Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chương XXVI

Tác giả: Lê Thị Quỳnh Lan

Vì thế hôm ở Rừng Lá, Hợp không còn cách nào hơn là đánh ván bài thật liều lĩnh, còn ăn hết nhịn. Nhưng việc gì phải sợ chứ. Cứ bày hàng ra. Nếu bà khoái thì nhìn, không thì thôi. Chắng chết thằng Tây nào hết.

Và tuy là một trận du kích tầm thường, nhưng chàng đã đốn ngã được cái đồn to lớn, đã nằm trong ước mơ của chàng tữ hơn một năm nay. Khi nhận chìa khóa từquày quản lý khách sạn, chàng thấy lão quản lý tò mò quan sát bà Vi và chàng. Chắc lão nghĩ lại một bà muốn chơi trống bõi, mang kép trẻ vào giải trí ở phòng ngủ. Lão hoàn toàn không biết gì về sự liên hệ giữa bà Vi và chàng.

Phòng ngủ hạng A nên có máy lạnh. Vừa bước vào cả chàng lẫn bà Vi đếu có cảm giác hơi ngỡ ngàng, lạ lùng vừa thu hút, vừa như có cái gì đó tựa như một hợp đồng thỏa thuận hợp tác của hai bên, tuy không ghi rõ điều khoản và chữ ký.

Hợp rất thú vị khi đưa bà Vi đến quyết định này. Trước đó, ở tiệm ăn, bà Vi không biết vô tình hay cố ý gọi toàn món thượng hạng như cước cá hầm với con chình, vây cá tiềm thuốc Bắc, hào chiên với óc heo, yến hầm hột sen v.v… Bà gắp thức ăn vào chén cho Hợp liên tục, như ép chàng ãn để chàng đủ sức.. “qua” đêm đó.

Thú nhất là lúc cả hai để hành lý xuống, bà quay lại đóng cửa. Rồi sau khi khóa chặt cửa, bà quay người lại dựa lưng vào cửa, nhìn Hợp chăm chăm, không nói. Đáng lẽ nếu bạo gan, Hợp đã lấy được đồn ngay lúc đó, vìbà Vi đã chín mùi. Địch đã buông khí giới, đưa tay lên, bước tới trước mặt chàng mà quy hàng. Hợp đứng cách bà nửa thước. Im lặng Đèn chưa bật lên. ánh sáng ngoài hành lang rọi vào chỉ đủ cho hai người thấy nhau mờ mờ. Nam châm đã tỏa từ trường, cố hút, nhưng hai khối sắc chưa xáp lại gần nhau. Không biết vì lý do gì? Thăm dò? Không? Không phải thăm dò. Còn thăm dò gì nữa khi một nam một nữ đã vào trong phòng ngủ. Cửa đã khóa. Đèn không bật. Hợp nghe bà Vi thở hắt ra một tiếng. Có lẽ bà đang chiến đấu với chính mình. Mà cũng có thể là tiếng thở của những rắp tâm, tính toán gì đó. Nên liền sau đó, bà đưa tay bật đèn, thay đồ vào phòng tắm. Cứa đóng, tiếng nước xòa xòa làm Hợp sung sướng tê người. Chàng nằm sấp, ôm gối, dàn trong trí không biết bao nhiêu là những trận kế tiếp. Nhất định phải hạ, phải diệt gọn bà Vi đêm hôm đó.

Tiếng nước ngưng độ một lúc, cửa phòng tắm mở rộng, bà Vi bước ra với chiếc áo ngủ, không mỏng nhưđêm nay, nhưng cũng đủ cho Hợp thấy vú, thấy lồn của bà bên trong. Bà tới lui, thong thả xức nước hoa, lau khô tóc, tô lại tí son trên môi. Bà cố tình khêu gợi, trình bày ra để làm cho Hợp phải mê mệt. Bà liếc thấy mắt Hợp theo bà thật sát khi bà đi tới đi lui trong phòng. Bà nhắc Hợp:

– Đi tắm đi em.

Hợp nằm sấp, ôm siết cái gối trong khi nhìn bà khiêu khích. Chàng cứ nằm đó ngắm cái thân hình hấp dẫn, mê ly sau chiếc áo ngủ mỏng tanh. Bà Vi vừa tô môi vừa liếc liếc Hợp. Tim bà cũng đang đánh lô tô Không phải vì sợ. Sợ gì nữa mà sợ. Nhưng trống ngực đánh vì bà mừng khấp khởi trước những hứa hẹn vô cùng ngoạn mục, lạ lùng giữa bà và Hợp. Một “bữa ăn” vô tiền khoáng hậu do cả hai cùng nấu, cùng dọn. Bà lại dục Hợp:

– Đi tắm đi em. Mau lên…

Bà kéo dài chữ “lên” thật sâu. Nghĩa là mau lên chị thương. Mà bà không nói hết. Hay là mau lên… mình đụ !!!

Hợp vùng dậy chạy nhanh vào phòng tắm. Dù chạy nhanh qua trước mặt bà, bà Vi vẫn thấy con cặc chàng đội lên một đống thù lù. Tiếng nước xối mạnh trong kia. Ngoài này bà nằm ôm gối, nhìn bâng quơ lên trần nhà mà tủm tỉm cười một mình với bao nỗi sung sướng khó tả…

Bà không thề ngờ cuộc đời của bà lại có những khúc quanh kỳ ảo, lạ lùng nhưthếđược. Đã đành bà là loại dâm nữ, vô cùng lãng mạn. Với tiền bạc, bà đã thực hiện cho bàng được không biết bao nhiêu là trận đụ ly kỳ, không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng chưa bao giở bà nghĩ là có buổi tối hôm nay, hai chủ tớ của bà đã thỏa thuận mướn phòng ngủ chung. Bà nhắm mắt lâng lâng sung sướng không biết những gì sẽ xảy ra lát nữa đây, sau khi Hợp tắm xong.

Cũng như tài xế Lâm, Hợp là sinh viên nghèo, tuổi lính và là bạn học của Dũng, nên được bà bảo bọc cho tá túc, làm thầy kèm toán và dạy đàn piano cho Phấn và Hồng.

Thỉnh thoảng bà có nhìn Hợp. Nhìn để hãnh diện đã nuôi nấng Hợp trở thành một thân hình tráng kiện như ngày hôm nay. Và cũng đôi lần, bất chợt, một tà ý thoáng qua đầu óc bà, mơ hồ không thành hình. Do cái tính dâm của bà mà tà ý đó hiện lên. Nó bay nhanh qua rồi tan đi như mây khói.

Bà chưa hề dám nghĩ sẽ cùng Hợp mướn khách sạn. Bởi vì khó có cơ hội để thực hiện được như thế. Mà nếu có cơ hội, biết Hợp có chịu đồng lõa với bà không? Khó lắm. Vậy mà trưa nay ở Rừng Lá, chính bà là tòng phạm khi thủ phạm Hợp cố ý phô trương dương vật trước mặt bà. Bà như chiếc thuyền êm đềm trôi trên sông, bỗng gặp cơn bão lớn. Bà không biết phải đối phó thếnào. Bởi vì hành động của Hợp đánh thẳng ngay vào những sợi thần kinh dâm dật của bà, bắt toàn bộ trí óc bà phải thức dậy làm việc. Hoặc quên đi hình ảnh Hợp đứng đái, hoặc bước thêm một bước vào cuộc phiêu lưu.

Quên thì không thể nào quên được. Dâm tính của bà bắt bà tò mò muốn tìm cảm giác lạ, phần vì trên xe Hợp ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn bà như thôi miên. Cái nhìn lộ liễu, tục tỉu, phàm phu của Hợp như ngụ ý: “Chị nghĩ thế nào sau khi thấy cặc em? Có thể nào mình cùng tạo cơ hội để…”

Vừa lái xe, bà cứ thở ra, thao thức mãi vđi những ý nghĩ kỳ quái cứ lởn vởn trong đầu bà. Nếu Hợp vô tình để bà thấy cặc chàng, thì tại sao bây giờ Hợp cứ nhìn bà như trêu chọc, như thách đố. Bà như một con mồi ngon đang bị chàng đuổi theo, bắt cho kỳ được Bà cố chạy chừng nào thì đầu óc và đôi chân cứ muốn đi ngược lại để cho thợ săn Hợp bắt trói cho rồi. Bà biết Hợp đang muốn nói gì, mặc dù chàng vẫn câm như hến. Chỉ biểu lộ bằng cái nhìn. Mà trong đời sống tình ái, cái nhìn đôi khi quan trọng gấp triệu lần lời nói. Hợp nhìn mà bà biết là chàng muốn nói gì hỏi gì. Quãng đường từ Rừng Lá đến Phan Rí, bà đã sống lại cái cảm xúc thời con gái. Muốn mà không dám nói. Chờ lắm mà đằng kia không mở lời.

Bà làm những hành động thừa thải như xê dịch cái bóp để ở đùi đưa xuống sàn xe. Mở cái gạt tàn ra rồi đóng lại. Vuốt vuốt mái tóc, ngắm nhanh vào kiếng chiếu hậu… rồi thở dài vô cớ. Trong khi Hợp đang bắt mạch bà. Chàng hiểu là bà đang chạy trốn, đang muốn làm cái gì đó cho có việc để tay chân không thừa, mà rồi vẫn thừa. Bởi đầu óc bà có yên ổn đâu mà bảo bà phải tỉnh. Một câu hỏi duy nhất lúc bấy giờ làm bà khắc khoải là tại sao Hợp muốn cho bà thấy dương vật của chàng như thế?.

Hợp đã đánh một cú, mà địch thủ choáng váng, ngất ngư gần đo ván. Lúc đến Phan Rí, đỗ xe lại trước một nhà hàng Tàu, Hợp đã táo bạo cầm tay bà bước vào tửu quán, lên lầu. Bà mềm nhủn. Những cảm xúc kỳ lạ của thời xa xưa chạy rần trong da thịt bà: “Trời ơi! Hợp lại nắm tay mình nữa. ” Quái lạ. Là một người dày dạn như bà mà vẫn còn cái cảm xúc ban đầu như thế? Tại sao? Bà không biết! Bà sung sướng mới lạ lùng chớ! Giống hệt như cái nắm tay của Vi với bà lần đầu mới quen nhau. Nhưng nếu nghĩ Hợp là bạn của con mình thì bà cứ hồn nhiên mà bước theo. Tại sao bà thắc mắc? Lúc ngồi cũng thế. Bàn có bốn chiếc ghế mà Hợp nhất định ngồi kế bà. Thực tình, bữa đó, bà chẳng biết ngon là gì Thì cũng tại thần trí phân tán theo những ý nghĩ, những đột biến. Và cũng tại bà bận gắp các món ăn ngon bổ vào chén Hợp như đã hầu cho Vi ngày nào. Và cũng vì bận ngắm cậu em ăn ngon lành một cách vô tư Hợp không vô tư đâu. Hợp bình thản ăn bởi vì biết con mồi đã vào rọ của chàng. Việc còn lại là chàng hạ dao.

Trong lòng bà vui sướng nôn nao khó tả. Nó xôn xao lên một niềm hy vọng không tên. Ăn xong bà róthai cốc nước. Hợp không uống cốc của mình. Mà chàng đợi cho bà Vi vừa hớp một hớp để xuống, chàng vồ lấy nuốt ực. Chàng làm một cách tự nhiên nhưng bà Vi thấy chàng cố ý xung kích. Rời khỏi nhà hàng, Hợp lại nắm tay bà bước xuống lầu. Ra đến đường cả hai dừng lại một lúc. Hợp bóp bàn tay bà. Bà nhìn bâng quơ qua bên kia dãy phố, nói một câu lãng xẹt:

– Tỉnh nhỏ mà phố đẹp quá há !

Rồi họ đi bách bộ một quãng. Có lúc chàng bóp tay bà rõ mạnh. Bà la “đau” nhưng không rút tay lại Gió biển thổi mát lạnh. Những chiếc lá bàng khô bay xào xạc, trên hè phố. Đèn đường tỉnh nhô thì có gì hấp dẫn, mà bà vẫn khen. Bà lính quýnh thấy rõ. Bà càng làm như không có gì xảy ra, Hợp càng thấy tim bà đang khiêu vũ. Hai người đến gần chiếc xe đang đậu. Cả hai lên xe. Bà vừa định đưa chìa khóa vào nổ máy xe thì đột nhiên Hợp cầm cứng tay bà:

– Chị định chạy đêm ra Nha Trang?

Bà không nhìn Hợp, mà nhìn bâng quơ ra phía trước không trả lời. Vì Hợp hỏi tữ’c là đã trả lời rồi còn gì. Một lúc lâu, chàng lại bóp bóp tay bà rồi nâng lên hôn nồng say:

– Mình kiếm khách sạn ngủ lại đêm nay đi…

Điều bà muốn nói, Hợp đã nói. Nhưng trong xe có ai nghe đâu mà Hợp phải thấp giọng khi nói câu đó Bà im lặng, cứ để Hợp tiếp tục nắm tay, gối mặt trên tay lái, nhìn chàng không chớp. Càng lúc chân bà càng bước sâu vào cuộc phiêu lưu. Bà cứ để cho Hợp xỏ mũi dắt đi. Hợp chơi ác thả một câu thật vô cùng khó trả lời:

– Hay chị muốn chạy đêm thì tùy…

Bà vẫn nhìn Hợp. Cái nhìn như muốn nói: “Thôi mà, tha cho người ta đi mà.” Hợp lại tiếp thêm:

– Hay mình ra biển ngồi hóng gió?

Bà vừa cắn môi cười đầy ý nghĩa, vừa bóp trả lên tay Hợp một cái, rồi mở máy xe chạy. “Ra biển ngồi hóng gió.” Thôi mà Hợp. Đừng chín hấu mại hơi nữa. Bày hàng ra cho người ta thấy rồi bây giờ đòi ra biển ngồi hóng gió.

Xe chạy lanh quanh trong tỉnh lỵ nhỏ xíu rồi ngừng ở khách sạn Đông Hưng, tương đối lớn và sang. Xe vào bãi đậu. Hợp đồng tình ái đã được hai người ký từ lúc đó. Hợp xách hai va li cùng bà vào lấy phòng. Hợp nói với quản lý:

– Cho một phòng có máy lạnh!

– Dạ. Hai giường chiếc hay một giường lớn?

– Một giường lớn…

Hợp vừa nói vừa véo tay bà một cái nhè nhẹ. Lão quản lý, qua cặp kiếng cận, liếc thật nhanh nhìn đôi nhân tình không đồng tuổi tác. Lão thản nhiên một cách nghề nghiệp, không cần xem căn cước, không cần hỏi tên tuổi khi Hợp thảy cho gã ba ngàn, trong khi giá phòng ngủ chỉ có bảy trăm đồng.

Hợp và bà Vi bước lên cầu thang, đi dọc hành làng dài với ánh đèn mờ mờ từ trên trần rọi xuống. Hợp sung sướng khấp khởi khi nghĩ đến những gì sắp xảy ra. Hai người dừng lại ở phòng số 26. Chìa khóa tra vào, hai va li vào trủớc. Hợp đưa tay ngang eo ếch bà Vi đẩy nhẹ bà vào rồi theo sau. Chàng cố ý không bật đèn, đưa cái chìa khóa cho bà Vi để bà tự đóng tự khóa… Hợp cố ý kéo bà vào tự nguyện tham gia cuộc phiêu lưu…

Nhưng sướng nhất, tự do nhất và cũng là thần tiên nhất phải nói ià lúc bà với Hợp mướn chiếc tàu nhỏ ra đảo. Trên tàu có bếp, tủ lạnh, giường ngủ, bàn nhỏ. Bà mua. đủ loại thức ăn, trái cây và rượu chát, cognac…

Tàu đến gần hòn Yến, bà bảo Hợp dừng lại thả neo ở một nơi thanh vắng. Đứng trên tàu, bà có thể nhìn những cây cối mọc ở một khu rừng, có những tảng đá đẹp cạnh bờ biển, sóng vỗ trắng xóa. Hai người cởi truồng, sống thoải mái hồn nhiên như người tiền sứ. Bà nấu ăn. Hợp lấy rượu uống, ngồi ngắm bà Vi lõa thể không mảnh vảo che thân đầy khêu gợi, đi tới đi lui. Hợp chẳng bao giờ dám nghĩ giấc mơ của mình đã hiện thành sự thực một cách huyền thoại như thế. Trời, mây, non, nước. Gió biển thổi mát rượi. Tiếng sóng đập nhẹ vào mạn tàu nghe rõ mồn một. Tàu lắc lư êm đềm, im lặng. Bà Vi đứng đó nấu ăn. Hợp cầm ly rượu đứng sau lưng. Một tay Hợp choàng cổ bà, hôn lên tóc, lên gáy.

Cặc Hợp cứng ngắt chỉa thẳng vào mông đít bà. Có lúc Hợp thò tay bóp vú nhè nhẹ. Đôi vú căng tròn. Hợp đưa tay xuống vuốt vuốt chòm lông lồn xum xuê. Bà cười hạnh phúc. Nhất là những khi chàng hôn gáy bà. Bà nổi ốc rần rần lên nơi bả vai, cườm tay. Bà nói:

– Mình đừng chọc em nổi nứng lên, là embỏ không nấu ăn nữa cho mà coi. Hôn em được rồi, đừng bày đặt sờ lông lồn em…

Bà bớt lửa xuống, khi tay Hợp vê vê đầu vú của bà. Hợp muốn hôn bà. Bà quay lại, đưa tay cầm con cặc của Hợp:

– Mình dâm hơn em nữa đó. Để ăn tối xong cái đã Hôn hoài làm lồn người ta ra nước ướt nhẹp à. Đợi chút được không? Ôi! Sao em vẫn mê con cặc của anh quá đi!

– Thì chị cứ nấu ăn tự nhiên đi. Em yêu, em phải sờ mó nó cho thỏa cơn thèm chớ? Em thích vậy.

– Mới đụ hồi tối ở Phan Rí ba bốn cái chưa đã hả?

– Chưa! Chưa đã chút nào hết. Em muốn ăn, muốn nhai hết da thịt của chị. Chị có biết chị đẹp lắm không? Thân hình và gương mặt của chị là ước mơ to lớn và duy nhất của đời em.

Bà nhón chân lên, quàng cổ Hợp, níu xuống. Hai người nút lưỡi say đắm trong khi chiếc tàu nhỏ cứ chòng chành, lắc lư theo những gợn sóng nhỏ. ở đây hoàn toàn tự do. Chẩng ai thấy, biết và nghe. Thú vị là như thế Hai tay Hợp xoa nhẹ hai mông đít no tròn của bà. Lưỡi chàng đưa qua là bà ngoạm lấy, nút cho no, cho đã cơn dâm. Con cặc Hợp chỉa thẳng vào chùm lông dày rậm của bà như khiêu khích. Chàng hỏi:

– Chị muốn cái gì không? Em tặng…

Bà cứ níu đầu Hợp xuống mà nút môi, nút lưỡi, rồi gật đầu rất nhẹ. Cũng như lần ở khách sạn, hai bắp vế bà dang rộng ra. Đầu cặc Hợp tự động tìm vào hang đào nguyên. Hợp phải dạng hai chân ra cho người chàng thấp xuống, cặc mới vào thong thả dễ dàng. Mông đít bà Vi nhấn tới. Và trọn con cá lóc của Hợp đã vào trong hang Bắc Bó. Hợp la:

– Đây là thiên đàng phải không chị? Em chẳng muốn đụ ai nữa sau khi đã đụ được chị. Em sung sướng tột cùng khi được bắn khí trong lồn chị đêm hôm qua ở phòng ngủ. Đụ với chị em không biết mệt là gl. Sao lạ lùng quá vậy? Vừa ra xong cặc em lại cứng như lúc chư đụ. Em muốn khí của em hòa với nước lồn của chị tiết ra từ tử cung. Em không liều thì chẳng bao giờ mới có những trận đụ ly kỳ như vầy Đụ nhau mà không gây khổ cho kẻ khác là được rồi. Sao phải thắc mắc? Vì thế mà em muốn ngủ với chị suốt đời. Sướng quá chị ơi!

– Em cũng hạnh phúc lắm Hợp ơi! Em chẳng có gì thắc mắc hết. Nếu thắc mắc em đã chẳng đồng ý ở lại khách sạn với anh cùng phòng, cùng giường rồi để anh leo lên người em đụ em như đụ một nhân tình. Em ra đến ba bốn lần với cả nhiệt tình chân thật. Em chỉ còn biết mình là nhân tình của nhau, có thể yêu nhau, hợp nhau, làm cho nhau đã cơn hạnh phúc, là được rồi. Nếu, nếu thôi nhé, nếu ai có biết thì tùy họ suy nghĩ. Có thể họ ghê tởm anh và em. Hoặc có thể họ tôn thờ mình như thần tượng vì mình đã làm một việc ngoại hạng mà họ đã không dám làm, dù đã có lần họ ước mơ, thèm thuồng. Loạn dâm có đáng ghê tởm không? Nếu đó là hành động mang ý nghĩa như hiếp dâm thì đáng ghê tởm. Nghĩa là chỉ đơn phương tấn công một kẻ không đồng ý, không thích. Còn đây, cả hai đã hạ tay ký đồng thuận, dẫn xác tới cho nhau, tình nguyện phục vụ cho nhau để cùng hưởng, thì theo em, là một hành động tình ái yêu thương. Mình ăn vịt Bắc Kinh thế cơm. Kẻ khác ăn rau quả thế cơm. Còn kẻ ăn rau quả chê bao người ăn vịt Bắc Kinh là tội lỗi, thì phải hỏi lại. Nếu giết vật để ăn mà có tội, tại sao chẳng ai ngăn được con người chế tạo những vũ khí tàn độc, kể cả bom nguyên tử để giết nhau. Và nếu giết nhau một cách dã man mà được dung tha, khuyến khích thì loạn dâm cũng phải được công khai, được nhân loại dung tha, khuyến khích. Vì dù gì, cái dâm vẫn nhân ái, vẫn hạnh phúc, mang đầy yêu thương hơn bom nguyên tử. Nghĩ như thế mà em lập cho mình một nhân sinh quan riêng để mà sống.

Bình luận