Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Emmanuelle – Tập 1

Chương 17

Tác giả: Emmanuelle Arsan

Emmanuelle nghĩ với một chút mỉa mai rằng nàng không hên một chút nào cả: đã đâm đầu đi yêu một cô gái không hẳn lesbienne và bây giờ lại dăng mắc với một gã đàn ông hoàn toàn chỉ thích con trai!

Nhưng Mario đã lấy lại được vẻ dáng uể oải, tiếp tục hỏi:

Cô có nhiều người tình gái không?

Chắc chắn rồi?

Có đủ cho cô thỏa mãn không?

Emmanuelle nhất định không để chuyện với Bee ám ảnh làm hóng buồi tối hôm nay. Nàng khẳng định:

Tôi thích thay đổi bồ luôn luôn. Chuyện đó có dễ không côl..

Không khó đâu. Chỉ việc đề nghị là xong. Có người từ chối không?
Làm gì!

Emmanuelle ra cái điều khinh bạc. Nhưng bắt đầu chán cái trò bịa đặt này (nàng muốn trở lại tính tình giản dị và ngay thẳng của mình). Nhưng mà, nàng đính chính với một nụ cười sung sướng:

Cũng có những cô không chịu để tôi chinh phục. Nhưng kệ họ chứ? Mario đồng ý:
Đúng vậy. Nhưng còn cô? Đàn bà khác có dễ chinh phục cô không?

Ồ ! Dễ chứ. Tôi thích buông thả? Nàng cười thú nhận:

Nhưng với điều kiện các phụ nữđó phải thực sự xinh đẹp Tôi ghét những người xấu xí lắm.

Mario khen ngợi:

– Cô có tâm tính tuyệt hảo.

Mario quay trở lại vấn đề anh đang quan tâm:

Cô nói chồng cô biết chuyện cô giâo hợp với các bạn gái. Thế ông ta có tán đồng không?

Không những tán đồng mà còn khuyến khích nữa. Chưa bao giờ tôi có nhiều bạn gái đến nhưthế kể từ khi đi lấy chồng.

Ông ta không sợ những vuết ve của các bạn gái làm cô chán ông sao?

Anh nghĩ gì lạ vậy? Làm tình với đàn bà khác với làm tình với đàn ông chứ. Đâu có lấy cái này thay cái kia được cần có cả hai chứ. Nếu chỉ thích có phụ nữ không thôi thì còn thiệt thòi hơn là chỉ thích có đàn ông.

Ngay lập tức lập trường phân minh và vẻ tự tin của Emmanuelle làm Mario phải nể vì. Anh dò hỏi một cách thận trọng:

Tôi phỏng đoán là chồng cô cũngbiếthưởng ké nhan sắc của các cô bồ của cô. Emmanuelle nở một nụ cười tinh quái, đùa cợt:
Chính các cô bồ của tôi mơ được làm tình với ông chồng tôi.

Cô không ghen à?

Ghen thì khôi hài quá ?

Cô có lý: chia nhau xài chung tăng thêm khoái lạc cho cô. Mario gật đầu, như nhớ lại những hình ảnh hấp dẫn trong quá khứ. Về phía Emmanuelle, nàng hồi tưởng lại những thân thể trần truồng của các bạn gái, sờ êm dịu và đẹp biết bao? Nàng mải mơ màng không nghe rõ câu sau cùng của Mario:

Còn ông ấy?

Emmanuelle mở to mắt:

Ông nào?

Ông chồng của cô. Ông ta có cung cấp nhiều bạn trai cho cô không? Nàng bị sốc tối đa, phản đối:
Cái gì! Làm gì có chuyện đó?

Nàng cảm thấy mình đỏ mặt. Mario đnh bơ hỏi tiếp:

– Ngay cả sau khi đã lấy cô rồi cũng vậy phải không?

Nàng không ngăn được một cử chỉ bực tức. Mario lạnh lùng tuyên bố:

Trong những điều kiện nhưthếthì tôi chẳng hiểu tại sao hai người lại phải lấy nhau.

Anh cầm ly rượu, nhấm nháp một chút rồi hỏi tiếp với một chút khinh thị:

Ông ta có cấm cô làm tình với những đàn ông khác không? Emmanuelle vội vã nói:
Không, không có cấm.

Tuy nói vậy nhưng nàng không chắc chắn là mọi sự là như thế.

– Thế ông ta có nói là cô muốn làm tình với đàn ông nào tùy thích không?

Nàng lại khổ sở bối rối:

Anhkhông nói táchbạchlà nhưvậy. Nhưng anh chưa bao giờ nói là cấm tôi. Anh không bao giờ hỏi tôi có ngủ với đàn ông khác không. Anh để tôi tự do.

Mario làm một cử chỉ tiếc rẻ:

Ông chồng cô đáng trách ở điểm đó. Chủ nghĩa dâm tình đâu cần thứ tự do như thế.

Emmanuelle cố ớm hiểu xem Mario vừa định nói cái gì Mario nói tiếp:

Trong thời gian cô ở lại Paris một mình, khi viết thư cho chồng, cô có báo cáo về các tình nhân của cô không?

Nàng bỗng dưng cảm thấy cuộc đời mình trước đây sao mà “tầm thường” quá.

Nàng lắc đầu, tránh né câu hỗi:

Tôi không nói với chồng về những người tình. Mario làm một cử chỉ kiểu: thà thế còn hơn là không.

Hai người lại im lặng. Emmanuelle nhìn Quentin. Hắn cười với nàng, kiênnhẫn. Nàng tựhỏi hắncó hiểu những gì được thảo luận từ nãy đến giờ không, hay hắn cười để che dấu sự chán nản. Nàng đáp lời Mario:

Anh đừng có nghĩ là ông chồng tôi ghen. Cũng như tôi không ghen. Chính anh ấy đã dạy tôi cách biểu diễn đôi chân sao cho hấp dẫn. Chính để làm vui lòng anh mà tôi mặc những chiếc robe bó sát như thế nào để mỗi khi tôi xuống xe, gấu váy bị cốn lên cao nhất. Chắc anh đã thấy dù có ngồi trong một phòng khách nghiêm túc nhất, tôi cũng là kẻ hớ hênh nhất.

Nàng cười:

Anh thấy là sự kiện đó không làm tôi khó chịu chút nào. Điều đó chắc là đủ chứng tỏ bọn tôi có đủ khả năng dâm tình theo tiêu chuẩn anh đưa ra chứ?

Đủ chứ.

Vẫn chính anh Jean căn độ hở ngực các xiêm y của tôi Anh có thấy nhiều ông chồng thích để vợ hở vú như anh Jean không?

Nhưng chính cô, cô thích để hở vú chứ?

-Thích. Kể từ khi anh Jean dạy tôi điều đó. Trước khi biết anh, tôi thích được mọi người sờ mó, tôi muốn nói là thích được các cô gái vuốt ve, dù có được mọi người nhìn hay không. Còn bây giờ tôi thích được nhìn ngắm.

Nàng nói thêm một cách can đảm:

Tôi sinh ra không phải là loại đàn bà thích khoe thân thể. Chính vì anh Jean mà tôi trở thành như vậy.

Nàng nhắc lại:

Anh thấy đó! Mario hỏi:
Có bao giờ cô tự hỏi tại sao chồng cô lại thích biến cô thành một đối tượng cho mọi người thèm muốn không? Biến cô thành một kẻ chuyên kích thích người khác, không phải là một điều đáng khen đâu. Và ngay cho dù làm thế chỉ vì muốn khoe sắc đẹp của vợ như một anh nhà giàu muốn khoe của thôi, thì điều đó cũng chẳng hay ho gì hơn.

Emmanuelle phản đối vì nàng không chịu được ăi nói xấu Jean:

Ồ! Không phải thế đâu. Anh Jean không phải loại người nhưvậy. Sở dĩ anh thích tôi khoe thân thể đẹp, là cốt để ké khác cũng được hưởng…

Mario nói một cách đắc thắng:

Đúng nhưtôi đã nói với cô trước đây? Nếu chồng cô tìm cách kích thích dục tình kẻ khác, thích trình diễn cô như thếnào để làm dương vật đàn ông dựng đứng lên, thì chính là tại anh muốn cô làm tình với kẻ khác.

Emmanuelle định phản đối:

– Nhưng…

Chưa bao giờ ý tưởng này đến với nàng và nàng cũng chẳng thấy có lý do nào để bác khước. Nhưng nàng choáng váng: Jean muốn nàng ngủ với kẻ khác có là điều thích hợp không? Nàng biện bạch:

Nhưng tại sao anh Jean lại muốn vậy? Tại sao một đàn ông lại có thể thích vợ mình ngủ với kẻ khác? Mario nói với giọng nghiêm khắc:

Cô đã bàn đúng vấn đề rồi đó. Cô muốn nói rằng cô không hiểu tại sao một đàn ông văn minh tiến hóa, lại vì một ước vọng dâm tình nào đó, thích đàn ông khác tán được vợ mình phải khôngl Ecclésiatique biết rõ vấn đề này hơn cô khi viết điều sau: “Duyên dáng nhan sắc của người vợ là niềm vui của ông chồng. Cô hãy logique một chút: nếu chồng cô thích thú chuyện cô ngủ với phụ nữ khác, tại sao ông ta lại không thích cô ngủ với đàn ông khác? Chắc cô không để ý đến một tương đồng nào đó giữa tình yêu nam nữ và tình yêu nam với nam nữ với nữ phải không? Về phần tôi thì chỉ có một thứ tình yêu thôi, dù tôi làm tình với một đàn ông hay một đàn bà, với ông chồng, với người tình, với anh chị em hay con cái, mọi sự cũng vẫn là vậy thôi.

Nhưng trước khi phá trinh tôi anh Jean đã biếttôi chỉ thích đàn bà thôi: tôi đã kể anh nghe điều đó ngay từ ngày đầu gặp gỡ.

Nàng đột nhiên thêm vô:

Dĩ nhiên nếu tôi có một ông anh, chắc tôi đã làm tình với anh ấy rồi. Nhưng tôi lại là con một?

Rồi sao nữa?

Sao cái gì?… Tôi muốn nói khi tôi vuốt ve một phụ nữ, tôi không hề lừa dối chồng tôi.

Mario lộ vẻ thích thú, hỏi thêm:

– Thế ông ta có thích yêu đàn ông khác không?

– Không!

Emmanuelle thấy chuyện Jean là pédérastre vô lý không thể chịu nổi.

Như đoán được ý nl~hĩ của nàng, Mario nhận xét:

Cô không công bình chút nào.

Nhưng hai trường hợp đâu có giống nhau!

Mario cười tủm đm làm Emmanuelle mất tin tưởng ở nhận định của mình. Mario hỏi:

Cô có thích chồng cô ngủ với các phụ nữ khác không?

Tôi không biết… Tôi phỏng đoán là có.

Nhưvậy tại sao ông ta lại không nghĩ tương tự về cô và những người tình của cô?

“Dám thật là vậy,” nàng nghĩ thầm. Mario không đợi nàng trả lời, nói tiếp:

Lấy một thí dụ khác: khoe đùi khoe vú đối với cô chỉ là một thói quen trong giới phù hoa, hay tại cô thấy kích thích khi khoe ra như thế?

Dĩ nhiên là vì kích thích rồi!

Về phương diện thân xác?

Đúng vậy.

Khi chồng cô hiện diện, cô có thấy bị kích thích hơn không?

Nàng nghĩ một chút rồi trả lời:

– Tôi tin là kích thích hơn.

Khi ngoan ngoãn ngồi cạnh chồng, khi một đàn ông thử dùng mắt luồn vào dưới xiêm y của cô, có khi nào cô mơ màng chính bàn tay hắn đang luồn lọt lục lọi cô không?

Nàng cười chấp nhận:

– Có thể chứ.

Nhưng dù vậy nàng cũng chưa dám chắc Jean thích thú một quang cảnh như thế. Mario cũng đoán vậy, thô dài.

– Cô Emmanuelle, cô còn phải học nhiều nữa…

Mario trở lại tấn công nàng, dùng ngay một kiểu dùng chữ của nàng:

Nếu cô bảo chồng cô không muốn cô “lừa dối” ông, tại sao ông ta lại để cô đến đây tối nay một mình? Ông ấy có phản đối gì không?

Không. Có lẽ anh nghĩ rằng đi ăn cơm tối tại nhà một đàn ông không có nghĩa là phải hiến thân cho đương sự.

Emmanuelle trả lời thoải mái, duyên dáng. Nàng không biết lối trả lời kiểu đó có tác động ra sao. Mario cô vẻ suy tư dữ dội. Khi tư tưởng nàng bắt đầu lang thang tới những bến bờ khác, thì anh hỏi:.

– Cô có sẵn sàng hiến. thân tối. nay không, Emmanuelle?

Đây là lần đầu tiên Mario gọi nàng bằng tên. Nàng cố giữ vẻ bình thản trước câu hỏi đó, và muốn chứng tỏ mình là con người tự do, nàng trả lời với giọng bất cần:

Sẵn sàng chứ?

Tại sao?

Nàng lại bối rối. Mario hỏi:

– Đàn ông tán cô có dễ dàng không?

Nàng thấy xấu hổ quá. Kiểu đối thoại này phải chăng chỉ nhằm hành hạ nàng sao? Nàng cảm thấy cần phải đề cao lại giá trị mình. Nàng cãi với một vẻ hăng hái hiếm có:

Không, ngược lại là khác. Tôi đã nói với anb là tôi có nhiều người tình nữ, chứ không phải là nhiều người tình nam. Thú thật với anh…

Nàng nói thêm với một xúc động bất ngờ (và khó khăn bởi vì nàng không thích nói dối, và cốgắng tối đa tránh nói dối):

Thực ra tôi chưa có một người tình đàn ông nào. Bây giờ anh đã hiểu tại sao tôi không có chuyện ngoại tình nào để kể cho chồng nghe chưa – tính cho tới lúc này?

Nàng nói câu chót với một nụ cười khó cho người khác giải đoán ý nghĩa.

Khi xác nhận mình là một phụ nữ chưa hề ngoại tình, nàng nghĩ cũng không sai sự thực cho lắm: liệu có thể gọi là tình nhân những gã đàn ông đã làm tình với nàng trên phi cơ không? Marie-Anne cũng đã đồng ý những gã đó không đáng kể. Chính nàng cũng nghi ngờ giá trị thực chất của cuộc phiêu lưu trên phi cơ ấy, và thấy rằng trong cơn khinh khoái trên trời cao và trong tình trạng chập chờn tỉnh thức giao hợp với mấy đàn ông ấy cũng chẳng tội lỗi hơn bao nhiêu so với việc mỗi lần giao hợp với chồng nàng lại tưởng tượng đó là một đàn ông khác.

Lần đầu tiên nàng ý thức mình có thể dám đã thụ thai với một trong những gã trên phi cơ: nếu đúng là vậy, thì nàng sắp biết rõ đến nơi. Nhưng sự kiện đó cũng chẳng có gì là quan trọng.

Trong khi đó Mario mỗi lúc một quan tâm đến Emmanuelle hơn:

Cô có chếnhạo tôi không đấy? Tôi có cảm tưởng là cô vừa nói cô cũng thích đàn ông nữa, có đúng không cô?

Đúng. Tôi chẳng đã lấy chồng là gì? Và ban nãy tôi đã chẳng nói với anh là tối nay tôi đã định hiến thân cho một người đàn ông không phải là chồng sao.

Có phải là lần đầu cô làm vậy không?

Nàng gật đầu xác nhận thứ một nửa sự thật ấy (nàng đột nhiên lo lắng không biết Marie-Anne có tiết lộ sự thật về nàng không! Chắc không đâu vì Mario đâu có vẻ gì là biết). Nàng nói thêm:

Có thể xưa kia tôi sẵn sàng ngủ với đàn ông hơn, nhưng không có một ai lợi dụng thời kỳ ấy.

Nàng nói như vậy cho mặn mà câu chuyện thôi, nhưng nàng thấy Mario nhìn với nụ cười khó thương. Anh tấn công liền:

Tại sao cô lại muốn lừa dối chồng? Phải chăng ông ta không thóa mãn nổi cô về thể xác?

Ồ ! Không phải thế.

Emmanuelle kêu lên vừa bối rối vừa khổ sở.

Không, không phải thế? Anh Jean là một người tình tuyệt vời Tôi không hề bị dồn nén. Tôi bảo đảm với anh là vậy Tôi muốn ngủ với đàn ông khác vì lý do ngược lại…

A! Lý do “ngược lại”? Đáng chú ý đấy nghe. Cô có thể cho tôi biết hơn về lý do “ngược lại” đó không? Nàng cáu giận với Mario. Anh đã làm một bài thuyết giảng công phu để chứng minh rằng Jean muốn nàng có nhiều người tình, bây giờ anh lại quên những điều đã nói sao…

Nhưng xét trên thực tế ngày hôm nay nàng có dễ dàng chấp nhận chuyện ngoại tình không? Tại sao lần đầu tiên trên đời nàng lại ham muốn trở thành một phụ nữ có chồng nhưng có cả tình nhân? Chắc là tại chính nàng muốn ngoại tình. Nhưng không phải vì thếmà nàng không yêu Jean say sưa – ngược lại là khác…

Cái gì đã xảy ra cho nàng vậy? Nàng nghe thấy tiếng mình thốt ra những lời sau trước khi trí óc kịp cân nhắc:

Tại vì tôi đang sung sưđng. Tại vì… tại vì tôi yêu anh Jean! Mario nghiêng người về phía nàng.

Nói một cách khác, cô muốn ngoại ớnh không phải vì chồng cô yếu, chồng cô làm cô chán hay cô muốn trả thù chi đó, mà vì ngược lại tại chồng cô làm cho cô hạnh phúc. Tại vì chồng cô đã dạy cho cô biết yêu những cái gì đẹp Dạy cô thứ hạnh phúc thân xác tuyệt vời khi một cơ phận đàn ông xuyên ngập vào thân thể cô. Ông ta đã dạy cô rằng tình yêu là khoảng khắc bùng nổ của giác quan khi một thân thể trần truồng của đàn ông đè mạnh lên thân thể cô Ông ta đã làm cô hiểu cái đã mang lại sự tái sinh huy hoàng cho cuộc sống, là cử động của tay cô tiến lên vai cởi áo ra để lộ đôi vú, là cử động của tay cô tiến xuống phía dưới cởi hết xiêm y để toàn thân lộ ra như một bức tượng đáng yêu hơn cả những giấc mơ nữa. Ông đã dạy cho cô rằng vẻ đẹp, không phải là sự cô đơn của thân xác cô mà là sự cộng thêm với nhiều thân thể khác. Vẻ đẹp, không phải là cho những bàn tay kẻ khác lột truồng cô ra, mà là sự giản dị và vội vã các ngón tay cô tự lột xiêm y để tự cô dâng hiến như một quà tặng cho những ai cô muốn. Ông hẳn đã dạy cho cô biết không còn cái đẹp nào khác ngoài cái đẹp ấy, không cònhạnhphúc nàokhác ngoài hạnh phúc ấy…

Emmanuelle lắng nghe, không biết có nên để mình lôi cuốn theo những lời lẽ rườm rà nhưcây đang đâm chồi nay lộc ấy không. Nàng cầm ly rượu lấp lánh lên, ngước nhìn Mario với một thái độ dứt khoát. Mario hỏi lại:

Cô sẽ hiến thân cho những đàn ông khác theo quan niệm như vậy phải không? Nàng gật đầu:
Rồi cô sẽ kể hếtcho chồng nghe để ông ta hãnh diện là đã có một học trò giỏi. Nàng đột nhiên mất bình tĩnh, kêu lên lo ngại:
Ô ! Không đâu.

Sau một chút do dự, nàng nói thêm:

Không kể ngay lập tức…

Mario biểu lộ bao dung, anh nói:

– Tôi hiểu. Nhưag mà cô cần phải học tiếp.

Nàng phản đối:

Học tiếp cái gì nữa?

Học cái thú vui khi kể lại: Một ngày kia cô sẽ thấy là chính những cuộc phiêu lưu ấy không thú vị bằng khi cô tưởng nhớ lại chúng từng chi tiết và kể lại cho chính cô và chồng cô nghe.

Mario phác một cử chỉ khoan dung:

Không có gì phải vội vã cả. Nếu lúc này che dấu chồng dễ cho cô hơn thì cô cứ việc giữ kín mọi tiến bộ của cô trong địa hạt dâm tình. Vả lại -nụ cười cúa Mario bỗng đượm vẻ chế riễu – tốt hơn là đợi đến lúc cô có những tiến bộ cụ thể kia thìtốt hơn, phải khônglLúc đó hẳn chồng cô sẽ ngạc nhiên đầy thích thú. Trong giai đoạn thực tập, nếu chồng cô không hướng dẫn được, thì phải có một người khác Con đường dẫn tới chủ nghĩa dâm tình đôi khi cũng chông gai lắm, ad augusta per augusta, để mặc cô một mình, cô dám đi lạc đường hoặc bỏ cuộc nửa chừng lắm. Cô nghĩ sao?

Nàng thấy Mario nói ra lời yêu cầu đó chẳng qua là cho có hình thức thôi, nên tốt nhất không trả lời. Mano kéo dài giọng:

Nhưng cô phải biết rằng người học trò cần phải có một kiên nhẫn vô bờ bến. Không ai hướng dẫn thành công được nếu học trò không muốn học. Người hướng dẫn chỉ đường, nhưng chính cô phải bước đi một cách mạnh bạo cho đến đích. Nhập môn bất cứ cái gì cũng nhiều khó khăn hơn thú vui… Một ngày kia nhớ lại những khó khăn ban đầu cô sẽ thấy thú vị lắm. Ngày hôm.nay cô phải tự do quyết định. Cô đã sẵn sàng thử tất cả mọi thứ chưa?

Nàng hỏi với giọng thận trọng:

– Tất cả hả?

Nàng chợt nhớ ra là vài hôm trước Marie-Anne cũng dùng những từ ngữ như vậy. Mario dứt khoát nhấn mạnh:

– Đúng vậy: tất cả ?

Nàng thử tưởng tượng xem “tất cả” có thể là những gì đây lúc này nàngchẳng nghĩra được cái gìkhác là buông thả thân thể cho Mario muốn làm gì thì làm. Bề gì thì khi bước chân đến đây nàng đã quyết định hiến thân cho anh rồi, còn cách anh làm ăn với nàng thì đâu có quan trọng gì cho lắm, phải không? Nàng nghĩ với một chút mỉa mai là “ông thầy Mario” này tự tin thái quá ở các phương pháp giáo dục ớnh ái của mình, cứ tưởng rằng những bài học sắp dạy có thể làm cho Emmanuelle “biến thái.” Phải công nhận nàng ítkinh nghiệm về đàn ông, nhưng nàng hiểumột phụ nữ muốn tiến bộ thì cần phải làm nhiều điều hơn là khuấtphục trước những đòi hỏi đặc biệtcủa mộtngười tình. Cái lối tựmãn của đàn ông làmnàng thích thú. Nhưng nàng sẽ không chọc giận Mario quá để.anh bỏ cuộc.

Nhưng nàng có một thắc.mắc lương tâm không thể cắt nghĩa tại sao: mặc dù đồng ý ít nhiều với những phân tích của Mario về tâm lý Jean, nàng vẫn muốn dấu chồng mọi liên hệ với Mario. Không phải vì sợ Mario đã hiểu sai Jean mà vì một lý do nàng đã thoáng nhận thấy ban nãy: “lừa dối” ông chồng mình yêu quả thực là một khoái lạc cực kỳ đặc biệt mà mới nghĩtới thôi nàng đã thấy thái dương phập phồng sốt ruột rồi. Nàng nghĩ trong một thế giới dâm tình, sự đồng lõa đồng ớnh của ông chồng cho vợ ngoại ớnh, dám là một khoái lạc tiến bộ nhất. Sự bí mật sẽ làm tăng chứ không làm giảm những khoái lạc nàng đang chờ đợi xảy tới Trong khi chờ đợihọc đượcnhững luậttắc khó khăn Mario đã mất công giảng dạy, nàng tạm thời áp dụng định luật giản dị nhất. Từ việc ngoại tình không thôi chẳng đủ mở ra cho nàng những khám phá ngất ngây sao?

Thực ra nàng không biết rằng khi quyết định như thế, nàng không quan tâm tới những khoái lạc thân xác do các tình nhân tương lai cung cấp bằng thứ thú vị do sự lừa dối Jean mang lại. Càngyêu Jeannàng lại càngmuốn ngủ ngay với thật nhiều đàn ông khác, cho phần đó của nàng tràn ngập tối đa tinh khí khác lạ.

Mario vẫnnhìnnàng và cái nhìnnàylàmnàng khó chịu. Nàng đổi vị trí ngồi trên chiếc đi văng da, biểu diễn đôi chân theo kiểu Mario đã chỉ. Nàng nghĩkhi nói chia xẻ thân thể với hai người đàn ông khác nhau, hẳn Mario nói tới Quentin và chính anh.

Nàng rự nhủ: “Cũng được thôi! Ta sẽ học thềm một điều mới.”

Nàng thích làm tình với một mình Mario hơn, nhưng nếu không có cách nào bỏ

Quentin ra ngoài, thì mong anh chàng này sẽ ngồi làm khán giả, một vai trò

Mario coi là khá quan trọng. Nhưng dù gì thì gì nàng cũng quyết định không

cưỡng lại những đòi hỏi của Mario. Đồng thời nàng cũng mơ hồ cảm thấy cũng thích Quentin giao hợp với mình. Và bởi vì Mano đã khẳng định làm tình cùng một lúc với hai đàn ông sẽ rất nhiều thú vị…

Mario hỏi:

Cô đã có lần nào làm tình với nhiều phụ nữ chưa? Emmanuelle mộtlần nữa ngạc nhiên Mario có thể đoán được tư tưởng nàng một cách dễ dàng. Như vậy anh phải biết nàng đang thèm muốn anh biế tbao. Anh nhìn đôi chân nàng, làm nàng quên cả trả lời.

Mario một lần nữa lại đọc một câu văn trích đâu đó, ngâmnga nhưđọc thơ, để ca tụng vẻ đẹp của thân thể nàng. Nhưng không vì thế mà anh ngừng tò mò. Mario gặng hỏi:

Tôi muốn hỏi là nhiều phụ nữ một lúc. Emmanuelle trả lời:
Có.

Mario có vẻ thích chí:

A! Vậy cô đâu có ngây thơ vô tội quá. Nàng cằn nhằn:
Tôi có bao giờ bảo tôi là ngây thơ đâu.

Đối với nàng bây giờ, bảo rằng nàng là một cô gái nhà lành chẳng biết gì là một lời chê bai nặng nề nhất. Nếu để lộ cặp đùi mà vẫn còn là gái ngoan, thì được lắm, nàng sẽ đứng thẫng lên đi văng tụt hết xiêm y ra cho coi. Ước muốn này mạnh đến nỗi làm mắt cá gập lại và nàng qm xuống. Nếu vụ biểu diễn này chưa đủ chứng tỏ cho Mario thấy nàng không phải là gái ngoan, thì nàng sẽ biểu diễn một màn thủ dâm cho anh coi! Đôi vú nàng hừng hực bốc lửa: có lẽ những ly rượu Mario cho uống đã mang lại cho nàng những quyết định táo bạo. Nhưng anh chàng người ý vẫn cứ uề oải Coi bộ anh thích làm chuyện dâm tình bằng lời nói hơn là bằng hành động… Anh vẫn tiếp tục hỏi nữa:

– Hãy cho tôi biết khi làm tình với hai cô gái một lúc, cô đã làm những gì?

Emmanuelle sốt ruột. Để chấm dứt cái trò “vấn đáp” này, nàng vội miêu tả những cảnh mà phần tưởng tượng nhiều hơn là phần thực tế. Nàng không buồn tham chiếu những chi tiết có thật trong quá khứ và nghĩ rằng một chút bịa đặt (lũng đủ vui cho Mario rồi. Nhưng anh không để bị đánh lừa như vậy, cắt ngang lời nàng một cách vui vẻ.

Những trò đó là của con nít. Đã đến lúc cô phải lớn lên đi thôi, cô bạn xinh đẹp của tôi ơi.

Tức giận, Emmanuelle muốn nói ra một câu nào đó để trả thù Nhưng khi nói ra rồi nàng mới sợ nó sẽ có tác động ngược với lòng mong muốn của mình:

– Thế còn anh, anh có biết cách tán tỉnh làm ăn với đám con trai không?

Nhưng nàng ngạc nhiên khi thấy Mario chẳng lộ vẻ lúng túng chút nào. Ngược lại, giọng anh đầy vui vẻ:

– Chúng tôi sẽ biểu diễn cho cô coi chơi, Emmanuelle!

Mario nói một câu bằng tiếng Anh với Quentin. Nàng xúc động tự hỏi không biết hai người có biểu diễn một màn tình ái tại chỗ cho nàng coi không.

Emmanuelle nghĩ với một chút mỉa mai rằng nàng không hên một chút nào cả: đã đâm đầu đi yêu một cô gái không hẳn lesbienne và bây giờ lại dăng mắc với một gã đàn ông hoàn toàn chỉ thích con trai!

Nhưng Mario đã lấy lại được vẻ dáng uể oải, tiếp tục hỏi:

Cô có nhiều người tình gái không?

Chắc chắn rồi?

Có đủ cho cô thỏa mãn không?

Emmanuelle nhất định không để chuyện với Bee ám ảnh làm hóng buồi tối hôm nay. Nàng khẳng định:

Tôi thích thay đổi bồ luôn luôn. Chuyện đó có dễ không côl..

Không khó đâu. Chỉ việc đề nghị là xong. Có người từ chối không?
Làm gì!

Emmanuelle ra cái điều khinh bạc. Nhưng bắt đầu chán cái trò bịa đặt này (nàng muốn trở lại tính tình giản dị và ngay thẳng của mình). Nhưng mà, nàng đính chính với một nụ cười sung sướng:

Cũng có những cô không chịu để tôi chinh phục. Nhưng kệ họ chứ? Mario đồng ý:
Đúng vậy. Nhưng còn cô? Đàn bà khác có dễ chinh phục cô không?

Ồ ! Dễ chứ. Tôi thích buông thả? Nàng cười thú nhận:

Nhưng với điều kiện các phụ nữđó phải thực sự xinh đẹp Tôi ghét những người xấu xí lắm.

Mario khen ngợi:

– Cô có tâm tính tuyệt hảo.

Mario quay trở lại vấn đề anh đang quan tâm:

Cô nói chồng cô biết chuyện cô giâo hợp với các bạn gái. Thế ông ta có tán đồng không?

Không những tán đồng mà còn khuyến khích nữa. Chưa bao giờ tôi có nhiều bạn gái đến nhưthế kể từ khi đi lấy chồng.

Ông ta không sợ những vuết ve của các bạn gái làm cô chán ông sao?

Anh nghĩ gì lạ vậy? Làm tình với đàn bà khác với làm tình với đàn ông chứ. Đâu có lấy cái này thay cái kia được cần có cả hai chứ. Nếu chỉ thích có phụ nữ không thôi thì còn thiệt thòi hơn là chỉ thích có đàn ông.

Ngay lập tức lập trường phân minh và vẻ tự tin của Emmanuelle làm Mario phải nể vì. Anh dò hỏi một cách thận trọng:

Tôi phỏng đoán là chồng cô cũngbiếthưởng ké nhan sắc của các cô bồ của cô. Emmanuelle nở một nụ cười tinh quái, đùa cợt:
Chính các cô bồ của tôi mơ được làm tình với ông chồng tôi.

Cô không ghen à?

Ghen thì khôi hài quá ?

Cô có lý: chia nhau xài chung tăng thêm khoái lạc cho cô. Mario gật đầu, như nhớ lại những hình ảnh hấp dẫn trong quá khứ. Về phía Emmanuelle, nàng hồi tưởng lại những thân thể trần truồng của các bạn gái, sờ êm dịu và đẹp biết bao? Nàng mải mơ màng không nghe rõ câu sau cùng của Mario:

Còn ông ấy?

Emmanuelle mở to mắt:

Ông nào?

Ông chồng của cô. Ông ta có cung cấp nhiều bạn trai cho cô không? Nàng bị sốc tối đa, phản đối:
Cái gì! Làm gì có chuyện đó?

Nàng cảm thấy mình đỏ mặt. Mario đnh bơ hỏi tiếp:

– Ngay cả sau khi đã lấy cô rồi cũng vậy phải không?

Nàng không ngăn được một cử chỉ bực tức. Mario lạnh lùng tuyên bố:

Trong những điều kiện nhưthếthì tôi chẳng hiểu tại sao hai người lại phải lấy nhau.

Anh cầm ly rượu, nhấm nháp một chút rồi hỏi tiếp với một chút khinh thị:

Ông ta có cấm cô làm tình với những đàn ông khác không? Emmanuelle vội vã nói:
Không, không có cấm.

Tuy nói vậy nhưng nàng không chắc chắn là mọi sự là như thế.

– Thế ông ta có nói là cô muốn làm tình với đàn ông nào tùy thích không?

Nàng lại khổ sở bối rối:

Anhkhông nói táchbạchlà nhưvậy. Nhưng anh chưa bao giờ nói là cấm tôi. Anh không bao giờ hỏi tôi có ngủ với đàn ông khác không. Anh để tôi tự do.

Mario làm một cử chỉ tiếc rẻ:

Ông chồng cô đáng trách ở điểm đó. Chủ nghĩa dâm tình đâu cần thứ tự do như thế.

Emmanuelle cố ớm hiểu xem Mario vừa định nói cái gì Mario nói tiếp:

Trong thời gian cô ở lại Paris một mình, khi viết thư cho chồng, cô có báo cáo về các tình nhân của cô không?

Nàng bỗng dưng cảm thấy cuộc đời mình trước đây sao mà “tầm thường” quá.

Nàng lắc đầu, tránh né câu hỗi:

Tôi không nói với chồng về những người tình. Mario làm một cử chỉ kiểu: thà thế còn hơn là không.

Hai người lại im lặng. Emmanuelle nhìn Quentin. Hắn cười với nàng, kiênnhẫn. Nàng tựhỏi hắncó hiểu những gì được thảo luận từ nãy đến giờ không, hay hắn cười để che dấu sự chán nản. Nàng đáp lời Mario:

Anh đừng có nghĩ là ông chồng tôi ghen. Cũng như tôi không ghen. Chính anh ấy đã dạy tôi cách biểu diễn đôi chân sao cho hấp dẫn. Chính để làm vui lòng anh mà tôi mặc những chiếc robe bó sát như thế nào để mỗi khi tôi xuống xe, gấu váy bị cốn lên cao nhất. Chắc anh đã thấy dù có ngồi trong một phòng khách nghiêm túc nhất, tôi cũng là kẻ hớ hênh nhất.

Nàng cười:

Anh thấy là sự kiện đó không làm tôi khó chịu chút nào. Điều đó chắc là đủ chứng tỏ bọn tôi có đủ khả năng dâm tình theo tiêu chuẩn anh đưa ra chứ?

Đủ chứ.

Vẫn chính anh Jean căn độ hở ngực các xiêm y của tôi Anh có thấy nhiều ông chồng thích để vợ hở vú như anh Jean không?

Nhưng chính cô, cô thích để hở vú chứ?

-Thích. Kể từ khi anh Jean dạy tôi điều đó. Trước khi biết anh, tôi thích được mọi người sờ mó, tôi muốn nói là thích được các cô gái vuốt ve, dù có được mọi người nhìn hay không. Còn bây giờ tôi thích được nhìn ngắm.

Nàng nói thêm một cách can đảm:

Tôi sinh ra không phải là loại đàn bà thích khoe thân thể. Chính vì anh Jean mà tôi trở thành như vậy.

Nàng nhắc lại:

Anh thấy đó! Mario hỏi:
Có bao giờ cô tự hỏi tại sao chồng cô lại thích biến cô thành một đối tượng cho mọi người thèm muốn không? Biến cô thành một kẻ chuyên kích thích người khác, không phải là một điều đáng khen đâu. Và ngay cho dù làm thế chỉ vì muốn khoe sắc đẹp của vợ như một anh nhà giàu muốn khoe của thôi, thì điều đó cũng chẳng hay ho gì hơn.

Emmanuelle phản đối vì nàng không chịu được ăi nói xấu Jean:

Ồ! Không phải thế đâu. Anh Jean không phải loại người nhưvậy. Sở dĩ anh thích tôi khoe thân thể đẹp, là cốt để ké khác cũng được hưởng…

Mario nói một cách đắc thắng:

Đúng nhưtôi đã nói với cô trước đây? Nếu chồng cô tìm cách kích thích dục tình kẻ khác, thích trình diễn cô như thếnào để làm dương vật đàn ông dựng đứng lên, thì chính là tại anh muốn cô làm tình với kẻ khác.

Emmanuelle định phản đối:

– Nhưng…

Chưa bao giờ ý tưởng này đến với nàng và nàng cũng chẳng thấy có lý do nào để bác khước. Nhưng nàng choáng váng: Jean muốn nàng ngủ với kẻ khác có là điều thích hợp không? Nàng biện bạch:

Nhưng tại sao anh Jean lại muốn vậy? Tại sao một đàn ông lại có thể thích vợ mình ngủ với kẻ khác? Mario nói với giọng nghiêm khắc:

Cô đã bàn đúng vấn đề rồi đó. Cô muốn nói rằng cô không hiểu tại sao một đàn ông văn minh tiến hóa, lại vì một ước vọng dâm tình nào đó, thích đàn ông khác tán được vợ mình phải khôngl Ecclésiatique biết rõ vấn đề này hơn cô khi viết điều sau: “Duyên dáng nhan sắc của người vợ là niềm vui của ông chồng. Cô hãy logique một chút: nếu chồng cô thích thú chuyện cô ngủ với phụ nữ khác, tại sao ông ta lại không thích cô ngủ với đàn ông khác? Chắc cô không để ý đến một tương đồng nào đó giữa tình yêu nam nữ và tình yêu nam với nam nữ với nữ phải không? Về phần tôi thì chỉ có một thứ tình yêu thôi, dù tôi làm tình với một đàn ông hay một đàn bà, với ông chồng, với người tình, với anh chị em hay con cái, mọi sự cũng vẫn là vậy thôi.

Nhưng trước khi phá trinh tôi anh Jean đã biếttôi chỉ thích đàn bà thôi: tôi đã kể anh nghe điều đó ngay từ ngày đầu gặp gỡ.

Nàng đột nhiên thêm vô:

Dĩ nhiên nếu tôi có một ông anh, chắc tôi đã làm tình với anh ấy rồi. Nhưng tôi lại là con một?

Rồi sao nữa?

Sao cái gì?… Tôi muốn nói khi tôi vuốt ve một phụ nữ, tôi không hề lừa dối chồng tôi.

Mario lộ vẻ thích thú, hỏi thêm:

– Thế ông ta có thích yêu đàn ông khác không?

– Không!

Emmanuelle thấy chuyện Jean là pédérastre vô lý không thể chịu nổi.

Như đoán được ý nl~hĩ của nàng, Mario nhận xét:

Cô không công bình chút nào.

Nhưng hai trường hợp đâu có giống nhau!

Mario cười tủm đm làm Emmanuelle mất tin tưởng ở nhận định của mình. Mario hỏi:

Cô có thích chồng cô ngủ với các phụ nữ khác không?

Tôi không biết… Tôi phỏng đoán là có.

Nhưvậy tại sao ông ta lại không nghĩ tương tự về cô và những người tình của cô?

“Dám thật là vậy,” nàng nghĩ thầm. Mario không đợi nàng trả lời, nói tiếp:

Lấy một thí dụ khác: khoe đùi khoe vú đối với cô chỉ là một thói quen trong giới phù hoa, hay tại cô thấy kích thích khi khoe ra như thế?

Dĩ nhiên là vì kích thích rồi!

Về phương diện thân xác?

Đúng vậy.

Khi chồng cô hiện diện, cô có thấy bị kích thích hơn không?

Nàng nghĩ một chút rồi trả lời:

– Tôi tin là kích thích hơn.

Khi ngoan ngoãn ngồi cạnh chồng, khi một đàn ông thử dùng mắt luồn vào dưới xiêm y của cô, có khi nào cô mơ màng chính bàn tay hắn đang luồn lọt lục lọi cô không?

Nàng cười chấp nhận:

– Có thể chứ.

Nhưng dù vậy nàng cũng chưa dám chắc Jean thích thú một quang cảnh như thế. Mario cũng đoán vậy, thô dài.

– Cô Emmanuelle, cô còn phải học nhiều nữa…

Mario trở lại tấn công nàng, dùng ngay một kiểu dùng chữ của nàng:

Nếu cô bảo chồng cô không muốn cô “lừa dối” ông, tại sao ông ta lại để cô đến đây tối nay một mình? Ông ấy có phản đối gì không?

Không. Có lẽ anh nghĩ rằng đi ăn cơm tối tại nhà một đàn ông không có nghĩa là phải hiến thân cho đương sự.

Emmanuelle trả lời thoải mái, duyên dáng. Nàng không biết lối trả lời kiểu đó có tác động ra sao. Mario cô vẻ suy tư dữ dội. Khi tư tưởng nàng bắt đầu lang thang tới những bến bờ khác, thì anh hỏi:.

– Cô có sẵn sàng hiến. thân tối. nay không, Emmanuelle?

Đây là lần đầu tiên Mario gọi nàng bằng tên. Nàng cố giữ vẻ bình thản trước câu hỏi đó, và muốn chứng tỏ mình là con người tự do, nàng trả lời với giọng bất cần:

Sẵn sàng chứ?

Tại sao?

Nàng lại bối rối. Mario hỏi:

– Đàn ông tán cô có dễ dàng không?

Nàng thấy xấu hổ quá. Kiểu đối thoại này phải chăng chỉ nhằm hành hạ nàng sao? Nàng cảm thấy cần phải đề cao lại giá trị mình. Nàng cãi với một vẻ hăng hái hiếm có:

Không, ngược lại là khác. Tôi đã nói với anb là tôi có nhiều người tình nữ, chứ không phải là nhiều người tình nam. Thú thật với anh…

Nàng nói thêm với một xúc động bất ngờ (và khó khăn bởi vì nàng không thích nói dối, và cốgắng tối đa tránh nói dối):

Thực ra tôi chưa có một người tình đàn ông nào. Bây giờ anh đã hiểu tại sao tôi không có chuyện ngoại tình nào để kể cho chồng nghe chưa – tính cho tới lúc này?

Nàng nói câu chót với một nụ cười khó cho người khác giải đoán ý nghĩa.

Khi xác nhận mình là một phụ nữ chưa hề ngoại tình, nàng nghĩ cũng không sai sự thực cho lắm: liệu có thể gọi là tình nhân những gã đàn ông đã làm tình với nàng trên phi cơ không? Marie-Anne cũng đã đồng ý những gã đó không đáng kể. Chính nàng cũng nghi ngờ giá trị thực chất của cuộc phiêu lưu trên phi cơ ấy, và thấy rằng trong cơn khinh khoái trên trời cao và trong tình trạng chập chờn tỉnh thức giao hợp với mấy đàn ông ấy cũng chẳng tội lỗi hơn bao nhiêu so với việc mỗi lần giao hợp với chồng nàng lại tưởng tượng đó là một đàn ông khác.

Lần đầu tiên nàng ý thức mình có thể dám đã thụ thai với một trong những gã trên phi cơ: nếu đúng là vậy, thì nàng sắp biết rõ đến nơi. Nhưng sự kiện đó cũng chẳng có gì là quan trọng.

Trong khi đó Mario mỗi lúc một quan tâm đến Emmanuelle hơn:

Cô có chếnhạo tôi không đấy? Tôi có cảm tưởng là cô vừa nói cô cũng thích đàn ông nữa, có đúng không cô?

Đúng. Tôi chẳng đã lấy chồng là gì? Và ban nãy tôi đã chẳng nói với anh là tối nay tôi đã định hiến thân cho một người đàn ông không phải là chồng sao.

Có phải là lần đầu cô làm vậy không?

Nàng gật đầu xác nhận thứ một nửa sự thật ấy (nàng đột nhiên lo lắng không biết Marie-Anne có tiết lộ sự thật về nàng không! Chắc không đâu vì Mario đâu có vẻ gì là biết). Nàng nói thêm:

Có thể xưa kia tôi sẵn sàng ngủ với đàn ông hơn, nhưng không có một ai lợi dụng thời kỳ ấy.

Nàng nói như vậy cho mặn mà câu chuyện thôi, nhưng nàng thấy Mario nhìn với nụ cười khó thương. Anh tấn công liền:

Tại sao cô lại muốn lừa dối chồng? Phải chăng ông ta không thóa mãn nổi cô về thể xác?

Ồ ! Không phải thế.

Emmanuelle kêu lên vừa bối rối vừa khổ sở.

Không, không phải thế? Anh Jean là một người tình tuyệt vời Tôi không hề bị dồn nén. Tôi bảo đảm với anh là vậy Tôi muốn ngủ với đàn ông khác vì lý do ngược lại…

A! Lý do “ngược lại”? Đáng chú ý đấy nghe. Cô có thể cho tôi biết hơn về lý do “ngược lại” đó không? Nàng cáu giận với Mario. Anh đã làm một bài thuyết giảng công phu để chứng minh rằng Jean muốn nàng có nhiều người tình, bây giờ anh lại quên những điều đã nói sao…

Nhưng xét trên thực tế ngày hôm nay nàng có dễ dàng chấp nhận chuyện ngoại tình không? Tại sao lần đầu tiên trên đời nàng lại ham muốn trở thành một phụ nữ có chồng nhưng có cả tình nhân? Chắc là tại chính nàng muốn ngoại tình. Nhưng không phải vì thếmà nàng không yêu Jean say sưa – ngược lại là khác…

Cái gì đã xảy ra cho nàng vậy? Nàng nghe thấy tiếng mình thốt ra những lời sau trước khi trí óc kịp cân nhắc:

Tại vì tôi đang sung sưđng. Tại vì… tại vì tôi yêu anh Jean! Mario nghiêng người về phía nàng.

Nói một cách khác, cô muốn ngoại ớnh không phải vì chồng cô yếu, chồng cô làm cô chán hay cô muốn trả thù chi đó, mà vì ngược lại tại chồng cô làm cho cô hạnh phúc. Tại vì chồng cô đã dạy cho cô biết yêu những cái gì đẹp Dạy cô thứ hạnh phúc thân xác tuyệt vời khi một cơ phận đàn ông xuyên ngập vào thân thể cô. Ông ta đã dạy cô rằng tình yêu là khoảng khắc bùng nổ của giác quan khi một thân thể trần truồng của đàn ông đè mạnh lên thân thể cô Ông ta đã làm cô hiểu cái đã mang lại sự tái sinh huy hoàng cho cuộc sống, là cử động của tay cô tiến lên vai cởi áo ra để lộ đôi vú, là cử động của tay cô tiến xuống phía dưới cởi hết xiêm y để toàn thân lộ ra như một bức tượng đáng yêu hơn cả những giấc mơ nữa. Ông đã dạy cho cô rằng vẻ đẹp, không phải là sự cô đơn của thân xác cô mà là sự cộng thêm với nhiều thân thể khác. Vẻ đẹp, không phải là cho những bàn tay kẻ khác lột truồng cô ra, mà là sự giản dị và vội vã các ngón tay cô tự lột xiêm y để tự cô dâng hiến như một quà tặng cho những ai cô muốn. Ông hẳn đã dạy cho cô biết không còn cái đẹp nào khác ngoài cái đẹp ấy, không cònhạnhphúc nàokhác ngoài hạnh phúc ấy…

Emmanuelle lắng nghe, không biết có nên để mình lôi cuốn theo những lời lẽ rườm rà nhưcây đang đâm chồi nay lộc ấy không. Nàng cầm ly rượu lấp lánh lên, ngước nhìn Mario với một thái độ dứt khoát. Mario hỏi lại:

Cô sẽ hiến thân cho những đàn ông khác theo quan niệm như vậy phải không? Nàng gật đầu:
Rồi cô sẽ kể hếtcho chồng nghe để ông ta hãnh diện là đã có một học trò giỏi. Nàng đột nhiên mất bình tĩnh, kêu lên lo ngại:
Ô ! Không đâu.

Sau một chút do dự, nàng nói thêm:

Không kể ngay lập tức…

Mario biểu lộ bao dung, anh nói:

– Tôi hiểu. Nhưag mà cô cần phải học tiếp.

Nàng phản đối:

Học tiếp cái gì nữa?

Học cái thú vui khi kể lại: Một ngày kia cô sẽ thấy là chính những cuộc phiêu lưu ấy không thú vị bằng khi cô tưởng nhớ lại chúng từng chi tiết và kể lại cho chính cô và chồng cô nghe.

Mario phác một cử chỉ khoan dung:

Không có gì phải vội vã cả. Nếu lúc này che dấu chồng dễ cho cô hơn thì cô cứ việc giữ kín mọi tiến bộ của cô trong địa hạt dâm tình. Vả lại -nụ cười cúa Mario bỗng đượm vẻ chế riễu – tốt hơn là đợi đến lúc cô có những tiến bộ cụ thể kia thìtốt hơn, phải khônglLúc đó hẳn chồng cô sẽ ngạc nhiên đầy thích thú. Trong giai đoạn thực tập, nếu chồng cô không hướng dẫn được, thì phải có một người khác Con đường dẫn tới chủ nghĩa dâm tình đôi khi cũng chông gai lắm, ad augusta per augusta, để mặc cô một mình, cô dám đi lạc đường hoặc bỏ cuộc nửa chừng lắm. Cô nghĩ sao?

Nàng thấy Mario nói ra lời yêu cầu đó chẳng qua là cho có hình thức thôi, nên tốt nhất không trả lời. Mano kéo dài giọng:

Nhưng cô phải biết rằng người học trò cần phải có một kiên nhẫn vô bờ bến. Không ai hướng dẫn thành công được nếu học trò không muốn học. Người hướng dẫn chỉ đường, nhưng chính cô phải bước đi một cách mạnh bạo cho đến đích. Nhập môn bất cứ cái gì cũng nhiều khó khăn hơn thú vui… Một ngày kia nhớ lại những khó khăn ban đầu cô sẽ thấy thú vị lắm. Ngày hôm.nay cô phải tự do quyết định. Cô đã sẵn sàng thử tất cả mọi thứ chưa?

Nàng hỏi với giọng thận trọng:

– Tất cả hả?

Nàng chợt nhớ ra là vài hôm trước Marie-Anne cũng dùng những từ ngữ như vậy. Mario dứt khoát nhấn mạnh:

– Đúng vậy: tất cả ?

Nàng thử tưởng tượng xem “tất cả” có thể là những gì đây lúc này nàngchẳng nghĩra được cái gìkhác là buông thả thân thể cho Mario muốn làm gì thì làm. Bề gì thì khi bước chân đến đây nàng đã quyết định hiến thân cho anh rồi, còn cách anh làm ăn với nàng thì đâu có quan trọng gì cho lắm, phải không? Nàng nghĩ với một chút mỉa mai là “ông thầy Mario” này tự tin thái quá ở các phương pháp giáo dục ớnh ái của mình, cứ tưởng rằng những bài học sắp dạy có thể làm cho Emmanuelle “biến thái.” Phải công nhận nàng ítkinh nghiệm về đàn ông, nhưng nàng hiểumột phụ nữ muốn tiến bộ thì cần phải làm nhiều điều hơn là khuấtphục trước những đòi hỏi đặc biệtcủa mộtngười tình. Cái lối tựmãn của đàn ông làmnàng thích thú. Nhưng nàng sẽ không chọc giận Mario quá để.anh bỏ cuộc.

Nhưng nàng có một thắc.mắc lương tâm không thể cắt nghĩa tại sao: mặc dù đồng ý ít nhiều với những phân tích của Mario về tâm lý Jean, nàng vẫn muốn dấu chồng mọi liên hệ với Mario. Không phải vì sợ Mario đã hiểu sai Jean mà vì một lý do nàng đã thoáng nhận thấy ban nãy: “lừa dối” ông chồng mình yêu quả thực là một khoái lạc cực kỳ đặc biệt mà mới nghĩtới thôi nàng đã thấy thái dương phập phồng sốt ruột rồi. Nàng nghĩ trong một thế giới dâm tình, sự đồng lõa đồng ớnh của ông chồng cho vợ ngoại ớnh, dám là một khoái lạc tiến bộ nhất. Sự bí mật sẽ làm tăng chứ không làm giảm những khoái lạc nàng đang chờ đợi xảy tới Trong khi chờ đợihọc đượcnhững luậttắc khó khăn Mario đã mất công giảng dạy, nàng tạm thời áp dụng định luật giản dị nhất. Từ việc ngoại tình không thôi chẳng đủ mở ra cho nàng những khám phá ngất ngây sao?

Thực ra nàng không biết rằng khi quyết định như thế, nàng không quan tâm tới những khoái lạc thân xác do các tình nhân tương lai cung cấp bằng thứ thú vị do sự lừa dối Jean mang lại. Càngyêu Jeannàng lại càngmuốn ngủ ngay với thật nhiều đàn ông khác, cho phần đó của nàng tràn ngập tối đa tinh khí khác lạ.

Mario vẫnnhìnnàng và cái nhìnnàylàmnàng khó chịu. Nàng đổi vị trí ngồi trên chiếc đi văng da, biểu diễn đôi chân theo kiểu Mario đã chỉ. Nàng nghĩkhi nói chia xẻ thân thể với hai người đàn ông khác nhau, hẳn Mario nói tới Quentin và chính anh.

Nàng rự nhủ: “Cũng được thôi! Ta sẽ học thềm một điều mới.”

Nàng thích làm tình với một mình Mario hơn, nhưng nếu không có cách nào bỏ

Quentin ra ngoài, thì mong anh chàng này sẽ ngồi làm khán giả, một vai trò

Mario coi là khá quan trọng. Nhưng dù gì thì gì nàng cũng quyết định không

cưỡng lại những đòi hỏi của Mario. Đồng thời nàng cũng mơ hồ cảm thấy cũng thích Quentin giao hợp với mình. Và bởi vì Mano đã khẳng định làm tình cùng một lúc với hai đàn ông sẽ rất nhiều thú vị…

Mario hỏi:

Cô đã có lần nào làm tình với nhiều phụ nữ chưa? Emmanuelle mộtlần nữa ngạc nhiên Mario có thể đoán được tư tưởng nàng một cách dễ dàng. Như vậy anh phải biết nàng đang thèm muốn anh biế tbao. Anh nhìn đôi chân nàng, làm nàng quên cả trả lời.

Mario một lần nữa lại đọc một câu văn trích đâu đó, ngâmnga nhưđọc thơ, để ca tụng vẻ đẹp của thân thể nàng. Nhưng không vì thế mà anh ngừng tò mò. Mario gặng hỏi:

Tôi muốn hỏi là nhiều phụ nữ một lúc. Emmanuelle trả lời:
Có.

Mario có vẻ thích chí:

A! Vậy cô đâu có ngây thơ vô tội quá. Nàng cằn nhằn:
Tôi có bao giờ bảo tôi là ngây thơ đâu.

Đối với nàng bây giờ, bảo rằng nàng là một cô gái nhà lành chẳng biết gì là một lời chê bai nặng nề nhất. Nếu để lộ cặp đùi mà vẫn còn là gái ngoan, thì được lắm, nàng sẽ đứng thẫng lên đi văng tụt hết xiêm y ra cho coi. Ước muốn này mạnh đến nỗi làm mắt cá gập lại và nàng qm xuống. Nếu vụ biểu diễn này chưa đủ chứng tỏ cho Mario thấy nàng không phải là gái ngoan, thì nàng sẽ biểu diễn một màn thủ dâm cho anh coi! Đôi vú nàng hừng hực bốc lửa: có lẽ những ly rượu Mario cho uống đã mang lại cho nàng những quyết định táo bạo. Nhưng anh chàng người ý vẫn cứ uề oải Coi bộ anh thích làm chuyện dâm tình bằng lời nói hơn là bằng hành động… Anh vẫn tiếp tục hỏi nữa:

– Hãy cho tôi biết khi làm tình với hai cô gái một lúc, cô đã làm những gì?

Emmanuelle sốt ruột. Để chấm dứt cái trò “vấn đáp” này, nàng vội miêu tả những cảnh mà phần tưởng tượng nhiều hơn là phần thực tế. Nàng không buồn tham chiếu những chi tiết có thật trong quá khứ và nghĩ rằng một chút bịa đặt (lũng đủ vui cho Mario rồi. Nhưng anh không để bị đánh lừa như vậy, cắt ngang lời nàng một cách vui vẻ.

Những trò đó là của con nít. Đã đến lúc cô phải lớn lên đi thôi, cô bạn xinh đẹp của tôi ơi.

Tức giận, Emmanuelle muốn nói ra một câu nào đó để trả thù Nhưng khi nói ra rồi nàng mới sợ nó sẽ có tác động ngược với lòng mong muốn của mình:

– Thế còn anh, anh có biết cách tán tỉnh làm ăn với đám con trai không?

Nhưng nàng ngạc nhiên khi thấy Mario chẳng lộ vẻ lúng túng chút nào. Ngược lại, giọng anh đầy vui vẻ:

– Chúng tôi sẽ biểu diễn cho cô coi chơi, Emmanuelle!

Mario nói một câu bằng tiếng Anh với Quentin. Nàng xúc động tự hỏi không biết hai người có biểu diễn một màn tình ái tại chỗ cho nàng coi không.

Bình luận
× sticky