Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hạt Ngọc Ẩn Mình

Chương 11

Tác giả: Mary Balogh

CÔNG TƯỚC RIDGEWAY đứng dõi theo bóng cô với khuôn mặt thản nhiên bởi có một người hầu đứng ở sảnh.

Có phải anh là người khiến cô phải bỏ chạy? Và lúc nãy, dù cảm thấy cô run run khi anh chạm vào, nhưng Adam biết cô đang đấu tranh giữa nỗi sợ và sự kiềm chế như lúc họ khiêu vũ cùng nhau. Có phải Fleur sợ anh sẽ đề nghị cô dẫn anh về phòng mình hay đến phòng anh không?

Nhưng không, chắc chắn cô phải biết anh không hề có ý định dụ dỗ, mà quan tâm thật lòng.

Nỗi sợ nào đã khiến cô chạy như bay ra khỏi nhà, rồi quay trở lại?

Anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cô, như với tất cả những người hầu và tài sản dưới quyền mình. Nhưng với cô thì có phần nhiều hơn. Anh là người duy nhất chịu trách nhiệm về việc đã tước đi sự vẹn nguyên của cô, và cái cách anh làm đã khiến cô mãi mãi bị ám ảnh.

Anh chẳng hề hôn, ôm hay mơn trớn cô. Anh chỉ ngồi, yêu cầu cô trút bỏ xiêm y và quan sát mọi cử động. Rồi ra lệnh cho cô nằm xuống trong khi cởi đồ ngay trước mặt.Trong ánh sáng của ngọn nến đặt trên đế có móc treo vào tường, anh kéo cô vào vị trí mình muốn, vị trí mà anh có thể chứng tỏ quyền lực của mình với cô và mọi phụ nữ khác, rồi thực thi quyền lực đó một cách thô bạo.

Khi dẫn cô vào quán rượu ấy, anh muốn dùng sự tự nguyện và hơi ấm đàn bà để tự xoa dịu mình. Sự im lặng và điềm tĩnh của cô làm anh cáu tiết và giận dữ. Adam muốn cô vươn tay ra với mình bởi không biết từ khi nào chẳng còn ai làm thế với anh, thế nhưng cô chỉ nhìn anh bằng dáng vẻ thản nhiên chấp nhận những gì cần phải làm để kiếm sống.

Anh khẽ nguyền rủa mình rồi xoay người đi vào sảnh, đến chỗ nữ công tước và khách khứa trong phòng khách. Anh thấy mình hiếu kỳ nhìn Lord Brocklehurst, gã ta đang chuyện trò với vẻ ung dung và thân thiện trong một nhóm nhỏ. Công tước liền gia nhập vào nhóm đó.

“Đúng, con bé ngủ rồi.” Anh khẳng định khi Lady Mayberry hỏi về Pamela.

Hơn một giờ sau anh thấy mình chỉ còn một mình với Lord Brocklehurst và không chắc mình hay người kia đã cố tình tạo ra tình huống này.

“Đức ngài có cô con gái rất ngoan.” Lord Brocklehurst nhận xét kèm nụ cười.

“Đúng vậy,” công tước đáp lại. “Con bé là cục cưng của vợ chồng ta.”

“Viễn cảnh hôn nhân xem ra thật lôi cuốn khi mơ tưởng đến một gia đình với những đứa con xinh xắn như thế.”

“Đúng vậy,” công tước đồng tình. “Ngài sắp lập gia đình à?”

“Ồ, không, không, vẫn chưa,” Lord Brocklehurst vừa cười vừa trả lời. “Tất nhiên là phải lo rất nhiều thứ khi có con cái và phải có trách nhiệm đem đến cho chúng những điều tốt đẹp nhất. Ví dụ như làm thế nào để chọn được một gia sư hay một người giám hộ thích hợp? Có vẻ như gia sư của ngài thuộc tuýp phụ nữ kín đáo. Cô ấy làm cho ngài lâu chưa?”

“Thật ra cũng mới gần đây thôi. Mọi người đều hài lòng với cô ấy.”

“Phải mất rất nhiều thời gian tìm hiểu khi quyết định thuê một người như vậy để đảm bảo mình không bị lừa gạt.” Lord Brocklehurst nhận xét.

“Có lẽ thư ký của ta được thuê để làm những việc đó. Ngài biết cô Hamilton sao?”

“Ồ, không, không, dù cái họ nghe rất quen. Nhưng ngài nói khiến tôi cảm thấy khuôn mặt ấy cũng hơi quen quen. Tôi nghĩ tôi biết gia đình cô ấy. Có khi đã từng gặp qua cô ấy.”

“À, ta thấy là tiểu thư Dobbin đang chuẩn bị đàn một bản nhạc. Ta nên tới gần đó. Xin cáo lỗi, Brocklehurst.”

Khi băng qua phòng đến đứng phía sau ghế ngồi của tiểu thư Dobbin, công tước khẳng định chắc chắn đó là Brocklehurst. Và người đàn ông này cũng giấu giếm mối quan hệ của mình và Fleur cũng như cô đã làm.

Hay anh đang phản ứng thái quá? Có khi nào cô chỉ đơn thuần xấu hổ và lo lắng khi gặp một người đàn ông nhận ra mình và thấy mình làm công việc gia sư thấp kém?

Cô là ai? Thân thế của cô như thế nào? Ban đầu anh cũng không muốn tìm hiểu về cô. Có vẻ như tiểu sử của cô chẳng có gì đáng ngờ. Nhưng cô đã nói dối anh về cha mẹ mình. Nếu cha cô qua đời trong nợ nần, thì chắc chắn là đã lâu lắm rồi. Gần đây đã có chuyện gì đó xảy ra.

Nhưng tại sao anh lại bận tâm cơ chứ? Anh đã bao giờ thắc mắc về quá khứ của Houghton hay bất cứ người làm nào khác đâu? Quá khứ của Fleur Hamilton là chuyện riêng của cô ấy.

Nhưng tại sao cô lại nói dối về cha mình chứ? Sao cô lại nói là mình không hề biết Brocklehurst? Tương tự, tại sao gã Brocklehurst này nói dối về việc quen biết cô?

Không cần nhìn anh cũng biết vợ mình đang chơi trò chơi tán tỉnh với cả Shaw và Thomas cùng một lúc.

***

Sáng hôm sau Fleur đến phòng nhạc sớm, đàn một bản của Beethoven – không được trôi chảy cho lắm. Cô không định đàn một bản nhạc mới, mà chỉ cố làm mình điềm tĩnh, để mình chìm đắm trong những giai điệu quen thuộc. Nhưng phép màu đã không hiệu nghiệm. Cô chơi lạc điệu, đánh sai nốt, quên cả đoạn nhạc.

Vì cửa thư viện hé mở sớm như thường lệ, nên dù trong tâm trạng hết sức chán nản cô cũng không dám đập mạnh tay lên phím đàn. Qua cánh cửa khép hờ cô thoáng thấy bóng công tước.

Cô vẫn chưa chết. Dù đó là chuyện không tránh khỏi, cô ngẫm nghĩ, và cô sẽ không phải nhớ đến cơn ác mộng ấy nữa – khuôn mặt chết chóc và ánh mắt trừng trừng của Hobson, sự khó chịu khi bị áp tải bằng xe ngựa với cổ tay bị cùm ra sau trong sợi xích han gỉ, cửa ngục và tiếp đến chỉ có sự trống rỗng với một cỗ quan tài đang chờ sẵn, khuôn mặt sẹo khắc nghiệt ở trên người cô cùng những ngón tay thon dài đặt dưới hông để giữ chặt cô, bông hồng đỏ rực đặt ngang khuôn mặt chết chóc của Matthew với máu rỉ ra từ những gai nhọn.

Đúng, trước sau gì cô cũng phải chết.

Nó kéo dài có lâu không? Bao lâu nữa thì cô chết?

Cô đang chơi Beethoven hay Mozart nhỉ?

Fleur nghe tiếng cửa từ phía hành lang mở dù rất khẽ. Và đó là cánh cửa sau lưng cô. Bàn tay cô rời khỏi phím đàn và xếp ngay ngắn trong lòng. Dù không quay lại nhìn, cô cũng biết đó là ai.

“À, Isabella.” một giọng nói quen thuộc. “Không, tôi nói sai rồi. Fleur, phải không nhỉ?”

Cô đứng dậy và xoay lại đối mặt với hắn. Hắn đang cười, Matthew lúc nào cũng thế. Cô đặt một ngón tay lên môi và chỉ về phía cánh cửa mở thông trước thư viện. Hắn gật đầu hiểu. Và cô đi ra khỏi phòng trước.

“Có một bãi cỏ phía sau lâu đài. Tôi nghĩ mưa đã tạnh.”

Không gian dường như cũng đồng điệu, bởi khí trời ấm áp, đầy nắng đã tan biến sau một đêm. Lúc này trời đầy mây, những giọt mưa phùn vẫn còn đọng lại trên cỏ, sáng sớm nay cô đã thoáng thấy cảnh này từ cửa sổ phòng mình.

Lúc này giọng nói của chính cô dường như cũng trở nên xa lạ.

“Chỉ vài câu hỏi là tôi đã biết thói quen mỗi sáng của nàng.” Hắn mở lời.

“Đúng. Chuyện đó chẳng có gì bí mật.”

Cô dẫn hắn đến cửa sau để tránh sảnh chính. Cô không đi lấy áo khoác dù bên ngoài trời lạnh. Cô chẳng hề cảm thấy lạnh.

“Tôi sẽ ngoan ngoãn ra đi.” Cô dẫn lỗi, băng qua vườn rau để đến bãi cỏ, để hắn bước theo cạnh mình. “Tôi không biết ngài có mang theo phụ tá hay không. Tôi không biết ngài có định xích tôi lại hay không. Tôi không biết luật quy định như thế nào. Nhưng ngài không cần phải làm vậy. Tôi sẽ ngoan ngoãn.”

Cả mây trên đầu và bãi cỏ ướt đẫm dưới chân cô đều tuyệt đẹp. Fleur nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Willoughby và tuần đầu tiên ở đây. Cô nhớ cảm giác vui vẻ của mình khi tràn trề hy vọng và vui sướng. Cô nhớ chuyến viếng thăm nhà Chamberlain và lúc họ sang thăm lâu đài đáp lại. Cô nhớ lần đi dạo trên bãi cỏ với quý ông Chamberlain và lũ trẻ rượt đuổi nhau cùng trái banh phía trước. Cô nhớ lúc nô đùa với con cún ở bãi tập. Và cô nhớ điệu valse dưới lối đi được thắp sáng bởi ánh đèn lồng.

“Tội giết người sẽ bị treo cổ, Isabella.”

“Tôi biết.” Bất giác bước chân cô rảo nhanh hơn. “Tôi cũng biết, như ngài, Matthew, rằng tôi không phải là kẻ giết người. Những gì đã xảy ra chỉ là tai nạn trong lúc tôi tự vệ. Nhưng khi chúng ta khai báo trước tòa thì tất nhiên quan điểm về những gì xảy ra sẽ không như nhau.”

“Tội nghiệp Hobson. Gã chỉ đang nhảy ra sau lưng để đỡ nàng khỏi đập đầu vào lò sưởi thôi, Isabella. Thật không may là lúc đó nàng lại đang tức giận vì tôi buộc phải khuyên nàng vì lợi ích của nàng. Đáng lẽ ra giờ này gã vẫn còn sống.”

“Đúng. Thậm chí đến giờ này lý lẽ đó nghe vẫn thật thuyết phục. Và tôi quá ngu ngốc nên mới hoảng loạn và bỏ trốn như một tội đồ. Làm sao đây? Có phải trói tôi lại không?”

Hắn cười. “Có vẻ như nàng đã tự xoay xở khá tốt, tuy lẽ ra nàng nên quay về nhà, Isabella. Nàng đâu cần phải tự hạ mình đi làm gia sư. Dù dường như công tước rất hài lòng về nàng. Và thế cũng phải, vì đức ngài sẵn lòng trả lương cho gã thư ký để ngồi lì ở cái trung tâm môi giới đó trong bốn ngày khi đến khi tìm được người cần tìm cơ mà.”

Lần đầu tiên cô nhìn hắn. Hắn vẫn đang cười.

“Nàng là nhân tình của công tước phải không? Quả thật trông nàng rất vui vẻ, Isabella.”

“Tôi là gia sư của con gái công tước. Hay đã từng. Có lẽ giờ tôi là tù nhân của ngài rồi.”

“Vậy thì tim tôi sẽ tan vỡ nếu thấy cảnh thòng lọng tròng vào cái cổ xinh đẹp này. Và có lẽ nàng thực sự hiểu lầm và tưởng cần phải tự vệ. Tôi là ai mà phán xét hành động của nàng cơ chứ? Có lẽ rốt cuộc đó chỉ là một tai nạn không may mà thôi.”

“Ngài đang nói gì?” Cô ngừng bước và đứng nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Một sự thật đơn giản. Tôi cũng muốn tin rằng nàng vô tội. Nàng luôn biết là tôi yêu nàng, Isabella.”

“Tôi sẽ chơi đến cùng canh bạc này. Nhưng tôi tin mình hiểu ngài đủ rõ, Matthew. Ngài sẽ đồng tình với tôi rằng cái chết của Robson chỉ là một tai nạn nếu tôi đồng ý làm nhân tình của ngài, đúng không?”

Hắn chống tay lên hông. “Tại sao nàng lại gay gắt vậy? Nàng có thấy tôi cầm súng, xích hay dây thừng không? Nàng có thấy tên quan binh hay gã cai ngục nào nấp sau lưng tôi không? Nàng nghĩ tôi bỏ công tìm nàng suốt thời gian qua chỉ để nhìn nàng bị xét xử sao? Nàng hiểu tôi quá ít đấy, Isabella.”

“Đừng quanh co với tôi nữa. Hãy nói chuyện thẳng thắn dù chỉ một lần trong đời, Matthew. Nếu tôi không chịu làm nhân tình của ngài thì chuyện gì sẽ xảy ra? Hãy cho tôi câu trả lời thành thật?”

“Isabella, tôi là một vị khách ở đây. Tôi đến với một người bạn cũ, Lord Thomas Kent, để tận hưởng vài tuần ở tòa lâu đài mà tôi vẫn hằng mong ước được viếng thăm. Nó thật tráng lệ, phải không? Nàng là gia sư ở đây – một sự trùng hợp ngẫu nhiên đáng mừng. Và tất nhiên chúng ta phải thảo luận về cái chết đáng tiếc vẫn chưa rõ nguyên nhân bởi ngay sau đó nàng đã biến mất tăm.Tuy nhiên, lúc này, tôi và nàng chưa cần phải nói rõ mọi chuyện đúng không? Nàng đâu có định đi đâu trong mấy tuần tới và tôi cũng vậy.”

“Không. Tôi không nghĩ mình có thể thuyết phục ngài nói thẳng. Nhưng tôi hiểu ngài quá rõ. Tôi sẽ phải sống với cái thòng lọng lơ lửng ở trên đầu. Ngài sẽ điều khiển tôi như một con rối.”

“Tôi không biết rằng nàng đã nghe tin Reverend Booth, ừm, rất thất vọng về nàng chưa nhỉ? Tôi nghĩ tiểu thư lớn nhà Hailshame hiện là người may mắn nhận được sự quan tâm của anh ta.”

Daniel! Fleur hếch cằm lên.

“Isabella, từ giờ cho đến lúc chúng ta rời đi, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta ra đi mà không để lộ cái bí mật nho nhỏ chẳng mấy hay ho này, hay chúng ta sẽ đi kể lể với công tước và nữ công tước nhỉ? Tôi cá là nàng cũng không muốn sự ra đi của mình lại khiến đức ngài thất vọng một cách không cần thiết bởi gieo nhiều hy vọng hão huyền trong mấy tuần tới, đúng không? Tất nhiên nàng sẽ trở về nhà, nơi mà nàng thuộc về.

“Không cần phải lo, Matthew, chẳng có chuyện yêu đương nào ở đây để chấm dứt đâu.”

Hắn mỉm cười. “Vậy là công tước có thói quen đi tản bộ ở bãi cỏ phía sau lâu đài vào sáng sớm chăng?”

Fleur quay ngoắt người và thấy công tước đang rảo bước về phía họ.

“Xin chào ngài,” Lord Brocklehurst lên tiếng. “Tôi thấy quang cảnh khuôn viên phía sau lâu đài của ngài cũng đẹp không kém gì mặt tiền.”

Công tước giữ tấm áo choàng trên tay và khoác qua vai Fleur mà không nói lời nào.

“Ông nội ta thuê đã thuê những thợ làm vườn giỏi nhất. Brocklehurst, ta tin là ngài đã có một giấc ngủ ngon?”

“Vâng, đúng vậy. Cảm ơn ngài. Và ắt hẳn cũng đã đoán ra được linh tính đêm qua của tôi hoàn toàn chính xác. Cô Hamilton đây và tôi có chút quen biết, và đang hỏi thăm sức khỏe họ hàng lẫn nhau.”

“Cô Hamilton,” công tước nói với cô, “ta định ngay sau bữa sáng nay sẽ dạy cho Pamela bài học cưỡi ngựa đầu tiên. Phiền cô dẫn con bé ra chuồng ngựa. Giờ cô có thể lui.”

“Vâng, thưa đức ngài.” Fleur khẽ nhún gối chào mà không hề nhìn cả công tước lẫn Matthew, hối hả quay về lâu đài.

Vậy là được trì hoãn. Nó không tệ như những gì cô đã lo sợ suốt đêm qua, và cả hai tháng trước đó. Matthew sẵn sàng cho cô tự do để đổi lại những gì hắn đã muốn trong ba năm qua. Ngoại trừ việc trước đó cô có thể tỏ ra khinh miệt hắn. Lúc này chắc chắn hắn cảm thấy đã nằm gọn cô trong tay.

Và cô có dám nói chẳng phải thế thôi? Trong tâm trạng nhẹ nhõm với nhận thức hôm nay chuyện đó sẽ không xảy ra, thì thật dễ dàng tự nhủ là mình sẽ ném trả lời đề nghị vào ngay mặt hắn khi hắn bảo đã đến lúc họ ra đi. Thật dễ dàng khi tưởng tượng ra hình ảnh cô ngẩng cao đầu với ánh mắt khinh miệt và nói rằng cô thà chọn thòng lọng còn hơn đi với hắn.

Nhưng đến lúc ấy liệu cô có làm được không?

Và tất nhiên phải vậy mới là Matthew. Cô không hiểu tại sao trước đây mình lại không nghĩ đến khả năng này. Hắn muốn cô đến phát điên. Làm sao hắn lại tự nguyện trao cô cho giá treo cổ, khi đã không chịu trao cô cho Daniel chứ?

Tất nhiên là thế. Cô thật ngu ngốc nên không nghĩ đến khả năng đó.

Cô lơ đãng cởi khuy áo choàng lúc bước lên những bậc tam cấp vào lâu đài. Và lúc đó mới nhìn kỹ nó. Đó là áo choàng của cô. Nó được treo trong tủ đồ.

Chắc chắn công tước đã sai một cô hầu lên lấy. Anh cố ý mang áo choàng ra ngoài và khoác nó cho cô.

Công tước yêu cần cô dẫn Pamela ra chuồng ngựa cho anh sau bữa sáng.

Như vậy, chuyện đó sẽ xảy ra vào một ngày khác. Không có xích và xe ngựa có xà lim phía sau. Dù sao thì cũng chưa.

Bước chân cô thoải mái và nhanh hơn. Chuyện đó sẽ xảy ra vào một ngày khác.

***

Khi công tước Ridgeway bước vào lâu đài cùng Lord Brocklehurst thì vẫn còn quá sớm để ăn sáng. Còn đủ thời gian để hoàn thành một việc nữa trước khi dùng bữa sáng và ra ngoài cùng Pamela.

Anh sai một người hầu mời Lord Thomas Kent đến thư viện. Anh phải nói chuyện với em trai mình. Anh không thể cư xử theo kiểu trốn tránh, cứ để mặc mọi chuyện mà chẳng nói lời nào.

Đêm qua anh đã quyết định. Vì không thể ngủ được nên anh đã làm cái việc hiếm khi làm. Anh đến phòng vợ mình vào giờ rất khuya. Một phần trong anh mong sẽ nhìn thấy vắng tanh và cái giường trống.

Nhưng Sybil vẫn ở trong phòng và vẫn còn thức. Cô ta đang sốt và ho. Cô ta uể oải nhìn anh tiến lại giường mình.

“Nàng không khỏe ư?” Anh chạm tay vào gò má cô ta, nhận ra nó khá khô và nóng. Lấy một cái khăn ướt từ bồn rửa mặt, anh vắt khô rồi đặt lên trán cô ta.

“Em không sao,” cô quay mặt đi.

Anh đứng im lặng nhìn cô một lúc lâu. “Sybil,” anh khẽ hỏi, “ ta nên có tống hắn đi không? Nếu hắn đi rồi thì nàng có ít đau khổ hơn không?”

Mắt cô ta đang mở. Ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm vào khoảng không và lảng tránh anh. Anh nhìn thấy một dòng nước mắt lăn dài từ gò má, qua mũi, rớt xuống khăn trải giường. “Không.” Cô ta trả lời.

Chẳng còn từ nào nữa được thốt ra. Một lát sau, anh rời khỏi phòng.

Sáng nay người hầu báo với anh là nữ công tước đã hết sốt.

Anh chỉ mong gã em trai vẫn còn ngủ sau chuyến đi dài ngày. Nhưng mười lăm phút sau khi được mời, hắn thong thả bước vào thư viện, nụ cười khểnh giễu cợt vẫn thường trực trên môi.

“Việc này làm những ký ức xa xưa ùa về.” Gã nhìn anh. “Vô sô lần chúng ta bị gọi đến đây. Adam, để bị trừng phạt.” Gã cười. “Em phải thú nhận là mình bị gọi đi nhiều hơn anh. Đó có phải là lý do em bị gọi đến đây sáng nay không?”

“Sau chú quay lại?” Công tước hỏi.

“Sẽ mổ con lợn béo để chào mừng đứa con hoang đàng trở về,” Lord Thomas vừa nói vừa cười. “Anh không thuộc Kinh Thánh thì phải, Adam.”

“Sao chú quay lại?”

Lord Thomas nhún vai. “Em nghĩ đây là quê nhà. Khi ở Ấn Độ, nước Anh là quê nhà của em. Và lúc em trở về Anh thì Willoughby là quê hương – cho dù em không được chào đón. Đôi khi chỉ làm em cùng cha khác mẹ cũng có những cái bất tiện.”

“Chú biết cái đó chẳng có ý nghĩa gì cả.” Công tước gắt. “Chúng ta lớn lên mà chẳng biết gì về chuyện khác mẹ, Thomas. Chúng ta là anh em.”

“Nhưng lúc đó chẳng có ai là công tước và lo sợ người kia có thể phung phí một chút tiền bạc của cha mình.” Lord Thomas đáp trả.

“Và chú cũng biết rằng ta chẳng bao giờ màng đến của cải vật chất. Ta cố thuyết phục chú ở lại. Ta muốn chú ở lại, muốn chia sẻ Willoughby với chú. Chú thuộc về nơi này. Chú là em trai ta. Nhưng khi chú khăng khăng đòi ra đi, ta mới nói là chú không bao giờ được quay lại. Ý ta là mãi mãi.”

“Mãi mãi là một thời gian dài.” Lord Thomas tiến đến lò sưởi và chăm chú nghiên cứu con sư tử khảm được đặt trên bệ lò sưởi. “Thật là lạ là ở Ấn Độ em không tài nào mường tượng được rõ căn phòng này trong đầu. Nhưng giờ thì lại nhớ được mọi chi tiết. Willoughby chẳng thay đổi gì cả, đúng không?”

“Chứ không thể để cho cô ấy yên sao?” Công tước hỏi.

“Yên ổn ư?” Lord Thomas cười, quay lại. “Ý anh là cô ấy bằng lòng với cuộc sống hôn nhân suốt năm năm rưỡi qua sao? Em không hề thấy cô ấy có dáng vẻ của một phụ nữ mãn nguyện với cuộc sống vợ chồng, Adam. Anh không thấy điều đó sao? Đầu óc anh vẫn bị cô ấy làm cho mụ mẫm à?”

“Cô ấy đã chấp nhận thực tế là chú đã ra đi, và sẽ không bao giờ quay lại.”

“Chà.” Thomas ngồi xuống một cái ghế da, vắt một chân qua tay ghế. “Cô ấy cũng chẳng hề có vẻ kém vui trước sự trở lại của em, Adam. Cô ấy không hà tiện sự hoan nghênh như anh.”

“Và cô ấy sẽ làm gì khi chú lại ra đi?”

“Em đã nói lời nào về việc ra đi chưa nhỉ?” Lord Thomas duỗi tay ra. “Có khi lần này em sẽ ở lại luôn. Có khi cô ấy sẽ chẳng cần phải làm gì cả.”

“Đã quá muộn rồi, chú không thể ở lại đây mãi được. Cô ấy đã kết hôn với ta.” Công tước xẵng giọng.

“Đúng.” Lord Thomas cười. “Có phải cô ấy đã cưới anh không? Adam tội nghiệp. Có khi em sẽ cuỗm mất cô ấy.”

“Không. Không bao giờ có chuyện đó. Ta không biết liệu đó có phải là mục đích của chú hay không, Thomas. Chú sẽ lại lấy đi trái tim cô ấy, sẽ lại thuyết phục cô ấy rằng chú yêu cô ấy, rằng cô ấy là ánh dương của đời chú. Và rồi, khi đã chán, chú sẽ lại ruồng bỏ cô ấy. Nhưng cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến kết cục đó vì cô ấy sẽ tin chú như trước đây, như vẫn luôn tin kể từ khi chú bỏ đi.”

“Em cho là anh sẽ phải đóng vai người hùng và giải quyết mọi hậu quả.” Lord Thomas lại cười. “Em cứ tưởng cô ấy sẽ trút mọi giận dữ lên đầu mình, vậy mà không hề. Anh là gã khờ, Adam ạ.”

“Ta đã rất yêu cô ấy.” Công tước khẽ nói. “Ta sẽ dùng cả cuộc đời mình để bảo vệ cô ấy. Ta biết có thể cô ấy không còn yêu ta nữa – nếu từng thế – nên ta đã để cô ấy nghĩ xấu về mình. Nhưng có lẽ cô ấy thực sự nghĩ vậy rồi. Từ khi ta sống sót trở về, và phá hủy mọi thứ của cô ấy.”

“Và còn cười cô ấy nữa. Em nghĩ anh gặp may vì Pamela không thừa hưởng bộ tóc đỏ của mẹ em. Anh sẽ trở thành trò cười. Chắc mọi người chỉ cười thầm khi nghĩ rằng anh trở về và thèm khát đến độ đè cô ấy ra ngay trên đụn rơm mà chẳng kịp thay bộ quần áo đầy bụi đường hay cởi giày.”

“Đúng, ta đã cưới cô ấy. Chú không làm, vì vậy ta phải làm. Ta không nghĩ mình có thể đứng yên nhìn cô ấy sống trong nhục nhã, ngay cả khi ta có không còn yêu cô ấy nữa. Nhưng thậm chí chú cũng chẳng có chút tự trọng để mà biết phải ra đi mãi mãi. Có lẽ khi đó ta nên bắt cô ấy phải nghe sự thật. Nếu làm vậy thì giờ cô ấy đã có thể tự bảo vệ mình trước chú.”

“Chà.” Lord Thomas lại bất ngờ đứng dậy. “Anh không thể vì lúc nào anh cũng là Quý Ngài Tử Tế, Adam. Nếu không ra trận thì anh sẽ chẳng thể dẹp được cuộc chiến. Hay em tặng cho phòng trẻ của anh thêm một thằng nhóc trước khi rời khỏi đây lần nữa – nếu có chuyện đó – nhỉ? Có khi thằng bé đó cũng may mắn không có bộ tóc đỏ. Có vẻ như anh không giỏi lắm trong việc tự tạo ra người thừa tự. Hay em nên dán mắt vào đường cong của cô gia sư?”

Công tước tiến tới hai bước, và Lord Thomas bị nhấc bổng lên, cà vạt và cổ áo bị siết chặt lại đến mức không thở nổi.

“Tao có thể đuổi mày ra khỏi đây. Sẽ có nhiều người nói tao hèn nhát và ngu ngốc nếu không làm thế. Nhưng mày là em trai tao và đây là nhà mày. Và vì vẫn còn chút tình cảm với Sybil nên tao sẽ không giật mày khỏi tay cô ấy trước khi cả hai làm lành với nhau. Nhưng hãy nhớ cho kỹ điều này, Thomas. Cô ấy là vợ tao, Pamela là con gái tao, và tao sẽ không bao giờ để những gì của mình bị ruồng rẫy và bị giày xéo đau khổ thêm nữa. Và mày cũng nên hiểu là người hầu cũng thế, bao gồm cả gia sư của Pamela, đều nằm dưới sự bao bọc của tao, tao sẽ bảo vệ họ bằng mọi cách mà tao thấy cần thiết.”

Gã em trai lắc đầu qua lại khi được thả xuống, nói lỏng cổ áo, và chỉnh lại cái cà vạt hơi lệch.

“Em trở về vì đã xa Willoughby và nước Anh hơn năm năm. Em nhớ nhà. Anh nên nhớ lại xem cảm giác đó như thế nào, Adam. Em tưởng anh đã tha thứ và đã quên. Có vẻ như em đã nhầm. Có khi em nên tự lê thân rời khỏi đây ngay lập tức.”

Công tước nhìn gã với đôi môi mím chặt và ánh mắt rắn như đanh.

Lord Thomas cười khoái trá. “Nhưng em quên mất mình có dẫn theo Brashaw. Mới đến chưa được một ngày mà đã lôi cậu ấy đi khỏi đây thì thật thô lỗ đúng không? Em sẽ ở lại một thời gian ngắn.” Gã chào một cách qua loa và rời khỏi thư viện.

Công tước dựa lưng vào chiếc ghế nằm sau bàn làm việc bằng gỗ dái ngựa, khuỷu tay đặt lên tay ghế, tay chống cằm.

Dĩ nhiên anh biết nói chuyện với Thomas cũng chẳng ích gì. Nhưng anh đã hy vọng có thể khơi dậy chút nhân tính và danh dự trong gã. Khi còn bé, chẳng ai quan tâm đến những phẩm chất này. Họ luôn thân thiết dù cách nhau năm tuổi. Cha anh luôn than phiền về tính ích kỷ, thiếu trách nhiệm của đứa con thứ, và hy vọng nó sẽ thay đổi khi đã trưởng thành. Dù sao cũng đã quá trễ để gã em trai đó chỉ đơn giản về rồi lại ra đi. Qua trễ cho Sybil. Cô ta đã gặp lại hắn, và mọi vết thương cũ sẽ lại toác miệng và đau nhức.

***

Anh biết cô ta chưa bao giờ hết yêu Thomas. Kể từ khi họ lấy nhau, cô ta chưa bao giờ dành chút tình cảm nào cho chồng hay những người tình của mình. Thomas là người cô ta yêu trọn đời.

Anh không biết, thậm chí chẳng hề nghi ngờ suốt thời gian yêu đương và đính hôn kể từ khi trở về từ Tây Ban Nha. Bởi cô tỏ ra ưng thuận. Hơn thế nữa, cô ta còn tỏ vẻ háo hức. Cô ta nói yêu anh. Cô ta cho phép anh hôn và âu yếm.

Nhưng lúc đó anh đã là công tước Ridgeway và là một anh hùng nổi tiếng. Cha mẹ cô ta đặt rất nhiều tham vọng vào cô. Sybil luôn được nhắm là vợ tương lai của anh.

Anh chẳng hề ngờ vực, dù sau đó Sybil cũng nói cho anh biết rằng cô ta đã yêu Thomas từ rất lâu. Đó không phải là lần duy nhất cô ta muốn làm anh tổn thương.

Chỉ khi trở về sau trận Waterloo anh mới nhận ra điều đó, vào lúc ấy cô ta đã đính hôn với Thomas và sợ gặp anh. Thậm chí Thomas không còn là công tước hay không sở hữu Willoughby thì cô ta vẫn cưới gã. Cô ta yêu say đắm gã.

Nhưng Thomas, người sẽ cưới cô ta với tư cách công tước Ridgeway, một nghĩa vụ phải làm khi bất ngờ được thừa hưởng chiến lợi phẩm từ cái chết của anh trai, không muốn thực hiện việc đó khi trở lại là Lord Thomas Kent.

Nhưng anh không nói gì với Sybil. Thomas trở thành người tình của cô ta và thề yêu cô ta mãi mãi. Gã làm cô ta có thai. Và bỏ đi ngay sau khi cô ta nói cho gã biết.

Gã nói với anh rằng gã sẽ ra đi và có lý do phải làm thế. Anh đã không cho Sybil biết.

Chỉ có Chúa mới giúp được gã, công tước nhắm mắt và gục xuống mấy đầu ngón tay, anh đã làm hết mọi việc trong khả năng để thuyết phục Thomas trở lại. Anh quá yêu Sybil nên không thể chịu đựng được việc cô ta sẽ đau khổ khi bị bỏ rơi hay những khó khăn mà cô ta phải đương đầu.

Nhưng Thomas đã bỏ đi.

Hai ngày sau, khi Sybil và cha cô ta đến, anh chỉ nói với họ là Thomas đã bỏ đi nhưng không nói lý do. Khi cô ta buộc tội anh đuổi Thomas vì không chịu được việc phải chia sẻ Willoughby với gã, anh chỉ lắc đầu mà không biện minh lời nào cho mình. Anh cảm thấy cô ta quá đáng thương. Và vì vậy cô ta cứ tin vào đánh giá của mình.

Một tuần sau anh đến thăm Sybil và cầu hôn. Anh lặp lại lời cầu hôn trong ba ngày cho đến khi cô ta chấp thuận – với gương mặt tái nhợt và đôi mắt vô hồn.

Khi họ làm lễ cưới thì cô ta đã có mang ba tháng.

Ngay lúc ấy anh đã biết mình làm thế là không đúng, anh nên nói cho cô ta biết tất cả sự thật, bắt cô ta phải nghe, dù có đau đớn thế nào đi chăng nữa. Cô ta có quyền được biết sự thật. Và chỉ khi sự thật được phơi bày thì cuộc hôn nhân của họ mới có cơ may hạnh phúc. Nhưng lúc ấy, anh yêu cô ta đến tuyệt vọng và thấy cô ta quá đáng thương. Anh thà chết còn hơn làm cô ta đau khổ thêm.

Và giờ anh cho phép Thomas quay trở lại – với nhà mình và cuộc đời của Sybil.

Anh có bị mất trí nhớ không?

Công tước đẩy mạnh ghế ra sau và đứng dậy. Chắc đã đến giờ ăn sáng. Anh còn có khách phải tiếp, dạy Pamela cưỡi ngựa và cả một ngày mới ở phía trước.

Ngồi suy ngẫm cũng chẳng giải quyết được gì.

Bình luận
× sticky