Kiều Nhạc Hi nhìn hai người đỏ mặt tía tai thở phì phò đối diện, thoải mái cười nói, “Giang Thánh Trác, hình như em để quên bao tay bên kia, anh giúp em đi lấy được không?”
Mặt Giang Thánh Trác không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, không gật cũng không lắc đầu.
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên đi tới hôn cậu một cái, cười nói, “Em sẽ không chạy đi đâu hết, yên tâm đi, anh đi lấy giúp em, em nói chuyện với anh Hai một chút”.
Giang Thánh Trác nhìn Kiều Dụ cái, thân thể cứng ngắc xoay người đi.
Kiều Nhạc Hi nhìn bóng dáng của cậu, hồi lâu mới quay đầu lại, giọng nói mềm mại vang lên, “Anh Hai……….”
Một Kiều Dụ mạnh mẽ lẫn khí thế vừa rồi bị tiếng gọi này đánh tan tành, cậu há miệng thở dốc nhưng không nói ra được chữ nào. Thật ra mấy năm nay không có chuyện gì có thể làm khó cậu như thế này.
Kiều Nhạc Hi chủ động hỏi, “Bí thư Kiều bảo anh tới để bắt em về?”
Kiều Dụ lắc đầu, “Không phải, em gái à, em đừng nghĩ về ba như vậy, lần này thật sự không phải ông ấy, là ông ngoại bảo anh tới”.
Kiều Nhạc Hi nghe đến câu trả lời này trái lại cảm thấy kinh hãi, “Người nào nói với ông vậy?”
Kiều Dụ nhìn bóng dáng càng đi càng xa nói, “Anh không biết cậu ta có nói rõ với em chưa, kỳ thật cục diện bây giờ đã rất rõ ràng. Số tiền lẫn số tài khoản gửi cho em đều đã được điều tra ra, tất cả đều không có liên quan tới em, còn chữ ký trên bản vẽ sau khi so sánh cũng cho kết quả là giả. Toàn bộ đều có người đứng ra nhận tội, chẳng qua đó không phải là Mạnh Lai cũng không phải Bạch Tân Tân. Quan hệ của nhà chúng ta và bên Trần gia em cũng biết rõ rồi đó, bức dây động rừng, anh biết em chịu ủy khuất nhưng đây là kết quả tốt nhất cho tới bây giờ rồi. Nhưng mà Giang Thánh TRác một mực muốn bắt cho được Mạnh Lai lẫn Bạch Tân Tân, không chịu nhượng bộ chút nào…….”
Kiều Nhạc Hi nắm thật chặt chiếc khăn trên cổ, trên đó vẫn còn lưu mùi hương của Giang Thánh Trác, mát lạnh mà riêng biệt. Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở miệng, khói trắng từ miệng bay lên.
“Anh Hai, không phải tại anh ấy. Những gì anh ấy làm đều vì em, sợ em chịu oan khuất. Thật ra trong chuyện này nếu nói toạc ra thì có liên quan gì tới anh ấy? Em họ Kiều, anh họ Kiều, anh quản em vì chúng ta cùng có chung dòng máu, mà anh ấy với Kiều gia không có bất kỳ quan hệ nào. Anh ấy họ Giang, anh ấy giúp em là vì tình cảm riêng, không giúp em vì bổn phận, nếu hôm nay anh ấy thật sự khoanh tay đứng nhìn thì em cũng không nói được gì”.
Kiều Dụ nghe lời cô nói càng khó chịu hơn, biểu hiện trên mặt có hơi méo mó, giọng nói vì nhẫn nhịn mà có chút thay đổi, “Anh biết là em đang trách anh Hai”.
“Không có” – Kiều Nhạc Hi nhìn Kiều Dụ cười cười, “Thật sự không có, em hoàn toàn không trách gì anh hết, em biết tình hình hiện tại bên Kiều gia không thể ra mặt, anh cũng không thể làm được gì. Hiện tại bất cứ hành động giúp đỡ nào của anh là đều đẩy em vào hố lửa. Em…. em chỉ là đau lòng vì anh ấy. Anh ấy đau lòng vì em nên chẳng quan tâm gì cả, thế thì tại sao em lại không đau lòng vì anh ấy?”
Kiều Dụ thở dài, “Em biết được thì tốt, hiện tại hai bên giằng co, không có chứng cứ xác thực rõ ràng chứng tỏ chữ ký giả kia là do Mạnh Lai và Bạch Tân Tân làm, cái chúng ta cần chính là thời gian. Bạch gia gánh không được áp lực lớn đó nên đi tìm ông ngoại ngỏ lời nguyện ý muốn hòa giải, tự động buông tay tất cả gì đó, chỉ cầu bảo vệ Bạch Tân Tân, ông ngoại kêu anh đi đưa em trở về, tất cả mọi chuyện chờ em quay về rồi hãy nói. Còn nữa, nhưng mà phiền toái nhất hiện giờ là giới truyền thông hiện tại đang làm ầm ĩ chuyện này, thậm chí làm đảo lộn cả lên, lời nói vô cùng khó nghe. Những gì có thể làm thì chúng ta đã làm, nhưng mà lời đồn từ miệng mà ra nên thật sự là bất lực”.
Trái ngược với vẻ trầm trọng của cậu, vẻ mặt Kiều Nhạc Hi thì lại thoải mái hơn, tựa như đã biết trước kết quả này, “Em biết, bất kể sự thật là gì đi nữa, một phần là do người ta đồn, nói là em nhận tiền dùng vật liệu thấp kém nên mới xảy ra sự cố, về sau, bởi vì em là người nhà họ Kiều, trong nhà có quyền thế cố ý làm giả chứng cứ đẩy người khác đứng ra chịu tội thay, có lẽ còn có mấy lời còn khó nghe hơn nữa cho nên Giang Thánh Trác mới suy nghĩ thấu đáo mang em rời khỏi nơi đó. Anh ấy cũng biết anh cũng sẽ tới tìm em cho nên mới nóng lòng mang em rời khỏi đây. Anh Hai, anh không cần khó xử, em sẽ ngoan ngoãn theo anh trở về, anh là anh trai của em, chắc chắn sẽ không hại em. Còn về Giang Thánh Trác, em sẽ nói với anh ấy. Tính tình anh ấy lúc nào cũng vậy, không phải cố ý lớn tiếng tranh cãi với anh đâu, anh đừng để ý nhé”.
Kiều Dụ gật gật đầu, “Anh biết, anh không trách cậu ta. Anh biết trong lòng cậu ta cũng không dễ chịu gì”.
Đại khái là Kiều Dụ tới cũng khá gấp gáp nên không mặc thêm áo, bên trong chỉ mặc một lớp áo mỏng màu đen, khoác bên ngoài là chiếc áo khoác len, mà cái lạnh buổi sáng sớm cực kỳ xuống thấp, giọng nói của cậu có chút run run.
Kiều Nhạc Hi sờ sờ tay cậu, quả nhiên lạnh toát, cô nghịch ngợm cười, “Em nhớ rõ trước đây tay anh Hai lúc nào cũng luôn ấm áp, trong lòng em anh giống như một vị thần không có gì không làm được, thì ra tay anh cũng có lúc lạnh thế này, anh cũng có lúc không thể làm được”.
Kiều Dụ nắm lấy tay em gái, giọng nói yếu ớt, “Anh Hai không phải thần, anh Hai là người bình thường”.
Cậu chưa bao giờ sợ giao chiến, lúc mới đầu bước đi trên con đường này cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Đoạn đường này cậu đi, thậm chí cậu còn thích cái loại kích thích mạo hiểm này, đối thủ càng lớn mạnh thì ý chí chiến đấu càng sục sôi, hưởng thụ cảm giác mỗi lần thành công hay thất bại.
Nhưng mà trong toàn bộ giới hạn của cậu, cậu không hy vọng em gái của mình bị cuốn vào cuộc đấu tranh này, cậu chỉ hy vọng cô có cuộc sống bình an cả đời.
Kiều Nhạc Hi biết tâm tư của cậu, cô không muốn cậu nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của mình nên ra vẻ thoải mái đùa, “Anh không cần nhăn mặt như vậy, nhìn khó coi chết đi được, em thấy em cũng đâu có đau khổ gì mà anh khổ cái gì? Cười một cái coi! Đúng rồi, người bình thường anh Hai này, khi nào thì anh Hai cho em chị Hai đây?”
Kiều Dụ nghiêng đầu một bên, “Hiện tại anh không có suy nghĩ này”.
“Anh Hai, em khẳng định có rất nhiều cô gái thích anh, em đã từng cho rằng trên thế giới này không có người con gái nào có thể xứng với anh”.
Kiều Dụ cười khổ một tiếng, “Anh nào có tốt như vậy, có người chỉ sợ tránh còn không kịp nữa mà”.
“A….?” – Kiều Nhạc Hi nghe ra manh mối, nhìn anh cười gian xảo.
Lúc này Kiều Dụ mới phát hiện chính mình vừa lỡ miệng, không được tự nhiên thay đổi đề tài, “Bên ngoài lạnh quá, đi, đi vào nhà cho ấm áp”.
Kiều Nhạc Hi đẩy đẩy anh vào trong, “Anh đi đi, em muốn đợi Giang THánh Trác chỗ này”.
Kiều Dụ nhìn cô một cái, không nói gì đi vào trong.
Khi Giang Thánh Trác quay trở lại thì chỉ nhìn thấy Kiều Nhạc Hi đang đứng chỗ cũ đợi cậu, nhìn thấy cậu vô cùng vui vẻ chạy tới, “Bao tay đâu?”
Giang Thánh Trác hơi ngẩng đầu nhìn trời, ra vẻ ghét bỏ, “Bao tay cái đầu em, không phải cái bao tay đang treo một bên trên cổ em sao, kiếm cớ mà cũng không lấy cái cớ nào hợp lý một chút!”
Kiều Nhạc Hi nhìn nhìn, đúng là đang treo một bên cổ cô thật, lúc ấy Giang Thánh Trác sợ cô bỏ quên nên cố ý mua loại này. Cô cười ngây ngô, “Vậy sao anh đi lâu vậy?”
“Đi chọc ghẹo con gái” – Giang Thánh Trác tỏ ra bộ mặt “tôi với cô không hề thân thiết”, lạnh nhạt, rõ ràng là tức giận rồi.
Kiều Nhạc Hi giống như không nhìn thấy vẻ mặt đó vẫn thân thiết chỉ vào cô gái không xa phía trước, “Là cô ấy sao?”
Cô gái kia dáng người cao to, nhảy thoắt cái lên lưng ngựa, rất có khí thế oai hùng hiên ngang.
Giang Thánh Trác nhìn mê đắm, “Đúng vậy, anh phát hiện cô gái này so với người không tim không phổi thì tốt hơn nhiều, sơn hào hải vị ăn nhiều rồi, với loại này anh thấy khẩu vị trước mắt vô cùng thích hợp”.
Kiều Nhạc Hi buông cánh tay cậu ra, khiêu khích nói, “Vậy anh đi qua hôn cô ta cho em nhìn em”.
“Được” – Giang Thánh Trác lập tức xoay người thật sự đi về hướng cô gái đó.
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên chạy theo sau cậu, hai tay vòng qua eo cậu ôm thật chặt.
Giang Thánh Trác để cô tùy ý ôm mình, sắc mặt đen như đáy nồi, không nói một lời.
Kiều Nhạc Hi càng ôm càng chặt, “Em biết anh giận em, em biết anh cố gắng kiên trì như vậy là đều vì em, ai ngờ em lại đứng về phía bên kia, em làm anh đau lòng”.
“Không, anh không có” – Giang Thánh Trác tự giễu.
“Chúng ta cứ trốn tránh mãi cũng không phải là biện pháp, nên đối mặt thì cuối cùng cũng phải đối mặt. Giang Thánh Trác, em nghĩ kỹ rồi, em muốn quay về. Mấy ngày nay em thật sự rất vui vẻ, nhưng mà anh và em đều hiểu rõ, chuyện này lúc nào cũng là nút thắt trong lòng em, nếu như không giải quyết tới cùng thì sau này em không thể tiếp tục vui vẻ được”. – Kiều Nhạc Hi nói tới đây bỗng nhiên cười cười, “Anh yên tâm, em là Kim Cương vô địch, cái gì cũng không sợ!”.
Qua một lúc lâu sau Giang Thánh Trác mới thở dài một hơi, rốt cục cũng nhượng bộ, “Được, chúng ta trở về”.
Nói xong nắm tay cô đi vào nhà, Kiều NHạc Hi nhìn sắc mặt của cậu không được tốt, giọng điệu nhẹ nhàng đùa với cậu, “Lần trước anh đưa em bỏ trốn, em cứ cho là anh nói đùa, ai biết là bỏ trốn thật”.
Giang Thánh TRác nghiêng đầu liếc cô một cái, xoa xoa mặt cô, giọng nói mang theo chút đau lòng, “Được rồi, đừng cười nhìn miễn cưỡng lắm, không buồn cười chút nào. Không phải anh nổi giận với em, em không cần xuống giọng với anh, anh Hai la hét vừa rồi của em đâu rồi?”
Kiều Nhạc Hi nhăn cái mũi, “Anh Hai của em còn nể tình hơn anh, cười rất vui vẻ!”
Giang Thánh Trác nhỏ giọng nói thầm, “Cô bé ngốc này”.
Vào phòng nhìn thấy Kiều Dụ, Giang Thánh Trác vẫn nhàn nhạt kêu, “Anh Hai”.
Kiều Dụ rộng lượng vỗ vỗ bờ vai cậu, từ đầu tới cuối không nói gì.
Trên dường trở về, ba người đều im lặng.
Từ mấy năm về trước từ khu quân đội chuyển về viện điều dưỡng, Kiều Nhạc Hi cũng không tới mấy lần, người ở trong khu này đều là người quyền cao chức trọng, đi vào cực kỳ phiền toái. Cô nhìn con đường xa lạ bên ngoài, trong lòng trống rỗng, mãi tới lúc xe tới trạm gác cuối cô mới điều chỉnh lại vẻ mặt để bản thân tỏ ra không khác thường.
Ngay khi bước xuống xe, ngay lập tức nhìn thấy một bà lão, cô vui vẻ chạy tới ôm lấy bà, vô cùng thân thiết gọi, “Bà ngoại!”.
Bà lão lôi kéo cô nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẻ mặt đau lòng, “Ai da, sao lại gầy thế này, có phải là không chịu ăn cơm không?”
Kiều Nhạc Hi đung đưa cánh tay bà làm nũng, “Không có, bà ngoại, con muốn ăn đồ bà làm, chốc nữa bà làm cho con ăn nha!”.
Bà lão cười cười đáp lại, “Được được được”
“Bà ngoại”.
“Bà ngoại”.
Bà lão nhìn tới vẻ mặt nặng nề của Kiều Dụ và Giang THánh Trác đang một trước một sau đang đi tới, gọi bọn họ “Mau vào nhà thôi, ông ấy chờ mấy đứa cả nửa ngày rồi. Một lát mặc kệ ông ấy có nói gì, mấy đứa cũng không được phép cãi lại!”
Bà ngoại Nhạc Hi cẩn thận dặn dò, nói xong còn cố ý vỗ Giang THánh Trác một cái, tuy giọng điệu cố ý nghiêm túc nhưng không nghiêm khắc, thậm chí mang theo chút cưng chiều, “Đặc biệt là cháu đó, thằng nhóc này!”
Thái độ của Giang Thánh Trác yên lặng khác thường, nghe lời gật đầu.
Kiều Nhạc Hi lúc đi vào cửa giữ chặt bà ngoại, xoay xoay vặn vặn hỏi, “À….. Bà ngoại, ông ngoại đang làm gì vậy?”
Bà ngoại Nhạc Hi nhìn ba người, vẻ mặt không đành lòng phun ra hai chữ, “Nghe kịch”.
Nghe ra hai chữ này, cả ba người đều run run một lúc.
Ba người tuy nói đều đã trưởng thành, mỗi người bên ngoài đều có địa vị riêng nhưng mà đối với người lớn trong gia đình thì luôn luôn vừa kính vừa sợ trong lòng, mà hơn nữa cảm giác sợ hãi chiếm đa số, huống chi bây giờ là gây chuyện bị gọi về.
Đừng nói tới ba người bọn họ, mấy con cháu bên Nhạc gia bên ngoài đều hô to gọi gió nhưng trước mặt ông này đều dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
Ông Nhạc bình thường không hề nghe kịch, chỉ khi nào thật sự nổi giận mới bắt đầu nghe.
Ba người, hết nhìn người này lại nhìn người kia, hít sâu một hơi bộ dáng hiện rõ “coi thường cái chết” đi vào.
Hết Chương 49.