Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hạt Ngọc Ẩn Mình

Chương 2

Tác giả: Mary Balogh

CÔ FLEMING vừa sở hữu vừa điều hành trung tâm việc làm gần chỗ Fleur sống, luôn tỏ vẻ cao ngạo và kẻ cả với cô. Cô ta luôn kéo dài giọng mũi ra chiều khó chịu. Cô có gì để chứng minh mình có thể làm tốt công việc bầu bạn, bán hàng, rửa bát hay bất cứ việc gì khác không cô Hamilton? Cô ta luôn đòi hỏi thế. Fleur không có người xác nhận năng lực, vì vậy mà cô Fleming chẳng thể đánh liều hủy hoại danh tiếng của mình mà cho cô đi phỏng vấn với người chủ.

Có một lần Fleur thắc mắc. “Nhưng làm sao tôi kiếm được lời xác nhận cho tới khi có chút kinh nghiệm chứ? Và làm sao tôi có được kinh nghiệm nếu không ai cho tôi cơ hội làm thử?”

“Cô có quen bác sĩ nào không? Hay luật sư? Mục sư?” Cô Fleming hỏi.

Fleur nghĩ về Daniel và cảm thấy đau nhói. Daniel sẽ xác nhận cho cô. Anh sẵn lòng để cô cùng với em gái mình mở trường tư thục và cũng sẵn lòng cưới cô. Nhưng anh đang ở hạt Wilshire xa xôi. Hơn nữa, anh sẽ chẳng còn muốn cưới cô, hay đứng về phía cô hay xác nhận cho cô nữa sau những gì đã xảy ra.

“Không,” cô đã trả lời thế.

Năm ngày sau khi trở thành điếm, chính nỗi tuyệt vọng đã dẫn dắt Fleur quay trở lại trung tâm giới thiệu việc làm đó. Cô chẳng có chút hy vọng nào lúc mở cánh cửa và bước vào trong. Nhưng cô biết đêm nay mình sẽ quay trở lại nhà hát Drury Lane hay chỗ nào đấy mà các quý ông thường tụ tập và tìm kiếm cuộc mây mưa đêm. Cô hết nhẵn tiền rồi.

Máu không còn chảy và vết thương đã lành. Nhưng sự ghê tởm và kinh hoàng với những gì đã diễn ra với cơ thể mình càng lúc càng tăng nhanh khiến cô suýt nôn. Cô không biết liệu mình có quen với cuộc sống làm điếm nếu cô không thể nghĩ đó chỉ đơn thuần là công việc. Cô tự nhủ, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu sau lần đầu tiên đó đêm nào cô cũng ra ngoài, không cho nỗi sợ cơ hội ám ảnh mình.

“Cô có công việc nào thích hợp cho tôi không, ma’am[1]?” Cô hỏi Fleming bằng giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn thẳng và trầm tĩnh – suốt tuổi thơ và thời con gái đầy biến cố, cô đã rèn cho mình không bao giờ thể hiện nỗi đau hay cảm xúc chán chường ra ngoài.

[1] Cách xưng hô lịch sự với phụ nữ.

Cô Fleming sốt ruột ngước lên nhìn cô và dường như định trả lời như thường lệ. Nhưng đôi mắt cô ta chợt sắc hơn và mày cau lại. Rồi cô ta chỉnh lại cái kính trên mũi và cười khinh khỉnh. “Được rồi cô Hamilton, có một quý ông ở phòng bên cạnh đang phỏng vấn tìm một gia sư cho con gái ông chủ. Có lẽ anh ta sẵn lòng hỏi cô vài câu, kể cả khi cô còn quá trẻ, không có giấy giới thiệu và chẳng quen biết ai có vai vế. Chờ đằng kia nếu cô muốn.”

Fleur nhận ra mình đang siết hai tay chặt đến đau nhói, móng tay in hằn vào lòng bàn tay. Cô nghẹt thở như thể vừa chạy cả dặm đường. Một gia sư. Ôi, không. Cô không được bắt đầu hy vọng. Có khi người đàn ông này còn chẳng thèm nhìn mặt cô.

“Vui lòng đi qua đây, cô Hamilton,” cô Fleming lanh lợi cất tiếng từ ngưỡng cửa căn phòng bên cạnh. “Ngài Houghton sẽ gặp cô.”

Fleur nhận thức rõ chiếc váy lụa nhàu nhĩ, tấm áo choàng xấu xí và thiếu mũ của mình. Bộ trang phục này cô đã mặc lúc chạy trốn tháng trước. Cô nhận thức rõ kiểu tóc đơn giản của mình, quầng thâm dưới mắt, bờ môi khô nứt nẻ. Cô nuốt xuống và bước qua cánh cửa phòng. Cô Fleming ở bên ngoài khẽ khàng đóng cánh cửa sau lưng cô lại.

“Cô là Fleur Hamilton?” Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn lớn chậm rãi nhìn từ đầu xuống chân cô.

Fleur đứng yên và nhìn đáp lại. Anh ta trẻ, mảnh dẻ và hói đầu. Nếu vẻ ngoài của cô không được chấp nhận thì cứ để anh ta nói thẳng ra trước khi hy vọng trong cô kịp lóe lên ngoài ý muốn.

“Vâng, thưa ngài.”

Anh ta ra hiệu về chiếc ghế, và cô ngồi xuống, lưng thẳng băng, cằm hất lên.

“Tôi đang phỏng vấn tìm gia sư. Ông chủ của tôi là ngài Kent ở Dorsetshire. Cô chủ nhỏ năm tuổi. Cô tự thấy mình có phù hợp với công việc này không?”

“Có. Tôi được học tại nhà cho đến năm mười một tuổi rồi sau đó học tại trường Broadridge ở Oxfordshire. Tôi đạt điểm cao tất cả các môn học. Tôi nói thành thạo tiếng Pháp và tiếng Ý, tôi biết chơi đàn dương cầm và có năng khiếu vẽ. Tôi đặc biệt thích văn chương, lịch sử và những tác phẩm kinh điển. Tôi thêu vá khá tinh xảo.”

Cô trả lời câu hỏi của anh ta rõ ràng và thành thật hết mức có thể, máu chảy rần rần qua thái dương, tay siết chặt vào nhau trên lòng, giấu mấy ngón tay đi.

Lạy Chúa, cô thầm lặng khẩn cầu. Con xin Ngài, Chúa ơi.

“Nếu tôi liên lạc với trường mà cô đã học, hiệu trưởng sẽ xác nhận những gì cô vừa nói với tôi chứ?”

“Vâng, thưa ngài. Tôi đảm bảo.” Nhưng làm ơn đừng. Họ sẽ không nhận ra cái tên này. Họ sẽ không xác nhận là tôi từng học ở đó.

“Cô có thể nói một chút về hoàn cảnh gia đình không, cô Hamilton?”

Cô nhìn anh ta chằm chằm và nuốt xuống. “Cha tôi là một quý ông. Ông mất trong nợ nần. Tôi buộc phải đến London tìm việc làm.”

Hãy thứ lỗi cho con, cha yêu dấu, cô câm lặng van xin người cha đã khuất.

“Sao cơ?” cô hỏi.

“Bao lâu rồi?” anh ta lặp lại. “Cô đến London bao lâu rồi?”

“Hơn một tháng.”

“Đến giờ cô đã làm những công việc gì?”

Cô im lặng trong một lúc, nhìn anh ta không chớp mắt. “Tôi đủ tiền sống cho đến ngày hôm nay.”

Cô ngồi yên trong lúc mắt người đàn ông lướt khắp chiếc váy lụa rộng thùng thình bên dưới áo choàng. Anh ta biết. Chắc chắn anh ta biết. Làm sao cô có thể vượt qua tất cả những đau đớn, chán nản suốt cả tuần qua mà không để lại vết tích gì chứ? Chắc chắn anh ta biết cô nói dối. Chắc anh ta biết cô là điếm.

“Giấy giới thiệu thì sao? Cô có tờ nào không?”

Cô đã biết hy vọng là tàn nhẫn mà. Đáng lẽ cô thật sự không nên hy vọng. “Tôi không có giấy giới thiệu nào, thưa ngài. Tôi chưa từng đi làm thuê. Tôi lớn lên với tư cách con gái một quý ông.” Và cô trầm tĩnh chờ đợi lời từ chối.

Nhưng hy vọng vẫn tàn nhẫn lóe lên. Lạy Chúa. Con xin Ngài, Chúa ơi. Xin Ngài.

Và cô ước gì mình đã không đến đây. Cô ước gì không có tia hy vọng hão huyền này.

“Sao cơ?” Cô hỏi lại.

“Công việc này là của cô nếu cô muốn.” Anh ta lặp lại.

Cô nhìn anh ta chằm chằm. “Ngài Kent không muốn phỏng vấn tôi trước sao?”

“Ông ấy tin vào đánh giá của tôi.”

“Còn phu nhân Kent thì sao? Bà không muốn phỏng vấn tôi à?”

“Bà Kent ở Dorsetshire với cô chủ nhỏ. Cô có muốn nhận công việc này không, cô Hamilton?”

“Có,” một móng tay ấn vào lòng bàn tay. “Vâng. Rất vui lòng.”

“Tôi cần họ tên và địa chỉ của cô,” anh ta kéo một tờ giấy về phía mình, rồi cầm cây bút lông ngỗng nhúng vào bình mực, cung cách nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. “Trong vòng vài ngày tôi sẽ gửi cho cô vé xe ngựa đến Dorsetshire và sẽ sắp xếp người đón cô tại thị trấn Wollaston để đưa về lâu đài Willoughby, dinh thự của ngài Kent. Trong thời gian đó tôi sẽ ứng trước cho cô ít tiền để mua trang phục thích hợp với một gia sư.” Anh ta ngước mắt và lại lướt khắp người cô.

Fleur ngồi lặng nghe điều không tưởng, điều không thể tin được. Cô sẽ làm gia sư. Cô sẽ sống ở thôn quê và có trách nhiệm dạy học cho một đứa trẻ năm tuổi. Cô sẽ có đủ tiền để mua váy áo tươm tất, mũ bonnet và giày. Cô sẽ sống với một gia đình đáng trọng trong một ngôi nhà đàng hoàng.

Cô tự hỏi ngài Houghton sẽ nói gì, sẽ đánh giá cô ra sao nếu biết sự thật về cô? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu lỡ anh ta khám phá ra? Hay nếu ngài Kent và phu nhân phát hiện? Họ sẽ nghĩ gì nếu biết một gái điếm đang dạy dỗ con gái mình?

“Không,” cô nhổm dậy lúc ngài Houghton đứng bên cạnh bàn. “Tôi không có câu hỏi nào thưa ngài.”

“Vậy thì nội trong mấy ngày tới tôi sẽ đưa cho cô vé xe ngựa, cô Hamilton,” anh ta vừa nói vừa đột ngột nghiêng đầu chào. “Chúc cô một ngày tốt lành, ma’am.”

Fleur rời khỏi phòng và trung tâm môi giới trước ánh mắt sửng sốt cùng cái gật đầu hòa nhã của cô Fleming lúc cô đi ngang qua.

***

Tại căn phòng bên trong, Peter Houghton mím môi nhìn chằm chằm ra cánh cửa đóng mà con chim mái của ông chủ vừa đi qua.

Anh không tìm ra nổi điểm nào cuốn hút. Cô gái mảnh khảnh, nhợt nhạt với những đường nét tầm thường, mái tóc đỏ xác xơ. Nếu không sụt cân có lẽ cô ta cũng khá xinh xắn. Nhưng dựa trên tất cả những điều anh được biết suốt thời gian qua thì cô ta chỉ là một ả điếm mà ông chủ nhặt được bên ngoài nhà hát Drury Lane và quan hệ vài đêm trước.

Theo anh biết thì trước giờ ông chủ không hề có nhà riêng cho tình nhân, ngay cả ở London. Và giờ cô gái này không được sắp xếp ngụ trong một căn nhà riêng kín đáo ở thành phố để công tước có thể đến thăm và hưởng thụ khi có nhu cầu. Cô ta sẽ được gửi đến Willoughby, ở dưới cùng một mái nhà với vợ và con gái Công tước. Cô ta sẽ là gia sư của cô chủ nhỏ.

Công tước là một người lạ lùng. Peter Houghton tôn trọng đức ngài và quý trọng công việc, nhưng vẫn có điều gì đó rất lạ lùng về người đàn ông này. Nữ Công tước xinh đẹp hơn con chim mái này gấp mười lần.

Vợ và tình nhân cùng dưới một mái nhà. Cuộc đời có thể xoay chuyển thật thú vị. Có lẽ công tước sẽ sớm quyết định quay về thôn quê với thú giải trí đã có sẵn trong nhà.

Peter Houghton khẽ cười và lắc đầu. Dù sao thì cũng có một điều chắc chắn. Anh sẽ vui mừng khi được thoát khỏi căn phòng này và cô ả Fleming điệu đà, lúc nào cười ve vãn sau bốn ngày chờ đợi cô Fleur mảnh khảnh, tóc đỏ xuất hiện.

***

Sáu ngày sau, Fleur lên đường rời London sau khi có thêm một cuộc gặp gỡ chóng vánh với ngài Houghton. Cô mang theo một túi hành lý nhỏ xếp vừa gọn chiếc váy lụa màu xanh, áo choàng xám cùng vài bộ váy mới giản dị nhưng bền chắc và ít phụ kiện.

Đó là một chuyến đi dài và vất vả, chen chúc giữa đám hành khách to lớn, cáu kỉnh và hôi hám, nhưng cô sẽ không phàn nàn đâu, dù chỉ trong tư tưởng. Cô thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Nếu không trải qua chuyến đi này, giờ có lẽ cô vẫn đang ở trong căn phòng rách nát ngày này qua ngày khác và đêm đêm lại đi làm điếm. Rồi sau đó cô sẽ có nhiều khách hàng khác nhau, có lẽ sẽ hiểu được phần nào lời vị khách đầu tiên đã nói với mình về những vị khách thô bạo hơn, và trả ít tiền hơn.

Không, cô sẽ không ca thán. Ước gì ngài Kent và phu nhân đừng phát hiện ra sự thật đó. Nhưng làm sao mà họ biết được chứ? Chỉ có một người đàn ông duy nhất biết sự thật, và cô sẽ không bao giờ gặp lại người đó, dù anh ta sẽ sống mãi trong những cơn ác mộng của cô cho đến tận cuối đời.

Tất nhiên ngài Kent và phu nhân còn có thể khám phá một sự thật khác nữa. Fleur kiên quyết nhắc mình nhớ rằng cô đã bỏ London cùng những cơn ác mộng ở sau lưng, và không hiểu sao lại thấy mình đang bồn chồn.

Khuôn mặt chết chóc của Hobson hiện lên trong tâm trí cô mỗi ngày một thường xuyên hơn khi cô quay trở lại vùng thôn quê thoáng đãng, với cặp mắt trừng trừng, quai hàm há hốc, khuôn mặt tái mét và sững sờ. Thật kỳ lạ bởi bảy tuần qua khuôn mặt đó đã không còn liên tục ám ảnh cô. Tất nhiên nỗi sợ phải tiếp tục sống trong khu nhà ổ chuột London còn lớn hơn nhiều.

Giờ nó ám ảnh cô ngay cả khi thức giấc.

Cô đã giết hắn. Không những là gái điếm, cô còn là kẻ giết người. Liệu những hành khách trên chuyến xe này sẽ phản ứng thế nào nếu họ biết cô là ai? Ý nghĩ này khiến cô thấy nực cười. Thật nực cười.

“Có chuyện gì vui thế cô em?” Người phụ nữ đẫy đà mang một cái giỏ cũng to như mình ngồi đối diện hỏi.

Fleur thoát khỏi trạng thái mơ màng ngay. “Tôi chỉ đang nghĩ đến việc chúng ta bị xốc đến mức nào suốt quãng đường vừa qua,” cô trả lời và mỉm cười.

Câu trả lời này thật đúng lúc. Không khí trên xe nhộn nhịp hẳn lên vì mọi hành khách bắt đầu được đà tỏ vẻ bất bình với địa phận chịu trách nhiệm sửa chữa đoạn quốc lộ vừa đi qua.

Không, cô không phải là kẻ giết người. Cô không bắt buộc phải gán ghép tội đó cho mình. Cô đẩy và hắn ngã đập đầu vào cạnh lò sưởi rồi chết. Đó chỉ là một tai nạn. Cô chỉ tự vệ mà thôi. Matthew ra hiệu cho hắn ôm cô, nên cô phải cố vùng vẫy để thoát ra.

Sau khi xem xét thi thể của hắn, Matthew đã gọi cô là ‘kẻ giết người’. Chính từ đó cùng cú sốc khi nhìn khuôn mặt đã chết trắng bệch làm cô mù quáng và bỏ dở kế hoạch đang thực hiện.

Cô cố không nghĩ về nó. Có lẽ chẳng có ai đuổi bắt cả. Có lẽ cuối cùng Matthew đã đứng ra giải thích đó chỉ là tai nạn. Và thậm chí nếu họ có đuổi theo, có lẽ giờ cũng đã kết thúc rồi. Hoặc có khi cũng chẳng thể tìm ra cô. Tất cả những điều đó đã xảy ra từ bảy tuần trước. Giờ cô cảm thấy an toàn hơn ở London.

Cô lại cười nửa miệng. An toàn hơn!

Cô cố mường tượng trong đầu hình ảnh tiểu thư Kent bé nhỏ và cha mẹ cô bé, với khung cảnh trang viên ấm cúng, một gia đình yêu thương gắn bó với nhau – như gia đình cô ngày xưa. Rồi cố hình dung mình đang hòa nhập vào đó và cũng được đối xử như một thành viên trong nhà.

Cô sắp dựng lên với họ một câu chuyện dối trá. Cô đã không thành thật trả lời câu hỏi của ngài Houghton. Khi anh ta hỏi cô đã làm việc gì kể từ khi đến London, cô đã nói dối rằng mình có đủ tiền. Cô không nói với anh ta công việc duy nhất mình tìm được.

Nhưng cô sẽ để quá khứ lại sau lưng. Không một ai được biết cả. Người duy nhất cô buộc phải thú thật là chồng tương lai, nhưng cô không nghĩ mình sẽ muốn lập gia đình. Không phải bây giờ. Cô thoáng nghĩ về Daniel, nhưng lại gạt ngay hình ảnh nụ cười dễ mến, mái tóc vàng cùng chiếc áo mục sư ra khỏi đầu. Nếu mọi việc xảy ra khác thì có lẽ cô đã cưới Daniel và sống hạnh phúc suốt phần đời còn lại. Cô đã rất yêu mến anh.

Nhưng mọi sự đã rồi. Giờ chẳng thể nào quay lại với anh kể cả khi cô có tình cờ nghe được rằng Matthew không gán tội giết người cho cô nữa. Chẳng thể nào quay ngược dòng thời gian. Giờ cô chỉ là một người đàn bà sa ngã. Fleur nhắm mắt với chút hối tiếc, rồi mở ra nhìn những chiếc ghế xóc nảy lên tới tận cửa sổ, để cảm nhận rõ ràng hơn thực tại.

Cô sắp sửa bắt đầu một cuộc đời mới, và cô nên vui mừng mới phải, vì mình đã đến trung tâm môi giới của cô Fleming đúng lúc ngài Houghton phỏng vấn tìm gia sư. Cô cứ ước, ước mãi, giá như anh ta xuất hiện năm ngày trước, nhưng việc đó chẳng thể xảy ra, chẳng thể nào khác được. Cô sẽ biết ơn món quà cuộc sống mới mẻ này và một khởi đầu tươi mới. Cô sẽ thể hiện lòng biết ơn bằng cách trở thành người gia sư tuyệt vời nhất mà gia đình họ có thể có.

***

Matthew Bradshaw, Lord Brocklehurst thuê một dãy phòng đơn trên đường St. Jame chứ không ở cùng mẹ và em gái trong suốt quãng thời gian rộn ràng của Mùa Lễ Hội ở London. Dù vậy, hắn vẫn đến thăm họ với những tin tức mới nhất, nhưng mẹ hắn lại lạnh nhạt nói bà ta chẳng hề ngạc nhiên. Bà ta luôn biết rằng Isabella chỉ toàn đem lại rắc rối.

Hắn không ngờ mình sẽ ở lâu đến vậy. Isabella đã hết sức hoảng hốt và mất tăm mất tích khỏi vùng Wiltshire. Lúc hắn truy đuổi đến nhà mục sư thì mới phát hiện cô ta cũng không chạy đến Reverend Booth. Chắc chắn cô ta đến London. Đó là chỗ duy nhất cô ta có thể đến. Cô ta có thể chạy đến cầu xin lòng tốt của mẹ hắn hay mấy người quen ít ỏi. Cô ta chẳng đi đâu ra khỏi nhà ngoại trừ năm năm mẹ hắn khăng khăng bắt gửi đi học để thoát khỏi cô ta.

Nhưng hắn chẳng thấy tăm hơi cô ta dù đã tìm hơn cả tháng nay và dò hỏi rất nhiều nơi. Và dĩ nhiên cô ta không chạy đến tìm mẹ hắn. Hắn thật ngốc vì đã nghĩ thế.

Cuối cùng hắn đã đến mức tuyệt vọng. Hai ngày sau khi Fleur rời London, gã đàn ông đậm người mặt đỏ au với chiếc cà vạt không một vết bẩn, dáng điệu xun xoe, mũ cầm tay, xuất hiện tại phòng khách của hắn – một thám tử Bow Street. Hai người họ đã gặp nhau vài lần.

“Theo tôi thì đó là những gì sẽ xảy ra, thưa ngài,” Henry Snedburg quả quyết với hắn. Gã ta không chịu ngồi với lý do là thời gian của mình rất quý báu. “Cô ta sẽ trốn trong khu hạ lưu và tìm việc làm.”

“Vậy thì không thể tìm ra rồi, như mò kim đáy bể thôi.” Lord Brocklehurst thất vọng.

“Không, không.” Tay thám tử đưa tay lên gãi cái gáy đỏ bừng. “Tôi không nói thế, thưa ngài. Có nhiều trung tâm môi giới. Một quý cô sẽ nghĩ đến việc thử đến các trung tâm. Tất cả những gì tôi cần là một danh sách, chắc tôi lại để đâu rồi. Ngài nói là truy tìm một kẻ giết người đúng không nhỉ?”

“Và mưu đồ trộm cắp. Cô ta định bỏ trốn với nữ trang của gia đình.”

“À, vậy thì khó mà thương xót cho ả, thưa ngài. Tôi sẽ bắt đầu tập trung tìm kiếm ngay không chậm trễ. Cô ả là một quý cô trẻ liều lĩnh. Chúng ta sẽ tìm ra ngay thôi, ngài cứ an tâm. Tôi muốn biết cô ta có thể sử dụng những tên gì?”

Lord Brocklehurst cau mày. “Anh nghĩ cô ta sẽ dùng tên giả à?”

“Nếu có tí khôn ngoan thì cô ta sẽ làm thế thưa ngài. Nhưng theo tôi thấy thì ít khi nào người ta giả cả tên lẫn họ. Ngài hãy cho tôi đầy đủ họ tên cô ta, mẹ, những người làm trong nhà, bạn bè và người quen của cô ta.”

Lord Brocklehurst cau mày suy nghĩ. “Tên đầy đủ của cô ta là Isabella Fleur Bradshaw. Tên mẹ cô ta là Laura Maxwell, tên người hầu riêng là Annie Rowe, bạn thân nhất là Miriam Booth.”

“Tên quản gia của ngài là gì?”

“Phyllis Matheson.”

“Tên bà cô ta là gì?”

Lord Brocklehurst suy nghĩ. “Ông cố ngoại có họ Hamilton. Hình như bà ngoại cô ta tên Lenora. Tôi không biết phía bà cố.”

“Quản lý của ngài?”

“Chapman.”

“Tôi sẽ cố tìm xem sao, thưa ngài. Tôi sẽ tìm được gì đó. Tôi dám chắc như vậy. Giờ tôi cần biết diện mạo cô ta ra sao.”

“Cao hơn trung bình một chút. Mảnh khảnh. Mắt nâu. Tóc hung đỏ.”

“Có rực rỡ không thưa ngài?” Tay thám tử quan sát kỹ khách hàng.

“Có.” Lord Brocklehurst mơ màng nhìn đăm đăm vào khoảng không phía bên kia phòng. “Mái tóc cô ta rực rỡ. Như nắng và hoàng hôn pha quyện với nhau.”

Snedburg húng hắng ho. “Chính xác, thưa ngài. Vậy cô ta có đẹp không?”

“À, có.” Lord Brocklehurst quay lại nhìn tay thám tử. “Thực sự xinh đẹp. Tôi muốn tìm ra cô ta.”

“Để lấy lại sự công bằng, tôi hiểu, thưa ngài. Vì mặc dù là chị họ, cô ta vẫn phải bị xét xử vì đã giết người hầu riêng của ngài.”

“Đúng, vì lý do đó.” Hai tay Lord Brocklehurst co duỗi bên hông.

Ngài Snedburg cúi chào và lẳng lặng ra khỏi phòng.

***

“Cô Hamilton phải không?”

Fleur xoay người ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ mặc chế phục[2] màu xanh sang trọng đang hỏi lúc cô vừa xuống xe ngựa Wollaston.

[2] Quần áo dành cho người hầu của các nhà quyền quý.

“Vâng.” Cô trả lời.

“Tôi là Ned Driscoll, thưa ma’am, đến đón cô về lâu đài. Hành lý của cô đâu, thưa cô?”

“Chỉ có cái này thôi,” Fleur chỉ vào túi xách.

Người thanh niên trẻ quả thật ăn mặc rất sang trọng. Anh ta nhấc bổng túi xách của cô lên vai nhẹ như không và băng qua khoảng sân đầy sỏi của quán trọ mà chiếc xe đã dừng lại để tiến về cỗ xe có sơn huy hiệu gần đó.

Một trang viên ấm cúng ư? Một gia đình nhỏ sao?

“Anh là người hầu của ngài Kent phải không?” Cô hỏi và đi theo anh ta. “Đây là xe của ngài ấy à?”

Anh ta quay lại cười toe toét đầy thích thú. “Ngài Kent ư? Tốt nhất là đừng để ngài ấy nghe cô gọi như thế, thưa cô. Ngài ấy thích cô và tôi gọi là ‘đức ngài’ hơn.”

“Đức ngài sao?” Fleur cảm thấy như chân muốn sụm xuống.

“Đức ngài, công tước Ridgeway, cô không biết sao?” Anh ta nhìn cô tò mò rồi buộc túi hành lý chắc chắn phía đuôi xe.

“Công tước Ridgeway ư? Hẳn là có sự nhầm lẫn. Tôi được thuê làm gia sư cho con gái của ngài Kent và phu nhân,” Fleur trả lời.

“Tiểu thư Pamela Kent, thưa cô,” anh ta đưa tay giúp cô lên xe ngựa. “Ngài Houghton là người thuê cô phải không? Thư ký riêng của đức ngài đấy. Hẳn là ông ấy trêu cô rồi.”

Lời trêu chọc. Fleur ngồi trong xe ngựa và nhắm mắt lại một lúc, còn Ned trèo lên chỗ ngồi đánh xe. Ông chủ của cô là công tước Ridgeway sao? Cô đã từng nghe danh công tước. Ngài ấy là một trong những người giàu nhất nước Anh. Matthew quen em cùng cha khác mẹ của công tước, ngài Thomas Kent. Kent! Thậm chí cô còn không nhận ra là hai người ấy cùng một họ.

Cô nên nhận ra mới phải. Cô nên cảnh giác hơn mới đúng. Matthew quen em trai ông chủ. Nhưng cô chưa bao giờ gặp người đó, và anh ta sẽ không nhận ra cô hay tên cô vì giờ cô đang dùng tên giả. Cô không cần phải hoảng sợ.

Lâu đài Willoughby. Ngài Houghton nói đó là gia trang của chủ cô. Trí óc thật kỳ lạ. Cô đã mường tượng ra trong đầu ấn tượng mạnh mẽ về gia đình nhà Kent, và cứ nghĩ họ sống trong một trang viên bình thường. Nhưng cô đã từng được nghe về Willoughby. Nó là một trong những điền trang lớn nhất nước Anh, với tòa lâu đài và vườn hoa tráng lệ nhất.

Và rồi, trước khi cô kịp quen với sự thật đó thì chiếc xe ngựa đã vượt qua một vườn hoa rộng lấm chấm rêu, địa y cùng thường xuân treo lơ lửng và sắp băng qua cánh cổng có hai cột đá lớn dẫn vào một con đường uốn lượn trồng cây đoan hai bên.

Xa xa trong tầm mắt cô là một bãi cỏ trải dài được những hàng sồi và hạt dẻ bao quanh, loáng thoáng thấy vài nhóm thú rừng đang ăn cỏ. Rồi chiếc xe ngựa ầm ầm băng qua một cây cầu, dưới chân cầu là một thác nước. Nhưng ngay khi cô định quay lại để nhìn rõ hơn thì sự chú ý của cô bị một thứ khác thu hút.

Qua cầu thì không còn hàng cây đoan ở hai bên nữa. Bãi cỏ trải rộng thành một tầm nhìn hoàn hảo cho tòa lâu đài tráng lệ đang cướp mất hơi thở của Fleur.

Lâu đài có mặt trước rộng, hai chái nhà thấp trải về hai phía, chính giữa là trán tường[3] cao, với những cột trụ được chạm khắc kỳ công theo kiểu thành Corinth đẹp tuyệt. Một giếng trời lớn chính giữa và mái vòm hoa hồng phía sau trán tường. Trên lan can là những bức tượng bằng đá, tượng bán thân, bình, lọ bằng kim loại.

[3] Một kiểu trang trí có dạng hình tam giác ở trên các mái cổng cửa ra vào hoặc cửa sổ.

Phía trước lâu đài có một vòi phun bằng đá cẩm thạch lớn giữa những bờ giậu xén bằng và bụi hoa, cây cỏ.

Điền trang Heron, nhà cô – nhà của Matthew – tưởng đã lộng lẫy lắm rồi. Nhưng đặt bên cạnh tòa lâu đài này, Heron trông như một nhà tranh quê mùa.

Quá khác biệt với một gia đình nhỏ và trang viên ấm cúng mà cô đã mường tượng. Fleur ngả đầu ra ghế khi móng ngựa gõ lên nền đá cẩm thạch tiến vào cổng chính và piano nobile[4], tầng chính của lâu đài.

[4] Là tầng sinh hoạt chính của ngôi nhà, có phòng tiếp khách, thường cao hơn những tầng khác, hay nằm ở tầng trệt.

Nhưng hai cánh cửa rộng mở dưới bậc thềm đã chào đón cô, cánh cửa dẫn đến khu dành cho gia nhân. Một người hầu khẽ gật đầu chào và thông báo với cô rằng bà Laycock, quản gia rất sẵn lòng tiếp cô Hamilton trong phòng khách riêng, trước khi dẫn đường.

Fleur nghĩ bà quản gia trông như một nữ công tước, với vóc người mảnh dẻ, bộ váy màu đen thanh lịch, và mái tóc bạc búi gọn trên đỉnh đầu. Chỉ có chùm chìa khóa ngay hông là tố cáo thân phận người làm của bà.

“Cô Hamilton phải không?” bà quản gia nói, đưa một tay về phía Fleur. “Chào mừng cô đến lâu đài Willoughby. Hẳn là một chuyến đi dài và vất vả từ London. Ngài Houghton đã báo trước với chúng tôi là hôm nay cô sẽ tới. Tôi rất mừng là đức ngài đã nghĩ đến việc thuê một gia sư cho tiểu thư Pamela. Đã đến lúc trí não cô ấy cần suy nghĩ nhiều hơn và vận động nhiều hơn mức bà bảo mẫu đang làm.”

Fleur bắt tay bà quản gia và nhận được cái bắt tay chắc chắn. “Cảm ơn, thưa bà. Tôi sẽ cố hết sức để dạy dỗ tiểu thư.”

“Sẽ không dễ dàng đâu,” bà Laycock nhận xét, rồi chỉ một cái ghế cho Fleur ngồi. “Cô dùng tách trà nhé cô Hamilton? Tôi thấy cô có vẻ kiệt sức rồi. Cô còn phải vượt qua nữ công tước nữa đấy.”

Fleur thắc mắc nhìn bà quản gia.

“Armitage, cô hầu riêng của nữ công tước đã nói với tôi là bà chủ không hài lòng vì đức ngài thuê gia sư mà không hỏi ý kiến bà.” Bà quản gia rót một tách trà rồi đưa cho Fleur.

“Ôi trời.”

“Nhưng cô không cần phải lo lắng, công tước là người quyết định, và đức ngài có trách nhiệm phải nghĩ đến tương lai của con gái mình. Cô Hamilton, giờ hãy kể cho tôi nghe vài điều về cô. Tôi nghĩ cô và tôi sẽ hòa hợp với nhau thôi.”

Bình luận