Vanessa Flint trao cho tôi một cái nhìn mà tôi đã quen thuộc, cái nhìn muốn nói rằng chị ta không muốn bị xen ngang. Nhưng giọng chị ta vẫn ấm áp và thân thiện. “Haven, thật thú vị được gặp em ở đây! Em đang vui đùa thoải mái chứ hả?”
“Vui đến không thể diễn tả bằng lời được,” tôi nói. Đêm nay không phải của tôi. Có nhiều người để Hardy thả câu, tại sao lại cứ phải bà sếp chết tiệt của tôi. Số phận đang cố nói cho tôi hiểu rằng rồi thì mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu.
Hardy đặt ly của anh xuồng quầy. “Haven__,”
“Chào, Ông Cates,” tôi nói nhạt nhẽo. “Chúc hai người một buổi tối vui vẻ nhé. Tôi về đây.’
Không để cho cả Vanessa và Hardy kịp phản ứng, tôi quay người và lách qua đám đông. Buồn nôn và trắng bệch vì cơn thịnh nộ, tôi thừa nhận rằng gia đình tôi chắc chắn đã đúng về Cates. Anh là một sự phiền hà mà tôi không cần có.
Tôi đã đi được đến giữa phòng khi tôi cảm nhận được anh đã tới sát phía sau tôi, cái đụng chạm của anh trên cánh tay tôi. Tôi cứng người và quay lại đối mặt với anh ta. Khuôn mặt anh rắn đanh như đá granite.
“Quay lại với Vanessa đi,” tôi nói lạnh lùng. “Nếu chị ta nghĩ rằng tôi đã cướp anh trên tay chị ta, tôi sẽ phải dọn dẹp buồng vệ sinh ở văn phòng cả tuần tới đó.”
“Anh không đi cùng cô ta, anh chỉ đang đứng uống thôi. Chả lẽ anh phải có bổn phận đứng chờ một mình một xó trong khi em đang cố đưa ra quyết định về anh à?”
“Không cần phải một xó, không.” Tôi trừng trừng nhìn anh giận dữ. “Nhưng anh có thể chờ ít nhất năm phút trước khi tìm một người thay thế chứ.”
“Cô ta không phải người thay thế. Anh đang chờ em. Và em cần nhiều hơn năm phút chết tiệt để quyết định em có muốn nhảy với anh không. Anh sẽ không nhận cái bãi cứt thối đó của em hay gia đình em đâu, Haven.”
“Thế anh mong đọi gì hơn sau cái cách anh cư xử trong quá khứ chứ? Hoa hay là một cuộc diễu hành chào đón anh hả? Họ có đủ mọi quyền để không tin vào động cơ của anh.”
“Thế còn em thì sao? Em nghĩ động cơ của anh là gì?”
“Tôi không nghĩ anh muốn tôi trả lời câu hỏi đó trước mặt mọi người ở đây đâu.”
“Vậy thì chúng ta tìm một nơi nào đó riêng tư vậy,” anh nói qua hàm răng nghiến chặt. “Vì anh sẽ phải có một câu trả lời, có Chúa mới biết.”
“Được thôi.” Tâm trí tôi trống rỗng, tê liệt vì hoảng loạn, khi tôi cảm nhận anh chộp lấy cườm tay tôi. Lần cuối cùng tôi bị nắm giữ bởi một người đàn ông giận dữ, tôi đã phải kết thúc ở bệnh viện. Nhưng cái nắm tay của anh, mặc dù mạnh mẽ như nó đang cầm giữ tôi, vẫn không gây đau đớn. Tôi ép mình phải thư giãn và đi cùng anh khi anh hướng tôi lách qua đám đông.
Một nữ ca sỹ đang ngâm nga “Summertime,” giai điệu mơ hồ, buồn bã lãng đãng quanh chúng tôi như sương khói.
Tôi chìm trong cơn mê mụ khi chúng tôi tìm đường ra khỏi phòng, lướt qua đám đông chen chúc trong sảnh. Chúng tôi đã tới gần dãy cửa, nhưng rồi bị chặn lại bởi ai đó đang đứng giữa chắn trước mặt chúng tôi. Gage. Cặp mắt anh loé lên như sét hòn khi anh nhìn lướt qua chúng tôi, không bỏ lỡ một chi tiết nào, bao gồm cả cách Hardy đang cầm giữ cổ tay tôi.
“Em có cần anh không?” Gage hỏi tôi lặng lẽ.
Hardy nhìn như vẻ anh đang sẵn sàng phạm tội giết người. “Cô ấy ổn,” anh nói.
Anh trai tôi không buồn chú ý đến việc đó, chỉ chăm chăm nhìn tôi. Tôi cảm thấy tràn ngập lòng biết ơn với anh, hiểu rằng thật khó khăn cho anh khi để tôi bỏ đi với một người đàn ông anh khinh miệt. Nhưng Gage biết đó là lựa chọn của tôi. Anh sẽ ở đó sẵn sàng đưa tay giúp đỡ nếu tôi muốn có nó.
“Không sao đâu anh,” tôi nói với anh. “Em không cần gì đâu.”
Anh trai tôi gật đầu, mặc dù hiển nhiên là anh đang vật lộn để không can thiệp vào. Khi chúng tôi lướt qua anh, anh nhìn như kiểu đang dõi theo tôi bước bên cạnh quỷ dữ xuống địa ngục. Tôi biết Gage lo lắng cho tôi. Anh không tin tưởng Hardy Cates.
Tôi cũng thế, đi để mà suy ngẫm về nó.
Hardy kéo tôi qua một loạt của, và rẽ vào một góc, đi sâu hơn vào toà nhà cho tới khi chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại ở một nơi trông giống như cầu thang cho những người bảo hành toà nhà, nó có mùi của bê tông, kim loại, và ẩm mốc. Ở đây rất yên tĩnh ngoại trừ một vài tiếng nhỏ giọt, và tiếng thở hổn hển của chúng tôi. Một cái đèn ở đâu đó trên cao toả ra một làn ánh sáng mờ ảo bao phủ chúng tôi.
Hardy quay lại đối diện với tôi, nhìn đồ sộ và tăm tối nổi bật trên nền bê tông phía sau. “Nào,” anh nói cộc cằn. “Nói cho anh biết điều em không thể nói ở trong đó.”
Tôi để anh có được điều đó ngay. “Tôi nghĩ nếu tôi là một ai khác không phải là một người nhà Travis, anh sẽ không phí thời gian với tôi đâu. Tôi nghĩ anh chỉ muốn cho anh trai Gage của tôi thấy rằng nếu anh ấy có được Liberty, thì anh sẽ trả thù anh ấy bằng cách ngủ với em gái của anh ấy. Tôi nghĩ anh thậm chí có nhiều kế hoạch giấu trong lòng hơn là tự thừa nhận với chính mình. Tôi nghĩ__”
Tôi dừng lại bật thở hổn hển vì anh đã túm lấy tôi, một cảm giác hoang dại đập mạnh trong huyết quản tôi, một sự hỗn hợp của sợ hãi và tức giận và, không thể tin được, khuấy động.
“Sai,” anh bùng ra, trọng âm của anh nặng và khàn khàn vì khinh miệt. “Anh không phức tạp đến thế, Haven. Sự thật là, anh muốn em ngay từ lúc anh gặp em trong cái hầm rượu khốn nạn ấy. Vì anh bị năm phút đó kích động nhiều hơn anh từng có với bất cứ một người đàn bà nào trước đó hay sau đó. Không có một chút bí mật nào chống lại gia đình em hết, Haven. Không giấu giếm kế hoạch nào hết. Đơn giản và dễ hiểu, anh chỉ quan tâm đến việc xoáy vít vào cái đầu em thôi.”
Mặt tôi cứng đơ vì cảm giác hoang mang tội lỗi. Trước khi tôi có thể kết nối những âm tiết rời rạc lại với nhau, Hardy đã hôn tôi. Tôi đẩy vào anh, và miệng anh nâng lên, và anh thì thầm điều gì đó nghe có vẻ tục tĩu, nhưng tôi không thể nghe rõ qua những nhịp đập cuồng giận vang bên tai tôi.
Anh giữ đầu tôi trong cả hai bàn tay, những ngón tay ôm sát xương sọ tôi. Cặp môi anh tìm thấy môi tôi lần nữa. Hương vị và sức nóng của anh ngọt ngào không thể chịu nổi khi lưỡi anh chìm ngập trong miệng tôi. Niềm thích thú với điều đó thét gào trong tôi, đói khát đập vào đói khát, bùng lên thành đám cháy. Tôi mở mình ra cho anh, run rẩy quá mãnh liệt tới nỗi tôi không thể đứng vững được. Cánh tay anh vòng quanh người tôi, che chắn lưng tôi khỏi cái lạnh của bê tông, bàn tay kia chạy xuống phía trước cơ thể tôi. Tôi hôn lại anh, liếm vào trong miệng anh theo đúng cách anh đang làm với tôi. Tôi đã chìm đắm quá sâu trong cảm xúc, không còn giữ được kiềm chế nữa.
Miệng anh dứt khỏi miệng tôi, dữ dội kiếm tìm bên cạnh cổ tôi. Cái ram ráp của cằm anh sau khi cạo râu phóng một tia chớp mê man thích thú đánh thẳng xuống bụng tôi. Tôi nghe thấy anh thì thào gì đó có vẻ muốn nói rằng sau khi trải qua những tưởng tượng của tuổi mới lớn thì tôi nên ít nhất phải thông minh đủ để biết khi nào một người đàn ông muốn lên giường với tôi. Ngoại trừ anh anh đã nói thô bạo hơn rất nhiều.
“Anh không phải là một quý ông,” anh nói tiếp, xiết lấy thân thể tôi, hơi thở của anh nóng hổi trên da tôi. “Anh không thể đưa em lên giường bằng những lời ngon ngọt hay cách thức tế nhị. Tất cả anh có thể nói với em là anh muốn em nhiều hơn rất nhiều so với anh từng muốn một người đàn bà nào khác. Anh sẽ phá vỡ mọi luật lệ để có em. Nếu em đã bỏ đi cùng anh cái đêm chúng ta gặp nhau, thì anh đã đưa em tới Galveston và giữ em ở đấy cả tuần. Và anh chắc chắn sẽ làm cho em không bao giờ muốn rời bỏ anh.”
Khi cánh tay phía sau tôi xiết chặt lại để ưỡn thân mình tôi ngửa lên, tôi nhận ra anh đã kéo vai áo tôi xuống để lộ bộ ngực trần của tôi. Anh ôm trọn sức nặng bằng phẳng của tôi, ngón tay cái của anh kích thích đỉnh nhỏ xíu cho tới khi nó se lại và hồng rực, và rồi anh cúi xuống chạm vào nó bằng lưỡi anh. Tôi kiễng lên, hổn hển, khi anh hôn cái núm vểnh đứng dựng, đóng dấu miệng anh trên da thịt căng nhức. Anh kéo giật nó nhịp nhàng, làm những đợt sóng khoái cảm tràn ngập tôi, liếm nhẹ giữa mỗi cú giật. Tôi ôm đầu anh kéo vào tôi, những giọt nước mắt nhức nhối ở hai bên khoé vì cảm giác quá tuyệt vời.
Anh ngẩng đầu lên và một lần nữa lại khoá miệng anh trên miệng tôi, cái hôn nồng nàn và mê mẩn. “Cho anh vào giường em đi,” anh thì thầm. “Anh sẽ hiến dâng cho em theo mọi cách mà em muốn…lâu, chậm, mạnh, nhẹ… Chết tiệt, anh thậm chí sẽ cố giống như một quý ông, nếu đấy là cách làm em mở lòng. Em nghĩ anh muốn em vì em là một người họ Travis hả? Anh mong em là bất cứ ai cũng được chứ đừng là một người thuộc cái họ Travis khốn kiếp ấy. Đám người nhà em đã ra vẻ kẻ cả với anh cả đời rồi.”
“Em chưa bao giờ ra vẻ kẻ cả với anh,” tôi độp lại, run lẩy bẩy vì thất vọng và ham muốn. “Nếu anh biết một chút gì về em, anh sẽ không bao giờ nghĩ thế.”
“Vậy vấn đề là gì?” anh gầm gừ. “Chồng cũ của em à? Em vẫn còn tình cảm với anh ta à?”
“Không.” Hai bàn tay tôi bận rộn ở nếp gấp của ve áo anh, những ngón tay xiết lại trên làn vải nhẵn mịn.
“Vậy hãy nói là em không muốn anh đi. Nói đi, và anh sẽ để yên cho em một mình.”
“Em không giỏi trong việc đó,” tôi oà lên. “Trời ơi, như thế đã rõ ràng chưa? Nick là người duy nhất em ngủ cùng. Em không thể coi thế là bình thường được.”
Tôi không bao giờ có ý định thừa nhận việc đó. Nhưng tôi đang ở trong tình trạng yếu đuối, suy sụp mà ai cũng có thể thấy rõ, và đang lo sợ tôi không thể chịu đựng được việc bị tổn thương theo cách mà Hardy sẽ làm với tôi. Tình dục và đau khổ và sợ hãi tất cả rối tung trong đầu tôi.
Hardy nín lặng. Trong một giây phút chớp nhoáng, mọi thứ đã thay đổi. Anh đẩy mặt tôi ngẩng lên, bàn tay anh ôm ấp sau gáy tôi. Mắt anh xanh biếc ngay cả trong bóng tối khi anh chăm chú nhìn tôi. Chậm chạp cái xiết tay của anh dịu dàng dần, trở thành che chở, bàn tay tự do của anh vuốt ve làn da đang nổi gai ốc phía trên cánh tay tôi. Tôi nhận ra anh đang sững sờ. Anh chưa từng nghĩ tới việc tôi có thể có quá ít kinh nghiệm để biết cách chơi đúng luật.
“Haven…” Cái dịu dàng mới mẻ trong giọng anh làm cơn run rẩy của tôi thậm chí trở nên tồi tệ hơn. “Anh không biết. Anh nghĩ__”
“Rằng em là một kẻ hỗn xược hư hỏng ở River Oak chứ gì? Một kẻ trưởng giả__”
“Suỵt.’
“Nhưng em__”
“Suỵt.”
Tôi rơi vào im lặng và để anh ôm tôi. Tôi lọt thỏm trong vòng ôm của anh, được xiết chặt vào trong vồng ngực vững chãi đó. Một phần trong tôi muốn chạy trốn. Phần khác của tôi lại khao khát việc này, được ôm ấp, được đụng chạm. Anh vuốt ve tóc tôi, những đầu ngón tay chuyển động nhẹ nhàng trên da đầu tôi. Tôi cảm thấy thứ gì đó giãn ra, những căng thẳng bên trong tan biến.
Chúng tôi khẽ đong đưa khi đứng đó cùng nhau, kiểu như cảm xúc mạnh mẽ vừa rồi là một dòng chảy mênh mông đang xô đẩy chúng tôi. Hardy rúc vào cổ tôi. Tôi vặn vẹo để tìm miệng anh, và anh trao cho tôi điều tôi muốn, hôn tôi với sự khao khát chậm rãi cho tới khi tôi trở nên yếu ớt và choáng váng. Cánh tay anh vững vàng quanh tôi, ôm ấp và nâng đỡ. Với bàn tay còn rỗi của anh, anh siết những ngón tay bên trong những nếp gấp đong đưa của váy tôi, tốc ngược làn vải váy tôi lên.
Tôi giật nảy người khi bàn tay anh ôm chặt cặp hông trần trụi của tôi. Anh hôn cuống họng tôi và nói những điều mà tôi chỉ nghe được bập bõm, những lời yêu thương, ấm lòng, an ủi, dỗ dành tôi trong lúc anh tách hai đùi tôi ra. Anh chạm vào tôi, mở ra nhẹ nhàng, một đầu ngón tay chuyển động trên những lớp da thịt theo hình xoắn ốc, trêu ngươi, hẹp dần, hẹp dần cho tới khi anh chạm được vào nơi trung tâm. Tôi quằn quại yếu ớt khi anh vuốt ve cái nơi đang co giật rộn ràng, hết lần này tới lần khác, mỗi lần cục chai trên ngón tay anh lướt qua bề mặt của âm vật tôi, một tiếng thét đầy khoái cảm lại bật lên trong họng tôi.
Tôi tan chảy vào trong anh, rên rỉ, trong lúc ham muốn tình dục, ham muốn được chiếm đoạt, đập mạnh trong huyết quản tôi. Quay miệng anh lại với tôi, tôi để anh hôn tôi sâu lắng như anh muốn, nồng nhiệt đón nhận cái xô đẩy mạnh bạo của lưỡi anh. Bàn tay anh buông khỏi tôi, và anh chạm vào cái khoá kéo trên quần anh…và đó là lúc thảm họa ập tới.
Khi tôi cảm thấy anh quá to lớn và cứng rắn áp vào tôi, tất cả mọi khoái cảm biến mất. Chỉ là… không còn nữa. Đột nhiên tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy là lần cuối cùng với Nick, nỗi đau nung đốt, những cú thúc tàn bạo chỉ dễ dàng chịu đựng hơn bởi sự trơn ướt của chính máu tôi. Cuống họng và dạ dày tôi giần giật vì buồn nôn, và cơ thể đàn ông đang áp chặt vào tôi thật là ghê tởm, trọng lượng của anh thật không thể chịu nổi và tôi bắt đầu vùng vẫy không suy nghĩ.
“Không,” tôi hổn hển, vặn người đi, đẩy mạnh vào anh. “Không. Tôi không muốn. Tôi không muốn. Tôi__” Tôi ngừng mình lại bằng cách cắn mạnh vào môi tôi, nhận thức được giọng tôi bắt dầu cao lên trở thành tiếng vang the thé chói tai.
“Sao vậy em?” Tôi nghe Hardy hỏi, hơi thở của anh biến thành những tiếng hổn hển nặng nề.
Tôi đang run lẩy bẩy, thù địch, mọi tế bào trong cơ thể tôi đột ngột tăng mạnh khả năng tự bảo toàn. “Không được động vào tôi,” tôi quát lên. ‘Bỏ tay khỏi người tôi.” Tôi vụng về cố kéo váy tôi ngay ngắn, những ngón tay tôi run rẩy mãnh liệt.
“Haven__” Giọng anh rời rạc. “Anh làm đau em à? Có chuyện gì vậy?”
“Tôi không giao hợp ở nơi công cộng,” tôi nói lạnh lùng, đi thẳng ra cửa. Nếu anh chạm vào tôi nữa, tôi sẽ sụp đổ…tôi sẽ phát điên. “Và tôi không thích bị ép buộc.”
“Anh ép buộc em cái của nợ ấy. Em muốn thế đấy chứ.”
“Đừng có tự đề cao mình thế, Hardy.”
Anh có vẻ xúc động và khuấy động và bực bội một cách vô cùng nguy hiểm. Chậm rãi anh bắt đầu chỉnh lại quần áo mình. Khi anh lên tiếng lại, giọng anh trầm thấp và đầy kiềm chế. “Có một từ, Haven, miêu tả một phụ nữ làm cái điều mà cô đang làm.”
“Tôi chắc chắn anh biết rất nhiều từ ngữ hay ho,” tôi nói. “Có thể anh nên nói chúng ra với một ai khác đi.”
Và trước khi anh có thể trả lời, tôi rảo bước như chạy trốn khỏi nhà ngục.
Không biết bằng cách nào mà tôi tìm được đường về nhà hát có sân khấu ghép, âm thanh của điệu vũ và tiếng cười xoáy tít quanh tôi. Tôi cảm thấy khiếp sợ cái nhận thức tôi đã sai lầm biết bao nhiêu, rằng tôi không thể chịu đựng được một hành động bình thường của việc có quan hệ tình dục với một người đàn ông mà tôi bị lôi cuốn. Tôi đã bị bẽ mặt bởi chính cách cư xử của tôi. Hardy chẳng có lựa chọn nào khác ngoài cách nghĩ tôi là một con điếm, một kẻ hư hỏng. Anh sẽ không bao giờ muốn làm bất cứ một việc gì nữa với tôi. Suy nghĩ đó làm tôi thấy bớt căng thẳng, nhưng cùng lúc tôi lại muốn oà lên khóc.
Todd tìm thấy tôi ngay lập tức. Câu ta đang nói chuyện với một anh chàng ở quầy bar, ánh mắt cậu ta đang nhàn nhã quét khắp phòng khi cậu ta thấy tôi bước vào. Cậu ta tới với tôi, ánh mắt cậu ta bao quát trên gương mặt nhợt nhạt và cặp môi sưng phồng vì hôn của tôi. “Cậu nhìn cứ như vừa quần nhau với The Dallas Cowboys ấy,” cậu ta nói. “Cả đội hình chính lẫn đội hình dự bị.” (The Dallas Cowboys: tên 1 đội bóng đá Mỹ)
“Cậu có thể làm ơn gọi cho mình một cái taxi được không?” Tôi thì thầm.
Vẻ quan tâm làm ấm cặp mắt xanh của cậu ta. “Tớ sẽ đưa cậu về nhà, bạn yêu quý. Nào, dựa vào tớ nào.”
Nhưng tôi nao núng khi cậu cố vòng tay ôm vai tôi.
“Được rồi,” Todd tiếp tục nói thân mật, như cậu không hề để ý tới phản ứng khác lạ của tôi. “Tại sao cậu không khoác tay tớ, và chúng ta sẽ đi ra bằng cửa ngách?”
Cậu ta chở tôi về 1800 Main trên chiếc BMW Coupe của cậu ta, không hỏi han, duy trì sự im lặng dễ chịu cho tới khi chúng tôi về tới căn hộ trên tầng bảy của tôi. Cậu ta đã trang trí lại với sự hoà trộn giản dị của đồ gỗ cũ kỹ và một đôi thứ thải hồi của chính cậu ta. Màu kem và trắng được trung hoà bằng đồ gỗ thẫm màu. Và Todd đã thêm vào một vài dấu nhấn của tính đồng bóng, như phủ mặt bên trong của cửa trước bằng một tấm mành tre có hình vũ nữ hula.
Đưa mắt nhìn gương mặt thê thảm của tôi, Todd lấy cái áo choàng màu xanh lá trên sofa và quàng quanh tôi. Tôi nép vào một góc sofa, co chân lại để dành chỗ cho cậu ta.
“Cậu phải nhảy được vài lượt rồi chứ,” Todd nói, tháo nút cái nơ bướm trên cổ. Cậu ta để nó treo lủng lẳng hai bên cổ, rồi duỗi người thư giãn trên sofa bên cạnh tôi, phong lưu như một con mèo. “Cái gì đã xảy ra vậy?”
“Bọn mình không nhảy,” tôi lặng nói.
“Ồ?”
“Anh ấy đưa mình xuống một góc tối nào đó. Một cầu thang phụ.”
“Hoàn toàn chỉ để chia sẻ niềm vui thú trong tưởng tượng của tớ thôi nhé, cho tớ biết nào… anh ta giỏi chứ?” Tôi có thể cảm thấy mặt mình đỏ như gấc chín. “Việc đó tốt chứ?” Todd hỏi.
Một tiếng cười run rẩy bật khỏi miệng tôi. Tôi không chắc tôi có thể nói lên lời. “Cậu biết như thế nào đấy khi một ai đó hôn cậu, làm sao cậu có thể biết họ đang làm việc đó như một bước đệm để dẫn tới một cái gì đó khác hơn? Giống như họ chỉ đang cố làm cho xong việc đó? Ừ, Hardy hôn như đó là điều duy nhất trên đời anh ấy muốn làm. Mỗi cái hôn giống như một hành động quan hệ tình dục trọn vẹn.” Tôi nhắm mắt, nhớ lại. “Và anh ấy nâng niu mặt mình khi hôn.”
“Hừm. Tớ yêu việc ấy đấy. Vậy một trong số mấy ông anh trai của cậu tìm ra cậu à?”
“Không, là tại tớ. Tớ xử lý tình huống sai. Tớ đổi ý giữa chừng.”
Im lặng kéo dài. “Đổi ý như thế nào? Cậu muốn nói…Haven, bỏ tay ra khỏi mặt và nhìn tớ đây này. Todd đây. Nói tớ nghe nào.”
“Tớ bị hoảng sợ. Còn hơn cả hoảng sợ nữa. Tớ đẩy anh ấy đi và chạy trốn khỏi nơi đó nhanh hết mức có thể.”
“Bị hoảng sợ vì cái gì?”
“Tớ cảm thấy anh ấy…cậu biết đấy, …của anh ấy.”
Todd trao cho tôi một cái nhìn nhạo báng khi thấy tôi do dự. “Ngẩu?” cậu ta gợi ý. “Súng? Của quý? Đồ chơi hàng hiệu? Thôi nào, Haven, đừng để chúng ta phải nói về chuyện này như hai đứa bé con nữa.”
Tôi cau mặt phản đối. “Những chủ đề nói chuyện của tớ không bao gồm vấn đề cương cứng.”
“Quá tồi,” cậu ta nói. “Tất cả các chủ đề nói chuyện đều liên quan đến nó hết. Tiếp tục đi nào, bạn yêu.”
Tôi hít sâu. “Trong lúc bọn tớ hôn nhau, tớ cảm thấy cái cương cứng của anh ấy, và tất cả ham muốn tự nhiên biến mất. Phù. Sau điều mà tớ đã nếm trải với Nick, cảm giác về việc đó mang lại khá nhiều ý nghĩa tồi tệ cho tớ.”
“Nếm trải cái gì?” cậu ta hỏi lặng lẽ. “Cậu chưa bao giờ nói với tớ. Mặc dù tớ cũng đã có phỏng đoán của mình.”
“Cái đêm tớ bỏ Nick,” __ tôi không nhìn vào Todd khi cố bắt mình kể lại việc đó __ “Bọn tớ đã có quan hệ tình dục bạo lực.”
“Tình dục bạo lực?” Todd hỏi. “Hay là cưỡng hiếp?”
“Tớ không biết.” Tôi chìm trong tủi hổ. “Tớ muốn nói, chúng tớ đã kết hôn rồi. Nhưng tớ không muốn làm việc đó, và anh ấy ép tớ, nên tớ đoán __”
“Đó là cưỡng hiếp,” cậu ta nói phẳng lặng. “Hai người có kết hôn hay không không quan trọng. Nếu cậu không muốn làm việc đó và một ai đó ép buộc cậu, đó là cưỡng hiếp. Cái đồ cứt đái, tớ chỉ muốn giết ngay thằng con hoang đó thôi.” Mặt Todd tối lại vì cơn giận dữ mà tôi chưa nhìn thấy ở cậu bao giờ. Nhưng khi cậu ấy nhìn lại tôi, nét mặt cậu ấy thay đổi. “Haven, bạn yêu…cậu biết đấy, nếu một người phụ nữ đã sẵn sàng, đã bị khuấy động, nó sẽ không đau. Đặc biệt nếu người đàn ông biết việc anh ta đang làm, điều mà tớ không nghi ngờ gì rằng Hardy biết rất rõ.”
“Ừ, nhưng mặc dù tâm trí tớ vẫn hiểu điều đó, thì cơ thể tớ lại không. Ngay khi tớ cảm thấy cái thứ khổng lồ ấy ấn vào người, tớ không thể ngăn mình đừng rơi vào cơn sợ hãi mù quáng đó. Tớ cảm thấy kinh tởm vô cùng. Trời ơi.” Tôi xiết cái áo khoác xanh quấn chặt hơn quanh người như một cái kén.
“Cậu có kể việc này với bác sỹ tâm lý chưa?”
Tôi lắc đầu. “Tớ và chị ấy vẫn đang giải quyết vấn đề bản ngã giới của tớ. Và chị ấy đang đi nghỉ cho đến hết nửa tháng nữa, nên tớ phải chờ cho đến khi chị ấy trở về để giúp tớ giải quyết với nó.”
“Tình dục không phải là vấn đề bản ngã à?”
Tôi cau mày với cậu ta. “Bọn tớ phải lo lắng đến nhiều việc quan trọng hơn tình dục.”
Todd đã mở miệng ra để đáp trả, đột nhiên thay đổi ý kiến, và khép miệng lại. Sau một lúc, cậu ta nói. “Vậy là ngay đúng khi mọi thứ trở nên kích động, thì cậu bảo Hardy ngừng lại à?”
“Ừ.” Tôi chống hai đầu gối lên và đặt cằm vào giữa. “Và tớ… tớ không cư xử khôn ngoan.”
“Anh ta nói gì? Phản ứng của anh ta thế nào?”
“Anh ấy chẳng nói gì hết. Nhưng tớ có thể nói anh ấy vãi đái ra.”
“Tốt, Đúng, các chàng trai có khuynh hướng nản lòng khi họ phải phí thời gian vào việc chuyện trò chay về tình dục. Nhưng điểm mấu chốt là, Hardy không làm đau cậu , đúng không? Anh ta không cố buộc cậu làm vài việc mà cậu không muốn làm, phải không?”
“Không.”
“Tớ nói thế có nghĩa là cậu khá an toàn với anh ta.”
“Tớ không cảm thấy an toàn.”
“Tớ đã suy nghĩ về điểm này, an toàn không phải là cảm giác, nó là một quá trình. Bắt đầu với lòng tin. Tại sao cậu không kể với Hardy vài điều trong số những điều cậu vừa kể với tớ?”
“Anh ấy sẽ không có khả năng để luận giải nó. Tớ biết anh ấy sẽ không đâu. Anh ấy sẽ quay đầu tìm đường chuồn ngay khi tớ kể xong cho anh ta nghe tớ là một ca què cụt tâm lý như thế nào.”
“Cậu không phải là một ca què cụt về tâm lý,” Todd nói bình thản, “và anh ta không phải là loại người ẽo ợt, Haven. Tớ nghĩ lý do cậu xa lánh anh ta là vì sâu trong lòng cậu biết anh ta có thể xử lý được hết tất cả mọi việc cậu có thể ném vào anh ta.”
“Nhưng việc gì sẽ xảy ra nếu anh ấy không muốn?”
“Đây là những lựa chọn cho cậu: cậu có thể cho anh ấy một cơ hội để bày tỏ thiện chí, hay cậu có thể bỏ đi mà không cần biết đến nó là cái gì. Và rồi sau đó cậu sẽ lại phải đối mặt với cùng một vấn đề với chàng trai tiếp theo mà cậu bị lôi cuốn.”
“Hay là…”
“Hay là cái gì?”
Tôi liếm môi kích động. “Tớ có thể thực hành với cậu trước.”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Todd như bị chó tha mất lưỡi thế này trước đây. Mắt cậu ấy trợn tròn lên, và mồm cậu ấy há ra và ngậm lại, ngáp ngáp như mồm cá, trong ít nhất mười giây. “Cậu đang năn nỉ tớ lên giường với cậu đấy à?” Cuối cùng cậu ta cũng xoay xở để nói được ra tiếng.
Tôi gật đầu. “Nếu tớ có những hành động lập dị hay nôn mửa giữa chừng, thì tớ thích nó xảy ra cùng cậu hơn. Và nếu tớ xoay xở được để vượt qua nó cùng cậu, thì tớ sẽ biết được tớ có thể làm được việc đó cùng Hardy.”
“Ồ, cứt thật.” Todd bắt đầu cười phá lên không kìm được, tóm lấy tay tôi và hôn vào lòng bàn tay. “Bạn yêu ơi. Haven ơi. Không.’ Cậu ta giữ tay tôi, nhẹ nhàng áp má vào lòng bàn tay tôi. “Tớ sẽ rất yêu thích việc giúp cậu vượt qua chuyện đó, cô bạn bé nhỏ, và tớ hoàn toàn vinh dự vì được cậu nghĩ đến. Nhưng ngay lúc này cậu không muốn một vụ quan hệ tình dục với một người bạn thân đâu. Cậu muốn nhiều hơn thế rất nhiều. Và ở một nơi nào đó, không xa đây lắm, có một chàng công nhân giàn khoan to lớn, mắt xanh đang mòn mỏi mong được dẫn dắt cậu vào thú vui giường chiếu đấy. Nếu tớ là cậu, tớ sẽ cho anh ta một vận may.” Tôi cảm thấy nụ cười của cậu ta áp vào cạnh bàn tay tôi khi cậu ta nói thêm, “Nếu cậu có thể chịu đựng được cái cơ thể xấu xí và khẳng khiu của anh ta, thì xong việc rồi đó.”
Khi cậu ta thả tay tôi ra, tôi co những ngón tay nắm lại cứ như cái hôn của cậu ấy là một đồng xu may mắn. “Todd, khi cậu nhảy với Liberty…chị ấy có nói gì về Hardy không?”
Cậu ta gật đầu. “Chị ấy nói với tớ rằng cho dù đã gây ra những việc không hay cho công việc làm ăn của Gage, chị ấy không thấy có gì nguy hiểm trong việc cậu và Hardy quan tâm đến nhau. Dựa vào những điều chị ấy biết về Hardy từ hồi họ cùng ở cái khu ổ chuột khắm khú gì đó__”
“Welcome.”
“Ừ, tên gì chả thế.” Todd không phải là một người hâm mộ cuộc sống tỉnh lẻ. “Căn cứ vào đó, Liberty không nghĩ anh ta sẽ làm tổn thương cậu. Chị ấy nói Hardy luôn phải làm theo cách anh ta không thích để tránh gây ảnh hưởng tới chị ấy, và anh ta đã làm tất cả những gì có thể để giúp chị ấy. Trên thực tế, chị ấy nghĩ hai người các cậu có thể bù trừ với nhau khá tốt.”
“Tớ không thể tưởng tượng làm sao làm được như thế,” tôi nói rầu rĩ. “khi tớ không thể thu xếp để bao bọc cái cương cứng của anh ấy mà không làm những trò lập dị.”
Todd mỉm cười. “Một mối quan hệ không chỉ là một cái cương cứng. Mặc dù vậy, nếu cậu xin ý kiến tớ…thì tớ cũng đang tự hỏi làm gì với một cái đó có phải là một vấn đề thú vị hay không đây.”
Sau khi Todd về, tôi nằm ngâm mình trong bồn thật lâu, rồi chui vào một bộ pajama bằng flanen, và rót cho mình một ly vang. Tôi tự hỏi Hardy đang ở đâu lúc này, rằng anh có nán lại ở nhà hát sau khi tôi đã về không.
Sự cám dỗ để gọi điện cho anh gần như không thể cưỡng lại, nhưng tôi không chắc tôi sẽ muốn nói gì, và tôi sẽ phải bộc lộ mình đến mức nào để giải thích cho anh.
Tôi quay lại ngồi đúng chỗ mình vừa ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đang đặt trên giá. Tôi muốn nghe giọng Hardy. Tôi nghĩ tới những giây phút xúc động trên cầu thang trước lúc tôi bị hoảng sợ, khi hai bàn tay và miệng anh ở khắp nơi trên người tôi, chậm rãi và tìm kiếm và dịu dàng…quá tuyệt. Tuyệt không thể tin được__
Điện thoại reo
Nhảy bật lên, tôi đặt ly vang sang bên cạnh, tay chân lóng ngóng vội vàng làm nó suýt đổ. Tôi vồ lấy điện thoại và trả lời trong sự khuây khoả đến nghẹt thở. “Hello?” Nhưng giọng nói không phải của Hardy. “Xin chào, Marie.”