Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Động Tâm Vì Em

Chương 40

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Từ lúc Tần Hiển nói muốn dẫn cô đến ra mắt ông nội, Tô Kiều cả buổi chiều đều ở quanh quẩn ở trong phòng hết thu thập cái này, lại sắp xếp cái kia, hết gội đầu, lại tắm rửa, còn cẩn thận tẩy sạch sơn móng tay.

Tần Hiển bởi vì công ty có một số công văn, giấy tờ cần duyệt nên đã đến công ty, 4h30 mới trở về, kết quả vừa vào nhà liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bing bing, bang bang, anh không khỏi nhíu mày, khóa cửa lại đi lên lầu.

“Tô Kiều” anh hướng phòng Tô Kiều gọi.

Tô Kiều “Ài” một tiếng, “Anh về rồi à” đáp lấy lệ, rồi không nói gì thêm.

Anh một đường đi thẳng đến phòng Tô Kiều, nhưng đến cửa liền giật mình. Trên giường, trên bàn, trên đất la liệt quần áo, váy vóc, trên bàn trang điểm cũng bày loạn đủ thứ đồ lung tung.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Hiển run run nửa ngày hỏi: “Tô Kiều….Em đang làm gì vậy?”

Tô Kiều vừa vặn từ trong tủ quần áo lôi ra một bộ váy len màu trắng, ngẩng đầu hỏi Tần Hiển, “Ông nội anh thích cháu gái ăn mặc kiểu nào?”

Tần Hiển: “…”

Không đợi Tàn Hiển trả lời, Tô Kiều lại từ ngăn tủ lôi ra một bộ váy búp bê tương đối thục nữ, màu sắc nhẹ nhàng, “Chắc là thích kiểu này rồi.”

Cô bình thường toàn mặc quần áo tối màu, lục tung hết tủ quần áo mới tìm được vài bộ màu sáng, nhẹ nhàng kiểu thiếu nữ, quả thật không dễ dàng.

“Vẫn là thế này tốt hơn.” cô lại cầm lên một chiếc áo len màu xanh nhạt, quỳ gối trước tủ quần áo, giương mắt nhìn Tần Hiển, “Anh cho chút ý kiến đi.”

Tần Hiển đau đầu, lại nhịn không được cười, “Em cho anh cơ hội nói chuyện sao?”

Từ khi vào cửa đến giờ, chỉ có cô gái nào đó tự nói, tự trả lời, căn bản không cho anh cơ hội nói câu nào?

Tô Kiều cầm quần áo cất lại vào trong tủ, suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu: “Nếu không chúng ta đi mua vài bộ tương đối dễ nhìn đi?”

Tần Hiển đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vào ánh mắt cô nói: “Tô Kiều, đừng khẩn trương.”

Tô Kiều liếc anh một cái, muốn nói cái gì, bờ môi động đậy, lại không mở miệng.

Cô từ dưới đất đứng lên, đi đến bên giường, thất thần nghĩ một lát. Thời điểm Tần Hiển đến bên nắm chặt tay cô, Tô Kiều ngước mắt lên nhìn anh, “Tần Hiển, em không muốn đi.”

Tần Hiển ngồi xổm trước mặt Tô Kiều, cầm tay cô, nghe cô nói vậy thì nhìn cô một lát, không lên tiếng.

Sắc mặt Tô Kiều nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tần Hiển nói: “Không đi có được không?”

Ông nội Tần Hiển chắc chắn sẽ không thích cô, cô không đi cũng có thể tưởng tượng ra được.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Hiển nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, gật gật đầu, “Được, em không vui thì không đi nữa.”

Tô Kiều nhìn anh, nửa ngày, “…Vẫn là đi đi.”

Chết sớm siêu sinh sớm, cô và ông nội của Tần Hiển sớm muộn cũng phải gặp nhau.

“Anh chọn giúp em một bộ quần áo đi.”

Tô Kiều đứng lên chỉ vào tủ quần áo,”Giúp em chọn một bộ. Nếu không chọn được ở dưới lầu cũng có một phòng quần áo nữa.”

Tần Hiển nói: “Em thích là được, không cần để ý đến sở thích của mọi người.”

Anh lấy ra từ trong tủ một bộ quần áo đen, đưa cho Tô Kiều: “Em bình thưởng hay mặc như thế nào thì giờ cứ mặc như vậy.”

Tô Kiều nghe Tần Hiển nói vậy, cuối cùng vẫn mặc như bình thường cô vẫn mặc.

Một chiếc váy len dài màu gạo, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu xám. Vì muốn để mình nhìn có tinh thần, nhanh nhẹn hơn nên cố búi tóc cao, bổ đeo một chiếc khăn nhung màu lam nhạt.

Lúc cô đi xuống, Tần Hiển đang ngồi trên ghế sa lon gọi điện thoại.

Nhìn thấy Tô Kiều đã xuống, anh khẽ gật đầu, nói với người trong điện thoại: “Cháu sẽ về sớm, Chung thúc.”

Cúp điện thoại, Tô Kiều đứng ở trước mặt anh hỏi: “Mặc thế này được chứ?”

Tần Hiển cười: “Rất đẹp.”

Anh đứng lên, giữ chặt tay Tô Kiều, “Đi thôi.”

Hai người cùng đi ra ngoài. Trên đường về nhà Tần Hiển, Tô Kiều có một cảm giác kì lạ, tựa như đây là một giấc mộng.

Cô ngồi trong xe, một mực nhìn Tần Hiển.

Hai ngày trước, cô còn tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại Tần Hiển nữa. Ai ngờ hiện tại cô lại cùng Tần Hiển đi về nhà gặp người nhà.

Cô cảm thấy hết thảy đều hoàn mỹ giống như không thực.

Cô nhìn Tần Hiển bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật bình yên, an toàn.

Tô Kiều nhìn Tần Hiển chăm chú, thậm chí quên cả nháy mắt, Tần Hiển không khỏi cười, “Em đừng nhìn anh chằm chằm như vậy.”

“A” Tô Kiều hoàn hồn, “Thì sao?”

Tần Hiển nói: “Ảnh hưởng anh lái xe.”

“…”

Tô Kiều cả đường đều khẩn trương, nhưng khi càng đến gần Tần gia cô càng tỉnh táo.

Những năm nay có sóng gió, khó khăn nào chưa trải qua, tựa hồ không còn gì đủ để cô cảm thấy sợ hãi.

Huống chi 8 năm trước dù gì cũng gặp qua mẹ của Tần Hiển, cô vẫn vượt qua được đó thôi.

Xe dừng lại lại dinh thự nhà Tần Gia, Tần Hiển nắm chặt tay cô.

Tô Kiều giương mắt nhìn anh, nhịn không được cười, “Tần Hiển em không khẩn trương.”

Bởi vì đến thăm lão nhân gia đang bệnh, nên hai người có mua một giỏ hoa quả trên đường đến.

Xe dừng lại trước cổng tòa biệt thự. Chung thúc sớm đã đứng chờ ở cửa, thấy xe Tần Hiển ở xa xa, đã lập tức đi lên nghênh đón, “Cậu chủ đã về.”

Tần Hiển từ trong xe đi xuống, “Ông nội đã đỡ chút nào chưa?”

“Đã đỡ hơn rồi, sáng đến giờ lão gia vẫn luôn ngóng trông ngài đến.” Chung thúc tươi cười trả lời.

Tần Hiển vòng qua đầu xe, đi đến tay lái phụ, mở cửa xe, đưa một tay đỡ Tô Kiều, dịu dàng nói: “Xuống thôi.”

Tô Kiều đưa tay cho anh, lập tức được anh nắm chặt. Tô Kiều một tay cầm giỏ hoa quả được anh dìu bước xuống, Tần Hiển giúp cô xách, tay còn lại nắm lấy tay cô nói: “Nào đi thôi”

Tô Kiều ừ một tiếng, nắm tay anh bước về phía dinh thự. Chung thúc đứng một bên choáng váng, nhìn thiếu gia lạnh lùng nhà mình nắm tay người phụ nữ lạ mặt kia, lại còn vô cùng săn sóc, cả kinh nửa ngày không nói lên lời.

Cái này… cái này là sao?

Chung thúc nghĩ đến tình huống trong phòng lúc này, đột nhiên hoàn hồn, đã thấy Tần Hiển mở cửa bước vào.

Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt, Tần lão thái gia ngồi trên ghế salon bên cạnh ông là một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp.

Những người họ hàng ngồi chung quanh Tần lão thái gia nói chuyện phiếm, không khí hòa thuận, vô cùng vui vẻ.

Tần Hiển đứng ngoài cửa, không khỏi chau mày.

Tô Kiều càng mờ mịt, không biết giờ phút này là tính huống gì.

Không phải Tần Hiển nói ông nội bị ốm sao, vậy vị lão gia tóc trắng khuôn mặt hồng hào, dáng vẻ quắc thước, căn bản không có chút dáng vẻ của người bệnh đang ngồi giữa phòng là ai?

“Anh họ!” Lương Dật đứng dậy đầu tiên, từ trên ghế đứng lên. Nhưng mà khi vừa nhìn thấy người bên cạnh Tần Hiển, lập tức không nói ra lời.

Tần lão thái gia giờ phút nhìn thấy Tần Hiển cũng hiển nhiên thấy Tô Kiều đứng bên cạnh anh, lại nhìn thấy anh đang nắm chặt tay cô gái đi cùng, sắc mặt lập tức trầm xuống, trừng mắt nhìn Tần Hiển một cái, không nói một câu.

Không khí hòa hợp, vui vẻ trong phòng khách bỗng chốc đóng băng, căng thẳng cực điểm. Nhất thời cả phòng an tĩnh như tờ không một âm thanh.

Tần Hiển đứng tại cửa ra vào, ngừng mấy giây, sau đó nắm tay Tô Kiều bước vào nhà, “Ông nội thân thể ông thế nào rồi?”

Tần lão thái gia hừ một tiếng: “Thân thể tôi tốt cậu liền không vui đúng không?”

Từ lúc bước vào thấy ông nội êm đẹp ngồi tán gẫu với con cháu, Tần Hiển đã hiểu ông giả bệnh lừa anh về.

Lại nhìn thấy cô gái xa lạ ngồi cạnh ông, anh lập tức hiểu dụng ý của lần này được gọi về.

Anh nắm tay Tô Kiều chặt hơn, dẫn cô đến trước mặt Tần lão thái gia, “Nghe nói ông bệnh, cháu cố ý dẫn Tô Kiều đến thăm lão nhân gia. Nhưng thân thể ông đã khỏe hơn, quả là thật tốt. Vừa vặn cháu xin phép ra mắt ông cùng cả nhà, đây là Tô Kiều, bạn gái của cháu.”

Rồi không để Tần lão thái gia có cơ hội nói chuyện, quay qua nói với Tô Kiều: “Tô Kiều, em chào ông nội đi.”

Tô Kiều run lên, nhìn lão nhân gia ngồi chính giữa vô thức kêu lên: “Ông nội.”

Tần lão thái gia hừ một tiếng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Tô Kiều trong lòng nhói một cái, muốn lập tức rời khỏi đây.

“A Hiển trở về rồi, vừa vặn có thể…” Tần phu nhân nãy giờ ở dưới nhà bếp chi huy người làm chuẩn bị bữa tối, nghe thấy người hầu báo con trai đã trở về, lúc này mới từ trong bếp đi ra, nhưng vừa mới đi đến phòng khách, nhìn thấy Tô Kiều, trong nháy mắt cả người bà căng cứng tại chỗ, khuôn mặt trắng bệch.

Tần Hiển nhìn thấy mẹ, nắm tay Tô Kiều nói: “Mẹ đến rất đúng lúc, con giới thiệu một chút, đây là Tô Kiều, là con dâu tương lai của mẹ.”

Anh tạm ngưng, mắt sâu sắc mấy phần, nhìn chằm chằm bà, gằn từng chữ: “Mẹ đã gặp qua a?”

Bà năm đó đuổi Tô Kiều đi, Tần Hiển đã biết, giờ phút này đối mặt với đôi mắt chất vấn của con trai bà không tự giác chột dạ, chỉ nhìn Tần Hiển không nói một câu.

Tô Kiều lần đầu gặp mặt người nhà Tần gia, có thể nói là xấu hổ cực điểm.

Không có người nào chào hỏi cô, cũng không có ai để ý đến cô.

Dù sao hiện tại ở tròng phòng còn có một cô cháu dâu tương lai do đích thân Tần lão thái gia chọn vẫn đang ngồi đây.

Đều là nhìn mặt người mà sống, các cô chú, họ hàng thân thích đón ý của Tần lão thái gia, đối với Lý tiểu thư phá lệ nhiệt tình, Tần lão thái gia cũng thân thiết trò chuyện với Lý Tình, hỏi hạn cô học đại học nào, ngày thường thích làm gì, công việc thế nào… hoàn toàn coi Tô Kiều không tồn tại.

Nhưng may mắn thay, có Tần Hiển từ đầu đến cuối đều ở cạnh cô, cùng cô trò truyện.

Tất cả mọi người xem Tô Kiều như không tồn tại, Tần Hiển liền xem bọn họ như không tồn tại.

Tô Kiều cảm thấy xấu hổ, nhưng kỳ quái lại không cảm thấy khó chịu.

Cô thậm chí còn có chút muốn cười, cảm thấy hành vi của Tần Hiển thật ngây thơ, nhưng đáy lòng lại cảm thấy ấm áp, cô có thể cảm nhận được sự sủng ái, che chở của anh dành cho mình.

Cho dù cả gia tộc anh đều không thích cô, chỉ cần anh thích cô là đủ.

Tất cả mọi người nhiệt tình vây quanh tiểu thư nhà Lý gia, Tô Kiều và Tẩn Hiển ngồi trên sofa ở một góc khuất.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Kiều bỗng nhiên cười, hai tay nắm tay anh, nhỏ giọng nói: “Tần Hiển, anh thật tốt.”

Tần Hiển nhẹ cười, thấp giọng nói: “Chờ ăn cơm xong chúng ta liền trở về.”

Tô Kiều gật đầu, đôi mắt cong cong, đáp: “Được.”

Tần lão thái gia mặc dù một mực chăm chú nói chuyện vs Lý Tình, nhưng đôi mắt vẫn thi thoảng lướt qua nơi Tô Kiều và Tần Hiển ngồi.

Nhìn thấy hai người bọn họ một mực ngồi chỗ đó thì thầm, hoàn toàn không coi ông ra gì, thì tức giận đến dựng ngược râu.

Ông hảo hảo chăm chút cho Tần Hiển, dành cho anh những điều tốt đep nhất, lại đem thế gia tôn nữ mời về nhà, kết quả xú tiểu tử này thế mà lại cho ông một màn này. Cái này, ông biết nói chuyện thế nào với bằng hữu!

Vì vậy ông ở bên này càng thêm nhiệt tình với Lý Tình, “Tiểu Tình ngày thường con có hứng thú với cái gì?”

Lý Tình là điển hình chuẩn mẫu của tiểu thư khuê các, quy củ ngồi bên cạnh Tần lão thái gia, hai tay đặt nhẹ nhàng trên đầu gối, cười lên khóe môi hơi nhếch, không để lộ răng, nhẹ nói: “Ngày thường cháu thích đánh dương cầm, thi thoảng đọc sách và học trà đạo.”

Tần lão thái gia lập tức nói: “Đánh đàn à, A Hiển nhà chúng ta cũng rất thích đánh đàn, có thời gian hai cháu có thể cùng…”

“Tám năm rồi cháu không đánh đàn, ông nội.”Tần Hiển lập tức dội cho ông lão một chậu nước đá.

Lão thái gia tức đến nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu sang phía anh hung hăng trừng mắt một cái.

Tần Hiển mặt vẫn dửng dưng như cũ.

Tô Kiều ngồi bên cạnh nín cười.

Là ai lần trước còn nói muốn dạy cô đánh đàn.

Điện thoại của Tần Hiển đột nhiên vang lên, hắn nhìn màn hình, ghé tai nói với Tô Kiều: “Anh ra ngoài nói chuyện điện thoại, rất nhanh quay lại.”

Tô Kiều gật đầu: “Ừ anh đi đi.”

Tần Hiển cầm điện thoại đi ra bên ngoài.

Tần Hiển vừa đi, mình Tô Kiều ngồi lại bỗng cảm thấy không được tự nhiên.

Ông nội Tần Hiển cùng đối tượng kết hôn được chọn của Tần Hiển ngồi nói chuyện phiếm. Tô Kiều ngồi một góc, buông thõng mắt, lắng nghe.

“Đúng rồi, nghe ông cháu nói cháu tốt nghiệp đại học Stanford, hiện tại cháu đang làm việc ở đâu.”

Lý Tình nói: “Trước đó cháu làm việc tại Phố Wall, nửa năm trước về nước, bây giờ cháu đang làm tại công ty gia đình.”

Lão thái gia gật đầu, “Không sai, nhưng cháu vẫn nên giữ gìn sức khỏe bản thân một chút, ta thật không nỡ nhìn cháu giống như A Hiển vậy, làm việc đến mạng cũng không cần.”

Lý Tình khẽ cười: “Cám ơn gia gia, cháu sẽ chú ý.”

Ông nội Tần Hiển không biết nghĩ gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Kiều đang ngồi: “Cô kia, cô tốt nghiệp trường nào?”

Câu chuyện đột nhiên ném lên đầu Tô Kiều, cô có chút sững sờ, vô ý thức trả lời: “Nhà cháu rất nghèo, không có tiền đi học…”

“Không đi học?” Tần lão thái gia vừa nghe thấy thế đã lập tức nhíu mày.

Tô Kiều nhìn Tần lão thái gia phản ứng như thế, câu còn lại đột nhiên bị nghẹn ở họng.

“Nhưng cháu mấy năm nay…”

“Cha, mời cha xuống dùng bữa.” Lúc này một người phụ nữ trung niên từ phòng bếp đi ra.

“Đi thôi đi thôi, ăn cơm.” Lão gia tử xử lấy quải trượng từ trên ghế salon đứng lên.

Lý Tình vội vàng đỡ lấy ông “Gia gia chậm một chút.”

Lão gia tử cười ha hả, “Đi thôi, đi thôi.”

Các thân thích tất cả đều đứng lên, một đoàn người lần lượt hướng phòng ăn đi đến.

Tô Kiều trố mắt ngồi ở nơi đó, một lát sau, cũng đứng lên, hướng bên ngoài đi.

Tần Hiển nói chuyện điện thoại xong, mới vừa từ bên ngoài trở về.

Nhìn thấy Tô Kiều, kéo tay cô, “Sao thế? Muốn đi ra ngoài sao?”

Tô Kiều lắc đầu, mỉm cười, “Không có, đã đến giờ ăn cơm, em ra gọi anh.”

Tần hiển ừ một tiếng, kéo tay cô, đi về hướng phòng ăn.

Trên đường, bỗng nhiên nói: “Anh không biết tình hình hôm nay lại như thế, cô gái kia anh chưa từng gặp qua.”

Tô Kiều ngơ ngác một chút, ngẩng đầu nhìn Tần hiển.

Tần Hiển dừng bước chân, chăm chú nhìn cô, lại giải thích, “Trước đây, chưa gặp bao giờ, cũng chưa từng nói chuyện qua.”

Tô kiều nhìn xem anh, không khỏi cười cười, nhẹ nói: “Em biết, em đâu có ghen.”

Tần Hiển ánh mắt thật sâu sắc nhìn chằm chằm cô.

Tô kiều thấy ánh mắt ai đó không đúng lắm, hỏi: “Thế nào?”

Tần Hiển nhìn cô chằm chằm thật lâu, từng chữ từng chữ, thấp giọng nói: “Anh hi vọng em ghen một chút.”

Bình luận