ăn, anh chỉ gắp những món ở trước mặt mình. Anh bị ốm, cô ấy chính là người lo lắng hơn ai hết và ở bên anh trọn một đêm dài, khi tay anh bị thương, cô ấy nghĩ cách nấu canh xương cho anh ăn, cô ấy ôm bình canh cẩn thận như đang ôm một đứa trẻ, mỗi lần cô ấy trở về nhà đều trong tình trạng mệt mỏi đến sức tàn lực kiệt, trong suốt một năm nay, cô ấy đã gầy đi bao nhiêu? Nhưng cô ấy chưa bào giờ than vãn, mỗi lần anh nói với cô ấy những câu nói lạnh lùng vô cảm, anh chưa từng để ý thấy cô ấy cười còn khó coi hơn là khóc sao?”.
…
-“Có lẽ anh sẽ nói rằng anh không muốn cô ấy làm như vậy! Đúng, là cô ấy tự đa tình, nhưng anh không thể đối xử tốt hơn với cô ấy một chút hay sao? Cô ấy cũng chẳng làm những việc xấu đến mức chết người phải không? Anh nhất định phải thể hiện rằng mình ghét cô ấy như thể cô ấy là loài vi khuẩn gây bệnh hả? Anh có biết không, khi anh thể hiện sự ghét bỏ như vậy đối với Khinh Văn, cô ấy buồn bã đến nỗi người bên cạnh cũng chẳng thể chịu được, cô ấy còn hỏi tôi không chỉ một lần, có phải thực sự cô ấy làm người ta ghét bỏ đến thế không?”.
Phạm Như Sênh nhếch môi, lông mày nhíu lại: “Tôi chưa bao giờ nói là mình ghét cô ấy!”.
-“Thế nhưng cảm giác mà anh mang lại cho cô ấy không phải là như thế sao?”. Tô Nghệ nói: “Anh không thể biết được mấy hôm nay cô ấy như thế nào đâu, cô ấy nói anh đã có người yêu, cô ấy lại cho rằng mình không thể có thêm cơ hội nữa, nếu như anh thực sự đã có người yêu thì sao không nói rõ ràng với cô ấy sớm hơn để cô ấy thất vọng ngay từ đầu có phải tốt hơn không? Cứ phải để cho cô ấy ngày càng lún sâu hơn, rồi tự mình phát hiện anh đã có người yêu như vậy anh mới vui vẻ hả? Nếu như đó là sự thật, Phạm Như Sênh, có phải anh quá tự đắc, quá tàn nhẫn không? Coo ấy chẳng qua chỉ yêu anh, mà tình yêu thì đâu có gì sai trái!”.
Phạm Như Sênh ngẩn ra, định nói gì đó nhưng lại thôi.
-“Nếu như thực sự anh không thể yêu cô ấy thì hãy nói rõ ràng đi!”. Cuối cùng Tô Nghệ buông ra một tiếng thở dài rồi nghiêng người, lườm anh một cái rồi vòng qua anh bỏ đi.
Như vừa nhớ ra điều gì, cô quay lại nói: “Phạm Như Sênh, anh thực sự không có một chút tình cảm nào với cô ấy sao? Nếu không anh làm sao có thể đứng đây nghe tôi nói nhiều điều đến thế. Khinh Văn là một cô gái tốt, cô ấy đối với anh tốt như vậy, anh còn mong muốn điều gì nữa, anh không biết hay là giả vờ không
biết!”.
Nếu hỏi đệ nhất tài tử của khoa Y là anh có kinh nghiệm ứng xử trong tình huống bị con gái đứng trước mặt giáo huấn như vậy không? Đáp án là: Không có.
Phạm Như Sênh – con người luôn tự tin về sự tỉnh táo của bản thân cũng không biết mình bị làm sao? Nếu vào những lúc bình thường, anh nhất định sẽ nhìn đối phương như đang nhìn người điên rồi sau đó bỏ đi. Mỗi ngày, đến thời gian ngủ anh còn chẳng có, sao có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến việc người khác yêu quý mình như thế nào, đối xử với mình ra sao? Cô ấy tự nguyện thì đó là việc của cô ấy, anh giả vờ không để ý cũng là quyền của anh, đâu có gì là mâu thuẫn! Nhưng sau khi nghe xong màn giáo huấn hùng hổ đó, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc và khó lòng chấp nhận được, thậm chí còn có chút cảm giác tội lỗi. Với cách nhìn của những người bình thường thì đều cảm thấy không biết con người đó có thật sự là người hay không, sao lại có thể đối xử với một cô gái như vậy? Nhưng người trong cuộc chẳng phải là anh sao? Hơn nữa anh thực sự đã làm như vậy.
Thực lòng anh không ghét cô, chỉ là mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt thuần khiết không chút phòng bị của cô anh lại cảm thấy tự ti, để che chở cho một người con gái như vậy anh thực sự không làm được, cho nên anh càng không thể cho cô bất kỳ cơ hội nào. Điều đó cũng giống như một đồ vật cao giá, rõ ràng biết rằng mình không thể mua được thì không nên động đến, biết đâu động vào mà làm hỏng thì sao? Anh có gánh được trách nhiệm không? Huống hồ thực sự anh chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Những người giống như anh, có thể tìm thấy một người cùng mình bình yên đi hết cuộc đời này cũng là quá đủ. Từ trước đến nay anh chỉ có một mình và đã sớm quen với điều đó, trong kế hoạch của cuộc đời mình, người có thể bên anh chính là Mạt Lạc. Đối với cô ấy anh luôn có một cảm xúc không thể nói rõ thành lời. Vì một việc làm sai lầm đã xảy ra trước đó cho nên với cô ấy bao giờ anh cũng đối xử tốt hơn mức bình thường, hy vọng có thể đền bù được những tổn thất đã qua. Thời gian cô ấy ở bên anh cũng đã rất lâu rồi, nhiều lúc anh xem cô như người thân trong gia đình, như mẹ nuôi và Như Tiêu, có lẽ đến một ngày anh sẽ yêu cô thì sao? Điều đó không phải là không thể xảy ra, tương lại ai mà biết được! Chỉ là, cô gái tên Tống Khinh Văn ấy dường như đã chiếm lĩnh tâm trí anh từ lúc nào không hay.
Khinh Văn rất thích tận hưởng cảm giác một mình đi dạo trong vườn trường, cho dù tiết trời chớm đông, đã hiện rõ sự tiêu điều, mây đen bảng lảng, lặng lẽ dập dềnh phía chân trời xa, bên tai văng vẳng tiếng gió hiu hắt thổi qua, có thứ gì đó mong manh trăng trắng lướt trên mặt cô, lành lạnh lướt trên mặt cô, cô ngẩng đầu, thì ra tuyết đã rơi.
Cách đó không xa, một cô gái vui vẻ bên bạn trai reo lên khe khẽ: “Nhìn này, tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi!”.
Chàng trai nói: “Tuyết rơi rồi, chúng ta đi nhanh lên nào!”.
Cô gái không chịu: “Về nhanh như thế để làm gì? Anh xem nhiều tuyết đẹp thế mà, đi dạo giữa tuyết rơi, chẳng phải là rất lãng mạn sao!”.
-“Đúng vậy, lãng mạn để rồi bị ốm, lúc đó em đừng có kêu ca nhé!”.
-“…”.
-“…”.
Mấy câu sau nghe không được rõ ràng, Khinh Văn xòe bàn tay, một bông tuyết nhỏ xíu đậu trong lòng bàn tay, sau đó tan dần, cô ngẩng mặt, những bông hoa tuyết nhỏ bé lại tiếp tục rơi xuống, nhìn hoa cả mắt.
Con gái hình như đều thích tuyết rơi, đặc biệt là những cô gái đang yêu, cùng bạn trai tản bộ khi trời có tuyết, chầm chậm đi trong tuyết, có cảm giác của một tình yêu thuần khiết.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận cái lạnh khi hoa tuyết đậu trên mắt, rồi khi mở mắt…hoa mắt…có thật là bị hoa mắt không? Tự nhiên sao cô lại thấy Phạm Như Sênh đang đứng ngẩn ngơ ở phía trước?
Dường như anh cũng cảm thấy ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
Khinh Văn rùng mình một cái, trái tim không ngừng nhảy nhót, đôi mắt anh đen láy, lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời đêm, khiến cô bất động, đầu óc cô trống rỗng, dường như cả thế giới đều chìm trong im lặng.
Cô cắn môi, đó là thói quen của cô mỗi khi căng thẳng, tay cô nắm chặt vạt áo, cố gắng bình tĩnh lại và tự nhủ với bản thân: Anh ấy chẳng qua có việc đi qua đây, tình cờ gặp mặt, cô đến chào anh một câu như bình thường là được.
Nhưng, nhất định là anh không muốn gặp cô, vậy thì có nên chào không?
Khinh Văn không ngờ mình lại gặp anh sớm như vậy, tâm trạng thất tình của cô vẫn còn chưa hồi phục, cô vốn nghĩ rằng, khi nào bản thân ổn định lại được tâm lý thì sẽ đến nhà hàng, lúc đó cô sẽ kìm chế bản thân, âm thầm đem lòng yêu mến chôn chặt tận đáy lòng cho đến khi nào có thể quên đi.
Nhưng bây giờ thì sao? Nếu như có thể, cô sẽ làm như thể không nhìn thấy anh. Thế nhưng…
Cô chẳng việc gì phải sợ anh!
Anh ấy chẳng qua không thích mình thôi, vậy thì tại sao cô phải căng thẳng? Cô có thể mà, bỏ qua sự căng thẳng trong lòng, sau đó tự nhiên bước tới, chào anh một câu rồi đi, điều đó có gì là khó khăn nhỉ?
Trong lòng Khinh Văn quyết định, cô cúi đầu bước lên phía trước, nhưng mỗi bước chân dần tới là tim cô lại càng nhảy nhót không ngừng, con tim hoang mang đến độ cô không thể khống chế được bản thân mình.
Cô có cố gắng hơn nữa cũng chẳng thể xua tan sự tồn tại của anh đối với cô. Anh quá sắc sảo, rạng rỡ và chói lóa như tia lửa phát ra khi mũi khoan đâm vào tảng đá cứng, khiến cho ánh mắt của những người xung quanh đều nhức nhối.
Phạm Như Sênh đứng yên tại chỗ, mắt dõi theo hình bóng cô đang tiến về phía mình.
Đúng là cô ấy gầy hơn rất nhiều so với lần đầu gặp gỡ, gầy đến nỗi dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể cuốn đi. Phạm Như Sênh, thực ra mày cũng chú ý đến sự tồn tại của cô ấy đúng không? Khi những bạn cùng phòng đều bàn luận về cô em khóa dưới mới vào xinh đẹp như thế nào, chẳng phải mày cũng tranh thủ những lúc rảnh rỗi trong công việc ngấm ngầm liếc qua rồi phải thừa nhận cô ấy quả thực rất xinh đẹp đó sao. Nếu không sao mày lại có thể phát hiện ra cô ấy thực sự gầy đi?
Anh đang ở trước mặt rồi!
Cô có thể mà…Khinh Văn tiếp tục bước tới, rõ ràng tuyết đang rơi nhưng lòng bàn tay cô lại toát mồ hôi. Khi chỉ còn cách anh vài chục centimet, cô bỗng dừng lại.
Không thể! Cô không thể làm được!
Chẳng qua đơn giản chỉ là một lời chào nhưng cô cũng không làm được!
Ý nghĩ nhu nhược bắt đầu nảy mầm trong trái tim cô, bước chân như phản lại ý chí, cô quay mình bỏ chạy, dù một khắc cô cũng không dám dừng chân, cô biết mình như thế này sẽ khiến người khác cười chê, nhưng cô không đủ dũng khí để một lần nữa nhìn nụ cười châm biếm lạnh lùng của anh.
Cười nhạo, anh nhất định sẽ cười nhạo cô ư?
Tống Khinh Văn, đến theo đuổi người ta mày cũng làm rồi, bây giờ còn xấu hổ gì nữa!
Phạm Như Sênh sải bước chạy theo, như một phản xạ có điều kiện vậy.
Phạm Như Sênh bắt kịp cô rất dễ dàng, anh nắm chặt cổ tay cô kéo lại, bắt cô phải dừng bước.
Khinh Văn thở dốc ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc bay trong gió, sắc mặt so với khi trước còn có vẻ tái nhợt hơn.
Phạm Như Sênh chột dạ, anh không biết tại sao mình lại đuổi theo cô, bản năng mách bảo anh rằng: Đừng để cô chạy đi như vậy. Nhưng khi đã giữ được cô lại, nhìn vào đôi mắt đầy kinh ngạc của cô, anh lại hoàn toàn không biết mình muốn làm gì. Đây là thứ cảm giác mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ trải qua, tất cả mọi việc trước nay đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, nhưng sự việc đột ngột ngày hôm nay cũng giống như cô đều nằm ngoài tầm tay của anh, bất chợt xuất hiện rồi khuấy động thế giới vốn như hồ nước tĩnh lặng của anh. Im lặng một lúc lâu, anh mới bật ra được một câu: “…Tống Khinh Văn, em đừng chạy!”.
Ngay cả lúc bối rối, anh cũng hùng hổ như thế.
Khinh Văn đương nhiên không biết trong lòng anh đang nghĩ gì? Cô chỉ có thể thở hổn hển nhìn anh, đầu óc còn trống rỗng hơn cả anh, trong thâm tâm nghĩ không biết anh đuổi theo làm gì? Tại sao lại bảo cô đừng chạy, không phải là cô không chạy nữa rồi sao? Nhưng anh lại chẳng nói gì…
Kỳ thực, trong trường có xích đu thì cũng chẳng có gì lạ, trên hai chiếc xích đu, mỗi cái có một người ngồi cũng chẳng có gì lạ, điều kỳ lạ chính là tại sao lại là Phạm Như Sênh và Tống Khinh Văn ngồi trên xích đu trong vườn trường.
Bây giờ không phải là giờ tan học, không có nhiều người đi qua đây, nhưng những người đi ngang qua đều sửng sốt nhìn họ, ánh mắt pha lẫn sự khó hiểu, ngưỡng mộ ngạc nhiên.
Lần này, Khinh Văn chẳng hề để ý đến cái nhìn của những người khác, cô mở to mắt len lén nhìn anh, cố gắng ghi lại vẻ mặt nghiêng nghiêng đầy kiên nghị của anh, anh thực sự là một thanh niên rất điển trai, đến nhìn nghiêng cũng hoàn mỹ vô cùng, trên gương mặt anh dường như lúc nào cũng có vẻ chín chắn và thận trọng.
Sau này, ai được làm bạn gái anh, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!
Khinh Văn hơi thất vọng bởi vì cô vẫn còn rất thích anh, làm sao có thể quên được? Nhưng từ đầu tới cuối, cái giấc mộng mà cô thêu dệt cũng giống như một màn hài kịch do cô độc diễn; từ đầu tới cuối, đến là khách mời anh cũng rất miễn cưỡng, đến khi mộng tỉnh, tất cả những gì cô đạt được chỉ là một vết thương không thể chữa lành. Cho dù anh chẳng làm gì, nhưng vẫn trồng thứ gì đó vào nơi sâu nhất trong lòng cô. Muốn một lần nhổ sạch sẽ rất khó khăn, cho nên cô chỉ có thể chọn lựa cách để vết thương dần dần kín miệng.
Ánh mắt cô quay trở lại đầu gối mình, cô im lặng thở một hơi dài rồi đung đưa chiếc xích đu.
Ngẩng đầu nhìn lên, những bông hoa tuyết li ti vẫn bay lả tả, cô không nói gì, đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm cô, cho dù đó đã là một kết cục không tránh khỏi, cô vẫn mong rằng có thể đưa tiễn mối tình đầu của mình trong màn hoa tuyết.
Im lặng rất lâu, cô biết anh rất ít nói, nhưng biểu hiện của anh có vẻ rất nặng nề, có phải đã xảy ra việc gì chăng?
Chiếc xích đu đung đưa, chiếc trục cũ phát ra âm thanh “kèn kẹt”, vang lên trong vườn trường yên tĩnh nên càng trở nên rõ rệt.
Anh dường như đã lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn cô hồi lâu rồi quyết định mở lời: “Hãy cho anh thời gian!”.
-“Gì cơ?”. Lần này đổi lại, ánh mắt cô nhìn anh như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.
-“Anh không biết cần bao lâu, nhưng anh sẽ cố gắng hết mình để trao cho em điều em muốn!”.
Như có tiếng sét ngang tai khiến cô bối rối không biết làm thế nào. Tiếng xích đu đung đưa cũng ngừng hẳn, sự sững sờ đong đầy đôi mắt, khiến cả khuôn mặt toát lên vẻ không thể tin được.
Cô nhìn anh, lắp bắp: “Anh, anh…cái đó, là ý gì vậy?”.
Đệ nhất tài tử của khoa Y lần đầu tiên để lộ sự bối rối, là anh nói không rõ ràng hay sao? Lẽ nào anh cần phải nói thẳng ra? Được rồi, thế thì…
Cũng chẳng đợi anh kịp mở lời, chỉ nghe “bịch” một tiếng, có người vừa bị ngã từ trên xích đu xuống, sau đó còn bị chiếc đu đung đưa đập trúng đầu.
-“Em không sao chứ?”, anh chạy đến, lo lắng hỏi.
Cho dù là rất mạnh, cho dù là rất đau nhưng cô vẫn quả quyết nói rằng: “Đầu em rất cứng, không sao, không sao…Chúng mình tiếp tục vấn đề lúc nãy đi, anh nói cho anh thời gian, liệu có phải là em được quyền ưu tiên làm bạn gái của anh không?…Nhưng như thế vẫn rất chậm, chi bằng cứ để em thử làm bạn gái của anh trước được không? Dù sao anh vẫn suy nghĩ là có tiếp nhận em hay không thì chi bằng cho em quyền ưu tiên trước, anh vẫn có thể đánh giá cô bạn gái này có tốt không mà?”.
Thế nào gọi là “được voi đòi tiên”? Chắc chắn là do cô bị va vào đầu, nên mới nói năng như vậy?
Phạm Như Sênh! Anh liệu có bị cô dọa cho bỏ chạy, nói với cô khi nãy chỉ là nói đùa, cô chớ coi là thật?
Anh vẫn im lặng, chỉ dò xét cô một hồi bằng ánh mắt sâu thẳm rồi sau đó cầm tay cô kéo cô đứng dậy.
Cô vẫn trân trân nhìn anh. Anh mỉm cười, gõ nhẹ lên trán cô rồi nói một câu: “Anh đưa em về!” và kéo cô rời khỏi đó.
Khinh Văn giống như vừa uống phải bùa mê, cứ ngây ra nhìn, để mặc cho anh kéo mình đi.
Tiếng chuông reo bào hết giờ học vang lên bên tai, sinh viên đổ tràn ra con đường lớn vốn rất yên tĩnh; đâu đâu cũng nhìn thấy nam thanh nữ tú tụm lại thành từng đôi, từng đôi tình nhân. Phạm Như Sênh vốn là kiểu người đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người, lần này, hai người họ còn bị “soi” nhiều hơn mọi lần.
Trong lòng Khinh Văn tràn ngập niềm vui nên cô không phát hiện ra điều đó, vẫn trân trân nhìn anh cười ngây ngô. Một hai lần chẳng nói làm gì nhưng cô cười rất nhiều, Như Sênh phát hiện ra điều đó, khi cô cười như một kẻ ngố đến lần thứ N thì cuối cùng Như Sênh cũng bấm bấm tay cô, quay lại nhìn cô với ánh mắt như nhìn người dở hơi, Khinh Văn ho lên hai tiếng, rảo bước về phía trước.
Cô mỉm cười nhìn trời cao, mây sao mà đẹp, gió sao dịu dàng đến thế. Cô như đang bước trên mây, cảm giác như mình đang sống trong mộng.
Cho tới tận khi đến dưới phòng ký túc của cô, Như Sênh lên tiếng: “Đến nơi rồi!”.
Cô gật đầu, bịn rịn buông tay, quay mình rời đi, vừa đi được hai bước thì dừng lại, đi được hai bước nữa lại dừng lại, hình như không chịu được cô quay đầu nhìn. Anh vẫn đứng ở đó, đó chính là…có thực là cô không nằm mơ?
Cũng có thể nói bây giờ cô thực sự là bạn gái của Phạm Như Sênh rồi ư?
Đầu cô ong ong, cô vội vàng quay lại.
Phạm Như Sênh hỏi: “Sao vậy?”.
Có thể là cô vẫn chưa khỏi sốt, Tống Khinh Văn cảm thấy vỏ não mình thực sự đang bùng cháy, cô ngẩng đầu rồi nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn.
Anh ngẩn ra, sững sờ nhìn cô.
Khinh Văn mím môi, trợn mắt nhìn anh hồi lâu như có mối thù nào đó. Sau đó lại ôm lấy cổ anh, hôn thêm lần nữa.
Lần này thời gian tương đối dài, dừng trên môi anh khoảng ba giây. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng thoảng qua, ánh mắt anh nhìn khiến cô chột dạ rút lui.
Cô buông một câu: “Phạm Như Sênh, từ hôm nay em bắt đầu là bạn gái của anh, anh đừng hối hận, nếu hối hận thì anh chính là đồ cún con!”.
Cuối cùng người vội vàng tháo chạy vẫn là cô.
Chạy một mạch về phòng, Khinh Văn cảm thấy mặt mình đang nóng bừng và trái tim cũng nhảy nhót không ngừng.
Tô Nghệ thấy cô trở về, kéo lại rồi nói ào ào một thôi một hồi: Tại sao cậu không chịu truyền nước mà trốn về? Khinh Văn chẳng nghe rõ dù chỉ một câu, chỉ ngây ngây ngô ngô như bị trúng tà: “Tiểu Nghệ, là thật, là thật đấy!”
Tô Nghệ ngơ ngác: “Cái gì là thật?”.
-“Mình đã theo đuổi được Phạm Như Sênh, mình còn hôn anh ấy nữa!”.
Phản ứng của Tô Nghệ là sờ lên trán cô, nghiêm nghị nói: “Quả nhiên vẫn còn sốt, chả trách mặt lại đỏ bừng bừng như thế!”.
Khinh Văn vừa cười vừa nói, hai tay ôm lấy mặt Tô Nghệ lắc lắc: “Là thật, là thật mà! Anh ấy vừa đưa mình về ký túc đấy! Nếu như không tin, ngày mai cậu có thể đi cùng mình đến nhà hàng!”. Cô đi đi lại lại trong phòng như một con ma, cuối cùng còn đứng tại chỗ quay một vòng: “Làm sao, làm sao hả Tiểu Nghệ, mình vui quá, phấn khởi quá, có lẽ đêm nay không ngủ được mất thôi!”.
Cuối cùng, Khinh Văn và Tô Nghệ tâm sự hết cả đêm, cô kể lại toàn bộ sự việc sau cùng mệt quá, không chịu được nữa dần dần thiếp đi, không biết Tô Nghệ có nghe nhầm không, nửa đêm khi đi vệ sinh hình như nghe thấy tiếng Khinh Văn cười trong mơ rất gian tà: “Hi, hi, Phạm Như Sênh, anh là của em!”.