Ngay khi cuộc họp mặt được hoãn lại, Bliss vẫn còn đang choáng váng vì những gì mà cô được học. Cô là một Ma Cà Rồng, hay là một “vam-pyre”, giống như những thiên thần bị đoạ trong Ngôn Ngữ Cổ, tức là một Máu Xanh. Một người không bao giờ chết. Điều này giải thích cho những kí ức hay những cơn ác mộng, những âm thanh trong đầu cô. Thật kì quặc khi nghĩ là máu của mình đang sống, nhưng đó là những gì mà họ đã nói – rằng họ đã từng sống trước đây, rất lâu rồi và được gọi về khi cần đến. Một ngày nào đó họ sẽ làm chủ được tất cả các kí ức và sẽ học cách sử dụng chúng.
Những kiến thức này mang lại một cảm giác được giải thoát thực sự. Vậy là cô không bị điên. Cô không đánh mất tâm trí mình. Chuyện xảy ra ở bảo tàng Manhattan vào buổi chiều đó, khi cô thoáng ngất đi trước khi hôn Dylan, chắn chắc đó chính là một phần trong toàn bộ quá trình này. Đó là những gì mà Tiến Sĩ Pat muốn nói. Vì vậy mà cô là một người bình thường. Người ta cho là cô bị choáng và ốm chút thôi. Tóm lại, cơ thể cô đang thay đổi, dòng máu chảy trong người cô đang thay đổi. Có lẽ bây giờ cô đã hiểu vì sao cô có chúng, sau này những cơn ác mộng không còn khiến cô sợ hãi nhiều như thế nữa.
Mimi cười vui vẻ khi cuộc họp kết thúc. Cô tiến về phía Bliss.
– Cậu ổn chứ? – Mimi dịu dàng hỏi. Cô biết đã từng có vài chuyện không hay xảy ra giữa hai người. Nhưng việc biết mình là một Máu Xanh giống như là đang trong lễ tốt nghiệp hoặc một cái gì tương tự như thế. Khi cô và Jack được thông báo vào Ủy Ban, bố mẹ hai người đặt hẳn một bữa tiệc rất đặc biệt ở Club 21.
Bliss gật đầu.
– Đi nào – Mimi giục – Chúng ta sẽ có một bữa tiệc thịt bò nướng để chúc mừng.
Họ rảo bước trên các bậc thềm bằng đá hướng về La Goulue, sau đó dừng chân tại một cái bàn trên vỉa hè. Dù đã là chiều muộn nhưng trời vẫn còn nắng và đủ ấm để ngồi bên ngoài. Họ gọi món một cách nhanh chóng.
– Giờ hãy giải thích rõ cho mình chuyện này. Chúng mình sẽ không bị giết chứ? – Bliss băn khoăn khi kéo chiếc ghế sát hơn để không ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.
– Không, chúng ta sẽ sống mãi mãi – Mimi vui vẻ nói.
– Mãi mãi như thế nào? – Bliss nghĩ là cô không thể giải thích được chuyện này. Chính xác thì họ sẽ sống mãi mãi như thế nào. Giống như là cô sẽ không có nếp nhăn hay bị teo đi ư?
– Đúng, mãi mãi – Mimi lặp lại.
– Thế còn chuyện đồ bạc có thể đâm xuyên tim chúng ta thì sao?
– Chỉ như vậy nếu nó thuộc cửa hàng Tiffany! – Mimi cười khúc khích. Cô hớp một ngụm Pallegrino – Không, thành thật mà nói thì cậu xem quá nhiều Buffy rồi đấy. Chẳng gì có thể làm chúng ta bị thương được. Nhưng cậu biết Hollywood mà. Dù thế nào thì họ cũng phải nghĩ ra một cách gì đó để tiêu diệt chúng ta. Mình không biết làm sao chúng ta lại bị buộc những cái tội khủng khiếp đến vậy – Cô cười thật ngọt ngào, Mimi quả đúng là một con quỷ xinh đẹp – Tất cả những điều đó đều được Âm Mưu tạo ra, cậu biết mà. Chúng chỉ là những trò dùng để bịp bọn Máu Đỏ thôi.
Đầu của Bliss choáng váng. Cô vẫn cảm thấy mọi thứ rối tinh lên.
– Nhưng chúng ta sẽ chết sau một trăm năm phải không?
– Chỉ cơ thể con người thôi. Nếu cậu chọn như vậy. Kí ức của cậu sẽ tồn tại mãi mãi vì vậy mà cậu không bao giờ thực sự chết đâu – Mimi nói, rồi cầm lấy chai nước sô đa nhỏ xíu màu xanh nốc một hơi.
– Còn việc hút máu và những vấn đề liên quan thì sao?
– Rất thú vị – Mimi nói, đôi mắt cô trở nên đờ đẫn mơ màng khi nghĩ về anh chàng lực lưỡng người Ý của mình – Còn hứng thú hơn cả chuyện làm tình đấy.
Bliss ngượng ngùng.
– Đừng có làm bộ đoan trang kiểu cách nữa đi. Tôi có hàng đống bạn trai kiểu đó.
– Cậu đúng là một cô nàng Ma Cà Rồng dâm đãng – Bliss đùa.
Gương mặt Mimi tối sầm lại, nhưng ngay sau đó cô thấy được sự hài hước trong câu nói của Bliss.
– Đúng một Ma Cà Rồng đích thực, đó chính là mình.
Thức ăn của họ đã được chuẩn bị xong – một con cá ngừ được cắt lát hồng cho Mimi và một đĩa bò nướng tái sốt trứng cho Bliss.
Bliss sẽ cảm ơn bất kì ai mang đến cho cô miếng thịt bò tái, điều này không chỉ chấp nhận được mà còn đúng mốt nữa và không ai moi móc món ăn đầu tiên của cô. Cô không biết Dylan sẽ cảm thấy thế nào nếu như cô muốn anh trở thành thần linh loài người quen thuộc của cô. Chính xác những việc cô làm sẽ là ôm cổ và sau đó nhai rào rạo anh phải không?
Những cái bàn trên vỉa hè chẳng mấy chốc chật kín những người tới ăn tối đến từ những hướng xung quanh, hầu hết những người phụ nữ đều mặc bộ đồ da hợp thời trang cùng với chiếc áo khoác bằng da thuộc và những cái quần bằng vải bông chéo mới nguyên, đeo trên vai những túi xách mua từ những cửa hàng ở Đại Lộ Madison, họ dừng lại sau khi hoãn lại một ngày mua sắm mệt lử. Bliss nhìn quanh. Hầu hết các bàn đều chọn các món tái. Cô thắc mắc không biết có bao nhiều trong số họ là Máu Xanh. Có thể là tất cả chăng?
– Còn chuyện mặt trời thì sao? Nó cũng không giết được chúng ta phải không? – Cô hỏi trong khi đang ngoạm một miếng thịt bò. Miếng thịt bò như tan chảy trong lưỡi của Bliss, lạnh và cay.
– Cậu có bị cháy quăn đi hay hấp hối sắp chết không? – Mimi cười khúc khích – Tất cả chúng ta đều tới bãi biển Palm vào mỗi kì Giáng Sinh còn gì.
Bliss thừa nhận là cô không sao. Mặt trời đang nhuộm màu xung quanh. Nhưng cô đã từng bị ngứa nên cô nói với Mimi về điều đó.
– Cậu chỉ cần gặp tiến sĩ Pat thôi. Sẽ có thuốc cho cậu nếu như cậu bị dị ứng. Một vài người trong chúng ta bị như vậy, đó là do di truyền. Nhưng cậu may mắn đấy vì những viên thuốc đó sẽ xóa sạch những cái mụn đỏ. Tuy nhiên đó là vấn đề lớn chăng?
Mimi đặt cái nĩa xuống và lau môi bằng một cái khăn ăn, sau đó lấy một miếng Tweezerman rồi dùng răng xé chúng ra.
– Những cái răng nanh này tốt thật – Cô nói như thông báo một tin cho Bliss.
Bliss bị choáng. Trong giây lát, cô nhìn thấy Mimi đang ngồi đó với khuôn mặt của một người mà cô có cảm giác đã từng biết.
– Nó đã xảy ra phải không?
– Cái gì?
– Cậu nhìn thấy mình. Hoặc là cậu biết đấy, một phiên bản khác của mình, trong cuộc sống trước của cậu.
– Đó chính là nó đúng không?
– Mình là ai? – Mimi tò mò hỏi.
– Cậu không biết sao?
Mimi thở dài.
– Không hẳn thế. Cậu có thể bước vào thế giới tâm tư và tìm hiểu về toàn bộ lịch sử của cậu, dẫu vậy nó lại là một loại đau đớn. Cậu thực sự không cần phải làm thế.
– Cậu đang làm lễ cưới – Bliss nói – Cậu đội vòng hoa.
– Ừm… – Mimi cười – Mình thắc mắc đó là khi nào. Mình không nhớ điều đó. Mình từng cưới ở Boston, ở Newport và ở cả Southampton – một nơi nào đó ở Anh nhưng không phải là Đảo Dài. Đó là nơi mà chúng ta xuất phát, cậu biết rồi đấy. Ít nhất là cho đến khi chúng ta đến đây. Mình nhớ là khi chúng ta định cư ở Plymouth phải không? Đó là tất cả những đám cưới mình có thể nhớ. Cho tới bây giờ.
Tuy nhiên Bliss không nói với Mimi rằng trong kí ức của cô, cô đã nhìn thấy Mimi đang hôn say đắm chú rể. Và chú rể đó trông oai nghiêm như Jack Force, anh trai cô nàng. Thật là một chuyện khiến người ta phải sởn gai ốc. Có thể sẽ có vài điều giải thích về chuyện này từ Gia Tộc Ma Cà Rồng, nhưng cho đến bây giờ, Bliss luôn luôn giữ kín những kí ức lộn xộn này cho riêng mình.