Sau buổi họp mặt, Schuyler nói cho Bliss và Oliver nghe những gì bà cô đã kể cho cô nghe về Máu Bạc, và vì làm sao Charles Force là người duy nhất có thể giúp họ trong chuyện của Dylan. Ba người quyết định, ngày hôm sau Bliss và Schuyler sẽ trốn tiết thứ ba để đón đầu ông. Oliver sẽ viện một vài lí do cho ông thầy dạy Mỹ thuật của họ về sự vắng mặt của hai người.
Bliss và Schuyler phục kích Charles Force ngay trước nhà hàng Bốn Mùa, nơi hàng ngày ông thường ăn trưa. Nhà hàng Bốn Mùa đặt tại Tòa Nhà Seagram ở Đại lộ Công Viên, và mở cửa từ trưa cho tới hai giờ chiều, đây có thể coi là một trung tâm của không gian Manhattan. Các ông trùm truyền hình, những ông vua tài chính, nhà xuất bản, các tác giả nổi tiếng và cả những người làm cho ủy ban cá nhân của họ.
– Ông ta đó – Bliss nói khi thấy quả đầu bóng mượt màu bạc của ông ta nhô ra từ một chiếc Town Car màu đen. Cô nhận ra ông ta vì bố cô đã mời gia đình Force tới căn hộ của họ ngay tuần đầu tiên họ tới Manhattan. Cô hơi sợ Charles Force. Người đàn ông này có cái nhìn xuyên thấu, cứ như thể ông ta biết tất cả mọi điều về cô, mọi ước muốn bí mật, mọi dục vọng thầm kín; cái bắt tay của ông ta rất chắc chắn để lại cả một vết trên bàn tay cô. Ông ta khiến cô sợ hãi, nhưng cô sẽ không bao giờ để cho điều đó ngăn cô giúp Dylan.
– Ông Force! Ông Force! – Bliss gọi. Charles tò mò nhìn hai cô gái đang đứng trước mặt ông.
– Xin thứ lỗi- Ông nói với người cùng ăn trưa với mình.
– Ông Force, chúng cháu xin lỗi đã quấy rầy ông – Bliss nói – Nhưng chúng cháu được người ta chỉ đến ông, ông là người duy nhất có thể giúp được chúng cháu.
– Cô là con gái duy nhất của Forsyth phải không? – Charles đột ngột nói – Các cô làm gì ở đây vào giữa ban ngày thế này? Duchesne không có luật lệ gì về việc này sao? Sao lại để cho học sinh đi ra ngoài trong khi đang mặc đồng phục? – Charles quay lại Schuyler – Còn cô bé – Ông không nói tên cô nhưng ông nhướng mày – Nếu ta không lầm thì cô cũng là học sinh trường Duchesne. Chà, cô làm ta chú ý đấy. Vậy ta có thể giúp gì nào?
Schuyler đón nhận cái nhìn chằm chằm của ông ta mà không chùn bước. Cô còn nhìn lại ông ta bằng đôi mắt màu xanh da trời sâu thẳm của mình với cái nhìn không kém phần quyết liệt, người đầu tiên phải quay mặt đi lại chính là ông ta.
– Bạn tôi là Dylan đang bị buộc tội giết người trong khi cậu ấy không hề làm chuyện đó. Ngài là người duy nhất có thể giúp được chúng tôi. Ngài là người có quyền lực. Bà tôi đã nói…
– Cordelia đúng là một mụ già phiền hà. Bà ta không bao giờ tha thứ cho tôi vì đã giành được quyền lãnh đạo Conclave – Ông lẩm bẩm. Ông tiến về phía người cùng ăn trưa, người vẫn đang kiên nhẫn giữ cánh cửa mở để chờ ông vào nhà hàng – Cứ đi trước đi, một phút nữa tôi sẽ vào.
– Chúng tôi sẽ không rời khỏi đây cho tới khi ngài chịu giúp – Bliss nói, giọng cô run rẩy – dù chẳng có gì cô muốn hơn là chạy trốn khỏi ông ta. Trong đầu cô, một giọng nói đang gào thét, yêu cầu cô phải tránh xa ông ta. Kẻ giết người … giọng nói thì thầm. Kẻ giết người … Bliss cảm thấy được một nỗi khiếp sợ khủng khiếp đang lan tỏa trong trái tim cô. Cô muốn bỏ đi. Muốn lao mình tới phía trước một chiếc taxi. Muốn bay, muốn chạy trốn, hay bất cứ gì để thoát khỏi ánh nhìn sắc như dao của ông ta. Thậm chí cô còn nghĩ mình sẽ phát điên lên vì sợ hãi. Ông ta có cái gì đó rất khủng khiếp, một sức mạnh hoang dã và nguy hiểm, tốt nhất là cô nên chạy đi.
– Dylan Ward đang được chăm sóc. Không cần lo lắng về cậu ta nữa – Charles nói giọng chắc nịch rồi vẫy tay xua đuổi – Cậu ta rất an toàn. Chẳng có gì xảy đến cho cậu ta cả. Cảnh sát đã mắc một sai lầm đáng tiếc. Cậu ấy sẽ được tự do – Ông khụt khịt – Ông ta giúp công việc giấy tờ để thả người.
Bliss ngạc nhiên đến nỗi chẳng thốt lên được lời nào ngay lúc đó. Cô không thể tin mọi việc lại có thể đơn giản đến như vậy:
– Ý của ngài là gì chứ? – Phải một lát cô mới cất tiếng hỏi.
– Chính xác như những gì ta đã nói, vấn đề này đã được giải quyết – Ông nói một cách ngắn gọn – Không cần lo lắng, ta đảm bảo với các cô. Giờ thì làm ơn, ta muộn bữa trưa rồi.
Bliss và Schuyler trao nhau ánh nhìn đầy băn khoăn.
– Còn chuyện về Máu Bạc thì sao? Về những điều mà chúng đang làm với chúng ta ấy? Chúng tôi biết về Croatan! – Schuyler chưa buông tha.
– Làm ơn đừng có làm phiền tôi bằng những câu chuyện cổ tích đáng khinh của Cordelia Van Alen. Thậm chí tôi còn từ chối thảo luận về nó. Trước đây tôi đã nói và bây giờ tôi sẽ nói lại. Chẳng có cái gì loại như Croatan cả – Charles kết thúc câu chuyện – Giờ, tôi đề nghị các cô quay lại trường, nơi mà giờ này lẽ ra các cô phải ở đó.