Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 72: Lập tức đem tội đổ cho nàng

Tác giả: Cửu Nguyệt Vi Lam
Chọn tập

Hôm sau, Định Quốc Công cùng Khương Nịnh Bảo ăn qua đồ ăn sáng, Tạ Thất vội vã bước vào hội báo tình huống, Xuân Hỉ Xuân Nhạc Hoàng ma ma ba người đều lui ra ngoài.

“Chủ nhân, phu nhân, Đại thiếu phu nhân có biến.”

nói xong, Tạ Thất lấy ra thư tín bí mật gởi tối hôm qua giao cho Định Quốc Công, Định Quốc Công trực tiếp mở ra nhìn, mặt mũi anh tuấn vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng cả người lại toả ra sát khí không thể kìm lại.

Tạ Thất chạy nhanh lui về sau một bước, lòng vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi, nhìn phu nhân bình tĩnh ngồi bên người Quốc Công Gia, trong lòng kính nể không thôi.

Định Quốc Công không có nổi giận, thần sắc không đổi đem thư tín đưa cho Khương Nịnh Bảo, Khương Nịnh Bảo tiếp nhận mở ra xem, nhịn không được hít một hơi lạnh, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin.

“Dương thị không chỉ có thai giả, còn tìm được nhà tốt sau này, nàng ta định cùng Cảnh Dực hòa ly sau đó tái giá cho Tần vương sao?”

Chẳng lẽ tình cảm nam nữ chủ thật sự cần nàng làm nữ phụ độc ác là thuốc dẫn thúc đẩy sao, nếu không sao lại xuất hiện Dương Thư Thanh thay lòng đổi dạ chuẩn bị hoà ly mà tái giá cho nam phụ thâm tình.

Khương Nịnh Bảo bối rối.

“Dương Thư Thanh thật đúng là cầm được thì cũng buông được.”

Tạ Thất nghe được phu nhân, trợn mắt há hốc mồm, Đại thiếu phu nhân đây là tự tìm đường chết.

“Dương thị ngay từ đầu tiếp cận Cảnh Dực vốn là mục đích không tốt, nàng ta sẽ làm như vậy, mộtchút cũng không ngoài dự đoán của ta.” Định Quốc Công nhẹ nhàng nói, ngữ khí không có chút độ ấm.

Ngay từ đầu hắn liền không coi trọng bọn họ.

Dương thị lệ khí quá nặng, tâm cơ quá sâu, không muốn bỏ ra tình cảm, Cảnh Dực lại khác, hắn là thậttâm thích Dương thị.

Khương Nịnh Bảo giật mình, cẩn thận quay về nhớ lại tình tiết trong sách một chút, nếu không phải nàng làm nữ phụ độc ác luôn quấy quýt dây dưa với Tạ Cảnh Dực, vẫn liên tục không ngừng nhảy nhót hãm hại Dương Thư Thanh, cảm tình nam nữ chủ cũng sẽ không càng ngày càng sâu đậm.

Cho nên một giây kia khi nàng quyết đoán buông tay đã xác định tình cảm nam nữ chủ sẽ không trải qua chuyện mưa gió cản trở, sống lại một đời mục đích ngay từ đầu của Dương Thư Thanh là ôm đùi Tạ Cảnh Dực làm chỗ dựa vững chắc, đối với Tạ Cảnh Dực cảm tình cũng không sâu.

Trong lúc đó thì thời gian Dương Thư Thanh cùng Tần vương lui tới thường xuyên nhất, Tạ Cảnh Dực giữ mình trong sạch, không có cùng cô gái khác dây dưa không rõ, Dương Thư Thanh lại ở giữa giao thiệp với Tần vương, bản thân cảm tình cũng không kiên cố.

Nhất là khi hai người còn nói trước một năm thành thân.

Khương Nịnh Bảo càng nghĩ càng không nói nên lời.

Đôi khi không làm gì cũng là một loại sai, cho nên nàng mới là “Đầu sỏ gây nên tội”.

“Quốc Công Gia nói không sai, Dương thị nếu đã có tâm tư hòa ly, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian để cho Thái y đem chuyện nàng giả thai làm cho sáng tỏ.”

Khương Nịnh Bảo cau mày nói.

Định Quốc Công vuốt cằm, Dương thị không thể để lại.

Vừa vặn hôm nay con nuôi hắn được nghỉ ngơi, không có phiên trực, làm cho hắn thấy rõ gương mặt thật của Dương thị cũng tốt.

“Nịnh Bảo, ta hôm nay có chuyện quan trọng, việc này giao cho nàng xử lý.” Định Quốc Công vén sợi tóc ra phía sau tai nàng, hắn tin tưởng lấy Nịnh Bảo thủ đoạn, định có thể xử lý tốt việc này.

“Quốc Công Gia, chàng yên tâm, định sẽ không để cho chàng thất vọng.” Khương Nịnh Bảo cười khanh khách trả lời.

” Ừ, giao cho nàng.”

Định Quốc Công mắt thấy thời gian không còn sớm, ôm tiểu thê tử một cái bàn tay to ở bụng của nàng xoa xoa mấy vòng, mới đứng dậy rời đi.

Khương Nịnh Bảo đem thư tín thu lại, đây chính là chứng cớ quan trọng, mang theo Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đi đến đại sảnh chủ viện, Hoàng ma ma đi phòng bếp bưng một chung canh gà lại đây, mấy ngày nay, mỗi ngày đều là canh canh nước nước, hơn nữa lại là canh gà, trong phòng bếp đầu bếp biến đổi nhiều cách hầm nấu khác nhau.

Khương Nịnh Bảo đã muốn ăn qua đồ ăn sáng, nhìn đến canh gà, nàng vẫn như cũ còn muốn ăn.

“Phu nhân, gà này là của thôn trang Thụy Vương phi lấy tới, gà được dùng dược liệu nuôi nấng lớn lên, bổ dưỡng nhấ, trong ngày thường chỉ cung cấp cho Thụy Vương phi dùng, đây là lão phu nhân cố ý điPhủ Thụy Vương vì ngài mà lấy được, ngài nếm thử xem?” Hoàng ma ma đem canh gà bưng đến Khương Nịnh Bảo trước mặt, cười híp mắt nói.

Khương Nịnh Bảo: “…”

Dùng dược liệu cho gà ăn, Thụy Vương phi thật đúng là biết ăn, nhưng hành động của Tạ lão phu nhân càng làm Khương Nịnh Bảo cảm động, thật là có một mẹ chồng tốt, không biết là đã tu luyện mấy đời phúc khí.

“Hoàng ma ma, mẫu thân sẽ không mắc nợ Thụy Vương phi nhân tình chứ?” Khương Nịnh Bảo trêngương mặt tươi cười hiện lên một chút sầu lo.

Vì mấy con gà, mà mắc nợ nhân tình liền không có lợi lắm.

Hoàng ma ma lắc đầu, cười nói: “không biết, kỳ thật lão phu nhân cùng Thụy Vương phi từ trước đến nay có mối quan hệ tốt, chỉ là người biết được rất ít, lần này lấy gà từ thôn trang của Thụy Vương phi nuôi bằng dược liệu lão phu nhân đã trao đổi rồi, tiền đặt cọc chính là cực phẩm rượu Hoa Đào dưỡng nhan mà phu nhân là ra”

Khương Nịnh Bảo này mới an tâm, sau khi mang thai Định Quốc Công không cho nàng làm rượu hoa và rượu trái cây, cho nên chỉ có thể lấy đi cực phẩm rượu Hoa Đào dưỡng nhan mà mấy tháng trước nàng làm ra

Cực phẩm rượu Hoa Đào dưỡng nhan là thánh phẩm dưỡng nhan sắc, trách không được Thụy Vương phi sẽ nguyện ý.

Lần này canh gà so với mấy lần trước càng ngon, canh gà một chút dầu mỡ đều nhìn không ra, trong suốt thấy đáy, chỉ có mấy thứ dược liệu linh tinh và thịt gà.

Khương Nịnh Bảo cầm lấy cái thìa, uống canh gà từng chút một, đây là lần đầu tiên nàng được ăn canh gà xa xỉ đến như vậy, quả nhiên cực kỳ tươi ngon, không đầy dầu mỡ, trong canh còn có vị ngọt nhàn nhạt.

Đầu bếp tay nghề kỹ càng, Khương Nịnh Bảo đương nhiên sẽ không bạc đãi vị này đầu bếp, cho hắntiền thưởng phong phú.

Vừa uống qua canh gà không bao lâu, Tạ lão phu nhân ngồi kiệu nhỏ lại đây, được tỳ nữ nâng đỡ vào đại sảnh.

Dương Thư Thanh có mang thai hay không, Tạ lão phu nhân cực kỳ chú ý.

Khương Nịnh Bảo lấy thư tín mà Tạ Thất đã giao trực tiếp đưa cho lão phu nhân xem, sau khi xem xong, ánh mắt của bà giống như phun lửa, sắc mặt một mảnh xanh mét, cháu dâu không chỉ có giả mang thai, còn tính cùng cháu trai nuôi hòa ly sau gả cho Tần vương.

” Được! Giỏi một cái Dương thị!”

“Nịnh Bảo, cái loại cháu dâu không trinh bất hiếu có tính cách lả lơi ong bướm như thế này Tạ gia chúng ta đều không chứa nổi.”

Tạ lão phu nhân tức giận cả người phát run, thanh âm giống như từ trong kẽ răng mà chui ra, hai câu liền định ra kết cục bị hưu bỏ*.

*Hưu bỏ có nghĩa là bị nhà chồng từ chối trả về nhà mẹ đẻ đó là một điều xỉ nhục, thanh danh ô uế, không ai dám cưới về nữa. Khác với hoà ly là cả hai đều chấp thuận đồng ý chia tay vì không ở được với nhau.

Hòa ly?

Dương thị nghĩ đến đắc ý, nhưng đó là trực tiếp bị hưu bỏ!

Tạ lão phu nhân nghĩ đến lúc A Hành đưa cho Dương thị khối ngọc bài khắc chữ “Trinh” kia, chỉ cảm thấy con trai có dự kiến trước, Dương thị có tính lả lơi ong bươm1, không phải là người con dâu tốt để chọn.

Đặt biệt là dòng dõi nhà tướng, trăm triệu lần không nên rước thứ con dâu này vào cửa.

Khương Nịnh Bảo gật gật đầu: “Mẫu thân xin bớt giận, chờ Trần Thái y chẩn đoán được chuyện Dương thị có thai giả, còn có phong thư này làm chứng cớ, chúng ta xử lý Dương thị không muộn.”

Tạ lão phu nhân nghe vậy, trên mặt tức giận hơi chút rút đi một chút.

Đến tầm giờ Tỵ, Trần Thái y tới phủ Định Quốc Công, đây là lần thứ hai Trần Thái y đến đây, lần đầu tiên là Định Quốc Công cho là mình bị bệnh tim… Thỉnh hắn lại đây, một lần đó khiến Trần Thái y thiếu chút nữa cười muốn chết.

Trần Thái y là tâm phúc của Càn Nguyên đế, miệng rất kín gió, có Càn Nguyên đế dặn dò, hắn tất nhiên sẽ không tiết lộ tin tức Khương Nịnh Bảo mang thai.

Còn có công thức giải dược Hoa Vô Tử, Khương Nịnh Bảo được sự đồng ý của Trần ma ma để lại công thức cho Trần Thái y, Trần Thái y như nhặt được chí bảo, trong khoảng thời gian, hắn vẫn liên tục ở thái y viện nghiên cứu phương thuốc.

Lần này lại đi vào phủ Định Quốc Công vì công việc xác nhận chuyện Dương Thư Thanh có mang thai hay không, Trần Thái y yên lặng lắc đầu, phủ Định Quốc Công ít người, hậu viện cũng đơn giản, nhưng là cũng không yên tĩnh.

Đích trưởng nữ An Viễn Hầu cũng không phải là người an phận.

Khái quát tình hình, Trần Thái y dường như hiểu được, nói thật, đổi thành những người khác, nhìn thấy đích trưởng nữ An Viễn Hầu lăn lộn như thế cũng sẽ hoài nghi nàng ta có mang thai thật hay không.

“Xuân Hỉ, đi Cẩm Hoa viện thỉnh thiếu gia cùng thiếu phu nhân lại đây.” Khương Nịnh Bảo ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ có điêu khắc hoa văn được lót thêm một lớp đệm mềm nhìn thấy Trần Thái y đến đây, liền phân phó Xuân Hỉ đi mời người.

Xuân Hỉ lên tiếng trả lời rời đi.

Trần Thái y trước cho Khương Nịnh Bảo xem mạch, trên mặt tràn đầy sắc mặt vui mừng: “Chúc mừng phu nhân, ngài đã có thai hơn hai tháng, thai luôn vô cùng tốt, mấy ngày nay chắc hẳn không có nôn nghén?”

Đối với chuyện phu nhân Định Quốc Công mang thai, Trần Thái y đã sớm biết, lần này lại đây chỉ là kiểm tra cho có lệ một lần.

Khương Nịnh Bảo vuốt ve dưới bụng, lòng có lưu luyến yên lặng gật đầu: “Đúng vậy, ta hiện tại khẩu vị vô cùng tốt, rất mau đói đụng, một ngày muốn ăn vài lần.”

Tạ lão phu nhân cao hứng cười toe tóe, nói liên tục: “Có thể ăn là phúc, có thể ăn là phúc.” Lúc trước khi bà nghi ngờ có A Hành cũng là rất dễ dàng đói, mỗi ngày muốn ăn vài bữa, sau khi sinh ra A Hành thân thể tốt lắm, vẫn chưa có bao giờ sanh bệnh.

Cho nên biết được Khương Nịnh Bảo có thể ăn như vậy, cao hứng cũng không kịp.

Đồng thời yên tâm không lo lắng, sát khí của A Hành quả nhiên không ảnh hưởng được thai nhi trong bụng Nịnh Bảo, nói không chừng sau khi sinh, cũng cùng Nịnh Bảo giống nhau không sợ sát khí của A Hành.

Tạ lão phu nhân càng nghĩ càng vui vẻ.

“Phu nhân tình trạng rất tốt, tiếp tục bảo trì.”

Trần Thái y cười vuốt chòm râu, phu nhân Quốc Công thân thể rất là khỏe mạnh, xem bên má nàng hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt, đã biết nàng không có nôn nghén, nói thêm một chút việc cần chú ý, liền đem hòm thuốc đặt lên bàn, ngồi chờ ở một bên.

Dương Thư Thanh căn bản không biết chuyện của mình đã bại lộ, quyết định tốc chiến tốc thắng, tối hôm qua cùng hai tỳ nữ tâm phúc thương lượng thiết kế một âm mưu giá họa Khương Nịnh Bảo.

Đáng tiếc âm mưu của nàng nhất định chết từ trong trứng nước.

Hôm nay Tạ Cảnh Dực được nghỉ ngơi nên ở bên trong Cẩm Hoa viện, hắn đối với Dương Thư Thanh đãkhông còn tình cảm, nhưng đối với đứa bé trong bụng của nàng ta vẫn là rất để ý.

Biết được Khương Nịnh Bảo thỉnh hắn cùng Thư Thanh đến chủ viện, Tạ Cảnh Dực liền cùng Dương Thư Thanh đi.

Dương Thư Thanh tươi cười sáng rỡ khoát lấy cánh tay Tạ Cảnh Dực, cho dù nàng ta đã quyết định muốn cùng Tạ Cảnh Dực hòa ly, nhưng bên ngoài phải làm một màn hình ảnh tốt đẹp.

Tạ Cảnh Dực trước mặt người ngoài không có làm cho nàng ta mất hết mặt mũi.

Đến chủ viện, khi Dương Thư Thanh nhìn thấy Trần Thái trong phòng, đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, trong lòng hiện lên một chút dự cảm không tốt, Trần Thái y… Trần Thái y tại sao lại ở chỗ này?

Nếu như là những Thái y khác, Dương Thư Thanh còn không có kinh hoảng.

Nhưng Trần Thái y…

Nghĩ đến bản thân mình đang dùng thuốc tạo hiện tượng mang thai giả, Dương Thư Thanh nhìn thoáng qua vị Tạ lão phu nhân ngồi ở trên cao cùng Khương Nịnh Bảo, nhất là nhìn thấy thái độ cười như khôngcười của Khương Nịnh Bảo, cảm giác như rớt vào hầm băng, cả người đều ở rét run.

Nàng ta gắt gao nhéo cánh tay Tạ Cảnh Dực, hy vọng có thể từ trên người hắn hấp thu một chút cảm giác an toàn.

trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn, Tạ Cảnh Dực nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dương Thư Thanh có thần sắc khác lạ, đỉnh mày nhíu nhíu lại, ánh mắt Thư Thanh dường như đang nhìn Trần Thái y, trong lòng Tạ Cảnh Dực chẳng biết tại sao rồi đột nhiên trầm xuống, khẽ quát một tiếng.

“Thư Thanh!”

Dương Thư Thanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, buông lỏng cánh tay Tạ Cảnh Dực ra, cả người khôi phục bình tĩnh.

Tạ Cảnh Dực lôi kéo Dương Thư Thanh cung kính hành lễ.

“Gặp qua tổ mẫu, gặp qua mẫu thân.”

Khương Nịnh Bảo nhìn thoáng qua Tạ lão phu nhân, cười nhẹ: “Cảnh Dực, Dương thị, vị này là Trần Thái y ở thái y viện, lại đây cho mẫu thân chẩn mạch bình an, Dương thị có thai, trong phủ đại phu nóithai luôn không ổn định, vừa vặn có Trần Thái y ở đây nên cho Dương thị chẩn mạch, mở ra thuốc an thai.”

Toàn thân Dương Thư Thanh trở nên lạnh lẽo.

Xong rồi, chuyện nàng ta giả mang thai muốn ra ánh sáng.

không được, trong lúc này nàng ta càng cần phải tỉnh táo.

Phía sau Thiến Dung cùng Thiến Bích hai chân như nhũn ra, các nàng thật không ngờ chỉ qua một đêm thôi mà sự việc đã sinh ra biến hoá to lớn, kế hoạch của các nàng cùng tiểu thư còn chưa kịp thực hiện…

Tiểu thư nói qua dùng qua loại thuốc này, có hiện tượng mang thai giả rất giống thật, ngay cả Thái y đều khó chẩn đoán ra.

Các nàng chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu nguyện Trần Thái y kiểm tra không ra được.

Trần Thái y cũng không nói gì, khi Trần Thái y ở trong cung làm thái y năng lực nhìn mặt mà nói chuyện cực giỏi, Dương Thư Thanh trong nháy mắt biến đổi không gạt được hắn.

Trần Thái y trong lòng đã hiểu.

“Thiếu phu nhân, thỉnh ngài đưa tay phải ra.”

Dương Thư Thanh bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, đến trình độ này, nàng ta như trước mà cầu mong may mắn, có lẽ Trần Thái y kiểm tra không ra được, nàng ta không thể tự loạn trận cước, vì thế nàng ta treo lên một nụ cười tươi sáng rỡ, vươn tay đặt ở trên bàn.

“Trần Thái y, đã làm phiền ngươi.”

Khương Nịnh Bảo nhíu mày, một chút cũng không nằm ngoài dự đoán, Dương Thư Thanh nhanh như vậy liền tĩnh táo lại.

Trần Thái y cẩn thận cho Dương Thư Thanh chẩn đoán, thời gian ước chừng một chén trà nhỏ, Trần thái y mày càng nhíu càng chặt, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng, trong lòng Dương Thư Thanh bỗng nhiên nhảy dựng lên một cái, nhịn xuống xúc động rút ray trở về, thật sự sẽ không bị phát hiện.

Chẳng may bị phát hiện, Dương Thư Thanh trong lòng chuyển suy nghĩ tìm cách đối phó.

“Trần Thái y, tình huống như thế nào?” Tạ lão phu nhân không nhẫn nại được hỏi.

trên khuôn mặt tuấn mỹ Tạ Cảnh Dực đang đứng bên cạnh hiện lên vẻ quan tâm.

“Dạ thưa lão phu nhân, thiếu phu nhân vẫn chưa mang thai, chỉ là uống trúng một loại thuốc tạo thành dấu hiệu mang thai giả.” Trần Thái y nhìn Dương Thư Thanh thật lâu liếc mắt một cái, lắc lắc đầu, thở dài trong lòng.

thật sự là từ làm bậy không thể sống.

Lời này vừa ra, trong đại sảnh nháy mắt yên tĩnh.

Tạ Cảnh Dực nghe được kết quả chẩn đoán, đột nhiên nhìn về phía Dương Thư Thanh, sau một lúc lâu, hắn nhắm mắt lại, bên trong tay áo bàn tay nắm chặt thành quyền, trên môi hiện lên vẻ chua xót.

Tuy rằng thần sắc Dương Thư Thanh cực lực biểu hiện ra khiếp sợ và không dám tin, nhưng chi tiết biến hoá trên mặt của nàng ta làm sao có thể giấu diếm được Tạ Cảnh Dực, một người từng quen thuộc đối với nàng ta?

Tạ Cảnh Dực trong lòng đã xác nhận, giả có thai là việc mà Dương Thư Thanh tự làm ra.

Lúc này, Dương Thư Thanh thân hình lay động một cái, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch, nàng ta ôm lấy bụng của mình, kinh hoảng kêu lên.

“không, không phải thật, Trần Thái y, ngươi lại cẩn thận chẩn đoán một lần nữa, ta không tin, ta rõràng là mang thai đứa nhỏ của Cảnh Dực… Ta có thể cảm giác được trong bụng cốt nhục đang động, ta có dấu hiệu không muốn ăn uống gì…”

“Thiếu phu nhân, ngài quả thật không có mang thai, giả cuối cùng vẫn là giả.” Trần Thái y nhíu mày nhìn Dương Thư Thanh giả ngây giả dại, nét mặt già nua nặng nề xuống.

Dương Thư Thanh nghe được Trần thái y nói, cả người giống như bị người ta hút khô đi khí lực, nàng ta đột nhiên nhìn về phía Khương Nịnh Bảo đang ngồi ở trên cao, phẫn nộ nói: “Là ngươi, nhất định là ngươi đang hãm hại ta!”

Khương Nịnh Bảo đang say sưa nhìn Dương Thư Thanh diễn kịch ngon lành mà: “…”

Nàng nên khen thật đúng Dương Thư Thanh là nữ chính, đầu óc chuyển đúng là mau.

Lập tức đem tội trạng nhắm ngay nàng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky