Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Gọi Từ Thiên Thần

Chương 35: Kiệt sức

Tác giả: Guillaume Musso

“Có một thời điểm khi thần Chết nắm trong tay mọi quân bài và hạ xuống bàn một lượt tứ quý Át.”

Chiristian BOBIN

Williamsburg

Macondo Motor Club

23 giờ

Một sự tĩnh lặng giả dối bao trùm căn hộ nhô ra phía trên gara. Ngồi trước các màn hình máy tính, Blythe Blake và Madeline đang tiếp tục phân tích các dữ liệu. Đứng đối diện với khung cửa kính rộng, Danny lo đến thắt ruột, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác. Hai mật vụ đang phụ trách việc canh gác: Một người đứng trước cửa ra vào căn hộ, người kia tuần tra quanh gara dưới những bông tuyết quay cuồng rơi trong đêm.

Một tiếng leng keng như phát ra từ kim loại, nhỏ tới mức khó nhận ra, báo cho Madeline biết điện thoại của cô vừa nhận một tin nhắn. Cô liếc nhanh màn hình điện thoai:

Anh biết ai bắt cóc Alice rồi!

Đến quán Life & Death ở góc giao giữa đại lộ 10 và Phố 20 gặp anh đi.

Đến MỘT MÌNH thôi. Nhất là, ĐỪNG NÓI VỚI AI.

Jonathan.

Thoạt tiên, cô còn lấy làm ngờ vực và nghĩ đây là một mẹo của Jonathan hòng gặp cô.

Nhưng anh sẽ không đời nào lôi những chuyện kiểu này ra đùa đâu…

Phải chăng anh đã thực sự khám phá ra điều gì đó? Nếu đúng thế thì tại sao anh không gọi điện cho cô mà lại tìm cách dụ cô tới một quán bar?

– Anh cho em mượn xe được không Danny?

– Em ra ngoài ư?

– Em đi mua vài thứ, cô nói chắc rồi mặc thêm chiếc áo khoác da.

Cô cầm theo chiếc ba lô đựng laptop của Jonathan rồi theo Danny ra cầu thang gang đúc dẫn xuống gara. Họ đi xuyên qua nhà kho chứa bộ sưu tập ô tô trước sự giám sát của viên mật vụ.

– Lái chiếc này đi, hắn chỉ vào một chiếc Pontiac màu đỏ tươi sản xuất năm 1964.

– Anh không có thứ gì đó lỡ lòe loẹt hơn sao?

Cô ngoái lại và nheo mắt để tìm một mẫu xe thông dụng hơn.

– Tại sao không phải chiếc này nhỉ? Cô chỉ vào chiếc Peugeot 403 mui trần. Trông như xe của thanh tra Columbo[1] ấy nhỉ!

[1]. Nhât vật chính trong sê ri truyền hình dài tập cùng tên của Mỹ, sản xuất năm 1968.

– Ngồi vào chiếc Pontiac đi! Hắn cố nài.

Cô hiểu tốt hơn là không nên cố chấp mà nên ngồi vào sau vô lăng của chiếc xe được mệnh danh là Người đẹp Mỹ quốc.

Danny thò đầu qua cửa xe.

– Giấy tờ đây, hắn vừa giải thích vừa lật mở tấm che nắng.

Rồi hắn chỉ vào hộc đựng đồ.

– Nếu xảy ra chuyện gì…

Madeline mở hé hộc đựng đồ và nhìn thấy báng của một khẩu Colt Anaconda. Bấy giờ cô mới hiểu tại sao Danny lại khăng khăng không muốn cô sử dụng xe riêng của hắn.

– Em đi gặp anh bạn kia à? Hắn hỏi với vẻ thiểu não.

Cô đóng cửa kính xe, phớt lờ câu hỏi của hắn.

– Hẹn gặp anh sau.

Đêm tối và tuyết rơi khiến việc lái xe không dễ dàng chút nào. Madeline ngần ngừ không biết có nên sử dụng GPS trong điện thoại hay không, nhưng cuối cùng cô cũng chọn đi đúng đường cũ. Cô cua gấp để lên cầu rồi băng qua sông East quay lại Manhattan.

Cho tới lúc này, chất adrenaline có được từ cuộc điều tra vẫn giữ cho cô tỉnh táo, nhưng bỗng nhiên, cô cảm thấy cơn mệt mỏi tích tụ ập xuống, khiến những cử động của cô không còn linh hoạt và ý nghĩ thiếu sắc bén. Ba ngày trở lại đây, cô chỉ được ngủ vài tiếng chập chờn. Mắt cô bỏng rát và chốc chốc lại thấy xây xẩm mặt mày.

Khỉ thật, mình đâu còn ở tuổi đôi mươi nữa! Cô than phiền rồi thử bật hệ thống sưởi trong xe.

Ra khỏi cầu, cô nhận ra khu Bowery mà mới ban sáng cô đã lái qua trong cuộc rượt đuổi với Blythe. Cô lái ngược trở lại tới tận phố Houston nơi đường phố lại như chia ô bàn cờ vuông vắn giúp việc định hướng được dễ dàng hơn. Cô kiểm tra địa chỉ Jonathan đã nhắn và dùng GPS để tìm đường tới tận quán Life & Death. Trời đã muộn và xe cộ qua lại thưa thớt hơn. Cô thấy nhẹ cả người khi nhìn thấy nhiều chỗ trống có thể đậu xe ở đầu Phố 20, dù sao thì tìm được chỗ đỗ chiếc Pontiac này cũng không phải chuyện vui thú gì.

Cô băng qua quán bar và nhìn thấy Jonathan đang ngồi trước một cái ly đã cạn.

– Em đến một mình chứ? Anh lo lắng hỏi.

– Đúng như anh dặn.

– Có tin gì mới về Alice không?

– Thực ra là không.

Cô ngồi xuống ghế đối diện với anh rồi tháo khăn quàng ra.

– Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao anh dám chắc đã biết ai là người bắt cóc Alice?

– Em tự xem đi, anh đáp rồi đưa cho cô tấm lót ly.

Cô nhìn vào tấm bìa khoảng mười giây.

– Rồi sao?

– SCAR! Anh kêu lên. Tiếng Anh nghĩa là sẹo.

– Vâng, cảm ơn, xin nhắc để anh nhớ, đó là tiếng mẹ đẻ của em.

– Blythe! Chính Blythe đã bắt cóc Alice! Dù thế nào thì đó cũng chính là điều con bé muốn chúng ta biết!

Cái bĩu môi hoài nghi của cô gái như giội gáo nước lạnh vào nỗi phấn khích của Jonathan.

– Anh nghĩ mình đang đóng phim mật vụ DaVinci hay sao? Cô giễu.

– Em cho chuyện này chỉ là tình cờ thôi sao?

– Bốn chữ cái chẳng nói lên được điều gì hết…

Nhưng Jonathan chưa chịu bỏ cuộc.

– Em cứ nghĩ thêm ba mươi giây đi.

– Em nghĩ là chuyện đó trong tầm tay em mà.

– Hãy đặt mình vào vị trí của băng nhóm Mexico. Em sẽ ưu tiên tìm ai để “trở mặt” trong vụ này?

– Nói cho em biết đi?

– Dĩ nhiên là mật vụ chịu trách nhiệm bảo vệ Danny rồi!

Cô vẫn có vẻ hoài nghi, nhưng anh nói thêm:

– Ở Mỹ, các cartel Mexico cố gắng thâm nhập lực lượng chức trách: Biên phòng, nhập cư, hải quan… Ngày càng nhiều viên chức phạm tội nhận hối lộ. Và cuộc khủng hoảng không hề giúp mọi việc khá hơn.

– Blythe Blake là một thành phần ái quốc đến mức cực đoan, Madeline cãi.

– Trái lại, cô ta có một hồ sơ trích ngang lý tưởng! Cô ta đã từng nằm vùng trong các băng nhóm buôn ma túy. Sau một thời gian, em sẽ đánh mất điểm quy chiếu của mình. Và khi người ta đề nghị trả em hàng triệu đô thì em chẳng ngồi xổm lên lòng yêu nước ấy chứ.

Mỗi con người đều có một cái giá, cô thầm nghĩ khi nhớ lại lời Danny. Ngờ vực, cô nhìn những chữ cái in hoa tạo thành SCAR bằng một ánh mắt khác. Liệu Alice có đủ nhanh trí để gửi gắm vào đó một thông điệp như vậy?

– Cần phải cảnh báo cho Danny biết! Jonathan quyết định dứt khoát. Anh ta đang bị đe dọa!

Madeline rút điện thoại ra, trước đó cô đã kịp lưu số của Danny. Sau một thoáng ngập ngừng, cô quyết định gửi tin nhắn cho hắn.

Cảnh giác với Blythe. Có lẽ bị bọn mua ma túy mua chuộc. Liên lạc với FBI. Hết sức thận trọng. Anh đang gặp nguy hiểm.

– Chúng ta đi báo cảnh sát thôi, hy vọng là anh không nhầm lẫn.

Khi họ rời bỏ không khí ấm cúng của quán bar để đối diện với làn gió lạnh cắt da cắt thịt buổi đêm, chiếc Ferrari đen đã chờ sẵn họ phía bên kia đường…

– Cô ta đấy!

Họ bước lùi lại. Blythe hẳn đã thấy khó hiểu với việc Madeline rời đi và nghi ngờ có điều gì đó đang ngấm ngầm diễn ra sau lưng mình.

– Để anh qua đó xem sao, Jonathan quyết định rồi băng qua đường.

– Đừng, anh điên rồi!

Khỉ thật! Madeline nghĩ thầm.

Cô chạy tới chỗ đậu chiếc Pontiac vì nhớ ra khẩu súng đang nằm trong hộc đựng đồ.

Trời tối om. Jonnathan tới gần chiếc Spyder. Bên trong xe không có ai. Đèn đóm tắt hết. Động cơ đã tắt.

Cô ta đâu?

Anh thoáng thấy một cử động phía sau. Chiếc xe mui trần đang đỗ trước lối vào một bãi đỗ xe nối nhiều tầng. Để tranh thủ tối đa diện tích, một hệ thống thang máy thủy lực thông minh cho phép di chuyển theo chiều thẳng đứng và chiều ngang gần hai trăm chiếc xe xếp san sát tứ phía. Gió thổi ào ào làm các cột chống kim loại của bộ khung khổng lồ kêt cọt kẹt. Bầu không khí nơi này thật thê thảm khiến người ta rợn sống lưng.

– Có ai đó không? Jonathan hỏi rồi bất cẩn tiến sâu vào bãi đỗ.

Ngốc không thể tả! Madeline thầm trách khi nhìn anh từ đằng xa. Cô vội nổ máy, hy vọng có thể “bắt kịp” Jonathan, nhưng…

Đã quá muộn.

Tiếng súng nổ vang rồi tiếng đạn rít, sượt qua đầu Jonathan trước khi nảy bật khỏi một cây cột thép.

Anh ngồi thụp xuống để tránh viên đạn tiếp theo. Blythe đang nấp sau anh chừng hai mươi mét và nhắm bắn!

Anh đứng bật dậy và không thắc mắc gì thêm mà cắm đầu chạy lên cầu thang lộ thiên đầu tiên ở lối vào của bãi đậu xe. Anh nghe thấy tiếng bước chân của nữ mật vụ vang lên phía sau lưng. Cô ta đang đuổi theo anh, nhưng nhịp cầu thang xoáy ốc không cho cô ta cơ hội nhắm bắn chính xác.

Đến bậc thang trên cùng, trước mặt anh hiện ra một hàng rào lưới sắt cao hai mét.

Không có lựa chọn nào khác ngoài việc trèo sang bên kia.

Nhiều tháng nay anh chưa tập thể thao trở lại, nhưng viễn cảnh bị truy sát cũng đủ mang lại cho anh sức mạnh để tay không trèo dọc hàng rào. Anh leo sang bên kia và rồi thấy mình ở trên tuyến đường sắt trên không cũ kỹ bắc qua quận Meatpacking, xưa kia vốn là khu tập trung các lò mổ và hàng thịt. Ngày trước tuyến đường này từng được dành cho những toa tàu chở hàng giữa các kho hàng tạm. Công trình bị bỏ hoang suốt gần ba chục năm qua cho cỏ lác mọc đầy trước khi được cải tạo thành lối đi dạo. Vào mùa hè, nơi đây là một khoảng cây cỏ xanh tươi cùng với một tầm nhìn thoai thoải xuống dòng sông. Còn tối nay, nó chỉ còn là một loạt những phiến bê tông lát, thù địch và sầu thảm.

Phố 19, Phố 18…

Jonathan chạy thục mạng. Ở đoạn đầu tiên, tuyến đường chạy thẳng. Vậy nên anh không có gì che chắn và trở thành mục tiêu hảo hạng. Cách anh mười lăm mét về phía sau, Blythe đã bắn hai phát đạn. Phát thứ nhất sượt qua anh, phát thứ hai khiến bức tường bảo vệ bằng kính dẻo Plexiglass bên bờ sông Hudson vỡ tan. May cho Jonathan là vào cuối buổi ban đêm này, người ta đã tắt hệ thống đèn chiếu sáng dọc lối đi để tránh thu hút đám người lang thang thừa cơ lấn chiếm chỗ ở…

Madeline giật mình khi nghe thấy hai tiếng súng. Ngồi trước tay lái chiếc Pontinic, cô nhìn qua cửa kính xe để mở, rình chờ từng chuyển động nhỏ nhất trên tuyến đường sắt. Ngước nhìn lên phía vườn treo, cô cố gắng đoán biết diễn biến cuộc đuổi bắt trong lúc lái xe chầm chậm trên con đường men theo công viên High Line. Qua vọng lâu ống kính chìa ra phía trên con đường, cô thoáng nhận ra bóng Jonathan và thở phào nhẹ nhõm khi biết anh vẫn còn sống.

Jonathan đã lấy lại lợi thế. Tuyết nặng hạt trút xuống khiến mặt đất trơn nhẫy. Lúc này lối đi dạo ngoặt sang trái đã xuyên chéo qua đại lộ 10, thấp thoáng bên trên những mái nhà, uốn lượn giữa những tòa nhà bằng gạch, lướt qua các mặt tiền và những tấm biển quảng cáo khổng lồ.

Để nơi này giữ được vẻ nguyên bản, người ta cho rằng tốt hơn hết là bảo tồn toàn bộ những đoạn đường ray. Hai hàng ray bằng thép tiếp tục chạy lộ thiên giữa những tấm bê tông lát đường. Tự tin thái quá, Jonathan bước nhảy qua một luống hoa nằm giữa khe xi măng, nhưng anh đã bị trật mắt cá chân, bàn chân mắc kẹt trong một thanh tà vẹt bằng gỗ.

Khốn kiếp!

Anh tiếp tục chạy theo nhịp chậm hơn. Blythe đang rút ngắn khoảng cách, nhưng khi ngang qua chơ Chelsea thì khu đất công nghiệp cũ bỏ hoang trải vào một đường hầm trên một khối nhà, đem lại cho anh chàng người Pháp chút thời gian nghỉ ngơi.

Đại lộ 14, phố Washington…

Madeline len lỏi giữa những tòa nhà, mắt vẫn dõi theo công trình bằng thép trên khu đất công nghiệp bỏ hoang. Cô đã nhiều lần định dừng xe trước những cầu thang bộ nằm cách quãng trên lối đi, nhưng vào giờ muộn thế này, cổng vào đã bị khóa hết.

Cuối cùng, cô quyết định lái tới bến cuối của tuyến đường sắt và đỗ xe trước quảng trường Gasevoort với hy vọng sẽ gặp được Jonathan trước khi anh bị bắn.

Jonathan hổn hển chạy ra khỏi đường hầm. Blythe đã đuổi theo anh sát nút, chỉ còn cách chưa đầy chục mét. Một cơn đau tê tái lan tỏa bên dưới hai mạng sườn. Toàn thân vã mồ hôi đầm đìa nhưng anh vẫn tiếp tục chạy đến hụt hơi, luồn lách giữa những lùm cỏ dại. Anh đã tới dãy ghế phơi nắng: Khu vực có đặt những chiếc ghế bố bằng gỗ hướng ra đường chân trời New Jersey dành cho những ai muốn có làn da rám nắng. Để chặn đường tiến của đối thủ, anh lần lượt hất đổ tất cả những thứ vừa tầm tay: ghế dài, bàn sân vườn, bồn hoa…

Phát đạn tiếp theo làm một chậu hoa đất rung vỡ tan tành.

Ngay sát sườn.

Kiệt sức, anh lao đi trên đoạn cuối đường ray. Anh dồn chút sức lực còn sót lại để chạy xuyên qua lối đi cây cối rậm rạp này. Những cây thân cao và khóm cây bụi ngăn không cho Blythe nổ súng.

Rồi đoạn đường ray đột ngột ngừng lại.

Jonathan chạy nhanh vào cầu thang dẫn xuống phố Gansevoort. Blythe chạy nước rút đằng sau anh. Một dãy hàng rào cuối cùng cũng cần phải leo qua và…

Đã quá muộn. Blythe nhảy qua gần như cùng lúc với anh. Lần này thì anh rất dễ trúng đạn vì đang chạy dích dắc giữa phố, không có gì che chắn.

Cô ta thong thả ngắm bắn cho thật chuẩn xác. Với khoảng cách này, cô ta không thể bắn trật được.

– Dừng lại! Bỏ súng xuống, nếu không tôi sẽ bắn! Madeline hét lên.

Dáng người yểu điệu của Blythe Blake quay lại để đánh giá tình huống chỉ trong chớp mắt. Madeline đang chĩa vào cô ta khẩu Colt Anaconda của Danny.

Không chút chần chừ, nữ mật vụ tảng lờ lời cảnh báo của Madeline mà xông về phía Jonathan, siết chặt cổ anh, chĩa súng vào thái dương anh.

– Một cứ động thôi là tao sẽ bắn hạ hắn! Cô ả người Mỹ gào lên. Lùi lại!

Hai người phụ nữ đang đối diện nhau, cả hai đều giữ nguyên tư thế. Một làn tuyết dày quay cuồng trong gió, che khuất bóng họ đang lẫn vào nền trời tối thẫm.

Blythe lùi lại về phía dòng sông, tay siết chặt cổ Jonathan hơn nữa.

Madeline tiến lên một bước. Tuyết rơi dày khiến cô nhìn không rõ nữ mật vụ.

– Nếu giết anh ta thì cô tàn đời thôi! Cô dõng dạc. Chưa đầy hai phút nữa đồng đội của cô tại FBI sẽ có mặt tại đây.

– Lần cuối cùng, lùi lại đi, bằng không tao nổ súng! Đặc vụ FBI tao cũng không ngán đâu, tao có khối cửa thoát.

Madeline thực sự có sự lựa chọn nào không? Nếu cô ta hạ vũ khí, Blythe sẽ không vì thế mà tha chết cho họ. Cô ta sẽ khử luôn cả hai. Cô gái người Anh nheo mắt liên tục và ánh mắt cô mờ đi. Cảm giác mệt mỏi căng thẳng đã quay trở lại. Thật không đúng lúc chút nào.

Cô thấy tay mình run run. Nòng khẩu súng lục như nặng đến cả tấn. Đó là món vuc khí dành cho đàn ông, được tạo ra dành cho việc đi săn hoặc các trường bắn thể thao. Với thứ này, cô hoàn toàn có thể bắn vỡ sọ Blythe cũng như Jonathan… Chỉ cần sai lệch một milimet vào lúc ngắm bắn là viên đạn có thể chệch hướng hoàn toàn. Và đó là một trò chơi không cho người chơi đến cơ hội thứ hai.

Ngay bây giờ.

Cô bắn một phát duy nhất. Dự đoán được một cú giật đột ngột, Madeline dồn toàn bộ sức lực để giữ tay thật vững, cũng để chặn không cho khẩu Colt xê dịch về đằng sau.

Trúng đạn vào giữ sọ, Blythe Blake bật ngửa ra sau. Cô ta cố gắng bám vào Jonathan, nhưng chỉ một giây sau, thân xác không còn sự sống của cô ta đã ngã lộn qua lan can bờ sông và chìm xuống dòng Hudson.

Gió thổi mỗi lúc một mạnh thêm, mang theo tiếng còi hú liên hồi của xe cảnh sát vừa xuất hiện trong khu phố.

Như có một gánh nặng ngàn cân đè lên vai, chìm khuất giữa những bông tuyết ướt lạnh, Madeline run lập cập. Cô vừa giết kẻ duy nhất biết Alice đang bị giam ở đâu. Cô vừa giết Alice. Bàn tay cô vẫn co quắp trên khẩu súng, cô không thể rời mắt khỏi dòng nước đen ngòm. Jonathan vẫn đứng bất động, choáng váng, chiếc áo sơ mi của anh đang mặc vấy máu. Bỗng nhiên anh như tỉnh khỏi cơn nhập hồn. Đối diện với anh, Madeline đang lảo đảo, bị nỗi kinh hoàng chế ngự. Sợ răng cô sẽ ngất đi, anh dìu cô về phía chiếc Pontiac đang đỗ trước quảng trường Gansevoort.

Anh nhanh chóng khởi động xe, quan sát qua kính chiếu hậu những tia sáng lấp loáng của đèn hiệu màu xanh đỏ đang rạch ngang dọc trên nền trời mờ tối.

Bình luận