Sau khi ông nội Tần đi, cả một buổi chiều Tô Kiều trong lòng không yên.
Câu nói cuối cùng của ông cứ văng vẳng trong đầu cô, cảm thấy có chút không thật.
Loại cảm giác không chân thực này theo cô đến tận đêm khuya về nhà cũng không tiêu tán.
Ông nội Tần nói những gì cô đều không nhớ kĩ, chỉ nhớ duy nhất câu cuối cùng kia: “Ta khi nào nói muốn cô chia tay với A Hiển?” cứ vương vấn mãi trong đầu, trong lòng cô.
Tô Kiều nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định tối mai sẽ ghé qua dinh thự Tần gia. Chỉ cần ông nội Tần không bắt cô chia tay Tần Hiển là được, tất cả những cái khác cô đều không cần.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện gặp ông nội Tần, sợ Tần Hiển lo lắng, nên cô không báo cho anh. Lấy tính cách của anh, cô còn không hiểu, nếu cô cho anh biết cô đi gặp ông nội anh, đoán chừng sẽ mặc kệ tất cả lập tức bay về.
Thực tế cô cảm thấy sự tình có vẻ không quá căng thẳng. Buổi tối ngày hôm sau, cô đúng giờ hẹn có mặt tại dinh thự của Tần gia. Chung thúc sớm đã chờ ở cửa, thấy Tô Kiều dừng xe, lập tức tiến lên, mặt mày tươi cười đón cô.
Tô Kiều dừng xe, thong thả đẩy cửa xe bước xuống.
Chung thúc cười bảo: “Tô tiểu thư, lão gia đang chờ cô đã lâu.”
Tô Kiều gật đầu nhàn nhạt cười đáp lại ông.
Chung thúc nói: “Cô đi theo tôi.”
Nói xong liền đúng mực dẫn đường.
Đây là lần thứ hai Tô Kiều đến nhà ông nội của Tần Hiển.
Có lẽ bởi vì những điều cần nói đều đã nói cho nên trong lòng vô cùng bình thản, không có chút khẩn trương nào.
Cô đi theo Chung thúc tới cửa, người hầu lấy dép lê, muốn giúp để lên mặt sàn nhà giúp cô.
“Cám ơn.” Cô vội khom người tiếp được, “Tôi tự mình đi được.”
Ông nội Tần ngồi trên salon nhìn Tô Kiều, thấy cô cúi xuống tự thay giày, nói chuyện với người hầu trong nhà cũng rất lễ độ, khiêm nhường, trong mắt có một tia tán thưởng.
Hôm nay cùng hôm trước không giống nhau, lần trước tất cả họ hàng nhà Tần gia đều tới, hôm nay cả tòa nhà yên lặng, sâm nghiêm, ngoại trừ người hầu, thì cũng chỉ có một mình ông nội Tần nghiêm nghị đang ngồi trên ghế salon.
Tô Kiều thay dép xong, không tự ti không xiểm nịnh đi vào, đứng trước bàn trà, hướng ông nội Tần lễ phép chào hỏi: “Cháu chào ông ạ.”
Ông nội Tần ngước mắt nhìn cô, thần sắc so với hôm qua hiền lành hơn nhiều, nói: “Ngồi đi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Kiều gật đầu, ngồi xuống ghế salon bên cạnh ông.
Ông nội Tần nhìn chằm chằm Tô Kiều một hồi, mới nói: “Biết ta tìm cô đến có việc gì không?”
Tô Kiều lắc đầu, thẳng thắn nói: “Chỉ cần không phải việc chia tay với Tần Hiển là được ạ.”
Ông hừ một tiếng: “Nếu là thì sao?”
Tô Kiều thần sắc bình tĩnh, nhìn ông nội Tần, mười phần nghiêm túc nói: “Vậy cháu xin phép cáo từ.”
Ông nội Tần bị Tô Kiều chọc giận: “Nếu ta không đồng ý, cô nghĩ có có thể đem cháu trai ta chạy được sao?”
Tô Kiều không lên tiếng, an ổn ngồi ở đó.
Ông nội Tần trừng mắt một chút, sau đó mới đưa cho cô một tập văn kiện, “Cô xem qua cái này trước đi.”
Tô Kiều sửng sốt một chút, không khỏi hạ lông mày. Sẽ không phải là cái gì đó như điều kiện để cô chia tay Tần Hiển chứ?
Cô không nói mấp máy môi dưới, đưa tay nhận lấy.
Nhưng vừa lật trang thứ nhất, cô liền ngây người.
Cô vô thức lật vài trang nữa, tất cả đều là danh sách vật tư cô đã quyên cho các trường ở vùng núi.
Cô ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn ông nội Tần trước mặt: “Ông đây là ý gì?”
Ông nội Tần vẫn nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới nói: “Cô tại sao phải làm chuyện này?”
Tô Kiều cúi đầu, khép văn kiện lại, nói: “Có tiền nên làm thôi ạ.”
Giọng của cô rất nhẹ nhõm, tựa như việc cô đã làm không có gì quan trọng, chỉ tiện tay làm cho vui.
Ông nội Tần nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên hỏi: “Lần trước cô nói, cô không đi học vì nhà nghèo, không có điều kiện đi học?”
Tô Kiều vâng một tiếng, không dư thừa.
Lão thái gia tự nói, tự trả lời: “Ta có phái người về quê cô điều tra, nghe hiệu trường cùng các giáo viên ở trường nói, thời điểm học sơ trung cô học rất giỏi, cấp ba thi đỗ trường trọng điểm cao trung chỗ A Hiển theo học.”
Rất nhiều chuyện cũ, Tô Kiều căn bản chưa bao giờ nhớ lại, giờ phút này bị khơi lại, trong lòng có chút khó chịu, ngực cô nghẹn lại, không biết phải nói gì lúc này.
Cô hồi lâu không trả lời, chỉ từ tốn cầm cốc trà trên bàn bưng lên. Mắt cô buông thõng, trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: “Là kém may mắn một chút là có thể học cao trung. Cháu sinh ra ở vùng núi nghèo khó, chỉ có đọc sách, đi học mới có thể cải vận, cho nên hồi đó cháu rất chăm chỉ học hành, nghĩ chỉ cần thêm cố gắng 3 năm cao trung, thi vào một đại học danh tiếng, tốt nghiệp xong liền có khả năng làm giảng viên, hoặc bác sĩ, chăm chỉ làm việc, để dành tiền là có thể mua được một căn nhà ở thành phố, tiếp tục sinh sống…”
Đây là ước mơ thuở bé của cô, không vĩ đại nhưng vì ước mơ đó mà cô đã cố gắng rất nhiều năm. Thẳng đến khi tốt nghiệp trung học, cô bị buộc phải đi một con đường hoàn toàn trái ngược.
“Nhưng về sau cô lại đi làm việc, bỏ ngang việc học.” Ông nội Tần nhìn Tô Kiều, trong mắt mang theo chút thương cảm.
Tô Kiều gật gật đầu. “Vâng.”
“Cô khi đó bao tuổi?”
Tô Kiều trả lời: “Mới 16 ạ.”
Lão thái gia trầm mặc một lát, sau đó mới mở miệng nói: “16 tuổi, tuổi này những đứa trẻ nhà khác vẫn còn đang ở trong lòng cha mẹ nũng nịu đấy.”
Tô Kiều rũ mắt không lên tiếng.
“Bởi vì trước cô không có cơ hội được đi học, cho nên bây giờ mới cố gắng quyên góp từ thiện cho các trẻ em vùng núi?” Ông nội Tần nhìn Tô Kiều, ánh mắt bỗng hiền lành, thương mến tựa như nhìn đứa cháu gái nhỏ của mình.
Tô Kiều gật đầu: “Cứ xem là như vậy đi ạ.”
Lão thái gia tử nhìn tập tài liệu, trầm mặc một lát, mới nói: “Cô vậy mà lại rất hiền lành tốt bụng.”
Tô Kiều không lên tiếng, vẫn ngồi im lặng.
Lão thái gia lại hỏi: “Đã ăn cơm tối chưa?”
Tô Kiều sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Cháu đã ăn ở trong cửa hàng rồi.”
“Ta còn chưa ăn.” Nói rồi, ông vịn vào quải trượng từ trên ghế đứng dậy, “Nào qua đây ăn cơm với ông già này nào.”
Một bên Chung thúc vội vàng tiến lên đỡ lấy ông.
Tô Kiều sững sờ ngồi trên ghế, bất động mất mấy giây, thấy Chung thúc đỡ ông nội Tần đến phòng ăn, mới đứng dậy chạy theo phía sau.
Trên bàn ăn tất cả đều là thực phẩm hữu cơ tốt cho sức khỏe, có điều thoạt nhìn hơi thanh đạm.
Lão thái gia nhìn đến nhíu mày, ngẩng đầu trừng mắt với Chung thúc, “ Chẳng phải hôm qua ta nói với anh, cho nhà bếp nấu chút đồ ăn mặn sao, mấy ngày trời đều cho ăn toàn rau quả, ta cũng đâu phải cao tăng.”
Tô Kiều ngồi bên cạnh nghe vậy nhất thời không nhịn được bật cười.
Ông nội Tần quay đầu nhìn cô.
Tô Kiều cố gắng thu liễm thần sắc, nghiêm trang nói: “Đây đều là thực phẩm hữu cơ, tốt cho sức khỏe.”
Ông nội Tần khoát tay, “Ngày nào cũng như ngày nào, đến chán.”
Nói xong, chợt nhớ đến cái gì, nói với Tô Kiều: “Cô không phải đang mở cửa hàng sao, được quá, đi đi, làm cho ta hai phần đồ ăn khác.”
Tô Kiều kinh ngạc: “…Giờ luôn ạ?”
ông nội Tần trừng mắt: “Giờ không được sao?”
Tô Kiều: “…”
Tô Kiều lần thứ hai đến nhà họ Tần, nói chuyện với ông nội Tần một hồi, giờ đang đứng trong bếp nấu vài ba món cho ông. Cô làm đơn giản một phần rau xào, một đĩa thịt om cà, một chén canh đậu hũ hải sản.
Lão thái gia ăn hết sức hài lòng vui vẻ, còn phá lệ ăn thêm hai bát cơm, canh cũng uống hết, đồ ăn không món nào còn thừa.
Ăn xong còn không quên giơ ngón cái với Tô Kiều: “Không tệ, lão già ta rất lâu rồi không ăn ngon như vậy.”
Tô Kiều cười cười: “Ông thích là tốt rồi.”
Cơm nước xong xuôi, Tô Kiều đánh cờ với ông, đến 10h tối mới tạm biệt ông lão ra về.
Chung thúc tiễn cô đến tận xe, vẻ mặt tươi cười: “Tô tiểu thư lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.”
Tô Kiều gật đầu cảm ơn: “Cám ơn Chung thúc, cháu đi đây.”
Trên đường về nhà, tâm tình Tô Kiều hết sức vui vẻ.
Nếu như nói hôm qua cô có chút không hiểu rõ, thì nay cô hoàn toàn cảm thấy rõ ràng, ông nội Tần có lẽ đã tiếp nhận cô rồi.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô bắt máy, âm thanh trầm ấm của Tần Hiển vang lên trong xe: “Em đã ngủ chưa?”
Tô Kiều cười: “Chưa ngủ, em đang lái xe.”
Đầu bên kia điện thoại, Tần Hiển vừa mới xong công việc, đang ngồi trong văn phòng nghỉ ngơi, nghe vậy nhíu mày: “Ở đó đã hơn 10h đêm, sao vẫn còn ở bên ngoài.”
Tô Kiều cong cong mắt, ngữ khí nhẹ nhàng, “Anh đoán xem em vừa đi chỗ nào?”
Tần Hiển suy nghĩ một lát, nói: “Đoán không ra.”
Tô Kiều cười, “Em mới từ nhà ông nội trở về.”
Tần Hiển cơ hồ là lập tức bật dậy khỏi ghế, nắm chặt điện thoại, thần sắc khẩn trương, “Em đi gặp ông nội? Anh không phải đã nói…”
“Không có việc gì, ông nội không làm khó gì em cả.”
Tần Hiển nhíu mày: “Thật?”
Tô Kiều gật gật đầu: “Thật, ông nội rất tốt.”
“Đúng rồi, chừng nào anh về?”
Tần Hiển nói: “Có lẽ là ngày kia.” Nói xong, tiếp tục quay về vấn đề kia, “Em đi gặp ông nội, ông nói gì với em? Có lời nào khó nghe…?”
Tô Kiều nghe ra ý khẩn trương trong lời nói của Tần Hiển, cười nói: “Không có, thật không có mà, ông nội bảo em làm cho ông mấy món ăn, còn cùng ông đánh cờ một lát.”
“Cái gì?”
“Em cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà là thật, có vẻ ông cũng không có ghét em.”
Tần Hiển hồi lâu không nói gì, nhíu mày.
“Tần Hiển?” Tô Kiều hồi lâu không nghe thấy thanh âm của Tần Hiển vô thức gọi.
Tần Hiển nhanh chóng trả lời: “Ừ anh vẫn đang nghe.”
Tô Kiều nghe thấy thanh âm của Tần Hiển, lại nói: “Ngày kia mấy giờ anh về đến nơi?”
Tần Hiển: “Chắc phải buổi tối.”
“Cụ thể tầm mấy giờ?”
Tần Hiển nghe, trong mắt rốt cuộc tràn ra ý cười: “Làm sao? Em muốn đến đón anh đấy à?”
Tô Kiều vui vẻ nói, “Được không?”
Tần Hiển cười, “Cầu còn không được.”
Tô Kiều cong cong mắt, “Vậy anh xác định thời gian, sau đó nhắn lại em nhé.”
Tần Hiền ừ một tiếng, cười cười: “Được, em đến nhà chưa?”
Tô Kiều: “Vừa đến, anh cúp máy đi, em lên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi đây.”
Tần Hiển gật đầu, “Ừ em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Tần Hiển nháy mắt thu lại, lập tức gọi điện cho ông nội anh.
Hiện tại giờ quốc nội là 10h30 tối, lão thái gia tiễn Tô Kiều về, đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhìn thấy Tần Hiển gọi điện về, liền bắt máy: “Alo?”
“Hôm nay ông gặp Tô Kiều?”
Lão gia tử hừ một tiếng: “Làm sao? Ta không thể gặp sao?”
Tần Hiển trầm mặc một lát, mới nói: “Tô Kiều nói với cháu, ông cùng cô ấy đánh cờ cùng nhau.”
Lão thái gia lại hừ một tiếng.
Tần Hiển cũng coi như hiểu tính khí ông nội mình, thái độ ông như vậy xem như là chấp nhận. Đầu dây bên kia, Tần Hiển rốt cuộc cũng bật cười: “Cám ơn ông.”
Lão thái gia trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Ngày đó cháu ở trước cửa thư phòng ta quỳ lâu như vậy, ta nếu không đi tìm hiểu kĩ đứa bé đó một chút, chẳng phải không để ý đến tình thân hay sao?.”
Ngày đó Tần Hiển nghĩ ông nội bị bệnh, muốn mang Tô Kiều đến thăm lão nhân gia. Cứ nghĩ ông nội ở một mình, anh muốn chậm rãi giới thiệu cô cho ông biết. Ông luôn là người phân rõ phải trái, tất sẽ thích Tô Kiều.
Chỉ là không nghĩ đến ngày đó cục diện lại hỗn loạn như vậy.
Ngày hôm sau, anh liền đến tìm ông, nói rất nhiều điều liên quan đến Tô Kiều. Nhưng ông vẫn bất vi sở động, thậm chí ngay cả mặt anh cũng không nhìn.
Anh vốn cho rằng ông sẽ không tiếp nhận Tô Kiều, anh cũng chuẩn bị sẵn tâm lý đưa Tô Kiều rời đi.
“Cô gái đó ngược lại cũng là một đứa bé không tệ.” Ông nội Tần nghĩ đến ngày hôm qua gặp mặt Tô Kiều, không khỏi khen cô môt câu. Lại ngừng lại, hừ một tiếng, “Có điều tính tính nóng nảy chả kém ai.”
Hôm qua gặp cô trong nhà hàng, ông còn chưa nói, cô đã đem một tràng ra đánh phủ đầu, mà đã nói là nói hết một hơi, cuối cùng còn không cho phục vụ lên phục vụ ông gọi món ăn.
Tần Hiển nghe câu kia nhịn không được cười, anh đi về phía cửa sổ, ánh nắng phủ lên người anh, trong ánh mắt lấp lánh không giấu nổi vẻ cưng chiều.
Là tính khí lớn, trước kia lúc nào cũng càu nhàu anh kén ăn, chọc giận cô cô sẽ phát cáu, sẽ trừng anh, sẽ đem nhốt anh ở ngoài phòng ngủ không cho anh vào…
Nhưng không có cách, anh lại thích một Tô Kiều như thế, thích đến không có cách nào kiềm chế được, sự yêu thương ấy khắc sâu vào cốt tủy của anh, cam tâm tình nguyện vì cô mà trầm luân.