Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đấu Trường Sinh Tử- Tập 3: Húng Nhại

Chương 17

Tác giả: Suzanne Collins

17.1

Bàng hoàng. Đó là cảm giác của tôi khi Haymitch nói cho tôi biết trong bệnh viện. Tôi lao như bay xuống các bậc thang tới Bộ Tư lệnh, đầu óc vận hành với tốc độ ngót hai cây số một phút, rồi đâm bổ vào phòng họp chiến tranh.

“Ý mọi người là sao, tôi sẽ không đến Capitol ư? Tôi phải đi? Tôi là Húng nhại cơ mà!” tôi nói.

Coin gần như chẳng buồn ngước lên khỏi màn hình cá nhân. “Và với vai trò Húng nhại, mục đích chính của cô là đoàn kết các quận chống lại Capitol đã thành công. Đừng lo – nếu mọi chuyện ổn thỏa, chúng tôi sẽ chở cô đến khi chúng đầu hàng.”

Đầu hàng ư?

“Như thế thì muộn quá! Tôi sẽ lỡ cả cuộc chiến mất. Mọi người cần tôi – tôi là con át chủ bài mà!” tôi hét lên. Tôi không hay huyênh hoang về điều này, nhưng ít nhất đó cũng gần sát với sự thật còn gì. “Gale sẽ đi đấy thôi.”

“Hằng ngày nếu không bận những nhiệm vụ được chuẩn y khác thì Gale đều đến tập luyện đầy đủ. Chúng tôi tin tưởng rằng cậu ấy có thể xoay xở ở chiến trường,” Coin nói. “Cô thử ước lượng xem mình tham gia được bao nhiêu buổi tập luyện rồi?”

Không. Con số ấy đấy. “Thỉnh thoảng tôi đi săn. Và… tôi có tập luyện với Beetee dưới kho Vũ khí Đặc biệt.”

“Việc đó không giống nhau, Katniss ạ.” Boggs nói. “Tất cả chúng tôi điều biết cháu thông minh dũng cảm và là quân bài chiến lược. Nhưng chúng ta cần những chiến binh trên mặt trận. Cháu không hề biết thế nào là tuân thủ luật lệ, và hiện cháu không thực sự ở vào giai đoạn sung sức nhất.”

“Hồi cháu ở Quận 8 có thấy ai phàn nàn gì đâu. Hay ở Quận 2 cũng vậy,” tôi bật lại.

“Trong cả hai trường hợp thì ban đầu cô đều không được phép chiến đấu.” Plutarch vừa nói vừa lia mắt nhìn tôi ra hiệu sắp tiết lộ quá nhiều.

Phải, trận chiến trong vụ đánh bom ở Quận 8 lẫn việc tôi can thiệp của Quận 2 đều do bột phát, nhất thời, và chắc chắn là không được phép.

“Cả hai vụ đều khiến cháu bị thương,” Boggs nhắc tôi. Đột nhiên tôi thấy chính mình qua mắt ông. Một con bé mười bảy tuổi nhỏ bé thở không ra hơi vì xương sườn còn chưa lành hẳn. Lôi thôi lếch thếch. Vô kỷ luật. Đang dần hồi phục. Không phải một chiến binh là mà một kẻ cần được chăm sóc.

“Nhưng cháu phải đi,” tôi nói.

“Tại sao?” Coin vặn.

Tôi không thể nói rõ ra rằng tôi đi để trả mối thù riêng với Snow. Rằng nghĩ đến việc phải ở lại Quận 13 này với phiên bản mới nhất của Peeta trong khi Gale ra trận là tôi chịu không nổi. Nhưng tôi cũng chẳng thiếu lý do muốn chiến đấu ở Capitol. “Vì Quận 12. Vì chúng đã tàn phá quê tôi.”

17.2

Thống đốc nghĩ một lúc. Suy xét tôi. “Vậy thì cô có ba tuần. Không dài lắm, nhưng cô có thể bắt đầu luyện tập. Nếu Ban Bổ nhiệm thấy cô đủ khả năng thì có lẽ trường hợp của cô sẽ được xem xét lại.”

Vậy đấy. Tôi chỉ có thể hy vọng đến thế là cùng. Có lẽ đó là lỗi của tôi. Tôi đã bỏ qua thời gian biểu mỗi ngày nếu không có gì phù hợp với mình. Có lẽ việc đó chẳng mấy giống với một việc cần ưu tiên, cầm súng chạy quanh bãi tập cùng bao hoạt động khác. Và giờ đây tôi phải trả giá cho sự bỏ bê của mình.

Trở lại bệnh viện, tôi thấy Johanna cũng đồng cảnh ngộ và tức bốc khói. Tôi kể lại cho cô nghe những gì Coin nói. “Có khi chị cũng luyện tập được đấy.”

“Tốt. Tôi sẽ luyện tập. Nhưng nếu có phải giết chết cả một đoàn người và tự bay tới đó thì tôi cũng sẽ đến cái đất Capitol thối tha ấy,” Johanna nói.

“Có lẽ tốt nhất là đừng khơi ra chuyện đó trong lúc luyện tập,” tôi nói. “Nhưng thật vui khi khi biết mình sẽ đi.”

Johanna ngoác miệng cười, và tôi cảm thấy một nét thay đổi nhỏ nhưng quan trọng trong mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi không biết như vậy chúng tôi đã thực sự là bạn hay chưa, nhưng có lẽ từ đồng minh thì chính xác. Tốt thôi. Tôi sẽ cần có đồng minh.

Sáng hôm sau, khi chúng tôi đến luyện tập vào lúc 7:30, thực tế làm tôi ngã ngửa. Bọn tôi bị nhốt vào một lớp khá sơ đẳng, gồm những đứa trẻ mới mười bốn mười lăm tuổi, việc này kể cũng hơi mất mặt cho tới khi rõ rành rành là thể lực của chúng tốt hơn hai đứa tôi nhiều. Gale cùng những người đã được chọn tới Capitol thì ở lớp khác, giai đoạn luyện tập siêu tốc. Sau khi chúng tôi tập căng cơ – đau lắm – thì có hai tiếng tập các bài tăng lực – đau lắm – và chạy tám cây số – mệt chết luôn. Dù Johanna có khích để tôi tiến lên thì tôi vẫn phải bỏ cuộc sau chừng hai cây.

“Tại xương sườn của cháu đấy,” tôi phân bua với huấn luyện viên, một phụ nữ trung niên quyết đoán mà chúng tôi phải gọi là Chiến binh York, “Nó vẫn tím bầm.”

“Ừm, tôi nói cho cô biết. Chiến binh Everdeen, phải mất ít nhất một tháng nữa mấy cái xương sườn này mới tự lành được,” bà nói.

Tôi lắc đầu. “Cháu không có một tháng đâu.”

Bà nhìn tôi khắp lượt. “Bác sĩ không điều trị gì cho cô à?”

“Có cách điều trị sao?” tôi hỏi. “Họ nói nó phải tự lành thôi.”

“Đây là họ nói thế. Nhưng họ có thể đẩy nhanh quá trình nếu tôi đề nghị. Dù vậy tôi vẫn cảnh báo cô là nó không phải trò đùa đâu nhé,” bà bảo tôi.

“Xin bác. Cháu phải tới Capitol,” tôi nói.

Chiến binh York không hỏi gì chuyện đó. Bà nguệch ngoạc vài chữ lên một tập giấy bảo tôi quay lại thẳng bệnh viện. Tôi ngập ngừng. Tôi không muốn bỏ lỡ thêm bất kỳ bài luyện tập nào nữa. “Cháu sẽ quay lại tập ca chiều,” tôi hứa. Bà chỉ bĩu môi.

17.3

Lát sau que dò dài sáu mươi phân xuyên qua lồng ngực tôi, và tôi phải nằm thẳng cẳng trên giường bệnh, nghiến chặt răng để khỏi cầu xin họ truyền lại ma phiện cho mình. Nó ở bên giường để tôi có thể dùng khi cần. Gần đây tôi không động đến nó, nhưng vẫn giữ lại cho Johanna. Hôm nay họ đã kiểm tra máu của tôi để đảm bảo không còn chút thuốc giảm đau nào, vì hỗn hợp hai loại thuốc – ma phiện và thứ thuốc gì đó làm xương sườn của tôi nóng ran – có tác dụng phụ rất nguy hiểm. Họ nói rõ ràng tôi sẽ phải vật vã vài ngày. Nhưng tôi bảo họ cứ làm đi.

Đêm ấy trong phòng chúng tôi quả là tồi tệ. Không tài nào ngủ nổi. Tôi có cảm giác như thực sự ngửi thấy mùi lớp thịt quanh ngực mình đang bốc cháy, còn Johanna thì quằn quại chống lại các triệu chứng cai thuốc. Trước đó, khi tôi xin lỗi vì đã cắt lượng ma phiến của cô thì cô gạt đi, bảo đằng nào chuyện ấy cũng xảy ra thôi. Nhưng đến ba giờ sáng, tôi trở thành tấm bia hứng mọi lời tục tĩu đủ sắc thái mà Quận 7 có. Bình minh lên, cô lôi tôi ra khỏi giường, kiên quyết đi luyện tập.

“Chắc tôi không làm được đâu,” tôi thú nhận.

“Cô làm được. Cả hai ta đều làm được. Chúng ta là những người chiến thắng, nhớ không? Chúng ta là những kẻ có thể sống sót qua bất cứ chuyện gì họ đổ lên đầu ta,” cô gầm gừ với tôi. Trông cô nhợt nhạt ốm yếu, run rẩy như chiếc lá. Tôi bèn đi thay đồ.

Chúng tôi phải làm người chiến thắng để vượt qua được sáng nay. Tôi tưởng mình sắp mất dấu Johanna đến nơi thì chúng tôi nhận ra ngoài trời đang mưa sầm sập. Mặt cô biến sắc xám ngoét, cơ hồ ngừng thở.

“Chỉ là nước thôi mà. Không làm hại ta được đâu,” tôi nói. Cô nghiến chặt hàm, băm bổ lao xuống bùn. Chúng tôi sũng nước mưa trong khi khởi động rồi ì ạch tập chạy. Tôi lại bỏ cuộc sau khoảng hai cây số, và phải cưỡng lại ham muốn cởi áo ra cho nước lạnh tưới ràn rạt lên xương sườn. Tôi cố nuốt bữa trưa ở bãi tập gồm cá bầy nhầy và củ cải đường hầm. Johanna ăn được chừng nửa bát thì nôn tóe loe ra. Buổi chiều, chúng tôi học lắp súng. Tôi xoay sở được, nhưng Johanna thì không thể giữ tay đủ vững để lắp ráp các bộ phận. Khi York quay lưng đi, tôi liền giải vây cho cô. Dù mưa không ngừng trút xuống, buổi chiều vẫn là một sự tiến bộ vì chúng tôi được ra trường bắn. Cuối cùng cũng có thứ mà tôi giỏi. Cũng phải điều chỉnh một chút khí chuyển từ cung sang súng, nhưng đến cuối ngày, tôi đạt điểm cao nhất lớp.

Cửa phòng bệnh vừa khép lại thì Johanna tuyên bố, “Chuyện này phải chấm dứt thôi. Chuyện chúng ta sống trong viện ấy. Ai cũng coi chúng ta là bệnh nhân.”

Với tôi thì đây không phải vấn đề. Tôi có thể về phòng riêng của gia đình mình, nhưng Johanna thì chưa bao giờ được cấp một cái. Khi cô cố xin được xuất viện, họ sẽ không đồng ý để cô sống một mình, dù mỗi ngày cô đều đến nghe bác sĩ tâm thần thuyết giảng. Tôi nghĩ có lẽ họ đã đoán ra chuyện ma phiện và điều đó chỉ cũng cố thêm cái quan điểm cho rằng cô thiếu ổn định. “Chị ấy sẽ không ở một mình đâu. Tôi sẽ ở cùng chị ấy,” tôi thông báo. Có vài bất đồng, nhưng Haymitch ủng hộ, và đến giờ đi ngủ, chúng tôi cũng có phòng riêng đối diện phòng mẹ tôi và Prim, họ đồng ý sẽ trông chừng hai đứa.

17.4

Sau khi tôi tắm xong còn Johanna tạm bợ lau người bằng khăn ẩm, cô xem qua chỗ tôi ở. Khi mở chiếc ngăn kéo đựng ít đồ của tôi, cô vội đóng lại, “Xin lỗi.”

Tôi nghĩ ngăn kéo của Johanna chẳng có gì ngoài mấy bộ quần áo đượcc chính phủ phát cho. Rằng cô không có một thứ gì trên đời gọi là của riêng. “Không sao đâu. Nếu chị muốn thì cứ xem đồ của tôi đi.”

Johanna mở chiếc mề đay của tôi, chăm chú nhìn tấm ảnh chụp Gale, Prim và mẹ tôi. Cô mở vòm dù bạc, lấy cái vòi máng ra lăn trên ngón tay út. “Chỉ nhìn nó thôi là tôi đã thấy khát.” Rồi cô thấy hạt trai Peeta tặng tôi, “Cái này… “

“Phải,” tôi nói. “Không hiểu sao vẫn nguyên lành.” Tôi không muốn nói về Peeta. Một trong những điều tốt nhất của việc luyện tập là ngăn tôi khỏi nghĩ về cậu.

“Haymitch bảo cậu ấy đang đỡ dần,” cô nói.

“Có lẽ. Nhưng cậu ấy thay đổi rồi,” tôi nói.

“Cô cũng vậy. Tôi cũng thế. Cả Finnick, Haymitch và Beetee nữa. Đừng bắt tôi nói về Annie Cresta. Trường đấu đã hủy hoại tất cả chúng ta khá nhiều, cô không nghĩ vậy sao? Hay cô vẫn cảm thấy mình chẳng thay đổi gì so với cô gái tình nguyện thế chỗ em gái mình?” cô hỏi tôi.

“Không,” tôi đáp.

“Đó là một điểm mà tôi nghĩ bác sĩ tâm thần của tôi nói đúng. Rằng không có gì như cũ cả. Nên chúng ta phải quen thôi.” Cô gọn gàng cất lại mấy món đồ lưu niệm của tôi vào ngăn kéo rồi trèo lên chiếc giường đối diện giường tôi khi đèn tắt. “Cô không sợ đêm nay tôi giết cô à?”

“Làm như tôi không khử được chị ấy,” tôi đáp. Rồi chúng tôi cười, vì cả hai cơ thể đều rệu rã thế này, nếu hôm sau mà chúng tôi dậy nổi thì đúng là kỳ tích. Nhưng chúng tôi làm được. Mỗi sáng chúng tôi đều làm được. Và đến cuối tuần, xương sườn của tôi gần như lành hẳn, còn Johanna thì có thể tự mình lắp súng.

Chiến binh York gật đầu tán thành khi hai đứa tôi tập xong. “Tốt lắm, các Chiến binh.”

Khi chúng tôi ra khỏi tầm nghe, Johanna lẩm bẩm, “Tôi thấy chiến thắng Đấu trường còn dễ hơn ấy.” Nhưng nét mặt cô toát lên vẻ hài lòng.

Thật ra thì chúng tôi gần như hào hứng khi đi tới phòng ăn, ở nơi đó có Gale đang đợi dùng bữa cùng tôi. Nhận một suất bò hầm bự chảng cũng chẳng làm tâm trạng của tôi xấu đi.

“Chuyến thực phẩm đầu tiên đã tới sáng nay,” Greasy Sae bảo tôi. “Là thịt bò thật đấy, từ Quận 10. Không có tí thịt chó hoang nào của cháu đâu.”

“Không nhớ là bà từng chê nó đấy,” Gale bật lại.

17.5

Chúng tôi ngồi cùng bàn với Delly, Annie và Finnick. Thật ấn tượng khi thấy sự biến đổi của Finnick từ khi kết hôn. Hiện thân trước đây của anh – tay chơi Capitol suy đồi mà tôi gặp trước Huyết trường, đồng minh bí ẩn ở trường đấu, người thanh niên suy sụp cố giúp tôi trụ vững – tất cả những hình ảnh đó đã bị thay thế bằng một con người tràn trề sức sống. Lần đầu tiên ở Finnick toát lên nét quyến rũ đích thực trong vẻ tự trào và tính cách thoải mái. Anh không lúc nào buông tay Annie. Khi đi cũng không, khi ăn cũng không. Tôi nghĩ chắc anh chẳng bao giờ định làm thế. Cô đắm chìm trong hạnh phúc ngây nhất. Vẫn có những lúc ta thấy có gì đó len vào tâm trí cô và một thế giới khác che mờ mắt không cho cô thấy chúng tôi. Nhưng chỉ cần vài lời của Finnick là cô lại trở về thực tại.

Delly, cô gái tôi biết từ thuở nhỏ nhưng chẳng mấy lưu tâm, giờ dần chiếm được tình cảm của tôi. Cô có nghe kể về những gì Peeta nói với tôi đêm sau đám cưới, nhưng cô không phải là kẻ ngồi lê đôi mách. Haymitch nói cô là người bảo vệ đắc lực nhất của tôi mỗi khi Peeta phát điên phát rồi về tôi. Luôn bênh vực tôi, quy những nhận thức tiêu cực của Peeta cho sự tra tấn của Capitol. Cô ảnh hưởng tới cậu nhiều hơn bất kỳ ai khác, vì cậu biết rõ cô. Dù cô có nói quá về những điểm tốt của tôi thì tôi cũng lấy làm cảm kích. Thực lòng thì tâng bốc tôi một tí cũng được.

Tôi đói ngấu còn món hầm thì ngon tuyệt – thịt bò, khoai tây, củ cải và hành trong nước xốt đậm đặc – đến nỗi tôi phải bắt mình ăn chậm lại. Khắp quanh phòng ăn, ta có thể cảm thấy thứ sinh khí tràn trề mà một bữa ăn ngon đem lại. Cái cách nó làm con người ta hòa nhã hơn, vui vẻ hơn, lạc quan hơn, và nhắc họ rằng tiếp tục sống không phải là sai lầm. Điều này còn tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào. Vì thế tôi cố kéo dài không khí đó cũng như tham gia vào cuộc nói chuyện. Rưới nước xốt lên bánh mì mà nhâm nhi, vừa nghe Finnick kể chuyện cười về một con rùa biển tha mũ của anh bơi đi mất hút. Cười rồi mới nhận ra cậu đang đứng đó. Ngay bên kia bàn, sau cái ghế trống cạnh Johanna. Quan sát tôi. Tôi thoáng nghẹt thở khi miếng bánh mì thấm nước xốt nghẹn lại trong cổ họng.

“Peeta!” Delly nói. “Thấy cậu ra ngoài… đi lại thế này thật vui quá.”

Hai người bảo vệ lực lưỡng đứng sau cậu. Cậu lúng túng cầm chiếc khay, được đặt cân bằng trên các đầu ngón tay vì cổ tay cậu lủng lẳng một sợ xiềng ngắn.

“Cái vòng tay hoa lệ kia là để làm gì đấy?” Johanna hỏi.

“Tôi vẫn chưa thực sự đáng tin lắm,” Peeta nói. “Tôi thậm chí còn không được ngồi đây nếu không được phép.” Cậu hất đầu về phía hai người bảo vệ.

“Cậu ấy ngồi đây được quá đi chứ. Chúng tôi là bạn cũ mà,” Johanna nói, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cô. Người bảo vệ gật đầu và Peeta liền ngồi xuống. “Hồi ở Capitol chúng tôi bị giam ở hai buồng cạnh nhau. Chúng tôi quá quen với tiếng hét của nhau rồi.”

Annie, ngồi phía bên kia Johanna, lại trở chứng bịt tai thoát ly thực tại. Finnick giận dữ lườm Johanna, đoạn vòng tay ôm Annie.

“Gì cơ? Bác sĩ tâm thần của tôi nói không được kiểm duyệt tâm trí. Đó là một phần trong liệu pháp chữa trị cho tôi đấy,” Johanna đáp

Sinh khí đã rời bỏ cái nhóm nhỏ của chúng tôi. Finnick thì thầm gì đó với Annie cho đến khi cô dần bỏ tay ra. Theo sau là một khoảng lặng dài trong khi mọi người giả vờ ăn.

“Annie à,” Delly hồ hởi nói, “chị có biết chính Peeta đã trang trí bánh cưới cho anh chị không? Hồi ở quê, nhà cậu ấy có một tiệm bánh và cậu ấy lo hết việc phun kem đấy.”

Annie thận trọng nhìn sang bên kia Johanna, “Cảm ơn, Peeta. Bánh đẹp lắm.”

“Niềm vinh hạnh của tôi mà, chị Annie,” Peeta nói, và tôi nghe thấy vẻ lịch thiệp quen thuộc trong giọng cậu mà tôi tưởng đã vĩnh viễn không còn. Tuy vậy, nó cũng chả hướng đến tôi.

“Nếu ta định đi dạo cho kịp thì nên đi thôi,” Finnick bảo vợ. Anh xoay xở sao cho cầm cả hai khay bằng 1 tay để tay kia nắm chặt tay cô. “Rất vui được gặp cậu, Peeta.”

“Anh phải đối tốt với chị ấy nhé, Finnick. Nếu không tôi sẽ tìm cách cướp chị ấy khỏi anh đấy.” Đó có thể là một câu nói đùa, nếu giọng điệu không lạnh lẽo đến thế. Tất cả mọi thứ mà nó truyền tải đều sai. Sự ngờ vực ra mặt của Finnick, ẩn ý rằng Peeta để mắt tới Annie, rằng Annie có thể bỏ rơi Finnick, rằng tôi thậm chí không tồn tại.

“Ôi, Peeta,” Finnick nhẹ nhàng nói. “Đừng làm tôi hối tiếc vì đã hồi sinh trái tim cho cậu.” Anh đưa Annie đi sau khi liếc nhìn tôi vẻ lo ngại.

17.6

Khi họ đi rồi, Delly nói giọng quở trách, “Anh ấy đã cứu mạng cậu đấy, Peeta. Không chỉ một lần đâu.”

“Vì cô ấy thôi.” Cậu hất đầu cụt lủn về phía tôi. “Vì phiến quân. Không phải vì tớ. Tớ không nợ anh ta cái gì cả.”

Tôi không nên cắn câu, nhưng tôi lại làm thế. “Có lẽ là không. Nhưng Mags chết rồi còn cậu thì vẫn ở đây. Điều đó cũng có ý nghĩa gì chứ.”

“Phải, rất nhiều thứ cũng nên có ý nghĩa mà lại không có vẻ như vậy, Katniss ạ. Tớ có một vài ký ức mà tớ không hiểu, và tớ nghĩ Capitol chưa động chạm gì đến chúng. Rất nhiều đêm trên tàu, chẳng hạn thế,” cậu nói.

Lại là ẩn ý. Rằng cậu muốn nói đến chuyện xảy ra trên tàu hơn. Rằng những gì đã xảy ra – những đêm tôi chỉ có thể giữ mình tỉnh táo nhờ vòng tay của cậu quấn quanh mình – chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tất cả là dối trá, tất cả là nhằm lợi dụng cậu mà thôi.

Peeta khẽ huơ chiếc thìa qua lại giữa Gale và tôi. “Vậy giờ hai người chính thức là một cặp hay vẫn lằng nhằng chuyện tình yêu bị ngăn trở?”

“Vẫn lằng nhằng thế thôi,” Johanna nói.

Cơn co thắc khiến tay Peeta siết lại thành nắm đấm rồi lại xòe ra với điệu bộ rất kỳ quặc. Có phải đó là tất cả những gì cậu có thể làm để ngăn chúng vồ lấy cổ tôi. Tôi cảm thấy những thớ cơ của Gale căng lên bên mình, sợ rằng sẽ xảy ra xô xát. Nhưng Gale chỉ nói, “Tôi lẽ ra cũng chẳng tin đâu nếu không được nhìn thấy tận mắt.”

“Thấy cái gì?” Peeta hỏi.

“Cậu,” Gale bảo

“Anh nói rõ hơn chút coi,” Peeta nói. “Tôi thì sao?”

“Rằng chúng đã thay thế cậu bằng phiên bản một con mút-quái thai,” Johanna nói.

Glae uống hết sữa, “Em xong chưa?” anh hỏi tôi. Tôi đứng lên và chúng tôi liền đi cất khay. Ra đến cửa, một ông già ngăn tôi lại vì tôi vẫn nắm chặt mẩu bánh mì nước xốt còn lại trong tay. Nét mặt tôi toát lên nét gì đó, hoặc có lẽ bởi thực tế là tôi không cố ý giấu đồ ăn khiến ông khá nhẹ tay với tôi. Ông để tôi nhét mẩu bánh mì vào miệng rồi đi. Gale và tôi gần về tới phòng tôi thì anh cất tiếng trở lại. “Anh không nghĩ là chuyện lại thành ra như vậy.”

“Em đã bảo anh là cậu ấy ghét em rồi mà,” tôi nói.

“Chính là cách cậu ấy ghét em. Nó quá… quen thuộc. Anh từng có cảm giác như vậy rồi,” anh thú nhận. “Khi anh thấy em hôn cậu ấy trên màn hình. Chỉ có điều anh biết mình không công bằng lắm. Cậu ấy thì không thấy được cái đó.”

Chúng tôi đến cửa. “Có lẽ cậu ấy thấy chính con người thực của em thôi. Em phải chợp mắt chút đây.”

Gale nắm cánh tay tôi trước khi tôi vào mất. “Ra đó là những gì em đang nghĩ sao?” Tôi nhún vai. “Katniss à, với tư cách là bạn lâu năm nhất của em, hãy tin anh khi anh nói rằng cậu ấy chưa nhìn thấy con người thực của em đâu.” Anh thơm lên má tôi rồi đi.

Tôi ngồi trên giường, cố nhồi nhét mớ thông tin trong cuốn Chiến thuật Quân sự vào đầu nhưng ký ức về những đêm cùng Peeta trên tàu ùa về làm tôi sao nhãng. Sau khoảng hai mươi phút, Johanna vào nằm phịch xuống vắt ngang nơi chân giường. “Cô bỏ lỡ phần hay nhất rồi. Delly nổi cáu với Peeta vì cách cậu ấy đối xử với cô. Con bé rít lên nhặng xị. Cứ như ai dùng dĩa diên con chuột liên hồi vậy. Cả phòng cứ dàn mắt vào.”

“Thế Peeta phản ứng thế nào?”

“Cậu ấy bắt đầu tranh cãi với chính mình như có hai nhân cách vậy. Bảo vệ phải lôi cậu ấy đi. Mặt tốt là, có vẻ không ai để ý rằng tôi đã xơi hết món hầm của cậu ấy.” Johanna xoa tay lên cái bụng căng tròn. Tôi nhìn lớp ghét dưới móng tay cô. Tự hỏi người dân Quận 7 có bao giờ tắm không.

Chúng tôi giành mấy tiếng đồng hồ để hỏi nhau về các thuật ngữ quân sự. Tôi đến thăm mẹ và Prim một lúc. Khi trở về phòng, đi tắm, nhìn chằm chằm vào bóng tối, cuối cùng tôi cũng hỏi. “Johanna này, chị có thực sự nghe thấy cậu ấy hét không?”

“Đó là một phần của kế hoạch mà,” cô nói. “Như lũ húng nhây ở trường đấu ấy. Chỉ có điều cái này là thật. Và mãi một tiếng sau vẫn không chấm dứt. Tích, tắc.”

“Tích, tắc.” tôi thì thầm đáp lại.

Hoa hồng. Sói mút. Vật tế. Cá heo đóng băng. Bạn bè. Húng nhại. Nhà tạo mẫu. Tôi.

Đêm nay, mọi thứ thét gào trong những giấc mơ của tôi.

Bình luận
720
× sticky