Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Freud Thân Yêu

Chương 14-3

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Chọn tập

Lam Anh: Cảm ơn bạn Clover.vn đã tìm lỗi chính tả giúp mình nha. Các bạn khác nếu thấy có lỗi thì nhắn lại giúp mình với nhé. Dù trước khi đăng mình có kiểm tra lại nhưng cũng khó tránh khỏi việc bỏ sót.

Typer: Lam Anh

Thời tiết mùa thu của Thâm Thành rất dễ chịu, không khí mát mẻ trong lành. Ánh nắng chan hòa, bầu trời cao vời vợi. Chân Ý ngồi trong phòng họp trống trải, ngón tay lơ đãng gõ lên mặt bàn. Nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến bốn giờ chiều rồi. Chuyện lớn thế này mà lại chậm trễ. Buổi gặp mặt này, thành phố K cử một đoàn công tố gồm vài luật sư tư, phía Thâm Thành cử một đoàn công tố. còn có cả chuyên gia xã hội và pháp luật đến từ trường đại học danh tiếng. Những cán bộ phía Thâm Thành đã đến từ sớm, những chuyên gia phía Đế Thành lại đến muộn.

Chân Ý bực bội: “Hừ, chuyên gia à!”

Trái lại, Doãn Dạc không nổi giận mà vẫn điềm nhiên, cảm thấy động tác nhỏ lộ vẻ phiền muộn của cô, nói chầm chậm: “Tối nay có hẹn à?”

Ớ? Quên mất rồi. Không nhắc tới còn tốt hơn. “Đâu có.”

Sau buổi họp lớp lần trước, gặp lại Doãn Đạc khó tránh khỏi lúng túng, có lẽ không về được, cô đành nhắn tin cho Ngôn Cách. Đợi vài phút, Ngôn Cách không trả lời. Nghe Doãn Đạc bình luận: “Anh xem video thấy mấy kẻ hành hung giẫm vào đầu cô ấy…”

Chân Ý tắt tiếng điện thoại, cất vào túi. Một nhân viên phòng công tố rất tức giận: “May mà Thâm Thành có hình phạt tử hình. Từ tên bán hàng rong đâm chết nhân viên quản lý đô thị đã bị xử tử, đến đứa sinh viên đụng ngã rồi đâm chết người phụ nữ kia cũng bị xử tử luôn rồi. Bây giờ lại một đám vây đánh, nện đầu, xối nước tiểu, đánh chết một người đang sống sờ sờ. Nhất định phải đòi lại công bằng cho Lâm Chi đã qua đời.”

Doãn Đạc than thở: “Công chúng hy vọng kẻ hành hung đều bị trừng trị nghiêm khắc, ít nhất là tù chung thân. Nhưng số người vây đánh quá đông, tận tám người.”

Chân Ý cau mày, lúc này cửa phòng họp mở ra. Họ đã gặp những công tố viên Thâm Thành phụ trách khởi tố vụ án này, năm sáu chuyên gia ai ai cũng đeo kính, mặt mày nghiêm nghị, toát lên phong thái nghiên cứu học thuật. Công tố viên họ Phương giới thiệu các chuyên gia với thành viên đoàn công tố của thành phố K xong liền nói thẳng vào vấn đề chính: “Sự kiện này thu hút sự chú ý của cả nước, áp lực của cảnh sát và phía công tố đều rất lớn, vì thế hôm nay mời các vị tới đây để trao đổi về tình huống này.”

Doãn Đạc nghiêm túc hỏi: “Viện kiểm sát Thâm Thành khởi tố kẻ tình nghi với tội danh gì?”

“Chắc chắn là cố ý giết người, nhưng mức phạt cụ thể thì…”

“Công tố viên Phương, chúng tôi có ý kiến về chuyện này.” Một chuyên gia tội phạm học đưa ra ý kiến khác, “Dân chúng phản ứng kịch liệt, nhưng đây nên là vụ án cố ý gây thương tích và sơ suất dẫn đến tử vong.”

Phòng họp im phăng phắc. Mấy tiếng phản đối cùng cất lên:

“Phản đối!”

“Phản đối!”

“Phản đối!”

Ánh mặt trời chói lòa chiếu lên chiếc bàn màu đỏ. Nhà tội phạm học bình tĩnh chỉnh kính mắt, nói: “Đám người đó nhất thời kích động, không có âm mưu gì, cũng không ngờ mình đánh chết người. Sự kiện ảnh hưởng tiêu cực, nhưng là người làm công tác chuyên nghiệp sẽ không để bị ảnh hưởng, nên nhìn nhận bản chất một cách khách quan.”

Giọng Chân Ý hơi lạnh: “Lấy cái gọi là “khách quan” để làm nổi bật sự “chuyên nghiệp” của bản thân, liệu có hơi mất nhân tính không?”

Nhà tội phạm học nhíu mày, nhà xã hội học bên cạnh ông ta lên tiếng, như thể giáo viên mắng học sinh: “Chúng ta không thể một mực nghe dân ý, chịu áp lực từ dư luận xã hội để rồi buông bỏ tính chuyên nghiệp của mình, làm theo lựa chọn mà dân chúng hô hào.”

Chân Ý: “Biểu hiện “chuyên nghiệp” là căn cứ phán đoán khách quan làm việc đúng đắn, chứ không phải chưa qua phán đoán đã một mực mù quáng đứng về phe phản đối, cho rằng chỉ cần phản đối là chuyên nghiệp, chỉ cần phản đối là lý trí, chỉ cần phản đối là nổi bật.”

“Cô…”

Công tố viên Phương nói: “Đúng vậy, người chấp pháp không nên bị dư luận thao túng và định đoạt. Nhưng lần này, căn cứ theo lời khai của nhân chứng và camera giám sát ở hiện trường, rõ ràng kẻ hành hung đã cố ý giết người.”

Nhà tội phạm học vẫn phản đối: “Nghi phạm không chủ quan muốn đánh chết người. Tôi đã đến trại tạm giam gặp họ, họ nói không ngờ mới đánh vài cái người phụ nữ kia đã chết. Chúng ta phải xem chứng cứ khách quan.”

“Khách quan à?” Chân Ý mở laptop ra, nhanh nhẹn lướt tìm, đẩy tới trước, “Đầu tiên, người phụ nữ trong video bị ngã rồi kêu lên thảm thiết, ôm bụng hét “tôi đang mang thai” không dưới bảy lần, kết quả bị kẻ hành hung đá mạnh vào bụng. Tiếp theo, chúng giẫm lên đầu nạn nhân, đá đầu cô ấy vào tường mười tám lần. Họ “không ngờ mới đánh vài cái người phụ nữ kia đã chết” ư?” Chân Ý nén giận, “Con người phải ngu ngốc thế nào mới tin được lời họ nói?”

Đoàn chuyên gia phía đối diện im thin thít.

“Đừng chơi chữ nói rằng không cố ý giết người. Là chuyên gia pháp luật, các ông rõ hơn ai hết, người hành động biết rõ hành vi của mình sẽ dồn người khác đến kết quả tử vong, mong muốn hoặc để kết quả đó xảy ra sẽ được gọi là cố ý.”

Công tố viên Phương lơ đãng gật đầu.

Chuyên gia pháp luật buồn bã, vô cùng phiền muộn: “Tôi hiểu sự phẫn nộ của anh chị và công chúng, nhưng mỗi khi xảy ra chuyện như vậy, dư luận sẽ đẩy người chấp pháp đến nơi đầu sóng ngọn gió, lợi dụng dân ý tác động tới cảm xúc và lựa chọn của mọi người, đó gọi là lấy bạo chế bạo!”

“Trước chứng cứ rõ mồn một, ông còn nói là lấy bạo chế bạo?” Doãn Đạc cau mày, “Công chúng tin tưởng pháp luật, mong pháp luật mang đến chính nghĩa cho người bị hại.”

Chuyên gia pháp luật cãi lại: “Mục đích đặt ra luật pháp không phải là để giết người. Chúng ta nghe theo dân ý, không giữ bình tĩnh, đây là khinh nhờn sự tôn nghiêm của pháp luật.”

“Mục đích của luật pháp quả thật không phải là để giết người, mà để trừng phạt.” Chân Ý nói. “Không chỉ để an ủi người chết mà còn để bảo vệ người sống. Là chuyên gia mà các ông không hiểu tôn nghiêm của pháp luật có nghĩa gì ư? Không để bất cứ người bị hại nào bị chết oan, không để bất cứ người may mắn còn sống nào chạnh lòng. Thứ pháp luật mà các người bảo vệ đã làm được chưa?”

Phòng họp yên lặng như tờ. Các chuyên gia không nói được một lời.

Lúc rời khỏi tòa nhà, trời đã sập tối. Nhóm Chân Ý đi xuống bậc thềm đá cẩm thạch, lòng ai cũng trĩu nặng. Cuối cùng xác định là cố ý giết người, dự đoán mức phạt là hai người chung thân, ba người ngồi tù có kỳ hạn, một người hưởng án treo và một người cải tạo. Doãn Đạc động viên mọi người: “Thế này đã khá mãn nguyện rồi.”

Chân Ý không vui nổi: “Đối với bố mẹ và chồng Lâm Chi mà nói, như vậy không đủ.”

“Chân Ý, chúng ta đều biết không thể xử nặng tất cả được.”

“Đúng vậy, em biết, nhưng không thể hiểu.” Chân Ý cười vẻ cô đơn, “Anh sẽ lại nói em kích động, xử sự theo cảm tính. Nhưng em thật sự không hiểu, luôn không thể hiểu. Sinh mạng là vô giá, tội ác giết người cũng không thể cân đo. Tại sao lại dùng một thể cân đo để giải đề toán. Tám người giết một người nhẹ tội hơn một người giết tám người ư?”

Doãn Đạc quay lại nhìn cô, chỉ thấy trong bóng đêm, gương mặt cô trắng nõn mong manh, anh khẽ nói: “Em hiểu mà, luật pháp không thể trách số đông.”

Chân Ý cười cay đắng, “Bởi vì có đến tám hung thủ, mà chỉ có một người chết nên trách nhiệm này có thể san bằng rồi giảm bớt. Vậy có phải sau này giết người cứ hành động theo số đông là có thể miễn trách nhiệm? Đúng là sẽ miễn trách nhiệm. Tình huống này xảy ra rất nhiều lần rồi. Nào là xe tải bị lật rồi mọi người tranh cướp, nào là đánh hội đồng dẫn đến ẩu đả tập thể, những chuyện như vậy còn ít sao? Thế nhưng, luật pháp vẫn không trách tội số đông.”

Doãn Đạc im lặng một hồi: “Nhiều khi tình và lý đều nói không xuôi; mà lý, đôi khi chính nó cũng nói không xuôi.”

Chân Ý khẽ nhếch môi, vô thức nhìn đồng hồ, sắp tám giờ rồi.

Cô hốt hoảng, cuống quýt mở điện thoại. Không có tin nhắn, chỉ có một cuộc gọi nhỡ vào lúc năm giờ chiều, của Ngôn Cách. Vừa định gọi lại, Đoãn Dạc vỗ vai cô, quay đầu nhìn mọi người: “Mọi người đừng ủ rũ nữa, cùng đi ăn tối đi.”

Giờ phút này Chân Ý làm gì có tâm tư ăn tối, chưa kịp từ chối đã trông thấy…

Giữa đêm thu, ánh sáng hắt xuống từ đèn đường hình hoa lan mang màu trắng ngà mờ ảo, len lỏi giữa những tầng lá sum suê, hệt cõi mơ được bao phủ bởi lớp lụa mỏng. Cây cối ven đường vẫn tươi tốt ngợp trời, cơn gió mát ven biển thấm lạnh tâm can, vừa thổi qua, lá vàng xen kẽ lá xanh đã đua nhau rụng xuống, nhẹ nhàng tung bay xoay vần giữa ánh đèn như dải lụa trắng. Ngôn Cách mặc áo khoác màu xanh đậm, hai tay đút túi, đứng lặng im dưới bóng cây trong suốt bởi ánh đèn bao phủ.

Dưới mái tóc, khuôn mặt anh như tranh vẽ, đôi mắt sâu thẳm trong veo, nhìn thẳng vào cô. Gió đêm thổi bay vạt áo, dáng người anh thẳng tắp như cây ngọc không nghiêng mình trước cơn gió. Chân Ý ngẩn ngơ vài giây, không ý thức được tay Doãn Đạc vẫn khoác hờ trên vai cô. Tâm trạng phút trước còn chán chường, giờ này đã được thay thế bằng niềm vui trào dâng. Cô không nói cho anh biết nơi họp, vậy mà anh lại tìm được ư?

Trong đầu cô bất giác nghĩ đến một chú cún trắng lạnh nhạt mà kiêu ngạo, nó lần theo mùi cô, ghé bên này, ngửi bên kia, đánh hơi suốt quãng đường và cuối cùng tìm đến đây. Thế rồi ngoan ngoãn ngồi dưới đèn đường, chậm rãi vẫy đuôi đợi cô. Không nhìn bươm bướm ven đường, cũng không để tâm đến cô mèo nhỏ chạy qua, đôi mắt đen nhánh chỉ nhìn phía này không chớp. Trời tối cũng không đi, không đợi được cô quyết không bỏ về. Òa…

Dĩ nhiên, chàng trai trước mặt điển trai lạnh nhạt, không hề đáng yêu ấm áp như chú cún, nhưng… Giờ khắc này, cuối cùng có đã có cảm giác được anh theo đuổi. Cảm giác này… tuyệt vời biết nhường nào.

Cảnh chiều hôm bao phủ, gió đêm mát rượi. Chân Ý chạy nhanh xuống bậc thềm, nhào tới bên Ngôn Cách như con chim non, lòng tràn ngập niềm vui: “Sao anh lại tới đây?”

Ngôn Cách cụp mắt nhìn nụ cười rực rỡ như muốn thắp sáng cả thế giới trên mặt cô. Mắt anh lóe lên, bất giác đưa tay nhẹ vén lọn tóc rơi bên thái dương cô ra sau tai, giọng anh khẽ khàng: “Đã hẹn gặp rồi nhưng em không tới, muốn gặp em.”

Lời nói thật thà chất phác lại khiến sợi dây mềm mại nhất trong lòng cô rung động nhẹ nhàng. Cùng với động tác thân mật của anh… Đứng giữa cơn gió đêm, cô sắp say mất rồi. Cô vẫy tay chào những người đồng nghiệp sau lưng, kéo Ngôn Cách rời đi: “Bây giờ không xem phim được nữa rồi, cơm cũng không ăn được.”

Anh vẫn ổn, chỉ cần cô líu ríu bên cạnh thì đáy lòng anh sẽ yên bình.

Chân Ý nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Sáng mai còn có việc, tối nay vẫn phải trở về thành phố K. Hay bây giờ về đi, trong tủ lạnh có đồ ăn, máy tính có phim, một công đôi việc.”

Nghe cũng được đấy. Chỉ có hai người, yên tĩnh. Anh gật đầu: “Được.”

Trên đường trở về thành phố K, anh chuyên tâm lái xe, cô lười nhác cuộn mình ở ghế lái phụ, lẩm bẩm lúc có lúc không, nói chuyện trên trời dưới biển với anh. Nói tới vụ án này, cuối cùng không hiểu sao lại nhắc tới Hoài Sinh, cô kể lại mấy hôm trước trên đường tới thăm người nhà Lâm Chi ở xóm lao động đã vô tình gặp anh ta.

“Ngôn Cách…” Giọng cô xuống thấp, “Bây giờ Hoài Sinh đáng thương lắm.”

Lúc cô gặp Hoài Sinh, anh ta xách một túi rau nhỏ, dáng người cao ráo, rất thanh tú, khập khiễng bước đi trong khung cảnh đổ nát, nổi bật vô cùng. Vụ nhảy lầu lần trước đã để lại vết thương nghiêm trọng trên chân anh ta. Lòng Chân Ý chua xót, đuổi theo anh ta chào hỏi, hỏi thăm tình hình bình phục sau phẫu thuật. Hoài Sinh mời cô vào nhà chơi. Lúc này cô mới biết, hai chị em họ vẫn luôn sống ở đây. Tòa nhà bẩn thỉu, giống chung cư công xưởng cô từng ở. Mở cửa ra, chỉ có một phòng, Hoài Sinh ngủ trên giường, Hoài Như ngủ ở sofa.

Căn nhà nhỏ gọn gàng sạch sẽ cực kỳ, thậm chí rất ấm áp, trên bệ cửa sổ đặt chậu hoa màu trắng, treo trang sức vỏ sò, trên bàn đặt một đôi mèo bằng sứ. Trông mọi thứ tuy rất tầm thường nhưng toát lên cảm giác gia đình. Tường sơn màu tím nhạt. Qua lời kể của Hoài Sinh, Chân Ý biết trong mắt Hoài Như đây là thứ sắc màu của hạnh phúc. Cô hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Hoài Sinh thì được biết hiện anh ta đang hồi phục rất tốt. Cô hỏi anh ta có cần tiền không, anh ta chỉ lắc đầu rồi nói dạo này không biết ai đó gửi một khoản tiền vào tài khoản của mình, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa anh ta sẽ bắt đầu làm việc. Chân Ý bỗng dưng buồn bã. Hoài Sinh không đi học, sức khỏe cũng kém, xét trí tuệ hay thể lực đều đâu dễ tìm được việc chứ?

“Tôi định mở văn phòng riêng, hay là anh tới giúp tôi nhé.”

“Không cần đâu.” Hoài Sinh cười gượng, rất thiếu sức sống, “Bây giờ tôi là kẻ đáng hận, đừng để ảnh hưởng tới danh tiếng của cô.”

Mấy tháng trước lúc Chân Ý còn là phóng viên từng phỏng vấn anh ta, khi ấy anh ta vẫn lạc quan cầu tiến, giờ đây khi bệnh tình khá hơn thì nụ cười đã không còn nữa. So với nỗi giày vò thể xác do bệnh tật trước kia, thì những giằng xé tâm lý mà hiện giờ anh ta phải đối mặt còn đau đớn hơn nhiều.

Bên cửa sổ đặt cái bàn màu vàng nhạt, trên bày mười mấy quyển sổ dày cộp. Chân Ý lơ đãng mở ra xem, có quyển sổ đã ố vàng, là nét chữ lúc Hoài Như còn nhỏ. Khi đó có lẽ cô ta chưa đến mười tuổi, nét bút bi kém chất lượng, dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “100g cà chua: 2,5–3,8g đường; 0,6-1,2g protein; 20-30mg vitamin C; 4,2-7,2mg threonine; 1,8-3,6mg cystine; 0,6-1,2mg methionine; muối khoáng…” Protein và axit amin được tô đậm bằng bút nhớ màu vàng. Rau dưa, quả tươi quả khô, thịt và hải sản, mấy trăm nhóm thực phẩm, mấy nghìn mấy vạn chủng loại. Tài liệu về thực phẩm chuyên biệt cùng cách thức chế biến, phương pháp điều dưỡng dành cho người mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, tất cả đã biến thành mười mấy chồng giấy trước mặt. Cơn gió ngoài cửa sổ lùa vào, trang giấy kêu loạt soạt, Chân Ý vừa buồn bã vừa cảm động.

Hoài Sinh lật xem xuốn sổ Hoài Như để lại, dùng cân tiểu ly đo thức ăn, cầm máy tính tính toán hàm lượng protein và axit amin. Thiếu thì thêm vào mấy chiếc lá, thừa thì bớt đi cọng rau miếng củ. Anh ta làm không thành thạo, mấy thứ đồ nhỏ bé này khiến anh ta lúng túng. Gần hai mươi năm, ngày nào Hoài Như cũng nấu cơm cho anh ta như vậy, không một lời oán trách.

“Anh có giận Hoài Như không?”

Hoài Sinh im lặng hồi lâu mới nói: “Chỉ giận bản thân. Tôi đã liên lụy chị mình ra nông nỗi này, chị ấy làm ra những chuyện đó cũng chỉ vì tôi.” Anh ta quay lưng về phía Chân Ý, giọng rất khẽ, “Chân Ý, tôi là bệnh của chị mình.”

Chân Ý không biết nói sao. Từ Tiếu nghèo khó, một trận ốm đã vắt kiệt cả nhà, khiến bố mẹ nợ nần chồng chất, nhà không còn tiền của. Và cũng chính trận ốm ấy của Hoài Sinh đã vắt kiệt nhân tính và sinh mạng của chị gái mình, khiến cô ta đánh mất lương tri, chạy tới nơi cùng trời cuối đất.

“Hoài Sinh, sau này anh định làm thế nào?”

“Không cần lo lắng. Tôi đã chứng kiến nhiều việc nhiều người, bây giờ đang viết tiểu thuyết trả tiền trên mạng, có thể gắng gượng sống qua ngày.”

“Á, tôi thích đọc truyện lắm, nói cho tôi biết anh viết ở đâu đi, tôi ủng hộ.” Cô không hề có sở thích này, chỉ mới đọc một quyển tiểu thuyết. Nhưng cô ghi nhớ, thầm quyết định kêu gọi người quen ủng hộ.

Hoài Sinh nấu xong một bữa, cực kỳ khó ăn, anh ta đành nuốt từng miếng một. Chân Ý ở đó không bao lâu liền rời đi. Lúc ra ngoài bất ngờ gặp Đường Vũ và Sách Lỗi. Hai người họ xách một túi thực phẩm chuyên biệt cho người mắc chứng PKU đến thăm Hoài Sinh. Hỏi ra mới biết, thuở bé Đường Thường, Đường Vũ và Hoài Như là bạn tốt, có điều Đường Thường và Đường Vũ rất ngoan nên được nhận nuôi từ nhỏ. Tuy gia cảnh không giàu có nhưng cũng trưởng thành trong hạnh phúc.

Kể đến đây, Chân Ý mệt mỏi, nhìn con đường xám xịt phía trước mà ngáp dài, nói không rõ tiếng: “Trẻ mồ côi mất đi bố mẹ sẽ dễ phạm tội hơn sao? Như Hoài Như và An Dao vậy. Hay sẽ dễ dàng trở thành đối tượng bị phạm tội, như Đường Thường và Tống Y.”

Ngôn Cách không mấy quan tâm. Anh đã điều tra thân thế của Tống Y. Cô ta cũng giống Đường Thường và Đường Vũ, chỉ khác là được nhận nuôi từ lúc sơ sinh, nên cô ta không hề biết thân thế của mình. Hoàn cảnh của cô ta rất giống Chân Ý. Nhưng vì “bố mẹ” Chân Ý mất sớm nên cô đành phải quay lại trại trẻ mồ côi, sau đó mới đưọc ông nội đón về.

Chân Ý líu ríu suốt quãng đường, thấy anh không phản ứng, quay ngoắt lại: “Ngôn Cách, anh không nghe em nói à?” Cô hơi cau mày, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

“Chân Ý.” Giọng anh có phần nghiêm túc.

“Hả?”

“Sau này đừng để đàn ông khác chạm vào em nữa, anh sẽ không vui.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky