Gương mặt Bắc Đường Húc Phong hơi căng ra, đôi mắt tối tăm nhàn nhạt quét về phía Liễu Yến Yến, vẻ mặt hồ nghi, hỏi: “Hiền phi có tội gì?”
Trong lòng Tần Hương Y không khỏi vô cùng kinh ngạc, nhịn không được nhìn Liễu Yến Yến thêm vài cái, vẻ mặt đạm bạc, tựa như một đoá hoa sen thoát tục trong nước, lúc này, nàng yếu đuối quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, tay nhỏ bé vững vàng cầm lấy chiếc khăn màu trắng, vo lại, da thịt trên mặt trong suốt như tuyết, hai hàng lệ chậm rãi lăn xuống, thực sự là một đoá hoa lê ướt mưa, khiến người thương tiếc. Nàng rốt cuộc phạm vào tội gì? Sáng sớm đã đến Long Hành cung thỉnh tội?
Đối mặt với câu hỏi của Bắc Đường Húc Phong, Liễu Yến Yến nhẹ nhàng nâng mắt, sợ hãi liếc hắn một cái, nức nở nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có tội, thực sự có tội. Độc trong son môi của Hoàng hậu nương nương là do thần thiếp hạ.”
Lời nói của Liễu Yến Yến thật kinh người, trong lòng Tần Hương Y không khỏi run lên. Nữ tử yếu đuối này hạ độc? Nhìn thế nào cũng không giống? Nếu thật là nàng hạ độc, nàng vì sao phải tự sa lưới, không phải tự hủy tương lai sao?
Bắc Đường Húc Phong tựa hồ không có dao động quá lớn, chỉ là trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên người Liễu Yến Yến, “Vậy sao? Hiền phi hạ độc gì?” Hắn hỏi thật vân đạm phong thanh, tựa hồ đã sớm tính trước kỹ càng.
“Việc này – thần thiếp không biết là độc gì, là thần thiếp — tùy tiện tìm được.” Liễu Yến Yến có chút ấp úng, không nói được gì hơn.
“Hiền phi không biết? Trẫm nói cho ngươi biết. Đó là bí độc của Thổ Khâu quốc: Tàng Hoa độc.” Khoẻ môi hơi mỏng của Bắc Đường Húc Phong cong lên, một cỗ âm khí lạnh lùng tích lại trên trán.
“Đúng, đúng, đúng là Tàng Hoa độc. Thần thiếp quên tên.” Đầu Liễu Yến Yến cúi thật thấp, ánh mắt lóe ra sự bất định, rõ ràng nàng đang nói láo.
Lại là Thổ Khâu quốc, Vân Ny tự xưng công chúa Thổ Khâu quốc, hiện tại nàng đã chết, sự tình vốn nên tiêu tan thành mây khói. Nhưng đêm qua Bắc Đường Húc Phong trúng độc là chuyện thật không thể cãi, lẽ nào trong hoàng cung còn có đồng mưu của Vân Ny? Hay có người ở cố tình dùng thủ thuật che mắt, lấy danh nghĩa Thổ Khâu quốc gây chuyện trong cung?
Liễu Yến Yến vì sao muốn đem trách nhiệm đổ lên người mình? Nàng đang bảo vệ ai sao? Tần Hương Y nhất thời nghĩ không ra. Đối với Liễu Yến Yến này nàng thật không hiểu rõ.
“Hiền phi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ở trước mặt trẫm phải nói thật.” Bắc Đường Húc Phong sửa lại cẩm phục, chậm rãi đứng dậy, chắp tay bước đi thong thả đến trước mặt Liễu Yến Yến, cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, trong giọng nói tràn đầy chất vấn.
“Hoàng — thượng –” Thanh âm của Liễu Yến Yến bắt đầu run lên, nước mắt ào ào hạ xuống, đôi môi đẹp như hoa xuân càng không ngừng run động, hình dạng muốn nói lại thôi.
“Lý tổng quản, nô tỳ muốn gặp hoàng thượng. Van xin người.” Ngoài cửa cung, truyền đến thanh âm cầu xin của một nữ tử.
“Làm càn! Ngươi chỉ là một cung nữ nho nhỏ, hoàng thượng là ngươi nói gặp thì có thể gặp sao.” Đây là thanh âm khiển trách của Lý tổng quản, vẫn ỏn ẻn như vậy.
“Lý tổng quản, van xin người. Để nô tỳ vào đi. Nô tỳ thực sự có chuyện nói với hoàng thượng, chuyện rất trọng yếu. Trễ chút sợ rằng… Lý tổng quản, cầu người.”Thanh âm của cung nữ cực kỳ hèn mọn.
“Người nào?” Một trận gây rối ngoài cửa cung truyền vào trong lỗ tai của Bắc Đường Húc Phong, hắn tựa hồ nghe thấy cái gì, hướng mắt nhìn về nơi xa, miệng lạnh lùng quát.
“Bẩm hoàng thượng –” Lý tổng quản đang muốn trả lời thuyết phục Bắc Đường Húc Phong, ai ngờ tiểu cung nữ thừa lúc hắn không chú ý, liền hất cánh tay của hắn, xông thẳng về phía trước, cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, “Hoàng thượng, nô tỳ thật sự có chuyện quan trọng.”
“Ngươi nô tài không biết trời cao đất rộng này, dám xông vào Long Hành cung, người đâu, kéo nàng ra ngoài!” Mặt Lý tổng quản nhất thời biến sắc, rất sợ kinh động thánh giá, vội vàng đuổi đến.
“Lý tổng quản, ngươi lui xuống trước.” Bắc Đường Húc Phong liếc mắt tiểu cung nữ hèn mọn quỳ ở dưới, trong đôi mắt sâu hiện lên một tia dị dạng, tiểu cung nữ liều chết xông vào Long Hành cung nhất định là có chuyện quan trọng.
Lý tổng quản không dám nói thêm gì, thân thể cung kính chầm chậm lui ra.
Tần Hương Y đối với sự cố đột nhiên phát sinh như thế, cũng không kinh ngạc nhiều lắm, vẫn vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt liếc mắt tiểu cung nữ vẻ mặt quật cường, ơ, bóng dáng rất quen thuộc, nghĩ tới, nàng không phải Uyển Nhi ở Phượng Du cung sao? Vẫn là một tiểu cung nữ tầm thường, sao nàng lại ở chỗ này?
“Uyển Nhi, sao ngươi lại tới đây?” Liễu Yến Yến ngẩng đầu nhìn Uyển Nhi, kinh ngạc nói.
“Nương nương, là nô tỳ phạm lỗi. Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, để cho nô tỳ gánh chịu.” Cung nữ gọi Uyển Nhi cắn cắn môi đỏ, nhìn Liễu Yến Yến, thập phần kiên định nói. “Tàng Hoa độc là nô tỳ đặt ở trong môi son của Hoàng hậu nương nương. Cũng là nô tỳ bỏ thuốc giải vào trong trà của Hoàng hậu nương nương.” Nữ tử có bao nhiêu quyết tuyệt, mỗi một chữ một câu của nàng, đều có tiếng vang, một bộ dáng thấy chết không sợ.
“Uyển Nhi, vì sao ngươi phải làm vậy? Bản cung bình thường không có bạc đãi ngươi.” Tần Hương Y đối với sự hãm hại của Uyển Nhi, là trăm mối không thể giải.
“Năm đó Uyển Nhi vào cung, ở đâu cũng bị người khi dễ, nếu không phải Hiền phi nương nương giữ lại chăm sóc, sợ là sớm đã chết rồi. Uyển Nhi liền âm thầm thề, phải báo đáp Hiền phi nương nương ổn thoả. Từ sau khi hoàng hậu dọn ra lãnh cung, Hiền phi nương nương đã bị hoàng thượng bỏ rơi, nô tỳ rất hận, cho nên bỏ độc giá hoạ.” Mỗi chữ mỗi câu của Uyển Nhi đều lộ ra hận ý, giống như người bị Bắc Đường Húc Phong bỏ rơi chính là nàng.
“Ngươi muốn giá họa cho bản cung, chẳng lẽ không sợ tổn hại hoàng thượng?” Tần Hương Y thuận miệng hỏi. Nha đầu ngốc, tổn thương Bắc Đường Húc Phong, tần phi trong hậu cung sợ là đều phải kinh hoảng, bao gồm Liễu Yến Yến.
“Nô tỳ phối Tàng Hoa độc vừa vặn đủ phân lượng, độc tính chỉ khống chế trong bốn canh giờ. Kỳ thực Hoàng hậu nương nương căn bản không cần tiêu hao nội lực, thời gian vừa qua, độc tự nhiên giải.” Uyển Nhi dứt lời, cười đắc ý. Xem ra nàng thật là cố ý, hại Tần Hương Y chịu không ít tiếng xấu thay cho người khác, còn khiến nàng thiếu chút nữa phải chết.
Thổ Khâu quốc xưa nay dùng độc có tiếng, Tần Hương Y một chút cũng không biết độc của Thổ Khâu quốc, lúc này nhiều lần trúng chiêu, thật là khó lòng phòng bị. Nàng nhất thời không nói gì, nhìn tiểu cung nữ quật cường này, chỉ có thể cảm thán. Chuyện nàng lo lắng từ trước đã xảy ra, Bắc Đường Húc Phong cố ý gia tăng sủng ái cho nàng, chắc chắn đưa tới mầm tai vạ, đây là chứng minh tốt nhất.
“Tàng Hoa độc là độc của Thổ Khâu quốc, ngươi từ đâu mà có?” Bắc Đường Húc Phong đột nhiên hỏi, trên mặt hiện lên một tia cảm xúc khó nắm bắt.
“Nô tỳ là người dân di cư của Thổ Khâu quốc, người Thổ Khâu quốc am hiểu nhất chính là dùng độc.” Uyển Nhi trả lời như đinh đóng cột.
“Uyển Nhi, sao ngươi ngu như vậy?” Liễu Yến Yến cắn cắn môi, nước mắt lại rơi xuống.
“Nương nương, đây là Uyển Nhi cam tâm tình nguyện. Uyển Nhi không thể cho nương nương gánh tội.” Uyển Nhi chứa đầy thâm tình nói, khóe mắt cũng đã ươn ướt, từ trong ánh mắt chân thành tha thiết đó của nàng có thể thấy được cảm tình thật rõ ràng.
“Người đâu, mang nàng đến hình bộ.” Trên trán Bắc Đường Húc Phong hiện lên một tia thương hại, nhưng rất nhanh biến mất, hướng ra cửa hô một tiếng, con ngươi thủy chung vẫn duy trì khí phách cùng quyết tuyệt của đế vương.
Vài tên thị vệ vội vã vào, nâng Uyển Nhi lên vội vã đi, lưu lại Liễu Yến Yến đang khóc thật đau khổ.
“Hiền phi, ngươi về trước đi. Chuyện này, trẫm không truy cứu trách nhiệm của ngươi. Cẩn thận đóng cửa suy nghĩ.” Bắc Đường Húc Phong lắc lắc tay áo, sắc mặt ngưng trọng cực kỳ.
“Tạ ơn hoàng thượng.” Liễu Yến Yến quỳ hành lễ, sau đó đứng dậy dùng khăn gấm lau nước mắt ở khoé mắt, yên lặng xoay người, một khắc đó, nàng ngoái đầu nhìn lại, thê lương nhìn thoáng qua Bắc Đường Húc Phong, trong con ngươi chứa đầy lộ vẻ thê lương. Đây là bi ai của nữ tử trong cung đình.
Tần Hương Y xem tại trong mắt, đau nhức dưới đáy lòng. Đích xác, yêu ai cũng đừng nên yêu một quân vương, bởi vì trong mắt hắn chỉ có thiên hạ, nữ nhân nhưng là công cụ sinh dục mà thôi. Nghĩ tới đây, nàng than nhẹ một tiếng.