Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dục Uyển

Chương 10: Tao thách mày dám

Tác giả: Mạc Lam Huệ
Chọn tập

“ Áh..Áh.!!!”

Bạch Ngạn Tổ lại động thân kịch liệt hơn, hắn đè cô lên cửa, một tay hắn nắm lấy eo nhỏ của Lý Nhã mà đâm thẳng vào, tay sờ lên trên, kéo hai vú căng tròn ra khỏi nịt ngực, mỗi lần hắn đâm vào đều động tay bóp mạnh vào nơi mềm mại của Lý Nhã, khiến cô đau đến phát khóc.

“ Nói đi! Sau này em còn ra vẽ đáng thương trước mặt họ nữa không”

Lý Nhã vừa khóc vừa lắc đầu.

“ Hu..u..!!! Tổ, em không dám nữa, anh nhẹ thôi….anh làm em đau….Ư…ư..!!!”

“Anh phải khiến cho em thật đau, có như vậy thì em mới nhớ những lời anh nói” Hắn lại cố ý đâm thật mạnh vào, còn ép cô lên cửa.

“ Áh…ah..!!”

“Đừng mà Tổ…em thật sự rất đau…hu..u”

“đau đến vậy sao…” giọng nói thì ôn nhu dịu ngọt nhưng hành động thì trái ngược, hắn nâng một chân của Lý Nhã lên, ép sát lên cửa, rồi đem dục vọng đẩy mạnh vào trong người cô.

“Ư..ư..!!!” Lý Nhã đau đến chảy nước mắt, không lên tiếng nổi

“vậy sau này… em phải ngoan ngoãn nghe lời anh, anh sẽ không làm em đau nữa” Hắn dừng lại trong người cô, không tiếp tục tiến sâu vào.

Ngạn Tổ ôm lấy Lý Nhã, hôn lên tóc cô, vô cùng sủng nịnh.

“ Nếu em nhẹ nhàng với em….tiểu bảo bối, sau này đừng có làm anh giận nữa biết không”

“ Híc…c..!!!”

Từ từ hắn rút dục vọng ra khỏi người Lý Nhã. Cả người cô như được giải phóng, nhưng hai chân đã không còn chút sức lực nào, mất điểm tựa mà ngã ngay xuống đất.

Bạch Ngạn Tổ bồng Lý nhã lên, rồi ngồi xuống ghế.

Hắn đặt cô ngồi trên giữa hai chân mình, bên dưới cô vẫn trần trụi không mặc gì, còn hắn thì dục vọng vẫn đang bừng bừng sát khí, cứ đâm vào mông của Lý Nhã, khiến cô sợ đến run rẩy hai vai.

Cô lập tức lấy hai tay che lại bên dưới của mình, không cho hắn động vào, giọng nói nỉ non cầu xin:

“ Tổ! đừng mà anh, vừa rồi anh làm em rất đau..đừng làm nữa”

“em có thể cảm nhận được bên dưới anh thích em thế nào mà phải không…Nhã bé bổng của anh”

Hắn kéo cô lại hôn nhẹ lên môi, hơi thở nam tính phà vào tai cô một lần nữa, với giọng điệu rất dịu dàng.

“Nhã! Lần này anh sẽ nhẹ nhàng, ngoan …mau lấy tay ra để anh vào trong em”

Sự ôn nhu của hắn chính là độc dược giành cho Lý Nhã, cô như bị thôi miên, từ từ lấy tay ra.

“em rất ngoan, anh yêu em”

“ Áh…a..!!!”

Của hắn quá to lớn, Lý Nhã đau đến cắn môi nhưng lần này hắn thật sự nhẹ nhàng, bàn tay hắn còn đang vuốt ve nơi họ đang giao hợp, chạm vào những sợi lông mao mềm mại của Lý Nhã, để kích thích cho cô tiết ra nhiều dịch ngọt để hắn dể dàng tiến sâu.” Ưm..m..!!!”

Chẳng mấy chốc những tiếng rên rĩ khoái lạc đã truyền ra khỏi căn phòng.

Dục Uyển từ đầu đã không rời đi. Ánh mắt của ả nóng hừng hực như lữa đỏ muốn thiêu rụi cả căn phòng.

Bạch Ngạn Tổ là hôn phu của ả, nhưng chưa bao giờ có những cử chỉ thân mật, nắm tay đã không có, đừng nói hôn môi, càng khỏi nhắc đến chuyện họ đã bao giờ làm tình chưa.

“ Lý Nhã! con khốn chết tiệt…tao sẽ không tha cho mày..”

————–

Hoắc gia, đại sảnh.

Trong ngôi biệt thự to lớn của Hoắc gia đang chứa hơn mấy ngàn người , tất cả đều là người trong giới thượng lưu, những chính trị gia, những minh tinh màn bạc, và những thương nhân có máu mặt ở Á Lạp Tân đều được mời đến.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật của ba anh em Hoắc gia, nhưng tiệc sắp bắt đầu, vẫn không thấy vật chính đâu, đó cũng chính là điều mọi người thắc mắc nãy giờ.

————

Trên lầu.

Ba anh em Hoắc gia, đều bị Dục Uyển kéo đến thư phòng, nhìn họ chẳng khác nào những chàng hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích với bộ Texudo cổ điển quý phái, mái tóc được vuốt cao, càng làm bật lên khuôn mặt tuấn tú chết người.

“có gì thì nói nhanh, tao còn phải xuống lầu” Hoắc Phi nhìn lên đồng hồ đã hơn 5h chiều, nên rất vội vã, bên dưới là bao nhiêu cô em xinh đẹp đang đợi hắn, Hoắc Phi không muốn phí thời gian ở cùng kẻ chán ghét.

Dục Uyển cầm chai rượu, đến rót cho từng người một. Thật sự, cô phải thừa nhận ba ông anh trai của mình đúng là cực phẩm, nhìn mà chảy cả dãi, thật là quá hờ cho con nhỏ đó.

“Các anh uống trước đã..rồi em sẽ nói”

Hôm nay Dục Uyển mặc một chiếc đầm dạ hội màu đỏ ôm sát, càng tôn lên màu da trắng như tuyết và thân hình nóng bỏng của ả, cổ áo hình chữ V khiến cho nửa khuôn ngực đầy đặn được phô bày.

“gọi tụi tao lên đây chỉ để mời rượu, không lẽ.. mày đã cho gì vào trong ly rượu này” Hoắc Luật lên tiếng

“các anh sợ sao” Dục Uyển đảo mắt nhìn ba anh em họ

“Tao thách mày dám” Hoắc Phi lên tiếng

Hoắc Phi cầm ly rượu lên uống cạn trong một ngụm. Hoắc Khiêm và Hoắc Luật cũng uống theo.

Rồi ba giây đếm ngược bắt đầu…

“Rầm..!!!”

Cả ba anh em đổ sập xuống sàn, cơ thể nóng bừng và đầu óc mơ màng chính là triệu chứng lâm sàng lúc này.

“xin lỗi các anh trai! em thật đã bỏ thuốc vào trong rượu”

Sau khi lôi ba anh em họ Hoắc lên giường, thì Dục Uyển bắt đầu lột sạch hết quần áo trên người họ, nhìn thấy cơ thể nam tính của anh trai mà thèm khát nhưng lại không có gan xơi.

Vì quá hiểu rõ tính khí của ba ông mình, nếu ba người họ tỉnh dậy mà biết mình đã xơi tái họ thì cuộc đời của Dục Uyển sẽ lâm vào bế tắc.

“ Đưa nó vào”

Dục Uyển vừa nói xong thì Dịch Nam đã bồng vào một cô gái đang hôn mê.

Trên người cô ta chỉ mặc một chiếc đầm ngủ mỏng như cánh ve, bên trong lại không mặc gì bởi vì đã bị Dục Uyển cởi ra, người con gái xấu số đó là Lý Nhã. Đã vậy còn bị Dục Uyển cho uống thuốc.

Dịch Nam biết những chuyện hắn làm là trái đạo đức, nhưng vì chữa bệnh cho mẹ hắn không còn sự lựa chọn nào, là nghe theo sự uy hiếp của Dục Uyển.

Sau khi đặt Lý Nhã lên giường cùng với ba anh em họ Hoắc thì hai người đó cũng ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên gắn máy quay phim.

Thật ra để cho ba anh em họ Hoắc “hầu hạ” Lý Nhã, Dục Uyển vẫn cảm thấy đó là một diễm phúc lớn, ngay cả mình cũng phải ganh tị, thử hỏi người nào trong ba anh em họ Hoắc không phải là cực phẩm trong nhân gian.

Nếu có sự lựa chọn thì cô sẽ không chọn ba anh trai tuyệt vời của mình, mà chọn những kẻ khác.Nhưng bọn họ đều không dám đụng vào Lý Nhã, vì họ biết con khốn đó là bảo bối của Bạch thiếu của Bạch Bang, chỉ kẻ nào chán sống mới dám vuốt râu hùm.

Nhưng ở Á Lạp Tân này có ai qua được Hoắc gia, cũng không có ai dám động vào ba người đang nằm trên giường. Cô tin Bạch Ngạn Tổ cũng không thể làm gì họ.

“Đi thôi”

“Dạ! tiểu thư”

Sau khi Dục Uyển và Dịch Nam rời khỏi phòng, thì mê dược trên người của ba anh em Hoắc gia đã hết tác dụng. Bọn họ bị xuân dược chi phối mà cả người ngứa ngái, bắt đầu cử động thân thể và trèo lên người của Lý Nhã.

Chiếc áo ngủ bị họ kéo lên tới tận cổ…

****** hết

Chọn tập
Bình luận