Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dục Uyển

Chương 59: Câu chuyện về Hoắc Mạn Ni

Tác giả: Mạc Lam Huệ
Chọn tập

“Tại sao lại là tôi chứ…tại sao..”

Cảnh tượng nhìn thấy được qua khe hở ở giữa cửa là hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt vọng đang ngồi bệch dưới đất khóc nức nở.

Hận nào bằng khi bị chính người mình tin tưởng phản bội, đau nào hơn khi tận mắt nhìn thấy chồng mình lên giường với người đàn bà khác.

“Tống Thiếu Hoành! anh là một gã tồi…sao anh có thể đối xử với tôi như vậy…”

Sáng nay lúc Hoắc Mạn Ni thức dậy, phát hiện mình ngủ quên trên ghế sofa ở phòng khách, cô choáng váng mặt mày do sự quá chén của tối qua. Mạn Ni bỏ chân xuống dưới đất xỏ đôi dép vào, rồi đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ của hai vợ chồng, thì nhìn thấy chồng cô đang ôm lấy một người đàn bà khác trên giường, mọi cảm xúc đều bị tê liệt lúc đó, cô ngã quỵ tại chỗ, cũng không có đủ can đảm chạy vào trong, lôi đôi nam nữ không biết xấu hổ đó dậy. Cô lại ngồi đây khóc như một kẻ vô dụng yếu đuối.

“Chị đã nói với em từ trước, trên đời ngoại trừ Hoắc Luật ra không có ai thật lòng yêu em…Tống Thiếu Hoành và cả tên Dương Phàm đều như nhau, bọn họ chỉ khiến em khổ sở”

“Bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần em uống viên thuốc này vào, mọi thứ sẽ trở về lúc ban đầu…đứa bé không còn, em có thể quay về bên Luật”

“Chị tránh ra! em không yêu Hoắc Luật, người em yêu là Thiếu Hoành…em cũng sẽ không giết chết con mình”

“Chát…!!!” Một bạt tay tát thẳng lên mặt Hoắc Mạn Ni.

“Đồ ngốc! ngay cả người mình yêu là ai cũng không phân biệt được, người em yêu là Hoắc Luật, chị phải nói bao nhiêu lần nữa em mới chịu hiểu…là Hoắc Luật, mãi mãi là Hoắc Luật”

“Người yêu Hoắc Luật là chị, không phải em…chị đi đi, đừng bao giờ đến tìm em nữa”

“Em đúng là ngu hết thuốc chữa, mở miệng ra là nói em yêu hắn… còn Tống Thiếu Hoành thì đang nằm trên giường tay ôm người đàn bà khác, hắn xem em là vợ sao…”

“Là em đuổi chị đi, lần sau đừng có khóc lóc mà đòi gặp chị”

“Rầm..!!!”

Một cơn gió mạnh thổi tới, đánh sập cánh cửa phòng, mọi thứ đều trở lại yên bình như ban đầu, ngoại trừ tiếng khóc của Hoắc Mạn Ni. Tại sao cô phải nếm trải mùi vị phản bội hết lần này đến lần khác, cô luôn thật lòng yêu họ, nhưng tại sao họ lại phản bội tình yêu đó của cô.

“Hic…hic…!!!”

“Mạn Ni! mọi chuyện không như em nghĩ, tối qua anh uống quá say nên tưởng nhầm cô ấy là em…em tin anh đi, anh chỉ yêu có mình em” Tống Thiếu Hoành, đại thiếu gia nhà họ Tống, nửa thân trên trần trụi, ngoại trừ chiếc quần âu đang mặc bên dưới, hắn đang đặt tay lên vai của Hoắc Mạn Ni.

Lời của Tống Thiếu Hoành hoàn toàn là sự thật. Hắn không hề nhớ đến chuyện đã xảy ra đêm qua. Tối qua, họ có tổ chức tiệc chia tay trước khi về nước, mọi người đều uống rất nhiều sau đó phòng ai nấy về. Bản thân hắn cũng uống rất say được một người phụ nữ đưa về phòng. Đó là tất cả những gì Tống Thiếu Hoành có thể nhớ ra, nhưng trong trí nhớ của hắn người đưa hắn về phòng là Hoắc Mạn Ni, vợ hắn. Bọn họ còn vui vẽ làm chuyện ấy trên giường, cảm giác tuyệt vời như lần đầu tiên. Nhưng hắn không ngờ, vừa mở mắt ra thì người nằm bên cạnh không phải là vợ hắn, mà là một người phụ nữ khác. Vũng máu đỏ tươi trên giường là bằng chứng xác thực cho thấy người cùng hắn làm tình trong cơn say tối qua là cô ta.

Tống Thiếu Hoành đang hoang mang không biết phải xử trí chuyện này ra sao, thì nghe thấy tiếng khóc của Hoắc Mạn Ni ở ngoài cửa, nên vội vàng mặc quần vào chạy ra ngoài.

“Mạn Ni! anh không hề phản bội em, anh vẫn rất yêu em..” Hắn đặt tay lên vai cô.

Hoắc Mạn Ni hất mạnh tay của Thiếu Hoành ra rồi gào lên.

“Thiếu Hoành! anh còn muốn lừa gạt tôi sao, tôi và cô ta có điểm nào giống nhau mà anh lại nhầm lẫn…anh nghĩ tôi là con nít lên ba sao”

“Tôi không tin lúc anh cùng cô ta quan hệ trên giường, anh vẫn không nhận ra đó không phải là tôi” Hoắc Mạn Ni chao đảo đứng dậy, chỉ tay về phía người thực tập sinh bên cạnh Tống Thiếu Hoành, người này là hậu bối của cô ở trường y.

“Bác sĩ Hoắc! chị đừng giận Thiếu Hoành, anh ấy không có lỗi gì hết, tất cả là do em…em lập tức đi ngay, chị cứ xem như là chưa nhìn thấy gì, em cũng sẽ quên đi chuyện này và không xuất hiện trước mặt anh chị”

Với Tống Thiếu Hoành đây chỉ là một tai nạn, nhưng với cô sinh viên thực tập năm cuối này, là hồi ức đẹp, là cam tâm tình nguyện hiến dâng cho người mình yêu. Nhưng cô không hề muốn phá vỡ hạnh phúc của bất kỳ ai. Sau khi gom hết giày, túi sách, quần áo thì cô ta vội vã rời khỏi phòng, trong tình trạng trên người chỉ mặc đồ lót.

Tối qua, người ta đã dâng trọn tấm thân xử nữ cho hắn, còn bị hắn giày vò suốt cả đêm. Sáng ra, không có được lời an ủi, lại buộc phải rời khỏi trong hoàn cảnh nhục nhã, Tống Thiếu Hoành cảm thấy có chút ái náy với người ta.

“Tiểu Nhu! em cũng nên mặc quần áo vào rồi hãy đi” Tống Thiếu Hoành nắm lấy tay của Mộc Nhu kéo lại.

“Thiếu Hoành…em…em ra ngoài mặc cũng được, em biết bác sĩ Hoắc không muốn nhìn thấy em”

Nhìn hai người tình cảm nhìn nhau, tay nắm tay, thì làm sao Hoắc Mạn Ni có thể tin những lời của Tống Thiếu Hoành vừa nói là thật, hai người này xem cô là con ngốc sao.

“Thiếu Hoành…Tiểu Nhu…xưng hô thân mật như vậy sao, hai người còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào nữa” Cô ai oán trách hờn nhìn họ.

“Nếu hai người muốn ở cạnh nhau, tôi sẽ toại nguyện cho các người…Tống Thiếu Hoành, tôi và anh chấm dứt”

Hoắc Mạn Ni gạt đi nước mắt rồi xoay người bỏ đi, Tống Thiếu Hoành lập tức đuổi theo kéo về. Hắn, hai tay ôm lấy cô từ phía sau nhưng Mạn Ni cứ vùng vẫy kháng cự.

“Mạn Ni! em đừng đi…hãy vì đứa con trong bụng em mà cho anh một cơ hội, trong lòng anh chỉ có mình em”

“Buông ra! tôi không muốn nghe tiếp những lời dối trá của anh, con là của riêng tôi không liên quan gì đến anh, buông ra..”

“Không! anh sẽ không buông em ra…Mạn Ni hãy cho anh một cơ hội”

“Tống Thiếu Hoành! buông tay…””Không”

Hai người họ bắt đầu giằng co, níu kéo. Cô đẩy mạnh hắn ra bỏ chạy, Tống Thiếu Hoành giựt mạnh kéo về. Hoắc Mạn Ni xoay một vòng, lại chao đảo ngã xuống đất, bụng đập vào cạnh bàn.

“Á..A….A…!!!!” Cơn đau quằn quại khiến cô ngất ngay tại chỗ, máu đỏ tươi từ từ chảy ra ở giữa hai chân, mỗi càng lúc càng nhiều cho đến lúc cô mất hết ý thức.

Hoắc Mạn Ni làm cho Tống Thiếu Hoành thất kinh hồn vía, hắn ôm chặt lấy cô chạy khỏi khách sạn.

“Mạn Ni! anh xin lỗi, em đừng dọa anh sợ…Mạn Ni…em và con nhất định không sao, em mở mắt ra đi..Mạn Ni”

Lúc Hoắc Mạn Ni được Tống Thiếu Hoành bồng đi thì từ trong người lại rơi ra một lọ thủy tinh nhỏ. Bởi vì là sinh viên trường y nên với các thành phần thuốc ghi trên vỏ chai, cũng như công dụng của chúng dùng để làm gì, không thể làm khó được cô. Chỉ là cô không hiểu tại sao trong túi của bác sĩ Hoắc lại có…

“Thuốc phá thai”

———————-

Á Lạp Tân

Tình yêu là một thứ rất thần kì, nó còn có tác dụng hơn vacxin, nguy hiểm hơn độc dược. Nếu lỡ bị nhiễm rồi thì một con cọp cái cũng biến thành một cô mèo con ngoan ngoãn. Còn có khả năng làm cho một người không mấy chú trọng đến vẻ ngoài, lại đứng trước gương soi hơn ba mươi phút để trang điểm.

Nói trang điểm thì nghe quá hoành tráng, chỉ là thoa một chút son môi. Bởi vì cô hiểu dù có trang điểm thế nào cũng không thể làm mình đẹp hơn, còn một việc nữa là Hoắc Luật không thích phụ nữ trang điểm quá lòe loẹt.

“Cái này chắc được rồi…không quá nổi bật…” Dục Uyển mất không ít thời gian, mới lựa được màu son nghĩ rằng Hoắc Luật sẽ thích, đang tỉ mỉ thoa từng chút một, diện mạo một đôi môi hoàn mĩ vừa mới xuất hiện không lâu thì…

“Xoẹt..!!!”

Thỏi son bị giựt khỏi tay Dục Uyển, tạo ra một đường “quẹt” dài tèm lem, so với bớt đỏ trên mặt lại càng nổi bật hơn. Nhìn mình trong gương, cô càng thêm giận dữ, nếu một ngày không kiếm chuyện với cô, hắn ăn không ngon ngủ không yên sao.

Cô trừng to mắt nhìn hắn, ba mươi phút làm đẹp của cô, tan thành bọt biển.

“Tao cho mày năm phút rửa sạch cái mặt của mày…nếu năm phút sau không thấy mày dưới phòng khách… thì tự đón taxi đến trường” Hoắc Phi lạnh lùng nói rồi xoay người đi.

“Hoắc Phi! trả lại thỏi son cho tôi” Dục Uyển lập tức đuổi ra cửa, nhưng Hoắc Phi không ngoảnh đầu lại, hắn chỉ giơ cái đồng hồ trên tay lên, rồi bắt đầu đếm ngược thời gian.

“Mày còn 4 phút 3 giây…2 giây..1 giây…3 phút..”

Thời gian 5 phút của cô đang dần hết, Hoắc Phi thì đã xuống dưới lầu, với bản tính lưu manh trời ban tặng của hắn, nếu cô không xuống lầu sau 5 phút, có thể cô phải tự đón taxi đến trường thật.

“Đồ khốn! anh giỏi lắm..”Dục Uyển ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh.

Nhưng không phải đợi đến 5 phút, Hoắc Phi vừa xuống dưới lầu đã ném thỏi son của Dục Uyển vào trong sọt rác, rồi đi thẳng ra xe.”Bác Trần! cho xe chạy đi” Hắn nói

“Thiếu gia! không chờ Dục Uyển tiểu thư sao….” Bác Trần tài xế, ngoảnh đầu lại nhìn Hoắc Phi.

“Cho xe chạy” Hoắc Phi cáu kỉnh lập lại lời hắn vừa nói, Bác Trần cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ sẽ chọc giận hắn, cũng chỉ là làm công ăn lương, chủ bảo sao thì nghe vậy thôi.

“Khoan đã..!” Bác Trần chuẩn bị cho xe chạy thì Hoắc Luật lên tiếng.

“Dục Uyển vẫn chưa xuống…chờ thêm một chút nữa”

“Dạ Thiếu gia” Bác Trần cho vậy là hợp lý, dù sao cũng chưa trễ giờ, mọi người lại học chung một trường

tại sao không đợi thêm một lát nữa, nhưng mà….

“Tôi nói bác cho xe chạy, bác không nghe sao” Hoắc Tam thiếu vẫn muốn cho xe chạy.

“Dạ! Thiếu gia” Nhắc lại, Bác Trần cũng chỉ là làm công ăn lương, nên chỉ biết nghe theo lệnh.

“Tôi nói bác chờ….bác không nghe sao” Nhưng Hoắc nhị thiếu cũng lên tiếng.

Bác Trần bắt đầu ngửi thấy mùi súng đạn đang tỏa ra trong xe. Một người là Tam thiếu gia muốn cho xe chạy, một người là Nhị thiếu gia muốn cho xe dừng. Cái nào cũng là lệnh, vậy bác phải nghe theo lệnh của ai bây giờ…

“Đại thiếu gia! bây giờ tôi cho xe chạy hay là cho xe dừng” Vẫn là cầu ý kiến của Hoắc Khiêm tốt nhất

“Sáng nay tôi có một cuộc họp ở công ty, nếu 10 phút nữa Dục Uyển không xuống thì cho xe chạy”

“Dạ! thiếu gia”

Tam, Nhị gì đó dẹp sang một. Lệnh của “Nhất” mới là thánh chỉ. Bác Trần có thể yên tâm mà ngồi rung đùi, mà chờ mười phút trôi qua.

“Hai đứa rốt cuộc có chuyện gì..” Hoắc Khiêm khép tờ báo lại, nhìn Hoắc Luật, rồi liếc sang chỗ Hoắc Phi đối diện.

Thỉnh thoảng hai đứa này cũng có tranh cãi nhưng không nhiều, nếu không phải là chuyện thật sự to tát. Còn lần này chỉ vì chuyện nhỏ nhặt liên quan đến Dục Uyển, làm cho hắn rất là khó hiểu.

“Không có gì..” Cả Hoắc Phi và Hoắc Luật cùng lúc lên tiếng, rồi xoay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn nhau.

Hoắc Khiêm đặt một tay lên chán xoa đầu, rồi thở dài. Thật sự là chuyện lớn rồi đây.

Hoắc Luật xoay người ra cửa sổ, hạ kính xe xuống, nhìn theo những hàng cây đang nhảy múa theo gió, mà hồi tưởng đến buổi chiều ngày hôm đó, lúc họ còn ở trên du thuyền…

“Phi! bị làm sao vậy…” Nhìn thấy Hoắc Phi ngã phịch xuống sàn, Hoắc Luật bước đến gần hắn.

Hoắc Phi tức giận hất tay của Hoắc Luật ra, bật người đứng dậy.

“Có phải anh và Dục Uyển đang hẹn hò”

“Chuyện giữa anh và Dục Uyển không liên quan gì em” Hoắc Luật không trả lời mà xoay lưng đi, bản tính đại thiếu gia của Hoắc Phi, hắn không phải không biết, nóng giận thất thường, những lúc như vậy hắn thường chọn bỏ đi.

“Em thích Dục Uyển, như vậy đã đủ liên quan…nếu anh không có ý định nghiêm túc với Dục Uyển thì hãy từ bỏ cô ấy”Hoắc Luật xoay người lại nhìn Hoắc Phi.

“Tại sao em lại nghĩ anh sẽ không nghiêm túc với Dục Uyển” Hoắc Luật lên tiếng.

“Luật! cả em và anh đều biết rõ, trong lòng anh…ai mới là người mà anh muốn nghiêm túc thật sự…anh hãy buông cô ấy ra”

“Cho tới lúc anh xác định được mình có thật sự nghiêm túc với Dục Uyển hay không, anh sẽ không buông tay”

Đó là đoạn kí ức mà Hoắc Phi và Hoắc Luật đã bỏ lại ở đảo Không Tên, nhưng điều đó không có nghĩa vấn đề giữa anh em họ không tồn tại.

Dục Uyển vừa bước lên xe, đã cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng khó hiểu, chỉ trễ có 5 phút cô đã bỏ lỡ kịch hay. Dục Uyển với ánh mắt hiếu kì nhìn mọi người xung quanh, rồi đặt mông ngồi xuống ghế.

“Mày không thấy chỗ này tao đang ngồi sao”

Sáng nay, Hoắc quản gia có phải cho hắn ăn thuốc súng thay điểm tâm hay không, mở miệng ra là muốn gây chiến. Hàng ngày, cô đều ngồi ở chỗ này, còn chỗ của hắn là ở bên kia, ngồi cạnh Luật của cô.

Hắn giành chỗ ngồi của cô còn ra oai lớn tiếng, cái này gọi là vừa ăn cướp vừa la làng.

Nhưng Dục Uyển vẫn tỏ ra rất dịu dàng nhỏ nhẹ, dù sao Hoắc Luật cũng ngồi đối diện cô, nên phải giữ chút hình tượng.

“Chỗ đó anh đang ngồi…nhưng chỗ này vẫn còn trống mà, thật ra tôi chiếm không nhiều diện tích lắm đâu…chúng ta cùng ngồi được không” cô mỉm cười tươi như hoa.

Hàng ghế rộng như vậy, đừng nói chỉ một Hoắc Phi mà ba bốn Hoắc Phi đều chứa hết, nhưng cô người đẹp có đại lượng nên không chấp dứt hắn. Dục Uyển cho rằng thể hiện vừa rồi của mình đã đủ dịu dàng đủ thân thiện.

“Vậy sao..”

Hoắc Phi vô lại nhếch miệng cười, hắn bất ngờ đặt chân lên ghế, rồi hiên ngang duỗi thẳng chân ra, mũi giày thể thao còn cố tình “đâm, chọt” vào đùi của Dục Uyển.

“Tao ngồi chỗ này, còn chỗ mày ngồi… tao dùng để gác chân, không được sao”

Tại sao cô muốn làm thục nữ dịu dàng trước mặt người yêu, nhưng Hoắc Phi cứ làm cho cô bộc lộ nguyên hình, đôi giày của hắn đã làm dơ hết bộ đồng phục của cô.

Cô bật người dậy, hét vào người Hoắc Phi.

“Anh đừng có hiếp người quá đáng…chỗ này còn rộng nè, sao anh không nằm luôn đi”

“Cũng được…”

Hắn tuột người xuống nằm thẳng ra ghế, rồi nhắm mắt lại bộ dạng buồn ngủ, vô tư chiếm hết cả cái ghế.

“Anh…” Dục Uyển thật không thể hiểu nổi tên…tên..bây giờ cô cũng không biết dùng từ ngữ khiêm tốn nào để chửi hắn, lúc nóng lúc lạnh, lúc thì tử tế lúc lại khó ưa cà chớn. Cô muốn giết hắn….

“Mày sang chỗ Luật ngồi, bên đó còn chỗ…” Hoắc Khiêm lên tiếng

Dục Uyển ngay từ đầu đã muốn ngồi cạnh “Luật của cô”, giờ ghế bị Hoắc Phi chiếm, Hoắc Khiêm lại bảo cô ngồi. Dục Uyển còn không nhanh chân mà sáp lại gần Hoắc Luật. Hoắc Phi lập tức mở mắt ra…Dục Uyển vừa ngồi xuống bên cạnh, thì chiếc mũi nhạy cảm của Hoắc Luật lại ngửi được mùi lạ…

“Em thoa son sao..” Hoắc Luật hơi nhíu mày nhìn Dục Uyển, không phải hắn khó chịu mà ngạc nhiên.

“Đâu có” Dục Uyển lắc đầu lia lịa còn mở to mắt nói dối, trong khi chứng cớ còn ở nguyên trên mặt cô.

Hoắc Luật mỉm cười, hắn nâng cằm của Dục Uyển lên, lấy khăn giấy lau đi phần son bị lem ra khỏi đôi môi nhỏ nhắn của cô.

“Anh chỉ muốn nói…màu son này rất hợp với em, nhưng son môi của em bị lem ra ngoài”

Dục Uyển sượng cả mặt, chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống.

“Vây..vậy sao, cám ơn anh”

Nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình. Hoắc Phi cảm thấy như có sạn trong mắt, hắn bật người dậy, chen ngang ở giữa Hoắc Luật và Dục Uyển. Hắn cứ lấn cứ đẩy, đẩy tới khi nào Dục Uyển và Hoắc Luật tách ra hai đầu cửa kính, thì hắn mới chịu ngồi yên.

“Hây…za…a..!!! Về lại chỗ mình vẫn là thoải mái nhất..”

“Bốp…bốp…!!!!” Dục Uyển vừa đẩy, vừa đánh tới tấp vào vai của Hoắc Phi.

“Chỗ này chật như vậy, anh chen vào đây làm gì…chỗ của anh sao anh không ngồi” Cô nói

“Nếu cảm thấy chật chọi thì mày qua bên kia ngồi..” Hắn nói.

“Anh…” Thần cũng hắn mà ma cũng là hắn.

Hoắc Luật, Hoắc Phi và Dục Uyển ngồi chung vào một, hợp thành một bức tranh hoàn mĩ, giải quyết mọi thắc mắc của Hoắc Khiêm. Cách xưng hô thân mật giữa Dục Uyển và Hoắc Luật, lại thêm thái độ khó chịu và hành động phá đám của Hoắc Phi càng chứng minh suy luận của hắn là đúng.

“Luật! em và Dục Uyển đang hẹn hò sao..” Hắn lên tiếng.

“Phải” Hoắc Luật không vòng vo mà xoáy thẳng vào câu hỏi của Hoắc Khiêm.

“Hai đứa chơi vui là tốt…nhưng đừng gây ra chuyện, cũng đừng để cho cha biết” Hắn mỉm cười, xem đó như một trò chơi.

Nhưng lần này, Hoắc Khiêm đã suy luận sai, hắn cho rằng Hoắc Phi trước giờ đều không ưa Dục Uyển nên tỏ ra khó chịu và có những hành động gây rối, khi biết Hoắc Luật có ý định hẹn họ với Dục Uyển. Chứ hắn không hề nghĩ, hành động bốc đồng của Hoắc Phi xuất phát từ sự ghen tuông của đàn ông.

——————-

Câu lạc bộ Judo- Dahlia,

“Zá…a..!!!” Hoắc Phi xoay người, túm lấy tay của một đội viên, quật mạnh xuống sàn.

“Bịch..!!!”

Chắc là đau lắm, mọi người bên dưới đều ớn lạnh rùng mình, nhăn mặt không dám nhìn.

“ Thật đáng sợ..”

Đó đã là người thứ bảy trong buổi tập ngày hôm bị Hoắc Phi đánh ngã, bốn người còn cũng không muốn lại trở thành bao cát tiếp theo cho hắn xả giận. Nên khi Hoắc Phi vừa chỉ tay xuống dưới, gọi tiếp người thứ tám bước lên thì người nọ lại đùng đẩy cho người kia.”Mày lên đó đi..” Bạn hiền nhìn Hoắc Phi đang chìa ngón tay ra, ngoắc gọi mình, liền đẩy vai của người bên cạnh.

“Tại sao lại là tao, nó kêu mày mà…” Người bên cạnh lên tiếng.

“Vì mày là đội trưởng, bảo vệ an toàn cho các thành viên trong câu lạc bộ là trách nhiệm của mày”

“Vậy ai sẽ bảo vệ an toàn cho tao, mày không thấy nó mạnh cỡ nào sao”

Tên đội trưởng đang đau đầu nghĩ cách để không biến mình thành bao cát, thì nhìn thấy Dục Uyển từ bên ngoài cửa bước vào. Một tia sáng xoẹt qua trong đầu hắn, chạy đến giữ Dục Uyển lại.

“Dục Uyển! anh chợt nhớ mình có hẹn, em ở lại tập với Hoắc Phi… khi nào tập xong thì khóa cửa phòng lại giùm anh, chìa khóa anh giao cho em..” Sau khi đặt sâu chìa khóa vào tay của Dục Uyển thì hắn bỏ chạy nhanh như tên bắn.

“A..!! anh đau bụng quá…phải đi ra ngoài giải quyết, em ở lại mạnh khỏe..”

“A…a..!! bọn anh cũng có hẹn…bọn anh về trước, em bảo trọng…”

Cái gì đây, cái gì mà “mạnh khỏe” “bảo trọng“. Dục Uyển còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì tất cả đã biến mất. Câu lạc bộ chỉ còn cô và Hoắc Phi thì tập cái gì chứ.

“Hoắc Phi! hay là chúng ta cũng…” Dục Uyển vừa đi đến trước mặt của Hoắc Phi

“Bịch..ch..!!”

Cô vẫn chưa nói hết câu đã bị hắn quật mạnh xuống. Một trận long trời lỡ đất, cô đã nằm sấp dưới sàn. Hoắc Phi lạnh lùng đi lướt qua người cô, hắn không để tâm Dục Uyển còn nằm dưới sàn.

Cô thật sự không thể nhịn hắn được nữa, mới sáng ra cướp son môi của cô không trả, tiếp theo giành chỗ ngồi của cô, bây giờ không nói gì hết quật cô một cái chí mạng rồi bỏ đi.

“Zá..a.!!!”

Dục Uyển đuổi theo Hoắc Phi. Cô vung tay đấm tới tấp vào mặt hắn, thân thủ của Hoắc Phi cũng rất nhanh nhẹn, hắn cứ lùi cứ né, cứ lùi cứ né. Tất cả cú đấm của Dục Uyển, chẳng có cái nào có thể đánh trúng vào người của hắn.

“Á..A…..!!!”

Cô không tin, không có cái nào đánh trúng hắn. Tức giận Dục Uyển vung chân lên đá thật cao, một vòng xoẹt qua ngang mặt của Hoắc Phi, hắn cúi người xuống tránh đòn, hại cô mất đà, trẹo chân nên té cái rầm xuống đất.

“A..a..!!! Cái chân của tôi…đau quá…” Dục Uyển lại nằn lăn ra đất, ôm cái chân kêu la ầm ĩ.

“Có sao không, đưa tao xem” Hoắc Phi khẩn trương vọt đến, hắn nắm bàn chân nhỏ nhắn của Dục Uyển lên xem, lại bị cô đá văng ra.

“Tránh ra! ai cần thứ thất thường như anh quan tâm..tôi không biết anh bị làm sao, lúc thì đối xử rất tốt với người ta…lúc lại nổi điên giận dỗi, tôi đã làm gì anh hả..” Cô hét lên.

“Mày không biết thật sao….”

“Tôi không biết…không biết…không biết đó..” Dục Uyển ương bướng, liên tiếp hét vào mặt hắn.

Hoắc Phi bất ngờ sáp tới, đặt tay sau gáy của Dục Uyển kéo gần khoảng cách giữa họ, môi hắn mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, thô bạo hôn xuống. “Ưm..m…!!!!” Cô đánh túi bụi vào ngực Hoắc Phi, nhưng hắn không hề dừng lại vẫn cắn vẫn mút theo ý mình.

“Bây giờ có hiểu hơn không…”

“Chát..t…!!!”

Dục Uyển tát thẳng vào mặt của Hoắc Phi, ngay sau khi hắn vừa buông cô ra, rồi bỏ đi. Anh xem tôi là đồ vật để trêu đùa sao, muốn làm gì thì làm…

“Tao thích mày…con ngốc”

—————

Một tuần sau đó, Hoắc Phi gần như đã biến mất khỏi thế giới của Dục Uyển. Ngoại trừ lúc ăn cơm và ngồi xe đến trường

thì cô không còn nhìn thấy mặt hắn.

Miệng của cô cả tuần nay đã không được hoạt động hết công suất, Dục Uyển gần như quên luôn cả giọng mình như thế nào rồi. Tất cả là tại hắn khiến cô bức rứt như bây giờ.

Hắn cũng không thường đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cũng không vô cớ gây sự như trước đây, nếu vô tình gặp nhau thì hắn cũng ngó lơ, xem cô như không khí.

Cô thật sự không hiểu mình đã làm gì chọc giận hắn, đáng lý ra cô phải là người giận mới đúng. Nhưng khó hiểu nhất vẫn là mình, tại sao hắn không đến kiếm chuyện cô lại cảm thấy khó chịu, cô nên cảm thấy vui mừng mới đúng nhưng giờ lại cảm thấy thiếu vắng cái gì đó.

“Hây..y..za..a..!!”

“Cậu thở dài cái gì…” Lý Nhã trả lời qua điện thoại.

“Không biết nữa, cảm thấy cả người không có chút sức sống…” Dục Uyển lăn tròn trên giường, đang nói chuyện với Tiểu Nhã, nhưng tự nhiên tên khó ưa đó lại xuất hiện trong đầu của cô.

“Không phải cậu sắp có hẹn với anh Luật, nên vui mới đúng…”

Vừa nghe Lý Nhã nói xong thì Dục Uyển lập tức giựt mình bật người dậy khỏi giường, trời, cô quên mất luôn cả chuyện đó.

“Tiểu Nhã! mình cúp máy nha…tối về nói chuyện tiếp..”

Dục Uyển vội vàng phóng vào phòng tắm, chảy tóc, soi gương, thay quần áo, mười phút sau đã lao ra khỏi phòng.

Cô vừa chạy ra ngoài thì nhìn thấy Hoắc Phi đang tay ôm một cô gái xinh đẹp, bước ra từ phòng hắn, hắn vẫn như trước,  không nhìn đến cô đi xuống lầu.

Cô không hiểu có phải hắn đang mở hội tuyển người đẹp không, mà mỗi ngày ôm về một cô khác nhau, không cô nào bị trùng lập cả.

Hắn còn cười nói với người ta, bộ mặt đó thật khó ưa. Vui như vậy sao, nhưng mà tại sao cô lại đứng đây nghĩ lung tung.

“Alo…” chuông điện thoại vang lên, Dục Uyển liền nhấc điện thoại lên nghe, là Hoắc Luật.

“Vậy.. em đến đó trước chờ anh…”

——————–

“Tạm biệt”

Hoắc Luật bỏ điện thoại vào túi, rồi rời khỏi tiệm trang sức thì nhận được cú điện thoại khẩn từ Lữ Trị, qua điện thoại giọng nói của bà yếu ớt run rẩy, như sắp khóc. Ba giây sau đó, Hoắc Luật lập tức nhảy vào xe, lái như bay…Bênh viện Gok

“Cộp..!!!! cộp…!!!”

Hoắc Luật và Lữ Trị vội vã chạy vào trong bệnh viện, khi đến trước cửa phòng cấp cứu thì nhìn thấy cảnh tượng. Tống Thiếu Hoành được đẩy vào phòng còn Hoắc Mạn Ni thì..

“Chát..t…!!!”

“Chát..t..!!!”

Tống phu nhân, mẹ của Tống Thiếu Hoành giơ tay tát thẳng vào mặt của Hoắc Mạn Ni, hai bạt tay liên tiếp.

“Mẹ! Hãy cho con vào trong với Thiếu Hoành…mẹ..”

“Cô tránh ra” Tống Phu nhân nhân hất mạnh tay, đẩy ngã Mạn Ni xuống đất.

Bà tức giận vì Thiếu Hoành và Mạn Ni đã về nước được hai ngày nhưng lại không về nhà mà đến khách sạn. Sáng nay bà lại nhận được tin từ khách sạn, con trai bà té từ lan can lầu 7. Nếu như nó về nhà, tai nạn này nhất định sẽ không xảy ra.

“ Mạn Ni! chị có sao không” Hoắc Luật lập tức chạy đến đỡ Hoắc Mạn Ni đứng dậy

“Luật! Thiếu Hoành…Thiếu Hoành anh ấy…hu…u..!!!”

Nghe thấy tiếng khóc và vẽ mặt tiều tụy của Hoắc Mạn Ni, trong lòng hắn cảm thấy rất đau, chị Mạn Ni xinh đẹp của hắn trong thời gian ngắn tại sao lại trở nên đáng thương tuyệt vọng như vậy.

“Không có gì hết…chị yên tâm, Tống Thiếu Hoành sẽ không sao” hắn ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy hoảng loạn của Mạn Ni, giúp cô bình tĩnh lại.

“Chị Tống! Mạn Ni đang mang thai, chị tại sao lại ra tay độc ác như vậy hả…”Lữ Trị xót con nên lên tiếng bảo vệ cho Hoắc Mạn Ni.

“Mang thai sao…cái thai của nó đã mất rồi…hu..hu…giờ lại đến con trai không biết có thể qua khỏi hay là không…Hoắc Mạn Ni mày chính là đồ sao chổi độc ác, ngay từ đầu tao nên cương quyết hơn, không để Thiếu Hoành lấy thứ xui xẻo như mày thì nó đã không bị mày hại” Bà Tống lao đới túm vai túm tóc của Hoắc Mãn Ni kéo dậy, nhưng lần này có Hoắc Luật đẩy ra và Lữ Trị ngăn cản.

“Bà thôi đi! bà đừng nghĩ mình là mẹ chồng của Mạn Ni thì có thể đánh đập con bé….tôi cho bà biết, cho dù Tống Thiếu Hoành hôm nay có chết đi nữa, đó cũng không phải là lỗi của Mạn Ni”

“Thiếu Hoành không thể chết được, bà câm miệng lại” Tống Phu nhân lớn tiếng hét lên với Lữ Trị.

Tống gia cửu đời đơn truyền, bà chỉ có mỗi Thiếu Hoành là con. Tất cả điều bà làm và cố gắng đều là vì hắn, hắn không còn thì bà cũng không thiết sống trên đời này nữa.

“Thiếu Hoành! con phải sống, con không thể xảy ra chuyện được”

Hơn hai tiếng sau.

Ánh đèn phẫu thuật chợt tắt, cánh của phòng giải phẫu mở ra. Và Tống Thiếu Hoành được các bác sĩ kéo ra bên ngoài.

“Bác sĩ! Thiếu Hoành thế nào rồi..”

“Tống thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm, nhưng tại nạn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vùng não bộ…có thể cả đời của cậu ấy chỉ có thể sống như người thực vật”Sau khi nghe tin chấn động từ bác sĩ, Tống Phu nhân đau khổ gào khóc rồi gục ngã trước cửa phòng cấp cứu. Bà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu sao chổi là Mạn Ni, có số mệnh xui xẻo đã khắc con bà, nên quyết định không nhìn nhận con dâu.

Hoắc Mạn Ni bị đuổi trở về nhà mẹ.

——————–

Hoắc gia,

“Mạn Ni! con không phải buồn…không có Tống gia thì còn Hoắc gia, chúng ta chính là người thân của con” Lữ Trị ngồi trên giường, vừa an ủi dỗ dành vừa đút canh cho Hoắc Mạn Ni.

“Luật! chị muốn gặp mặt Thiếu Hoành, em dẫn chị đi đi..” Mạn Ni quay sang năn nỉ Hoắc Luật, từ lúc Tống Thiếu Hoành được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì cô vẫn chưa có cơ hội gặp hắn, vì mẹ chồng không cho phép, trước cửa phòng bệnh luôn có vệ sĩ, cô đến gần họ lại đuổi ra.

“Mạn Ni! Tống Thiếu Hoành vẫn chưa thể tỉnh lại, con vào gặp cậu ta cũng vậy thôi…lúc này Tống phu nhân vẫn còn tức giận, qua một thời gian nữa lúc bà ta nguôi giận, dì và mọi người sẽ dẫn con đi” Lữ Tranh, bà cả lên tiếng.

“Chị hai nói rất đúng, Mạn Ni…lúc này con rất yếu, cũng phải được tịnh dưỡng” Tiêu Tường lên tiếng.

Tất cả mọi người trong Hoắc gia đều có mặt đông đủ, nhưng trong mắt của Hoắc Mạn Ni chỉ nhìn thấy có mỗi Hoắc Luật.

“Luật! qua một vài ngày nữa, em sẽ dẫn chi đi gặp Thiếu Hoành đúng không”

“Ừ! nếu sức khỏe chị trở nên tốt hơn, chị muốn gặp hắn…em sẽ dẫn chị đi” Hoắc Luật lên tiếng

Hoắc Mạn Ni mới tin tưởng nuốt hết chén cháo.

Cũng đã hơn mười giờ đêm, tất cả mọi người cũng lần lượt quay về phòng mình. Nhưng đến lượt Hoắc Luật thì không được.

“Luật! em ở lại với chị được không…chị sợ mình lại mơ thấy ác mộng” Hoắc Mạn Ni lên tiếng, hình ảnh Tống Thiếu Hoành nằm bất động bên dưới vũng máu là một cú sốc lớn với Hoắc Mạn Ni.

“Luật! cha nghĩ con nên ở lại với Mạn Ni, con bé cần người ở bên cạnh” Hoắc Nghị lên tiếng.

“Con biết rồi, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi…tối nay con sẽ ở đây với chị Mạn Ni”

“Luật! nếu Mạn Ni có chuyện gì thì con cho dì biết…”Lữ Trị vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lúc nghe tin Tống Thiếu Hoành sẽ không thể tỉnh dậy thì Mạn Ni giống như người khác, con bé lại cười thỏa mãn “hắn như vậy xứng đáng..”, con bé còn lớn tiếng nói trong xe, nhưng sau đó nó lại quên hết tất cả.

“Mẹ! con thật không sao, có Luật bên cạnh con sẽ không có chuyện gì”

Bà cũng hi vọng mọi chuyện sẽ như lời của Mạn Ni nói….

“Két…t….!!!”

Mọi người ở bên ngoài đều thở dài buồn bã, họ tội nghiệp cho hoàn cảnh của Mạn Ni, vừa mất con, bây giờ lại mất chồng, còn bị gia đình chồng đuổi ra khỏi cửa. Một đứa con gái tài hoa như nó sao lại khổ như vậy.

“Luật! em có thể lên đây nằm với chị không…chị cảm thấy rất lạnh “ Hoắc Mạn Ni đáng thương lên tiếng.

Hoắc Luật cũng tháo giày ra, trèo lên giường nằm bên cạnh Hoắc Mạn Ni, hắn kéo cô ôm vào.

“Còn thấy lạnh không” Hắn nói

“Vẫn rất lạnh..”

Hoắc Luật lại càng xiết mạnh hơn, bờ ngực rộng lớn của hắn gần như phủ kín hết cả con người Mạn Ni.

“Còn thấy lạnh không”

“Không còn lạnh nữa..” Hoắc Mạn Ni mỉm cười trong lòng của Hoắc Luật, nụ cười giảo hoạt như một con cáo tinh.

Bên ngoài mưa vẫn rất lớn, gió táp đập mạnh vào cửa sổ muốn vỡ nát. Hoắc Phi nằm ngủ trên giường cứ lăn qua lộn lại. Nhớ lại lúc hắn gặp Dục Uyển ở rạp chiếu phim lúc chiều. Từ lúc hắn nhìn thấy cô ở trước cửa cho đến khi phim chiếu xong, hắn rời khỏi đó. Dục Uyển vẫn còn đứng ở bên ngoài chờ Hoắc Luật đến.

Hắn không thể ngủ được.

Hoắc Phi bước xuống giường kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn. Không biết con ngốc đó thế nào, vẫn không thể bỏ xuống được.

Hoắc Phi đi đến phòng của Dục Uyển xem thử, lúc ngang qua phòng của Mạn Ni vẫn còn thấy đèn sáng, chị ấy vẫn còn thức thì Luật chưa thể đi được.

Còn căn phòng bên cạnh vẫn tắt đèn, không biết chủ nhân của nó đã về tới nhà chưa, hay vẫn ở rạp chiếu phim chờ như con ngốc.

“Chết tiệt!”

Căn phòng lạnh lẽo không hơi ấm, chăn gối được xếp rất gọn gàng ở đầu giường. Dục Uyển thật sự chưa về nhà.

“Rầm”

Hoắc Phi lập tức đóng sập cửa lại, rồi chạy xuống lầu, lái xe đi.

“Thiếu gia! đã khuya rồi cậu muốn đi đâu, thiếu gia…”

————

Chọn tập
Bình luận