Và quả như Báu tiên liệu, Những tên lính trấn thủ của bà Dung bị Báu hạ dần. Hàng rào phòng thủ bỏ trống. Những đợt tấn công dứt điểm của Báu khai hỏa đúng lúc bà Dung đang ngất ngây, chỉ còn la chớ không nói thành tiếng được nữa. Mặt bà đỏ gay như quả dưa hấu. Đầu cặc Báu nhấn mạnh vào dưới mồng đốc của bà mà đánh. Toàn thân bà rung lên. Bà Dung nấc lên từng tiếng như con chim bị thương. Bà rút cái gối đang đặt dưới đầu ra đè mạnh lên mặt, và la. Dù cái gối đã che, Báu vẫn nghe tiếng gào thoát ra. Báu vẫn không tha, vẫn dí mạnh đầu con cặc ở mồng đốc của bà mà chà mạnh. Bà Dung phải buông gối, đưa hai tay xuống nắm chặt lấy hai tay Báu, giữ lại. Bàkhông cho Báu chà nữa, và năn nỉ Báu:
– Thôi anh ơi! Báu ơi! Em ơi! Lạy em ngưng cho chị thở chút đã. Hột le của chị nó tê quá rồi. Chị ra nhiều quá em ơi! Em đụ kiểu gì kỳ cục quá vậy hả Báu? Chị la quá trời em có nghe không?
Làm sao mà Báu không nghe. Bao nhiêu người đàn bà đã la gào rên rỉ dưới bụng Báu, nhưng Báu vẫn hiên ngang như tráng sĩ ra trận. “Ta không hạ địch, địch sẽ hạ ta.” Trò chơi ở chốn chiến trường là thế Và cũng chẳng khác nào khita muốn chiến thắng một đàn bà. Báu đưa tay lấy cái gối, chàng lót đít bà Dung lên. Hai cùi chỏ chàng chận cứng không cho bà khép đùi lại. Rồi Báu cúi xuống hôn lồn bà. Báu hôn êm đềm, nhẹ nhàng như gió thoảng, mây trôi. Báu nuốt hết nước lồn của bà đã ứa ra quá nhiều nơi miệng lồn.
Sự êm đềm này trái ngược với động tác quấy phá hung tàn lúc nãy của con cặc đã làm bà Dung dịu lại Bà có rên, nhưng tiếng rên rất nhỏ. Báu cho lưỡi vào cửa mình bà một giây, xong lấy ra ngay để quét mơn man nơi hai mép lồn. Hột le của bà cũng được Báu ngậm một cách hững hờ. Báu đang khơi dậy sự thèm khát của một con hổ đói. Báu chỉ đem mồi đến cho nó thấy xong cất đi ngay. Lưỡi Báu liếm ra tận bắp vế, xuống dần đến lỗ đít rồi vòng trở lên cắn thật nhẹ nơi của mình, và nằm im đó. Thỉnh thoảng động đậy chút đỉnh rồl đi ra.
Và con hổ đói đã vùng dậy, khi bà Dung hẩy hẩy cái mông đít. Nhột có, sướng có là tứ chi bà phản ứng. Tay bà đưa xuống dần và ôm tóc Báu vuốt ve. Hai chân bà cà nhẹ trên lưng Báu. Báu biết đã đến lúc nên đem lưỡi ra xung trận. Một tay Báu chận ngang bụng của bà. Miệng Báu bú hột le. Bàn tay thì như chiếc thuyền đi giữa sóng. Bụng bà Dung gợn lên giật lia lịa theo nhịp bú của Báu. Báu cho hai ngón tay vào miệng lồn, thọc sâu, thật sâu cho đến khi đụng một cục thịt nham nhám. Rồi Báu bắt đầu ngoáy. Với hai ngón tay, Báu tặng bà Dung bao nhiêu là cảm giác khoái lạc. Cho đến khi chính bà Dung phải kéo mạnh Báu lên, cắm con cặc vào lồn bà và Báu nắc tàn bạo.
Sau hơn mười phút, bà Dung đã thất thủ lần nữa. Bà ngắt, cào, cấu Báu rất mạnh, nhưng Báu vẫn bình thản tiến quân. Nhịp nắc càng lúc càng dữ dội, hung hăn hơn. Báu đẩy bà Dung xoay hẳn ngưừi nằm ngang. Rồi cái đầu bà trồi lên, rớt ra khỏi thành giường. Cứ thế, bà kêu trời, than đất, rên xiết như người đàn bà đau đẻ.
Báu kéo bà lên nắc tiếp. Xoay bà lại, nằm ngay, giữa lúc bà nhăn mặt, cau mày, bặm môi, chịu hết nổi những cú nắc kinh khiếp của Báu, thì bà lại ra. Báu vẫn tiếp tục nắc. Bà chồm dậy, dùng hai tay đè mạnh đít Báu xuống cho Báu ngừng nấc. Báu lại xoay lồn bà, đè hết sức nặng của mình ngay miệng lồn, sàng thật sát như xay gạo. Bà Dung hú lên như con vượn. Năm phút sau bà Dung nằm như con cá đã bị cạo vảy, làm ruột, nằm bất động trên thớt. Báu hỏi thực tình:
– Em nắc nữa nhen?
Bà Dung rã rời, lắc đầu yếu ớt. Mặt bà tái xanh, mấy sợi tóc mây đổ lòa xòa trên gương mặt đẫm mồ hôi. Mắt bà lờ đờ. Không biết có phải vì bà đã cạn hết “nhiên liệư’ hay vì dư vị của cơn khoái lạc còn rơi lại trên cơ thể. Hai tay bà vẫn ôm cứng người Báu. Hình ảnh con cặc dị kỳ của Báu lại hiện ra trong trí bà. Nó dài vừa phải, hình thù như cái nấm. Đúng hơn là nó giống như con cá trê. Cái nắp nhạo nở ra với cái vành vòng cung dày cộm. Chính cái vành lợi hại này chớ không phải con cặc đã hạ đo ván không biết bao nhiêu người đàn bà. Thật vậy, khi đã đút vào lồn rồi thì chỉ còn đầu cặc là đóng vai tiền phong. Đầu cặc càng to càng tốt. To tốt hơn dài, Vì âm đạo của đàn bà giản nở rất dễ dàng. Cộng với nước nhờn tiết ra từ tử sung, dễ làm cho âm đạo trở thành rộng. Cho nên cặc to mới đủ sức cọ xát vào thành lồn.
Đừng ngạc nhiên khi thấy có người dùng lông gà ngoáy tai, thay vì dùng cây tăm. Báu chắng những có vũ khí tối tân, một kỹ thuật nhồibóng tân kỳ huyền ảo mà còn có một khả nãng dẻo dai đánh hoài được hoài. “Ai tới đâu, em tới đó.”
Bà Dung hơi lai tỉnh. Bà cảm thấy hình như con cặc của Báu vẫn cứng ngắt, nầm chật chội trong âm đạo của bà. Quái lạ ? Bà đã ba lần ngã ngựa, mà “cây thương” của Báu vẫn thế. Để biết chắc, bà đưa hai tay nâng nhẹ Báu, rướn người lên rút cặc Báu ra khỏi lỗ lồn của bà. Khi ra khỏi miệng lồn, đầu con cặc rút ra nghe đánh “sực” một tiếng như nút chai rượu chát được rút ra khỏi miệng chai. Bà Dung đưa hai tay cầm con cặc, rồi bà lật Báu nằm ngửa ra, nhìn sững:
– Em chưa ra cái nào hả Báu?
Báu lắc đầu. Cái lắc đầu rất bình thường, không chút kiêu ngạo, tự mãn. Và Báu thơ ngây trả lời:
– Bởi vậy hồi nãy em mới hỏi chị là muốn em nắc nữa không. Chị quên rồi à?
Bà Dung thẩn thờ, hoang mang, pha lẫn chút kinh ngạc như vừa nhìn thấy bóng một con quỷ hiện nơi cửa sổ. Bọn thằng Hùng Đầu Bò, thằng Phàn Mặt Ngựa, chưa có thằng nào kinh khiếp như thế. Bỗng bà hỏi Báu ngay:
– Em có chơi ma túy không?
– Dạ không. Em chơi người ta không thôi chớ không hề chơi ma.
Báu trả lời thật tình mà bà Dung nghĩ là Báu diễu, nên bà cười ngất. Nhưng bà chỉ có cười trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi bà tự hỏi thầm trong lòng, làm thế nào mà Báu có thể kéo dài trận đụ được lâu như thế Bà hỏi lại cho chắc:
– Có thật là em đã chưa ra trong chị ỉần nào à?
Thay vì trả lời, Báu lại leo lên nằm trên người bà, Chàng dùng hai chân banh hai bắp vếcủa bà ra, rồi Báu cầm con cặc để ngay miệng lồn nhấn xuống, nhấn xuống. Bà Hạnh Dung ngỡ ngàng, hoang mang chưa biết phản ứng ra sao thì con cặc của Báu đã vào lút hết trong lồn bà. Phản ứng tự nhiên và tức thời của bà là tiếp nhận những cảm giác cọ xát, rung đông từ âm đạo chuyển lên tim óc. Sự sung sướng là át hết những suy nghĩ. Giống như nước lụt đang tràn vào nhà thì gia chủ phải dời đồ lên cao cho khỏi ướt, nghĩa là phải có phản ứng ngay tức khắc.
Bà Hạnh Dung lại riu ríu tuân theo nhịp nắc nhè nhẹ của Báu. Mỗi cú nắc của Báu làm bà Dung có thể mang hết tài sản ra dâng cho Báu. Vành con cặc đã to còn có vẻ như chai cứng. Con cặc Báu rào rạo đâm vào rút ra, làm toàn bộ thần kinh ở âm đạo bừng dậy, làm việc mãnh liệt. Con cặc của Báu thật sự lôi bà, níu bà, kéo bà phải vào trận.
Không lý luận, không so đo, không tìm hiểu. Tất cả thể xác bà đổ hết vào cảm giác đê mê. Chưa có ai đụ bà như vậy hết. Như thế này thl không còn là đụ nữa mà Báu đã đem sự khoái cảm hành hạ thân xác bà Hạnh Dung. Báu đánh, bắt buộc bà phải đỡ. Không đỡ không được. Nỗi sung sướng tuyệt vời bắt bà phải làm việc, không thể nằm bất động, vì quả tình con cặc Báu đang khuấy phá, đang tung hoàng một cách đáng sợ. Bà co hai chân để chịu trận. Mông đít bà sàng qua sàng lại, hẩy lên, hạ xuống. Bà đổi chiến thuật. Bà quyết ăn thua đủ, thử xem có hạ được con tuấn mã trẻ tuổi bất kham này không. Môi bà gắn chặt môi Báu. Bà bắt Báu phải bóp thật mạnh hai vú bà trong khi nắc.
Được một lúc, bà bắt Báu nằm nghiêng, vác một chân bà lên mà đụ. Rồi bà khom người chổng đít bắt Báu đụ từ phía sau nhưkiểu chó đéo. Kiểu cuối cùng là bà ngồi lên người Báu dộng mạnh lồn xuống. Bà nhồi “bép bép” cái mông lên bụng của Báu. Tưởng là làm như thế Báu phải lê lết, và ói hồ. Nhưng bà lầm. Chính vì kiểu đụ này mà bà chỉ lái tnlc thăng được có mười lăm phút, là xăng nhớt của bà đã bắn ra. Cánh quạt ngừng quay. Máy bay bà hạ cánh khan cấp trên người Báu không lời trăn trối, mà chỉ toàn là những lời rên thống thiết:
– Trời ơi! Con không còn sống được nữa. Con đang chết chìm ở một lỗ chân trâu. Con không còn nhớ con tên là gì, ở đâu, mấy tuổi… Klnh hồn quá, Báu ơi? Chắc chị lấy em làm chồng suốt đời quá. Em muốn bất cứ cái gì chị cũng cho chứ đừng nói xe Mercedes! Báu ơi! Chí yêu em quá Báu ơi! Chị muốn bỏ thằng chồng gà chết của chị để lấy em làm chồng. Chị nói thật đó. Em chịu không?
Báu cười thầm trong bụng. Đêm hôm qua bà Vi cũng nói thế. Cô út, bà Sáu, bà chủ tiệm Mỹ Phong, bà Cang Mập, bà chủ rạp xi nê Phượng Hảo v.v… bà nào cũng muốn cưới Báu làm chồng. Họ muốn lấyBáu làm của riêng. Báu thật thà nói:
– Em còn nhỏ quá, sao làm chồng chị được. Nhưng lúc nào chị muốn “văn nghệ” thì em sẵn sàng.”
Bà Hạnh Dung ôm hôn thật kêu lên má Báu một cái rồi hỏi:
– Nói thiệt cho chị nghe đi. Em có uống thuốc, thoa thuốc, hay luyện công phu gì không mà dai sức quá vậy?
– Dạ không. Hoàn toàn không. Trời sinh vậy. Em có phép có bùa gì đâu. Sao ai cũng hỏi em câu đó vậy cà?
Bà Hạnh Dung cúi xuống dùng mũi hôn con cặc Báu một cách nồng nàn tha thiết. Bà hôn chớ không phải bú, vì bà thừa biết đụ mà nó còn chưa ra thì ăn thua gì bú với liếm. Bà hôn luôn hai hòn dái và chòm lông mọc lưa thưa, ngắn củn của Báu. Bà Dung cho đó là báu vật chớ không phải là con cặc nữa. Con cặc này, bà nghĩ phải cẩn một viên kịm cương ba ly trên chóp mào, hay ở dưới lườn nó để làm sang, để phân biệt đây là ngọc dương của một thiên tài tên Báu. Bà thấy có sự trùng hợp giữa cái tên và con cặc vô địch, nên tò mò hỏi:
– Ai đặt cho em cái tên Báu vậy? Phải cha mẹ em không?
– Dạ không. Tên thiệt của em là Bậu. Bữa đó, bà Huệ chủ nhà máy xay lúa nghe đồn tên tuổi em, bà tự lái xe từ ngoài quận vô tìm. Rồi bà dẫn em đi Cần Thơ chơi một tuần lễ. Mỗi ngày em đụ bà bốn năm tiếng. Em đụ đến nổi bà không còn đi được nữa. Bà lê lết trong phòng, rồi ôm em, cho em tiền và đặt tên em thành Báu. Chữ Báu hay hơn chữ Bậu. Rồi từ đó thiên hạ gọi em là Báu. Và sau đó cũng không thấy bà tới tìm em nữa. Chắc bà ớn em đụ nhiều quá hay sao á mà…
Bà Dung mỉm cười, hứa với Báu là sẽ cẩn lên cu Báu một hạt kim cương. Bà muốn điều đình với bà Vi mua đứt Báu để làm của riêng. Còn phần thưởng hôm nay như đã hứa, là một chiếc nhẫn hột xoàn trị giá trên 50 ngàn. Bà bảo Báu mặc đồ. Bà mặc đồ rồi mở cửa phòng vào lúc 6 giờ thiếu 5 phút. Bà bước ra sòng bài để hãnh diện tuyênbốvới mọi người và vinh danh Báu, một cao thủ võ lâm:
– Thưa các chị. Em vô cùng xấu hổ tự thú là suốt mấy tiếng đồng hồ đấm đá, em hoàn toàn thất thủ, em hoàn toàn không còn biết mình là ai. Hai đầu gối em đang run, nhưng em cũng cố gắng đứng đây để long trọng cho mấy chị biết Báu là một thiên tài. Thiên tài cả của quý, lẫn sức lực dẻo dai. Em nghĩ trong mấy chị, sẽ chẳng có ai đủ tư cách làm kỳ phùng địch thủ của Báu đâu.
Bà Ngọc Thủy bỏ mấy con bài tứ sắc xuống chiếu, nhìn Báu đăm đăm. Bà Ngọc Thủy người Bắc, dáng mập mạp, đầu quấn khăn nhung, da mặt luôn luôn hồng hào chứng tỏ bà giàu có dư giả, ăn sung mặc sướng. Bà hỏi:
– Thế, cậu ấy đã hạ chị thực sự đấy à?
– Dạ vâng. Em xin thề không nói dối. Kinh lắm cơ chị ạ !
– Lạ nhỉ. Tự cổ chí kim, đọc sách, xem phim dâm, kể cả đã từng ngủ với biết bao tay anh hùng hảo hán từ Bắc vào Nam, mà tôi chưa nghe hoặc gặp ai như lời chị khen ngợi về cậu này. Hay… hay xin các bác cho tôi “đi” với cậu này một “dù ” xem thực hư ra làm sao. Thưa thực với các bà chị, năm nay tôi 48 tuổi con trai út của tôi đã trên 20 rồi. Cực chẳng đã, thèm quá tôi mới phải ngủ với mấy cậu trẻ tuổi chứ có sung sướng gì cho cam. Mình phải dạy, phải bảo như dạy con thì cũng mất thú vị đi nhiều lắm. Đụ là nằm ra đó mà hưởng. Chứ phải ngóc đầu dậy làm cô giáo dạy bú lồn, bú hạt le, phải nắc như thế nào cho nghệ thuật thì chán lắm. Mà không thế thì các cậu đụ chán phè, chỉ làm nhột lồn.
Bà bác sĩ Huy cười nắc nẻ và hỏi bà Thủy:
– Mà em đã thấy chị đụ trẻ con bao giờ đâu?
Bà Ngọc Thủy nói giọng đùa:
– Chứ chả nhẽ mỗi lần đụ em lại phải đăng quảng cáo cho các bác biết mà nhào vào xem à? Nói đùa đấy, chứ em “thịt” không biết bao nhiêu cậu rồi. Đụ mấy cậu trẻ tuổi nó mất “thướng” nhưng cũng có cái thú đặc biệt đấy các bác ạ ! Nó giống như mình quen ăn cao lương mỹ vị, thỉnh thoảng làm một bát cơm với cá kho, canh rau đay nó cũng lạ mồm lắm, chứ chẳng phải đùa.
Bà Hạnh Dung từc quá. Thấy lời bà trang trọng giới thiệu về Báu đã không được ai trong chiếu bạc để ý nên bà nói:
– Khổ quá thưa chị Ngọc Thủy. Nếu quả tình như thế thì bữa hôm nay, khi đi “dù” với Báu chị sẽ được ăn sơn hào hải vị, có thể nói là có một không hai. Chỉ cho là em không dâm à? Em đã từng đụ hai thằng thanh niên một lúc. Không biết chị đụ ra làm sao. Chứ em, em chỉ lên ngồi dộng cừ, lái trực thăng chừng lO phút thì có thánh cũng phải vãi hồ, vãi cháo ra tức khắc.
Bà Ngọc Thủy cười ngạo mạn:
– Ối giời! Lái với chả lái trực thãng. Người Bắc chúng tôi bảo đó là đóng cọc vào hang. Trò ấy thì có gì mà lạ. Tôi thì tôi ẵm “thằng bé ” lên, cho nó cắm vào lồn mà nắc. Hai tay mình điều khiển, thế là hồ cũng trào, cháo cũng sôi. Thôi! Chả nói vòng vo tam quốc. Để tôi dẫn cậu ấy vào thử một phùa xem ra làm sao!
Bà Ngọc Thủy đến nựng mặt Báu như nựng một em bé. Bà vuốt tóc Báu. Báu nhìn bà, ngẫm nghĩ: “Gầy mới là thầy đụ. Còn mập chỉ xập xập mấy cái”. Báu tự tin bước theo bà vào phòng. Bà Vi mừng lắm. Vì mỗi một “dù ” như thế bà sẽ thu không dưới 10 ngàn xấp tiền huê hồng. Mà “dù” loại ba bốn tiếng kéo dài như chiều nay của bà Hạnh Dung thì tiền cò phải gấp ba, gấp bốn lần. Bà Vi nhìn thấy một núi bạc ở con cặc của Báu. Bà nhất định nuôi Báu ở đây để kiếm của, để hốt bạc.
Vừa vào phòng, bà Ngọc Thủy cài cửa và ôm sát vào người Báu để quan sát, và thủ thỉ tâm tình:
– Chị xin lỗi em về những lời nói đùa lúc nãy nhé. Đừng buồn. Em cứ trổ hết tài nghệ tuyệt vời ra cho chị thưởng thức. Nói thực, chị sẽ cho em một chiếc xe gắn máy mới toanh. Chị có hai tiệm bán xe gắn máy mà. Muốn loại nào cũng có. Lúc nãy chị giả vờ nói cho mấy bà ấy hết vía đấy thôi. Em ngồi đây, để chị vào rửa lồn cho sạch.
Năm phút sau bà Ngọc Thủy trở ra. Bà vẫn mặc nguyên bộ đồ bằng lụa vàng. Cặp vú bà to đáo để. Người bà phương phi, phốp pháp. Mặt bà có nọng, cặp mắt hơi húp. Bà gieo mình xuống giường, tấm nệm lún xuống. Bà kéo Báu nằmbên cạnh, gác chân qua, ôm cứng Báu. Đưa một tay xuống cầm con cặc, bà Ngọc Thủy giật mình khi thấy con cặc Báu đã cứng ngắt và nóng ran. Bà nói:
– Anh dâm bỏ mẹ đi. Chưa gì mà đã như khúc củi rồi. Để em xem cặc anh bao lớn mà bà Dung khen đáo để như thế.
Bà tuột quần Báu ra. Con cặc dựng đứng sừng sững, dầu đỏ hồng giật giật. Bà Ngọc Thủy trố đôi mắt nhìn không chớp cái nắp nhạo dị kỳ của Báu. Một cái vành đặc biệt. Nó xòe ra chung quanh làm hình thù con cặc Báu trông thật dị hợm. Nắp nhạo này của Báu to hơn bất cứ đầu cặc nào mà bà đã nhìn thấy trước đây.
– Của anh xinh quá Báu ơi! Cho em “xơi” nó một tỵ nhé!
Bà gọi Báu bằng anh và xưng em ngọt xớt như đã từng gặp nhau nhiều lần. Thấy bà muốn xơi, Báu gật đầu. Báu nghĩ nhưthế thì bà Thủy đâu có gì cao cường, bùa phép. Tưởng ngón gì chớ mới kéo màn mà đã trình diễn đòn “lưỡng môi táp cặc” thì thật là xoàng quá. Báu cúi xuống nhìn. Một bà Bắc kỳ đầu chít khăn nhưng, mặt to như mặt mâm, đang ngậm cặc của Báu bú thật chăm chỉ. Bà tuột hết quần của Báu ra, liếm không chừa một chỗ nào nơi hạ bộ. Bà thử đánh lưỡi vào lỗ đít của Báu xem chàng có nhột mà hẩy mông lên không. Bởi vì bà đã từng dùng độc chiêu này để thả bong bóng dò xem phản ứng của đối phương. Nhưng Báu vẫ êm ru, đưa mắt nhìn bà chị già bú cặc.
Bà lại đâm hết cái lưỡi vào hậu môn Báu, rồi rút ra, liếm cái lườn phía dưới của hòn dái. Đấy, cái tuyến sướng và hấp dẫn có thể làm đàn ông phọt khí ra là ở đó. Vậy mà Báu chẳng rung động lấy một ly. Bà Ngọc Thủy tức quá cho đầu cặc vào mồm, dùng lưỡi đánh vòng vòng cái vành nắp nhạo. Bà tung thêm nước miếng vào làm cả con cặc ướt đẫm như khi vào lồn. Rồi môi bà, lưỡi bà liên tục nút, lúc mạnh, lúc êm đềm nhẹ nhàng. Vậy mà “thằng nhỏ ” vẫn như không. Thế là mất toi nó 15 phút rồi. Mồ hôi bà rịn ra ướt lưng ướt trán. Bà cởi tung giây nút áo ra, hai tay cầm hai vú như hai quả bưởi, để con cặc của Báu nằm giữa, kẹp cứng lại mà chơi. À, kiểu này hơi lạ đây. Vú đụ cặc! Lạ thì có lạ nhưng vẫn chưa làm Báu nhúch nhích cục cựa. Bà Ngọc Thủy bất đầu nói bậy:
– Sư bố anh. Anh vừa phải thôi nghe chưa? Em hết mình như thế để biếu anh mà anh vẫn như Bụt ngồi bàn thạch vậy? Gỗ, đá à? Sướng với em lên nào! Mình dâm với em đi. Em bắt đầu nứng lắm rồi đây mình ơi! Nước lồn em nó rỉ ra ướt bố nó hai bắp vế rồi. ối! Giời ơi! Giời ơi? Con đang nứng lắm, không thể chịu được…
Báu bất thình nnh rút con cặc ra khỏi cặp vú của bà Thủy. Báu ngồi dậy, lật bà nằm ngửa ra, tuột mạnh cái quần lụa và xì líp của bà xuống. Cái bụng bà có ba ngấn. Lỗ rốn sâu hoắm. Lông lồn nhiều như ai đã úp cả thúng tóc ở háng bà. Báu không nhìn thấy lồn bà đâu cả. Hai tay Báu banh mạnh cặp đùi trắng phau mập ú của bà Thủy để tìm lồn. Rồi Báu úp nhanh cái mặt vào đó để tẩm nước lồn. Báu vác hai bắp đùi bà lên vai. Lồn bà lộ hẳn ra nhưhai múi bưởi. Hột le khá to như trái ớt hiểm nằm chổng lên đỏ tươi trọn cái lồn bà phơi ra như một cái đa kiểu.
Báu cúi thấp đầu xuống quyết ăn thua.
Cũng như với bà Hạnh Dung, Báu chỉ lướt sơ qua phần bú lồn rất là đại khái. Phần chính vẫn là đưa lưỡi sát dưới mồng đốc. Lấy gân cho lưỡi cứng lại, Báu chà dữ chứ không phải liếm hay bú. Cái lưỡi nhám, săn cứng, cứ một chỗ đó cà sát cạnh, lên xuống đều đặn.
Ban đầu bà Thủy chỉ rên lớn, rồi bà bắt đầu nói bậy đủ thứ. Và cuối cùng, khoảng phút thứ tám, hai tay bà đưa lên quơ quào lên không trung. Đầu tóc bà xỏa ra khỏi chiếc khăn nhung. Toàn thân bà rung rẩy, nắc mạnh. Bà la lớn:
– Chúa ơi! Xin Chúa đừng bỏ con. Không phải con là gái nhà thổ, cũng chả phải là gái lộn chồng. Con cũng chả phải phường mèo mả gà đồng đi đánh đĩ mà nuôi miệng trên. Chỉ phải cái tội nứng quá mà phải đi tìm đàn ông để đụ bậy. Nhưng nó… nó… thằng phải gió nó… nó đang đè con ra, nó để cái mả cha nó vào. Nó muốn xé lồn con ra, chặt con làm ba nhát. Nó vùi xuống cát, ném xuống dưới mương. Nó liệng cho lươn, ra sông cho cá. Nó vứt vào đá, cho hổ ăn lồn. Con nấp vào bụi môn. Xin Chúa che chở. Ối ối! Giời ơi! Khốn nạn. Con tưởng con cho nó về diêm vương trước. Ai đè… Ối! Anh ơi! Báu ơi! Em sướng không bút nào tả nổi, Báu ơi! Kiểu này anh học ở đâu vậy. Ôi, em yêu Báu quá. Xe gắn máy hả? Ừ Yamaha, hay Suzuki. Lấy cái nào đó tùy ý. Giời ơi là Giời! Thánh thần ơi! Khốn nạn. Con hết chịu được rồi! Cho… con… ra nhé Chúa. Báu ơi. Nghe đi! Đấy, nó phọt ra đấy. Ối! Ối ối chết. Tê liệt rã rời. Ối, ối, ối! ! ! Còn, còn nữa. Đấy, liếm hết hộ em đi anh!
Làm gì thì làm, Báu không bao giờ quên phải liếm sạch nước lồn khi đàn bà đã ra. Vì đó là nước bổ, bổ hơn cao hổ cốt, hay sâm nhung bổ thận hoàn. Nước lồn bà Ngọc Thủy thơm quá. Làm gì mà chả thơm. Bà ăn toàn cao lương mỹ vị, ở nhà cao, đi xe bóng lộn, chưa biết nghèo biết khổ một ngày nào. Nhưng sao nó ra nhiều quá? Lai láng, tràn trề. Báu càng quét cho sạch thì nó lại ứa ra thêm. Báu nuốt, nuốt hết. Ngu sao không nuốt. Gương mặt hồng hào của bà báo trước là đầy một giếng, Báu “múc” hoài không hết nước.
Trong khi Báu đưa lưỡi quét như thế, hai tay bà Ngọc Thủy ôm chặt đầu Báu, đè sát vào và hẩy lồn lên xuống. Nghĩa là bà đang chơi cái miệng của Báu. Bà đang đụ cái lưỡi Báu chứ không phải là bà nghĩ ngơi sau khi đã đạt tột cùng sung sướng.
– Ối, Giời ơi! Em đang đụ vào mồm anh đây nè. Ngậm cái hột le của em mà bú đi. Bú thật mạnh. Anh cứ việc nút cho nó vỡ mẹ nó ra làm ba bốn mảnh càng tốt. Đấy anh ơi! Sao anh nút nhẹ thế. Giời ơi! Cái gì thế? Ối, ối! Chết, chết!!!
Báu xuất chiêu khác. Chàng lấy hai ngón cái và ngón trỏ bóp, nhận cho cái đầu hột le trồi ra, rồi bứt một chùm tóc nhỏ khoảng ba bốn sợi, ngoáy, chà nhẹ nhàng lên đó. Cái lông gà ngoáy tai làm ta ngất ngây thế nào, thì chùm tóc tí hon này phá nát lồn bà Thủy gấp triệu lần hơn thế. Bà nhìn xuống thấy Báu tận tình xe xe mấy sợi tóc mà bà thương như vàng ngọc, như trân châu mã nảo. Bởi vì, suốt cuộc đời dâm đãng của bà, chưa ai có thể làm cho toàn thân bà rung chuyển dữdội nhưhôm nay. Bà muốn ngừng mà không được. Trí óc bà tan loãng. Mắt bà mờ hẳn. Hai tai ù điếc. Sự sung sướng rất lạ kỳ. Không cuồng bạo dữ dằn, chỉ êm ru thoang thoảng mà liên tục dồn dập. Không cho bà kịp có ý thức rõ rệt gì về sự việc đang xảy ra. Bà thấy mờ mờ cái khung cửa sổ, chiếc máy lạnh và bức tranh cởi truồng của một đàn ông Hy Lạp. Bà dừng cái nhìn ở đó để thấy người đàn ông lực lưỡng, cân đối bước ra khỏi bức tranh, mang con cặc dài và đùm dái lớn đến cho bà bú. Nên thốt nhiên bà xin Báu:
– Mình ơi! Cho em mượn con cặc của mình tí đi. Em muốn ăn cặc của mình. Mau lên. Nhanh lên. Em thèm quá!
Báu không nghe. Vì chiến thuật của Báu là tấn công và tấn công. Địch tìm cách hoãn binh hay mua thời gian để đàm phán là lúc địch đang rối loạn hàng ngũ. Quả đúng thế. Bà Thủy muốn tìm một ngả lách để trốn chui ý nghĩ vào đó một lúc. Bà muốn phân tán nỗi khoái lạc đang chất ngất, òa vỡ, tuôn xuống, tràn ngập khắp thân thể. Nhưng Báu không cho, không đáp ứng. Báu vẫn lì lợm, bướng blnh, sải ngựa một mình. Nhất tướng nhất mã, Báu dồn hết chính quy phá thành vào tận cung nội, bắt giết gọn từng tên lính. Bà Ngọc Thủy lại la:
– Ối! Lũ khốn nạn nó vào hết Sài Gòn rồi đấy à? Hay nhỉ? Thế thì loạn mẹ nó rồi còn con cặc gì nữa. ối Giời! Chúa lại sắp sửa bỏ con nữa đấy à? Sao có bầy kiến nó bu đầy trên hột le của con như thế này? Nó châm, nó chích, nó rỉa rói… Giời ơi! Nhìn xem hột le của em vẫn còn hay đã mất. Báu ơi? Tiên sư bố anh. Em đưa anh đi phố Hàng Buồm nhé ! Không, qua Hàng Chiếu đi. Đấy! Vào Cổ Ngư ăn Bún Cặc. Ừ Cặc Em thèm cặc quá Báu ơi! Em van anh, em xin anh. Thương em thì cho em tí cặc. Chết, chết em! Ối!
Báu lấy một sợi tóc duy nhất, ngoáy ngay cái lỗ đái. Bà Thủy bật tung người lên như điện giật. Hai tay bà bóp mạnh hai trái vú như muốn vỡ ra. Bà la thất thanh, nghiến răng. Mắt chỉ còn tròng trắng. Dùng toàn lực, bà kéo Báu lên thật mạnh, tự động cầm con cặc Báu đút vào cửa mình. Báu ấn mạnh vào và nắc dồn dập. Bà Thủy không nói bậy nữa, chỉ gào “Chúa ơi! Chúa ơi! ” và la hoảng lên như ai đang hiếp bà. Mắt bà nhắm cứng lại. Và bà ra một loạt gần một phút…
Bà Ngọc Thủy buông thỏng tay chân, im lặng nàm thở, để mặc cho Báu banh háng bà ra muốn liếm, muốn quét, muốn làm gì đó thì làm. Liếm khô xong xuôi Báu trèo lên đâm cặc vào lồn bà đụ lần nữa. Vì khô đầu con cặc Báu vào hơi sát. Bà Thủy vẫn nằm bất động, đang lai tỉnh. Báu đâm cặc vào rồi cũng nằm bất động. Nghe ngóng. Bởi vì mỗi người đàn bà có một đặc tính khác nhau. Báu phải nghe ngóng xem bà còn “lửa” hay không? Hay đã tắt ngúm rồi?