Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hàm Cá Mập

Chương 14

Tác giả: Peter Benchley

Khi Brody lái xe ra tới cảng thì chủ canô đã đợi ở đó rồi. Quint dong dỏng cao trong tấm áo mưa vàng rực nổi bật trên nền trời tối. Ông ta đang mài mũi lao.

– Tôi đã định gọi điện cho ông, – Brody vừa nói vừa khoác áo mưa vào. – Thời tiết thế này thì chẳng biết sẽ ra làm sao?

– Chẳng ra làm sao cả. Lát nữa lại rạng lên ấy mà. Mà có không rạng thì đối với chúng ta vẫn thế. Cá mập sẽ có mặt tại chỗ.

Brody nhìn những đám mây bay vùn vụt.

– Khá u ám đấy.

– Bình thường, – Quint nói, đoạn nhảy lên tàu.

– Chúng ta ra khơi hai người?

– Hai người. Sao, anh còn đợi ai nữa?

– Không. Nhưng tôi nghĩ chắc ông không từ chối thêm một đôi tay phụ nữa.

– Anh biết con cá này rõ không kém bất cứ ai khác, một đôi tay thừa không giúp được gì ở đây. Vả lại cái này chỉ liên quan đến hai chúng ta.

Brody bước lên sống đuôi tàu và toan nhảy lên boong thì bỗng nhận thấy trong góc có một tấm vải bạt, phía dưới rõ ràng có cái gì đó.

– Cái gì kia? – Brody vừa chỉ tay vừa hỏi.

– Con cừu. – Quint quay khóa bật máy. Động cơ rồ lên và chạy đều đều.

– Để làm gì thế? – Brody lên đến boong. – Ông muốn đem cúng nốt cho cá mập à?

Quint cười hà hà ngắn và ảm đạm.

– Có lẽ cũng chẳng có hại gì. Đấy là mồi nhử đấy. Ta sẽ cho con cá mập điểm tâm một chút trước khi nó chết. Anh hãy cởi dây thừng mạn đuôi đi.

Ông ta đi về phía trước cởi cáp mũi tàu và cáp mạn tàu.

Khi Brody sờ đến dây thừng mạn đuôi thì anh nghe thấy có tiếng ôtô. Hai người đều trông thấy hai ngọn đèn pha sáng loáng của chiếc xe đang phóng trên đường. Từ cabin một người đàn ông nhảy ra và chạy lại chỗ chiếc “Orca”. Đó là phóng viên tờ “Times”, Bill Whitman.

– Suýt nữa thì không gặp được các ông, – anh ta vừa nói vừa thở.

– Ông cần gì? – Brody hỏi.

– Tôi muốn đi với các ông. Nói đúng hơn thì tôi thực hiện nhiệm vụ.

– Rặt chuyện vớ vẩn, – Quint nói. – Tôi không rõ ông là ai nhưng tôi không chở ai cả. Brody, anh thả cáp đuôi tàu đi.

– Tại sao? – Whitman hỏi. – Tôi sẽ không quấn chân các ông đâu. Có khi còn giúp được nữa là khác. Này ông bạn, đây là chuyện giật gân lắm đấy. Nếu ông đi lùng cá mập thì tôi theo ông.

– Xéo khỏi đây ngay, – Quint sẵng giọng.

– Tôi sẽ tìm được thuyền và đằng nào cũng sẽ đi.

– Cứ việc, – Quint phá lên cười. – Để xem có thằng ngốc nào đồng ý chở anh không. Rồi thì cố mà tìm cho được chúng tôi. Đại dương to lắm. Tháo cáp đi, Brody!

Brody ném dây đuôi tàu xuống nước. Quint ấn cần tăng tốc về phía trước, và con tàu rời bến. Brody ngoảnh lại nhìn thì thấy Whitman đang bước trên bến về phía chiếc xe của anh ta.

Đại dương phía ngoài Montauk không tĩnh lặng – gió đông nam thổi mạnh. Con tàu lắc lư trên sóng chúi mũi xuống nước làm bắn bọt lên tung tóe. Thân con cừu nhảy tưng tưng ở phía đuôi.

Khi đã ra đến ngoài biển rộng, nhằm hướng tây nam, thì canô bắt đầu chạy êm. Mưa đã ngớt chỉ còn hơi lây rây, mỗi chốc bọt trắng chạy từ ngọn sóng một ít hơn. Họ chỉ còn mười lăm phút nữa là chạy đến nơi họ đã gặp cá mập thì Quint giảm tốc độ.

Brody nhìn về phía bờ. Trời đã sáng, anh phân biệt rõ tháp nước – một vết đen nhô lên trên dải màu xám của đất. Ngọn hải đăng vẫn tiếp tục chiếu.

– Ta còn chưa tới nơi nhỉ, – Brody mở đầu.

– Chưa.

– Ta cách bờ cả thảy có hai ba hải lý.

– Cũng đâu quãng ấy.

– Thế sao ông cho tàu dừng lại?

– Tôi có linh cảm, – Quint chỉ tay về phía trái những ánh đèn xa xa, trên bờ. – Amity ở đằng ấy.

– Vậy thì sao?

– Tôi có cảm giác là hôm nay cá mập sẽ xuất hiện ở đâu đó quanh đây.

– Tại sao?

– Tôi đã bảo rồi: tôi có linh cảm như thế. Cái đó thì không phải bao giờ cũng giải thích được.

– Hai hôm liền ta đã tìm thấy nó ở cách xa bờ.

– Hoặc nó đã tìm thấy ta.

– Tôi chẳng hiểu gì sất, Quint ạ, khi thì ông khẳng định rằng trong tự nhiên không có loài cá nào thông minh, khi thì ông lại biến con cá mập này thành một thiên tài nào đó.

– Ấy, anh lại cường điệu rồi.

Brody không ưa giọng nói ranh mãnh, bí ẩn của Quint.

– Ông nghĩ ra mẹo gì đấy?

– Đâu có. Nếu tôi nhầm thì là nhầm thôi.

– Ngày mai chúng ta sẽ đi tìm cá mập ở nơi khác chứ? – Brody nuôi một hy vọng là linh tính đánh lừa Quint và họ còn có thêm một ngày nghỉ lấy sức.

– Có thể ngay hôm nay, chỉ có điều muộn hơn đã, tuy tôi không nghĩ là ta phải chờ đợi lâu. – Quint tắt động cơ, đi về mạn đuôi và đặt chậu đựng mồi nhử lên sống đuôi tàu. – Anh hãy đổ mồi nhử xuống đi.

Quint đưa gáo cho Brody. Còn bản thân thì bỏ tấm bạt phủ con cừu, buộc dây thừng quanh cổ nó và đưa con vật lên đầu mạn tàu. Ông ta lấy dao rạch bụng con cừu rồi vứt cả con xuống nước, cho nó trôi ra xa canô chừng hai chục bộ rồi buộc dây vào vấu mỏ vịt ở phía đuôi tàu. Sau đó ông ta lên đằng mũi tàu, cởi hai cái thùng và mang chúng xuống mạn đuôi cùng với hai cuộn dây chão và những mũi lao. Ông ta đặt các thùng ấy ở hai bên mình, mỗi thùng cạnh cuộn dây của nó và tra mũi lao vào cán.

– Xong, – Quint nói. – Bây giờ chỉ còn việc đợi thôi.

Trời đã sáng hẳn nhưng bầu trời báo hiệu một ngày âm u. Trên bờ ánh đèn cứ theo nhau tắt dần.

Brody thấy buồn nôn vì chỗ mồi nhử hôi thối mà anh múc ra ngoài thành tàu, và anh thấy hối vì đã không ăn tí gì trước khi đi khỏi nhà.

Quint vẫn ngồi trên đài dẫn, theo dõi những con sóng đang nô đùa.

Brody bị đau lưng – anh ngồi trên sống đuôi tàu cứng nên đã mỏi, tay tê nhừ vì múc mồi nhử liên tục. Vì thế anh đứng dậy, vươn vai, và áp lưng vào mạn lái, thử múc mồi bằng cách khác.

Đột nhiên cách khoảng năm bộ anh trông thấy cái đầu quái đản của con cá mập. Nó ở gần đến nỗi anh có thể vươn tay ra và chạm gần đến nó – đôi mắt đen của nó nhìn dán vào viên cảnh sát, cái mũi màu xám bạc hình như nhằm thẳng vào anh, còn quai hàm mở hé đang mỉm cười.

– Trời đất ơi! – Brody bàng hoàng kêu lên, nhưng lại nghĩ ngay là chắc hẳn cá mập lảng vảng ở đây đã lâu. – Nó ở đây này!

Quint lao xuống thang và trong khoảnh khắc đã ở mạn đuôi tàu. Khi ông ta nhảy lên sống đuôi thì đầu cá mập đã lẩn dưới nước, và một giây sau hàm nó đã ngoạm vào thành tàu kêu lục cục. Nó ngoảnh đầu hết bên này sang bên kia. Brody đã kịp bám lấy vấu mỏ vịt, anh không thể nào rời cái nhìn khỏi cặp mắt của cá mập được. Chiếc tàu rùng mình và giật đi giật lại mỗi lần cá mập cử động cái đầu.

Quint trượt chân, ngã quỵ xuống sống đuôi, cá mập há rộng quai hàm rồi biến mất, con tàu lại đứng lặng yên trên mặt nước.

– Nó đã đợi chúng ta ở đây! – Brody rít lên.

– Tôi biết mà, – Quint đáp.

– Như là nó…

– Không quan trọng, – Quint ngắt lời anh. – Bây giờ nó đang ở trong tay chúng ta.

– Nó ở trong tay chúng ta? Ông có thấy nó đã làm gì với chiếc canô không?

– Nó rung nó lắc ra trò, nhưng đã sao đâu?

Dây thừng buộc con cừu căng ra, rung rung rồi lại chùng đi.

Quint nhướn thẳng người và nâng lao lên.

– Nó sẽ cắn con cừu. Chỉ phút nữa là nó quay lại thôi.

– Sao nó không đớp con cừu ngay?

– Nó có cái thói xấu mà. – Quint nhe răng cười. – Nào ra đi đồ đểu. Ra đi mà nhận cái mày xứng đáng được nhận.

Một sự kích động sôi sục xâm chiếm Quint: đôi mắt đen rực cháy, miệng cong đi, gân mạch trên cổ phập phồng đập, các khớp ngón tay trắng ra.

Chiếc canô rùng mình và lại nghe thấy tiếng quật khan.

– Nó làm gì thế? – Brody thốt lên.

– Ra khỏi đấy đi, con nỡm! – Quint quát lên, người cong qua thành tàu. – Sao, sợ hả? Mày không riềng được tao đâu, tao sẽ khử mày trước.

– Sao lại “riềng”? – Brody hỏi. – Có chuyện gì?

– Nó muốn cắt thủng một chỗ ở con tàu thổ tả này, thế đấy! Anh nhìn đáy mà xem. Ra đi, con quái đểu cáng! – Quint giơ cao ngọn lao. Brody quỳ xuống và nâng nắp đậy phía trên buồng máy ra. Trong hầm tàu có nước, nhưng bao giờ ở đây chả có nước. Brody không thấy có vết thủng.

– Hình như đều ổn cả, – anh nói. – Lạy Chúa.

Cái vây lưng và đuôi đã xuất hiện cách đuôi tàu mười yát về phía bên phải và bắt đầu tiến lại gần con tàu.

– A, mày bơi, – Quint đổi giọng êm ái. – Mày bơi. – Ông ta đứng giang rộng hai chân, tay trái tì vào đùi, tay phải cầm lao giơ cao trên đầu. Khi cá mập chỉ cách tàu chừng vài bộ và đang tiến thẳng lại, thì Quint phóng lao.

Mũi thép xuyên vào cá mập phía trước vây lưng. Cá mập húc vào canô, phía lái rung lên, và Quint ngã ngửa ra, đầu đập vào chân ghế, một dòng máu nhỏ chảy trên cổ. Ông ta lại chồm dậy.

– Tao đã vớ được mày! Đã vớ được mày, quân đểu ạ! – Quint kêu to.

Sợi dây thừng buộc vào mũi lao chạy tuồn tuột ra ngoài tàu theo con cá đang chìm xuống, và khi sợi dây được mở ra hết vòng thì chiếc thùng lăn khỏi sống đuôi lao xuống nước và mất hút.

– Nó kéo cả thùng theo! – Brody thốt lên.

– Không lâu đâu, – Quint đáp. – Cá mập sẽ quay lại, ta sẽ cắm thêm một lao nữa vào nó, rồi lao nữa lao nữa cho đến khi nào nó thở hắt ra mới thôi. Lúc ấy thì nó là của chúng ta! – Quint cong người qua sống đuôi, chăm chú nhìn xuống nước.

Sự tự tin của Quint lây sang Brody, nên lúc này anh cũng đồng thời vừa sung sướng, vừa hồi hộp, thậm chí vẫn tĩnh tâm. Sự giải phóng đã đến với anh, sự giải phóng khỏi nguy cơ đe dọa của cái chết.

– Hoan hô! – Brody reo lên. Bỗng anh trông thấy máu chảy trên cổ Quint. – Ông đã bị chảy máu đầu, – Brody nói.

– Anh hãy lôi một thùng nữa lại đây, – Quint chỉ đạo. – Mang nó lại đây. Đừng có làm rối cuộn dây. Tôi muốn nó giở ra được trơn tru.

Brody chạy lên phía mũi tàu, cởi một thùng, quàng cuộn dây lên tay và mang hết lại cho Quint.

– Kìa, nó đang đi! – Quint vừa nói vừa chỉ sang trái. Cái thùng đã nổi lên trên mặt nước và bập bềnh theo làn nước. Quint kéo dây thừng buộc vào cán, và lôi cán lao lên bờ. Ông ta lại tra một mũi lao mới và lại giơ lao lên trên đầu.

– Nó ngoi lên!

Con cá mập đã hiện ra trên mặt nước cách tàu vài yát. Nó giống như tên lửa khởi động. Từ dưới nước nhô lên cái mũi, hàm và vây ngực. Sau đó đến cái bụng trắng đùng đục, vây bụng và cái đuôi to.

– Tao nhìn thấy mày rồi, đồ súc sinh! – Quint lại gào lên và rướn người về phía trước, ông ta phóng chiếc lao thứ hai. Mũi lao cắm vào bụng cá mập, đúng vào khoảng khắc cái thân khổng lồ của nó vươn về phía trước. Với tiếng va đánh rầm một cái, con cá đập bụng xuống nước, làm tóe lên một màn nước đặc.

– Xong! – Quint thốt lên, khi cuộn dây thứ hai toãi ra và dây thừng chạy xuống nước.

Chiếc canô lạng đi một lần, hai lần, sau đó nghe có tiếng răng rắc.

– Mày vẫn chưa yên hả? – Quint quát to. – Mày sẽ không cướp đi được một con người nào nữa đâu, đồ xỏ lá! – Quint mở máy. Ông ta kéo cần ga về phía trước, và chiếc canô bắt đầu rời xa mấy cái thùng đang bồng bềnh trên nước.

– Nó vừa giở trò? – Brody hỏi.

– Chắc thế. Phần đuôi hơi bị trĩu xuống. Có lẽ nó đã làm thủng canô. Chẳng có gì đáng sợ cả. Ta sẽ tát nước ra.

– Nghĩa là đã chấm dứt, – Brody sung sướng nói.

– Cái gì chấm dứt?

– Con cá coi như đã đứ đừ rồi.

– Chưa hẳn đâu, còn xem đấy.

Theo sau chiếc canô, không tụt lại, là hai chiếc thùng gỗ đỏ, mà con cá mập khổng lồ lôi theo. Hai chiếc thùng rẽ nước, đẩy sóng phía trước mình và để lại đằng sau một vệt nước.

– Nó đuổi theo chúng ta! – Brody kêu lên.

Quint gật đầu đồng ý.

– Sao thế? Hay là nó định xơi chúng ta cho hết cơn đói?

– Không. Nó định đánh nhau với ta đấy.

Lần đầu tiên Brody thấy biểu hiện ưu tư trên mặt Quint. Đấy không phải sự sợ hãi, cũng không phải nỗi lo lắng, mà có lẽ là sự đăm chiêu của một đấu thủ, – dường như có ai đó đã thay đổi quy tắc trò chơi hoặc nâng cược đặt mà không báo trước. Nhận thấy sự thay đổi tâm trạng của Quint, Brody thấy sợ.

– Trước kia đã bao giờ ông thấy con cá mập giở trò này chưa?

– Trò này ấy à? Chưa. Tôi đã nói là đôi khi cá mập xông tới canô. Nhưng chỉ cần đâm một ngọn lao vào nó là cá mập đã bơi đi, cố sức giãy khỏi ngọn lao.

Brody nhìn về phía sau. Chiếc canô chạy với tốc độ trung bình tuân theo vòng quay của bánh lái. Quint lái con tàu chạy hú họa. Những thùng gỗ vẫn bám theo họ.

– Mặc xác nó. Nếu nó muốn đọ sức, thì nó sẽ được đọ sức. – Quint giảm tốc độ, đưa động cơ về trạng thái chạy không tải, chạy từ đài dẫn xuống và nhảy lên sống đuôi. Mặt ông ta lại hào hứng trở lại. – Ê, đồ ăn xác thối! Lại đây mà nhận nữa này.

Hai cái thùng vẫn tiếp tục vạch nước tiến gần lại, đầu tiên còn cách canô ba chục yát, rồi hai mươi lăm, rồi hai mươi, Brody thấy một bóng xám to đang vun vút bên thành bên phải, ngay gần mặt nước.

– Nó đây này! – anh cảnh sát trưởng kêu lên. – Nó đang bơi lại đây.

– Đồ chết tiệt! – Quint thốt ra, vừa rủa mình vì đã tính độ dài dây thừng không đúng. Ông ta vớ lấy lao và chạy về phía trước. Ông ta đứng trên mũi tàu tay lăm lăm ngọn lao.

Lúc đó con cá mập đã ra ngoài tầm phóng. Đuôi nó lộ ra phía trước tàu hai mươi bộ. Hai cái thùng đồng thời đập vào đuôi tàu. Chúng nảy bật lên, rẽ ra hai bên thành tàu và trôi ngang qua.

Con cá mập đi xa đến ba chục yát rồi lại quay trở lại. Đầu nó ló lên mặt nước, rồi lại lặn xuống. Nó bắt đầu quật đuôi sang hai bên, cái đuôi thò lên khỏi mặt nước như lá buồm.

– Nó kia kìa, – Quint kêu to.

Brody trèo nhanh lên thang, lên đài dẫn. Từ trên đó anh trông thấy Quint ngả tay phải về phía sau và hơi kiễng chân trên mũi tàu.

Con cá mập đánh đầu vào tàu kêu rầm một tiếng như tiếng nổ giảm thanh. Quint phóng lao. Ngọn lao cắm vào phía trên mắt phải của con cá và bám chắc ở đó.

– Tuyệt lắm! – Quint reo. – Trúng đầu rồi!

Bây giờ trên mặt nước đã có ba cái thùng bồng bềnh. Sau đó chúng chúi xuống dưới sâu.

– Quỷ tha ma bắt mày đi! – Quint chửi. – Thật là con cá hung dữ điên cuồng, nó lặn trong khi bị ba mũi lao và ba cái thùng kéo lên phía mặt nước.

Bất thình lình con tàu rùng mình, hình như nó bị nảy lên, rồi lại hạ xuống. Những cái thùng nhảy khỏi mặt nước, một bên tàu có hai cái, bên kia một cái. Sau đó chúng lại biến đi xuống phía dưới. Vài giây sau những chiếc thùng đã xuất hiện cách con tàu hai mươi yát.

– Chạy xuống dưới đi, – Quint, miệng nói, tay lắp thêm một ngọn lao nữa. – Anh xem thử con quái ấy có làm hư hại gì nữa không.

Brody thoăn thoắt chạy xuống khoang tàu. Dưới đó khô. Anh kéo tấm thảm sờn và mở cửa khoang ra. Từ phía khoang lái dòng nước tràn sang. Chết chìm mất thôi, Brody nghĩ bụng, và anh lại nhớ tới những cơn ác mộng anh mơ thấy hồi nhỏ. Brody đi lên boong.

– Hình như hỏng bét rồi, – anh bảo Quint. – Dưới khoang tàu đầy nước.

– Để tôi xuống xem nào. Này anh cầm lấy. – Quint đưa lao cho Brody. – Nếu cá mập quay lại trong lúc tôi còn ở dưới kia, thì anh hãy đâm nó cho ra trò nhé. – Ông ta đi xuống phía đuôi và chui xuống khoang.

Brody đứng trên đài phía mũi với ngọn lao trong tay và nhìn những chiếc thùng đang nổi trên nước. Chúng gần như bất động, chỉ hơi lắc lư khi cá mập đi bên dưới. “Tại sao mày chưa chết nhỉ?” – Brody như muốn hỏi cá mập. Anh nghe thấy tiếng động cơ chạy.

– Không có gì đáng sợ cả, – Quint nói, khi đi lên mũi tàu. Ông ta cầm lao từ tay Brody. – Nó làm thủng một lỗ, có như thế thật, nhưng mấy cái bơm đủ sức bơm nước ra. Ta có thể cột nó vào để kéo.

Brody xoa tay vào ống quần.

– Quả thực ông muốn cột nó vào để kéo à?

– Ừ. Khi nào nó ngoẻo rồi ấy.

– Khi nào thì nó ngoẻo?

– Khi nào nó kiệt hết sức.

– Thế còn bây giờ?

– Ta vẫn phải đợi.

Brody nhìn đồng hồ. Tám giờ ba mươi phút.

Họ ở tại chỗ này ba giờ đồng hồ để theo dõi những chiếc thùng quay loạn xạ, mỗi lúc một chậm dần trên mặt nước. Lúc đầu cứ mười – mười lăm phút chúng lại chìm xuống một lần rồi lại nổi lên cách chỗ cũ vài yát. Về sau chúng bị nhấn xuống thưa hơn, và quãng từ mười đến mười một giờ thì chúng luôn luôn nổi.

Mưa đã tạnh, và gió chuyển thành những cơn hây hẩy. Bầu trời nom như một tấm phủ màu xám đặc sệt.

– Ông nghĩ thế nào? – Brody hỏi. – Nó ngoẻo rồi chứ?

– Tôi còn hồ nghi. Nhưng chắc là nó sắp hấp hối rồi, ta sẽ thử thắt dây thừng vào đuôi nó và kéo ra phía trước tàu trước khi nó chìm xuống dưới đáy.

Quint tháo cuộn dây khỏi chiếc thùng để ở mũi tàu. Một đầu dây ông ta buộc vào cột cáp đuôi tàu, còn đầu kia thì thắt thành thòng lọng.

Ở cần nâng tải có bộ tời điện. Quint bật động cơ tời kiểm tra xem nó có chạy không rồi lại tắt đi. Ông ta nổ máy tàu cho chạy thẳng đến chỗ các thùng gỗ. Ông ta lái tàu chậm rãi, cẩn thận, luôn phòng mọi bất trắc trong trường hợp cá mập tấn công. Tuy nhiên các thùng kia vẫn nằm im.

Khi đã tiến sát các thùng rồi, Quint chuyển động cơ sang chạy không tải. Ông ta nhoài người qua thành tàu, lấy câu liêm móc dây thừng và kéo một chiếc thùng lên tàu. Quint thử cởi sợi dây đang buộc chặt vào thùng nhưng nút dây bị ướt và căng chặt. Ông ta bèn rút dao khỏi bao đeo bên thắt lưng và cắt đứt dây. Quint cắm phập dao vào lan can, chuyển dây thừng sang tay trái, còn tay phải thì kéo thùng lên boong.

Ông ta leo lên lan can, quấn dây thừng quanh bánh đai ở trên đỉnh cần năng tải, sau đó vòng dây xuống bánh đai của tời. Quấn mấy vòng dây quanh trống quay, ông ta bật động cơ. Dây thừng căng lên, và chiếc tàu nghiêng mạnh về bên phải dưới sức nặng của con cá.

– Thế nào, tời có chịu nổi không? – Brody hỏi.

– Phải chịu được. Ta không lôi con cá lên mặt nước được, nhưng xin cuộc với anh là sẽ kéo được nó lại gần tàu. – Trống từ từ quay, phát ra tiếng kêu kèn kẹt, ba bốn giây, mới trọn một vòng. Dây thừng rung bần bật vì căng, những giọt nước từ đó rỏ xuống áo Quint.

Bỗng dây cuốn quá nhanh. Nó bị rối trên trống quay thành một búi. Con tàu đột ngột rướn thẳng lên.

– Dây thừng đứt à? – Brody hỏi.

– Ấy không con quỷ sứ kia kìa! – Quint kêu to, và Brody đọc thấy nỗi sợ hãi trong mắt ông ta. – Đồ súc sinh ấy ngoi lên rồi!

Quint lao về phía bánh lái và toan cho tàu mở hết tốc lực về phía trước. Nhưng đã quá muộn. Con cá mập với tiếng rít khủng khiếp nhảy khỏi mặt nước ngay bên cạnh chiếc canô. Nó giương lên toàn bộ chiều dài khổng lồ của mình. Brody bị cơn khiếp hãi bao trùm, và kinh ngạc trước kích thước to lớn của nó. Con cá mập che lấp cả bầu trời phía trên đầu anh. Vây ngực của nó cứng và thẳng, đập như cánh chim, và khi cá mập rơi về phía trước thì dường như bộ vây ấy đang vươn tới Brody.

Con cá mập bổ nhào xuống đuôi tàu, một tiếng động váng tai vang lên, sóng bể tràn lên tàu. Nước ào qua sống đuôi tàu. Mấy giây sau Quint và Brody bị ngập đến thắt lưng trong nước.

Con cá mập nằm phía đuôi tàu, hàm nó cách ngực Brody đâu quãng ba bộ. Thân nó rung lên, và Brody cảm thấy như anh trông thấy hình phản chiếu của mình trong con mắt đen, cỡ bằng quả bóng chày của nó.

– Đồ trời đánh thánh vật, đồ mất dạy! – Quint gào lên. – Mày đã làm chìm tàu của tao! – Một chiếc thùng trôi vào phòng thủy thủ, dây thừng buộc quanh nó uốn lượn ngoằn ngoèo như con rắn. Quint nắm lấy đầu mũi lao đang bị buộc vào đầu dây thừng này, và đâm vào cái bụng trắng mềm của con cá mập. Máu phọt ra từ vết thương, vấy cả lên tay Quint.

Con tàu đang chìm. Phần đuôi đã hoàn toàn ở dưới nước, còn phần mũi thì chổng cao lên.

Con cá mập trượt từ đuôi tàu xuống nước rồi biến mất trong sóng bể. Dây thừng buộc vào đầu mũi lao mà Quint đã đâm con cá, cũng trượt theo con cá.

Bất thình lình Quint mất thăng bằng và ngã ngửa ra ngoài thành tàu.

– Dao đâu? – Ông ta vừa kêu vừa hơi nhấc chân trái lên khỏi nước. Brody thấy bàn chân Quint bị vướng vào dây thừng.

Brody nhìn lên lan can mạn bên phải. Con dao vẫn thò lên ở chỗ Quint đã cắm. Brody chạy bổ đến mạn bên phải, giật dao ra và quay trở lại. Anh vất vả di chuyển trong nước. Bị bao trùm bởi cơn kinh sợ bất lực, anh thấy Quint với đôi mắt mở to khẩn khoản đang chìa tay về phía anh, trong khi người ông ta vẫn đang từ từ chìm vào làn nước sẫm màu.

Nghe có tiếng óc ách – chiếc canô đang chìm dần xuống sâu. Nước đã lên đến vai Brody, anh tuyệt vọng vớ lấy cần nâng. Bỗng có cái phao cấp cứu nhô lên, thế là Brody túm lấy phao.

Đột nhiên cách hai chục yát anh trông thấy cái đuôi và vây lưng. Con cá mập quẫy đuôi, còn vây lưng thì đang tiến lại gần Brody.

– Cút đi, đồ trời đánh thánh vật! – anh cảnh sát trưởng kêu lên thất thanh.

Con cá mập vẫn tiếp tục bơi, gắng gượng cố sức và dần dần khoảng cách giữa nó và Brody cứ thu lại dần. Những chiếc thùng và các cuộn dây rối tung kéo theo sau con cá. Rồi cần nâng ngập nước, thế là Brody bỏ tay ra. Anh cố trèo lên mũi tàu bây giờ gần như ở vị trí thẳng đứng, nhưng trước khi anh kịp leo lên đến đó, thì mũi tàu càng hếch cao hơn nữa, rất mau chóng và lặng lẽ chìm xuống nước.

Brody bám chặt phao bơi, anh giữ phao phía trước người và khua chân nhẹ nhàng bơi.

Con cá mập tiến lại gần hơn. Nó chỉ còn cách Brody vài bộ, và anh trông thấy cái mũi hình nón của nó. Anh tuyệt vọng rú lên và nhắm mắt lại đợi một cái chết kinh khủng.

Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Anh mở mắt. Con cá mập gần như chạm vào người Brody, nó chỉ cách anh một hai bộ thì bỗng nhiên dừng lại. Sau đó Brody thấy thân hình khổng lồ màu thép bắt đầu hạ xuống cõi sâu thẳm u tối. Dường như nó biến mất như bóng ma trong đêm tối. Brody cúi mặt xuống nước và mở mắt nhìn. Qua tấm màn mằn mặt làm cay mắt, anh trông thấy con cá mập từ từ chìm vào biển cả không cùng, thân quay một cách uyển chuyển, kéo theo thi thể của Quint – hai tay ông ta giang ra hai bên, đầu ngửa ra sau, miệng há ra trong sự phản kháng câm lặng.

Con cá mập đã mất hút. Nó đã dừng lại đâu đó trong màn tăm tối, bị giữ bởi những chiếc thùng nổi, còn thi thể của Quint thì lơ lửng trong nước, chầm chậm lắc lư trong cảnh tranh tối tranh sáng.

Brody cứ nhìn mãi Quint cho đến khi cảm thấy đau trong phổi vì thiếu không khí. Anh ngẩng đầu lên, lau mắt và nhận ra cái đốm đen phía xa xa của tháp nước. Brody bắt đầu đập chân trong nước – anh bơi vào bờ.

Bình luận
× sticky