Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hạt Ngọc Ẩn Mình

Chương 25

Tác giả: Mary Balogh

KHUNG CẢNH BÊN NGOÀI cửa sổ xe mỗi lúc trở nên quen thuộc hơn khi họ gần về tới nhà. Họ ngồi bên nhau trong suốt hành trình, vai chạm vai, tay nắm tay, gần như im lặng.

“Chỉ còn vài dặm nữa thôi sao?” anh hỏi cô.

“Vâng.”

Bàn tay anh siết chặt tay cô trong một lúc.

“Em phải tiếp cận bất cứ ai quản lý gia sản của Brocklehurst. Ít nhất em phải đòi lại một phần tiền của mình trước sinh nhật thứ hai lăm. Khi đó em có thể sống đỡ vất vả hơn.”

“Vâng,” cô trả lời.

“Ta cũng sẽ cho Houghton tìm hiểu vấn đề đó.”

“Cảm ơn ngài.”

Và lại là im lặng.

“Ta không thể đến đây được nữa, Fleur. Thậm chí ta sẽ không viết thư.”

“Vâng, em biết. Em cũng sẽ không viết thư cho ngài.”

“Em hãy hứa với ta nếu em cần gì hoặc gặp rắc rối thì hãy viết thư cho Houghton nhé? Hứa với ta đi.”

“Chỉ trong những hoàn cảnh nghiêm trọng nhất thôi. Không, Adam. Không có chuyện đó đâu.”

Anh vuốt ve những ngón tay cô. “Fleur, nếu như em có thai…”

“Em không có,” cô nói.

“Nếu em có,” anh nói, đưa tay cô lên môi mình. “Nếu có thì em phải báo cho ta biết. Ta biết theo bản năng em sẽ giấu kín chuyện đó với ta. Nhưng em phải cho ta biết. Nó cũng là con của ta. Đứa con ruột duy nhất của ta. Ta sẽ đưa em đến một dinh thự và chăm sóc cho hai mẹ con.”

“Em không có thai đâu. Chuyện đó không đúng thời điểm.”

“Nhưng em sẽ cho ta biết chứ?”

“Vâng,” cô trả lời.

Anh hạ hai bàn tay của họ xuống đùi mình.

Chưa đầy hai dặm nữa họ sẽ về tới làng, bốn dặm nữa là về tới Heron. Fleur tập trung thở thật nhẹ và đều, trấn áp nỗi hoảng loạn đang cuộn lên trong lòng.

“Em sẽ lập tức chuyển ra ngôi nhà tranh chứ?” anh hỏi.

“Vâng.” Cô buộc tâm trí phải nghĩ về các dự định tương lai. “Hôm nay em sẽ ở Heron đêm cuối cùng và chuyển vào làng ngay ngày mai. Ngày kia em sẽ bắt đầu dạy học, nếu Miriam đã chuẩn bị xong xuôi cho em. Em sẽ rất thích công việc ấy.”

“Vậy ư? Em sẽ dạy nhạc cho bọn trẻ phải không, Fleur?”

“Dạy hát thôi. Trường không có nhạc cụ, nhưng chuyện đó không thành vấn đề.”

Anh đang cười với cô. “Ta mừng vì em có một người bạn tốt ở bên cạnh.”

“Miriam đấy à? Em cũng có nhiều bạn bè khác trong làng nữa, Adam. Hoặc những người quen sẽ trở thành bạn bè ngay khi em rời khỏi Heron và được sống giữa họ. Đừng lo cho em. Em sẽ hạnh phúc.”

“Thật ư?” Anh đang nhìn khuôn mặt quay nghiêng của cô, chỉ cách mặt anh vài phân.

“Vâng, sẽ rất đau khổ trong một thời gian. Nhưng em biết và lường trước được. Nó sẽ nguôi ngoai thôi. Em không định để mình mòn mỏi héo hắt đâu. Em sẽ sống thật tốt. Em đã được lướt qua thiên đường, nó tuyệt vời hơn những gì mà nhiều người có được trong cả cuộc đời. Giờ em sẽ quay về với cuộc sống thực.”

“Lúc ta đi Pamela buồn lắm. Không phải lúc nào ta cũng quan tâm chăm sóc con bé. Ta đã thường xuyên bỏ mặc nó. Ta đang mong được quay về với nó.”

“Vâng, vậy nên ngài hãy làm vậy. Ngài phải sống tốt vì con bé, Adam.”

Chiếc xe lọc cọc lăn bánh qua một cây cầu gỗ dẫn họ vào làng. Fleur nhắm mắt và dựa má lên vai anh. Tay anh nắm chặt tay cô.

“Ôi trời ơi,” cô nói.

“Can đảm lên.” Má anh áp vào đỉnh đầu cô. “Nếu ta được lựa chọn giữa nỗi đau này và không có nó, Fleur, ta sẽ chọn đau đớn, vì không có nó ta sẽ chẳng bao giờ có em.”

“Em thật tham lam.” Cô thở dài thành tiếng. “Em muốn nỗi đau biến mất và em muốn ngài, Adam. Em không biết mình có đủ mạnh mẽ để làm được chuyện này không.”

Anh siết tay cô đến đau nhói. “Vậy em có muốn ta đưa em đến một nơi nào đó để thỉnh thoảng chúng ta có thể gặp nhau không?”

“Mỗi năm một lần ư? Hay là hai lần?” Mắt cô vẫn nhắm. “Trông chờ được lên thiên đường hai lần một năm sao?”

“Có thể thường xuyên hơn nếu em ở gần,” anh nói.

“Một ngôi nhà nhỏ ấm cúng gần Willoughby ư?” Cô mỉm cười. “Và mong chờ những chuyến thăm của ngài được thường xuyên. Và không bao giờ phải nói lời từ biệt. Có lẽ có cả những đứa trẻ nữa. Của ngài và em. Ngài nghĩ tóc chúng sẽ đen hay đỏ?” Giọng cô nhỏ lại.

“Nếu đó là điều em muốn. Ta sẽ cho em cuộc sống đó.”

“Không, chúng ta chỉ đang nói về những giấc mơ thôi, Adam. Với chút cám dỗ lẫn trong đó. Sẽ không ai trong chúng ta có thể chấp nhận chúng là hiện thực.”

Cỗ xe rẽ khỏi đường cái và vòng theo một lối đi dài dẫn về trang viên Heron.

“Khi chúng ta đến nơi, ngài đừng bước vào nhà cùng em, Adam. Ngài hãy cho xe đi luôn.”

“Được,” anh chiều theo ý cô.

Họ không nói gì thêm, chỉ ngồi nguyên tại chỗ. Cô muốn anh ôm cô vào lòng, nhưng cũng mong anh đừng làm vậy. Cô sẽ không chịu đựng nổi và sẽ bắt đầu nghĩ rằng có thể biến những giấc mơ kia thành sự thật.

Thêm một khúc ngoặt nữa trên lối xe chạy là họ sẽ đi qua cánh cổng và tiến vào con đường hướng thẳng đến ngôi nhà. Cùng lắm là hai phút nữa.

“Em không thể nói gì nữa đâu,” cô thì thầm. “Ngài đi nhé.”

“Ta yêu em, suốt đời, mãi mãi và vĩnh viễn. Ta yêu em, Fleur.”

Cô gật đầu và quay sang úp mặt vào vai anh trong chốc lát.

“Vâng,” cô nói. “Vâng.”

Có hai người từ bậc tam cấp ngôi nhà đi xuống khi cỗ xe dừng bánh trước cửa. Fleur nhận ra là Miriam và Daniel.

“Isabella!” Miriam kêu to khi Ned Driscoll mở cửa xe và hạ thang xuống. “Bọn mình vừa cưỡi ngựa qua đây xem cậu về nhà chưa. Bọn mình tưởng cậu về hôm qua. Ồ, xin chào đức ngài.” Cô vội vã nhún gối chào.

Mục sư Booth chìa một tay ra giúp Fleur xuống. “Isabella,” anh lên tiếng, nhìn công tước bước ra khỏi xe, “em không mang theo hầu gái sao? Tại sao em không làm thế?”

“Cậu có tìm thấy mộ Hobson không?” Miriam hỏi. “Bây giờ tâm trí cậu được bình yên rồi phải không, Isabella? Hôm qua khắp làng rộ lên tin đồn là cậu không còn bị buộc tội nữa, rằng cái chết chỉ là tai nạn và vụ lấy cắp chỉ là hiểu lầm. Tất cả những chuyện khủng khiếp đã kết thúc rồi. Đúng không anh Daniel?”

“Tiểu thư Bradshaw,” một giọng nói lẳng lặng cất lên sau lưng Fleur, “ta đi đây.”

“Ngài không vào trong nhà sao, thưa ngài?” Miriam hỏi.

Fleur quay lại, đằng sau hai người bạn của cô đã bước lên bậc tam cấp thứ hai. Cô đưa hai tay lên và anh nắm lấy chúng. Anh nhìn sâu vào mắt cô lúc đưa một bàn tay lên môi.

“Tạm biệt,” anh nói.

Adam. Môi cô mấp máy tên anh không thành tiếng.

Và anh bước lên xe ngựa, ngồi xuống phía bên kia trong lúc Ned đóng cửa xe, quay sang mỉm cười và nghiêng đầu chào cô, đoạn nhảy lên ngồi cạnh người đánh xe.

Và anh đi, dọc theo lối xe chạy, qua cánh cổng, và vòng qua khúc ngoặt đầu tiên.

Anh đi rồi.

“Chà, ngài ấy đi vội thế,” Miriam hồ hởi nói. “Isabella, cậu đúng là người phụ nữ ngốc nghếch và ngang bướng. Sao cậu không kêu mình đi cùng cậu? Cậu biết mình ắt sẽ đóng cửa trường học vài ngày mà. Đến lúc anh Daniel bảo mình rằng đã từ chối không đi cùng cậu, thì cậu vừa đi luôn rồi. Và thử hình dung bọn mình đã hết hồn như thế nào khi phát hiện cậu đã đi với công tước Ridgeway!”

“Chuyện đã qua rồi, Miriam,” mục sư Booth nói. “Không nhất thiết phải khiển trách nữa. Chúng ta vào trong được không, Isabella? Chắc chắn em sẽ khuây khỏa khi kể cho bọn anh biết mọi chuyện xảy ra.”

“Hẳn cậu mệt lử rồi,” Miriam bước lên khoác tay cô, cười với cô rồi quay phắt sang anh trai. “Anh cầm túi của Isabella vào đi, Daniel? Em muốn nói mấy câu với cô ấy trước đã.”

Cô đợi cho đến khi mục sư Booth đi khuất vào trong nhà.

“Ôi, Isabella,” cô lặng lẽ nói, vỗ vỗ lên cánh tay bạn, “Ôi, cô bạn đáng thương, tội nghiệp của tôi.”

Fleur vẫn đứng như hóa đá nhìn chằm chằm xuống lối xe chạy.

***

Chí ít có rất nhiều việc khiến cho cô bận rộn. Fleur vô cùng biết ơn điều đó suốt những tuần lễ tiếp theo.

Cô đã chuyển đồ đạc đến ngôi nhà tranh trước kia thuộc về cô Galen và hì hục sắp xếp lại chúng theo đúng ý mình. Ban đầu cô tự mình làm tất cả mọi việc, kể cả nấu nướng, vì không đủ tiền để thuê một người hầu. Cô dành nhiều giờ trong khu vườn nhỏ, sửa lại những hàng rào mọc quá cao và những khóm hoa hồng để phục hồi lại dáng vẻ gọn ghẽ, xinh đẹp ban đầu của chúng.

Và cô dạy hai mươi hai học sinh ở trường của Miriam bên cạnh bạn mình, nếm trải thử thách của việc dạy dỗ cùng lúc nhiều đứa trẻ.

Cô quan tâm đến một đôi vợ chồng già cạnh nhà, làm thêm cho họ những chiếc bánh mỗi khi cô nướng bánh, ngồi nghe những câu chuyện không dứt của họ về ngày xưa, trong đó có cả chuyện về mẹ và cha cô.

Bên cạnh đó là bạn bè để cô ghé chơi và tiếp đón. Tất nhiên lúc nào cũng có Miriam, người bỏ ra rất nhiều thời gian rảnh với cô và vui vẻ thân thiện nhưng không bao giờ tọc mạch. Vì chắc chắn là cô ấy biết. Cô ấy đã rất tinh ý khi bảo Daniel vào trong nhà sau khi Adam vừa đi, và những lời đơn giản của cô ấy đầy đồng cảm và thấu hiểu. Nhưng nếu cô ấy có tò mò, thì cũng chẳng bao giờ thể hiện ra. Cô ấy không bao giờ đặt các câu hỏi. Miriam đúng là người bạn đích thực.

Và cả Daniel nữa. Anh không hắt hủi cô bất kể lời thú nhận của cô và hành vi trái khuôn phép sau đó khi đi Wroxford với Adam. Và có rất nhiều người dân trong làng cùng một số láng giềng luôn giữ khoảng cách lúc cô còn sống ở trang viên Heron, bây giờ lại rất vui vẻ làm thân với cô.

Matthew không thấy về nhà. Cả thím Caroline và Amelia cũng vậy, dù Mùa Vũ Hội ở London đã kết thúc. Tin tức truyền về làng rằng hai người đã đi lên phương Bắc cùng bạn bè, còn Matthew thì đã sang châu Âu để tránh bị mất mặt. Fleur chẳng biết thực hư thế nào. Cô cũng không quan tâm chúng có thật hay không, miễn họ ở xa đây là được. Cô ghét cái ý nghĩ thím Caroline quay về, và cô sợ Matthew sẽ về nhà.

Cô nói chuyện với người quản gia ở Heron, và ông ta hứa sẽ nói lại với người quản lý tài chính của Brocklehurst ở London về việc của cô.

Fleur đã nhận được câu trả lời một cách thật bất ngờ. Một buổi chiều cô đang ngồi trong phòng khách nhỏ, nhấm nháp tách trà sau một ngày mệt mỏi ở trường học và tự hỏi liệu mình còn đủ sức để lát nữa ra ngoài xén cái hàng rào đã mọc vô trật tự trở lại không. Cô thở dài đứng lên khi có tiếng gõ cửa. Chỉ vài giây sau cô đứng ngây người, miệng há hốc trước Peter Houghton.

“Chào tiểu thư Bradshaw,” anh ta cất tiếng, lịch thiệp nghiêng đầu.

“Anh Houghton?” Cô đứng sang một bên, mời anh ta vào nhà.

“Tôi đã được cử đến London làm vài việc cho cô, ma’am. Trên đường về Willoughby, tôi thấy tốt hơn nên ghé vào đây thay vì viết thư cho cô.”

“Ồ vâng. Cảm ơn anh.” Cô chắc chắn sẽ không thích nhận một lá thư từ Willoughby, chỉ để thấy rằng nó do thư ký gửi. “Anh dùng trà nhé?”

Cô ngồi xuống mép ghế, nhìn và lắng nghe như uống từng lời của anh ta, sự kết nối mỏng manh với Willoughby và Adam. Và nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh ta ở trung tâm giới thiệu việc làm của cô Fleming.

Matthew đúng là đã rời khỏi nước Anh. Có người ngầm thông báo cho hắn rằng trò lừa gạt của hắn đã bại lộ, rằng những câu hỏi khó chịu và cáo buộc sắp sửa được đưa ra. Có vẻ như Houghton đã nói chuyện với người quản lý tài chính của Matthew, đã sử dụng ảnh hưởng ở những nơi quan trọng, và đã thu xếp để từ giờ giám hộ của cô sẽ là một người họ hàng xa, người thừa kế của Matthew, mà cô mới chỉ gặp một lần. Houghton cũng đã đến gặp người đó, người không mấy hứng thú với vai trò giám hộ cho một nữ họ hàng hai mươi ba tuổi mà ông ta thậm chí chẳng quen biết.

Cô được nhận một khoản trợ cấp cực kỳ hào phóng trong một năm rưỡi tới, sau đó của hồi môn và thừa kế sẽ được trả cho cô bất kể cô có kết hôn hay sống độc thân.

Houghton ho khan. “Tôi tin lời lẽ chính xác của ông ta là kể cả ngày mai cô có lấy thằng bé nạo ống khói thì ông ta cũng chẳng quan tâm, ma’am.” Mắt anh ta thoáng hiện một tia lấp lánh.

Fleur mỉm cười – cô chưa từng nghĩ quý ông Houghton lại có khiếu hài hước đến vậy.

Anh ta sẽ không ở lại ăn tối hoặc thậm chí uống tách trà thứ hai. Anh ta nói muốn rút ngắn nhiều dặm đường trước khi trời tối.

Fleur đứng lên và chắp hai tay ra trước. Anh ta sẽ đi trong ít phút nữa. Từ giờ đến đó cô sẽ kiềm chế. Cô sẽ không hỏi một câu về anh. Một câu cũng không.

Peter Houghton lại húng hắng ho. Anh ta dừng bước gần cửa, chưa mở nó ra ngay. “Tất nhiên đức ngài không thể đích thân đi London được, nên ngài cử tôi đi thay.”

“Vâng. Tôi rất biết ơn anh. Và biết ơn ngài ấy.”

“Ngài ấy đang lên kế hoạch đưa nữ công tước và tiểu thư Pamela tới Ý mùa đông này.”

“Vậy ư?” Những vết thương vừa mới bắt đầu liền sẹo lại nứt toạc thêm.

“Vì sức khỏe của lệnh bà. Và tôi nghĩ cũng vì công tước. Ngài ấy hình như không còn là mình nữa.”

Một lưỡi dao sắc đang cứa vào vết thương.

“Khí hậu ở Ý sẽ tốt cho cả hai người,” cô nhận xét.

Anh ta đưa tay xoay nắm đấm cửa.

“Tôi được lệnh mua một món đồ ở London, ma’am, và đảm bảo rằng nó được chuyển về đây cho cô. Nó sẽ đến trong vòng một tuần nữa. Tôi được lệnh chuyển lời đến cô rằng về mặt nào đó nó là một đóng góp cho trường học hơn là một món quà cá nhân.”

“Đó là gì vậy?” cô hỏi.

“Nó sẽ đến trong vòng một tuần nữa,” anh ta lặp lại.

Và anh ta cúi đầu chào, chúc cô một ngày tốt lành, rồi rời đi.

Để lại cô với nỗi đau thắt lòng vì biết rằng mối dây liên lạc mong manh với Adam sắp rời khỏi làng. Và biết rằng anh yêu cô đến mức cử thư ký đi London để giúp cô. Và rằng anh sắp gửi cho cô một món quà, coi như tặng trường học.

Nhưng thực ra để dành tặng cho cô.

Và rằng chẳng bao lâu nữa – trong vòng vài tháng – anh sẽ rời khỏi nước Anh. Chẳng phải là chuyện nghiêm trọng gì. Đằng nào cô cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh. Nhưng nước Ý ư! Nó ở cách đây xa quá.

Đôi khi nỗi đau gần như nằm ngoài sức chịu đựng.

Còn bao nhiêu công việc khiến cô phải luôn chân luôn tay, nhưng Fleur ước gì chúng có thể chi phối đầu óc cô hiệu quả như đối với đôi tay và thân thể cô.

Cô không sao ngăn được những ý nghĩ về anh. Và chúng là những niềm tin vô cùng đau đớn. Cô sẽ không bao giờ gặp lại anh, không bao giờ nghe về anh nữa. Thế nhưng trong phần đời còn lại của mình cô biết và tin rằng anh yêu cô. Hai mươi năm sau, nếu khi đó cô còn sống và biết anh còn sống, cô vẫn tin rằng anh yêu cô. Nhưng cô sẽ không bao giờ có thể xác nhận niềm tin đó. Cô sẽ băn khoăn – như vốn đã băn khoăn – Ngài còn yêu em không? Ngài còn nhớ em không?

Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu biết anh không yêu cô, rằng anh đang hạnh phúc ở nơi nào đó bên người khác. Ít nhất lúc đó cô có thể bắt đầu sống cuộc đời riêng của mình với một chút quyết tâm vững vàng hơn.

Có lẽ thế. Nhưng khi đêm đêm cô nằm trên giường hồi tưởng lại những ngày đi cùng anh, những lúc họ trò chuyện thoải mái với nhau, dần trở thành bạn bè và đôi khi ngồi yên lặng bên nhau trong yên bình và hòa hợp tuyệt đối, hai bàn tay đan vào nhau, cô không chắc là mình có thể sống với ý nghĩ anh hạnh phúc ở một nơi khác, rằng anh đã quên cô. Và khi hồi tưởng lại cái đêm ấy, khi họ thổ lộ tình yêu với nhau hết lần này đến lần khác bằng cơ thể, cô không nghĩ mình có thể chịu nổi nếu biết rằng anh có thể có người phụ nữ khác.

Dù vậy, thật đau lòng nếu biết anh không hạnh phúc, bị mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân không phải là hôn nhân thực sự, chịu đựng nó vì lợi ích của một bé gái thậm chí không phải con anh.

Thật đau lòng khi biết cái rào cản chia cắt họ, và sẽ chia cắt họ suốt đời, lại mỏng manh và vững chắc như tơ nhện.

Nỗi đau của cô lên tới đỉnh điểm khi có thêm hai sự việc nữa xảy ra trong cùng ngày hôm đó, một tháng kể từ khi cô chuyển đến ngôi nhà tranh.

Đầu giờ chiều cô được nhà trường gọi tới để nhận một cây đàn piano gởi từ London đến. Rất nhiều người hiếu kỳ đã tụ tập dưới đường, toàn bộ lũ trẻ cũng tụ tập bên ngoài, xúm quanh chiếc xe ngựa chở cây đàn.

“Một chiếc piano!” Miriam há hốc miệng, đưa cả hai tay lên ngực. “Cho cậu à, Isabella? Cậu đặt mua sao?”

“Cho trường học,” Fleur nói. “Nó là một món quà.”

“Một món quà? Cho trường học?” Miriam tròn xoe mắt nhìn cô. “Nhưng từ ai?”

“Chúng ta phải khiêng nó vào trong,” Fleur nói.

Cô không biết Daniel từ đâu xuất hiện, nhưng anh có mặt ở đó.

“Nó là một món đồ quá đắt giá đối với trường học,” anh nhận xét. “Chúng ta phải đặt nó trong nhà em, Isabella.”

“Nhưng nó dành cho bọn trẻ. Để em có thể dạy nhạc cho chúng.”

“Vậy thì mỗi lần em phải đưa một hoặc hai đứa đến nhà em đề dạy đàn.”

“Ồ phải đấy,” Miriam tán thành. “Đó là phương án khả dĩ nhất, Isabella. Quả là một món quà tuyệt vời.” Cô siết chặt cánh tay bạn nhưng không nhắc lại câu hỏi về người gửi.

Và thế là Fleur thấy mình ở cùng với cây đàn trong phòng khách, có cả hộp bản nhạc kèm theo. Khi cuối cùng cô cũng được ở một mình, được Miriam cam đoan rằng không cần cô ở lại đến lúc tan trường, cô ngồi xuống ghế và chạm những ngón tay run rẩy vào phím đàn.

Nhưng cô không chơi. Cô hạ hàng mi ướt đẫm xuống phím đàn, gục đầu lên hai cánh tay, và khóc cho đến khi lồng ngực đau nhức. Đó là những giọt nước mắt đầu tiên của cô kể từ khi anh đi.

Cô có thể trông thấy anh đang mở cánh cửa nối thư viện với phòng nhạc vào lúc sớm mai, cố ý đứng ở đó cho đến khi cô thấy anh để cô không cho rằng anh định nghe lén. Cô có thể nghe thấy mình đang chơi đàn, chìm đắm trong âm nhạc, nhưng vẫn cảm thấy anh trong căn phòng bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe.

Anh đã gửi cho cô món quà quý giá này, biết âm nhạc có ý nghĩa với cô đến thế nào. Anh sẽ không bao giờ nghe cô chơi nó. Cô sẽ chẳng bao giờ có thể chơi đàn cho anh nghe.

Lúc tất cả nước mắt đã cạn khô, vào tối ngày hôm đó, Fleur phát hiện mình có kinh, điều đó cũng cho thấy cô không có thai. Cô đã bị chậm kinh hơn một tuần.

Tất nhiên thật ngu ngốc, hết sức ngu ngốc khi ấp ủ hy vọng đó thành sự thật. Lẽ ra trong tuần vừa rồi cô nên hoảng loạn mới đúng. Nếu nó thành sự thật thì đúng là thảm họa.

Nhưng cô nhận ra con tim chẳng bao giờ tuân theo lý trí. Nằm trên giường sau khi đã tắm rửa và đặt một miếng băng vào đó, cô cảm thấy lạnh lẽo và trống trải y như cái ngày anh ra đi.

Mình ắt chẳng quan tâm, cô tự nhủ. Mình chẳng đếm xỉa đến tất cả những rắc rối và tai tiếng. Rất nhiều hy vọng được xây đắp trong tám ngày vừa rồi. Cô đã bắt đầu tin vào hy vọng của mình.

“Adam,” cô thì thầm với bóng tối. “Adam, ở đây yên lặng quá. Em không chịu nổi sự yên lặng. Em không thể nghe thấy ngài.”

Những lời ấy vang bên tai cô nghe thật lố bịch. Cô trở mình giấu mặt vào gối.

***

Sau chuyến viếng thăm của Peter Houghton chẳng bao lâu, Fleur hỏi Mollie, cô hầu gái ở Heron có muốn chuyển đến ngôi nhà tranh coi sóc nhà cửa cho cô không. Mollie rất vui sướng trước cơ hội được làm quản gia kiêm luôn đầu bếp và hầu gái. Nhưng cô ngụ ý rằng Ted Jackson sẽ không vui khi phải ở cách cô quá xa. Thế là chưa đầy một tháng, ông và bà Ted Jackson cùng chuyển đến sống ở ngôi nhà tranh, và Fleur có cả người giúp việc vặt, làm vườn cũng như quản gia.

Từ khi trong nhà có thêm người, thỉnh thoảng mục sư Booth lại đến thăm cô mà không đi cùng em gái. Anh nói được ở bên cô, xem cô khâu vá thêu thùa làm anh thấy thư giãn. Và anh thích nghe cô chơi đàn.

Fleur quý những lần anh đến chơi và nuối tiếc nhìn lại khoảng thời gian cô đã tin rằng mình yêu anh. Cô thường nghĩ, nếu không xảy ra tất cả những sự việc kia, nếu thím Caroline và Amelia không rời nhà đi London, nếu Matthew không ngăn cản cô ra khỏi nhà, nếu Hobson không ngã và cô không bỏ trốn, ngỡ rằng cô đã giết anh ta – thì bây giờ cuộc sống có thể khác biết bao nhiêu. Cô ắt sẽ chuyển đến ngôi nhà mục sư như đã định và sống ở đó với Miriam cho đến khi Daniel kiếm được giấy phép đặc biệt.

Giờ này chắc họ đã kết hôn được vài tháng. Tối tối họ ắt sẽ ngồi bên nhau giống như bây giờ. Và có khi cô đã mang bầu.

Và cô ắt sẽ hạnh phúc. Vì không nếm trải những tháng ngày vừa qua, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ thấy sự hẹp hòi trong con người Daniel. Có lẽ cô cũng sẽ tiếp tục thấy đạo đức chỉ có hai thái cực tuyệt đối đen và trắng. Và cô sẽ chẳng bao giờ gặp Adam. Cô ắt chẳng bao giờ biết đến đam mê, đến tình yêu sâu nặng cô dành cho anh.

Cô ắt sẽ hạnh phúc với thứ tình yêu nhẹ nhàng mà Daniel trao tặng. Đôi lúc cô ao ước có thể xóa đi mấy tháng vừa qua, quay lại với quỹ đạo cũ. Nhưng người ta không bao giờ quay lại được, hoặc thực sự muốn làm thế, vì một khi đã trải qua những thứ quá tuyệt vời, người ta không thể còn thỏa mãn với những trải nghiệm nhỏ hẹp hơn.

Bên cạnh đó, bất chấp những đau khổ và tuyệt vọng, cô sẽ không muốn sống một cuộc đời mà không biết đến Adam. Không yêu anh.

“Ở đây em hạnh phúc chứ, Isabella?” một tối nọ mục sư Booth hỏi.

“Vâng.” Cô mỉm cười. “Em vô cùng may mắn, Daniel. Em có ngôi nhà này, trường học và bạn bè. Và một cảm giác an toàn, chở che tuyệt vời sau tất cả những nỗi lo sợ về Matthew.”

“Em được kính trọng và yêu mến. Anh đã tưởng có lẽ em sẽ gặp khó khăn khi ổn định ở đây sau tất cả những gì em đã trải qua.”

Cô mỉm cười với anh và cúi đầu quay lại với công việc.

“Đôi khi anh ước có thể quay lại ngày xưa trước khi có buổi tối đáng sợ ấy,” anh thốt ra những suy nghĩ của chính cô. “Nhưng chúng ta không thể đúng không? Chúng ta không thể quay lại.”

“Vâng, “cô nói.

“Anh đã tưởng rằng mình chỉ có thể yêu một người mà mình cảm thấy xứng đáng với tình yêu của mình. Anh tưởng anh có thể yêu những người khác theo cách của đạo Cơ Đốc và tha thứ cho những lỗi lầm của họ nếu họ ăn năn. Nhưng anh không thể hình dung mình yêu hay lấy một người đã phạm một lỗi nghiêm trọng. Anh đã sai.”

Cô mỉm cười chăm chú vào công việc.

“Anh đã phạm một tội là quá ư kiêu hãnh. Nó như thể anh đinh ninh rằng một người phụ nữ phải xứng đáng với mình. Thế nhưng vô vị thay anh lại là kẻ yếu đuối nhất trong mọi người, Isabella. Anh chỉ biết nhìn em và lấy làm kinh ngạc vì em không trở nên cay đắng và hư hỏng sau những gì em đã trải qua. Em mạnh mẽ hơn và độc lập hơn cả ngày trước, đúng không?”

“Em muốn nghĩ như thế. Em đã nhận ra rõ ràng hơn ngày trước rằng cuộc đời mình nằm trong tay mình, không thể trách người khác hay đổ tại hoàn cảnh dẫn đến sai lầm bất hạnh.”

“Em sẽ cho anh vinh hạnh được cưới em chứ?” anh hỏi.

Hóa ra tất cả những lời vừa rồi nhằm dẫn đến một lời cầu hôn, cô hết sức ngạc nhiên. Cô ngẩng nhìn anh, chiếc kim lơ lửng trên khung thêu.

“Ôi, Daniel. Không. Em rất tiếc. Nhưng không được.”

“Cho dù anh biết quá khứ của em ư? Cho dù anh có thể nói rằng điều đó không làm thay đổi tình cảm của anh với em sao?”

Cô nhắm mắt.

“Daniel. Em không thể. Ôi, em không thể.”

“Vậy là đúng như anh đã nghĩ,” anh đứng lên và chạm vào vai cô. “Nhưng em đã cắt đứt mọi liên hệ với người đó phải không? Anh không mong gì hơn. Người đó đã có gia đình. Anh rất tiếc, Isabella. Anh thực sự rất tiếc. Anh muốn em được hạnh phúc. Anh sẽ cầu nguyện cho em.”

Anh ra khỏi nhà một cách lặng lẽ trong lúc cô nhìn chằm chằm vào khung thêu.

Trong nhiều tuần liền anh không đến một mình, chỉ thỉnh thoàng ghé qua cùng em gái. Và anh thường xuyên đến trường.

Khi anh đến một mình lần nữa, lúc ấy là một buổi chiều cô không có lớp dạy. Anh mang theo một lá thư.

“Anh sẽ gửi trả nó nguyên vẹn nếu anh là em,” anh nghiêm trang nói khi đưa nó cho cô. “Là mục sư của em, anh khuyên em nên làm thế, Isabella. Em đã có một cuộc chiến khốc liệt chống lại con người yếu đuối của mình và đã tới rất gần chiến thắng. Để anh gửi trả nó hộ em. Hoặc hủy nó đi mà không cần đọc.”

Cô nhận lá thư từ tay anh rồi nhìn xuống dấu niêm phong của công tước Ridgeway và chữ viết không phải của Houghton. Thời gian như dài hơn cả bốn tháng – như bốn năm, bốn thập kỷ hoặc bốn thế kỷ vậy.

“Cảm ơn anh, Daniel,” cô nói.

“Hãy mạnh mẽ lên. Đừng đầu hàng cám dỗ.”

Cô không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn đăm đăm xuống lá thư. Mục sư Booth lặng lẽ quay người bỏ đi.

Cô ghét anh. Cô không ngờ mình lại cảm thấy ghét anh lần nữa. Nhưng cô ghét anh. Anh đã bảo không bao giờ gặp lại cô, không bao giờ viết thư cho cô. Và cô đã tin anh.

Cô đã héo hon vì anh, nghĩ rằng mình không thể tiếp tục sống mà không có chút bóng dáng hay một lời từ anh.

Và anh đã viết thư. Để khơi lại vết thương mới chớm liền rỉ máu lần nữa. Để buộc cô bắt đầu tất cả lại từ đầu. Sẽ chẳng bao giờ cô có thể tin anh để xua đi cám dỗ khỏi cuộc sống của mình.

Daniel nói đúng. Cô nên trả lại lá thư còn chưa mở để anh biết rằng cô mạnh mẽ hơn anh. Hoặc cô nên hủy nó đi không thèm đọc. Cô nên đưa nó cho Daniel để gửi trả hoặc xé bỏ.

Cô vào phòng khách và đặt nó, còn nguyên dấu niêm phong dựa vào chiếc bình trên cây đàn piano.Và cô ngồi lặng trong chiếc ghế yêu thích của mình, hai tay đặt trên lòng, nhìn chằm chằm vào nó.

Bình luận