Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Gọi Từ Thiên Thần

Chương 14: Kẻ thù sâu kín

Tác giả: Guillaume Musso

“Chúng ta luôn được lựa chọn. Thậm chí chúng ta còn là tổng hòa các lựa chọn của riêng mình.”

Joseph O’CONNOR

Madeline đỗ chiếc xe cà tàng của mình trước cửa quán Thiên nga trắng, quán rượu Ailen thuộc quyền sở hữu của dòng họ Doyle từ nhiều đời nay.

Cheatam Bridge là một dải đất hẹp với dân số chưa đến mười nghìn người nằm cách trung tâm Manchester ba cây số về phía Đông Bắc. Dân cư xưa kia phần đông là người Ailen, khu phố công nghiệp cũ đã liên tiếp trải qua những đợt di trú của dân Ấn, dân quần đảo Antilles, dân Pakistan, dân châu Phi và gần đây nhất là dân Đông u. Thành phần cư dân đa dạng đó đã sản sinh ra một sự pha trộn văn hóa tuyệt vời, nhưng cũng là gốc rễ của một cuộc chiến chết chóc và không ngừng nghỉ giữa các băng đảng. Hoạt động của cảnh sát khu phố gặp nhiều khó khăn và tình trạng phạm trọng tội luôn ở mức báo động.

Vừa bước chân vào quán, Madeline đã bị một giọng mỉa mai gọi giật lại:

– Chào Maddie! Em vẫn sở hữu cặp mông ngon nhất lực lượng cảnh sát Manchester, em biết không?

Cô quay lại và nhận ra Danny Doyle đang ngồi ở góc trong cùng, chống khuỷu tay lên quầy bar, trước mặt là một vại nửa lít bia nâu, hắn giơ vại bia về phía cô. Xung quanh hắn là đám vệ sĩ đang cười hô hố hưởng ứng câu đùa của ông chủ.

– Chào Daniel, cô nói rồi bước tới. Lâu lắm rồi nhỉ.

Danny “Dub[1]” Doyle là thủ lĩnh của một trong những băng đảng thế lực nhất giới đạo tặc Manchester. Kẻ đứng đầu triều đại tội phạm gia đình, đã trị vì suốt năm mươi năm qua ở xứ Cheatam Bridge thối nát. Mới ba mươi bảy tuổi, hắn đã nhiều phen ra tù vào tội với lý lịch tư pháp cá nhân dài dằng dặc: tra tấn, buôn lậu ma túy, cướp có vũ khí, rửa tiền, ma cô, tấn công cảnh sát…

[1]. Biến thể của Dubh, cái tên trong tiếng Ailen có nghĩa là đen tối.

Trên hết, Danny là một kẻ hung bạo, có thể đóng đinh câu rút thủ lĩnh một băng đảng đối địch trên bàn bi-a không chút gớm tay. Cùng với em trai mình và đồng đảng, “Dub” đã hạ sát khoảng hai chục mạng người, thường là trong những màn tra tấn cực kỳ man rợ.

– Anh mời em một cốc bia nhé? Hắn đề nghị.

– Tôi thích một ly vang Bordeaux hơn, Madeline đáp. Thứ bia Guinness tởm lợm của anh làm tôi phát nôn.

Một tiếng rì rầm kinh ngạc lan nhanh trong đám vệ sĩ đang quây lại quanh Doyle. Không ai được quyền nói với hắn bằng cái giọng đó, huống chi là một phụ nữ. Madeline nhìn đám anh chị vẻ khinh bỉ. Đó là một đám ô hợp gồm vài gã trông như tinh tinh và vài gã thấp bé đã xem Mặt thẹo và Bố già quá nhiều lần. Chúng tìm cách bắt chước các nhân vật trong hai bộ phim đó từ lời ăn tiếng nói đến dáng dấp điệu bộ, nhưng với bộ tịch lố lăng vô văn hóa và giọng điệu líu ríu, chúng sẽ không bao giờ có được phân nửa đẳng cấp của người nhà Corleone.

Không buồn lên giọng, Danny Doyle hỏi tay phụ trách quầy bar liệu trong hầm rượu có vang Bordeaux không.

– Vang Bordeaux ấy ạ? Không đâu. Trừ phi… Có lẽ là trong đống thùng mà Liam đã xoáy ở chỗ tay người Nga…

– Đi kiểm tra xem, Doyle ra lệnh.

Madeline nhìn thẳng vào mắt hắn.

– Ở đây tối tăm quá. Chúng ta nên ra sân thượng, trời đang đẹp thế kia.

– Anh nghe em.

Doyle là một kẻ phức tạp và biến thái. Hắn nắm quyền lãnh đạo băng đảng cùng người em trai sinh đôi, Jonny, lọt lòng mẹ sau hắn năm phút nhưng không bao giờ chịu chấp nhận cương vị em thứ của mình. Jonny mắc chứng tâm thần phân liệt cuồng ám nên thường nổi cơn hung bạo bất ngờ, nói ngắn gọn, tay này đã từng bị giam nhốt nhiều lần, mà thường trong bệnh viện tâm thần hơn là trong tù. Trong hai anh em, chính Jonny mới là con quái vật khát máu và Madeline luôn nghĩ Danny để mặc mình bị lôi kéo vào vòng xoáy bạo lực này một phần là nhằm duy trì sự áp chế lên em trai.

Khi họ ra tới sân thượng, một tay vệ sĩ tóc hung tiến tới với ý định khám xét cô cảnh sát trẻ, nhưng Madeline đã ngăn gã lại:

– Mày mà dám động đến tao thì tao chặt mày làm hai khúc đấy.

Danny cười nhẹ, giơ một tay lên trấn an đám vệ sĩ rồi xua chúng đi chỗ khác. Hắn đích thân yêu cầu Madeline đưa cho hắn vũ khí cô mang theo rồi kiểm tra xem cô có giấu thứ vũ khí nào khác đằng sau lưng hay dọc bắp chân không.

– Đừng có lợi dụng hoàn cảnh để sờ soạng tôi đấy!

– Anh vẫn cá chắc với đám thuộc hạ của mình thế này: tất cả mọi người đều biết rõ rằng nếu một ngày nào đó cảnh sát quyết định trừ khử anh, thì người họ cử đến để thực hiện công việc bẩn thỉu đó sẽ chính là em…

Họ ngồi mặt đối mặt qua một cái bàn sắt tráng men dưới dàn thường xuân uốn hình vòm mang vẻ duyên dáng điền viên.

– Trông cứ như ở Provence hoặc ở Ý ấy nhỉ, Doyle thốt lên nhằm lờ đi tình huống khó xử.

Madeline rùng mình. Ngồi đối diện với quỷ dữ thật không dễ dàng gì.

Ngoại trừ việc trước khi trở thành quỷ dữ Danny Doyle từng là bạn học tiểu học của cô và sau này, khi học trung học, hắn còn là cậu con trai đầu tiên được cô cho phép hôn mình…

– Anh đang nghe em đây, Danny nói, hai bàn tay đan vào nhau.

Vóc dáng trung bình, tóc nâu, khuôn mặt trơn láng và vuông vức, Doyle tìm mọi cách để giống với “quý-ông-bình-thường”. Madeline biết hắn ngưỡng mộ bộ mặt biến hóa khôn lường tựa tắc kè hoa của nhân vật do Kevin Spacey thủ vai trong phim Những kẻ khả nghi thường gặp. Thường mặc đồ đen từ đầu đến chân, lúc này Doyle đang khoác trên người bộ vest Ermernegildo Zegna hẳn phải có giá hơn ba nghìn bảng mà không hề phô trương. Khác với đám thuộc hạ của mình, Doyle không hề trở nên lố bịch. Thậm chí hắn còn có vẻ cuốn hút toát ra từ kiểu đàn ông không thèm quyến rũ phụ nữ.

– Tôi đến gặp anh vì chuyện Alice Dixon, Daniel ạ.

– Con bé mất tích ấy hả?

– Đúng vậy. Chính tôi là người phụ trách điều tra vụ việc từ ba tháng nay. Anh có thông tin gì không?

Doyle lắc đầu.

– Không, mà tại sao?

– Anh có dám thề rằng mình không phải là kẻ đứng đằng sau toàn bộ chuyện này không?

– Vì lý do gì mà anh lại phải bắt cóc con bé đó?

– Để bắt cô bé làm việc, bóc lột nó…

– Nó mới mười bốn tuổi kia mà!

Madeline lấy từ ví ra bức ảnh chụp Alice.

– Trông cô bé như đã mười sáu. Mà cô bé lại còn xinh xắn nữa chứ, phải không? Cô vừa nói vừa chìa tấm ảnh ra trước mặt hắn. Đừng nói với tôi là anh không xơi tái nó đấy!

Doyle chịu không nổi câu nói khiêu khích này. Bằng một cử chỉ mau lẹ, hắn tóm tóc Madeline kéo cho mặt cô gần lại, chỉ cách mặt hắn vài xăng ti mét rồi nhìn thẳng vào mắt cô.

– Em đang chơi trò gì thế hả Maddie? Anh đã phạm đủ mọi thứ lỗi lầm trên đời này, tay anh ngập trong máu và dưới địa ngục đã có chỗ dành sẵn cho anh rồi, nhưng anh CHƯA BAO GIỜ động đến một đứa trẻ.

– Vậy thì hãy giúp tôi đi! Cô thét lên, cố gắng vùng thoát khỏi hắn.

Doyle buông tay rồi hỏi gắt:

– Em muốn anh làm gì?

– Anh biết tất cả mọi người trong khu phố này và có đến phân nửa họ nợ anh điều gì đó. Anh giải quyết những vấn đề hàng xóm láng giềng, anh bảo vệ những người buôn bán, thậm chí anh còn tổ chức phát quà Giáng sinh cho các gia đình nghèo khó nhất…

– Đó là phương diện Robin Hood của anh mà, Doyle mỉa mai.

– Nhất là anh tìm cách khiến cho một loạt người phải chịu ơn anh.

– Để tạo cơ sở cho chuyện làm ăn thôi…

– Vậy thì tôi muốn anh sử dụng mạng lưới của mình để tìm ra cho tôi các thông tin về vụ bắt cóc Alice.

– Thông tin kiểu gì?

– Những lời chứng mà người ta không muốn cung cấp cho cảnh sát.

Doyle thở dài rồi suy nghĩ vài giây.

– Maddie à… Con bé ấy đã mất tích hơn ba tháng trời rồi. Em hẳn ý thức rất rõ rằng người ta sẽ không bao giờ tìm ra…

– Tôi không tới đây để nghe những điều ngu ngốc, cô cắt ngang lời hắn trước khi tiếp tục thỉnh cầu. Trong các mối quan hệ của anh có vài kẻ là con buôn chính trị và nhiều kẻ là doanh nhân. Những người cũng chịu ơn anh vì đã không gửi cho vợ họ hoặc cho báo chí những bức ảnh được coi là mầm mống hiểm họa vì chụp được cảnh họ truy hoan với gái gọi. Rốt cuộc, anh biết chi tiết hơn tôi vì đám gái gọi đó chính là do anh chi tiền mời tới…

Một nụ cười bồn chồn rúm ró hiện lên trên môi Doyle.

– Làm cách nào mà em biết được thế?

– Tôi là cảnh sát, Daniel ạ. Anh biết rất rõ rằng điện thoại của anh đã bị nghe trộm từ nhiều tháng nay mà.

– Điện thoại thì anh có đến cả chục chiếc cơ, hắn nhún vai chống chế.

– Không quan trọng. Tôi muốn anh sử dụng đám “cổ cồn trắng” đó để thu hút dư luận quần chúng trở lại.

Nhân viên quầy bar mang tới cho họ chai Bordeaux mà cuối cùng gã cũng tìm thấy.

– Thứ này vừa ý quý cô chứ ạ? Gã hỏi.

– Một chai Haut-Brion 1989! Cô đọc nhãn rượu. Chúng ta sẽ không mở chai này đâu. Đây là một chai vang hảo hạng!

Hất đầu ra hiệu để đàn em làm điều ngược lại, Doyle ra lệnh cho gã nhân viên rót cho họ hai ly.

– Nó thuộc về một thằng chó má họ Ruskoff giờ này đang yên nghỉ dưới sáu tấc đất rồi! Vậy thì anh cực vui được uống mừng sức khỏe hắn!

Để không làm hắn phật ý, Madeline nhấp môi nếm thứ rượu hảo hạng trong lúc vẫn chờ đợi câu trả lời của Doyle.

– Nếu anh giúp em tìm ra con bé đó thì đổi lại anh được cái gì đây?

– Một sự thỏa mãn cá nhân, lòng khoan dung của Chúa đối với một vài hành vi của anh, một dạng chuộc tội…

Hắn cười khẽ.

– Và nghiêm túc hơn thì sao?

Để tự tiếp thêm can đảm cho mình, Madeline uống một ngụm vang lớn. Cô đã có sự chuẩn bị cho cuộc mặc cả này. Doyle chẳng bao giờ cho không ai cái gì và chính vì lẽ đó mà cô chỉ tới gặp hắn như viện đến phương kế cuối cùng.

– Một tên chỉ điểm đã tới sở Cảnh sát Greater Manchester để báo cho chúng tôi biết về các dự định của anh cách đây vài tuần…, cô bắt đầu.

Doyle lắc đầu.

– Em khẳng định rằng trong nhóm của anh có tay trong sao? Em lòe anh rồi.

– Hắn đã báo cho chúng tôi biết về vụ cướp có vũ khí nhằm vào xe chở tiền của ngân hàng Butterfly do anh lên kế hoạch vào thứ Sáu tuần tới…

Doyle vẫn thản nhiên như không.

– Nếu anh giúp em, em sẽ phím cho anh tên hắn chứ?

Madeline lùi sâu vào lòng ghế.

– Không có chuyện đó đâu, tôi đã nói cho anh biết quá nhiều rồi. Anh phải tự xoay xở mà tìm cách giải quyết tiếp chứ.

– Em dám để thanh danh mình tổn hại khi đến gặp anh yêu cầu giúp đỡ, nhưng em chưa sẵn sàng để tay mình nhúng chàm đến cùng chứ gì?

– Xin anh đấy, Daniel… Nếu tôi cho anh biết tên người đó thì anh ta sẽ chết ngay hôm nay trước khi trời tối mất.

– Đương nhiên là thế rồi, hắn đáp và nhìn cô với vẻ trìu mến xen lẫn trách móc.

Họ gắn bó với nhau bởi một mối liên hệ lạ kỳ. Ngoại trừ cô, không ai dám gọi hắn là “Daniel” bao giờ và hắn cũng hầu như chắc chắn rằng cô không cho phép nhiều người gọi mình là “Maddie”.

– Trong chuyện này thì không thể có biện pháp nửa vời, Maddie ạ. Hoặc em lặn thật sâu để giúp con bé kia, hoặc em từ chối không để mình bị ướt. Em phải tự mình cân nhắc.

– Anh chẳng cho tôi lựa chọn nào hết.

– “Chúng ta luôn được lựa chọn. Thậm chí chúng ta còn là tổng hòa các lựa chọn của riêng mình.” Cuốn sách nào đã nói vậy nhỉ? Một trong những cuốn tiểu thuyết em đã gửi cho anh trong lần đầu anh ở tù.

Trước mặt đám tay chân, Daniel làm ra vẻ vô văn hóa nhưng sự thực lại khác xa. Trái ngược với em trai mình, hắn quan tâm đến nghệ thuật, và trước khi bị tống giam, hắn đã bắt đầu theo học chuyên ngành kinh tế và quản trị, đầu tiên ở Luân Đôn, tiếp đến là ở Đại học California.

Madeline rút từ túi quần jean ra một tờ giấy gập làm tư rồi chìa nó cho Doyle.

– OK, đây là tên người chỉ điểm cho chúng tôi, cô nói.

Cô đứng dậy để rời khỏi quán.

– Ở lại thêm năm phút nữa đi, hắn khẩn nài, cầm tay cô giữ lại.

Nhưng cô giằng tay khỏi tay hắn. Vậy nên, để giữ cô lại thêm vài giây, hắn móc bật lửa từ trong túi ra và đốt tờ giấy mà không đọc nội dung bên trong.

– Được lắm, anh thắng rồi.

Cô chấp nhận ngồi lại xuống ghế, hắn rót cho cô một ly rượu vang.

– Tại sao em không rời bỏ cái xứ Manchester chết tiệt này chứ? Hắn hỏi rồi châm một điếu thuốc. Lúc nào em cũng bảo em muốn sống ở Paris kia mà…

– Thế còn anh, tại sao anh không sang Mỹ sống? Các công ty bất động sản và nhà hàng mà anh mua ở Los Angeles là để dùng vào việc gì? Để rửa tiền chắc?

Hắn lẩn tránh câu hỏi ấy bằng cách hồi tưởng lại:

– Em luôn muốn mở một tiệm bán hoa…

– Còn anh vẫn thường bảo anh muốn viết kịch!

Doyle mỉm cười khi nghe cô nhắc lại chuyện cũ. Câu lạc bộ kịch của trường cấp II. Năm 1988. Khi ấy hắn mới mười bốn tuổi.

– Với riêng anh, cuốn sách của đời anh đã được viết từ trước khi anh chào đời kia! Một khi đã sinh ra tại Cheatam Bridge và tên là Danny Doyle thì em không thể chạy trốn số mệnh của mình được.

– Tôi cứ tưởng chúng ta luôn được chọn lựa, cô ranh mãnh đáp.

Một thứ ánh sáng tỏa rạng trong mắt Doyle, tiếp theo là một nụ cười chất phát tức thì làm biến đổi gương mặt hắn, đem lại cho hắn một vẻ hết sức thu hút. Khó mà hình dung được rằng cũng chính người đàn ông này, chỉ một tháng trước, đã dùng dao rựa chặt đứt cả tứ chi của một gã người Ukraina trót tìm cách soán ngôi hắn. Cô biết trong mỗi người đều có phần thiện và phần ác cùng tồn tại. Lại có một số kẻ, bởi chủ động lựa chọn hoặc do bị bắt buộc, đang khai triển phần xấu nhất trong con người họ. Vào lúc ấy, cô tự hỏi Daniel sẽ trở thành dạng người nào nếu hắn đánh cược vào mặt sáng trong nhân cách mình thay vì đi theo con đường ngoắt ngoéo hòng chạy trốn một kết cuộc bi thảm.

Vậy là trong hai hay ba giây thời gian như ngưng đọng. Hai hay ba giây đặc ân khi cả hai quay trở lại tuổi mười lăm. Khi họ mỉm cười với nhau. Khi Daniel chưa giết mạng người nào. Khi cô chưa trở thành cảnh sát. Khi Alice chưa mất tích. Hai hay ba giây khi cuộc đời vẫn tràn đầy hứa hẹn.

Hai hay ba giây…

Rồi một tên vệ sĩ xuất hiện trong sân thượng và thứ bùa mê nguy hại kia gián đoạn.

– Ta phải đi thôi, ông chủ, nếu không sẽ lỡ mất gã Jamaica.

– Ra xe trước đi, tao ra sau.

Daniel uống nốt ly rượu rồi đứng dậy.

– Em có thể tin ở sự giúp đỡ của anh, Maddie ạ, nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.

– Tại sao?

– Bởi vì không bao lâu nữa anh sẽ chết.

Cô nhún vai.

– Anh nói vậy từ vài năm nay rồi.

Doyle dụi mắt vẻ mệt mỏi.

– Lần này thì tất cả các phe đều muốn lấy mạng anh: bọn Nga, bọn Albani, cảnh sát, OFAC[2], lớp mới đang lên của khu phố không còn biết trên dưới là gì nữa…

[2]. Viết tắt của cụm Office of Foreign Assets Control: một cơ quan của bộ Tài chính Mỹ chuyên đấu tranh chống nạn rửa tiền.

– Anh đã luôn biết rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy mà, phải không?

– Chẳng sớm thì muộn thôi, hắn đáp rồi trả lại súng cho cô.

Rồi hắn nhìn cô lần cuối và những lời hắn không hề định nói ra cứ thế buột khỏi miệng:

– Nụ hôn của chúng ta… anh vẫn thường nhớ đến.

Cô cụp mắt nhìn xuống.

– Chuyện đó cách đây hơn hai mươi năm rồi mà Daniel.

– Đúng thế, nhưng anh muốn em biết rằng kỷ niệm ấy lúc nào cũng đi cùng anh và anh không hề hối tiếc.

Đến lượt mình, cô nhìn hắn. Thật khó khăn khi nghe điều ấy, và cũng thật khó để chấp nhận. Chuyện này có gì đó thật phù phiếm, nhưng thế giới này đâu phải trắng hoặc đen rõ ràng, và bản chất trung thực thôi thúc cô thừa nhận:

– Em cũng không mà, Daniel. Em cũng không hối tiếc chuyện đó.

Bình luận
× sticky