Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hay Là Mình Sống Chung

Chương 90: Ngoại truyện về đại thừa tướng: Mẹ ơi, con không bao giờ chơi game online nữa

Tác giả: Hồng Cửu
Chọn tập

Type: Windy0503

Quân Thừa mua một bộ trang bị cực phẩm trong game, rất tiếc là đã bị Lý Diệc Phi xấu xa ngứa tay tặng bừa cho người khác qua mạng.

Quân Thừa rất đau xót, chỉ kịp nhìn rõ người nhận trang bị trong game đó tên là “Đặt cái tên suy nghĩ cả đêm”.

Anh thề phải tuyệt giao một vạn năm với cái tên tiện nhân Lý Diệc Phi kia.

Bộ trang bị đó tốn hết sạch tiền điện thoại của anh, là bảo bối yêu quý của anh, anh không đành lòng từ bỏ chúng, thế là nghĩ cách liên lạc với cái người Đặt Cái Tên Nghĩ Cả Đêm kia, định nói lý lẽ và cả tình cảm để đòi lại trang bị.

Kết quả là đối phương rất khó chịu, nghiêm túc bảo anh: “Làm người phải có nguyên tắc, ví dụ cho rồi không được đòi, đòi rồi không được cho”.

Anh hỏi cái câu khỉ gió đó rốt cuộc có ý nghĩa gì. Đối phương giải thích: “Tức là anh cho người ta đồ gì đó, thì về đạo nghĩa là không thể đòi lại, nếu không sẽ là không có thể diện; cho dù quyết tâm không cần thể diện đòi lại, thì bên sở hữu cũng không có nghĩa vụ trả lại cho anh.”

Quân Thừa muốn quỳ lạy. Anh nghĩ bình thường mình cũng là một người khá mặt dày rồi, không ngờ lại có thể gặp được người đẳng cấp cao hơn ở nơi này.

Anh sắp bị lời nói chính nghĩa của đối phương làm cho nội thương đến thổ huyết mất thôi. Anh bất giác nhớ lại câu nói phải điền vào chỗ trống trong kỳ thi tốt nghiệp cấp ba: Thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí tiện tác vô địch (tức là nước quá trong thì cá không sống nổi, nhưng người quá hèn hạ thì chẳng ai bì lại).

Nếu đòi thẳng không được, thì anh quyết định đổi cách khác thử thế nào.

Chẳng hạn tỏ ra tội nghiệp.

Anh gõ chữ bla bla, khổ sở van nài Đặt Tên: “Đại ca à, cậu có biết không, vì bộ trang bị này mà tôi phải bán cả căn nhà để thế chấp rồi! Mẹ tôi nếu biết sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con thì thôi, mà lúc đuổi tôi ra khỏi nhà còn chẳng cho tôi cái khố che  thân nữa cơ! Cái đó mới gọi là tàn nhẫn! Cậu nói xem, nếu cậu không trả lại trang bị cho tôi thì có phải là quá vô nhân đạo không?”

Đặt Tên nhanh chóng trả lời: “Nếu, tôi nói nếu nhé, anh nói thật thì đúng là anh rất đáng thương. Nhưng bố mẹ anh có đứa con bại gia như anh thì họ càng đáng thương hơn. Nhưng nói cho cùng thì dù anh tội nghiệp đến mấy, chúng ta cũng chẳng quen biết gì nhau, nên tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải nhân đạo với anh.”

Quân Thừa suýt khóc. Cái tên không chỉ mặt dày, mà còn vô lại siêu cấp.

Anh nhìn cấp bậc của Đặt Tên, cười lạnh trong bụng. Cấp thấp như thế còn đòi giữ trang bị của anh, đúng là khiến anh cười không dừng được! Với cấp bậc của cậu ta thì chí ít cũng phải luyện thêm chừng bảy, tám chục cấp nữa mới miễn cưỡng sử dụng được đám trang bị đó.

Nghĩ ngợi rồi anh quyết định đổi kế sách.

Anh gõ một đoạn chữ: “Đặt Tên đại ca thân yêu ơi, cậu nghe tôi nói lời thật lòng nhé, cậu nhìn cấp bậc của cậu đi, đám trang bị đó của tôi cho dù cậu giữ lại cũng không dùng được. Thế này nhé, cậu trả lại trang bị cho tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi luyện cấp, được chưa?”.

Trên màn hình, Đặt Tên trầm tư hồi lâu rồi trên màn hình chat hiện ra một hàng chữ: “Thấy anh tội nghiệp, mà tôi thì cũng chẳng phải người khó thương lượng, nên thế này đi, anh dẫn tôi luyện lên mỗi mười cấp thì tôi sẽ trả lại một món trang bị.”

Quân Thừa không cam tâm chút nào, ngồi trước màn hình nguyền rủa cái tên khốn kiếp vô lại kia nhưng ngón tay thì lại gõ ra một đoạn chữ khác vô cùng dễ thương, vô cùng ngọt ngào: “Không vấn đề gì! Thế thì huynh đệ, chúng ta thỏa thuận rồi nhé! Ai nuốt lời thì kẻ đó cả đời không cưới được vợ! Này huynh đệ, đúng là cậu đã làm tôi thở phào, cho tôi chút hi vọng trong cuộc đời, cảm ơn nhé!”

Trên màn hình, Đặt Tên chậm rãi gõ lại ba chữ: “Đừng khách sáo!”. Mấy giây sau lại ba chữ nữa nhảy ra: “Duyên phận mà!”.

Một ngụm máu tươi muốn trào ra.

Anh đỏ hoe mắt, gào thét: “Duyên phận em gái ngươi! Ta gồng mình nói lời giả tạo mà ngươi cũng mặt dày nói tiếp cái nói hả! Xem lão đây lấy lại trang bị về rồi ngày ngày chém ngươi cho biết! Muốn thăng cấp hả? Phì, đồ khốn đợi khiếp sau đi!”.

Vì trang bị mà Quân Thừa bất đắc dĩ phải nhẫn nại dành ra chút thời gian hạn hẹp để dẫn đồng chí Đặt Tên đi luyện cấp.

Ban đầu anh tưởng một tài khoản nhỏ như thế thì chắc chắn sẽ là một kẻ vừa chơi game không lâu, dẫn cậu ta đi luyện cấp chắc sẽ rất tốn sức, nhưng không ngờ Đặt Tên ngoài khả năng bẩm sinh giành đồ của người khác, thì cũng có chút khả năng chơi game.

Anh chỉ dùng một phần ba thời gian anh nghĩ để dẫn Đặt Tên luyện lên mười cấp.

Hôm lên đủ mười cấp, Quân Thừa rất kích động, cuối cùng anh cũng có thể thu lại một món tiểu bảo bối yêu dấu của mình rồi.

Anh vô cùng mong chờ, tưởng tượng ra cảnh bộ chiến giáp vô cùng đẹp đẽ quay về với cơ thể đẹp trai tráng kiện của mình.

Thế nhưng tưởng tượng thì phong phú, nhưng hiện thực lại rất phũ phàng. Món trang bị đầu tiên mà Đặt Tên trả lại cho canh, không phải là bộ chiến giáp đẹp đẽ, mà là một chiếc giày…

Giày… mà chỉ có một chiếc…

Quân Thừa nhìn một phần hai đôi giày suýt khóc.

“Đại ca, cậu chơi gì lạ vậy? Cậu trả tôi một đôi chứ món đồ này còn có thể xé lẻ ra để trả hay sao?” Anh bi phẫn gõ bàn phím.

“Có thể!”. Đối phương đáp lại anh bằng hai chữ ngạo mạn, lạnh lùng.

Quân Thừa: “Chẳng ai như cậu cả”.

Đặt Tên: “Tăng thêm mười cấp nữa, tôi trả lại anh chiếc kia”.

Sức mạnh gõ bàn phím của Quân Thừa càng tăng: “Shit! Chưa từng thấy đàn ông con trai nào hẹp hòi như cậu!”.

Đặt Tên: “Thái độ của anh như thế, là thật sự muốn cầu xin tôi trả trang bị à?”.

Quân Thừa nhìn màn hình, nghiến răng ken két, co nắm đấm lại.

Thằng nhãi, đợi tôi lấy lại hết trang bị thì xem tôi chém cậu cả trăm lần mỗi ngày nhé! Muốn thăng cấp? Nằm mơ đi!

Vì chiếc giày kia, và cả bộ trang bị đẹp đẽ, Quân Thừa đành nhẫn nại, kìm nén cơn giận, dẫn Đặt Tên tiếp tục thăng cấp.

Đặt Tên rất cố gắng, thăng cấp siêu nhanh. Quân Thừa có lúc cảm thấy tên nhóc này đúng là có tài chơi game và tiền đồ xán lạn, anh băn khoăn nghĩ rằng có nên bỏ qua chuyện trước đây, bồi dưỡng tên này thật tài giỏi để đến khi cậu ta  thành cao thủ rồi, anh sẽ không cần gào khóc nhờ vả tên tiện nhân Lý Diệc Phi đến giúp anh đánh đội nhóm nữa.

Nhưng cũng do Đặt Tên quá gắng sức chơi game, thậm chí còn tỏ ra nghiện hơn cả anh hồi mới bắt đầu chơi, nên Quân Thừa bắt đầu hơi nghi ngại về động cơ chơi game của tên này.

Anh hỏi Đặt Tên: “Sao cậu lại nghiện chơi game đến thế? Trạng thái quên ăn quên ngủ của cậu, gia đình có biết không?”

Đặt Tên cũng hỏi lại anh: “Còn anh, anh thì vì điều gì?”

Quân Thừa không hề nhận ra câu hỏi đã bị chuyển hướng, trả lời thành thật: “Vì rất yêu thích”.

Đặt Tên ngừng một chút rồi cũng trả lời: “Tôi thì ngược hẳn với anh, tôi vì căm ghét.”

“Tại sao lại căm ghét? Căm ghét mà cậu còn chơi nhiệt tình như thế, tâm thần phân liệt hả?”

Đặt Tên không trả lời.

Quân Thừa nghĩ ngợi rồi hỏi câu khác: “Thế cậu nỗ lực như vậy là vì điều gì?”

Lần này Đặt Tên không cố ý ngần ngần nữa mà nhannh chóng trả lời. Chỉ là câu trả lời khiến Quân Thừa sửng sốt đến phun cả nước ra ngoài.

“Để đánh bại Mạc Cao Phong”. 

Mạc Cao Phong là ai chứ? Anh ta là đệ nhất cao thủ toàn hệ thống. 

Quân Thừa gõ bàn phím: “Nhóc à, cậu có chí hướng vĩ đại đấy, hà hà hà! Nhưng đương nhiên là trong lòng có một giấc mơ thì tốt, điều đó nói lên cậu là người có chí tiến thủ. Nhưng nhóc à, anh phải nhấn mạnh cho cậu biết một câu, cậu không thể xa rời thực tế được!”

Hễ dính đến việc giáo dục tư tưởng là anh không ngừng lại được, ngừng một lúc để vẩy vẩy tay cho đỡ nhức, anh tiếp tục gõ chữ: “Giống như hồi còn nhỏ tôi muốn làm tổng thống Mỹ, nhưng nguyện vọng đó tuy tốt đẹp song lại không thể thực hiện, biết tại sao không?”

Đặt Tên trả lời: “Có thể do anh phải uống Aripiprazole (1) và Lurasidone (2), nhưng anh không uống”.

(1) Thuốc chống loạn thần, điều trị các triệu chứng của tâm thần phân liệt hay trầm cảm.

(2) Thuốc chống loạn thần điều trị trầm cảm.

Quân Thừa nhìn hai cái tên có vẻ là tên thuốc, tràn đầy nghi hoặc: “Hai cái đó là thứ gì? Nhưng cũng không quan trọng, đáp án này cũng không đúng, cậu đoán lại đi”.

Đặt Tên: “Vì anh không phải người Mỹ”.

Quân Thừa: “Quốc tịch ấy à, nếu với anh đây thì chẳng thành vấn đề, muốn nhập quốc tịch Mỹ là trong vòng một phút thì xong ngay! Cậu đoán lại đi”.

Đặt Tên: “Không đoán ra, không đoán nữa, tôi đi làm nhiệm vụ đây”.

Quân Thừa cuống lên. Anh chưa từng thấy người nào lại chẳng có sự hiếu kỳ như vậy. Không được, anh quyết không cho tên này đi dễ dàng, hôm nay nếu anh không nói đáp án cho tên nhóc kia nghe thì anh sẽ ấm ức chết mất.

“Khoan đã khoan đã, tôi nói cậu biết đáp án rồi hãy đi! Nguyên nhân mà tôi muốn làm tổng thống Mỹ nhưng không thể được là vì sau này tôi trưởng thành rồi, không còn ngây thơ ấu trĩ như lúc nhỏ nữa, trở nên thông minh, yêu nước rồi. Cậu nghĩ thử xem một người Trung Quốc như tôi chạy sang Mỹ làm tổng thống gì chứ? Cho dù muốn tiến hành mơ ước vĩ đại trị quốc trị dân thì tôi cũng phải xin làm Chủ tịch nước ta mới đúng”.

Đặt Tên gõ một hàng dài dấu “…………….”, sau đó nói: “Đại ca à, tư duy anh phân liệt quá, tôi nghĩ anh nên kê toa thuốc Aripiprazole và Lurasidone mà uống đi, tốt cho anh mà cũng tốt cho gia đình anh nữa”.

Quân Thừa nhìn hai danh từ phức tạp đó, hỏi: “Hai thứ mà cậu nói rốt cuộc là gì vậy?”

Đặt Tên phớt lờ anh, thế là Quân Thừa tự lên Bách Độ tìm, sau đó anh nhận ra hai thứ đó là hai vị thuốc nổi tiếng chuyên trị liệu bệnh tâm thần phân liệt.

Anh phẫn nộ gõ bàn phím.

“Súc sinh, cậu cút ra đây ngay cho tôi! Sao cậu biết tên thuốc này hả? Còn nữa, tôi giống tâm thần phân liệt chỗ nào!!!”.

Anh spam câu này liên tục, cho tới khi Đặt Tên phải xuất hiện.

“Anh nhìn bộ dạng anh gào thét như thế, chẳng lẽ không tâm thần phân liệt à?”. Đặt Tên gõ một hàng chữ: “Thấy anh sùng bái tôi đến mức đó, tôi sẽ miễn cưỡng nói cho anh biết vì sao tôi lại hiểu rõ như vậy”.

Lần này chỉ một lúc sau, Đặt Tên đã gõ ra một câu.

“Vì có lúc, tôi rất đau khổ, đến mức nghĩ rằng phải cần đến chúng”.

Quân Thừa nhìn dòng chữ trên màn hình, bỗng không biết nên nói gì.

Khi Đặt Tên trả lại chiếc giày kia, hai găng tay bảo hộ và cả cái khố chiến đấu, toàn hệ thống lại đến thời khắc tập thể công thành hoành tráng và tươi đẹp.

Công hội của Quân Thừa xếp hàng thứ hai trong toàn hệ thống, đứng đầu đương nhiên mà công hội có Mạc Cao Phong.

Lần công thành này, cả hai công hội đều tham gia.

Quân Thừa hỏi Đặt Tên: “Chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như thế chứ gì?”

Đặt Tên không quan tâm: “Hoàng tráng đến đâu chứ?”

Quân Thừa dạy dỗ: “Công  thành hôm nay, Mạc Cao Phong và vợ anh ta là Bách Mi cũng tham gia, lại thêm tôi, những người xếp đầu trong hệ thống đều có, cảnh đó còn không hoàng tráng à?”

Đặt Tên hỏi: “Vợ của Mạc Cao Phong sao lại đứng đầu?”

Quân Thừa đáp: “Người ta được xưng tụng là xinh đẹp hàng đầu hệ thống.”

Đặt Tên: “Anh thấy rồi à?”.

Quân Thừa: “Chưa, nhưng nghe đồn là do những người từng gặp cô ta đồn đại ra”.

Đặt Tên: “Ha ha…”.

Đặt Tên: “Thế anh làm sao lại được tính là đứng đầu?”.

Quân Thừa: “Lão đây có trang bị bá đạo nhất hệ thống”.

Đặt Tên: “He he, đa số trang bị của anh đang nằm ở chỗ tôi”.

Quân Thừa chụp lấy bàn phím định ném đi, nhưng nghĩ lại chức năng của bàn phím này rất ưu việt, muốn có lại nó phải gửi bưu điện từ nước ngoài về, phải mất rất nhiều ngày nên anh hít thở thật sâu ba lần rồi đặt bàn phím xuống.

Dù sao anh cũng là một dạng đứng đầu hệ thống, không thể thiếu kiến thức như tên nhãi nhép kia được.

Quân Thừa quyết định bổ sung những kiến thức liên quan về các thứ hạng đầu bảng cho cậu ta biết.

Quân Thừa: “Nếu như cậu đã xem Mạc Cao Phong là mục tiêu thì cậu có hiểu về anh ta và vợ trong game của anh ta không?”

Đặt Tên: “Ha ha, tại sao phải hiểu rõ họ, đánh bại được họ chẳng tốt hơn sao? Hơn nữa Bách Mi kia cũng chả ra gì, chỉ có điều cấp bậc khá cao thôi chứ năng lực tác chiến rất kém, cô ta có thể nổi tiếng trong hệ thống chẳng qua là vì có tài khoản Mạc Cao Phong che chở, nếu không có anh ta thì tôi đã có thể chém chết cô ta trong một phút.”

Quân Thừa cảm thấy tên nhóc này thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, đàn ông con trai ai lại bày tỏ ham muốn bạo lực như thế với phụ nữ! Ngoài ra, cậu ta khoác lác chẳng biết kiềm chế.

Quân Thừa bảo: “Trẻ con thật chẳng biết trời cao đất dày là gì, tặng cậu câu kim ngọc lương duyên nhé: Ít khi đắc ý, ít bị ngã đau. Tài khoản cậu thấp, lại chơi muộn, đối với tài khoản kia có thể vẫn ở trạng thái nửa biết nửa không tôi nói cậu nghe, họ và một tài khoản Thang Hải năm đó đã diễn một màn kịch tình yêu ba người rất rầm rộ trong toàn hệ thống đó!”.

Mãi sau, Đặt Tên mới gõ chữ: “Ồ?”.

Quân Thừa tự động thêm ngữ điệu nghi ngờ vào trong đó, sau đó càng hào hứng gõ chữ: “Năm đó ấy mà, ngoại trừ Mạc Cao Phong, trong hệ thống còn có một tài khoản rất siêu khác tên là Thang Hải, cũng thích Bách Mi, nhưng anh ta không đánh lại Mạc Cao Phong, thế là Mạc Cao Phong cưới Bách Mi, và sau hôn lễ hoành tráng đó thì tài khoản Thang Hải đã biến mất khỏi giang hồ”.

Mãi sau, Đặt Tên mới trả lời bằng ba chữ: “Thế cơ à”.

Quân Thừa thấy phản ứng chậm chạp hờ hững của cậu ta thì cảm thấy rất mất hứng. Anh cảm thấy cái người bên kia đúng là tội nghiệp, chẳng có cả chức năng quan trọng là buôn chuyện theo sự hào hứng của người khác. Một người không biết buôn chuyện với người khác như vậy thì xung quanh sẽ chảng có bạn bè rồi! Mà người không có bạn bè thì,  chà chà, thật tội nghiệp, thật là tội nghiệp quá!

Anh suy nghĩ rồi gõ chữ: “Này, cậu trả lại trang bị cho tôi trước đi, phải biết là tôi là trụ cột quan trọng trong công hội đó, tuy Mạc Cao Phong thì tôi không mơ tưởng đánh lại, nhưng tôi phải có trang bị đầy đủ, đốt thêm mớ tiền, thì không chừng sẽ có thể đối đầu được một thời gian với Bách Mi. Nhưng bây giờ theo tình hình trang bị, hai chiếc giày, hai găng tay bảo vệ, một cái khố  chiến đấu, khỏi cần suy nghĩ cũng biết ngay cả quá trình chống cự của công hội chúng tôi cũng đừng mơ nữa, kết quả rồi cũng sẽ là thua thảm bại thôi! Nói ra thì cái tên biến thái Mạc Cao Phong kia cũng chỉ có đứa bạn thân nhãi nhép tiện nhân của tôi đối phó nổi thôi! Nhưng tôi đã quyết tâm tuyệt giao với hắn rồi, nên lần này tôi nhất định phải tự lực cánh sinh với hai bàn tay đi viết lại vận mệnh đời mình thôi!”

Một lát sau Đặt Tên trả lời: “Đừng nghĩ quá nhiều, cho dù tôi trả lại trang bị lại cho anh thì anh cũng không ổn, thao tác của anh gớm lắm. Tôi trả khố lại cho anh để anh bảo vệ chỗ quan trọng trong lúc chiến đấu thì cũng đủ nhân chí nghĩa tận lắm  rồi, anh phải biết đủ chứ, phải học cách biết ơn đi, đừng được nước lấn tới đòi hỏi những trang bị khác nữa. Anh mặt dày như thế, mẹ anh mà biết thì sẽ cảm thấy trơ trẽn thay anh đó.”

Quân Thừa nhìn màn hình, nổi điên.

“Thằng nhãi chết tiệt, cậu đang định tạo phản đó hả! Có còn muốn theo sau mông lão gia tôi đây đi luyện cấp không?”

Lúc mấy công hội đánh nhau công thành, Mạc Cao Phong đã sử dụng lặp đi lặp lại một đại chiêu, đại chiêu đó đã giết một tập thể trong tích tắc.

Đại chiêu đó thao tác rất phức tạp, trước mắt thì trong toàn hệ thống, trừ anh ta ra, Đại Quân chưa từng thấy ai biết sử  dụng.

Công hội của Quân Thừa bị đánh đến vãi các thứ. Khi tất cả đã sắp kết thúc, Đặt Tên nhắn tin cho Quân Thừa: “Online chat đi”.

Quân Thừa rất ngờ vực, trước kia dù anh dụ dỗ thế nào thì tên nhóc đó cũng không chịu online, hôm nay lại chủ động như vậy. Anh nghĩ tên nhóc đó có lẽ đã bàng hoàng trước trận đại chiến mà cậu ta chưa từng chứng kiến, muốn online để bày tỏ cảm xúc với anh chăng.

Anh đăng nhập vào mạng chat, tìm thấy Đặt Tên rồi báo cậu ta biết số phòng chat của anh.

Sau đó khi anh nghe thấy Đặt Tên lên tiếng, anh đã suýt tè ra quần.

Tên này là nữ!!!

Quân Thừa nghĩ giọng nói này cũng rất êm tai. Có điều lời cô nàng nói lại cực kỳ khiến anh không tài nào hiểu nôi.

“Đại Thừa Tướng”. Đặt Tên gọi tên anh trong game: “Lát nữa tôi sẽ trả lại bộ giáp cho anh”.

Quân Thừa cắt ngang: “Là chiến giáp, cảm ơn nhé!”.

Đặt Tên: “… Được thôi, là chiến giáp.Thực ra lửa đã cháy đến mông rồi, anh hà tất phải để ý đến chi tiết đó”.

Quân Thừa gõ biểu tượng lật bàn.

Đặt Tên phớt lờ anh, nói tiếp: “Lát nữa tôi trả lại giáp cho anh, cộng thêm găng bảo vệ thêm thuộc tính nhân vật của anh, thêm cấp bậc của anh, rồi thêm tiền bạc châu báu trong kho của anh, anh cũng có thể phát đại chiêu của Mạc Cao Phong”.

Quân Thừa nghệch ra đến mấy giây, cảm thấy không hiểu “Khoan đã, cô nói gì? Tôi không hiểu cho lắm! Tôi có thể phát đại chiêu của Mạc Cao Phong? Đùa kiểu gì thế?”.

Đặt Tên rất bình tĩnh nói lại: “Đúng là anh có thể phát đại chiêu, nhưng mỗi lần như thế phải tốn một mớ tiền, cũng tức là, anh muốn phát đại chiêu phải đốt một mớ tiền”.

Quân Thừa vẫn không tin, Đặt Tên thay đổi ngữ điệu, trở lên nóng nảy: “Đừng lề mề nữa, để tôi chỉ đạo anh”.

Cô nàng bỗng có phong thái rất ư là nữ hoàng, Quân Thừa tự dưng nghe lời và bắt đầu thao tác.

Anh không thể nào nghĩ rằng một người mang danh trang bị ngầu nhất hệ thống là anh lại có ngày nghe lệnh của một tài khoản nhỏ bé tầm thường – mà thực tế thì người đó lại còn là nữ!

Mà anh canngf không ngờ rằng, toàn hệ thống trừ Mạc cao Phong ra, Quân Thừa anh cũng phát được Tuyệt Thế Đại Chiêu! Tuy mọi người phát chiêu  dựa vào thực lực, anh phát chiêu lại dựa vào đốt tiền, nhưng anh vẫn làm được việc chấn động hệ thống.

Trong những cuộc chiến sau này, anh sẽ trở thành nhân vật nổi bật, chói mắt hơn cả Mạc Cao Phong.

Rất nhiều người dều spam màn hình bày tỏ sự bàng hoàng: “Đại Thừa Tướng kia làm sao biết đại chiêu của Mạc Cao Phong?”.

Quân Thừa không kìm được cười điên dại.

Anh thực sự không thể kìm nén sự kích động trong lòng, chơi game online bao năm nay, không ngờ anh cũng có ngày trở nên nổi bật đến thế!

Thế nhưng anh đã quên mất câu nói mà cha chú thời xưa đã phát biểu: Lạc cực sinh bi.

Anh quá đắc ý nên dẫn đến thao tác sai hết trình tự, cuối cùng chẳng phát nổi đại chiêu một lần nào.

Sau đó, anh bị Mạc Cao Phong giết chết một cách hoa lệ.

Rồi sau nữa, công hội của anh đã bị thua thảm bại.

Anh nghe thấy trong tai nghe vẳng đến tiếng “rầm”, như thể có người ngồi trên ghế không vững vừa bị té xuống đất.

Hoạt động công thành cuối cùng đã kết thúc với  sự thắng lợi của Mạc Cao Phong. Đám tiền bạc châu báu trong kho của Quân Thừa đã bị tiêu tốn sạch vì đại chiêu đó. Tuy đã biến thành một kẻ nghèo khổ, trong lòng anh vẫn khoái chí đến mấy ngày.

Vì…

“Bây giờ tôi là người duy nhất có thể đối đầu với Mạc Cao Phong dấy ha ha ha ha ha!!!”.

Trong một đêm, anh biên sthanhf nhân vật phong vân toàn hệ thống, độ “hot” vượt qua cả Mạc Cao Phong.

Thu nhỏ màn hình chơi gam lại, Quân Thừa gọi Đặt Tên trong phòng chát: “Hôm nay tôi quá tuyệt đúng không? Tôi cũng bị sự tuyệt vời của tôi làm choáng váng rồi ha ha ha ha ha ha!”.

Giọng Đặt Tên nghe có vẻ đau lòng: “Chỉ suýt tí nữa là anh có thể đánh bại Mạc Cao Phong rồi! Chĩ lỡ thao tác sai mà giờ nghèo rớt  mồng tơi, annh còn sung sướng cái gì, anh không thấy nhục sao?”.

Quân Thừa chẳng buồn so đo vấn đề này với cô, hiện giờ anh có hứng thú với việc khác hơn: “Sao cô lại có thể phát đại chiêu?”.

Đặt Tên trả lời nhẹ bẫng: “Trùng hợp thôi”.

Quân Thừa tỏ ra là người có IQ rất cao, đừng hòng dùng mấy chữ đó che mắt anh: “Thôi đi, chắc cô không phải là bồ nhí của Mạc Cao Phong đó chứ?”.

Đặt Tên cười lạnh một tiếng, giọng nói khi trả lời anh mang một vẻ lạnh đến thấu xương của mùa đông băng giá: “Anh uống chút thuốc đi nhé? Nếu không điều trị kịp thời, tôi e là đầu anh do suy nghĩ bậy bạ quá nhiều lại bị nổ tung thì chết”.

Quân Thừa nói một tiếng: “Không”, rồi chuyển chủ đề: “Làm sao cô biết tôi có rất nhiều tiền trong kho? Có Phải do khí chất công tử quý tộc của tôi lan đến cô rồi?”

Đặt Tên lại cười khẩy: “Quý tộc á? Tôi chỉ cẩm nhận thấy sự đê tiện của anh thôi”.

Quân Thừa vẫn cố chấp: “Nói đi, làm sao biết tôi quý tộc bức người như thế?”.

Đặt Tên “xùy” một tiếng: “Chẳng phải mỗi tháng anh đóng rất nhiều tiền điện thoại hay sao?”.

Quân Thừa ngớ ra, hoàn toàn sửng sốt.

“Sao cô biết? Cô điều tra tôi hả? Cô lập tài khoản ‘pede’ là để tiếp cận tôi phải không? Có phải cô thích tôi không? Có phải cô thấy tôi nhiều tiền nên có ý đồ đen tối đúng không? Tôi nói cô biết, tôi sẽ không mờ ám với người cướp bộ trang bị yêu quý trong game của tôi đâu!”.

Đặt Tên không nói gì, tắt luôn micro.

Quân Thừa rất phẫn nộ bất bình trong sự im lặng chết chóc đó.

“Cầm thú! Thừa nhận thích tôi rồi hãy đi chứ a a a a a a!!! Cố kiềm chế cũng không làm ngực to hơn đâu! Đi vội vàng như thế là để kịp đầu thai hả!”.

Sau lần công thành đó, vì những món trang bị còn lại, Quân Thừa vẫn dẫn Đặt Tên đi luyện cấp. Nhưng tâm trạng anh lúc đó đã có một sự thay đổi khác lạ rất nhỏ. Cảm giác của anh đối với cô rất phức tạp, tuy không còn khinh thường triệt để tài khoản nhãi nhép đó nữa, nhưng đa số tình cảm thuộc về “không quen mắt” và “khinh khỉnh”.

Ai bảo cô nàng cấp bậc thấp mà phẩm chất lại kém làm chi, cho dù gặp may mắn, có thể phát đại chiêu thì cũng không thể che giấu tà niệm xấu xa của cô  nàng, rằng vốn dĩ ái mộ anh nhưng không chịu thừa nhận, lại lén lút đi điều tra về anh.

Hai người không còn ngồi gõ chữ nói chuyện với nhau nữa mà bắt đầu voice chat. Mà trong quá trình đó thì đa phần là họ đấu khẩu, một thời gian cực kỳ nhỏ là bàn bạc về game.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến Tết.

Một hôm, Đặt Tên bỗng nói với Quân Thừa: “Anh giúp tôi một việc, tôi sẽ trả trang bị lại cho anh”.

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Quân Thừa không dám tin ngay vào tai mình: “Thật hay giả? Việc gì mà muốn tôi giúp cô? Tôi nói trước là con người tôi rất có tiết tháo nhé, cô đừng ép tôi làm chuyện có lỗi với cơ thể tôi, tôi biết cô đã để ý tôi rất lâu rồi! Tôi nói cô biết, nếu cô nhăm nhe vào xác thịt này của tôi, tôi sẽ quả quyết không chấp nhận đâu!”

Đặt Tên lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi cảm ơn anh nhé! Anh có đưa tiền bảo tôi có ý gì đó với cơ thể anh, tôi cũng không thèm đâu! Yên tâm, chẳng phải việc gì khó cả, anh chỉ cần giả làm bạn trai tôi, cùng tôi về quê ăn Tết với tôi là được. Tôi thì cũng chẳng lợi dụng anh đâu, đợi ăn Tết xong tôi sẽ trả hết trang bị một lần cho anh, ngoài ra còn trả tiền thuê diễn kịch cho anh nữa. Đợt trước anh phát đại chiêu nên biến thành kẻ nghèo rồi phải không? Thế nào, suy nghĩ về đề nghị của tôi chứ?”.

Quân Thừa đã suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị đó.

Đầu tiên, bà mẹ nóng nảy của anh vì muôn skhoongs chết tật nghiện game của anh nên tháng này nói gì cũng không chịu phát tiền tiêu vặt cho anh nữa. Đặt Tên n ói đúng, bây giờ anh đích thị là một kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi.

Thứ nữa là, trong Tết này, bố mẹ anh đã lịch nước ngoài hưởng tuần trăng mật lần thứ n. Anh từng đệ nghị được đi cùng nhưng đã bị ông bố máu lạnh gạt phắt sang một bên một cách tuyệt tình.

Cuối cùng, nếu anh đã quyết định tuyệt giao với tên tiện nhân Lý Diệc Phi rồi thì anh cũng phải có chính kiến, năm nay nhất quyết không thể ăn Tết cùng hắn ta được.

Tóm lại là, nếu không quan tâm đến lời đề nghị của Đặt Tên thì năm nay hình như anh phải ăn Tết một mình trong cô đơn lạnh lẽo, quạnh quẽ rồi…

Suy nghĩ xong xuôi, anh hạ quyết tâm…

Anh tỏ ra cao giá, trả lời cô: “Con người tôi ấy mà, nói cho cùng là mềm lòng, nếu cô đã cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ miễn cưỡng nhận lời thôi. Nhưng phải nói trước là tôi nghi ngờ cô đang yêu thầm tôi, cô thuê tôi về nhà ăn Tết thì tôi sẽ chịu trách nhiệm về mặt tinh thần thôi nhé, buổi tối nếu cô viện cớ nhà nhỏ, giường chật không đủ nằm, đòi phải ngủ chung với tôi hay gì đó, tôi báo trước là tôi thề chết cũng không chịu đâu!”.

Đặt Tên lấy hết sức bình sinh “xì” anh một tiếng.

Buổi tối trước khi đi ngủ, hai người trao đổi số điện thoại.

Khi Quân Thừa nằm xuống sắp ngủ thì Đặt Tên nhắn tin tới, hỏi anh số chứng minh nhân dân.

Quân Thừa cảnh giác, nhắn tin hỏi: “Cô định làm gì?”.

Tin nhắn  Đặt Tên gửi lại bộc lộ rõ cảm xúc: “Đại ca, anh không bị sao đó chứ?” của cô.

“Còn làm gì được? Mua vé máy bay cho anh chứ sao! Lẽ nào anh định tự chịu lộ phí? Nếu anh muốn thì tôi mừng còn không kịp.”

Quân Thừa lập tức gửi số chứng minh nhân dân cho cô.

Đùa à bây giờ anh đã nghèo đến thế này rồi, còn tự chịu lộ phí hả? Đừng giỡn!

Một tuần sau, còn hai ngày nữa là Tết, Quân Thừa và Đặt Tên hẹn gặp nhau ở sân bay.

Đến sân bay rồi, Quân Thừa lao đến chỗ một cô gái tóc ngắn đang đứng quay lưng lại với anh.

Anh hí ha hí hửng bước tới, vỗ vai người ta một cái, miệng còn vui vẻ gọi: “Hi, Đặt Tên!”.

Cô gái tóc ngắn bị anh làm giật mình, trợn mắt quay lại, lạnh lùng giận dữ quát anh: “Anh là ai? Bị bệnh à?”.

Quân Thừa chớp mắt, có cảm giác hoang mang…

Trực giác mách bảo anh, Đặt Tên hẳn là cô gái này.

Cô gái tóc ngắn lườm anh một cái tóe khói rồi bỏ đi, để lại anh đứng như trời trồng.

Bỗng vai anh bị ai đó vỗ một cái.

Anh lập tức quay lại, nhìn thấy một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt thanh tú xinh đẹp đang mỉm cười.

Nụ cười đó… có một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Cô gái nhướn mày, hỏi anh: “Trước khi đi chưa uống thuốc à? Gặp ai cũng gọi là Đặt Tên hả?”.

Quân Thừa nhìn cô, càng thấy choáng váng: “Cô là Đặt Tên? Trời ơi, sao cô trông giống con gái thế! Không hợp nào với ngôn ngữ, cử chỉ và hành vi của cô trong game! Cô “manly” như thế, làm sao lại có mái tóc dài thế này?”

Đặt Tên bĩu môi với anh: “Tôi nói anh biết, anh nói thế không chỉ đắc tội với tôi mà còn đắc tội với các cô gái tóc ngắn nữa đó. Ý anh là những cô gái tóc ngắn đều như con trai cả sao?”.

Quân Thừa xuýt xoa, lắc đầu: “Không, ý tôi là, không phải tất cả những cô gái tóc ngắn đều như con trai, chẳng hạn Tôn Lệ, cho dù để tóc ngắn thì cũng là một nữ thần; nhưng cô như đàn ông ấy, thỉ chắc chắn phải là tóc ngắn!”.

Đặt Tên lắc đầu, vỗ vỗ vai anh với vẻ thương xót: “Đại ca, đầu óc có vấn đề thì phải chữa trị sớm, để muộn hơn nữa thì anh sẽ bị tâm thần phân liệt thật đó, anh đừng suy nghĩ quá nhiều!”.

Lên máy bay rồi, hai người cùng nhau trao đổi thông tin cá nhân.

Đặt Tên nói với Quân Thừa: “Tôi tên Đảng Vũ, Đảng của đảng viên, Vũ trong  trong “phong vũ vô trở””.

^Quân Thừa buột miệng hỏi: “Cô là trẻ mồ côi hả?”

Đảng Vũ quay sang trừng mắt với anh: “Có thể nói tôi biết tại sao anh lại rút ra được kết luận này không?”.

Quân Thừa gãi mặt nói: “Bạn thân tôi nói rằng –  ồ đúng rồi, tôi đã tuyệt giao với cậu ta rồi – cậu ta nói thường thì trẻ mồ côi trong cô nhi viên, con trai đều họ Quốc, con gái đều họ Đảng”.

Đảng Vũ không kìm nổi, lườm anh một cái muốn rách mắt: “Với IQ của anh thì chơi game đúng là không thể thiếu trang bị được, nếu không một ngày sẽ chết tám trăm lần! Được, cho dù như anh nói, trong cô nhi viện trai thì họ Quốc gái thì họ Đảng, thế thì anh nói xem những đứa trẻ mồ côi đó không trưởng thành à? Trưởng thành rồi không kết hôn sinh con hả? Trẻ con sinh ra không phải họ Quốc và Đảng sao? Thế những đứa trẻ họ Quốc và Đảng này đều là trẻ mồ côi hả?”.

Quân Thừa bị từng câu hỏi vặn vẹo của Đảng Vũ làm cho bối rối, chớp chớp mắt: “Cũng đúng nhỉ”.

Đảng Vũ nhìn anh, vẻ mặt đồng cảm: “Với IQ này của anh, sống được đến nước này cũng không dễ dàng gì. Bố mẹ anh thật vĩ đại, lại còn nuôi sống anh được”.

Quân Thừa gân cổ lên, “Xì!”.

Đến lượt anh tự giới thiệu về mình: “Tôi tên Quân Thừa…”. Nói chưa dứt câu đã bị Đàng Vũ cắt ngang.

“Tôi biết”.

Quân Thừa ngớ người: “Là vì ban nãy tôi vừa nói với cô nên cô biết hả?”.

Đảng Vũ không hề do dự mà phủ định: “Không”. Nghĩ ngợi rồi, cô nheo mắt lại: “Trước đây lúc chơi game, anh có nói với tôi”.

Quân Thừa rơi vào trạng thái đờ dẫn trong năm giây, sau đó anh nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể!  Tôi chưa hề nói.”

Đảng Vũ nhanh chóng bật lại: “Anh đã nói”.

Quân Thừa: “Tôi chưa nói!”.

Đảng Vũ: “Anh có!”.

Quân Thừa: “Tôi chưa!”.

Đảng Vũ: “Anh có niềm tin vào trí nhỡ của mình à?”.

Quân Thừa: “…”

Đảng Vũ: “Không tin tưởng đúng chứ? Thế thì còn cãi chày cãi cối làm gì? Muốn thế thì nhân lúc máy bay chưa cất cánh thì anh xuống đi, trang bị tôi giữ  lại, còn tiết kiệm được tiền thuê anh.”

Quân Thừa lập tức tỏ ra thành thật: “A, để tôi về nghĩ lại xem, nhất định sẽ nghĩ ra là tôi từng nói!”.

Máy bay cất cánh, Đảng Vũ bắt đầu kể cho Quân Thừa nghe về gia đình cô, để anh nắm bắt được đại khái nhân vật mình phải diễn.

Cô nói: “Lúc tôi học cấp hai, mẹ tôi đã qua đời, sau đó bố đi bước nữa, mẹ kế tôi có một đưa con gái, bằng tuổi tôi nhưng sinh nhật muộn hơn tôi, xem như là em gái. Em gái tôi nói với bố và mẹ kế rằng,  Tết năm nay muốn đưa bạn trai về nhà, mẹ kế bảo:  Con không được làm thế,  chị con còn chưa  có động tĩnh gì, con dắt bạn trai về nhà trước thì rất kỳ cục. Thế là em gái tôi tỏ ra ấm ức, thúc giục tối mau tìm bạn trai để đưa về nhà. Thế là tôi đành phải thuê anh đi cùng”.

Quân Thừa “ồ” một tiếng, nói: “Cảm giác mẹ kế cô và em gái cô cứ kỳ quặc thế nào ấy”.

Đảng Vũ cười hì hì, không nói gì thêm.

Đảng Vũ nói cho anh biết, em kế cô tên Bạch Mỹ, bạn trai cô ta tên Đường Hải.

Lúc nghe tên cô em gái, Quân Thừa bật cười.

“Sao em gái cô không tên là Bách Phú Mỹ luôn đi?”.

Đảng Vũ lườm anh: “Đợi khi cô ta lấy được chồng đã rồi tính. Nếu nghèo thì lại không có tư cách”.

Quân Thừa nghĩ ngợi rồi hỏi: “Bạn trai cô ta giàu lắm à?”.

Khóe mắt Đảng Vũ giật giật, khẽ “hừ” một tiếng: “Xem như cũng khá giả, trong nhà buôn bán. Ha! Nếu anh ta không có tiền thì em gái tôi cũng không lén lút đi giật bạn trai từ tay người khác về đâu”.

Quân Thừa xuýt xoa: “Thật chẳng ra làm sao cả, em gái cô ấy!”.

Đảng Vũ liếc xéo anh: “Anh có thể đưa từ “em gái tôi” ra đằng trước làm chủ ngữ không, anh đừng làm như đang mắng tôi như vậy chứ!”.

Quân Thừa tiếp tục xuýt xoa: “Em gái cô xinh đẹp không?”

Mắt Đảng Vũ như thất thần: “Cũng dược, rất xinh đẹp, nếu không thìa dựa  vào đâu mà cướp được bạn  trai người ta?”

Quân Thừa “ồ” một tiếng: “Thế à. Thực ra nếu cô gái xinh đẹp mà chẳng đàng hoàng thì cũng khiến người ta nhẫn nhịn được.  Nhưng giống như cô thì không ổn, đàn ông quá!”.

Đảng Vũ dửng dưng nhìn anh: “Đợi hạ cánh rồi anh mua vé máy bay về đi. Trang bị và tiền thuê anh như kế hoạch ban đầu cứ để chúng bay đi theo gió nhé!”.

Quân Thừa vội kêu lên: “Đừng mà. Tôi đùa đấy, cô không nghe ra à, tế bào hài hước bị âm sao? Tôi nói cô biết nhé, ban nãy tôi giả tạo đấy, thực ra cô không hề đàn ông, thực ra cô rất đàn bà…”

Đảng Vũ trừng mắt nhìn anh.

Quân Thừa như bị nội thương và giật mình, nuốt luôn chữ “nữ tính” vào bụng.

Quân Thừa đến nhà Đảng Vũ rồi mới phát hiện ra không  chỉ mẹ kế và em gái của cô  quái lạ, mà ngay cả em rể  của cô cũng lạ lùng. Anh cảm thấy không khí trong cái gia đình này có phần quái dị, nhưng cụ thể ở chỗ nào thì anh không rõ.

Em gái Đảng Vũ là một cô em có bề ngoài rất yếu ớt, trong sáng, chỉ là ánh mắt nhìn người khác có phần kỳ quặc. Bạn trai cô ta cũng khá đẹp trai, nhưng nếu so với anh thì anh thấy vẫn kém đến vài đẳng cấp.

Đồng chí em gái Bạch Mỹ khi mới  nhìn thấy anh thì trợn mắt rồi nhướn mày, vẻ mặt như đnag “ủa?”.

Nhưng rất nhanh, cô ta đã nhanh chóng đổi sang nụ cười ngọt ngào vô hại: “Hey,  chị, bạn  trai chị mới tìm đẹp trai quá!”.

Bạn trai “mới” tìm… Cô nàng này nhấn mạnh chữ đó là có ý gì…

So  với nụ cười kỳ lạ của cô ta, bạn trai của cô ta nhìn anh lại có vẻ lạnh nhạt hơn. Nhưng rất lạ là anh chàng đó lại nhìn Đảng Vũ nhiều hơn.

Sau một hồi hàn huyên, mẹ kế của Đảng Vũ chuẩn bị xong bữa  tối,  mọi người vào chỗ ngồi chuẩn bị ăn cơm.

Trong nhận thức của Quân Thừa, gia đình quây quần ăn bữa cơm đoàn viên, chắc phải là một việc rất ấm cúng, yêu thương, sẽ khiến người ta cảm thấy rất hạnh phúc rất thoải mái. Nhưng anh lại thấy không khí bữa cơm trong gia đình Đảng Vũ rất lạ lùng, bản thân Đảng Vũ càng giống như lúc nào cũng  phải chuẩn bị tham gia chiến đấu vậy, lúc nào cũng tỏ ra cảnh giác. Anh dám chắc rằng mỗi sợi dây thần kinh của Đảng Vũ đều đang căng ra.

Vì sao cô lại  có trạng thái đó nhỉ?

Bữa cơm này không thể hiểu vì sao mà lại khiến anh cảm thấy rất “ngượng ngập”.

Quân  Thừa vừa ăn cơm vừa thầm quan sát. Tuy đám bạn quỷ quái luôn nói IQ anh có hạn, nhưng anh nghĩ anh là một người thông minh quyệt đỉnh và có giác quan thứ sáu siêu mạnh, quan sát xét mặt hay gì đó, chỉ cần anh chuyên tâm thì thực ra cũng có thể làm được mà.

Vừa ăn được năm phút thì không khí bữa ăn chợt thay đổi. Sử thay đổi đó do em gái Bạch Mỹ lên tiếng trước.

“Chị, trước đây chẳng phải chị còn độc thân hay sao, mới mấy ngày đã biến ra được một anh bạn trai rồi? Có phải chị luôn có bạn trai mà lừa dối cả nhà không? Nhưng như thế thì có gì mà phải lừa dối chứ?”.

Giọng Bạch Mỹ rất ngọt ngào, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng Quân Thừa cứ cảm thấy có thể ngửi thấy mùi vị dao súng trong câu từ của cô ta.

Đảng Vũ cười hì hì với cô ta: “Sao chị phải lừa em? Chị và Quân Thừa cùng bị sét đánh, tốc độ đương nhiên phải nhanh hơn một chút”. Nói xong cô quay sang, nhìn Quân Thừa và hỏi: “Đúng không anh?”.

Quân Thừa nghe thấy “sét đánh” thì suýt cắn phải lưỡi lại nhìn bộ dạng cô tỏ ra thâm tình, nhìn anh chăm chú rồi hỏi “đúng không anh?”, anh suýt thì bị co thắt dạ dày.

Nhưng không đợi dạ dày có phản ứng, thì đùi đã đau đến hít hà. Đảng Vũ đang dùng một sức mạnh đầy tính uy hiếp, véo mạnh vào đùi anh dưới gầm bàn.

Anh đành lấp liếm nỗi đau cả về tinh thần và thể xác, dùng toàn bộ sức lực nở nụ cười tươi như hoa, nói với Bạch Mỹ: “Đúng thế đúng thế! Anh và chị gái em, chính là duyên phận!”.

Bạch Mỹ cười hì hì: “Anh rể, anh thật thú vị!”.

Thú vị em gái cô! Lão đây vì câu nói của cô mà đùi bị nhéo sưng đỏ  rồi này.

Quân Thừa cúi đầu, lặng lẽ nuốt nước mắt vì đau vào lòng.

Quãng thời gian tiếp theo, Bạch Mỹ như vòi nước đã mở, giọng càng lúc càng ngọt, vấn đề cô ta hỏi càng lúc càng đáng ghét.

“Chị, hai người định khi nào thì kết hôn? Ồ đúng rồi, hai người có định kết hôn không?”.

“Chị, hai người ở Bắc Kinh còn bao lâu nữa mới mua được nhà?”.

Từng tiếng “chị, chị” của Bạch Mỹ khiến Quân Thừa nghe mà khó chịu vô cùng.

Thật lạ lùng, mẹ cô ta không dạy cô ta rằng con gái trong gia đình có giáo dục thì không nên nói trong lúc ăn hay sao? Anh ngẩng lên, trông thấy mẹ Bạch Mỹ đang cười toe toét, thậm chí thoáng có vẻ kiêu ngạo, cứ như ngoài con gái của bà ta ra thì không ai hỏi được những câu hay ho như thế không bằng.

Quân Thừa cảm thán trong lòng. Nếu anh không do Đảng Vũ bỏ tiền ra thuê về, thì anh thật sự không chịu nổi hai mẹ con quái dị này, đã đập bàn đứng dậy rồi, còn để cho người khác tiêu hóa hay không!

Lại tiện thể nhìn sang bố của Đảng Vũ, anh nhận ra trong mắt ông hình như có phần bất lực.

Mà Đường Hải ngồi cạnh Đảng Vũ, sắc mặt cứ thoắt tái thoắt đỏ.

Thú vị, người có phản ứng lớn nhất lại là anh ta!

Đối với những câu hỏi của Bạch Mỹ, Đảng Vũ mặt không biến sắc, ứng phó hết cả. Quân Thừa nghĩ rằng Đảng Vũ hoặc là tính tình quá tốt, hoạc là thần kinh đã chai lì, anh có phần khâm phục sự “đàn ông” của cô  rồi.

Nhưng câu hỏi tiếp theo của Bạch Mỹ đã khiến anh không ngồi yên nữa.

“Chị, anh Quân Thừa đẹp trai như thế, chắc không phải là kiểu trai bao để chị giải tỏa cô đơn đó chứ?”, nói xong cô ta che miệng cười khúc  khích, bộ dạng  ra vẻ ngây thơ.

Quân Thừa vốn dã định lên tiếng bảo vệ tôn nghiêm của mình, nhưng Đảng Vũ đã nói trước.

Đảng Vũ trách móc: “Tiểu Mỹ, đừng nói bậy bạ!”.

Lần này cô lại không nhượng bộ trước cô em gái quỷ quái nữa. Quân Thừa kiềm chế cơn giận, ngồi yên quan sát.

“Sao em lại nói bậy bạ chứ? Chị có ý gì vậy?”. Bạch Mỹ cao giọng.

“Bạch Mỹ!”. Đường Hải nãy giờ không lên tiếng bỗng nói: “Được rồi!”.

Bạch Mỹ quay sang nháy mắt với anh ta, cười rất ngọt ngào: “Thế nào là được rồi? Em và chị đùa nhau, sao anh lại xót xa?”.

Đường Hải nhìn cô ta, cau mày, không nói gì nữa.

Quân Thừa cảm thấy chuyện này càng lúc càng quái dị, giữa nhưng người này hình như rất có vấn đề…

Anh quyết định lên tiếng để hòa hoãn: “Em gái Tiểu Mỹ, chị em là người phụ nữ tốt như thế, làm sao anh có thể để chị ấy nuôi anh? Anh còn muốn dâng cả một đống nhân dân tệ để cung phụng cô ấy như cung phụng bà nhỏ nữa là, nhưng đầu tiên vẫn là chị em phải cho anh cơ hội đó đã”. Nói xong anh quay sang nháy mắt với Đảng Vũ.

Nụ cười ngọt của Bạch Mỹ đông cứng lại: “Ha, anh rể thật biết nói nhỉ!”.

Đảng Vũ nhìn anh đầy vẻ tán thưởng.

Và trong lúc không ai để ý, anh đã nói với Đảng Vũ hai chữ bằng âm thanh mà những người khác không nghe thấy: “Thêm tiền!”.

Vẻ tán thưởng trong mắt Đảng Vũ biến mất sạch sẽ, thay vào đó vẻ “tôi bị điếc tôi không nghe thấy”.

Một bữa cơm dậy sóng ngầm cuối cùng cũng kết thúc.

Bạch Mỹ buông bát đũa xuống trước, cười tươi như hoa nói với Đường Hải: “Chẳng phải anh mang quà về cho bố sao?

Mau đi lấy đi”.

Đường Hải buông bát, vào phòng, lúc trở ra thì trong tay anh ta cầm một hộp hải sâm.

Bạch Mỹ đưa hải sâm cho bố Đảng Vũ: “Bố, chúc bố luôn mạnh khỏe, năm mới vui vẻ”.

Bố Đảng Vũ nhận lấy, cảm ơn: “Tiểu Mỹ thật có lòng”.

Bạch Mỹ ngọt ngào nói: “Phải thế chứ ạ! Bố đã nuôi con lớn thế này, vất vả biết bao. Sức khỏe bố lại không được tốt, con phải biếu bố nhiều món bổ dưỡng hơn, đây là dể báo đáp ơn dưỡng dục của bố”. Cô ta cười tít mắt nhìn Đảng Vũ: “Chị, em nói có đúng không?”

Sắc mặt Đảng Vũ dần tái nhợt. Cô đi quá gấp, lại nghĩ Bạch Mỹ đưa Đường Hải về ăn Tết nên phiền muộn rối bời, quên mất mua gì đó cho mẹ Bạch Mỹ.

Bỗng cô cảm thấy Quân Thừa ngồi cạnh đứng bật dậy. Cô quay sang, nhìn thấy anh đang nháy mắt với cô ở một góc mà  không ai thấy, dùng khẩu hình nói: “Thêm tiền!”.

Cô ngớ ra, đang định tức giận bảo anh đừng làm loạn thêm thì anh đã nhấc mông đứng dậy.

Anh cũng đi vào phòng, lúc quay ra, trong tay anh cầm một chiếc hộp nhung thêu rực rỡ, chói mắt. Anh đến bên bàn ăn, đưa chiếc hộp cho mẹ Bạch Mỹ: “Thưa dì, đây là chút lòng thành của con và Đảng Vũ, không đáng bao tiền, nhưng thứ bên trong nếu dì sử dụng thì rất tốt, lúc về con và Đảng Vũ sẽ tiếp tục gửi thêm cho dì”.

Mẹ Bạch Mỹ mở hộp với vẻ thắc mắc, có chút chờ đợi nữa. Bạch Mỹ chồm sang xem, sau đó cô ta biến sắc.

Một hộp đầy đông trùng hạ thảo thượng hạng! Trong tích tắc đã giết chết hải sâm của cô ta và Đường Hải.

Đảng Vũ nhân lúc mọi người đều dồn sự chú ý vào hộp đông trùng hạ thảo, hỏi nhỏ: “Được đó Đại Thừa Tướng, lại còn cao thủ cái này nữa! Ở đâu ra thế?”.

Quân Thừa khẽ trả lời: “Trước khi ra sân bay, bạn của bố tôi đến nhờ tôi đưa cho bố, tôi lười mang về nhà nên xách, nhét luôn vào hành lý, không ngờ lại có lúc sử dụng được, đây là ý trời muốn Đại Thừa Tướng tôi đi đến đâu cũng  phát sáng đấy, hahaha!”.

Đảng Vũ cảm thấy vạch đen đầy mặt.

“Thế lúc về anh nói sao với bố anh?”.

Quân Thừa nói như người ngoài cuộc: “Thì nói thật thôi. Nhưng những hi sinh tôi làm vì thể diện của mình thì bố mẹ tôi đều ủng hộ! Nếu hôm nay ông bà biết tôi thất bại trước người khác, thế thì sẽ đánh tôi chết đấy, xì!”.

Đảng Vũ cảm thấy gia đình của anh thật là kỳ quặc hết sức.

Ngắm nghía xong món quà, mẹ Bạch Mỹ lòng như nở hoa cảm ơn đông trùng hạ thảo của Quân Thừa, sau đó bữa cơm chính thức kết thúc. Mẹ Bạch Mỹ đứng lên định thu dọn bát đũa, Đảng Vũ lập tức ngăn lại: “Mẹ, đừng đụng vào, Quân Thừa đã nói với con là ăn xong anh ấy sẽ rửa bát”. Nói xong, cô quay sang nhìn Quân Thừa: “Anh nhỉ?”.

Quân Thừa không biết trên mặt anh phải có biểu cảm nào nữa, anh nhìn Đảng Vũ chằm chằm.

Cái tên tai họa này! Anh ở nhà làm rơi đũa mà còn không cần nhặt lên nữa đấy! Bây giờ cô lại bắt annh rửa bát? Nghĩ anh là ai chứ?

Anh chịu khuất phục mới lạ!

Đang đang chuẩn bị nói  “không”.

Kết quả là Đảng Vũ dùng khẩu hình bảo anh: “Trang bị!”. Ngừng một chút rồi bổ sung: “Thêm tiền!” 

Quân Thừa hất tóc, đứng dậy: “Dì à, đừng động vào, mau cùng chú vào phòng xem tivi đi, để đó cháu dọn  cho.”

Mẹ Bạch Mỹ và bố Đảng Vũ cười vui vẻ, đứng lên ra phòng khách xem tivi.     

Vẻ mặt của Bạch Mỹ nhìn anh và Đảng Vũ  có vẻ chua chát liếc nhìn rồi cũng nhấc mông lên, định về phòng, nhưng lại phát hiện ra Đường Hải vẫn ngồi yên bất động.     

Cô ta không vui, làu bàu: “Đường Hải, đi thôi. Sao anh định rửa bát chung với bạn trai “mới” của chị em hả?”

Đường Hải đứng dậy đi theo, trước khi đi còn liếc nhanh Đường Vũ, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói gì đó.

Quân Thừa cảm thấy không khí kỳ dị lại bắt đầu xuất hiện.

Đảng Vũ bắt đầu hối hận vì đã bảo Quân Thừa rửa bát.

Bình quân mười cái bát, đĩa thì anh đã làm vỡ hết tám cái.

Đứng bên bồn nước, nghe và nhìn đám bát đĩa vỡ nát, Đảng Vũ cảm thấy đầu đau nhức.

“Anh cố ý”. Cô nói chắc nịch.

Quân Thừa nhìn có, ánh mắt vừa trong veo như nước vừa chân thành nói: “Tin tôi đi, nếu tôi cố ý thì mười cái bát sẽ vỡ sạch mười cái, không chừa một cái nào đâu”.

Đảng Vũ cảm giác tim gan run rẩy, cô nheo mắt: “Đền tiền”.

Quân Thừa lườm cô: “Cô bắt tôi rửa.”

Đảng Vũ không quan tâm: “Tiền bát vỡ trừ vào tiền thuê anh, thông báo cho anh biết một tiếng”. 

“Shit! Còn chơi trò đó nữa! Có tin là tôi vào phòng tố cáo cô, bảo họ biết tôi không phải bạn trai của cô, thực ra tôi là người mà cô phải mặt dày bỏ tiền ra thuê tôi về đóng giả hay không?”. Quân Thừa cầm hai cái bát còn lại đặt vào bồn rửa hậm hực nói.

Trong tiếng làu bàu của anh, vang lên hai tiếng “xoảng xoảng” trong bồn nước lại có thêm hai cái bát vỡ.

Quân Thừa nhìn bồn nước, hai tay không biết phải đặt vào đâu.

“Cái này… cái này… cô nói xem bát nhà cô sao dễ vỡ thế này aaaaaa…”.

Đảng Vũ nhìn anh, mặt không cảm xúc: “Nói tôi biết, cái chuyện ngốc nghếch thế này làm sao anh lại làm được vậy?”.

Quân Thừa bỏ ngay bộ mặt lúng túng vì làm vỡ bát đĩa, đổi sang vẻ liều mạng: “Dù sao thì nếu cô dám trừ tiền, tôi sẽ xông vào trong đó nói cho bố cô biết sự thật đấy! Tết nhất chắc cô không muốn làm ông ấy giận chứ!”.

Đảng Vũ cười lạnh lẽo: “Nếu anh dám nói cho bố tôi biết  chuyện của anh và tôi, tôi cũng sẽ nói cho mẹ anh biết anh thông qua hình thức nạp tiền điện thoại đã làm tiêu tốn bao nhiêu tiền trong game!”.

Lúc Quân Thừa nghe câu đó, độ kinh hoàng phải gọi là “hồn phi phách tán”.

Chọn tập
Bình luận