Cũng trong lúc này.
Trong Phượng Du cung, ánh nến màu vàng, sáp chảy thành khô, một bóng hình xinh đẹp quanh quẩn trong điện, là Tần Hương Y, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trong một đêm đã tiều tuỵ không ít, mắt to sáng lạn như sao càng không ngừng nhìn xung quanh ngoài cửa, một canh giờ, hai canh giờ… Trồi dần dần sáng, nàng chưa từng chợp mắt.
“Nương nương, trời sắp sáng rồi, người nên nằm nghỉ chốc lát.” Lệ Hưu chờ ở một bên nhịn không được xen vào một câu, trên mặt hơi lộ ra vẻ lo lắng.
“Đúng vậy, nương nương. Thân thể người vốn yếu ớt, thức đêm như vậy sợ là sẽ không chịu đựng nổi.” Lương Mỹ trầm mặc ít lời thêm vào một câu, đôi mắt đẹp chợt lóe, xẹt qua một mạt tinh quang.
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Tần Hương Y rốt cục ngừng bước chân, thở dài một hơi, từ từ dạo bước đến chiếc ghế lê giữa điện ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi khép lại đôi tròng mắt vì mỏi mệt mà mất đi ánh sáng, vô lực giương tay ra hiệu.
Lệ Hưu cùng Lương Mỹ nhìn chăm chú một cái, không dám nhiều lời, không thể làm gì khác hơn là tuân mệnh lui ra.
Luồng ánh mặt trời đầu tiên của bình minh chiếu vào Phương Du cung, một bóng dáng cao lớn tập tễnh bước vào, ở trong ánh sáng đã dài càng thêm dài, thật tiều tụy vô lực, vốn có hoa phục tinh xảo, hôm nay lại rách mướp, dường như trên những lỗ hỏng nhuôm vết máu loang lổ.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, chậm rãi vào.
“Tinh –” Tần Hương Y mạnh mở mắt, phút chốc từ trên ghế ngồi dậy, ánh mắt ở một khắc này dừng lại, môi của nàng càng không ngừng lúng túng mấp máy, giống như thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng, muốn kêu cũng không kêu ra được. Nước mắt trong chốc lát như vỡ đê, người trước mắt chính là Nguyên Tinh sư huynh sao? Nàng không thể tin được.
Nguyên Tinh sư huynh thần thái phi dương, hôm nay khắp cả người đều là vết thương, áo bào rách mướp, có lỗ hỏng hé ra bên ngoài còn đang chảy máu, tuôn chảy ra như suối, máu chảy đầm đìa.
Một khắc lời nói rơi xuống, Tần Hương Y cũng không nhịn được tình cảm trong lòng nữa, đứng phắt dậy, chạy về phía Nguyên Tinh, thoáng chốc gục trong lòng hắn. “Tinh, làm ta sợ muốn chết!”
Nguyên Tinh chịu đựng đau xót, đau khổ cười, kìm lòng không được ôm chặt Tần Hương Y, môi nhẹ nhàng dịch chuyển đến bên tai của nàng, bàn tay to vỗ phía sau lưng của nàng, như người lớn an ủi trẻ nhỏ, nói: “Hương Y, đừng khóc, sư huynh không phải là vẫn ổn sao!”
Hắn vừa nói vừa lấy tay đỡ Tần Hương Y, thâm tình nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt đồng dạng hàm chứa tình cảm — tình rất sâu rất khiến cho nhìn không thấu. “Hương Y bình thường kiên cường nhất, hiện tại là hoàng hậu một quốc gia, không thể tùy tiện khóc.” Vừa nói, hắn vươn tay, cẩn thận lau nước mắt thương tâm rơi xuống của nữ tử.
Hoàng hậu một nước! Tần Hương Y nghe, cảm giác lòng rất đau đớn. Nguyên Tinh là đang trách ta sao? Nàng nhướng mắt, như trước nhỏ giọng nức nở, nhìn sư huynh từng quen thuộc mà chờ mong một cái, trong mắt của hắn rõ ràng hàm chứa một cỗ hận, rốt cuộc là cái gì? Nàng đoán không ra.
“Tinh, sao ngươi lại nói như vậy? Ngươi biết, trong lòng Hương Y chỉ có ngươi.” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt rất chân thành tha thiết.
“Uh. Ta hiểu rõ.” Nguyên Tinh miễn cưỡng cười, gật đầu một cái.
“Tinh, ta thoa thuốc cho ngươi.” Tần Hương Y quét mắt một vòng tất cả vết thương lớn nhỏ trên người Nguyêt Tinh, trong lòng run rẩy một trận. Thiên lao là nơi đáng sợ, người khoẻ mạnh bị dằn vặt thành cái dạng này.
“Uh.” Nguyên Tinh không cự tuyệt, rất nhu thuận lên tiếng, nhìn bốn phía một cái, thấy không có người, mới chậm rãi ngồi xuống trên ghế trong điện.
Từng cái từng cái quần áo dính máu rơi xuống, trên cơ bắp rắn chắc của hắn, đều là vết thương chi chít, có chỗ máu vẫn đang chảy, có chỗ nhìn thấy cả xương. Tần Hương Y nhìn, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống, đầu ngón tay nhỏ dài nhẹ chạm vào da thịt bị thương một chút, lắc đầu một cái, trong mắt lộ ra một cỗ kiên định.
Bắc Đường Húc Vinh, Bắc Đường Húc Phong, các ngươi thật ác! Nhớ kỹ, ta Tần Hương Y sẽ không bỏ qua các ngươi.
Tất cả khôi phục sự yên lặng, trong chính điện hoa lệ mà trống vắng, nàng thoa thuốc cho hắn, thâm tình như vậy, cẩn thận như vậy, vô thanh thắng hữu thanh.
Ngoài cửa sổ phía đông, một bóng màu vàng bay qua, tiếp theo truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Ngoài cửa sổ phía tây, một bóng dáng hiền hòa hiện lên, tiếp theo truyền đến một tiếng cười hài lòng.
Người trong điện không biết chút nào, bọn họ rất tập trung —
===
Mặt trời lên mặt trời lặn, gió ban đêm thổi vào trong điện sâu kín.
Phượng Du cung vẫn yên tĩnh như trước, mỗi khi đến ban đêm như vậy, Tần Hương Y liền trở nên im lặng, nàng theo thói quen đứng ở trong vườn, thưởng thức đoá hoa hồng độc to lớn kia, cũng mỹ lệ, xinh đẹp, thơm ngát, đồng thời cũng giấu diếm sát khí.
Nữ tử mỹ lệ như bức tranh này lại mặt ủ mày chau. Chỉ vì Nguyên Tinh bị thương quá nặng, nàng phái người đưa hắn đến thái y viện. Nàng rất muốn cùng hắn, nhưng không được. Nơi này là hoàng cung, nàng là hoàng hậu! Tất cả ngôn hành cử chỉ đều bị người giám thị.
Chuyện muốn làm, nàngkhông thể làm. Nhất là phần tình đối với Nguyên Tinh, nàng phải che dấu thật tốt, không thể để bất luận kẻ nào nắm nhược điểm.
“Nương nương –” Lương Mỹ bước từng bước ngắn, vội vã mà đến, một đôi đôi mắt chớp chớp lộ ra không khí vui mừng.
“Chuyện gì?” Tần Hương Y chưa từng quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Nương nương, Vinh Vương gia cầu kiến.” Lương Mỹ cầm tay nói, trên mặt bỗng nhiên thêm vài phần không lưu loát.
“Hắn?!” Tần Hương Y vừa nghe, vùng xung quanh lông mày không khỏi nhíu lại. Nguyên Tinh bị thương nặng như vậy, tất cả đều là hắn ban tặng!
Lúc này tới cửa, đơn giản chỉ là vì chuyện bố binh đồ. Tốt, ngày hôm nay bản cung sẽ gặp ngươi một lần. Tần Hương Y thầm nghĩ trong lòng, bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt hơn. “Tuyên hắn vào.” Mắt nữ tử quét về phía ngoài cung, phất tay áo dài xoay người trở về trong điện.
Một lát sau, một bóng dáng tuấn dật nhẹ vào trong cung, hắn, Bắc Đường Húc Vinh, vẫn vẻ mặt tuấn lãng, khuôn mặt thanh khiết, hoa phục trên người, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, tự cao tự đại, cặp con ngươi đen kia cũng không liếc xéo, vĩnh viễn vẫn nhìn về phía trước, hắn vẫn tự tin như vậy, thanh cao như vậy.
Vậy tay áo rộng rẫy, đi nhanh vào, trong chính điện cũng vắng vẻ. “Hoàng hậu –” hắn bình tĩnh gọi một tiếng, nhìn lướt qua khắp nơi, trên mặt hiện lên một mạt cười thích ý: “Hoàng hậu muốn cùng bản vương chơi trốn tìm sao?”
Trong cung vẫn vắng vẻ như cũ, không có bất luận hồi âm gì.
Trán Bắc Đường Húc Vinh thoáng nhíu, vùng xung quanh lông mày nhíu lại nhíu, lại nhàn nhã phất ống tay áo lên, lại nói: “Aizzz, hoàng hậu chớ không phải là làm chuyện xấu, đang lẩn tránh bản vương chứ.”
Tiếng vừa dứt, thình lình, một trận chưởng phong tới gần. Bắc Đường Húc Vinh phản ứng rất nhanh, lắc mình một cái, trả lại một chiêu hồi mã thương, không hổ là Vinh vương gia kinh nghiệm sa trường, công phu rất cao, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chế trụ người đánh lén.
Kết quả là ôn hương nhuyễn ngọc ôm trong ngực, vẻ mặt hắn âm hiểm cười. “Chân nhân bất lộ tướng, không nghĩ tới công phu hoàng hậu rất cao a!”
Đích xác, Tần Hương Y vốn định trốn ở chỗ tối, cho hắn một chưởng, không lường trước lại bị đối phương chế trụ.
Bàn tay to của hắn nắm ở eo nhỏ nhắn của nàng, vững vàng, không chịu buông ra.
“Vinh Vương gia, xin tự trọng.” Tần Hương Y lạnh trừng mắt Bắc Đường Húc Vinh, kiệt lực muốn đẩy hắn ra.
Ai ngờ hắn nhưng lại càng ôm chặt, “Bản vương ngay cả bố binh đồ cũng không cần, chỉ cần nàng.” Bắc Đường Húc Vinh híp hai tròng mắt, trên gương mặt tinh xảo nổi lên cười xấu xa.