Mặt trời độc.
Trên sân vận động, cái nóng gay gắt và tàn khốc chẳng khác gì trên sa mạc Sahara với nhiệt độ ít nhất cũng lên đến bốn mươi độ cùng từng đợt nóng hừng hực bao vây những cô cậu thiếu niên. Rất nhiều nữ sinh thi nhau kiếm cớ rời hàng, cũng có vài cậu học trò cá biệt vờ choáng váng ngất xỉu để được đưa đi. Chỉ còn Tư Vọng sừng sững đứng nghiêm dưới ánh nắng gay gắt, chăm chú nhìn thẳng vào viên sĩ quan huấn luyện. Làn da vốn trắng xanh giờ đã cháy nắng đen sạm, véo nhẹ một cái là có thể kéo bong hai lớp da. Đây cũng chính là nguyên nhân nỗi sợ hãi của các nữ sinh, dù em nào em nấy đều bôi kem chống nắng trên mặt cả rồi.
Đợt huấn luyện quân sự kéo dài liên tiếp mười ngày sẽ kết thúc trước khi mùa thu tới. Sĩ quan huấn luyện hết lời ca ngợi cậu là học sinh có ý chí ngoan cường nhất, với làn da đen nhuận rắn rỏi. Từ đó, chẳng có học sinh nào ở trường Nam Minh này dám bắt nạt cậu cả.
Trước khi bước vào năm học mới, các cô cậu học sinh mới đều vào ở trong ký túc xá. Cuối cùng Hà Thanh Ảnh cũng tới nơi, mang theo chăn gối cho con trai. Cậu chàng nhận được đồng phục mới, từ trên xuống dưới toàn một màu đen chững chạc, chốc chốc lại thu hút ánh nhìn của các nữ sinh. Mẹ cậu không ngừng than thở rằng sinh con ra mười sáu năm nay, giờ mới là lần đầu hai mẹ con phải xa nhau. Trong phòng ngủ người lớn còn nhiều hơn học sinh, họ đều đang sắp xếp giường chiếu và hành lý. Hà Thanh Ảnh dọn dẹp xong xuôi mới bịn rịn rời đi, không quên dặn dò con trai nhất định phải thường xuyên gọi điện về nhà.
“Mẹ, con đã lớn rồi, con biết tự chăm sóc bản thân mà.”
Tư Vọng thản nhiên hôn chụt một cái lên trán mẹ, chẳng thèm để tâm đến tiếng cười châm chọc của các bạn xung quanh.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu ngủ qua đêm ở trường học. Tư Vọng không nói chuyện nhiều với các bạn cùng tuổi. Trường Nam Minh là trường nội trú nên ngoài giờ lên lớp, nhà trường cho phép học sinh sử dụng điện thoại di động để tiện liên lạc với gia đình. Chiếc điện thoại Samsung của Tư Vọng bị cậu bạn giường dưới cười nhạo, thời buổi này người ta toàn dùng Iphone, hai cậu trai giường đối diện đều mang theo Ipad, vùi đầu vào chơi game Hoa quả nổi giận[19].
Nếu chịu khó quan sát kỹ những thanh gỗ trên bệ cửa sổ phòng ngủ, sẽ phát hiện ra đủ loại vết khắc dày đặc nằm đó từ hơn hai mươi năm qua. Không chỉ chằng chịt những cái tên của không biết bao nhiêu người mà trên đó còn lưu giữ đủ các loại ký hiệu như ngôi sao hay đầu lâu. Ở một góc cực kỳ không nổi bật, vẫn vẹn nguyên năm chữ “Câu lạc bộ thơ Chết”.
Tiếng dế kêu thấp thoáng ngoài cửa sổ, cơn gió nhẹ thổi vào mang theo hương hoa trúc đào, khẽ khàng xua đi cái nóng oi bức. Cạnh ký túc xá là sân vận động tối tăm không một ánh đèn, Tư Vọng cố nhìn xoáy vào màn đêm, vẫn nhận ra từng hành lang của thư viện trường như cũ.
Căn gác nhỏ bỗng đột ngột sáng đèn.
Từ trên phòng ngủ tầng 4, Tư Vọng căng mắt ra nhìn, chỉ tiếc trong tay không có kính viễn vọng.
“Này bạn, ngủ sớm chút đi.”
Trước lúc tắt đèn, cậu bạn giường dưới vừa ngáp vừa nhắc nhở, một bạn cùng phòng khác lại gần, chẳng thèm hỏi han gì, cứ thế kéo kín rèm.
Tư Vọng đã nhoài người nằm bò trên bậu cửa sổ hơn hai tiếng đồng hồ, các bạn cùng phòng đều coi cậu là đồ quái dị. Đúng lúc này, Mã Lực ở xa tít tận Quảng Châu nhận được tin nhắn: “Tôi đã về trường cấp 3 Nam Minh, ngủ ở giường tầng trên trước kia cậu nằm.”
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Tư Vọng nhận được điện thoại của mẹ, Hà Thanh Ảnh hối hả hỏi han đủ thứ, chỉ lo con trai ăn không ngon ngủ không yên, cậu thì trả lời mẹ rằng mọi thứ đều ổn thỏa cả, còn hỏi ngược lại xem tối qua mẹ cậu ngủ thế nào. Mẹ cậu nói Vọng Nhi không có nhà, cả đêm cô không chợp mắt.
Ngày đầu tiên tới lớp.
Phòng học của khối lớp 10 nằm trên tầng 3 của tòa giảng đường màu trắng, trong lớp có 32 học sinh, 17 nam, 15 nữ. Tư Vọng cũng được xếp vào dạng cao nên được xếp ngồi bàn năm, cách bảng đen và bục giảng tới hơn mười mét, rất thích hợp để quay bài hoặc làm việc riêng. Bạn cùng bàn là một nam sinh rất hoạt bát, cứ nói chuyện luôn mồm. Bàn trên là hai nữ sinh, một cô bé để tóc ngắn, một cô buộc tóc đuôi ngựa, nhan sắc chỉ có thể xếp ở dạng thường thường bậc trung. Hai cô nàng rất niềm nở với Tư Vọng, nhưng người ta hỏi câu nào cậu trả lời câu ấy, chẳng hề có chút nhiệt tình chủ động chuyện trò nào. Thầy giáo hơn 40 tuổi bước vào lớp, mang theo một cặp giáo án vừa dày vừa nặng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng là lượt phẳng phiu, trên túi áo trước ngực cài một cây bút vàng. Thầy giáo vẫn còn giữ được thân hình của thời trai trẻ, chỉ có mỗi tóc là đã thưa đi nhiều, ánh mắt sắc bén lướt qua lớp học, mỗi học sinh đều cảm nhận được sự tự tin và cao ngạo của thầy.
“Xin chào các em, tôi là chủ nhiệm lớp các em, tên tôi là Trương Minh Tùng.”
Thầy quay người viết tên lên bảng đen. Dù là thầy giáo dạy toán nhưng chữ viết bảng phấn của thầy cực kỳ đẹp. Học sinh bên dưới xôn xao, thì ra thầy giáo Trương rất nổi tiếng, từng lên rất nhiều chương trình dạy học trên truyền hình, là át chủ bài hàng đầu của trường cấp 3 Nam Minh.
“Đã hơn mười năm tôi không làm công tác chủ nhiệm lớp rồi, tháng trước lãnh đạo nhà trường có nài nỉ tôi chọn ra một lớp để đảm nhận công tác chủ nhiệm cho đến khi tốt nghiệp lớp 12. Sau khi chọn lựa kỹ càng, tôi quyết định sẽ phụ trách lớp B các em.” Không ngờ bên dưới có người vỗ tay ầm ầm, mấy con mọt sách kính cận dày cộp thấy lớp được thầy Trương Minh Tùng làm chủ nhiệm chẳng khác gì diễm phúc từ trên trời rơi xuống – y như không mất tiền mà mời được gia sư hàng đầu thành phố, cứ thế này thì chỉ còn chờ đến ngày đỗ vào trường đại học hàng đầu nữa là xong.
Trương Minh Tùng đã quá quen với các kiểu tán dương khen ngợi, không nói thêm một câu nào thừa thãi, vào thẳng tiết toán đầu tiên. Tiết toán từ trước tới giờ vốn khô khan nhàm chán, khiến cho rất nhiều nữ sinh nghe giảng mà như đàn gảy tai trâu, giờ đã khác hẳn. Tất cả học sinh đều tập trung chăm chú, dường như không có ai dám lơ là.
Hết giờ học, thầy giáo nhận được không ít tràng pháo tay, thầy nghiêm túc quét ánh mắt qua cả lớp, cho tới khi bắt gặp đôi mắt của Tư Vọng. Thầy hơi chau mày, tựa như bị ánh mắt của cậu thiếu niên ấy làm cho giật mình. Tiếng chuông báo hết tiết vui vẻ reo vang, thầy Trương Minh Tùng bước thẳng ra khỏi phòng học, không một lời chào hỏi.
Giờ ra chơi, Tư Vọng ngồi yên tại chỗ cho đến tận khi chuông báo vào lớp vang lên. Thầy Trương Minh Tùng đã chỉ định lớp trưởng – một cô bé béo đeo kính. Cô bé hô cả lớp đứng nghiêm: “Chào cô ạ”. Tiết này là giờ ngữ văn, giáo viên là Âu Dương Tiểu Chi.
“Chào các em!”
Cô cũng cúi người thật thấp để chào cả lớp, áo váy trắng tinh, tóc dài đen nhánh xõa ngang vai, đi đôi dép xăng-đan bước lên bục giảng, mỗi cử động, mỗi ánh mắt nụ cười đều rất thân thiết hiền hòa. Bên dưới có học trò để ý hai bàn tay cô, không thấy chiếc nhẫn nào cả.
Cô viết tên mình lên bảng đen. Cô nữ sinh bàn trên khẽ đọc rồi lập tức quay sang thì thào với bạn cùng bàn: “Oa, cô ấy cũng tên là Âu Dương Tiểu Chi kìa! Cậu đã đọc những cuốn sách đó chưa?”
Trong tiết học, nụ cười mỉm của cô khiến cho ánh mắt của tất cả cô cậu học trò đều không thể rời đi. “Các em có thể gọi cô là cô giáo Âu Dương, hoặc cô giáo Tiểu Chi – các em có biết tại sao tên cô lại là Tiểu Chi không? Đó là tên của một cây sáo đấy cả lớp ạ.” Động tác khẽ hất mái tóc xòa xuống vai về phía sau không hề làm cô mất đi vẻ trang nghiêm vốn có, “Rất hân hạnh được là giáo viên ngữ văn của các em, đây cũng là giờ đầu tiên cô dạy ở trường cấp 3 Nam Minh. Cô tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm thành phố, đã giảng dạy ngữ văn được mười hai năm rồi. Hai tháng trước cô thuyên chuyển công tác từ trung tâm thành phố đến đây – chậc, lộ hết bí mật tuổi tác mất rồi! ”
Những lời này của cô giáo làm cho không khí lớp học càng thêm thân mật, nữ sinh bàn trên lại thì thào to nhỏ: “Trời ạ, không thể nào mà nhìn ra tuổi của cô! Mình còn cứ tưởng cô mới hơn 20 tuổi cơ!”
Thế nhưng Âu Dương Tiểu Chi không hề nói cho các học sinh của mình biết rằng, cô cũng tốt nghiệp từ trường cấp 3 Nam Minh này.
“Nào, bây giờ xin mời các em mở bài đầu tiên “Thấm Viên Xuân – Trường Sa” của tác giả Mao Trạch Đông.”
Cô giáo bắt đầu đọc bài từ, giọng nói không còn mềm mại như trước nữa, thỉnh thoảng cô lại nhìn phản ứng của học sinh bên dưới bục giảng, tất nhiên, ánh mắt cũng quét qua gương mặt Tư Vọng. Không ai nhận ra rằng khóe miệng cô khẽ nhếch lên, cô tiếp tục đọc: “Những bạn học tuổi xuân, tài hoa đang nở rộ, hiên ngang khí phách, vùng vẫy tha hồ…”
Bốn mươi lăm phút sau, chuông báo hết tiết rung lên, Tiểu Chi dặn trước bài văn ngày hôm sau rồi lịch sự chào tạm biệt cả lớp. Buổi học đầu tiên có vẻ thành công rực rỡ, cô tràn ngập tự tin bước ra khỏi lớp học.
Tiểu Chi về văn phòng giáo viên, trong phòng đặt mười mấy chiếc bàn, cô có quan hệ rất tốt với các giáo viên khác, thường xuyên mời nhau những món đồ ăn vặt như ô mai chẳng hạn. Chiều tối, cô xách chiếc túi to màu nhạt bên trong đựng đầy sách vở tài liệu bước ra khỏi cổng trường, vừa hay đụng phải một cậu nam sinh, cậu bối rối lùi sang một bên.
“Chào em!”
Cô chủ động trò chuyện trước, gió thổi tóc cô bay bay, gương mặt càng thêm trong suốt.
Cậu nam sinh ấp úng mãi mới thốt ra được một câu: “Em chào cô ạ.”
“Cô nhớ ra em, học sinh mới đến nhập học ngày hôm đó, cũng là ngày đầu tiên cô đến nhập trường Nam Minh, chúng ta từng ngồi chung xe thì phải.”
“Dạ không có gì đâu cô.”
Giọng nói của cậu thấp đến mức đến chính mình còn không nghe rõ.
“Cô nhớ tên em trong danh sách học sinh mới – Tư Vọng phải không?”
“Vâng ạ.”
“Cảm ơn em nhé!”
Con đường trước mặt vẫn đang được xây dựng, xe ủi xúc không ngừng chạy qua, cô giáo một mình đi về phía bến tàu điện ngầm tít đằng xa. Bỗng dưng, Âu Dương Tiểu Chi quay đầu, không còn thấy bóng dáng cậu học sinh đâu nữa.