Một tuần sau, Chân Ý bị xét xử, cô bị phạt tiền và phục vụ xã hội ba tháng, công việc luật sư cũng bị đình chỉ. Hết kỳ hạn, cô cần phải xin lấy lại giấy phép hành nghề luật sư. Sau khi có phán quyết, Chân Ý rời khỏi tòa án, tuy có chút hụt hẫng nhưng cũng nhẹ nhõm. Ngoài kia ánh mặt trời thật rực rỡ, Ngôn Cách đứng đợi cô ở bên bậc đá cẩm thạch, Tư Côi cũng xuất hiện, ôm một bó hoa to, dè dặt giữ khoảng cách hai, ba mét với Ngôn Cách, nhìn trời đếm chim bay. Cô không chịu nổi bầu không khí tẻ nhạt xung quanh Ngôn Cách.
Vừa thấy Chân Ý, Tư Côi lập tức như được giải thoát: “Chúc mừng cô bé mà tớ thương nhất nhé, từ nay xem như thoát khỏi cái nghề luật sư phải trái lẫn lộn đổi trắng thay đen nhất này rồi, trở về với thế giới trong sạch thôi. Hoan hô!”
Mọi người vỗ tay rầm rầm, Giang Giang làm vòng hoa đeo lên cổ cô. Chân Ý á khẩu: “Có cần quá đáng thế không? Tớ đang chịu phạt đấy. Nghiêm túc một chút đi được không?”
Tư Côi: “Nỗi khổ của cậu chính là niềm vui của bọn này.”
Chân Ý đá bay cô nàng.
Ánh mắt Ngôn Cách từ đầu đến cuối tập trung nhìn về Chân Ý, dõi theo từ xa đến gần, đợi cô đứng lại trước mặt thì hỏi: “Có ổn không?”
“Rất ổn.” Cô nhún vai, mỉm cười, “Em đã gửi tiền biện hộ vụ Thích Miễn cho nhà Ngải Tiểu Anh rồi. Lúc đầu bố mẹ Tiểu Anh không chịu nhận, nói đáng nhẽ phải do Thôi Phỉ bồi thường, em nói đây chính là tiền của Thôi Phỉ.” Cô nhón chân, hít sâu: “Không còn nợ nần đúng là nhẹ người.”
Tư Côi: “Chân, đi bar đi, xả stress thôi.”
“Chân, đi đi mà, không đi bar thì tới karaoke, ăn lẩu hay lang thang đâu đó, cái gì cũng được.”
“Ý, đi đi mà.” Dương Tư đẩy cô.
Chân Ý không lên tiếng, lén liếc nhìn Ngôn Cách, vẫn muốn ở bên anh: “Thôi, lần sau đi.”
Dương Tư và Giang Giang thấy vẻ khác lạ, đưa mắt nhìn nhau. Tư Côi đánh bạo tiến về phía trước: “Thầy Ngôn, anh đi cùng đi.”
“Tôi không đi đâu, các cô đi đi.” Đi cùng một nhóm người xa lạ và ăn cơm ở bên ngoài là hai điều anh không thể chịu đựng được. Chân Ý hơi hụt hẫng, gần đây tâm trạng cô rất tốt, nhưng hôm nay phải đóng gói cất giữ tất cả mọi thứ có liên quan tới luật sư, trong một lúc khó tránh khỏi chạnh lòng. Cô không muốn náo nhiệt và tiệc tùng, chỉ muốn ở bên anh. Dù không nói lời nào cũng được. Ngôn Cách vẫn chưa nói xong, nhìn về phía Chân Ý: “Các cô ấy đi với nhau, em đi cùng anh.”
Trái tim Chân Ý xốn xang như ngồi tàu lượn siêu tốc. Anh biểu đạt thẳng thừng như vậy khiến cô đỏ ửng mặt trước bạn bè mình. Tư Côi đụng nhẹ vào thắt lưng Chân Ý: “Trọng sắc khinh bạn!”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Lên tinh thần nắm bắt thật chặt rồi về chia sẻ kinh nghiệm cho chị em nhe.” Tư Côi nhéo eo Chân Ý ra hiệu, cười xong, ánh nhìn dừng ở Biện Khiêm điển trai. Cô đã quen làm cảnh sát, ánh mắt nhìn người thẳng tắp một đường, từ trên xuống dưới, ngang nhiên quan sát một lượt rồi chậm rãi nở nụ cười: “Chân, anh Biện Khiêm nhà cậu càng ngày càng trẻ tuổi đẹp trai.”
Đám con gái yên lặng lùi lại, giọng điệu chọn trai này quá lộ liễu. Biện Khiêm khẽ gật đầu, như đáp lễ: “Đã lâu không gặp cảnh sát Tư, càng ngày em càng xinh đẹp.”
Tư Côi cười: “Xa cách đã lâu, nay mới gặp lại, không mang quà cáp, đành mời anh uống trà vậy.”
“Uống trà mà cảnh sát Tư nói là loại uống trà nào vậy?”
“Đến quán trà uống trà chứ sao.” Tư Côi tỏ vẻ yêu mến con dân, ôn tồn đáp. “Nếu anh không muốn, mình đến Cục Cảnh sát uống cũng được.”
Đám con gái sầm mặt, như thế này có được coi là lợi dụng chức vụ ép buộc mỹ nam sa chân lỡ bước không? Biện Khiêm bật cười, nụ cười rộng dần không thu lại được nữa. Khi hai người trao đổi số điện thoại, Tư Côi buông một câu đúng lúc: “Quân dân thắm thiết như cá và nước!”
Cá… nước… thắm thiết… Chân Ý vỗ trán, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, lớp sóng này còn “sóng” hơn lớp sóng kia[1]… Giang Giang thầm thì: “Chị Ý, cảnh sát Tư đã tốt nghiệp thành tài từ chỗ chị, sau này chị nhớ truyền thụ bí quyết cho em nhé.”
“…”
Mỗi người rời đi mỗi hướng.
Chân Ý đến bên cạnh Ngôn Cách, lòng bàn chân giậm xuống nền đất, giả vờ thẹn thùng: “Anh bảo em đi cùng anh làm gì?”
Ngôn Cách: “Không phải em nói nếu vụ kiện của Thích Miễn thắng lợi anh sẽ mời em ăn cơm sao?”
À, anh vẫn còn nhớ.
Đích đến của họ là một khách sạn năm sao. Chân Ý hiểu, anh không tin mức độ vệ sinh của quán ăn bình thường nên mới đến đây ăn cơm. Cô nhớ hình như anh không ăn cay được, cô cười híp mắt, tiến tới gần: “Ngôn Cách, chúng ta ăn món Trung nhé?”
“Được.” Anh không ý kiến. Mặc dù vừa nhìn nụ cười của cô đã biết chắc hẳn cô lại giở trò quỷ.
Sau khi an vị, anh đưa thực đơn cho Chân Ý. Cô không hề khách sáo, chọn gà xào ớt, cá nướng cay, kim chi cải thảo, rau cải sốt sa tế, lại còn chọn dòng “cay đặc biệt”. Ngôn Cách ngồi đối diện, không hiểu tại sao cô gọi món lại vui vẻ như vậy, không kìm được nhoẻn miệng cười trộm. Chân Ý chọn xong, đôi mắt đảo một vòng, ừ nhỉ, anh cũng không biết uống rượu. Đây quả là cơ hội tốt, cô suýt nữa đã ngửa mặt lên trời cười phá lên, cố nén đến mức mặt méo xẹo, lại lẳng lặng chọn hai lon coca và hai chai rượu trắng ở phần thức uống. “Không cần thực đơn nữa, mau mang đồ ăn lên đi.” Chân Ý đưa thực đơn điện tử cho nhân viên phục vụ.
Phòng phục vụ món Trung mang sắc thái cổ xưa, dưới ánh đèn mờ ảo là hòn non bộ róc rách nước hòa quyện tiếng đàn sáo du dương. Trên bàn đốt lư hương, thi thoảng phất phơ làn khói. Chân Ý chống cằm, nở nụ cười ngọt ngào: “Tới đây ăn cơm có cảm giác như hẹn hò vậy!”
Hẹn hò? Ngôn Cách lẳng lặng nhìn cô chăm chú, có lẽ do ánh đèn, trông cô dịu dàng là thế, lúm đồng tiền cứ thoáng hiện tạo nét hoạt bát, khóe môi cong cong tôn vẻ xinh đẹp. Nếu chỉ với đôi mắt trong suốt đen láy, làn da láng mịn, đó đã là người đẹp bình lặng thường thấy; nhưng bởi vì có tâm hồn ẩn chứa dưới vẻ ngoài ấy mà khuôn mặt này mới trở nên rực rỡ sinh động, dạt dào sức sống. Hệt như một luồng sáng, khiến tám năm qua mỗi khi nhớ đến lại làm anh vừa đau thấu tâm can vừa mê muội không chút hối hận.
Anh bình thản dời mắt đi, cầm cốc chậm rãi uống nước. Hồi lâu sau anh nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, sau này đừng thức khuya nữa.”
“Thức khuya? Sao anh biết?” Chân Ý thấy lạ.
Ngôn Cách không lên tiếng. Dưới mắt cô có quầng thâm rất nhạt, ánh mắt khi nhìn anh cứ thẳng tắp ngây ngô tựa như con thú mộng du. Hương xông thoang thoảng, Chân Ý dụi mắt: “Khoảng thời gian trước tìm việc phỏng vấn suốt, nghề phóng viên rất thích hợp với em. Có thể tiếp xúc với rất nhiều việc, xem như có thể vận dụng chút kiến thức từng học trước kia.”
Ngôn Cách nhìn cô qua chiếc cốc thủy tinh, hơi phân tâm, lơ đãng nói: “Trước đây chắc hẳn em là cảnh sát tốt.”
“Hơ, em là nữ cảnh sát đẹp nhất thành phố K đấy!” Cô giỏi nhất việc dát vàng lên mặt mình, cho ít màu cô liền mở phường nhuộm.
“Không làm nữa có tiếc nuối không?”
“Bình thường.” Cô vực dậy tinh thần, nghiêng đầu hỏi anh, “Còn anh? Nghề nghiệp hiện tại có phải ý muốn ban đầu không?”
“Không phải.” Thật ra năm đó anh cảm thấy hứng thú với Triết học và Toán học hơn.
Cô kinh ngạc như nghe thấy bí mật động trời: “Ơ? Anh không thích công việc và ngành nghiên cứu bây giờ sao?”
“Không phải vậy. Không thích nhưng cũng chẳng ghét.” Anh nói nhẹ tênh, không tiếc nuối cũng không cảm thán.
“Nhưng anh nói học ngành này tốn rất nhiều thời gian. Nếu không thích, chắc nhàm chán lắm nhỉ?”
Anh nói khẽ: “Chỉ cần là việc mà bản thân dốc tâm sức thì đều có thể trở thành sở trường, mình cứ thế chấp nhận nó thôi.”
“Ừ, thật ra công việc của nhiều người đều là như vậy.” Biết rõ anh không cần, Chân Ý vẫn an ủi theo bản năng, nói xong chính cô lại sửng sốt, “Khoan đã, anh…” Lồng ngực như bị kim đâm, “Với em anh cũng như vậy sao?”
Ngôn Cách sững sờ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh thấy mắt cô dường như hoen đỏ, gắng gượng nhìn anh, như thể buồn thương tự giễu, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cô mỉm cười trở lại, có vẻ không để tâm: “Với em, anh cũng thế phải không? Không thích nhưng cũng không ghét, miễn cưỡng tiếp thu, rồi chấp nhận như vậy ư?”
“Chân Ý…”
“Em biết.” Cô không dám nghe câu trả lời của anh, ngắt lời, “Bây giờ anh cũng không ghét nữa phải không? Vậy anh có thể tiếp nhận và đến với em một lần nữa dù trong tạm bợ được không?” Trái tim cô tê tái, không biết mình đã nói ra lời này với tâm trạng gì, nhưng cô vẫn mỉm cười, vừa mong mỏi lại khát khao. Đối diện ánh đèn mờ tối, màu mắt Ngôn Cách trong như nước, chưa kịp nói gì nhân viên phục vụ đã chắn giữa hai người, giọng nói dịu dàng: “Thưa quý khách, lên món ạ.”
Chân Ý hít sâu, kìm nén lại tâm trạng nhìn thức ăn. Từ rất lâu trước đây, hồi còn bé xíu, tâm trạng cô đã có thể xoay chuyển 180 độ. “Wow! Trông ngon quá.” Thấy thức ăn, hai mắt cô phát sáng.
Ánh mắt Ngôn Cách không tỏ rõ cảm xúc, cuối cùng chậm rãi rời khỏi mặt cô, liếc nhìn mấy tô thức ăn đỏ rực bóng mỡ. Anh lặng thinh. Chân Ý thấy anh nhìn chằm chằm vào thức ăn không lên tiếng bèn vung quả đấm, trừng mắt: “Dám lãng phí món ăn của em, cẩn thận em nện anh một trận.”
“Anh đâu nói vậy.” Anh nhấc đũa lên, cân nhắc vài giây, cuối cùng chọn món rau cải sốt sa tế có vẻ không cay. Chân Ý thầm lắc đầu: Đúng là trẻ tuổi không có kinh nghiệm! Đây là món cay nhất đấy!
Quả nhiên vừa ăn miếng đầu tiên Ngôn Cách đã dừng đũa lại, sau đó khó nhọc nuốt xuống như uống thuốc độc. Đối với anh, món này đúng là quá cay. Sau khi nuốt vào, anh như mụ người đi, trầm ngâm không lên tiếng, hơi há miệng, khẽ hít sâu, kiềm chế và nhẫn nại.
Tâm trạng Chân Ý quả thật quá hả giận. Cô nhấc đũa lên ăn ngấu nghiến, vừa sung sướng nói ngon quá đi mất, vừa nham hiểm gắp thức ăn cho anh. Cô biết rõ anh có thói quen không để thừa thức ăn trong bát. Ôi… Cô thích nhất một bác sĩ Ngôn không lãng phí thức ăn.
Ngôn Cách bị cay đến mơ hồ, trước hành động gắp thức ăn điên cuồng của Chân Ý, anh đờ đẫn nhìn mười mấy giây vẫn chưa phản ứng lại. Đến khi lên tiếng: “Anh không ăn nữa”, vội ôm bát về thì đã đầy ắp rồi. Chân Ý ăn đến sướng cả người, nhưng Ngôn Cách lại như bị tra tấn, chỉ chốc lát sau, mặt anh đã đỏ gay gắt, ăn càng nhiều, số lần cần dừng lại lẳng lặng hít sâu cũng nhiều thêm. Chân Ý thấy anh cay đến mức gần như không thể nói chuyện, bèn rót hai cốc coca pha rượu trắng, đẩy một cốc đến trước mặt anh: “Này, anh uống đi, uống vào sẽ không cay nữa.”
Ánh mắt anh hơi dại ra, lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại cay đến độ không nói nên lời. Cô hiểu ý anh, nói: “Rượu bị coca pha loãng rồi, giống nước thôi. Anh không uống, muốn bị cay chết sao?”
Cô đặt cốc thủy tinh vào tay anh. Ngôn Cách cầm lấy uống một hớp, coca lạnh như băng, rượu trắng nóng như lửa, vị cay lập tức nguôi bớt. Cứ như vậy, mỗi khi ăn một miếng thức ăn, anh lại uống vài hớp rượu trắng coca. Chân Ý cười gian như hồ ly. Nhưng sau bữa cơm, Ngôn Cách bình tĩnh lại, ngồi thẳng tắp hệt như không bị làm sao cả. Uống rượu ngược lại giúp anh khôi phục vẻ thản nhiên vốn có.
Chân Ý đột nhiên cảm thấy chán nản, đứng bên bồn rửa tay nhổ nước súc miệng, liếc nhìn anh bình thản rửa tay rửa mặt súc miệng. Cô nổi nóng muốn đập anh một trận. Rời khỏi nhà hàng của khách sạn, bước chân anh vẫn vững vàng. Đến đại sảnh, Chân Ý còn chưa từ bỏ ý định, cất giọng thương lượng: “Uống rượu không thể lái xe, chúng ta ở lại đây đi.”
Ngôn Cách gật đầu: “Ừ, được. Anh buồn ngủ rồi.” Giọng nói ôn hòa chừng mực đến bất ngờ. Một câu nói đã để lộ vấn đề.
“…” Chân Ý nhìn anh như trúng số độc đắc.
Anh nói xong lại gật đầu thêm một cái, suy nghĩ vài giây lại gật đầu thêm cái nữa. Mỗi lần gật đầu đều đúng mực và lịch lãm.
Chân Ý hớn hở kéo anh đi check-in, vài giây trước cô còn nghiêm chỉnh, vừa vào thang máy đã quấn lấy tay Ngôn Cách, lúc ra khỏi thang máy còn ôm lấy hông anh. Mặc dù Ngôn Cách đứng thẳng tắp, nhưng đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa, đành mặc cô. Mãi đến trước khi mở cửa phòng, anh còn lịch sự và kiêu ngạo hỏi: “Em ở phòng bên cạnh à?”
Chân Ý theo anh vào phòng, nói dối: “Ừ, bây giờ vẫn còn sớm, em vào ngồi một lát.”
Lời còn chưa dứt cô đã bổ nhào tới, hai tay ôm lấy cổ anh, chân co lên đạp cửa đóng lại, chiếc giày cao gót bị đá bay, ôm anh lao vào phòng ngủ. Ngôn Cách còn phải cố sức gắng gượng thì sao cản được cô chứ? Anh liên tục lùi về sau, chỉ một lúc đã bị cô đè ngã xuống giường.
Người đã say rượu cho dù gắng gượng đến đâu đi nữa, một khi ngả lưng xuống thì cầm chắc không tỉnh nổi. Một giây trước Ngôn Cách còn cố gắng gạt cô khỏi cổ mình, một giây sau đã nặng nề khép mi. Con người như anh ngay cả say rượu cũng yên lặng.
Vốn chỉ muốn trêu anh để trút giận, không ngờ làm anh say thật. Cô nằm nhoài trên lồng ngực anh, không kìm được vuốt ve khuôn mặt góc cạnh nhưng cực kỳ mềm mại của anh, hơi thở ấm áp len lỏi giữa kẽ tay cô, nhồn nhột… Cô kề sát tới, mượn ánh trăng ngắm nhìn anh. Trong ánh sáng mờ tối, mày mắt anh như vẽ, khuôn mặt điển trai trắng nõn như ngọc, ngủ mê mệt, thế mà lại có phần mềm yếu.
“Haiz…” Cô bặm môi, “Sao em lại thích anh thế không biết?” Lời còn chưa dứt, trái tim đã nghe đau nhói. Cô nhẹ nhàng cọ lên mũi anh, chạm vào bờ môi anh, như con cún thấp thỏm bất an hít hà niềm thương của mình. Có lẽ bởi vì say rượu, bờ môi anh mềm mại nóng bỏng khác lạ, hơi nóng ấy như dội vào đáy lòng cô, bỏng tới mức khiến nội tâm cô run rẩy. Cô khẽ hôn anh từng lần một, hôn lông mi anh, mắt anh, mũi anh, môi anh, thành kính như một tín đồ. Ngôn Cách chợt nhíu mày, trở mình, thoáng cái đã đẩy cô xuống nghiêng người ôm cô vào lòng. Chân Ý giật mình khôn tả, rúc vào lòng anh không nhúc nhích. Anh vẫn cau mày, ngủ không say mà còn có vẻ khó chịu. Vài giây sau, hàng mi anh động đậy, bất chợt mở mắt ra. Cô hốt hoảng cùng cực, anh tỉnh rồi à? Mắt anh tuy ửng đỏ nhưng lại trong veo, tinh khiết vô cùng, chăm chú nhìn cô vài giây rồi chậm rãi nhắm lại. Cô nằm trong lòng anh, ấm áp đến độ cổ họng chua xót. Bởi vì khoảnh khắc trước, anh nhẹ nhàng nhích đến gần, nghiêng đầu kề sát đầu cô, rồi mới yên bình chìm vào giấc ngủ. Cô dịch tới bên anh, ôm lấy eo anh, ngả đầu lên lồng ngực nghe tiếng trái tim anh đập, mạnh mẽ đầy sức sống là thế. Cô khẽ mở miệng, mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh nước: “Ngôn Cách, anh không thích em, nhưng cũng không ghét em phải không?”
“Ngôn Cách, chúng ta ở bên nhau nhé?”
“Ngôn Cách, anh đừng sống một mình nữa có được không? Cô đơn lắm. Hay là chúng ta đến với nhau đi! Có người nói, khi yêu nhau, hai bên cùng dốc lòng mới hạnh phúc được. Ngôn Cách, không sao cả, anh không yêu em như vậy thì em yêu anh gấp đôi nhé. Tình yêu của anh nếu ít ỏi thì em sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, cống hiến nhiều hơn một chút là đủ rồi. Em không quan tâm đâu. Anh không thích ai cả, cũng chẳng hứng thú với bất kỳ ai, vậy hãy đến với em đi. Bởi vì không có ai yêu anh nhiều như em đâu.”
Cô vuốt ve mặt anh, gọi anh hết lần này đến lần khác, “Ngôn Cách?”
Anh bị cô đánh thức, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt như ngọc đen được rửa qua nước, thuần khiết và trong veo. Anh nhìn cô, trong đó chỉ có bóng dáng nhỏ bé của cô, duy nhất và tinh khôi. Trong nháy mắt, lòng cô mềm như nước, vừa buồn thương vừa mừng rỡ một cách khó hiểu. Cô kề tới, dịu dàng hôn môi anh – làn môi mềm mại ấm áp. Anh vẫn lơ mơ, không kháng cự, ánh mắt vẫn trong veo.
“Ngôn Cách?”
“Hả?”
“Anh biết em là ai không?”
“…”
Anh lặng yên nhìn cô, không lên tiếng, trái tim cô bắt đầu đau đớn, nhưng…
“Chân Ý.” Giọng anh trầm thấp đến lạ, chậm rãi khép mắt lại, “Em là Chân Ý.” Anh lẩm bẩm như kể lại giấc mộng, yên bình thiếp đi.
Dạ dày Ngôn Cách khó chịu cực kỳ, giày vò bỏng rát như thiêu đốt, đầu óc cũng hỗn loạn như rót chì, cảm giác khó chịu miên man như kéo tơ. Trong lúc mơ màng, anh nghe thấy có giọng nói đang gọi anh: “Ngôn Cách!”, “Ngôn Cách!” Anh nhận ra giọng cô, cô nói chuyện vẫn luôn như vậy, luôn thích gọi Ngôn Cách Ngôn Cách mãi, mỗi một câu nói với anh, mở đầu luôn phải kéo tên anh vào: “Ôi chao, Ngôn Cách, sô-cô-la này ngon quá! Cho em hết à?”
“Ngôn Cách, anh nhìn đi! Hôm nay mắt em biến thành ba mí rồi, hehe. Có phải đẹp lắm không?”
“Ngôn Cách, anh giỏi quá! Sao có thể nhớ được hai mươi nghìn chữ số sau số pi chứ?”
“Ngôn Cách… Đi cùng em đi, cuộc thi quyền Anh hay lắm, có thể thấy võ sĩ bị đánh “bụp” một phát chảy máu mũi.”
“Ngôn Cách!”
“Ngôn Cách?”
“Ngôn Cách…”
“Ngôn Cách, tôi không thích anh nữa! Anh chán chết, tẻ nhạt như vậy còn sống làm gì? Ở bên anh, tôi cũng trở nên nhạt nhẽo. Ở bên anh, tôi trở thành người mà ngay cả tôi cũng không thích. Nhìn gì? Buông tay… Buông tay! Tôi không thích anh nữa! Không! Thích! Anh! Nữa! Không hiểu sao?”
Anh đau khổ xoay người, vùng vẫy giữ chặt cô, phải tỉnh lại! Mở mắt ra, anh lại thấy khuôn mặt cô gần trong gang tấc, lo lắng mà bình lặng nhìn anh.
“Ngôn Cách, anh biết em là ai không?” Cô hỏi.
“… Chân Ý.” Anh đáp.
Sao anh không biết cô là ai chứ? Chân Ý, em là Chân Ý. Chia xa tám năm, anh không nhớ lại nụ cười của em, không nhớ lại tiếng gọi của em. Anh không dám về trường, cũng không đặt chân tới những con đường chúng ta từng đi; anh không nói với ai về em, cũng không muốn người khác nhắc đến em. Ngay cả trong cơn mơ em cũng không tới. Là anh không cho em niềm vui, là anh không xứng đáng được em nhớ đến. Có một giấc mơ, cuối cùng anh trở về trường, cuối cùng cũng nhìn thấy em, con tim bỗng rơi đâu mất: Nhìn đi, Chân Ý vẫn còn ở đó, mình biết mà. Em quá rực rỡ, tựa vào cửa sổ lớp như luồng sáng hư ảo, khuôn mặt mờ nhạt. Anh không dám gọi: “Chân Ý”, nhưng em quên anh mất rồi. Em nghiêng đầu, dường như đang cười hỏi: “Anh là ai?”
Anh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi. Giữa chừng tỉnh giấc, mọi âm thanh đều im bặt, trăng trong như nước. Chân Ý nằm nghiêng rúc bên người anh, đã ngủ say. Anh đắp chăn, cô lại ngủ bên trên chăn, quấn một lớp chăn nhung hệt như đứa trẻ trong tã lót, chỉ để lộ phần đầu. Trong ánh sáng mông lung, khuôn mặt khi ngủ của cô thật tĩnh lặng, bình yên và có phần yếu ớt. Giữa bóng tối, làn da càng trắng ngần, sợi lông trên tấm chăn lay động lúc có lúc không theo nhịp thở đều đặn của cô. Ngôn Cách vươn tay ra khỏi chăn, đầu ngón tay chạm vào góc chăn nhung, nhẹ nhàng nắm lấy rồi nhắm mắt lại.
Hôm sau dậy sớm, Chân Ý không tỏ vẻ gì khác thường, từng người đi rửa mặt. Lúc ra khỏi phòng, cô giật thót. Mấy người đàn ông đứng thẳng xếp thành hai hàng đều tăm tắp trước cửa, bộ vest phẳng phiu, khuôn mặt vô cảm. Người dẫn đầu có khuôn mặt rắn rỏi, ánh mắt nhìn Chân Ý vẫn không có cảm tình như vậy. Sau phút sửng sốt, Chân Ý chắn trước người Ngôn Cách, ngẩng đầu gườm gườm trừng mắt nhìn đám người đến đây. Cái trừng mắt này lại khiến người kia luống cuống, nhìn về phía Ngôn Cách thì bị ánh mắt anh chặn lại, vội vã rời mắt đi. Chân Ý cảm thấy trong đó có một người quen mặt, lúc ấy mới phản ứng lại, lúng túng vô cùng, vừa định nhích ra thì bàn tay đã được Ngôn Cách nắm chặt lấy. Anh kéo tay cô, tiến bước hơi nhanh tới cửa thang máy. “Ting”, thang máy mở ra. Bên trong, một người phụ nữ với khuôn mặt ưu nhã khí chất tuyệt vời ngẩng đầu lên, hơi mở to hai mắt, không nhìn Ngôn Cách được bao lâu đã lập tức liếc về phía Chân Ý, khép hờ vẻ dò xét, rồi lướt xuống đôi tay đang nắm chặt của Ngôn Cách và Chân Ý, lẳng lặng trầm lắng. Ngôn Cách kéo Chân Ý vào thang máy.
Thang máy lồng kính đi xuống từng tầng. Sau một khoảnh khắc, Ngôn Cách mới ý thức được trong lòng bàn tay có một thứ mềm mại, lặng yên một lúc mới chầm chậm buông cô ra. Chân Ý lặng lẽ quan sát người phụ nữ kia, cảm thấy bà ta xinh đẹp vô cùng. Mặc chiếc váy vẽ hình mưa phùn thủy mặc, như bước ra từ bức tranh cổ xưa, tóc vấn thành búi, cài bằng chiếc trâm hổ phách. Quả là quốc sắc thiên hương. Bà ta nhận thấy ánh mắt của Chân Ý, liếc tới, trầm lặng sắc bén, không dễ tiếp cận. Chân Ý sửng sốt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của người phụ nữ chuyển sang Ngôn Cách, bình thản hỏi: “Ở đây suốt đêm qua à?”
Ngôn Cách hờ hững hỏi ngược lại: “Nhiệm vụ của mẹ là theo dõi con?”
Chân Ý khó hiểu, chẳng lẽ Ngôn Cách giờ nào xuất hiện ở đâu đều có người theo dõi ư? Người lớn ngần này có cần thế không? Thảo nào ánh mắt của đám người kia cứ gườm gườm, chắc chắn cho rằng cô đã làm gì anh.
“Ngôn Hủ lo lắng có chuyện xảy ra, mất ngủ cả đêm.”
“Con không sao, mẹ nhắn lại cho nó đi.”
Chân Ý kinh ngạc, đây không phải là… Ngay lập tức, cô nở nụ cười đẹp nhất, tự động có ý thức của người sắp làm con dâu, muốn lân la làm quen mẹ chồng tương lai. Ngôn Cách kéo tay cô, không đợi cô nói “cháu chào bác gái” đã ra khỏi thang máy.
Chân Ý ngồi trên ghế lái phụ, muốn hỏi chuyện vừa rồi nhưng thấy sắc mặt Ngôn Cách không ổn lắm, hình như mối quan hệ giữa mẹ con anh không hòa hợp, bèn nuốt lời định nói lại. Cô rối rắm chau mày nhìn trời, cô là con dâu tương lai của nhà họ Ngôn đấy, vậy mà Ngôn Cách lại phá hỏng cơ hội tạo dựng mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng. Tên này thật không có tính giác ngộ.
Ngôn Cách đang lái xe, nửa chừng hỏi: “Hôm gặp nhau ở bệnh viện đó, xương chân mày của em bị thương là chuyện thế nào vậy?”
Chuyện xa lắc xa lơ, sao anh lại lôi ra nhỉ? “Không phải em đã nói với anh là em liều mình vì việc nghĩa sao?”
“Đó gọi là tự chuốc khổ.”
“Sao lại nói thế?”
“Một mình chạy tới quán bar không có một người để chất vấn nghi phạm, chuyện như vậy có đáng để khen thưởng không?” Ngữ điệu của anh vẫn bình thường, lời nói lại mang vẻ trách móc kín đáo, “Kéo tên ăn cắp bỏ chạy trên thang cuốn có đáng được khích lệ không?”
Chân Ý mạnh miệng: “Chẳng lẽ cứ bỏ mặc kẻ xấu không quan tâm. Không đúng, sao anh biết nguyên nhân em bị thương xương chân mày?”
Ngôn Cách bối rối phút chốc, lập tức che giấu, thản nhiên nói: “Hành sự phải liệu sức mà làm.”
“Hừ, kiểu người như anh chắc chắn sẽ không liều mình vì việc nghĩa.”
“Ừ, anh sẽ không làm vậy.” Anh thẳng thắn thành khẩn như vậy lại khiến Chân Ý không nói nên lời: Thậm chí ngay cả chuyện của mình cũng chưa chắc anh đã quan tâm, huống chi là người khác.
Yên lặng vài giây, lại nghe anh nói: “Dây an toàn.”
“Ừm.” Chân Ý hoàn hồn, lập tức cài dây, trong lòng thoáng gợn hơi ấm mỏng manh. Lúc kéo dây, cô phát hiện cái chốt mới cứng, không một dấu vết, liền vui mừng “a” một tiếng. “Chưa ai ngồi ghế lái phụ của anh à?”
Ngôn Cách hiểu ra cô vui vì điều gì. Chỉ một chuyện nhỏ xíu cô cũng có thể vui vẻ thật lâu.
Trên đường đi, dường như toàn thân cô đều đang cười. Vừa rung chân, đầu vừa lắc la lắc lư, hớn hở hồi lâu mới phát hiện không có nhạc. Cô thò người lục hộp CD trên xe anh: “Bình thường anh thích nghe nhạc gì?”
Loạt soạt kéo ra, trống trơn. “… Ồ, không thích nghe à.”
Không biết tại sao trái tim cô thoáng lạnh, hơi đau đớn. Anh không nghe nhạc, không hát hò, không chơi bóng, không đánh cờ, không có bất cứ sở thích hay đam mê nào, ngay cả học tập và bắn cung dường như cũng không xuất phát từ chủ ý của mình, chưa từng hưởng thụ nhiều, cũng chẳng thích thú là bao. Như thể trên đời này không có bất cứ việc gì khiến anh vui vẻ, thậm chí cũng không có việc gì khiến anh không vui. Anh như vậy khiến cô rất đau lòng.
Cô chậm rãi đậy nắp lại. Buồng xe lặng thinh, cô thấy giọng mình rất khẽ: “Ngôn Cách, anh biết vui vẻ là cảm giác gì không? Anh đã từng vui vẻ chưa?” Anh không đáp.
Cô quay đầu, dưới ánh ban mai, khuôn mặt thanh tú của anh đẹp đẽ đến thế, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, lại quá đỗi cô độc.
“Ngôn Cách, em muốn làm cho anh vui vẻ. Cuộc đời dài đằng đẵng, phải sống nhiều năm đến thế, một mình không cô đơn ư? Ngày nào cũng vậy, một mình lái xe đến bệnh viện, một mình trở về nhà, không ai nói lời thật lòng với anh, anh cũng không để bất cứ ai bước vào trái tim mình. Như vậy không cô đơn sao?” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Anh như vậy em sẽ đau lòng, vì vậy, dù thế nào đi nữa em cũng không buông tay đâu.”
Ngôn Cách, em hy vọng nhìn thấy anh vui vẻ biết bao, hy vọng có thể mang niềm vui cho anh biết bao. Vì vậy, dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ luôn theo đuổi anh. Em thì si tình, anh lại thờ ơ. Không sao cả, em không giận đâu.
Buồng xe trở về với tĩnh lặng, gương mặt Ngôn Cách hòa trong ánh mặt trời sắc vàng chói lọi, nhạt dần đi. Ngôn Cách, anh biết vui vẻ là cảm giác gì không? Anh biết chứ.
Ví như lần đó, giữa mùa hè nóng nực. A, lại là mùa hè. Mùa hè của Thâm Thành sao lại dài đến thế? Chân Ý xuất hiện bất thình lình theo cách thức nhất quán của cô, nhảy đến trước mặt anh, chắp tay sau lưng, cái đầu nghiêng nghiêng: “Ngôn Cách, em phát minh ra hoa quả kim cương, anh có muốn ăn không?”
Anh lắc đầu: “Không muốn.”
“Tại sao không muốn?”
Cô chu miệng, níu chặt lấy cánh tay anh: “Kim cương lấp lánh ánh pha lê chứa đựng đủ loại hoa quả sắc màu, đẹp lắm đó! Đẹp thế nhất định ngon lành!”
Anh không có hứng thú, nhưng vẫn không ảnh hưởng anh chỉ ra chỗ sai: “Rốt cuộc là kim cương hay pha lê vậy? Hơn nữa, rất nhiều thứ nhìn đẹp mắt thật ra lại có độc.”
Cô nổi cáu: “Dù có muốn hay không vẫn phải muốn!”
Anh ung dung: “Vậy em còn hỏi anh làm gì?”
Chân Ý kéo Ngôn Cách vào nhà, bưng ra một đĩa hoa quả đông lạnh, dâu tây, dâu tằm, kiwi, xoài, đủ mọi sắc màu, khoác lên mình lớp đá mỏng manh, thoáng nhìn rất giống khối kim cương lớn khảm đầy hoa quả. Cô lôi ghế ra, nhấn anh ngồi xuống, “Ngôn Cách, anh có muốn chơi trò chơi không?”
“Không muốn.” Anh thành thật nói.
“Không được!”
“…”
Cô chớp chớp mắt, cười tủm tỉm, “Chúng ta chơi trò đoán hoa quả đi.”
Cô nhìn anh chăm chú, anh biết nên đến lượt mình lên tiếng, ngờ nghệch phối hợp: “Ồ, trò chơi đoán hoa quả, chơi thế nào đây?”
“Bịt kín mắt lại, em cho anh ăn hoa quả, anh đoán là loại nào.”
“… Thiểu năng quá.” Anh quả thật không thể phối hợp.
“Mặc kệ, dù sao em cũng muốn chơi.”
Cô không nói năng gì thêm, cứ thế cầm miếng vải đen bịt kín mắt anh.
Ngay sau đó, cô lần lượt đưa từng miếng hoa quả đến miệng anh. Giữa bóng tối, anh cảm thấy hoa quả ướp đá tỏa ra hơi lạnh thấm vào người. Anh nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô: “Ngôn Cách, đây là vị gì?”
Anh há ra ngậm vào miệng, viên đá chậm rãi tan ra, chất lỏng ngọt mát tràn ngập khoang miệng, “Quả kiwi.”
Cô nhanh chóng tiếp, “Ngôn Cách, đây là vị gì?”
“Măng cụt.” Anh không ngờ hoa quả có thể ngon đến vậy.
Lại một lần nữa, “Ngôn Cách, đây là vị gì?”
Hơi đá lạnh toát quanh quẩn bên môi anh. Anh bị bịt mắt, chầm chậm há miệng nhưng cô không bỏ hoa quả vào miệng anh, thay vào đó là một thứ mang xúc cảm mềm mại mà ấm áp, tiến vào miệng anh… Tim anh đột nhiên ngừng đập, toàn thân căng cứng. Hơi thở của cô nóng hổi mà gấp gáp, phả lên mặt anh, nhột vô cùng.
Cô dạng chân ngồi lên chân anh, vuốt ve mắt anh qua tấm vải, tiếng cười yêu kiều mà ương ngạnh: “Ngôn Cách, đây là vị gì?”
Nói xong cô cúi đầu, lại một nụ hôn sâu khiến người ta như ngừng thở. Đã nhiều năm trôi qua, mỗi khi trông thấy quả kiwi, anh đều nhớ tới vị mùa hạ trong nụ hôn của cô, trong lành, chua chua ngọt ngọt, ghi lòng tạc dạ. Nụ hôn đầu, hôn sâu có vị thế nào? Là mùi kiwi và măng cụt trong mùa hạ.
Đến bệnh viện, họ bất ngờ trông thấy Thích Cần Cần, bộ vest nữ màu đen tôn lên sắc mặt trắng toát của cô ta. Đôi mắt phượng dài hơi xếch dưới hàng mày thanh mảnh của cô ta không mang bất cứ cảm xúc nào. Thích Hồng Đậu mặc chiếc áo thể thao hình Mickey màu trắng, nhỏ thó đứng bên cô ta, cũng chẳng chút cảm xúc. Thích Cần Cần đưa Hồng Đậu vào viện, không biết tại sao cô ta chợt thay đổi ý nghĩ. Làm thủ tục xong xuôi, cô ta không dặn dò gì cả, giao Thích Hồng Đậu cho y tá rồi chuẩn bị rời đi. Thích Hồng Đậu đờ đẫn nãy giờ bỗng hoàn hồn, chạy đến, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần Thích Cần Cần, giọng hơi gấp, có phần sợ hãi, nhưng vẻ mặt vẫn cứng nhắc: “Chị cả, chị sẽ đến đón em phải không?”
Ánh mắt hoảng sợ của Thích Hồng Đậu khiến lòng người chua xót. Thích Cần Cần không quay đầu lại, bóng lưng mảnh mai, giọng nói không lạnh lùng như lúc trước: “Có chứ.”
Nói xong vuốt tay cô bé ra, Hồng Đậu đứng lặng vài giây, lại tiến đến nắm lấy, bàn tay run rẩy đầy hoang mang, khuôn mặt vô cảm, khóe miệng nhúc nhích: “Chị cả, chị đừng quên em đấy nhé. Nhất định phải trở lại đón em.”
“Được.” Cô ta không quay đầu lại, Hồng Đậu ngơ ngẩn trông theo.
Đi chưa được bao xa, cô ta rảo bước trở về, dắt tay Hồng Đậu đi tới trước mặt Ngôn Cách, hỏi: “Có thể cho nó ở nhà, sau đó mỗi ngày đến đây điều trị được không?”
“Có thể.”
“Được. Phiền bác sĩ kiểm tra cho nó trước, tôi chờ ở đây… Lát nữa tôi sẽ cùng nó về nhà.”
Lúc Chân Ý nhận được thư tuyển dụng của đài truyền hình thành phố K, cô gửi tin nhắn cho Ngôn Cách. Tâm trạng cô rất tốt, rửa mặt lên giường nằm từ sớm, lên tinh thần để sáng hôm sau đi làm. Cô nằm trên giường chuẩn bị ngủ mà vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời của Ngôn Cách. Nỗi phiền muộn trong cô đột nhiên dâng trào. Còn lâu cô mới cần anh. Xí! Chân Ý trùm chăn nhắm mắt. Chưa đến một khắc, cô đã nhảy phắt dậy khỏi giường, gửi thêm một tin nhắn: Ngôn Cách, tay anh bị gãy rồi hả, trả lời tin nhắn sẽ chết sao? Hơ, tâm trạng đỡ hơn nhiều rồi. Ngủ thôi.
Một phút sau điện thoại đổ chuông. Tiếng chuông là giọng nói nũng nịu của cô: Chân Ý! Điện thoại của trai kìa! Mau nhận đi! Là Ngôn Cách. Chân Ý giật mình bật dậy, bên kia giọng anh rất hờ hững: “Anh đợi em dưới nhà.”
“Ớ?” Cô trượt xuống giường, mặc chiếc váy cotton bằng tốc độ ánh sáng, đi dép xỏ ngón lạch bạch chạy ra.
Trời đêm mùa hạ rất đẹp. Ngôn Cách hơi cúi đầu, đứng cạnh xe, mái tóc lòa xòa che mắt, toát lên phong thái trầm tĩnh ung dung. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên. Cô nhanh như chớp vọt đến trước mặt anh, trái tim anh căng lên khi nghĩ rằng cô sẽ bổ nhào vào mình, cô chợt phanh gấp, đứng lại. Mắt anh vừa đen vừa tĩnh mịch, hàng mi rủ xuống một cách tùy tiện, giữ trọn bóng hình cô trong đáy mắt.
Chiếc váy dài cotton bình thường, hệt như trở về thuở học sinh đáng yêu đơn thuần. Tóc cô hơi ẩm, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sống động mà tò mò nhìn anh, đôi môi khẽ mím, khóe môi mang niềm vui không thể nào che giấu. Bóng đêm tôn khuôn mặt cô như thứ ngọc tuyệt đẹp hiếm có, khẽ nâng đã vỡ vụn. Giọng nói vui vẻ của cô kéo anh trở lại: “Sao lại tới đây giờ này?”
“Ngày mai em nhận công việc mới, anh tới tặng chút quà nhậm chức.”
Anh đưa cho cô một chiếc hộp màu hồng, nho nhỏ, thắt nơ, bao gói tinh xảo.
“Chẳng qua là việc lặt vặt thôi, nhậm chức gì đâu?” Cô dẩu môi, nhưng lại ngọt lịm tận tâm can. “Bây giờ có thể mở ra không?”
“Ừ.”
Là chiếc ví đựng danh thiếp màu trắng, đơn giản mà nền nã. Cô vui mừng nói: “Đẹp quá, nhưng giờ em trở về cấp thấp nhất, không có danh thiếp nữa!”
“Sau này sẽ có.” Ngôn Cách nói: “Dù làm công việc gì đi nữa, Chân Ý đều có thể làm rất tốt.”
Chân Ý hơi sửng sốt, thì ra anh đến tặng quà khích lệ, trái tim lập tức mềm nhũn, thư thái và mãn nguyện. “Cảm ơn anh.”
Cô hớn hở nói xong, nhất thời không biết nói gì khác nữa. Có lẽ vì quá vui quá nhẹ nhõm, chỉ nhìn anh là đủ rồi, lục lọi khắp đầu cũng chẳng tìm đâu ra đề tài nói chuyện. Anh cũng lặng thinh, cứ như vậy nhìn cô không hề kiêng dè, nhìn nụ cười lộ má lúm đồng tiền như hoa, nhìn mái tóc tơ khẽ tung bay trong gió, cứ điềm tĩnh tự nhiên như thế, không hề lúng túng, mặt đối mặt nhìn nhau mấy mươi giây.
Cơn gió đêm đắm say, con chim nhỏ vỗ cánh. Chân Ý hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”
“Anh ăn rồi.”
“…” Chân Ý nói: “À, em định mời anh ăn khuya. Lên tầng nhé?”
Anh nhìn cô chăm chú: “Ừm, không cần đâu, cảm ơn.”
Chân Ý không vui: “Vậy tạm biệt.”
“Được.” Anh lịch sự gật đầu.
Chân Ý thầm oán: Được em gái nhà anh! Sau đó hai người lại im thin thít. Giọng cô bực bội: “Đi đi, sao còn chưa đi?”
Anh không tự nhiên lắm, hơi mím môi, nói: “Nhìn em đi vào rồi anh đi.”
À… Thì ra là thế… Cô “ừm” rất khẽ, đầy uất ức, xoay người chậm rãi rời đi nhưng trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Vuốt chiếc ví đựng danh thiếp, cô phát hiện bên trong có tấm danh thiếp, rút ra nhìn, là tấm giấy gỗ đàn hương, khắc hai chữ “Chân Ý” màu lam gãy gọn, là nét chữ thanh tú tĩnh mặc của anh, phía sau còn một dòng: Cầu vồng nói rằng em thật huyền diệu. Lúc ấy cô đã bước vào đại sảnh, quay đầu lại nhìn, anh vẫn đứng cạnh xe, tư thế nổi bật. Anh đang dõi theo, đợi cô ngoảnh lại. Thật tốt biết bao.
Người của Phòng Tin tức Xã hội Đài truyền hình thành phố K không xa lạ gì với Chân Ý, cô từng vài lần là đối tượng phỏng vấn của họ. Lần này cô trở thành phóng viên dưới trướng Trần Mặc – nhà biên đạo chuyên mục tài ba. Trần Mặc tính tình kỳ quặc, mới gặp mặt đã nói: “Có thể làm một chương trình về cuộc sống quản thúc cưỡng chế trong vòng mấy tháng này của cô không? Đầu đề là “Biết vậy chẳng làm”.”
Chân Ý: “…”
Buổi sáng vừa làm quen nghiệp vụ, buổi chiều đã bị sai đi tìm tư liệu hiến tạng thực tế. Địa điểm: Bệnh viện số 3. Người liên lạc đầu tiên là An Dao. Cô ấy rất phối hợp. Nhưng dạo này bận bịu quá nên chỉ có thể vừa đi vừa nói chuyện, giới thiệu đại khái về hiện trạng hiến tạng và cấy ghép. Con người An Dao vốn hờ hững, nói chuyện đều đều không lên không xuống, không biết có phải do bác sĩ vốn nhẫn nại bình tâm hay không, cô nghe mà thoải mái đến lạ. Chân Ý nghĩ, Ngôn Hủ bị tự kỷ mà lại thích cô ấy, cô ấy hẳn có điểm tốt của mình.
An Dao bận đến mức chân không chạm đất, thường bị bệnh nhân và y tá quấy rầy. Chân Ý không nấn ná mà rời đi ngay. Có ba người cần liên lạc, như được vận mệnh kỳ diệu gắn liền với nhau. Từ Tiếu, 25 tuổi, giới tính nữ, bị bệnh bạch cầu cấp tính, chờ tế bào gốc phù hợp, tỷ lệ một trên hai trăm nghìn. Hoài Sinh, 26 tuổi, giới tính nam, nhiễm trùng đường tiết niệu, đang chờ nguồn thận, tỷ lệ phù hợp không thấp, nhưng tỷ lệ cung trên cầu là một phần mười nghìn. Hứa Thiến, 25 tuổi, giới tính nữ, bệnh tim bẩm sinh.
“Hôm ấy y tá đẩy tôi dạo mát trên bãi cỏ, gió rất lớn, thổi bay cả mái tóc giả. Có một anh chàng đi ngang qua, nhặt lên mang đi rửa giúp tôi. Anh ấy gọi tôi là người đẹp. Ha ha.” Từ Tiếu ngồi cạnh cửa sổ, kể chuyện trước kia với Chân Ý, vì bệnh tật mà khuôn mặt cô ta tái nhợt, nụ cười lại tinh khiết vô cùng, “Trước kia cũng có người gọi tôi là người đẹp, nhưng sau khi trọc đầu thì không còn nữa. Tóc giả bị ướt, anh ấy đưa tôi một chiếc khăn lụa, phong cách Bohemian, buộc lên đầu trông rất xinh. Đương nhiên rồi, chính miệng anh ấy khen xinh. Tôi ngượng lắm.”
“Quen nhau như vậy à?” Chân Ý hỏi.
“Ừ. Quen nhau như vậy đấy.” Từ Tiếu chống cằm, mỉm cười, “Y tá nói anh ấy tên Hoài Sinh, bị nhiễm trùng đường tiết niệu, phải duy trì mạng sống bằng lọc thận. Tôi khen anh ấy rất đẹp trai, y tá liền nói may mà cô không nhìn thấy anh ấy trước lúc lọc thận, khi đó anh ấy bị phù thũng. Ha ha.” Cô ta cười thật trong sáng, Chân Ý cũng bật cười. “Lần gặp mặt thứ hai, anh ấy tặng tôi bộ tóc giả sặc sỡ. Cô nhìn đi, màu xanh da trời đội lên đẹp lắm.”
Cô ta chỉ đầu mình. Chân Ý vừa chụp ảnh cho cô ta. Da Từ Tiếu rất trắng, đội mái tóc giả màu xanh lam, trông như thiếu nữ ngoại quốc trong truyện tranh.
“Còn màu nào khác nữa không?”
“Có cả màu hồng, màu xanh lá, tôi thích màu trắng nhất.”
Từ Tiếu lấy màu trắng thay, lập tức trở thành tiên nữ xứ tuyết.
“Đẹp quá!” Chân Ý cảm thán.
“Đúng vậy.” Từ Tiếu leo lên giường ngồi.
“Lúc Hoài Sinh tặng tôi bộ tóc màu trắng, anh ấy nói…” Im lặng.
“Nói gì vậy?”
Nụ cười mỉm khẽ khàng của cô ta mỏng manh như ánh mặt trời ngày đông: “Anh ấy nói, Từ Tiếu, bao giờ em già, mái đầu bạc trắng, em vẫn đẹp như vậy.”
Chân Ý chợt không nói nên lời, nỗi buồn đau chầm chậm lấp đầy trong lòng.
“Chân Ý.” Giọng Từ Tiếu nhẹ như tơ: “Tôi thật sự… rất muốn già đi!”
Cô ta cười, đôi mắt to ngấn lệ, lấp lánh ánh nước: “Rất nhiều người muốn trẻ trung mãi mãi, nhưng tôi không muốn, càng không muốn trẻ trung mãi mãi bằng cách này. Tôi mường tượng, thiếu nữ mười mấy hồn nhiên, cô gái đôi mươi kiều diễm, phụ nữ ba mươi gợi cảm, tuổi bốn mươi quyến rũ, tuổi năm mươi tao nhã, tuổi sáu mươi bình thản, tuổi bảy mươi trầm tĩnh, tuổi tám mươi độ lượng; tôi muốn tiếp nhận sự phát triển tự nhiên, trải nghiệm sự tốt đẹp ở mỗi thời khắc, không chậm rãi, không vội vã. Tôi muốn già đi từng ngày, vậy sẽ hạnh phúc biết bao.”
Chân Ý mỉm cười: “Tôi hoàn toàn đồng ý.”
Từ Tiếu chớp mắt, cơn gió thổi khô giọt nước mắt, lại cười rạng ngời: “Hà, không chừng ngày nào đó sẽ tìm được tế bào gốc phù hợp.”
“Lát nữa tôi cũng thử một chút, xem có thể giúp cô không.”
“Cảm ơn, thật sự hy vọng kỳ tích xuất hiện. Chữa bệnh tốn rất nhiều tiền của gia đình, nếu không đợi được thì… bố mẹ tôi sẽ khánh kiệt mất. Ốm đau một trận liền táng gia bại sản.” Giọng Từ Tiếu lại hạ thấp, “Phí điều trị quá cao, vốn định không chữa trị. Sợ ngày nào đó tôi chết rồi, bố mẹ mất con gái, còn phải trả nợ, nhưng…” Cho dù cơ hội chỉ có một phần mười nghìn, dù nợ nần chồng chất vô vàn, thì liệu cha mẹ có thể bỏ rơi đứa con của mình không.
Chân Ý: “Trong tình huống này, sao cô lại quyết định hiến tạng?”
“Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thôi.” Cô ta nói nhẹ tênh.“Điều trị bệnh quá đau khổ. Nếu đến ngày cuối cùng, bố mẹ tôi uổng phí công sức, hy vọng bố mẹ người khác không phải tuyệt vọng như chúng tôi.”
Chân Ý cảm thấy giờ phút này không có thứ ngôn ngữ nào có thể diễn tả tấm lòng rộng lớn dào dạt của cô gái ấy.
“Cứu giúp là phúc. Chết rồi vẫn có thể cứu người, thật tốt.” Từ Tiếu nói, “Cô phải phỏng vấn Hứa Thiến đấy, cô ấy là bạn thân của tôi, cũng ký giấy hiến tạng, thận cô ấy vừa hay thích hợp với Hoài Sinh.”
“Hoài Sinh biết vậy thì nói thế nào?”
“Không nói gì cả.” Từ Tiếu bĩu môi, “Hứa Thiến vẫn còn rất khỏe, điều trị rất tốt. Hoài Sinh nói anh ấy có thể từ từ chờ đợi, hy vọng Hứa Thiến khỏe mạnh xuất viện.”
“Tấm lòng ba người đều tốt cả.”
Từ Tiếu ngồi dậy: “Cô muốn đi gặp Hoài Sinh không? Đi cùng nhé. Tôi cũng muốn gặp anh ấy.”
Đến phòng lọc thận, không khí lặng ngắt. Trong phòng bệnh rộng mấy mươi mét vuông đặt mấy dãy máy móc, bệnh nhân nằm đầy phòng, dường như đang ngủ say, lại như thể không còn sức lực để phản kháng. Trên khuôn mặt mỗi người đều viết hai chữ đau khổ, không khí tuôn chảy hơi thở đày đọa, chỉ có tiếng động trống rỗng của máy móc hòa lẫn mùi nước sát trùng, tựa hồ chất chứa nỗi tuyệt vọng thấu khắp đất trời của con người khi chạm vào ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, đau thương mà vùng vẫy.
Hai người thay giày và áo khoác, rón rén đi vào. Từ Tiếu liếc nhìn đã thấy Hoài Sinh. Là một anh chàng thanh tú, vẻ mặt khi ngủ yên bình, nhưng hai hàng mày thoáng chút đau đớn, khuôn mặt cằn cỗi xám xịt, nhìn mà khiến lòng người đau nhói. Người anh ta cắm đầy ống, dòng máu đục ngầu được rút ra, qua phân tích chia tách trong máy rồi một lần nữa đưa vào cơ thể.
Một tuần sau, Chân Ý bị xét xử, cô bị phạt tiền và phục vụ xã hội ba tháng, công việc luật sư cũng bị đình chỉ. Hết kỳ hạn, cô cần phải xin lấy lại giấy phép hành nghề luật sư. Sau khi có phán quyết, Chân Ý rời khỏi tòa án, tuy có chút hụt hẫng nhưng cũng nhẹ nhõm. Ngoài kia ánh mặt trời thật rực rỡ, Ngôn Cách đứng đợi cô ở bên bậc đá cẩm thạch, Tư Côi cũng xuất hiện, ôm một bó hoa to, dè dặt giữ khoảng cách hai, ba mét với Ngôn Cách, nhìn trời đếm chim bay. Cô không chịu nổi bầu không khí tẻ nhạt xung quanh Ngôn Cách.
Vừa thấy Chân Ý, Tư Côi lập tức như được giải thoát: “Chúc mừng cô bé mà tớ thương nhất nhé, từ nay xem như thoát khỏi cái nghề luật sư phải trái lẫn lộn đổi trắng thay đen nhất này rồi, trở về với thế giới trong sạch thôi. Hoan hô!”
Mọi người vỗ tay rầm rầm, Giang Giang làm vòng hoa đeo lên cổ cô. Chân Ý á khẩu: “Có cần quá đáng thế không? Tớ đang chịu phạt đấy. Nghiêm túc một chút đi được không?”
Tư Côi: “Nỗi khổ của cậu chính là niềm vui của bọn này.”
Chân Ý đá bay cô nàng.
Ánh mắt Ngôn Cách từ đầu đến cuối tập trung nhìn về Chân Ý, dõi theo từ xa đến gần, đợi cô đứng lại trước mặt thì hỏi: “Có ổn không?”
“Rất ổn.” Cô nhún vai, mỉm cười, “Em đã gửi tiền biện hộ vụ Thích Miễn cho nhà Ngải Tiểu Anh rồi. Lúc đầu bố mẹ Tiểu Anh không chịu nhận, nói đáng nhẽ phải do Thôi Phỉ bồi thường, em nói đây chính là tiền của Thôi Phỉ.” Cô nhón chân, hít sâu: “Không còn nợ nần đúng là nhẹ người.”
Tư Côi: “Chân, đi bar đi, xả stress thôi.”
“Chân, đi đi mà, không đi bar thì tới karaoke, ăn lẩu hay lang thang đâu đó, cái gì cũng được.”
“Ý, đi đi mà.” Dương Tư đẩy cô.
Chân Ý không lên tiếng, lén liếc nhìn Ngôn Cách, vẫn muốn ở bên anh: “Thôi, lần sau đi.”
Dương Tư và Giang Giang thấy vẻ khác lạ, đưa mắt nhìn nhau. Tư Côi đánh bạo tiến về phía trước: “Thầy Ngôn, anh đi cùng đi.”
“Tôi không đi đâu, các cô đi đi.” Đi cùng một nhóm người xa lạ và ăn cơm ở bên ngoài là hai điều anh không thể chịu đựng được. Chân Ý hơi hụt hẫng, gần đây tâm trạng cô rất tốt, nhưng hôm nay phải đóng gói cất giữ tất cả mọi thứ có liên quan tới luật sư, trong một lúc khó tránh khỏi chạnh lòng. Cô không muốn náo nhiệt và tiệc tùng, chỉ muốn ở bên anh. Dù không nói lời nào cũng được. Ngôn Cách vẫn chưa nói xong, nhìn về phía Chân Ý: “Các cô ấy đi với nhau, em đi cùng anh.”
Trái tim Chân Ý xốn xang như ngồi tàu lượn siêu tốc. Anh biểu đạt thẳng thừng như vậy khiến cô đỏ ửng mặt trước bạn bè mình. Tư Côi đụng nhẹ vào thắt lưng Chân Ý: “Trọng sắc khinh bạn!”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Lên tinh thần nắm bắt thật chặt rồi về chia sẻ kinh nghiệm cho chị em nhe.” Tư Côi nhéo eo Chân Ý ra hiệu, cười xong, ánh nhìn dừng ở Biện Khiêm điển trai. Cô đã quen làm cảnh sát, ánh mắt nhìn người thẳng tắp một đường, từ trên xuống dưới, ngang nhiên quan sát một lượt rồi chậm rãi nở nụ cười: “Chân, anh Biện Khiêm nhà cậu càng ngày càng trẻ tuổi đẹp trai.”
Đám con gái yên lặng lùi lại, giọng điệu chọn trai này quá lộ liễu. Biện Khiêm khẽ gật đầu, như đáp lễ: “Đã lâu không gặp cảnh sát Tư, càng ngày em càng xinh đẹp.”
Tư Côi cười: “Xa cách đã lâu, nay mới gặp lại, không mang quà cáp, đành mời anh uống trà vậy.”
“Uống trà mà cảnh sát Tư nói là loại uống trà nào vậy?”
“Đến quán trà uống trà chứ sao.” Tư Côi tỏ vẻ yêu mến con dân, ôn tồn đáp. “Nếu anh không muốn, mình đến Cục Cảnh sát uống cũng được.”
Đám con gái sầm mặt, như thế này có được coi là lợi dụng chức vụ ép buộc mỹ nam sa chân lỡ bước không? Biện Khiêm bật cười, nụ cười rộng dần không thu lại được nữa. Khi hai người trao đổi số điện thoại, Tư Côi buông một câu đúng lúc: “Quân dân thắm thiết như cá và nước!”
Cá… nước… thắm thiết… Chân Ý vỗ trán, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, lớp sóng này còn “sóng” hơn lớp sóng kia[1]… Giang Giang thầm thì: “Chị Ý, cảnh sát Tư đã tốt nghiệp thành tài từ chỗ chị, sau này chị nhớ truyền thụ bí quyết cho em nhé.”
“…”
Mỗi người rời đi mỗi hướng.
Chân Ý đến bên cạnh Ngôn Cách, lòng bàn chân giậm xuống nền đất, giả vờ thẹn thùng: “Anh bảo em đi cùng anh làm gì?”
Ngôn Cách: “Không phải em nói nếu vụ kiện của Thích Miễn thắng lợi anh sẽ mời em ăn cơm sao?”
À, anh vẫn còn nhớ.
Đích đến của họ là một khách sạn năm sao. Chân Ý hiểu, anh không tin mức độ vệ sinh của quán ăn bình thường nên mới đến đây ăn cơm. Cô nhớ hình như anh không ăn cay được, cô cười híp mắt, tiến tới gần: “Ngôn Cách, chúng ta ăn món Trung nhé?”
“Được.” Anh không ý kiến. Mặc dù vừa nhìn nụ cười của cô đã biết chắc hẳn cô lại giở trò quỷ.
Sau khi an vị, anh đưa thực đơn cho Chân Ý. Cô không hề khách sáo, chọn gà xào ớt, cá nướng cay, kim chi cải thảo, rau cải sốt sa tế, lại còn chọn dòng “cay đặc biệt”. Ngôn Cách ngồi đối diện, không hiểu tại sao cô gọi món lại vui vẻ như vậy, không kìm được nhoẻn miệng cười trộm. Chân Ý chọn xong, đôi mắt đảo một vòng, ừ nhỉ, anh cũng không biết uống rượu. Đây quả là cơ hội tốt, cô suýt nữa đã ngửa mặt lên trời cười phá lên, cố nén đến mức mặt méo xẹo, lại lẳng lặng chọn hai lon coca và hai chai rượu trắng ở phần thức uống. “Không cần thực đơn nữa, mau mang đồ ăn lên đi.” Chân Ý đưa thực đơn điện tử cho nhân viên phục vụ.
Phòng phục vụ món Trung mang sắc thái cổ xưa, dưới ánh đèn mờ ảo là hòn non bộ róc rách nước hòa quyện tiếng đàn sáo du dương. Trên bàn đốt lư hương, thi thoảng phất phơ làn khói. Chân Ý chống cằm, nở nụ cười ngọt ngào: “Tới đây ăn cơm có cảm giác như hẹn hò vậy!”
Hẹn hò? Ngôn Cách lẳng lặng nhìn cô chăm chú, có lẽ do ánh đèn, trông cô dịu dàng là thế, lúm đồng tiền cứ thoáng hiện tạo nét hoạt bát, khóe môi cong cong tôn vẻ xinh đẹp. Nếu chỉ với đôi mắt trong suốt đen láy, làn da láng mịn, đó đã là người đẹp bình lặng thường thấy; nhưng bởi vì có tâm hồn ẩn chứa dưới vẻ ngoài ấy mà khuôn mặt này mới trở nên rực rỡ sinh động, dạt dào sức sống. Hệt như một luồng sáng, khiến tám năm qua mỗi khi nhớ đến lại làm anh vừa đau thấu tâm can vừa mê muội không chút hối hận.
Anh bình thản dời mắt đi, cầm cốc chậm rãi uống nước. Hồi lâu sau anh nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, sau này đừng thức khuya nữa.”
“Thức khuya? Sao anh biết?” Chân Ý thấy lạ.
Ngôn Cách không lên tiếng. Dưới mắt cô có quầng thâm rất nhạt, ánh mắt khi nhìn anh cứ thẳng tắp ngây ngô tựa như con thú mộng du. Hương xông thoang thoảng, Chân Ý dụi mắt: “Khoảng thời gian trước tìm việc phỏng vấn suốt, nghề phóng viên rất thích hợp với em. Có thể tiếp xúc với rất nhiều việc, xem như có thể vận dụng chút kiến thức từng học trước kia.”
Ngôn Cách nhìn cô qua chiếc cốc thủy tinh, hơi phân tâm, lơ đãng nói: “Trước đây chắc hẳn em là cảnh sát tốt.”
“Hơ, em là nữ cảnh sát đẹp nhất thành phố K đấy!” Cô giỏi nhất việc dát vàng lên mặt mình, cho ít màu cô liền mở phường nhuộm.
“Không làm nữa có tiếc nuối không?”
“Bình thường.” Cô vực dậy tinh thần, nghiêng đầu hỏi anh, “Còn anh? Nghề nghiệp hiện tại có phải ý muốn ban đầu không?”
“Không phải.” Thật ra năm đó anh cảm thấy hứng thú với Triết học và Toán học hơn.
Cô kinh ngạc như nghe thấy bí mật động trời: “Ơ? Anh không thích công việc và ngành nghiên cứu bây giờ sao?”
“Không phải vậy. Không thích nhưng cũng chẳng ghét.” Anh nói nhẹ tênh, không tiếc nuối cũng không cảm thán.
“Nhưng anh nói học ngành này tốn rất nhiều thời gian. Nếu không thích, chắc nhàm chán lắm nhỉ?”
Anh nói khẽ: “Chỉ cần là việc mà bản thân dốc tâm sức thì đều có thể trở thành sở trường, mình cứ thế chấp nhận nó thôi.”
“Ừ, thật ra công việc của nhiều người đều là như vậy.” Biết rõ anh không cần, Chân Ý vẫn an ủi theo bản năng, nói xong chính cô lại sửng sốt, “Khoan đã, anh…” Lồng ngực như bị kim đâm, “Với em anh cũng như vậy sao?”
Ngôn Cách sững sờ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh thấy mắt cô dường như hoen đỏ, gắng gượng nhìn anh, như thể buồn thương tự giễu, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cô mỉm cười trở lại, có vẻ không để tâm: “Với em, anh cũng thế phải không? Không thích nhưng cũng không ghét, miễn cưỡng tiếp thu, rồi chấp nhận như vậy ư?”
“Chân Ý…”
“Em biết.” Cô không dám nghe câu trả lời của anh, ngắt lời, “Bây giờ anh cũng không ghét nữa phải không? Vậy anh có thể tiếp nhận và đến với em một lần nữa dù trong tạm bợ được không?” Trái tim cô tê tái, không biết mình đã nói ra lời này với tâm trạng gì, nhưng cô vẫn mỉm cười, vừa mong mỏi lại khát khao. Đối diện ánh đèn mờ tối, màu mắt Ngôn Cách trong như nước, chưa kịp nói gì nhân viên phục vụ đã chắn giữa hai người, giọng nói dịu dàng: “Thưa quý khách, lên món ạ.”
Chân Ý hít sâu, kìm nén lại tâm trạng nhìn thức ăn. Từ rất lâu trước đây, hồi còn bé xíu, tâm trạng cô đã có thể xoay chuyển 180 độ. “Wow! Trông ngon quá.” Thấy thức ăn, hai mắt cô phát sáng.
Ánh mắt Ngôn Cách không tỏ rõ cảm xúc, cuối cùng chậm rãi rời khỏi mặt cô, liếc nhìn mấy tô thức ăn đỏ rực bóng mỡ. Anh lặng thinh. Chân Ý thấy anh nhìn chằm chằm vào thức ăn không lên tiếng bèn vung quả đấm, trừng mắt: “Dám lãng phí món ăn của em, cẩn thận em nện anh một trận.”
“Anh đâu nói vậy.” Anh nhấc đũa lên, cân nhắc vài giây, cuối cùng chọn món rau cải sốt sa tế có vẻ không cay. Chân Ý thầm lắc đầu: Đúng là trẻ tuổi không có kinh nghiệm! Đây là món cay nhất đấy!
Quả nhiên vừa ăn miếng đầu tiên Ngôn Cách đã dừng đũa lại, sau đó khó nhọc nuốt xuống như uống thuốc độc. Đối với anh, món này đúng là quá cay. Sau khi nuốt vào, anh như mụ người đi, trầm ngâm không lên tiếng, hơi há miệng, khẽ hít sâu, kiềm chế và nhẫn nại.
Tâm trạng Chân Ý quả thật quá hả giận. Cô nhấc đũa lên ăn ngấu nghiến, vừa sung sướng nói ngon quá đi mất, vừa nham hiểm gắp thức ăn cho anh. Cô biết rõ anh có thói quen không để thừa thức ăn trong bát. Ôi… Cô thích nhất một bác sĩ Ngôn không lãng phí thức ăn.
Ngôn Cách bị cay đến mơ hồ, trước hành động gắp thức ăn điên cuồng của Chân Ý, anh đờ đẫn nhìn mười mấy giây vẫn chưa phản ứng lại. Đến khi lên tiếng: “Anh không ăn nữa”, vội ôm bát về thì đã đầy ắp rồi. Chân Ý ăn đến sướng cả người, nhưng Ngôn Cách lại như bị tra tấn, chỉ chốc lát sau, mặt anh đã đỏ gay gắt, ăn càng nhiều, số lần cần dừng lại lẳng lặng hít sâu cũng nhiều thêm. Chân Ý thấy anh cay đến mức gần như không thể nói chuyện, bèn rót hai cốc coca pha rượu trắng, đẩy một cốc đến trước mặt anh: “Này, anh uống đi, uống vào sẽ không cay nữa.”
Ánh mắt anh hơi dại ra, lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại cay đến độ không nói nên lời. Cô hiểu ý anh, nói: “Rượu bị coca pha loãng rồi, giống nước thôi. Anh không uống, muốn bị cay chết sao?”
Cô đặt cốc thủy tinh vào tay anh. Ngôn Cách cầm lấy uống một hớp, coca lạnh như băng, rượu trắng nóng như lửa, vị cay lập tức nguôi bớt. Cứ như vậy, mỗi khi ăn một miếng thức ăn, anh lại uống vài hớp rượu trắng coca. Chân Ý cười gian như hồ ly. Nhưng sau bữa cơm, Ngôn Cách bình tĩnh lại, ngồi thẳng tắp hệt như không bị làm sao cả. Uống rượu ngược lại giúp anh khôi phục vẻ thản nhiên vốn có.
Chân Ý đột nhiên cảm thấy chán nản, đứng bên bồn rửa tay nhổ nước súc miệng, liếc nhìn anh bình thản rửa tay rửa mặt súc miệng. Cô nổi nóng muốn đập anh một trận. Rời khỏi nhà hàng của khách sạn, bước chân anh vẫn vững vàng. Đến đại sảnh, Chân Ý còn chưa từ bỏ ý định, cất giọng thương lượng: “Uống rượu không thể lái xe, chúng ta ở lại đây đi.”
Ngôn Cách gật đầu: “Ừ, được. Anh buồn ngủ rồi.” Giọng nói ôn hòa chừng mực đến bất ngờ. Một câu nói đã để lộ vấn đề.
“…” Chân Ý nhìn anh như trúng số độc đắc.
Anh nói xong lại gật đầu thêm một cái, suy nghĩ vài giây lại gật đầu thêm cái nữa. Mỗi lần gật đầu đều đúng mực và lịch lãm.
Chân Ý hớn hở kéo anh đi check-in, vài giây trước cô còn nghiêm chỉnh, vừa vào thang máy đã quấn lấy tay Ngôn Cách, lúc ra khỏi thang máy còn ôm lấy hông anh. Mặc dù Ngôn Cách đứng thẳng tắp, nhưng đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa, đành mặc cô. Mãi đến trước khi mở cửa phòng, anh còn lịch sự và kiêu ngạo hỏi: “Em ở phòng bên cạnh à?”
Chân Ý theo anh vào phòng, nói dối: “Ừ, bây giờ vẫn còn sớm, em vào ngồi một lát.”
Lời còn chưa dứt cô đã bổ nhào tới, hai tay ôm lấy cổ anh, chân co lên đạp cửa đóng lại, chiếc giày cao gót bị đá bay, ôm anh lao vào phòng ngủ. Ngôn Cách còn phải cố sức gắng gượng thì sao cản được cô chứ? Anh liên tục lùi về sau, chỉ một lúc đã bị cô đè ngã xuống giường.
Người đã say rượu cho dù gắng gượng đến đâu đi nữa, một khi ngả lưng xuống thì cầm chắc không tỉnh nổi. Một giây trước Ngôn Cách còn cố gắng gạt cô khỏi cổ mình, một giây sau đã nặng nề khép mi. Con người như anh ngay cả say rượu cũng yên lặng.
Vốn chỉ muốn trêu anh để trút giận, không ngờ làm anh say thật. Cô nằm nhoài trên lồng ngực anh, không kìm được vuốt ve khuôn mặt góc cạnh nhưng cực kỳ mềm mại của anh, hơi thở ấm áp len lỏi giữa kẽ tay cô, nhồn nhột… Cô kề sát tới, mượn ánh trăng ngắm nhìn anh. Trong ánh sáng mờ tối, mày mắt anh như vẽ, khuôn mặt điển trai trắng nõn như ngọc, ngủ mê mệt, thế mà lại có phần mềm yếu.
“Haiz…” Cô bặm môi, “Sao em lại thích anh thế không biết?” Lời còn chưa dứt, trái tim đã nghe đau nhói. Cô nhẹ nhàng cọ lên mũi anh, chạm vào bờ môi anh, như con cún thấp thỏm bất an hít hà niềm thương của mình. Có lẽ bởi vì say rượu, bờ môi anh mềm mại nóng bỏng khác lạ, hơi nóng ấy như dội vào đáy lòng cô, bỏng tới mức khiến nội tâm cô run rẩy. Cô khẽ hôn anh từng lần một, hôn lông mi anh, mắt anh, mũi anh, môi anh, thành kính như một tín đồ. Ngôn Cách chợt nhíu mày, trở mình, thoáng cái đã đẩy cô xuống nghiêng người ôm cô vào lòng. Chân Ý giật mình khôn tả, rúc vào lòng anh không nhúc nhích. Anh vẫn cau mày, ngủ không say mà còn có vẻ khó chịu. Vài giây sau, hàng mi anh động đậy, bất chợt mở mắt ra. Cô hốt hoảng cùng cực, anh tỉnh rồi à? Mắt anh tuy ửng đỏ nhưng lại trong veo, tinh khiết vô cùng, chăm chú nhìn cô vài giây rồi chậm rãi nhắm lại. Cô nằm trong lòng anh, ấm áp đến độ cổ họng chua xót. Bởi vì khoảnh khắc trước, anh nhẹ nhàng nhích đến gần, nghiêng đầu kề sát đầu cô, rồi mới yên bình chìm vào giấc ngủ. Cô dịch tới bên anh, ôm lấy eo anh, ngả đầu lên lồng ngực nghe tiếng trái tim anh đập, mạnh mẽ đầy sức sống là thế. Cô khẽ mở miệng, mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh nước: “Ngôn Cách, anh không thích em, nhưng cũng không ghét em phải không?”
“Ngôn Cách, chúng ta ở bên nhau nhé?”
“Ngôn Cách, anh đừng sống một mình nữa có được không? Cô đơn lắm. Hay là chúng ta đến với nhau đi! Có người nói, khi yêu nhau, hai bên cùng dốc lòng mới hạnh phúc được. Ngôn Cách, không sao cả, anh không yêu em như vậy thì em yêu anh gấp đôi nhé. Tình yêu của anh nếu ít ỏi thì em sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, cống hiến nhiều hơn một chút là đủ rồi. Em không quan tâm đâu. Anh không thích ai cả, cũng chẳng hứng thú với bất kỳ ai, vậy hãy đến với em đi. Bởi vì không có ai yêu anh nhiều như em đâu.”
Cô vuốt ve mặt anh, gọi anh hết lần này đến lần khác, “Ngôn Cách?”
Anh bị cô đánh thức, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt như ngọc đen được rửa qua nước, thuần khiết và trong veo. Anh nhìn cô, trong đó chỉ có bóng dáng nhỏ bé của cô, duy nhất và tinh khôi. Trong nháy mắt, lòng cô mềm như nước, vừa buồn thương vừa mừng rỡ một cách khó hiểu. Cô kề tới, dịu dàng hôn môi anh – làn môi mềm mại ấm áp. Anh vẫn lơ mơ, không kháng cự, ánh mắt vẫn trong veo.
“Ngôn Cách?”
“Hả?”
“Anh biết em là ai không?”
“…”
Anh lặng yên nhìn cô, không lên tiếng, trái tim cô bắt đầu đau đớn, nhưng…
“Chân Ý.” Giọng anh trầm thấp đến lạ, chậm rãi khép mắt lại, “Em là Chân Ý.” Anh lẩm bẩm như kể lại giấc mộng, yên bình thiếp đi.
Dạ dày Ngôn Cách khó chịu cực kỳ, giày vò bỏng rát như thiêu đốt, đầu óc cũng hỗn loạn như rót chì, cảm giác khó chịu miên man như kéo tơ. Trong lúc mơ màng, anh nghe thấy có giọng nói đang gọi anh: “Ngôn Cách!”, “Ngôn Cách!” Anh nhận ra giọng cô, cô nói chuyện vẫn luôn như vậy, luôn thích gọi Ngôn Cách Ngôn Cách mãi, mỗi một câu nói với anh, mở đầu luôn phải kéo tên anh vào: “Ôi chao, Ngôn Cách, sô-cô-la này ngon quá! Cho em hết à?”
“Ngôn Cách, anh nhìn đi! Hôm nay mắt em biến thành ba mí rồi, hehe. Có phải đẹp lắm không?”
“Ngôn Cách, anh giỏi quá! Sao có thể nhớ được hai mươi nghìn chữ số sau số pi chứ?”
“Ngôn Cách… Đi cùng em đi, cuộc thi quyền Anh hay lắm, có thể thấy võ sĩ bị đánh “bụp” một phát chảy máu mũi.”
“Ngôn Cách!”
“Ngôn Cách?”
“Ngôn Cách…”
“Ngôn Cách, tôi không thích anh nữa! Anh chán chết, tẻ nhạt như vậy còn sống làm gì? Ở bên anh, tôi cũng trở nên nhạt nhẽo. Ở bên anh, tôi trở thành người mà ngay cả tôi cũng không thích. Nhìn gì? Buông tay… Buông tay! Tôi không thích anh nữa! Không! Thích! Anh! Nữa! Không hiểu sao?”
Anh đau khổ xoay người, vùng vẫy giữ chặt cô, phải tỉnh lại! Mở mắt ra, anh lại thấy khuôn mặt cô gần trong gang tấc, lo lắng mà bình lặng nhìn anh.
“Ngôn Cách, anh biết em là ai không?” Cô hỏi.
“… Chân Ý.” Anh đáp.
Sao anh không biết cô là ai chứ? Chân Ý, em là Chân Ý. Chia xa tám năm, anh không nhớ lại nụ cười của em, không nhớ lại tiếng gọi của em. Anh không dám về trường, cũng không đặt chân tới những con đường chúng ta từng đi; anh không nói với ai về em, cũng không muốn người khác nhắc đến em. Ngay cả trong cơn mơ em cũng không tới. Là anh không cho em niềm vui, là anh không xứng đáng được em nhớ đến. Có một giấc mơ, cuối cùng anh trở về trường, cuối cùng cũng nhìn thấy em, con tim bỗng rơi đâu mất: Nhìn đi, Chân Ý vẫn còn ở đó, mình biết mà. Em quá rực rỡ, tựa vào cửa sổ lớp như luồng sáng hư ảo, khuôn mặt mờ nhạt. Anh không dám gọi: “Chân Ý”, nhưng em quên anh mất rồi. Em nghiêng đầu, dường như đang cười hỏi: “Anh là ai?”
Anh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi. Giữa chừng tỉnh giấc, mọi âm thanh đều im bặt, trăng trong như nước. Chân Ý nằm nghiêng rúc bên người anh, đã ngủ say. Anh đắp chăn, cô lại ngủ bên trên chăn, quấn một lớp chăn nhung hệt như đứa trẻ trong tã lót, chỉ để lộ phần đầu. Trong ánh sáng mông lung, khuôn mặt khi ngủ của cô thật tĩnh lặng, bình yên và có phần yếu ớt. Giữa bóng tối, làn da càng trắng ngần, sợi lông trên tấm chăn lay động lúc có lúc không theo nhịp thở đều đặn của cô. Ngôn Cách vươn tay ra khỏi chăn, đầu ngón tay chạm vào góc chăn nhung, nhẹ nhàng nắm lấy rồi nhắm mắt lại.
Hôm sau dậy sớm, Chân Ý không tỏ vẻ gì khác thường, từng người đi rửa mặt. Lúc ra khỏi phòng, cô giật thót. Mấy người đàn ông đứng thẳng xếp thành hai hàng đều tăm tắp trước cửa, bộ vest phẳng phiu, khuôn mặt vô cảm. Người dẫn đầu có khuôn mặt rắn rỏi, ánh mắt nhìn Chân Ý vẫn không có cảm tình như vậy. Sau phút sửng sốt, Chân Ý chắn trước người Ngôn Cách, ngẩng đầu gườm gườm trừng mắt nhìn đám người đến đây. Cái trừng mắt này lại khiến người kia luống cuống, nhìn về phía Ngôn Cách thì bị ánh mắt anh chặn lại, vội vã rời mắt đi. Chân Ý cảm thấy trong đó có một người quen mặt, lúc ấy mới phản ứng lại, lúng túng vô cùng, vừa định nhích ra thì bàn tay đã được Ngôn Cách nắm chặt lấy. Anh kéo tay cô, tiến bước hơi nhanh tới cửa thang máy. “Ting”, thang máy mở ra. Bên trong, một người phụ nữ với khuôn mặt ưu nhã khí chất tuyệt vời ngẩng đầu lên, hơi mở to hai mắt, không nhìn Ngôn Cách được bao lâu đã lập tức liếc về phía Chân Ý, khép hờ vẻ dò xét, rồi lướt xuống đôi tay đang nắm chặt của Ngôn Cách và Chân Ý, lẳng lặng trầm lắng. Ngôn Cách kéo Chân Ý vào thang máy.
Thang máy lồng kính đi xuống từng tầng. Sau một khoảnh khắc, Ngôn Cách mới ý thức được trong lòng bàn tay có một thứ mềm mại, lặng yên một lúc mới chầm chậm buông cô ra. Chân Ý lặng lẽ quan sát người phụ nữ kia, cảm thấy bà ta xinh đẹp vô cùng. Mặc chiếc váy vẽ hình mưa phùn thủy mặc, như bước ra từ bức tranh cổ xưa, tóc vấn thành búi, cài bằng chiếc trâm hổ phách. Quả là quốc sắc thiên hương. Bà ta nhận thấy ánh mắt của Chân Ý, liếc tới, trầm lặng sắc bén, không dễ tiếp cận. Chân Ý sửng sốt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của người phụ nữ chuyển sang Ngôn Cách, bình thản hỏi: “Ở đây suốt đêm qua à?”
Ngôn Cách hờ hững hỏi ngược lại: “Nhiệm vụ của mẹ là theo dõi con?”
Chân Ý khó hiểu, chẳng lẽ Ngôn Cách giờ nào xuất hiện ở đâu đều có người theo dõi ư? Người lớn ngần này có cần thế không? Thảo nào ánh mắt của đám người kia cứ gườm gườm, chắc chắn cho rằng cô đã làm gì anh.
“Ngôn Hủ lo lắng có chuyện xảy ra, mất ngủ cả đêm.”
“Con không sao, mẹ nhắn lại cho nó đi.”
Chân Ý kinh ngạc, đây không phải là… Ngay lập tức, cô nở nụ cười đẹp nhất, tự động có ý thức của người sắp làm con dâu, muốn lân la làm quen mẹ chồng tương lai. Ngôn Cách kéo tay cô, không đợi cô nói “cháu chào bác gái” đã ra khỏi thang máy.
Chân Ý ngồi trên ghế lái phụ, muốn hỏi chuyện vừa rồi nhưng thấy sắc mặt Ngôn Cách không ổn lắm, hình như mối quan hệ giữa mẹ con anh không hòa hợp, bèn nuốt lời định nói lại. Cô rối rắm chau mày nhìn trời, cô là con dâu tương lai của nhà họ Ngôn đấy, vậy mà Ngôn Cách lại phá hỏng cơ hội tạo dựng mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng. Tên này thật không có tính giác ngộ.
Ngôn Cách đang lái xe, nửa chừng hỏi: “Hôm gặp nhau ở bệnh viện đó, xương chân mày của em bị thương là chuyện thế nào vậy?”
Chuyện xa lắc xa lơ, sao anh lại lôi ra nhỉ? “Không phải em đã nói với anh là em liều mình vì việc nghĩa sao?”
“Đó gọi là tự chuốc khổ.”
“Sao lại nói thế?”
“Một mình chạy tới quán bar không có một người để chất vấn nghi phạm, chuyện như vậy có đáng để khen thưởng không?” Ngữ điệu của anh vẫn bình thường, lời nói lại mang vẻ trách móc kín đáo, “Kéo tên ăn cắp bỏ chạy trên thang cuốn có đáng được khích lệ không?”
Chân Ý mạnh miệng: “Chẳng lẽ cứ bỏ mặc kẻ xấu không quan tâm. Không đúng, sao anh biết nguyên nhân em bị thương xương chân mày?”
Ngôn Cách bối rối phút chốc, lập tức che giấu, thản nhiên nói: “Hành sự phải liệu sức mà làm.”
“Hừ, kiểu người như anh chắc chắn sẽ không liều mình vì việc nghĩa.”
“Ừ, anh sẽ không làm vậy.” Anh thẳng thắn thành khẩn như vậy lại khiến Chân Ý không nói nên lời: Thậm chí ngay cả chuyện của mình cũng chưa chắc anh đã quan tâm, huống chi là người khác.
Yên lặng vài giây, lại nghe anh nói: “Dây an toàn.”
“Ừm.” Chân Ý hoàn hồn, lập tức cài dây, trong lòng thoáng gợn hơi ấm mỏng manh. Lúc kéo dây, cô phát hiện cái chốt mới cứng, không một dấu vết, liền vui mừng “a” một tiếng. “Chưa ai ngồi ghế lái phụ của anh à?”
Ngôn Cách hiểu ra cô vui vì điều gì. Chỉ một chuyện nhỏ xíu cô cũng có thể vui vẻ thật lâu.
Trên đường đi, dường như toàn thân cô đều đang cười. Vừa rung chân, đầu vừa lắc la lắc lư, hớn hở hồi lâu mới phát hiện không có nhạc. Cô thò người lục hộp CD trên xe anh: “Bình thường anh thích nghe nhạc gì?”
Loạt soạt kéo ra, trống trơn. “… Ồ, không thích nghe à.”
Không biết tại sao trái tim cô thoáng lạnh, hơi đau đớn. Anh không nghe nhạc, không hát hò, không chơi bóng, không đánh cờ, không có bất cứ sở thích hay đam mê nào, ngay cả học tập và bắn cung dường như cũng không xuất phát từ chủ ý của mình, chưa từng hưởng thụ nhiều, cũng chẳng thích thú là bao. Như thể trên đời này không có bất cứ việc gì khiến anh vui vẻ, thậm chí cũng không có việc gì khiến anh không vui. Anh như vậy khiến cô rất đau lòng.
Cô chậm rãi đậy nắp lại. Buồng xe lặng thinh, cô thấy giọng mình rất khẽ: “Ngôn Cách, anh biết vui vẻ là cảm giác gì không? Anh đã từng vui vẻ chưa?” Anh không đáp.
Cô quay đầu, dưới ánh ban mai, khuôn mặt thanh tú của anh đẹp đẽ đến thế, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, lại quá đỗi cô độc.
“Ngôn Cách, em muốn làm cho anh vui vẻ. Cuộc đời dài đằng đẵng, phải sống nhiều năm đến thế, một mình không cô đơn ư? Ngày nào cũng vậy, một mình lái xe đến bệnh viện, một mình trở về nhà, không ai nói lời thật lòng với anh, anh cũng không để bất cứ ai bước vào trái tim mình. Như vậy không cô đơn sao?” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Anh như vậy em sẽ đau lòng, vì vậy, dù thế nào đi nữa em cũng không buông tay đâu.”
Ngôn Cách, em hy vọng nhìn thấy anh vui vẻ biết bao, hy vọng có thể mang niềm vui cho anh biết bao. Vì vậy, dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ luôn theo đuổi anh. Em thì si tình, anh lại thờ ơ. Không sao cả, em không giận đâu.
Buồng xe trở về với tĩnh lặng, gương mặt Ngôn Cách hòa trong ánh mặt trời sắc vàng chói lọi, nhạt dần đi. Ngôn Cách, anh biết vui vẻ là cảm giác gì không? Anh biết chứ.
Ví như lần đó, giữa mùa hè nóng nực. A, lại là mùa hè. Mùa hè của Thâm Thành sao lại dài đến thế? Chân Ý xuất hiện bất thình lình theo cách thức nhất quán của cô, nhảy đến trước mặt anh, chắp tay sau lưng, cái đầu nghiêng nghiêng: “Ngôn Cách, em phát minh ra hoa quả kim cương, anh có muốn ăn không?”
Anh lắc đầu: “Không muốn.”
“Tại sao không muốn?”
Cô chu miệng, níu chặt lấy cánh tay anh: “Kim cương lấp lánh ánh pha lê chứa đựng đủ loại hoa quả sắc màu, đẹp lắm đó! Đẹp thế nhất định ngon lành!”
Anh không có hứng thú, nhưng vẫn không ảnh hưởng anh chỉ ra chỗ sai: “Rốt cuộc là kim cương hay pha lê vậy? Hơn nữa, rất nhiều thứ nhìn đẹp mắt thật ra lại có độc.”
Cô nổi cáu: “Dù có muốn hay không vẫn phải muốn!”
Anh ung dung: “Vậy em còn hỏi anh làm gì?”
Chân Ý kéo Ngôn Cách vào nhà, bưng ra một đĩa hoa quả đông lạnh, dâu tây, dâu tằm, kiwi, xoài, đủ mọi sắc màu, khoác lên mình lớp đá mỏng manh, thoáng nhìn rất giống khối kim cương lớn khảm đầy hoa quả. Cô lôi ghế ra, nhấn anh ngồi xuống, “Ngôn Cách, anh có muốn chơi trò chơi không?”
“Không muốn.” Anh thành thật nói.
“Không được!”
“…”
Cô chớp chớp mắt, cười tủm tỉm, “Chúng ta chơi trò đoán hoa quả đi.”
Cô nhìn anh chăm chú, anh biết nên đến lượt mình lên tiếng, ngờ nghệch phối hợp: “Ồ, trò chơi đoán hoa quả, chơi thế nào đây?”
“Bịt kín mắt lại, em cho anh ăn hoa quả, anh đoán là loại nào.”
“… Thiểu năng quá.” Anh quả thật không thể phối hợp.
“Mặc kệ, dù sao em cũng muốn chơi.”
Cô không nói năng gì thêm, cứ thế cầm miếng vải đen bịt kín mắt anh.
Ngay sau đó, cô lần lượt đưa từng miếng hoa quả đến miệng anh. Giữa bóng tối, anh cảm thấy hoa quả ướp đá tỏa ra hơi lạnh thấm vào người. Anh nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô: “Ngôn Cách, đây là vị gì?”
Anh há ra ngậm vào miệng, viên đá chậm rãi tan ra, chất lỏng ngọt mát tràn ngập khoang miệng, “Quả kiwi.”
Cô nhanh chóng tiếp, “Ngôn Cách, đây là vị gì?”
“Măng cụt.” Anh không ngờ hoa quả có thể ngon đến vậy.
Lại một lần nữa, “Ngôn Cách, đây là vị gì?”
Hơi đá lạnh toát quanh quẩn bên môi anh. Anh bị bịt mắt, chầm chậm há miệng nhưng cô không bỏ hoa quả vào miệng anh, thay vào đó là một thứ mang xúc cảm mềm mại mà ấm áp, tiến vào miệng anh… Tim anh đột nhiên ngừng đập, toàn thân căng cứng. Hơi thở của cô nóng hổi mà gấp gáp, phả lên mặt anh, nhột vô cùng.
Cô dạng chân ngồi lên chân anh, vuốt ve mắt anh qua tấm vải, tiếng cười yêu kiều mà ương ngạnh: “Ngôn Cách, đây là vị gì?”
Nói xong cô cúi đầu, lại một nụ hôn sâu khiến người ta như ngừng thở. Đã nhiều năm trôi qua, mỗi khi trông thấy quả kiwi, anh đều nhớ tới vị mùa hạ trong nụ hôn của cô, trong lành, chua chua ngọt ngọt, ghi lòng tạc dạ. Nụ hôn đầu, hôn sâu có vị thế nào? Là mùi kiwi và măng cụt trong mùa hạ.
Đến bệnh viện, họ bất ngờ trông thấy Thích Cần Cần, bộ vest nữ màu đen tôn lên sắc mặt trắng toát của cô ta. Đôi mắt phượng dài hơi xếch dưới hàng mày thanh mảnh của cô ta không mang bất cứ cảm xúc nào. Thích Hồng Đậu mặc chiếc áo thể thao hình Mickey màu trắng, nhỏ thó đứng bên cô ta, cũng chẳng chút cảm xúc. Thích Cần Cần đưa Hồng Đậu vào viện, không biết tại sao cô ta chợt thay đổi ý nghĩ. Làm thủ tục xong xuôi, cô ta không dặn dò gì cả, giao Thích Hồng Đậu cho y tá rồi chuẩn bị rời đi. Thích Hồng Đậu đờ đẫn nãy giờ bỗng hoàn hồn, chạy đến, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần Thích Cần Cần, giọng hơi gấp, có phần sợ hãi, nhưng vẻ mặt vẫn cứng nhắc: “Chị cả, chị sẽ đến đón em phải không?”
Ánh mắt hoảng sợ của Thích Hồng Đậu khiến lòng người chua xót. Thích Cần Cần không quay đầu lại, bóng lưng mảnh mai, giọng nói không lạnh lùng như lúc trước: “Có chứ.”
Nói xong vuốt tay cô bé ra, Hồng Đậu đứng lặng vài giây, lại tiến đến nắm lấy, bàn tay run rẩy đầy hoang mang, khuôn mặt vô cảm, khóe miệng nhúc nhích: “Chị cả, chị đừng quên em đấy nhé. Nhất định phải trở lại đón em.”
“Được.” Cô ta không quay đầu lại, Hồng Đậu ngơ ngẩn trông theo.
Đi chưa được bao xa, cô ta rảo bước trở về, dắt tay Hồng Đậu đi tới trước mặt Ngôn Cách, hỏi: “Có thể cho nó ở nhà, sau đó mỗi ngày đến đây điều trị được không?”
“Có thể.”
“Được. Phiền bác sĩ kiểm tra cho nó trước, tôi chờ ở đây… Lát nữa tôi sẽ cùng nó về nhà.”
Lúc Chân Ý nhận được thư tuyển dụng của đài truyền hình thành phố K, cô gửi tin nhắn cho Ngôn Cách. Tâm trạng cô rất tốt, rửa mặt lên giường nằm từ sớm, lên tinh thần để sáng hôm sau đi làm. Cô nằm trên giường chuẩn bị ngủ mà vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời của Ngôn Cách. Nỗi phiền muộn trong cô đột nhiên dâng trào. Còn lâu cô mới cần anh. Xí! Chân Ý trùm chăn nhắm mắt. Chưa đến một khắc, cô đã nhảy phắt dậy khỏi giường, gửi thêm một tin nhắn: Ngôn Cách, tay anh bị gãy rồi hả, trả lời tin nhắn sẽ chết sao? Hơ, tâm trạng đỡ hơn nhiều rồi. Ngủ thôi.
Một phút sau điện thoại đổ chuông. Tiếng chuông là giọng nói nũng nịu của cô: Chân Ý! Điện thoại của trai kìa! Mau nhận đi! Là Ngôn Cách. Chân Ý giật mình bật dậy, bên kia giọng anh rất hờ hững: “Anh đợi em dưới nhà.”
“Ớ?” Cô trượt xuống giường, mặc chiếc váy cotton bằng tốc độ ánh sáng, đi dép xỏ ngón lạch bạch chạy ra.
Trời đêm mùa hạ rất đẹp. Ngôn Cách hơi cúi đầu, đứng cạnh xe, mái tóc lòa xòa che mắt, toát lên phong thái trầm tĩnh ung dung. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên. Cô nhanh như chớp vọt đến trước mặt anh, trái tim anh căng lên khi nghĩ rằng cô sẽ bổ nhào vào mình, cô chợt phanh gấp, đứng lại. Mắt anh vừa đen vừa tĩnh mịch, hàng mi rủ xuống một cách tùy tiện, giữ trọn bóng hình cô trong đáy mắt.
Chiếc váy dài cotton bình thường, hệt như trở về thuở học sinh đáng yêu đơn thuần. Tóc cô hơi ẩm, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sống động mà tò mò nhìn anh, đôi môi khẽ mím, khóe môi mang niềm vui không thể nào che giấu. Bóng đêm tôn khuôn mặt cô như thứ ngọc tuyệt đẹp hiếm có, khẽ nâng đã vỡ vụn. Giọng nói vui vẻ của cô kéo anh trở lại: “Sao lại tới đây giờ này?”
“Ngày mai em nhận công việc mới, anh tới tặng chút quà nhậm chức.”
Anh đưa cho cô một chiếc hộp màu hồng, nho nhỏ, thắt nơ, bao gói tinh xảo.
“Chẳng qua là việc lặt vặt thôi, nhậm chức gì đâu?” Cô dẩu môi, nhưng lại ngọt lịm tận tâm can. “Bây giờ có thể mở ra không?”
“Ừ.”
Là chiếc ví đựng danh thiếp màu trắng, đơn giản mà nền nã. Cô vui mừng nói: “Đẹp quá, nhưng giờ em trở về cấp thấp nhất, không có danh thiếp nữa!”
“Sau này sẽ có.” Ngôn Cách nói: “Dù làm công việc gì đi nữa, Chân Ý đều có thể làm rất tốt.”
Chân Ý hơi sửng sốt, thì ra anh đến tặng quà khích lệ, trái tim lập tức mềm nhũn, thư thái và mãn nguyện. “Cảm ơn anh.”
Cô hớn hở nói xong, nhất thời không biết nói gì khác nữa. Có lẽ vì quá vui quá nhẹ nhõm, chỉ nhìn anh là đủ rồi, lục lọi khắp đầu cũng chẳng tìm đâu ra đề tài nói chuyện. Anh cũng lặng thinh, cứ như vậy nhìn cô không hề kiêng dè, nhìn nụ cười lộ má lúm đồng tiền như hoa, nhìn mái tóc tơ khẽ tung bay trong gió, cứ điềm tĩnh tự nhiên như thế, không hề lúng túng, mặt đối mặt nhìn nhau mấy mươi giây.
Cơn gió đêm đắm say, con chim nhỏ vỗ cánh. Chân Ý hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”
“Anh ăn rồi.”
“…” Chân Ý nói: “À, em định mời anh ăn khuya. Lên tầng nhé?”
Anh nhìn cô chăm chú: “Ừm, không cần đâu, cảm ơn.”
Chân Ý không vui: “Vậy tạm biệt.”
“Được.” Anh lịch sự gật đầu.
Chân Ý thầm oán: Được em gái nhà anh! Sau đó hai người lại im thin thít. Giọng cô bực bội: “Đi đi, sao còn chưa đi?”
Anh không tự nhiên lắm, hơi mím môi, nói: “Nhìn em đi vào rồi anh đi.”
À… Thì ra là thế… Cô “ừm” rất khẽ, đầy uất ức, xoay người chậm rãi rời đi nhưng trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Vuốt chiếc ví đựng danh thiếp, cô phát hiện bên trong có tấm danh thiếp, rút ra nhìn, là tấm giấy gỗ đàn hương, khắc hai chữ “Chân Ý” màu lam gãy gọn, là nét chữ thanh tú tĩnh mặc của anh, phía sau còn một dòng: Cầu vồng nói rằng em thật huyền diệu. Lúc ấy cô đã bước vào đại sảnh, quay đầu lại nhìn, anh vẫn đứng cạnh xe, tư thế nổi bật. Anh đang dõi theo, đợi cô ngoảnh lại. Thật tốt biết bao.
Người của Phòng Tin tức Xã hội Đài truyền hình thành phố K không xa lạ gì với Chân Ý, cô từng vài lần là đối tượng phỏng vấn của họ. Lần này cô trở thành phóng viên dưới trướng Trần Mặc – nhà biên đạo chuyên mục tài ba. Trần Mặc tính tình kỳ quặc, mới gặp mặt đã nói: “Có thể làm một chương trình về cuộc sống quản thúc cưỡng chế trong vòng mấy tháng này của cô không? Đầu đề là “Biết vậy chẳng làm”.”
Chân Ý: “…”
Buổi sáng vừa làm quen nghiệp vụ, buổi chiều đã bị sai đi tìm tư liệu hiến tạng thực tế. Địa điểm: Bệnh viện số 3. Người liên lạc đầu tiên là An Dao. Cô ấy rất phối hợp. Nhưng dạo này bận bịu quá nên chỉ có thể vừa đi vừa nói chuyện, giới thiệu đại khái về hiện trạng hiến tạng và cấy ghép. Con người An Dao vốn hờ hững, nói chuyện đều đều không lên không xuống, không biết có phải do bác sĩ vốn nhẫn nại bình tâm hay không, cô nghe mà thoải mái đến lạ. Chân Ý nghĩ, Ngôn Hủ bị tự kỷ mà lại thích cô ấy, cô ấy hẳn có điểm tốt của mình.
An Dao bận đến mức chân không chạm đất, thường bị bệnh nhân và y tá quấy rầy. Chân Ý không nấn ná mà rời đi ngay. Có ba người cần liên lạc, như được vận mệnh kỳ diệu gắn liền với nhau. Từ Tiếu, 25 tuổi, giới tính nữ, bị bệnh bạch cầu cấp tính, chờ tế bào gốc phù hợp, tỷ lệ một trên hai trăm nghìn. Hoài Sinh, 26 tuổi, giới tính nam, nhiễm trùng đường tiết niệu, đang chờ nguồn thận, tỷ lệ phù hợp không thấp, nhưng tỷ lệ cung trên cầu là một phần mười nghìn. Hứa Thiến, 25 tuổi, giới tính nữ, bệnh tim bẩm sinh.
“Hôm ấy y tá đẩy tôi dạo mát trên bãi cỏ, gió rất lớn, thổi bay cả mái tóc giả. Có một anh chàng đi ngang qua, nhặt lên mang đi rửa giúp tôi. Anh ấy gọi tôi là người đẹp. Ha ha.” Từ Tiếu ngồi cạnh cửa sổ, kể chuyện trước kia với Chân Ý, vì bệnh tật mà khuôn mặt cô ta tái nhợt, nụ cười lại tinh khiết vô cùng, “Trước kia cũng có người gọi tôi là người đẹp, nhưng sau khi trọc đầu thì không còn nữa. Tóc giả bị ướt, anh ấy đưa tôi một chiếc khăn lụa, phong cách Bohemian, buộc lên đầu trông rất xinh. Đương nhiên rồi, chính miệng anh ấy khen xinh. Tôi ngượng lắm.”
“Quen nhau như vậy à?” Chân Ý hỏi.
“Ừ. Quen nhau như vậy đấy.” Từ Tiếu chống cằm, mỉm cười, “Y tá nói anh ấy tên Hoài Sinh, bị nhiễm trùng đường tiết niệu, phải duy trì mạng sống bằng lọc thận. Tôi khen anh ấy rất đẹp trai, y tá liền nói may mà cô không nhìn thấy anh ấy trước lúc lọc thận, khi đó anh ấy bị phù thũng. Ha ha.” Cô ta cười thật trong sáng, Chân Ý cũng bật cười. “Lần gặp mặt thứ hai, anh ấy tặng tôi bộ tóc giả sặc sỡ. Cô nhìn đi, màu xanh da trời đội lên đẹp lắm.”
Cô ta chỉ đầu mình. Chân Ý vừa chụp ảnh cho cô ta. Da Từ Tiếu rất trắng, đội mái tóc giả màu xanh lam, trông như thiếu nữ ngoại quốc trong truyện tranh.
“Còn màu nào khác nữa không?”
“Có cả màu hồng, màu xanh lá, tôi thích màu trắng nhất.”
Từ Tiếu lấy màu trắng thay, lập tức trở thành tiên nữ xứ tuyết.
“Đẹp quá!” Chân Ý cảm thán.
“Đúng vậy.” Từ Tiếu leo lên giường ngồi.
“Lúc Hoài Sinh tặng tôi bộ tóc màu trắng, anh ấy nói…” Im lặng.
“Nói gì vậy?”
Nụ cười mỉm khẽ khàng của cô ta mỏng manh như ánh mặt trời ngày đông: “Anh ấy nói, Từ Tiếu, bao giờ em già, mái đầu bạc trắng, em vẫn đẹp như vậy.”
Chân Ý chợt không nói nên lời, nỗi buồn đau chầm chậm lấp đầy trong lòng.
“Chân Ý.” Giọng Từ Tiếu nhẹ như tơ: “Tôi thật sự… rất muốn già đi!”
Cô ta cười, đôi mắt to ngấn lệ, lấp lánh ánh nước: “Rất nhiều người muốn trẻ trung mãi mãi, nhưng tôi không muốn, càng không muốn trẻ trung mãi mãi bằng cách này. Tôi mường tượng, thiếu nữ mười mấy hồn nhiên, cô gái đôi mươi kiều diễm, phụ nữ ba mươi gợi cảm, tuổi bốn mươi quyến rũ, tuổi năm mươi tao nhã, tuổi sáu mươi bình thản, tuổi bảy mươi trầm tĩnh, tuổi tám mươi độ lượng; tôi muốn tiếp nhận sự phát triển tự nhiên, trải nghiệm sự tốt đẹp ở mỗi thời khắc, không chậm rãi, không vội vã. Tôi muốn già đi từng ngày, vậy sẽ hạnh phúc biết bao.”
Chân Ý mỉm cười: “Tôi hoàn toàn đồng ý.”
Từ Tiếu chớp mắt, cơn gió thổi khô giọt nước mắt, lại cười rạng ngời: “Hà, không chừng ngày nào đó sẽ tìm được tế bào gốc phù hợp.”
“Lát nữa tôi cũng thử một chút, xem có thể giúp cô không.”
“Cảm ơn, thật sự hy vọng kỳ tích xuất hiện. Chữa bệnh tốn rất nhiều tiền của gia đình, nếu không đợi được thì… bố mẹ tôi sẽ khánh kiệt mất. Ốm đau một trận liền táng gia bại sản.” Giọng Từ Tiếu lại hạ thấp, “Phí điều trị quá cao, vốn định không chữa trị. Sợ ngày nào đó tôi chết rồi, bố mẹ mất con gái, còn phải trả nợ, nhưng…” Cho dù cơ hội chỉ có một phần mười nghìn, dù nợ nần chồng chất vô vàn, thì liệu cha mẹ có thể bỏ rơi đứa con của mình không.
Chân Ý: “Trong tình huống này, sao cô lại quyết định hiến tạng?”
“Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thôi.” Cô ta nói nhẹ tênh.“Điều trị bệnh quá đau khổ. Nếu đến ngày cuối cùng, bố mẹ tôi uổng phí công sức, hy vọng bố mẹ người khác không phải tuyệt vọng như chúng tôi.”
Chân Ý cảm thấy giờ phút này không có thứ ngôn ngữ nào có thể diễn tả tấm lòng rộng lớn dào dạt của cô gái ấy.
“Cứu giúp là phúc. Chết rồi vẫn có thể cứu người, thật tốt.” Từ Tiếu nói, “Cô phải phỏng vấn Hứa Thiến đấy, cô ấy là bạn thân của tôi, cũng ký giấy hiến tạng, thận cô ấy vừa hay thích hợp với Hoài Sinh.”
“Hoài Sinh biết vậy thì nói thế nào?”
“Không nói gì cả.” Từ Tiếu bĩu môi, “Hứa Thiến vẫn còn rất khỏe, điều trị rất tốt. Hoài Sinh nói anh ấy có thể từ từ chờ đợi, hy vọng Hứa Thiến khỏe mạnh xuất viện.”
“Tấm lòng ba người đều tốt cả.”
Từ Tiếu ngồi dậy: “Cô muốn đi gặp Hoài Sinh không? Đi cùng nhé. Tôi cũng muốn gặp anh ấy.”
Đến phòng lọc thận, không khí lặng ngắt. Trong phòng bệnh rộng mấy mươi mét vuông đặt mấy dãy máy móc, bệnh nhân nằm đầy phòng, dường như đang ngủ say, lại như thể không còn sức lực để phản kháng. Trên khuôn mặt mỗi người đều viết hai chữ đau khổ, không khí tuôn chảy hơi thở đày đọa, chỉ có tiếng động trống rỗng của máy móc hòa lẫn mùi nước sát trùng, tựa hồ chất chứa nỗi tuyệt vọng thấu khắp đất trời của con người khi chạm vào ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, đau thương mà vùng vẫy.
Hai người thay giày và áo khoác, rón rén đi vào. Từ Tiếu liếc nhìn đã thấy Hoài Sinh. Là một anh chàng thanh tú, vẻ mặt khi ngủ yên bình, nhưng hai hàng mày thoáng chút đau đớn, khuôn mặt cằn cỗi xám xịt, nhìn mà khiến lòng người đau nhói. Người anh ta cắm đầy ống, dòng máu đục ngầu được rút ra, qua phân tích chia tách trong máy rồi một lần nữa đưa vào cơ thể.