Nửa tháng trôi qua, vết thương của Tần Hương Y đã ổn định rất nhiều, băng gạc trên tay đã cởi, ngón tay cũng linh hoạt rất nhiều, chính là mỗi khi nhớ tới đau đớn tay đứt ruột xót kia, tim nàng lại đập nhanh.
Lại là một ngày sắp tàn, Tần Hương Y một mình ở trong vườn, vàng óng ánh phủ kín từng cái góc, nàng yên lặng trầm tư, Âu Dương Nghi Lâm rốt cuộc là người nào? Ngày ấy nàng ở lãnh cung nói được một lúc, nhưng không thể tưởng tượng, một tiểu nữ tử thanh thuần như nước đã có một bụng âm mưu. Nàng đơn giản chỉ là thiên kim Âu Dương gia sao?
Đã có âm mưu, phải để cho nàng dùng hết, hồ ly cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi, thả con tép, bắt con tôm, lấy tịnh chế động. Một ngày nào đó nàng sẽ không kìm được.
Nhẹ nhàng thở dài, suy nghĩ dịch chuyển đến một chỗ khác, từ sai đêm đó rời đi Long Hành cung, chưa hề gặp lại Bắc Đường Húc Phong, hắn sẽ thế nào?
Nghĩ đến đây, lòng của nàng luôn không khỏi rút lại. Loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì đây? Chẳng lẽ là tình? Thôi, không nghĩ, nàng dùng sức lắc đầu, ngước mắt nhìn về nơi xa, mây trắng sâu kín, trên trời trong suốt, có phải lúc rời đi hay không?
“Nương nương.” Là Lệ Hưu, kỳ thật nàng đứng ở một góc trong vườn đã lâu, chỉ là không muốn quấy rầy Tần Hương Y. Lúc này khuya rồi, đã đến giờ dùng bữa, nàng mới qua kêu một tiếng.
“Lệ Hưu, ngươi tới vừa đúng lúc, mau đưa ức hương hoàn của ta tới.” Tần Hương Y xoay người sang chỗ khác, lông mày lá liễu nhỏ nhắn nhẹ nhàng động.
“Nương nương, người không cần dùng ức hương hoàn nữa.” Lệ Hưu nháy hai tròng mắt, nhẹ nhàng cười.
“Việc này ——” Tần Hương Y dùng ức hương hoàn đã trở thành thói quen.
“Kỳ thật đã sớm không nên dùng. Trước kia người dùng ức hương hoàn, chỉ là vì giấu diếm thân phận, nay thân phận công chúa Băng Tuyết quốc của người đã không phải bí mật, làm gì phải dùng thuốc đây? Thuận theo tự nhiên đi.” Lệ Hưu nháy mắt nhỏ, gằn từng tiếng nói được đều có đạo lý.
“Cũng đúng.” Tần Hương Y cúi đầu, lo nghĩ, yên lặng gật gật đầu.
“Nương nương, vừa rồi suy nghĩ về hoàng thượng?” Lệ Hưu trầm mặc một lát, đột nhiên nghịch ngợm hỏi.
“Ngươi nha đầu kia, càng ngày càng lắm mồm. Ta sao lại nhớ hắn, ta chỉ là đang nghĩ khi nào mang Trảm Long cùng Nhược Băng rời đi đầm rồng hang hổ này. Nay cô cô không biết đi nơi đâu. Nếu có người ở đây, người chắc chắn giúp ta.” Tần Hương Y vừa nói vừa hạ mắt, bất đắc dĩ dao động tay.
“Nương nương, sao người còn suy nghĩ về cốc chủ? Lần trước bà đã muốn giết người.” Lệ Hưu chu chu miệng, nhíu mày một cái.
“Ta biết cô cô không phải cố ý.” Tần Hương Y ngước mắt ngắm một cái xa xa, rất chân thành nói.
“Nương nương —— tiểu thư —— thực không có cách nào với người.” Lệ Hưu nhẹ nhàng thở dài, ngắm liếc mắt bốn phía một cái, thấy không có người, cứ tiếp tục nói: “Tiểu thư, Lệ Hưu cảm thấy người vẫn là ở lại hoàng cung tốt nhất. Lệ Hưu cảm thấy hoàng thượng cần người.”
“Nói nhăng gì đấy? Hắn làm sao có thể cần ta?” Tần Hương Y lườm Lệ Hưu một cái, hơi có vài phần tức giận.
“Thật sự, Lệ Hưu cứ cảm thấy như vậy.” Lệ Hưu nghiêng đầu, trên mặt hiện lên vài phần ngây thơ.
“Hoàng hậu nương nương ——” đúng lúc này, cửa cung truyền đến thanh âm ỏn ẻn tức giận của Lý tổng quản, tiếp theo người đã thở hồng hộc chạy tới trước mặt Tần Hương Y.
“Lý tổng quản, ngươi làm gì đó? Vội vã xao động nóng nảy như vậy?” Lệ Hưu nhìn Lý tổng quản một cái, che miệng cười.
“Lý tổng quản, xảy ra chuyện gì chứ?” Tần Hương Y chậm rãi hỏi.
“Nương nương, ngài mau đi xem hoàng thượng một chút đi. Hiện tại hoàng thượng mỗi ngày đều từ sớm bận đến trễ, từ trễ bận đến sớm, không ngủ không nghỉ, còn tiếp như vậy, nô tài sợ Long thể hoàng thượng không sẽ không ổn!” Lý tổng quản vừa nói vừa lau mồ hôi, tất cả trên mặt đều là lo lắng.
“Hắn nửa tháng này, vẫn là như vầy phải không?” Tần Hương Y mãnh liệt cả kinh, khẩn cấp hỏi.
“Đúng vậy a, nương nương.” Lý tổng quản trả lời.
“Sao ngươi không nói sớm? Còn tiếp tục như vậy ——” Tần Hương Y không có nói xuống chút nữa, xuất phát từ một loại phản ứng bản năng, bước nhanh chạy đi Phượng Du cung.
Lệ Hưu cùng Lý tổng quản sửng sốt một chút, chốc lát kịp phản ứng, nhìn nhau cười.
Màn đêm đã buông xuống.
Đèn cung đình treo lên, bừng sáng.
Trong ngự thư phòng, một bóng dáng vàng sáng vẫn như cũ cúi đầu bận rộn, một đống tấu chương bên phải bàn sách dần dần đôi tới bên trái, gương mặt lãnh tuấn thêm nhiều phần ủ rũ, đáy mắt đều là tơ máu.
“Hoàng thượng ——” cửa vang lên thanh âm của Tần Hương Y.
Bắc Đường Húc Phong sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn cửa một cái, trên mặt xẹt qua một tia ý mừng nhàn nhạt, nhưng rất nhanh trôi qua, “Hoàng hậu tới rồi, ngồi đi.” Đơn giản mấy chữ, sau đó tiếp tục vùi đầu phê duyệt tấu chương.
“Hoàng thượng, ngươi còn tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không ổn. Ngươi không suy nghĩ cho mình, cũng phải vì trăm dân thiên hạ mà nghĩ. Thiên hạ vừa định, rất nhiều chuyện cần xử lý, hoàng thượng nhất định phải bảo trọng thân thể.” Tần Hương Y một tay chiếm lấy bút trong tay Bắc Đường Húc Phong, rất tức giận nói.
Bắc Đường Húc Phong ngước mắt nhìn Tần Hương Y một cái, cười nhẹ, cái gì cũng không nói, lấy một cây bút khác trên giá bút, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
“Hoàng thượng, người phải chấp nhận sự thật. Người cho là ngôi vị hoàng đế của mình là bất chính, đúng không? Ngươi cảm thấy có một thân thế như vậy làm nhục danh đế vương của người, đúng không? Thái Hậu là dưỡng mẫu của người, mà nàng lại thương tổn mẹ đẻ người, cô cô là mẹ đẻ của người, nhưng người không thể nhận, đúng không?” Tần Hương Y cắn răng một cái, lại đoạt lấy bút trong tay Bắt Đường Húc Phong, hung hăng quăng trên mặt đất, “vậy để cho thần thiếp nói cho người biết làm như thế nào, nếu hoàng thượng đã ngồi trên ngôi vị hoàng đế, cũng đừng có lo lắng tới chính hay bất chính, quang minh hay không quang minh. Chỉ cần không làm dân chúng thất vọng, có lỗi với muôn dân, chính là hoàng đế tốt. Dưỡng mẫu cũng tốt, mẹ đẻ cũng thế, một người đối với ngươi có ơn nuôi dạy, một người đối với ngươi có ơn sinh thành, ngươi không cần vứt bỏ một ai. Cô cô không xuống tay với Thái Hậu, cũng đủ để chứng minh nàng buông xuống thù hận. Bọn họ đều buông xuống, ngươi vì sao không bỏ xuống được?”
Dứt lời, ngự thư phòng đột nhiên an tĩnh. Bắc Đường Húc Phong cúi đầu, ngây ngốc xem tấu chương rộng mở trên bàn sách, không có bất kỳ phản ứng.
Tần Hương Y lắc lắc đầu, cười khẽ một tiếng, nói: “Hoàng thượng, lời thần thiếp muốn nói đã nói xong.” Dứt lời, nàng phất phất ống tay áo, lập tức đi ra cửa.
“Hương Y ——” ngay tại một khắc Tần Hương Y mở cửa, Bắc Đường Húc Phong ba bước làm hai bước đuổi theo, ôm lấy eo của nàng, trước ngực dính sát vào ở phía sau lưng của nàng.
“Hoàng thượng ——” Tần Hương Y mãnh liệt cả kinh, cuống quít mà muốn đẩy ra Bắc Đường Húc Phong.
Bắc Đường Húc Phong cũng không buông tay, chính là xoay thân thể của nàng. Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt đế vương cao ngạo này lại là tràn đầy tình cảm.
“Hoàng thượng, người buông thần thiếp ra.” Tim Tần Hương Y nhảy loạn.
“Hương Y, để cho trẫm ôm ngươi một cái.” Bắc Đường Húc Phong đột nhiên ôm Tần Hương Y vào lòng, cảm giác kia rất thân thiết, thật ấm áp, giống như tâm sắp mạnh mẽ nhiều ngày đến vào thời khắc này liền tịnh đi.
Cằm dưới của Tần Hương Y đặt trên vai Bắc Đường Húc Phong, hai tròng mắt trừng thật to, khi thân thể kia nghiêng qua đây, nàng tựa hồ đã cảm thấy trầm trọng trong lòng hắn, nàng không giãy dụa nữa, ngược lại nhu thuận gần sát lồng ngực của hắn.
Tốc độ tim đập nhanh hơn, thật rõ ràng. Tần Hương Y chưa từng có loại cảm giác này, hô hấp rõ ràng dồn dập lên.
“Tim hoàng hậu đập thật nhanh!” Bắc Đường Húc Phong càng mạnh ôm chặt thân thể Tần Hương Y, môi đỏ mọng gần sát bên tai của nàng, nhẹ nhàng nói một câu, tiếp theo hắn hé miệng cười đắc ý, trên mặt nhiều hơn một phần thỏa mãn.
Cả người Tần Hương Y run lên, muốn đẩy Bắc Đường Húc Phong ra, ai ngờ bàn tay của hắn đặt lên phía sau lưng của nàng, kéo thật mạnh, nàng một lần nữa ngã vào trong ngực của hắn, tiếp theo bàn tay to của hắn vươn, nâng lên cằm dưới của nàng, một cái hôn khẽ dừng ở trên môi cánh hoa của nàng.
“Hoàng thượng, đừng.” Tần Hương Y mẫn cảm run lên một cái, đẩy Bắc Đường Húc Phong ra, kinh ngạc lui về phía sau từng bước.
Kỳ quái, trong ngự thư phòng này lại có một cỗ đặc biệt hương khí, rất quen thuộc, hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi. Trong lòng thêm một phần cảm giác bất an.
“Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui trước.” Không biết như thế nào, nay đối mặt Bắc Đường Húc Phong, trong lòng có một loại rung động không hiểu. Nàng muốn trốn tránh loại cảm giác này, rất muốn trốn tránh, nàng chỉ muốn mang theo Trảm Long cùng Nhược Băng rời khỏi chốn thị phi này, tìm một địa phương thanh tĩnh, qua hết cuộc đời của mình.
“Hương Y, ngươi thực ghét trẫm sao?” Bắc Đường Húc Phong kêu Tần Hương Y, ánh mắt thẳng tắp đã rơi vào trên mặt Tần Hương Y, trong tròng mắt nhiều hơn một phần ưu thương.
“thần thiếp không phải chán ghét hoàng thượng. Mà là —— không đúng, hoàng thượng, người không có phát hiện sao? Trong ngự thư phòng này có một hương khí quái dị.” Tần Hương Y dò xét mọi nơi một cái, ánh mắt dừng ở đèn cung đình treo trên cao, có điểm quái, chỉ nói không ra rốt cuộc quái ở nơi nào?
“Hương Y, ngươi đừng chuyển đề tài khác được không. Trẫm hỏi ngươi, trong lòng ngươi vẫn hận trẫm sao?” Bắc Đường Húc Phong đột nhiên tiến lên từng bước, kéo tay Tần Hương Y, rất thâm tình hỏi.