Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Động Tâm Vì Em

Chương 3

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Đèn đường trước cổng trường mờ tối, khuôn mặt Tô Kiều ẩn hiển dưới ánh sáng, lớn chừng lòng bàn tay, ngũ quan hết sức tinh xảo.

Cô lười biếng dựa vào vách tường, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đang hút dở. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn Tần Hiển cười, trong nụ cười chứa biết bao phong tình vạn chủng, nhưng đôi mắt trời sinh lại thản nhiên, trong suốt như pha lê.

Tần Hiển có chút bất ngờ.

Anh nhìn cô chằm chằm, không nói gì.

Ngược lại, mấy bạn học ở bên cạnh lại bị vẻ kinh diễm ấy làm cho hoảng hốt vội hỏi: “Đây là ai vậy, A Hiển?”

Trong trường không phải không có nữ sinh xinh đẹp, nhưng với cô gái trước mặt này lại không giống nhau.

Cô gái này cười lên quyến rũ như yêu nữ, làm người khác sa vào, và trầm luân trong đó, không thể thoát ra.

Tô Kiều thấy Tần Hiển không nói lời nào, cô cười một tiếng, cúi đầu dập điếu thuốc trên tay, sau đó mới ngẩng đầu lên cười nói: “Không có ý gì khác, chỉ là muốn cám ơn cậu.”

Tần Hiển nhìn cô một cái, cự tuyệt. “Không cần.”

Nói xong, đi thẳng về phía trước.

“…” Tô Kiều bối rối. Cứ như thế bị cự tuyệt cô không biết phải ứng

phó thế nào.

Mấy nam sinh còn lại cũng sửng sốt, hoàn toàn không biết rõ sự tình, nhìn Tần Hiển một cái, lại nhìn Tô Kiều một cái, cuối cùng đuổi theo Tần Hiển: “A hiển____”

Vương Húc chạy lên, vỗ vai Tần Hiển hồ hời, “A Hiển, mỹ nhân vừa rồi là ai vậy?”

Tần Hiển mặt không biểu tình, lãnh đạm nói: “Không quen.”

Vương Húc mặt đầy không tin, “Không thể nào. Không quen sao người ta lại chạy đến muốn mời cậu đi ăn khuya.”

Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười hì hì: “Có phải người đang thầm theo đuổi cậu? Không phải nữ sinh trường mình chứ? Chưa thấy qua bao giờ?”

“…”

Đang vào thu, trời mát mẻ, ban đêm gió lớn, Tô Kiều đang trong kỳ nguyệt sự, thân thể phá lệ yếu ớt. Gió thổi một cái, không khỏi co rúm người, cô theo bản năng ôm lấy hai cánh tay.

Đã đến giờ tan học, từng đám học sinh tíu tít ra về, rất náo nhiệt.

Tô Kiều đi theo sau Tần Hiển, duy trì khoảng cách mười mấy thước. Anh cùng các học sinh khác giống nhau, đều mặc đồng phục mà xanh da trời xen trắng, nhưng thân hình cao 1m8 đứng giữa đám đông thu hút vô cùng nổi bật.

Tô Kiều chăm chú nhìn theo Tần Hiển.

Cách trường học 300 thước là bến xe bus, nhà Tần Hiển ở khu biệt thự của nhà giàu ở phía ngoại ô, nên tuyến xe khác mấy bạn học khác, đám nam sinh ở tram xe bus chia tay nhau.

Tuyến xe về thẳng nhà Tần Hiển rất ít, phải chờ một lúc.

Vai anh đeo balo màu đen, khẽ cúi đầu gọi điện thoại.

Ở trạm xe rất nhiều người đứng, Tô Kiều núp vào đám người cách anh hai, ba bạn học sinh.

Cách mấy người cô ngắm kĩ dáng vẻ của anh. Gò má hắn rất đẹp, như tạc tượng, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao, ngũ quan tinh xảo khiến người khác không thể rời mắt. Không chỉ Tô Kiều, mấy bạn nữ sinh xung quanh cũng nén nhìn hắn.

“Chút nhất định phải qua hỏi cậu ấy số điện thoại.”

Cô bạn bên cạnh giựt dây: “Đi đi a, tháng sau cậu ấy tốt nghiệp rồi, không hỏi liền không còn cơ hội đâu.”

Nữ sinh kia đỏ mặt: “Mình không dám, nếu bị cự tuyệt thì phải làm sao?”

“Cự tuyệt thì cự tuyệt, hay là… cậu viết thư tình cho cậu ấy, không cần bày tỏ trực tiếp sẽ không sợ.”

Mấy nữ sinh bên cạnh thì thầm to nhỏ, Tô Kiều vô tình nghe thấy, không khỏi bật cười.

Nữ sinh cấp 3 thật đơn thuần biết bao.

Tô Kiều đang cảm khái, một chiếc xe bus số 081 dừng trước bến. Cô theo bản năng nhìn về phía Tần Hiển. Tần Hiển cúp điện thoại, bước lên xe.

“A a a, Cậu ấy đi rồi kìa.” Mấy nữ sinh bên cạnh kích động có, nuối tiếc có, lo lắng có thầm hét lên.

Tô Kiều vòng qua các cô, leo lên xe.

081 người đi không nhiều, bên trong còn rất nhiều chỗ trống, Tần Hiển ngồi ghế thứ hai đếm ngược từ cửa lên, anh nhắm mắt, tựa hồ nghỉ ngơi.

Tô Kiều lướt qua anh, đi xuống ghế cuối cùng.

Một làn tóc dài quét qua tai Tần Hiển, mềm mại, ngứa ngáy. Anh ngửi được mùi hương gội đầu thơm nhàn nhạt. Anh mở mắt, đôi con ngươi đen nháy tựa như ẩn chứa tâm tình gì đó.

Cảm xúc mềm mại khi nãy thật lâu không tản đi

Xe bus đi tầm 40p, cuối cùng đã tới trạm cuối.

Tần Hiển đem ba lô khoác lên vai, nhanh chóng bước xuống xe.

Tô Kiều ngủ thiếp đi, xe dừng cũng không tình lại.

Tài xế gọi cô: “Em gái à, đến trạm cuối rồi.”

Tô Kiều giật mình tỉnh giấc, trong xe trống rỗng, Tần Hiển đã không thấy đâu. Tô Kiều vội vàng xuống xe.

Đã hơn 11h, đây vốn là khu biệt thự của những gia đình giàu có, lại nằm ở phía ngoại ô, giờ phút này quang cảnh vô cùng yên tĩnh, trên đường nửa cái bóng người cũng không thấy.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Gió lạnh thổi đến, Tô Kiều nhìn mặt đường trống rỗng, đột nhiên thấy hơi sợ.

Mới vừa rồi xe bus cũng mới rời đi, nơi này bỗng nhiên an tĩnh đến đáng sợ.

“Tôi khinh” Tô Kiều nhịn không được mắng người, “Đây là cái địa phương quỷ gì chứ!”

Tô Kiều tới thành phố được hai năm, phố lớn ngõ nhỏ nào mà nàng chưa đi qua, chỉ là chỗ này cô chưa từng đến, chung quanh hết thảy đều xa lạ.

Cô đi dọc bên lề đường đi bộ về phía trước, bên tai là tiếng gió gào thét.

Trừ tiếng gió, cái gì cũng không có.

Đèn đường lờ mờ rọi xuống càng làm không khí có chút quỷ dị.

Tô Kiều càng đi về phía trước đáy lòng càng hoảng sợ, cô theo bản năng ôm chặt hai cánh tay. “Nói đi là đi, cũng không lên tiếng chào hỏi một câu, nói thế nào cũng gọi là quen biết, đem mình vất ở cái địa phương quái quỷ này, cũng không sợ người ta xảy ra chuyện, tôi là có ý tốt chỉ muốn đưa cậu đi ăn, chạy cái gì mà chạy chứ…”

“Đúng.”

Tô Kiều đang lầm bầm mắng chửi ai đó vô lương tâm, sau lưng bỗng có tiếng nói, không kịp hoàn hồn cô sợ quá hét lên 1 tiếng. Quay đầu thì ra là kẻ vô lương tâm nào đó.

Tần Hiển đứng sau lưng cô, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa vào đèn đường gần đó. Anh đang cười, ánh đèn chiếu thẳng xuống người anh, bao bọc anh trong một vòng hào quang ấm áp, nụ cười vì thế cũng phá lệ tỏa sáng. Tô Kiều nhìn anh, tim bỗng “Thịch” một tiếng lạc nhịp.

Cô cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua nụ cười nào sạch sẽ, tinh khôi đến vậy, làm người đối diện không khỏi động lòng. “Cô đi theo tôi cả đoạn đường là muốn gì?” Tần Hiển nãy giờ vẫn đi theo sau lưng Tô Kiều nghe cô mắng chửi người. Anh nhìn nàng trêu ghẹo.

Tô Kiều rốt cuộc không phải nữ sinh nhỏ e thẹn, cô trấn đinh lại, kéo áo khoác cao đến cổ. Cách một thước, dõng dạc nói: “Không muốn làm gì cả, chỉ muốn nói 1 tiếng cám ơn cậu.”

Tần Hiển nhíu nhíu mày, nhìn cô.

Tô Kiều lại gần nói: “Tôi cũng có chút đói, bất quá nơi này nhìn thế nào cũng không giống có thể hóa ra một quán ăn khuya.”

Tần Hiển bình tĩnh nhìn cô, vẫn không nói chuyện.

“Gần đây có quán ăn chứ? Cậu có thể dẫn tôi đi được không?” Tô Kiều lại hỏi anh.

Dứt lời, cô bỗng nở nụ cười, tiến lại gần anh thêm mấy bước, giơ tay kéo cổ áo đồng phục của hắn: “Cậu coi như bồi tôi được không, ở khu vực này tôi cũng không có bạn bè nào.”

Tần Hiển nhìn cô, trong lòng run lên, ánh mắt bỗng nhiên trở lên rất sâu, trầm trầm, không biết đang nghĩ gì.

Tần Hiển đưa Tô Kiều xuyên qua hai con phố, trên con đường trống không bỗng xuất hiện một quán mì nhỏ.

Cửa tiệm không lớn lắm, nhưng rất sạch sẽ.

Muộn vậy rồi mà vẫn có khách, chủ quán rất vui vẻ, nhiệt tình chào mời: “Hai cháu muốn ăn gì?”

Tô Kiều nhìn về phía menu dán trên tường hồi lâu, quay đầu hỏi Tần Hiển: “Cậu muốn ăn cái gì?”

“Tùy cô”. Tần Hiển không quan trọng lắm, thuận tay kéo ghế ngồi xuống. Tô Kiều ngồi phía đối diện anh, ngẩng đầu nói với chủ quán: “Cho cháu hai bát mì thịt bò.”

“Được, chờ một lát.”

Cửa hàng chỉ có ông chủ cùng hai người nên rất yên tĩnh.

Tô Kiều sau khi quan sát một lúc, mới nói: “Nơi này tôi chưa tới bao giờ.”

“Vậy à.” Tần Hiển rót trà cho hai người.

“Cám ơn cậu.”

Tô Kiều lấy trong túi xách ra hộp thuốc, vừa vặn Tần Hiển đưa cho cô cốc trà nóng.

Tần Hiển trông thấy, vô thức hỏi: “Đó là gì?”

Tô Kiều bỏ hộp thuốc vào trong túi, ngẩng đầu nói: “Là thuốc giảm đau.”

Tần Hiển: “Cô cảm thấy không thoải mái?”

Tô Kiều ậm ừ: “Đau bụng kinh.”

Tần Hiển: “…”

Tần Hiền bỗng nhiên im lặng, cầm bình trà, cúi đầu rót thêm vào chén hán 1 cốc đầy.

Tô Kiều một tay chống cằm, cô hơi quay đầu, khóe môi cười mỉm, uể oải nói:

“Tôi là Tô Kiều, còn cậu?” Thanh âm của cô rất nhẹ nhàng, êm tai, nghe vào vô cùng dễ chịu.

“Tần Hiển.”

“Tần Hiển?” Tô Kiều lặp lại một lần, sau đó cười, “Êm tai.”

Tần Hiển giương mắt nhìn cô. Tô Kiều cùng anh mắt đối mắt. Một đôi con ngươi thanh tịnh giống màn đêm êm đềm, sạch sẽ. Khóe môi từ đầu đến cuối đều vương nụ cười, nếu như không phải chứng kiến tất thảy mọi chuyện, Tần Hiển có lẽ sẽ nghĩ cô gái này là một cô gái nhỏ bé vô âu, vô lo.

Thần xiu, quỷ khiến, anh hỏi cô: “Cô bao nhiêu tuổi?”

Tô Kiều có chút ngoài ý muốn, sau đó lại cười nhíu lông mày: “Làm gì nha? Đang muốn điều tra hộ khẩu?”

Tần Hiển: “…”

Tô Kiều thoáng ngồi thẳng, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trả lời hắn: “Tôi 19, khẳng định lớn hơn cậu.”

Ngừng lại, lại nói: “Bất quá tôi với cậu học cùng lớp, tôi đến trường trễ so với bạn bè cùng lứa.”

Tần Hiển giật mình, có chút không ngờ cô cũng là học sinh.

Nhưng chưa đầy nửa giây, Tô Kiều liền bổ sung: “Đó là nếu như tôi không bỏ học.”

Cô lại lấy từ trong túi ra bao thuốc lá, mời Tô Hiển: “Làm điếu không?”

Tần Hiển: “Không.”

Tô Kiều: “Tôi hút một điếu, phiền cậu không?”

Tần Hiển nhìn cô: “Đồ ăn sắp lên rồi.”

Tô Kiều “A” một tiếng, “tốt”.

Cô đem gói thuốc thả vào túi, rất nghe lời.

Chủ quán rất nhanh bưng lên hai tô mì, hai người an tĩnh ăn xong, từ tiệm mì đi ra đã là hơn 12h.

Tô Kiều đứng trước cổng tiệm mì, nhìn khu biệt thự sang trong đối diện: “Nhà cậu ở kia sao?”

Tần Hiền nhìn theo ánh mắt cô, khẽ “Ừ” một tiếng.

Tô Kiều cười, “Thật tốt.”. Cô có chút hâm mộ, nói: “Nhà tôi ở trên núi.”

Ngừng chút, lại nói: “Một ngọn núi rất lớn, rất hoang vu.”

Cô nhìn tòa biệt thự trước mắt lại như nhìn xuyên qua nó, thấy một nơi khác.

Tần Hiển nhìn cô, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.

Anh nhớ tới ban ngày đụng phải cô, rồi lại nghe được cuộc nói chuyện kia.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Lúc sáng, người kia là em trai của cô.”

Tô Kiều ừ một tiếng.

“Cô không thi đậu cấp ba?”

Trường cao trung Tần Hiển theo học là trường trung học tốt nhất toàn thành phố, điểm đầu vào rất cao.

Tô Kiều bật cười, cô ngẩng đầu, nhìn hắn: “Nhìn tôi giống một kẻ lười biếng, không chịu khó học hành lắm sao?”

Tần Hiển: “…”

Tô Kiều lại cười, thở dài: “Tôi không học, không có tiền để đi học.”

Tần Hiển nhíu mày: “Vậy em trai cô sao lại có thể đi học?”

Tô Kiều cười, nói đùa: “Có lẽ tôi là con nhặt về.”

Cô đi lên phía trước, hai tay đút túi áo khoác, “Ra đời sớm kiếm tiền cũng tốt, trên đời này ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có chính mình và tiền là đáng tin.”

“Kiếm tiền cũng không nhất thiết phải kiếm ở địa phương đó.”

Tô Kiều dừng bước, nghiêng đầu nhìn Tần Hiển.

Nụ cười trên mặt đã tắt, con ngươi đen nhanh, nhìn thẳng vào mắt Tần Hiển.

Tần Hiển cùng Tô Kiều mặt đối mặt “Rất nguy hiểm.”

Tô Kiều sững sờ, sau đó liền giật mình, nở nụ cười rất đẹp, cô cười đến xán lạn, hướng về phía Tần Hiển đi tới, áp sát vào mặt anh, bờ môi cơ hồ muốn áp vào đôi môi anh, “Cậu rất quan tâm đến tôi nhỉ?”

Tô Kiều đột ngột đến gần, Tần Hiên hơi cứng người.

Mái tóc mềm mại của cô tỏa ra hương thơm man mát nhàn nhạt, trong đêm khuya thanh lãnh có một hương vị mê người, khó cưỡng.

Tần Hiển như ngừng thở một nhịp, anh nhìn Tô Kiều, sắc mặt không tự giác sâu thêm mấy phần.

“Cám ơn cậu, tôi xin nhớ kĩ.”

Tô Kiều đứng rất gần Tần Hiển, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh.

Tay cô giữ chặt cánh tay anh, kìm lòng không đậu hướng người về phía trước.

Chung quanh không người, không có âm thanh nào khác, ngoài tiếng gió vấn vít thổi qua.

Hai người không ai nói chuyện, cũng không ai nhúc nhích. Có nhiều thứ trong đêm khuya tĩnh lặng, không một tiếng động đâm chồi.

Không biết qua bao lâu, ngược lại Tô Kiều rút lui, giãn khoảng cách với anh, cười nói: “Chỗ kia mặc dù nguy hiểm, nhưng kiếm được rất nhiều tiền.”

Cô lại bổ sung: “Tôi không có bằng cấp, không có nhiều lựa chọn công việc.”

Tần Hiển nhìn cô, không nói gì nữa.

Tô Kiều lui về sau, hướng Tần Hiển phất tay: “Cậu trở về đi, tôi cũng phải đi rồi.”

Cô xoay người, đi về phía trước một đoạn, lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu: “Y phục của cậu còn để ở nhà tôi, hôm nào tôi sẽ mang qua trả cậu.”

ÁoTần Hiển cho cô mượn tối hôm qua, cô còn chưa kịp giặt.

Tần Hiển vốn muốn nói “Không cần.” nhưng nhìn cô, không hiểu sao anh trả lời một câu: “Ừm.”

Bình luận
× sticky