Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hồ Sinh Tử

Chương 72

Tác giả: Sái Tuấn

Nửa đêm.

Diệp Tiêu gần như đã bận đến phát điên, anh vừa mới điều tra xong hai hiện trường vụ án giết người, xảy ra gần như cùng một lúc.

Vụ đầu tiên xảy ra ở chợ đêm Thất Tiên Kiều, một cậu bồi bàn trong quán Điểm tâm huyện Sa dùng dao thái rau đâm chết một người đàn ông trung niên. Đã xác minh được lai lịch của người chết. Đó chính là tên tội phạm bị truy nã tám năm nay – Lộ Trung Nhạc. Hắn bị kết án đã giết mấy mạng người, cảnh sát Hoàng Hải cũng hy sinh trong khi truy bắt hắn. Nghi phạm giết người đã bị bắt giữ, tên cậu ta là Lộ Kế Tông, mới chỉ 19 tuổi, tự xưng là con riêng của Lộ Trung Nhạc. Diệp Tiêu liên hệ với cảnh sát hộ tịch nơi cậu ta sống mới được biết hai tháng trước mẹ cậu ta là Trần Hương Điềm đã bị giết trong nhà, cảnh sát địa phương cũng đang tìm kiếm Lộ Kế Tông khắp nơi.

Vụ án thứ hai xảy ra ở số nhà 19 đường An Tức, trong ngôi nhà bị bỏ hoang ba mươi năm từng xảy ra án mạng. Khoảng 21 giờ 55 phút hôm nay, ngôi nhà hoang đó bỗng dưng bốc cháy, ngọn lửa chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã thiêu rụi tất cả, cơn mưa lớn ngay sau đó cũng không dập tắt hết. Đội cứu hỏa phát hiện trong đống đổ nát có một xác chết cháy sém. Đó là một phụ nữ khoảng chừng ngoài 30 tuổi, đang khẩn cấp xác minh thân phận nạn nhân. Phán đoán ban đầu cho thấy đây là một vụ phóng hỏa, trên hiện trường còn dấu vết của một lượng xăng lớn cùng với một thiết bị dẫn nổ từ xa. Trên hiện trường vụ cháy vẫn còn người may mắn sống sót, một thanh niên rơi xuống từ tầng 2 ngôi nhà, ngã gãy chân được đưa vào bệnh viện – tên cậu ta là Tư Vọng.

Cả một ngày trời Hà Thanh Ảnh tìm con trai khắp nơi. Cô gọi điện thoại cho cảnh sát Diệp Tiêu, cùng anh đến khu Ma nữ đường Nam Minh. Đợi đến hơn 10 giờ khi sấm sét mây đen đổ cơn mưa xuống, cô mới nhớ ra một nơi khác – đường An Tức. Khi thần sắc cô đột nhiên thay đổi thì gần như cùng một lúc, chuông điện thoại của Diệp Tiêu reo vang, có người báo rằng ở Thất Tiên Kiều xảy ra một vụ án mạng, người chết có thân phận cực kỳ quan trọng. Khi anh đi thẳng tới hiện trường vụ án thì Hà Thanh Ảnh ngồi taxi đến đường An Tức, trông thấy ngôi nhà mà mình đã sống khi còn thơ bé đã trở thành một đống gạch vụn. Đội cứu hỏa và cảnh sát đang xử lý hiện trường, có người nhắc đến cậu trai may mắn sống sót, do gãy xương nên đã được đưa vào bệnh viện. Hà Thanh Ảnh hỏi thăm mãi mới theo được tới bệnh viện, quả nhiên, cô thấy con trai – cậu trần trụi nằm trên giường bệnh, một nửa bên tóc đã cháy sạch, đỉnh đầu và miệng quấn kín băng, toàn thân đều là vết thương, nghiêm trọng nhất là chân phải. Bác sĩ đang băng bó thạch cao cho chân cậu, các y tá thì đang nhỏ to rằng nếu không phải nhờ cậu trẻ khỏe cường tráng thì bị thương nặng thế này chắc chắn sẽ phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. Trên tay cắm một kim truyền dịch, cậu mê man trong phòng cấp cứu một lúc lâu, khi tỉnh lại thì trông thấy mẹ. Mấy giọt lệ lớn lăn dài.

Hà Thanh Ảnh không hỏi bất cứ điều gì, chỉ cẩn thận ôm lấy cậu, tránh không đụng vào vết thương của cậu, thì thầm vào tai cậu: “Vọng Nhi, tất cả đã qua rồi.”

Diệp Tiêu cũng đã tới bệnh viện, thấy hai mẹ con đang ôm nhau, anh bèn tránh đi một lát. Nhưng Tư Vọng đã gọi anh lại, cậu thiếu niên cố nhịn đau mở miệng: “Cô ấy có còn sống không?”

Anh biết người Tư Vọng hỏi là ai. Vừa rồi anh đã tra ra thân phận của cô gái chết cháy trong ngôi nhà hoang trên đường An Tức, đó là cô giáo dạy ngữ văn cũ của Tư Vọng ở trường cấp 3, tên là Âu Dương Tiểu Chi, đồng thời cũng là học sinh cũ của Thân Minh.

Diệp Tiêu lạnh lùng lắc đầu. Anh bước ra bên ngoài phòng cấp cứu trong lúc Tư Vọng đau đớn gào khóc. Mưa bão không có dấu hiệu dừng lại, không biết sẽ có bao nhiêu người phải phơi thân ngoài đường.

Một tiếng sau, Hà Thanh Ảnh bước ra nói: “Cảnh sát Diệp Tiêu, Vọng Nhi không chịu ngủ, mong anh khuyên nhủ vài câu, nhưng xin anh lời ít ý nhiều, vì miệng cháu vẫn đang chảy máu.”

Thế là Diệp Tiêu và cậu thiếu niên ở riêng với nhau suốt nửa sau của đêm hôm đó, cho đến khi sắc trời hửng sáng, mưa cũng dần tạnh.

Tư Vọng nằng nặc đòi xuất viện về nhà, Diệp Tiêu lái xe đưa mẹ con cậu về. Anh muốn cõng cậu thiếu niên đang bó bột nhưng bị Hà Thanh Ảnh khéo léo từ chối. Tư Vọng nói chỉ cần mẹ đỡ, cậu có thể tự đi bằng một chân xuống cầu thang.

Sáu giờ sáng, Hà Thanh Ảnh vất vả dìu con trai đến cửa nhà thì thấy một bóng đen lướt qua. Cô cảnh giác bật điện hành lang, soi sáng gương mặt đã từng quen biết.

Cô dụi dụi mắt, đối phương cũng đang hoảng hốt nhìn cô, và cả cậu thiếu niên đang bó bột kia nữa.

“Mười hai năm rồi.”

Người đàn ông nét mặt đầy đau đớn khẽ lắc đầu. Ông ta khoảng 50 tuổi, tóc đã bạc một nửa, trên trán đầy nếp nhăn, tay xách một va li cực lớn.

Tư Vọng giãy ra khỏi vòng tay mẹ rồi tiến lại gần. Dù cả đêm không ngủ nhưng tinh thần của cậu vẫn tỉnh táo. Cậu nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông:

“Bố?”

“Vọng Nhi!”

Ông xông tới ôm Tư Vọng vào lòng, không ngờ con trai đã cao thế này rồi, cao hơn cả ông nữa. Ông thương xót vuốt mặt con, không hiểu tại sao con lại bị thương nặng thế này?

Hà Thanh Ảnh lặng lẽ lấy chìa khóa mở cửa cho hai bố con vào nhà.

Mười hai năm, cô vẫn còn nhớ gương mặt ấy, đêm giao thừa năm 2002, chồng cô vội vã về nhà, hai người cãi nhau một trận lớn rồi ông thu dọn hành lý, bảo rằng sáng mai bọn cho vay nặng lãi sẽ tìm tới tận nhà, phải đi thật xa lánh nạn.

Cho nên, lần này ông đi chẳng hề quay lại.

Tư Minh Viễn phiêu bạt bên ngoài mấy tháng trời, chỉ mong nhanh chóng trả được nợ để vợ con khỏi lâm vào cảnh khốn cùng. Ông tìm cách vượt biên sang Nam Mỹ bị biến thành công nhân hợp đồng chặt mía trong rừng nhiệt đới tám năm trời, cuối cùng cũng kiếm đủ tiền chuộc thân. Nhưng giờ ông hai bàn tay trắng, chẳng còn mặt mũi nào về nước gặp vợ con mà tiếp tục lưu lạc ở nửa kia trái đất, mở một siêu thị nhỏ ở Sao Paulo chăm chỉ kiếm tiền cả đêm lẫn ngày. Tháng trước ông chuyển nhượng được siêu thị, kiếm được năm trăm ngàn đô la Mỹ.

Ba ngày trước, ông đem theo số tiền này về nước mới biết ngôi nhà trước kia giờ đã bị người ta dỡ đi xây thành cao ốc. Tư Minh Viễn tìm người hỏi thăm khắp nơi, vất vả lắm mới tìm được đến trước cửa ngôi nhà này. Ông muốn cho vợ con một niềm vui bất ngờ – người bố thất nghiệp thường xuyên nhẵn túi cuối cùng cũng đã đường đường chính chính làm một người đàn ông, có thể lo cho gia đình một cuộc sống sung túc nở mày nở mặt.

Tư Vọng bị bó bột nằm trên giường nghe bố kể lại cuộc sống và những điều kỳ thú ở Nam Mỹ. Người đàn ông đó đã trải qua muôn ngàn gian khó, trên gương mặt còn lưu đầy những vết sẹo.

Nhớ hồi còn học tiểu học, cậu từng có một mối hoài nghi mãnh liệt rằng chính mẹ đã giết bố.

Nghi vấn này cứ luôn chập chờn nơi sâu thẳm trái tim cậu, chưa bao giờ dám nói với ai, kể cả mẹ.

Rất nhiều lần đối diện với Hoàng Hải hoặc Diệp Tiêu, cậu đều có nỗi xúc động muốn buột miệng nói ra, cuối cùng cậu thề rằng nhất định phải chôn giấu bí mật này chìm sâu dưới đáy lòng.

Gần đây cảnh sát đã xác minh được thân phận của thi thể bị phát hiện khi bốc dỡ nhà năm ngoái, họ khẳng định đó không phải là Tư Minh Viễn.

Tư Vọng ôm chặt bố, nặng nề chìm vào giấc ngủ, nhớ lại lời Diệp Tiêu nói với cậu – trong lúc ấn nút cho nổ thùng xăng, Lộ Trung Nhạc đã bị con đẻ của mình dùng dao đâm chết.

Bình luận