Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đấu Trường Sinh Tử- Tập 3: Húng Nhại

Chương 26

Tác giả: Suzanne Collins

26.1

Ra ngoài hành lang, tôi thấy Paylor vẫn đứng nguyên chỗ cũ. “Cô đã tìm thấy thứ mình cần tìm chưa?” chị hỏi.

Tôi giơ nụ hoa trắng lên thay cho lời đáp, đoạn loạng choạng bước qua chị. Hẳn tôi đã xoay xở trở lại phòng được, vì chỉ trong nháy mắt, tôi đã mở vòi nước trong bồn tắm vào đầy cốc rồi nhúng nụ hồng vào đó. Tôi quỳ xuống nền gạch lạnh toát, nheo mắt nhìn bông hoa, bởi sắc trắng có vẻ thật khó nổi bật dưới ánh đèn huỳnh quang sáng lóa. Tôi nắm lấy mặt trong chiếc vòng tay, xoắn lại như ga rô, khiến cổ tay mình đau nhói. Tôi hy vọng cơn đau sẽ giúp tôi tỉnh táo như cách Peeta đã làm. Tôi phải tỉnh táo. Tôi phải biết sự thực về những chuyện đã xảy ra.

Có hai khả năng, dù các chi tiết liên quan có thể khác nhau. Thứ nhất, như tôi vẫn tin thì Capitol đã phái chiếc tàu bay đó đến, thả dù xuống hy sinh tính mạng lũ trẻ, biết rằng phiến quân mới đến sẽ cứu chúng. Có bằng chứng chứng minh cho việc đó. Dấu triện Capitol trên tàu bay, không có nỗ lực nào nhằm thổi bay kẻ thù khỏi bầu trời, Capitol lại vốn có tiền sử lâu dài về việc lợi dụng trẻ em làm quân tốt thí trong cuộc chiến chống lại các quận. Còn cả lời kể của Snow nữa. Rằng một chiếc tàu bay Capitol do phiến quân điều khiển đánh bom lũ trẻ để chóng vánh kết thúc chiến tranh. Nhưng nếu đúng như vậy thì tại sao Capitol lại không nã đạn vào kẻ thù. Vì bất ngờ ư? Chúng không còn cách phòng vệ nào khác chăng? Với Quận 13, trẻ em là vật báu, hoặc luôn có vẻ như vậy. À mà chắc chả bao gồm tôi đâu. Một khi hết giá trị sử dụng thì tôi cũng chỉ bị vứt bỏ thôi. Mặc dù tôi nghĩ từ hồi tôi vẫn được xem là đứa trẻ trong cuộc chiến này cho tới nay đã lâu lắm rồi. Và tại sao phiến quân lại làm thế khi biết đội cứu thương phe mình có thể phản ứng rồi bị mất mạng bởi cú nổ thứ hai? Họ không làm thế. Họ không thể. Snow đang nói dối. Thao túng tôi như ông ta vẫn làm. Hy vọng khiến tôi trở mặt với phiến quân mà tiêu diệt họ. Phải. Tất nhiên là như thế rồi.

Thế thì tôi còn lấn cấn gì chứ? Vẫn là hai cú nổ bom ấy. Không phải việc Capitol không thể sở hữu thứ vũ khí tương tự, mà là tôi chắc chắn phiến quân có nó. Sản phẩm trí óc của Gale và Beetee. Rồi đến việc Snow không hề tìm cách thoát thân, trong khi tôi thừa biết ông ta là kẻ giỏi giữ mạng thế nào. Thật khó tin là ông ta lại không có chỗ trốn ở đâu đó, một boong ke đầy ắp đồ dự trữ mà ông ta có thể sống hết phần đời rắn rết ngắn ngủi còn lại. Và cuối cùng, là cách nhìn nhận của ông ta về Coin. Điều không thể chối cãi được là bà ta lại làm đúng như những gì ông ta đã nói. Để Capitol và các quận triệt hạ nhau còn mình thì ung dung lên nắm quyền. Kể cả đó là kế hoạch của bà ta chăng nữa thì cũng không có nghĩa là bà ta đã cho thả đám dù ấy. Chiến thắng đã nằm trong tay bà ta rồi. Mọi thứ đã ở trong tay bà ta. Trừ tôi.

Tôi nhớ lại lời đáp của Boggs khi tôi thú nhận rằng mình chẳng mấy bận tâm với việc ai là người kế nhiệm Snow. “Nếu câu trả lời tức khắc của cháu không phải là Coin thì cháu là mối đe dọa. Cháu là bộ mặt của cuộc nổi dậy. Cháu có sức ảnh hưởng hơn bất kỳ một người nào khác. Nhìn bề ngoài mà nói thì việc tốt nhất cháu từng làm được là chịu đựng bà ấy.”

Bổng nhiên tôi nhớ đến Prim, em vẫn chưa tròn mười bốn, chưa đủ tuổi để được phong danh hiệu chiến binh, nhưng không hiểu nguyên cớ nào lại ra tiền tuyến. Sao lại có chuyện như vậy? Việc em gái tôi muốn ở đó, tôi không mảy may nghi ngờ. Tôi cũng biết em hữu ích hơn nhiều so với tuổi. Nhưng dẫu vậy, cũng phải có ai đó quyền cao chức trọng phê chuẩn việc đưa một đứa trẻ mười ba tuổi ra chiến trường. Có phải Coin đã làm vậy, hy vọng tôi sẽ hoàn toàn phát điên vì mất Prim? Hay ít nhất cũng toàn tâm toàn ý ủng hộ bà ta? Tôi thậm chí còn chẳng cần phải tận mắt chứng kiến. Vô số camera quay cảnh Bùng binh Thành phố. Ghi lại khoảnh khắc đó mãi mãi.

Không, giờ thì tôi đang phát rồ, mụ mị trôi vào hoang tưởng. Xem chừng có quá nhiều người biết về nhiệm vụ này. Tin tức bị lộ. Phải vậy không? Còn ai biết nữa ngoài Coin, Plutarch, và một nhóm nhỏ trung thành hoặc dễ dàng bị vứt bỏ?

Tôi tha thiết cần ai đó giúp tôi giải quyết vấn đề này, chỉ có điều những người tôi tin đều đã chết cả. Cinna. Boggs. Finnick. Prim. Còn có Peeta, nhưng cậu không thể làm gì hơn ngoài suy xét, mà ai biết tình trạng tinh thần hiện giờ của cậu thế nào. Vậy là chỉ còn lại Gale. Anh đang ở xa, nhưng dẫu anh có ở bên tôi thì liệu tôi có thể chia sẻ với anh không? Tôi biết nói gì, biết diễn đạt ra sao, mà không ám chỉ rằng chính quả bom của anh đã giết chết Prim? Sự bất khả của ý nghĩ kia, hơn bất cứ thứ gì khác, là tại sao Snow lại phải nói dối.

Cuối cùng chỉ còn lại một người mà dựa dẫm, người có thể am hiểu sự tình và có lẽ vẫn còn đứng về phía tôi. Đề cập đến đề tài này thật mạo hiểm. Nhưng dẫu cho rằng Haymitch có thể đánh cược với tính mạng của tôi ở trường đấu, tôi nghĩ ông sẽ không tố tôi với Coin. Dù chúng tôi có bất cứ khúc mắc gì với nhau, tôi vẫn muốn trực tiếp gặp riêng để giải quyết bất hòa.

26.2

Tôi lê bước trên lớp gạch, bước ra cửa, băng qua hành lang tới phòng ông. Gõ cửa mà không thấy ai ra mở, tôi bèn đẩy vào. Ặc. Đến phải ngã ngửa khi thấy ông nhanh chóng bôi bẩn tới vậy. Nào là đĩa đồ ăn dở, chai rượu vỡ tung tóe, nào những mẫu đồ đạc gãy vỡ do ông say rượu mà đập phá nằm rải rác khắp phòng. Ông nằm lim đi trên đống chăn nệm rối nùi. Bộ dạng nhếch nhác bẩn thỉu.

“Haymitch,” tôi gọi, lay lay chân ông. Tất nhiên thế chưa ăn thua gì. Nhưng tôi vẫn thử thêm vài lần nữa rồi mới hắt cả bình nước vào mặt ông. Ông hổn hển tỉnh lại, cầm dao khua khoắng lung tung. Dường như chế độ Snow có chấm dứt cũng không chấm dứt được nỗi sợ trong tâm khảm ông.

“Ồ. Cháu à,” ông nói. Nghe giọng ông là tôi biết ông vẫn say quắc cần câu.

“Haymitch,” tôi mở lời.

“Nghe kìa. Húng nhại đã tìm lại được giọng nói của mình rồi.” Ông cười. “Plutarch sẽ vui đây.” Ông cầm chai lên tợp một ngụm rượu. “Sao ta lại ướt nhẹp thế này nhỉ?” Tôi vụng về thả bình nước sau lưng mình xuống đống quần áo dơ dáy.

“Cháu cần bác giúp,” tôi nói.

Haymitch ợ chua, phả hơi rượu trắng mờ vào không khí. “Chuyện gì vậy, cháu yêu. Lại mắc mưu với bọn con trai à?” Tôi không biết tại sao, nhưng câu nói này khiến tôi tổn thương theo cách mà Haymitch hiếm khi có thể. Hẳn là mặt tôi biểu lộ rõ lắm, vì dù đang say xỉn, ông cũng cố rút lại lời vừa nói. “Được rồi, không hay tí nào.” Tôi đã ra tới cửa. “Không hay tí nào! Quay lại đi!” Nghe tiếng ông ngã thịch xuống sàn, tôi đoán ông cố đuổi theo tôi, nhưng không nổi.

Tôi ngoắt ngoéo chạy xuyên dinh thự rồi trốn vào một tủ quần áo đầy ắp đồ lụa. Tôi kéo phăng chúng khỏi mắc treo thành một đống lùng bùng rồi vùi mình vào đó. Tìm thấy một viên ma phiện còn sót lại trong lớp vải lót túi áo, tôi bèn nuốt không, nhằm kìm nén cơn xúc động đang trào lên. Dẫu vậy cũng chẳng thấm tháp gì. Tôi nghe văng vẳng tiếng Haymitch gọi, nhưng trong tình trạng hiện giờ ông sẽ chẳng tìm thấy tôi đâu. Nhất là ở chỗ mới này thì càng không. Quấn mình trong lụa, tôi cảm thấy mình như con sâu bướm chờ ngày hóa thân. Tôi cứ luôn cho rằng lúc ấy hẳn sẽ yên bình lắm. Ban đầu là vậy. Nhưng khi tôi trôi dần vào đêm, tôi cảm thấy càng lúc càng bị mắc kẹt, nghẹt thở bởi lớp màng trơn, không thể ngoi ra nổi cho đến khi biến thành một thứ đẹp đẽ nào đó. Tôi vẫy vùng, cố lột cái cơ thể tan nát mà tìm ra bí mật dẫn tới đôi cánh toàn mỹ đang mọc dần. Cho dẫu nỗ lực hết sức, tôi vẫn là một sinh vật gớm guốc, vì vụ nổ bom mà ra nông nỗi này.

Cuộc chạm trán với Snow đã khơi lại bao cơn ác mộng cũ. Như thể tôi lại bị bầy bắt-là-cắt đốt. Một đợt hình ảnh ghê rợn trào đến rồi ngừng trong thoáng lát khiến tôi lầm tưởng mình đã thức tỉnh khỏi cơn mê – chỉ để thấy một đợt khác dập vùi mình. Khi lính gác cuối cũng cũng tìm thấy tôi, tôi đang ngồi trên sàn tủ, lùng nhùng trong đống tơ lụa hét đến khản cổ vỡ họng. Ban đầu tôi chống trả lại họ, cho đến khi họ thuyết phục tôi rằng họ chỉ cố giúp đỡ mà thôi, gỡ đống quần áo làm tôi ngột ngạt ra, rồi đưa tôi về phòng. Trên đường về đi qua cửa sổ, tôi thấy hoàng hôn tuyết xám trải khắp Capitol.

26.3

Haymitch say tràn cung mây đang đợi tôi với vốc thuốc và khay đồ ăn mà không ai trong chúng tôi có lòng dạ nào để nuốt. Ông nỗ lực yếu ớt làm tôi mở miệng trở lại, nhưng thấy không ăn thua bèn để tôi đi tắm, nước nôi đã được chuẩn bị sẵn. Bồn tắm sâu, có ba bậc dẫn xuống đáy. Tôi trầm mình xuống làn nước ấm và ngồi xuống, lớp bọt xà phòng dâng lên tận cổ, mong thuốc sẽ sớm ngấm. Tôi đăm đăm nhìn bông hồng đã bung nở qua đêm, tỏa vào bầu không khí ẩm ướt một mùi nồng nồng. Tôi vừa lấy khăn mặt trùm phủ nó thì có tiếng gõ cửa khe khẽ và cửa phòng mở ra, hé lộ ba khuôn mặt thân quen. Họ cố mỉm cười với tôi, nhưng ngay cả Venia cũng không giấu được vẻ sửng sốt khi trông thấy cơ thể mút sứt sẹo của tôi. “Ngạc nhiên chưa!” Octavia reo lên, rồi bật khóc. Tôi đang bối rối trước sự tái xuất của họ thì nhận ra hẳn đã đến ngày đó rồi, ngày hành hình. Họ đến để chuẩn bị cho tôi sẵn sàng trước ống kính. Tái tạo tôi thành Người đẹp Tiềm ẩn. Chẳng có gì kinh ngạc khi Octavia khóc. Đó là một nhiệm vụ bất khả.

Họ hầu như không chạm vào làn da chắp vá loang lổ của tôi vì sợ làm tôi đau, thế là tôi tụ xả và lau mình. Tôi bảo với họ là tôi chả thấy đau mấy nữa, nhưng Flavius vẫn nhăn mặt khi khoác áo choàng lên người tôi. Trong phòng ngủ, lại có một sự ngạc nhiên nữa chào đón tôi. Ngồi thẳng thớm trên ghế. Bóng bẩy từ món tóc giả màu vàng kim loại đến đôi giày da cao gót tinh xảo, nắm chặt bảng kẹp. Không thay đổi tẹo teo nào ngoại trừ ánh mắt trống rỗng.

“Effie,” tôi nói.

“Chào Katniss.” Bà đứng lên thơm má tôi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra từ bận chúng tôi gặp nhau lần cuối, cái đêm trước Huyết đường Tứ phân. “Chà, xem ra phía trước chúng tôi lại là một ngày rất, rất quan trọng nữa rồi. Cháu bắt đầu chuẩn bị đi là vừa còn ta sẽ chỉ ghé qua xem đã sắp xếp ổn thỏa chưa thôi.”

“Vâng,” tôi nói sau lưng bà.

“Họ nói Plutarch và Haymitch đã phải rất vất vả mới giữ được mạng cho bà ấy.” Venie thì thào bình luận. “Bà ấy bị bắt giam sau khi cháu trốn thoát, thế kể ra cũng tốt.”

Quả là căng. Effie Trinker, phiến quân. Nhưng tôi không muốn Coin giết bà, nên nhẩm nhớ sẽ giới thiệu bà như thế nếu bị lục vấn. “Có lẽ việc Plutarch bắt cóc ba người xét cho cùng lại hay.”

“Chúng tôi là đội chuẩn bị duy nhất còn sống. Tất cả các nhà tạo mẫu từ Huyết đường Tứ phân đều chết cả rồi,” Venie nói. Bà không nói cụ thể là ai giết họ. Tôi chớm băn khoăn liệu điều đó có quan trọng không. Bà ta rón rén cầm một bàn tay sứt sẹo của tôi lên, giơ ra kiểm tra. “Nào, cháu thích móng tay kiểu gì? Đỏ nhé, hay đen tuyền?”

Flavius phù phép cho mái tóc tôi thật đẹp, cố cắt bằng phần trước trong khi để những lọn dài hơn che mấy mảng tóc bị trọc phía sau. Khuôn mặt tôi, do không bị bỏng nên ngoài những thách thức thông thường thì không có gì đáng ngại. Một khi mặc vào trang phục Húng nhại do Cinna thiết kế, tôi chỉ để hở những vết sẹo trên cổ, trán và bàn tay. Octavia gài chiếc ghim Húng nhại lên ngực tôi và chúng tôi lùi lại soi gương. Tôi thật không tin nổi họ đã biến hóa vẻ ngoài của tôi thành bình thường đến vậy trong khi bên trong tôi chỉ là đất hoang khô cằn đến thế.

26.4

Có tiếng gõ cửa, liền sau đó Gale bước vào. “Cho anh một phút được không?” anh hỏi. Tôi quan sát đội chuẩn bị của mình qua gương. Không chắc phải đi đâu, họ cứ va vào nhau mấy lần rồi cuối cùng cũng rút vào phòng tắm. Gale tiến lên phía sau tôi và chúng tôi cùng nhìn hình ảnh phản chiếu của nhau. Tôi đang kiếm tìm một thứ để bấu víu, một dấu hiệu của cô gái và chàng trai tình cờ gặp gỡ trong rừng năm năm trước và trở nên gắn bó không rời. Tôi tự hỏi liệu chuyện gì sẽ xảy ra với họ nếu cô gái không tham gia Đấu trường Sinh tử năm đó. Nếu cô gái yêu chàng trai, thậm chí đã lấy anh. Và sau này, khi bầy em đã lớn khôn, cùng anh trốn vào rừng vĩnh viễn bỏ lại Quận 12. Liệu họ có hạnh phúc không, giữa nơi thiên nhiên hoang dã ấy, hay nỗi buồn u tối đầy phức tạp giữa họ vẫn cứ tăng lên dù Capitol không nhúng tay vào?

“Anh mang cho em mấy cái này,” Gale chìa bao tên ra. Tôi cầm lấy, nhận ra trong đó có một mũi tên thông thường. “Tượng trưng thôi. Việc em bắn mũi tên cuối cùng của cuộc chiến ấy mà.”

“Nhỡ em bắn trượt thì sao?” tôi nói. “Coin có nhặt trả lại cho em không? Hay tự bà ta bắn thủng đầu Snow?”

“Em sẽ không bắn trượt đâu.” Gale chỉnh lại bao tên trên vai tôi.

Chúng tôi đứng đó, mặt đối mặt mà không chạm mắt nhau. “Lúc em nằm viện không thấy anh đến thăm.” Anh không đáp, cuối cùng tôi đành nói ra. “Đó là quả bom của anh phải không?”

“Anh không biết nữa. Beetee cũng vậy,” anh nói. “Có quan trọng không? Đằng nào em cũng sẽ không ngừng nghĩ về chuyện đó.”

Anh đợi tôi phủ nhận; tôi muốn phủ nhận, nhưng anh nói đúng. Ngay lúc này tôi vẫn nhìn thấy ánh lửa lóe lên thiêu cháy em, cảm thấy hơi lửa phừng phừng. Và tôi sẽ không thể tách khỏi khoảnh khắc đó với Gale. Sự im lặng của tôi chính là câu trả lời.

“Đó từng là ưu điểm duy nhất của anh. Bảo vệ gia đình em,” anh nói. “Bắn trúng nhé?” Anh chạm nhẹ lên má tôi rồi rời đi. Tôi muốn gọi anh lại mà bảo rằng tôi sai rồi. Rằng tôi sẽ tìm ra cách chấp nhận chuyện đó. Ghi nhớ cái hoàn cảnh mà anh phải chế tạo quả bom ấy. Cân nhắc những tội ác không thể bào chữa của chính mình. Phanh phui sự thật ai là kẻ thả dù. Chứng minh đó không phải là phiến quân. Tha thứ cho anh. Nhưng vì không thể, tôi cứ phải đương đầu với nỗi đau.

Effie vào dẫn tôi tới cuộc họp. Tôi cầm cung theo, đến phút cuối thì chợt nhớ đến bông hồng, lấp lánh trong cốc nước thủy tinh. Khi mở cửa phòng tắm, tôi thấy đội chuẩn bị ngồi thành hàng trên mép bồn, lom khom, rũ rượi. Tôi nhớ ra mình không phải người duy nhất có cuộc sống bị mài mòn. “Đi thôi,” tôi bảo họ. “Khán giả đang đợi chúng ta đấy.”

Tôi tưởng sẽ tham dự một cuộc họp sản xuất nơi Plutarch sẽ hướng dẫn tôi đứng chỗ nào và ra hiệu cho tôi bắn Snow. Thay vào đó, tôi thấy mình được đưa tới một căn phòng có sáu người ngồi quanh bàn. Peeta, Johanna, Beetee, Haymitch, Annie và Enobaria. Cả sáu vận đồng phục phiến quân màu xám của Quận 13. Tất cả trông đều thiếu khí sắc. “Chuyện gì đây?” tôi lên tiếng.

“Bọn ta cũng không chắc lắm,” Haymitch đáp. “Có vẻ là một buổi tụ họp những người chiến thắng còn lại.”

“Chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi à?” tôi hỏi.

“Cái giá của sự nổi tiếng,” Beetee nói. “Chúng ta bị cả hai bên nhắm tới. Capitol giết những người chiến thắng mà chúng nghi là phiến quân. Phiến quân thì giết những kẻ mà họ nghĩ là đồng minh với Capitol.”

Johanna quắc mắt nhìn Enobarian. “Thế chị ta làm gì ở đây?”

“Cô ta được bảo vệ theo cái mà chúng ta gọi là Thỏa ước Húng nhại,” Coin bước vào sau tôi, cất tiếng. “Theo đó Katniss Everdeen đồng ý hỗ trợ phiến quân để đổi lấy quyền miễn trừ cho những người chiến thắng bị bắt giữ. Katniss đã làm đúng phần thỏa thuận của mình, vì thế chúng ta cũng vậy.”

Enobaria mỉm cười với Johanna. “Đừng có mà đắc ý quá,” Johanna nói. “Đằng nào chúng tôi cũng giết chị thôi.”

“Katniss, mời ngồi,” Coin nói, đoạn khép cửa lại. Tôi ngồi xuống giữa Annie và Beetee, cẩn thận đặt bông hồng của Snow lên bàn. Như thường lệ, Coin đi thẳng ngay vào vấn đề. “Tôi mời các vị tới đây nhằm giải quyết một cuộc tranh luận. Hôm nay chúng ta sẽ hành quyết Snow. Từ những tuần trước, hàng trăm kẻ đồng lõa với ông ta áp bức Panem đã bị xét xử và giờ đang chờ tử hình. Tuy nhiên, các quận đã phải chịu đựng cùng cực tới mức những biện pháp này có vẻ chưa thỏa đáng với các nạn nhân. Trên thực tế, nhiều người còn kêu gọi giết hết các công dân Capitol. Tuy vậy, vì lợi ích duy trì dân số ổn định, chúng ta không thể làm thế.”

Nhìn qua lớp nước trong cốc, bàn tay Peeta trông méo mó. Những vết bỏng. Cả hai chúng tôi giờ đều là mút lửa. Mắt tôi lướt lên chỗ ngọn lửa liếm qua trán cậu, làm đôi mày cháy sém nhưng lại chừa mắt cậu ra. Vẫn cặp mắt xanh mà ngày ấy ở trường từng nhìn vào mắt tôi rồi lướt đi. Hệt như bây giờ.

“Vậy, các phương án đã có trên bàn. Vì tôi và các cộng sự có thể không đạt được sự nhất trí nào, chúng tôi đồng ý để những người chiến thắng quyết định. Nếu có bốn phiếu đồng thuận, kế hoạch sẽ được thông qua. Không ai được bỏ phiếu trắng,” Coin nói. “Đề xuất đưa ra là, thay vì triệt tiêu toàn bộ dân số Capitol, chúng ta sẽ tổ chức kỳ Đấu trường Sinh tử cuối cùng mang tính biểu tượng, dùng những đứa trẻ có quan hệ trực tiếp với những kẻ nắm giữ quyền lực tối cao.”

Cả bảy người chúng tôi quay sang bà ta. “Cái gì cơ?” Johanna nói.

“Chúng ta lấy trẻ con Capitol ra tổ chức một kỳ Đấu trường Sinh tử nữa,” Coin đáp.

“Bà đùa đấy à?” Peeta hỏi.

“Không. Tôi cũng cho các vị biết rằng nếu chúng ta có tổ chức Đấu trường thì đấy là do các vị tán thành, mặc dù bảng kê phiếu bầu cá nhân sẽ được giữ bí mật vì sự an toàn của chính các vị,” Coin nói.

“Đây là ý của Plutarch à?” Haymitch hỏi.

“Của tôi,” Coin đáp. “Coi như đó là cách để cân bằng nhu cầu trả thù với tổn thất tính mạng tối thiểu. Các vị bỏ phiếu đi.”

“Không!” Peeta bật nói. “Tôi bỏ phiếu chống, tất nhiên rồi! Chúng ta không thể tổ chức một kỳ Đấu trường Sinh tử nữa!”

“Sao lại không?” Johanna bẻ lại. “Với tôi thì xem ra rất công bằng. Snow còn có cháu gái nữa kìa. Tôi bỏ phiếu thuận.”

“Tôi cũng thế,” Enobaria đáp, gần như thờ ơ. “Lấy gậy ông đập lưng ông.”

“Đó là lý do chúng ta nổi dậy, nhớ không?” Peeta nhìn những người còn lại. “Annie?”

“Tôi bỏ phiếu chống theo Peeta,” cô nói. “Nếu Finnick ở đây thì anh ấy cũng sẽ làm vậy.”

“Nhưng anh ta đâu có ở đây, vì bọn mút của Snow đã giết anh ta rồi,” Johanna nhắc cô.

“Không,” Beetee lên tiếng. “Như thế sẽ tạo ra một tiền lệ xấu. Chúng ta phải thôi coi người khác là kẻ thù đi. Vào thời điểm này, chúng ta cần cam kết mới sống sót được. Không.”

“Chúng ta còn Katniss và Haymitch,” Coin nói.

26.5

Vậy ra là như thế này? Khoảng bảy mươi lăm năm trước? Một nhóm người ngồi bàn tròn bỏ phiếu khởi xướng ra Đấu trường Sinh tử? Có bất đồng ý kiến không? Có ai giải thích rằng phải nên nhân từ để rồi ý kiến đó bị gạt phăng đi bởi những yêu cầu đòi lấy mạng lũ trẻ các quận? Mùi hoa hồng của Snow cuộn lên xộc vào mũi tôi, xuống họng, siết chặt nó lại trong nỗi tuyệt vọng. Tất cả những người tôi yêu thương ấy đều đã chết, và chúng tôi đang thảo luận về kỳ Đấu trường Sinh tử kế tiếp nhằm tránh lãng phí mạng sống. Không có gì thay đổi cả. Sẽ không có gì thay đổi cả.

Tôi thận trọng cân nhắc các lựa chọn, nghĩ thấu mọi bề. Chăm chăm nhìn bông hồng, tôi nói, “Tôi bỏ phiếu thuận… vì Prim.”

“Haymitch, tùy thuộc vào ông đấy,” Coin nói.

Trong cơn giận dữ, Peeta nhắc đi nhắc lại với Haymitch về sự tàn bạo mà ông có thể dính líu, nhưng tôi cảm thấy Haymitch đang nhìn mình. Chính là khoảnh khắc này. Khi chúng tôi phát hiện ra chính xác thì chúng tôi giống nhau đến mức nào, và ông ta thực sự hiểu tôi ra sao.

“Tôi theo Húng nhại,” ông nói.

“Tuyệt. Vậy là thông qua,” Coin tuyên bố. “Vào vị trí chuẩn bị tiến hành hành quyết.”

Khi bà ta đi qua tôi, tôi giơ chiếc cốc chứa bông hồng lên. “Bà có thấy Snow đeo cái này không? Ngay trên ngực ấy?”

Coin mỉm cười. “Tất nhiên. Và tôi đảm bảo sẽ cho ông ta biết về Đấu trường.”

“Cảm ơn,” tôi nói.

Mọi người ào vào phòng, vây quanh tôi. Tôi được dặm phấn lần cuối, Plutarch thì tranh thủ hướng dẫn khi tôi được đưa ra cửa chính của dinh thự. Bùng binh Thành phố tràn ngập người đứng dọc ngõ phố. Bên ngoài, những người khác đã vào vị trí. Lính gác. Quan chức. Thủ lĩnh phiến quân. Người chiến thắng. Tôi nghe thấy những lời reo hò chứng tỏ Coin đã xuất hiện trên ban công. Thấy Effie gõ vai mình, tôi bèn bước ra ngoài ánh nắng mùa đông lạnh lẽo. Bước tới vị trí, cùng tiếng đám đông rú rít inh tai. Như đã được hướng dẫn, tôi xoay người để họ thấy một bên mặt, chờ đợi. Khi họ giải Snow ra cửa, khán giả phát điên lên. Ông ta bị trói quặt tay sau cột, nhưng việc này chẳng cần thiết nữa. Ông ta sẽ không đi đâu cả. Chẳng có chỗ nào mà đi. Đây không phải là cái sân khấu rộng lớn trước Trung tâm Huấn luyện mà là khoảnh sân hiên chật hẹp trước dinh tổng thống. Thảo nào không ai buồn bắt tôi tập luyện. Ông ta chỉ cách tôi chừng chục mét.

Tôi cảm thấy cung rung nhẹ trong tay. Với tay ra sau túm chặt mũi tên. Lên đây, nhắm vào bông hồng, nhưng quan sát mặt ông ta. Ông ta ho khù khụ, máu nhỏ giọt xuống cằm, cái lưỡi rắn liếm đôi môi sưng phồng. Tôi dò xét ánh mắt ông ta tìm kiếm một dấu hiệu cảm xúc mơ hồ nào đó, sợ hãi, ăn năn, giận dữ. Nhưng vẫn chỉ là cái vẻ nhạo báng từng kết thúc cuộc nói chuyện của chúng tôi lần trước. Như thể ông ta đang lặp lại những lời ấy. “Ô, cô Everdeen thân mến của tôi. Tôi tưởng là chúng ta đã thỏa thuận không nói dối nhau cơ mà.”

Ông ta nói đúng. Chúng tôi đã làm vậy.

Đầu mũi tên nâng lên. Tôi buông dây. Và Tổng thống Coin ngã khỏi thành ban công lao thẳng xuống đất. Chết.

Bình luận