Khoảng bảy giờ kém mười lăm, trời bắt đầu đổ mưa. Nevile ngồi trong phòng mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ lúc ăn bữa tạm, anh chưa nhìn thấy Kay. Hai người tránh gặp nhau.
Bữa tối hôm ấy, không khí buồn tẻ và căng thẳng. Nevile luôn nghĩ đi tận đâu đâu. Kay tỏ ra thận trọng hơn mọi khi. Audray có dáng như một cái bóng không hồn. Cô Aldin cố trò chuyện để kích động mọi người lên, và cô bực mình thấy Royde không hỗ trợ cô.
Bác đầu bếp già Hurstall có vẻ không còn giữ được điềm tĩnh, lúc bưng đĩa thức ăn lên, tay bác ta run run.
Cuối bữa ăn, Nevile công bố một cách hờ hững rằng sau đây anh sẽ đi Easterheac.
– Tôi muốn chơi một ván bi-a với Latimer.
– Cậu cứ mang chìa khóa cửa đi cho cẩn thận lỡ phải về khuya quá!
– Cảm ơn! Nhưng tôi sẽ không về quá muộn đâu.
Kay đã ngáp, có vẻ cô cố tình cho mọi người nhìn thấy, từ lúc đang ngồi ăn. Bây giờ cô nói rằng cô cần lên phòng để nghỉ, vì thấy trong người hơi khó chịu. Cô Aldin hỏi Kay có cần thuốc cảm không, Kay cảm ơn, bảo không cần, rồi đi nhanh ra khỏi phòng ăn.
Nevile vặn núm trên đài thu thanh, dò tìm chương trình âm nhạc. Anh ngồi trên đi văng, nghe nhạc một lúc. Anh cố không nhìn Audray. Cô Aldin thấy Nevile giống như một đứa trẻ tội nghiệp, và cô bỗng thương hại cho anh ta.
Cuối cùng, Nevile nói:
– Tôi đi đây…
– Cậu lấy ô tô đi theo đường vòng hay đi bộ theo lối qua phà? – Cô Aldin hỏi.
– Tôi đi phà. Tội gì đi vòng hai chục cây số? Vả lại tôi còn muốn dạo chơi tản bộ nữa.
– Trời đang mưa đấy!
– Tôi có mang theo áo mưa.
Nevile chào chung tất cả mọi người rồi ra hành lang. Bác già Hurstall chạy ra theo, lúc Nevile sắp bước ra hiên.
– Phu nhân Tressilian muốn nói gì với cậu. Mời cậu lên gặp cụ chủ, được không ạ?
Nevile liếc nhìn đồng hồ trên tường. Đúng 10 giờ. Anh nhún vai, bước lên thang gác, gõ cửa phòng phu nhân. Trong lúc chờ trả lời, Nevile nghe thấy tiếng người nói chuyện dưới hành lang. Có vẻ tối nay, mọi người đều đi ngủ sớm.
– Mời vào! – Tiếng phu nhân Tressilian ở trong vọng ra.
Nevile bước vào, khép cửa lại.
Trong phòng tối om, chỉ có một ngọn đèn nhỏ thắp sáng ở đầu giường. Phu nhân, trong bộ đồ ngủ, đặt cuốn sách đang đọc xuống. Bà cụ nhìn Nevile, nghiêm nghị nói:
– Ta muốn nói chuyện với cháu. – Bà cụ nói.
Nevile bất giác cười, đáp:
– Cháu xin chờ lệnh!
Bà cụ không cười.
– Nevile, – Bà cụ nói – có một số điều ta không hài lòng về cháu. Ta không có thói thích nghe lỏm chuyện riêng tư của người khác, nhưng vì cháu và con vợ mới của cháu to tiếng với nhau ngay bên dưới cửa sổ phòng của ta, nên ta buộc phải nghe thấy. Ta thấy cháu định ly hôn với nó để quay lại lấy con Audray. Ta không đồng ý cho cháu làm như thế, thậm chí không muốn nghe thấy chuyện đó.
Nevile cố tự kiềm chế. Anh nói:
– Về vụ to tiếng với nhau chiều hôm nay, cháu xin phu nhân tha thứ. Còn về mọi chuyện khác, tất cả chỉ liên quan đến cháu!
– Không đâu! Cháu đã sử dụng ngôi nhà của ta để gặp con Audray, nếu như không phải do con Audray tự đề ra ý tưởng đó…
– Audray không hề đề ra! Nếu…
Phu nhân Tressilian giơ tay ra lệnh cho Nevile im lặng.
– Dù thế nào, Nevile, ta cũng không cho cháu được làm thế. Kay là vợ cháu và nó có những quyền mà cháu không thể bỏ qua. Trong chuyện này, ta hoàn toàn đứng về phía nó. Cháu sẽ không làm theo ý cháu được đâu! Bổn phận của cháu bây giờ là tiếp tục sống với Kay. Ta thấy phải nói thẳng ra điều ta yêu cầu!
Nevile tiến lên một bước, cao giọng nói:
– Cháu xin nhắc lại, mọi chuyện này không liên quan chút nào đến phu nhân!
Bà cụ nói bằng giọng ra lệnh:
– Ngày mai con Audray phải rời khỏi cái nhà này…
– Phu nhân không được làm thế! Cháu không chịu để phu nhân làm thế…
– Cháu kêu cũng vô ích, Nevile!
– Cháu nhắc lại là cháu sẽ không chịu để…