“Em không quan tâm,” Tôi nói liều lĩnh. “Đưa em ra khỏi đây và em thề là em sẽ ngủ với anh.”
Tôi nghe tiếng một thợ bảo dưỡng tình nguyện nói bằng giọng Mễ, “Tôi sẽ kéo cô ấy ra.”
“Việc ấy là của tôi, anh bạn,” Hardy nói lịch sự, và anh cúi người thấp hơn vào trong buồng thang máy, một cánh tay dài chìa ra. “Em có thể chạm vào tay anh không, Haven?”
Đứng kiễng chân, tôi vươn người lên. Lòng bàn tay chúng tôi gặp nhau, vào ngón tay anh đưa xuống nắm chặt quanh cổ tay tôi. Nhưng tôi bị phủ bởi một thứ gì đó trơn nhớt, và tay tôi trượt ra khỏi bàn tay níu chặt của Hardy. Tôi ngã dúi vào tường. “Em không thể.” Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng tôi rời rạc. Tôi phải kiềm chế một tiếng nức nở. “Trong nước có dầu.”
“Được rồi,” anh nói nhanh. “Không sao đâu. Đừng, đừng khóc, em yêu, anh nhảy xuống đây. Đứng sang bên cạnh và bám vào thanh vịn đi.”
“Chờ đã, anh cũng sẽ bị mắc kẹt ở đây mất__” tôi bắt đầu nói, nhưng Hardy đã thò hai chân xuống rồi. Anh nắm lấy thanh xà ngang trên trần, nhẹ nhàng thả mình xuống và treo lơ lửng trong giây lát. Khi anh thả mình rơi hẳn vào thang bằng một hành động có tính toán, mặt sàn chao nghiêng đi và mực nước bên trong dâng lên một chút. Tôi bì bõm lội qua làn nước ngập cao đến ngực, lao đến bên anh, leo tót lên người anh thậm chí trước cả khi anh có thể cử động.
Hardy bắt được tôi trong vòng tay vững chắc, một cánh tay trượt dưới mông tôi, cánh tay còn lại mạnh mẽ và cứng rắn ôm quanh lưng tôi. “Anh túm được em rồi,” anh nói. “Cô nàng dũng cảm của anh.”
“Không dũng cảm.” Hai cánh tay tôi khoá chặt quanh cổ anh. Tôi vùi mặt tôi vào anh, cố gắng làm mình nhận thức rằng anh đang thật sự ở đây với tôi.
“Có chứ, em dũng cảm lắm. Tới lúc này thì hầu hết phụ nữ đã bị lên cơn thần kinh rồi.”
“Em s-sắp thế rồi đây này,” tôi nói vào trong cổ áo sơ mi của anh. “Anh t-tới vừa kịp lúc.”
Anh xiết tôi chặt hơn. “Em an toàn rồi, trái tim bé nhỏ. Tất cả ổn rồi.”
Tôi cố gắng nghiến chặt răng cho khỏi va vào nhau lập cập. “Em không thể tin được là anh đang ở đây.”
“Vì anh sẽ ở đây. Bất cứ khi nào em cần anh.” Anh ngước lên nhìn lỗ hổng trên trần, nơi một người thợ bảo dưỡng đang nghiêng đèn pin để giúp chúng tôi nhin rõ. “Manuel,” anh nói, “Các anh có máy bơm hút nước thải ở dưới đáy ống thang không?”
“Không,” câu trả lời đầy vẻ ăn năn. “Đây là một toàn nhà cũ. Chỉ những toà nhà mới xây được trang bị bơm thôi.”
Bàn tay Hardy vuốt ve dọc sống lưng đang run rẩy của tôi. “Có thể cũng chẳng mang lại kết quả khá hơn đâu. Ai đó có thể ngắt công tắc tổng được không? Tôi không muốn cái thứ đồ này hoạt động lại trong khi chúng ta đưa cô ấy ra.”
“Không cần thiết đâu, nó bị tắt rồi.”
“Làm sao anh biết?”
“Có thiết bị chuyển dòng tự động mà.”
Hardy lắc đầu. “Tôi muốn một ai đó tới phòng điều khiển và khẳng định chắc chắn rằng cái thứ ngu ngốc này thật sự tắt.”
“Theo ý ông, ông chủ.” Manuel dùng bộ đàm liên lạc với nhân viên điều hành trong phòng an ninh. Người điều hành nói anh ta sẽ cử nhân niên duy nhất đang rỗi đến phòng máy để ngắt mạch tổng của tất cả thang máy, và sẽ gọi lại khi làm xong. “Anh ta nói anh ta không liện lạc được với cảnh sát.” Manuel thông báo cho chúng tôi. “Chín-một-một bị quá tải rồi. Quá nhiều cuộc gọi. Nhưng công ty lắp đặt thang máy đang cử người đến.”
“Nước đang dâng cao hơn đấy anh à,” tôi bảo Hardy, hai cánh tay tôi vẫn ngoắc vào nhau quanh cổ anh, hai chân tôi kẹp trên hông anh. “Chúng ta hãy ra khỏi đây ngay bây giờ đi.”
Hardy mỉm cười và vuốt những lọn tóc rối bù ra khỏi mặt tôi. “Chỉ mất một phút để họ tìm ra nút ngắt thôi mà. Chỉ cần giả vờ chúng ta đang ở trong bồn nước nóng là được.”
“Trí tưởng tượng của em không tốt thế đâu,” tôi bảo anh.
“Em hiển nhiên là chưa bao giờ sống trên một giàn khoan rồi.” Bàn tay anh xoa bóp hai vai tôi. “Em có đau ở đâu không? Có bị sưng hay bầm tím không?”
“Không, em chỉ bị sợ hãi một chút thôi.”
Anh phát ra một âm thanh thông cảm, xiết tôi chặt hơn. “Bây giờ em không còn sợ nữa chứ, em yêu?”
“Không.” Đó là sự thật. Có vẻ như không thể xảy ra việc gì tồi tệ khi tôi đang được ôm ấp bởi đôi vai vững chắc này. “Em chỉ l-lạnh thôi. Em không hiểu nước tràn ở đâu ra nữa.”
“Manuel nói một bức tường giữa ga ra và hệ thống thoát nước bị sập. Chúng ta đang cố thoát khỏi vài luồng nước khá lớn.”
“Làm sao anh tìm được em nhanh thế?”
“Anh đang trên đường về nhà khi em gọi. Anh chạy bán sống bán chết tới đây và túm được Manuel cùng nhóm của anh ta. Bọn anh dùng thang máy cho nhân viên xuống tới tầng ngay trên tầng này, và anh phá mấy cái cửa bằng một cái cờ lê lớn.” Anh tiếp tục vuốt ve tóc tôi khi anh nói. “Lối thoát hiểm trên thang máy thì khó khăn hơn một chút__anh phải dùng búa đập mới làm hai cái then rơi ra được.”
Chúng tôi nghe được vài tiếng lẹt xẹt và một giọng nghèn nghẹt từ bộ đàm phía trên đầu, và Manuel gọi chúng tôi. “Được rồi đấy, Ông chủ. Ngắt nguồn rồi.’
‘Tuyệt.” Hardy ngẩng lên nói với Manuel. “Tôi sẽ nâng cô ấy lên cho anh. Đừng để cô ấy rơi xuống hố thang__cô ấy trơn lắm đấy.” Anh đẩy đầu tôi ngửa ra cho tới khi tôi nhìn vào mắt anh. “Haven, anh sẽ đẩy em lên, và sau đó em sẽ đứng trên vai anh để họ kéo em lên. Hiểu chưa?” Tôi gật đầu miễn cưỡng,không muốn rời khỏi anh. “Ngay khi em đứng trên đỉnh thang máy,” Hardy nói. “Đừng chạm vào bất cứ sợi cáp hay bó dây nào hay bất cứ gì thuộc lại đó. Có một cái thang thoát hiểm gắn vào tường của ống thang. Hãy cẩn thận khi trèo lên__em trơn tuột như một con cá da trơn ấy.”
“Thế còn anh?”
“Anh sẽ ổn thôi. Đặt bàn chân em lên tay anh.”
“Nhưng l-làm thế nào anh__”
“Haven. Im không nói nữa và đưa ngay bàn chân em cho anh.”
Tôi sửng sốt khi anh nâng tôi lên một cách dễ dàng, một bàn tay to lớn vừa đúng bằng mông tôi đẩy mạnh tôi lên cho hai người thợ bảo dưỡng. Họ nắm chặt tôi ngay dưới cánh tay và kéo tôi lên nóc của thang máy. giữ tôi cẩn thận cứ như họ sợ tôi có thể lọt xuống khe hở bên cạnh. Và hầu như chắc chắn tôi sẽ lọt xuống được vì cả người tôi bị bao phủ bởi chất nhờn.
Bình thường ra tôi có thể leo lên thang một cách dễ dàng, nhưng bàn chân và bàn tay tôi cứ trơn trượt trên thanh kim loại. Nó đòi hỏi rất nhiều tập trung và nỗ lực để tới được mặt sàn phía trên, nơi Hardy đã cạy được cửa thoát hiểm rời ra. Ở đó có nhiều người để giúp tôi, hai người lao công của toà nhà, nhân viên điều hành toà nhà và người bảo vệ, một kỹ thuật viên thang máy mới tới, và thậm chí Kelly Reinhart, người không ngừng la hét kinh hoàng, nói đi nói lại, “Tôi mới chỉ nhìn thấy cô ấy nửa tiếng trước…Tôi không thể tin được…Tôi chỉ vừa nhìn thấy cô ấy…”
Tôi lờ hết bọn họ, không phải vì khiếm nhã mà do vẫn còn đang mê man trong cơn sợ hãi. Tôi chờ bên cạnh những cánh cửa mở và từ chối nhúc nhích, lo âu gọi to tên Hardy. Tôi nghe được những tiếng sóng vỗ ì oạp và vài lời càu nhàu, và rất nhiều câu chửi rủa thô tục mà tôi chưa từng được nghe trong đời.
Manuel là người đầu tiên hiện ra, và người bạn của anh theo sau. Cuối cùng Hardy mới trườn ra khỏi lỗ thoát hiểm, ướt lướt thướt và cũng được bao phủ bởi cùng một chất lỏng trơn trượt như tôi, bộ comple đắt tiền của anh như dán lên người. Tôi chắc chắn rằng mùi anh cũng chẳng khá khẩm hơn tôi. Tóc anh bết lại, dựng đứng lên. Anh là người đàn ông đẹp đẽ nhất tôi từng thấy trong đời.
Tôi phóng mình vào anh, quấn hai tay quanh hông anh, và hướng đầu tôi tới ngực anh. Trái tim anh đập thình thịch dưới tai tôi. “Làm sao anh ra được?” Tôi hỏi.
“Anh tìm cách đặt chân lên thanh vịn, vọt lên bám vào xà ngang trên nóc, và quăng chân lên sau. Anh gần như đã bị trượt xuống vì tay trơn, nhưng Manuel và Juan đã túm được anh.”
“El mono,” Manuel nói như phân trần, và tôi nghe được một tiếng cười rung lên trong lồng ngực Hardy.
“Có nghĩa là gì?” Tôi hỏi.
“Anh ta gọi anh là một con khỉ.” Thò tay vào túi quần sau, Hardy móc ra một cái ví và rút ra vài tờ tiền mặt nhỏ nước, xin lỗi vì tình trạng của chúng. Họ cười lục khục và khẳng định với anh tiền vẫn dùng tốt, và tất cả bọn họ bắt tay nhau.
Tôi đứng với hai cánh tôi bám chặt quanh Hardy khi anh nói chuyện với kỹ thuật viên thang máy và nhân viên điều hành an ninh trong vài phút. Mặc dù tôi đã an toàn, tôi vẫn không thể gỡ mình ra khỏi anh. Và anh có vẻ chẳng phiền hà gì việc tôi cứ bám nhằng lấy anh, chỉ thỉnh thoáng đưa tay dạo khắp lưng tôi. Một xe cứu hoả dừng lại bên ngoài toà nhà, nhấp nháy đèn.
“Nghe này,” Hardy nói với người điều hành an ninh, đưa cho anh ta một tấm danh thiếp ướt đẫm. “Chúng ta ngừng nói chuyện ở đây đựoc rồi__cô ấy đã trải qua đủ chuyện rồi. tôi phải chăm sóc cô ấy và cả hai chúng tôi cần phải tắm rửa. Nếu có ai cần biết thêm gì, họ có thể liên lạc với tôi ngày mai.”
“Tốt rồi,” anh ta nói. “Tôi hiểu. Anh chị hãy gọi cho tôi nếu tôi có thể giúp gì cho anh chị. Đi đường cẩn thận nhé.”
“Anh ta có vẻ tốt bụng nhỉ,” tôi nói khi Hardy dẫn tôi ra khỏi toà nhà, ngang qua bên hông xe cứu hoả và một cái xe chở tốp quay phim hiện ra.
“Thằng ngu ấy đang hy vọng em không kiện hắn,” Hardy đáp lại, dẫn tôi tới xe anh, đang chiếm mất hai chỗ đỗ xe ở đó. Đó là một chiếc sedan Mercedes màu bạc lấp lánh, và nội thất phủ màu be mịn màng như bơ và thật hoàn hảo.
“Không,” tôi nói yếu ớt. “Em không thể ngồi trong xe này khi cả người em kinh tởm, bẩn thỉu thế này.”
Hardy mở cửa và nhét tôi vào trong. “Vào ngay, em yêu. Chúng ta sẽ không đi bộ về nhà.”
Tôi khép nép từng giây một trên quãng đường ngắn về 1800 Main, biết rõ ràng chúng tôi đang phá huỷ nội thất của xe anh.
Và một vấn đề tồi tệ hơn đang đến. Sau khi Hardy đỗ xe trong ga ra bên dưới toà nhà của chúng tôi, chúng tôi lại gần thang máy để lên sảnh. Tôi ngừng phắt lại như bị bắn trúng, và nhìn từ thang máy sang thang bộ. Hardy dừng lại với tôi.
Chắc chắn điều cuối cùng tôi muốn là vào lại một cái thang máy khác. Nó quá khủng khiếp. Tôi cảm thấy mọi cơ bắp co cứng lại cự tuyệt ý tưởng đó.
Hardy im lặng, để tôi đấu tranh vượt qua nó. “Cứt,” tôi thở ra. “Em không thể né tránh những cái thang máy đến hết đời được, có phải không?”
“Không , nếu em ở Houston.” Nét mặt Hardy thật ân cần. Không lâu đâu, tôi nghĩ, sự ân cần sẽ chuyển thành thương hại. Thế là đủ để khích lệ tôi tiến về phía trước.
“Dũng cảm lên nào, Haven,” tôi thầm thì tự nhủ, và ấn vào phím lên. Bàn tay tôi đang run rẩy. Trong khi thang máy chạy xuống tới ga ra, tôi chờ đợi như thể tôi đang đứng ở cửa địa ngục.
“Em không chắc em đã thực sự cảm ơn anh về điều anh đã làm chưa,” tôi nói cộc lốc. “Vậy nên…cảm ơn anh. Và em muốn anh biết, em không thường là…kẻ phiền phức đâu. Em muốn nói, em không phải là một trong số các phụ nữ luôn luôn cần được giải cứu đâu.”
“Em có thể giải cứu anh lần tới.’
Điều đó thực sự đã moi được một nụ cười từ tôi bất chấp mối lo âu của mình. Nó chắc chắn là điều đúng nhất cần nói.
Cánh cửa mở ra, và tôi chỉ làm việc đó, ép mình bước vào cái hộp kim loại, và tôi co rúm vào trong góc khi Hardy bước theo. Trước khi cánh cửa đóng lại, Hardy kéo tôi vào trong vòng tay xiết chặt của anh, cơ thể áp sát cơ thể, và miệng chúng tôi lần tới với nhau, và có vẻ như mọi thứ mà tôi đã cảm nhận được ngày hôm nay, đau đớn, tức giận, tuyệt vọng, và khuây khoả, tất cả dâng trào tới một nơi ấm nóng thanh khiết.
Tôi đáp lại bằng những cái hôn điên cuồng, kéo lưỡi anh vào trong miệng tôi, đòi hỏi mùi vị và cảm giác của anh toả khắp người tôi. Hardy buột ra một hơi thở hổn hển, đứt quãng và đau đớn, như thể bị giật mình vì sự đáp ứng của tôi. Anh ôm đầu tôi trong bàn tay và miệng anh không ngừng nghỉ trên miệng tôi, đói khát và ngọt ngào.
Khoảng chừng vài giây chúng tôi đã lên tới sảnh. Hai cánh cửa mở ra với một tiếng bíp phiền phức. Hardy lùi lại và lôi mạnh tôi ra khỏi thang máy, bước vào trong sảnh lát đá marble đen được chiếu sáng trưng. Tôi chắc rằng chúng tôi nhìn giống như một bộ đôi sinh vật ướt nhẹp khi chúng tôi đi ngang qua quầy lễ tân tới thang máy chính dẫn lên khu căn hộ.
David, nhân viên lễ tân, há hốc mồm khi ông nhìn thấy chúng tôi. “Cô Travis hả? Trời ơi, có việc gì vậy?”
“Tôi có một vấn đề nhỏ…kiểu như, vâng…tai nạn tại Cao ốc Buffalo,” tôi nói ngượng ngùng. “Ông Cates đã giúp tôi thoát ra.”
“Tôi có thể giúp gì cô không?”
“Không cần đâu, chúng tôi ổn.” Tôi ném cho David một cái nhìn đầy ý nghĩa. “Và thực sự không cần phải nói với ai trong gia đình tôi về việc này đâu.”
“Vâng, thưa cô Travis.” Ông nói, hơi quá nhanh một chút. Và khi chúng tôi bước vào thang máy của khu căn hộ, tôi nhìn thấy ông nhấc phôn lên và bắt đầu quay số.
“Ông ấy đang gọi anh trai Jack của em đấy,” tôi nói, lê bước vào trong thang máy đang mở. “Em cảm thấy chẳng muốn nói chuyện với ai hết, đặc biệt là những người tò mò phiền phức của gia đình__”
Nhưng Hardy đã hôn tôi tiếp, lần này chống hai tay anh lên tường hai bên người tôi như kiểu tôi quá nguy hiểm để chạm vào. Nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng cứ tiếp tục mãi, và niềm thích thú của nó không cưỡng lại được. Tôi đưa tay lên và để tay tôi lần theo bờ vai to khỏe của anh, những cơ bắp nổi lên cuồn cuộn và rắn chắc.
Tôi hơi sững sờ vì tác động của hai bàn tay tôi lên anh, cái cách miệng anh khoá chặt trên miệng tôi như thể anh thích thú một cách tuyệt vọng cái gì đó sẽ có thể bị tước đoạt mất. Anh đã bị khuấy động, và tôi trên thực tế rất muốn chạm vào anh ở đây, đặt bàn tay tôi lên chỗ phồng nặng đó. Những ngón tay lẩy bẩy của tôi trượt qua phần bụng phẳng của anh, lướt qua cái khoá kim loại ấm ấm của thắt lưng anh. Nhưng thang máy đã ngừng lại, và Hardy túm chặt tay tôi, đẩy nó ra.
Cặp mắt anh là một màu xanh nóng bỏng, êm đềm, và màu da anh đỏ như đang lên cơn sốt. Anh lắc đầu nhè nhẹ để giũ bỏ điều đó, và kéo tôi ra khỏi thang máy. Chúng tôi đang ở tầng thứ mười tám. Căn hộ của anh. Tôi đi cùng anh tự nguyện, chờ bên cửa trong khi anh nhập mã số khoá. Anh nhập nhầm, làm cho nó kêu bíp phẫn nộ. Tôi nén không dám phá lên cười khi anh bật chửi thề. Anh tặng cho tôi một cái lườm nạt nộ và thử lại lần nữa, và cửa mở.
Cầm tay tôi như thể tôi là một đứa trẻ nhỏ, Hardy dẫn tôi vào dưới vòi sen. “Cứ tắm lâu bao nhiêu tuỳ thích,” anh nói. “Anh sẽ dùng buồng tắm khác. Có một cái áo choàng đằng sau cửa đấy. Chút nữa anh sẽ mang lên vài thứ quần áo từ căn hộ của em.”
Chưa một lần tắm sen nào thích thú như lần này. Tôi nghi ngờ rằng trong tương lai cũng sẽ có lại một lần tương tự. Tôi vặn nước nóng đến mức suýt bị bỏng, rên rỉ thích thú khi nó đổ xuống tứ chi lạnh buốt, nhức nhối của tôi. Tôi tắm và tráng người rồi gội đầu ba lần liền.
Áo choàng của Hardy quá rộng với tôi, kéo lê trên sàn ít nhất phải mười lăm phân. Tôi bọc mình trong nó, trong mùi hương mà bây giờ đã trở nên quen thuộc với tôi. Tôi buộc thắt lưng thật chặt, sắn tay áo lên vài lần, và tự nhìn mình trong tấm gương mờ hơi nước. Mái tóc tôi đã bị cong lại thành những lọn nhỏ. Vì không có dụng cụ làm tóc nào như lược hay lược tròn, nên chẳng có cách gì giải quyết được việc đó.
Tôi đã đã nghĩ sẽ cảm thấy kiệt quệ sau điều mà tôi đã phải trải qua, nhưng thay vào đó tôi lại cảm thấy đầy năng lực, hơi bị kích động quá mức, làn vải bông mềm mại của cái áo choàng cọ khẽ vào làn da mỏng manh của tôi. Lang thang tới phòng chính, tôi nhìn thấy Hardy đã thay sang quần jean và áo T-shirt trắng, tóc anh vẫn còn ướt sau khi tắm. Anh đang đứng bên bàn, lấy những cái bánh sandwich và vài hộp súp trong túi giấy ra,
Ánh mắt anh kiểm tra tôi từ đầu xuống chân. “Anh đã gọi nhà hàng mang lên một ít đồ ăn.” Anh nói.
“Cảm ơn anh. Em đang đói ngấu đây, em không nghĩ đã có lúc nào em bị đói thế này.”
“Điều đó thường xảy ra sau sau một cơn chấn động. Bất cứ khi nào có vấn đề ở giàn khoan__một tai nạn hay một vụ nổ__tất cả bọn anh sau đó đều ăn như một lũ sói đói.”
“Một vụ nổ ở giàn khoan chắc kinh hoàng lắm nhỉ,” tôi nói. “Chúng bắt đầu như thế nào?”
“Ồ, nổ cầu chì, rò khí…” Anh cười toe toét khi nói thêm, “Những ông thợ hàn…” Anh mang xong đồ ăn. “Em bắt đầu ăn được rồi đấy. Anh sẽ chạy xuống căn hộ của em và lấy vài thứ quần áo cho em, nếu em cho anh biết mã khoá của em.”
“Làm ơn đừng đi. Em có thể chờ thêm một lúc nữa. Cái áo choàng này dễ chịu lắm.”
“Được thôi.” Hardy kéo một cái ghế ra cho tôi. Khi tôi ngồi xuống, tôi liếc nhìn vào TV, nó đang phát tin tức địa phương. Tôi gần như rơi khỏi ghế khi người phụ nữ dẫn chương trình nói, “…và bây giờ là tin mới về trận lũ. Chúng tôi vừa mói biết rằng lúc đầu giờ tối nay một phụ nữ không xác định danh tính đã được kéo ra từ một cái thang máy bị chìm trong nước lũ ở Cao ốc Buffalo. Theo nhân viên an ninh trên hiện trường, nước dâng lên từ tầng thấp nhất của ga ra là nguyên nhân gây ra trục trặc của thang máy. Những người làm công trong toà nhà nói người phụ nữ có vẻ ở trong tình trạng tốt sau khi được cứu thoát và không cần trợ giúp về y tế. Chúng tôi sẽ đưa thêm thông tin chi tiết về câu chuyện này khi…”
Điện thoại reo và Hardy liếc nhìn tên người gọi. “Anh trai Jack của em đấy. Anh đã nói chuyện với cậu ấy và bảo với cậu ấy em ổn rồi. Nhưng cậu ấy muốn nghe chính em nói điều đó.”
Ồ, quỷ thật, tôi nghĩ. Jack chắc không chỉ thấy cảm động khi biết tôi đang ở với Hardy đâu nhỉ.
Tôi cầm điện thoại từ tay anh và ấn nút nói. “Chào, Jack.” Tôi nói bằng giọng hớn hở.
“Điều mà em không bao giờ muốn em gái em trở thành,” anh trai tôi thông báo “là một phụ nữ không rõ danh tính trên bản tin. Những điều tồi tệ thường hay xảy ra với những người phụ nữ không rõ danh tính.”
“Em ổn rồi,” tôi nói với anh, mỉm cười. “Chỉ hơi ướt và bẩn một chút thôi, thật đấy.”
“Em có thể nghĩ rằng em ổn, nhưng hầu như chắc chắn em vẫn bị sốc. Em có thể bị những vết thương mà thậm chí em không nhận thấy. Làm thế quái nào mà Cates không đưa em tới bác sỹ hả?”
Nụ cười của tôi biến mất. “Vì em ổn. Và em không bị sốc.”
“Anh sẽ lên đón em. Em sẽ ở nhà anh đêm nay.”
“Không đâu. Em có ngó qua căn hộ của anh rồi. Nó là một cái ổ chuột. Nó làm cho hệ thống miễn dịch ốm yếu của em tồi tệ hơn mỗi lần em tới chỗ anh.”
Jack không cười. “Em sẽ không ở với Cates sau khi em vừa vượt qua vài sự chấn động__”
“Anh có nhớ cuộc nói chuyện của chúng ta về giới hạn không, Jack?”
“Đ. vào những cái giới hạn ấy. Tại sao em gọi hắn ta khi em có hai anh trai làm việc chỉ cách Cao ốc Buffalo có vài dãy nhà thôi hả? Gage và anh có thể kiểm soát mọi thứ tốt đấy.”
“Em không biết tại sao em gọi anh ấy, em__” tôi phóng một cái nhìn không thoải mái về phía Hardy. Anh đáp trả lại tôi bằng một cái nhìn khó dò đoán và đi vào trong bếp. “Jack, em sẽ gặp anh ngày mai. Đừng có tới đây đấy nhé.”
“Anh đã bảo với Cates rằng nếu hắn chạm vào em, thì hắn sẽ chỉ còn là một xác chết biết đi.”
“Jack,” tôi thầm thì. “Em gác máy đây.”
“Chờ đã.’ Anh ngừng lại, và giọng anh trở nên phỉnh phờ. “Để anh lên đón em nhé, Haven. Em là em gái nhỏ__”
“Không, chúc anh ngủ ngon.”
Tôi treo máy ngay khi tiếng chửi thề vang lên từ ống nghe. Hardy quay lại bàn, mang cho tôi một cốc đầy đá và chất lỏng sủi bọt.
“Cám ơn anh,” tôi nói. “Dr Pepper phải không ạ?”
“Ừ, với một ít nước chanh và một tia Jack Daniel. Anh nghĩ nó có thể làm em ổn định tinh thần.”
Tôi bắn cho anh một cái nhìn chế nhạo. “Tinh thần em rất khá.”
“Có thể. Nhưng trông em vẫn hơi căng thẳng.”
Đồ ăn thật ngon. Tôi uống vài ngụm nước chua chua ngọt ngọt, cho tới khi Hardy chạm vào tay tôi. “Nào, dừng lại đi. Uống chậm thôi, emyêu.”
Một quãng thời gian ngắt quãng trong câu chuyện khi chúng tôi ăn súp rau và sandwiches. Tôi uống hết cốc của mình và chậm chạp thốt lên, cảm thấy khá hơn. “Cho em thêm cốc nữa được không?” Tôi hỏi, giơ chiếc cốc rỗng lên trước mặt anh.
“Để chờ xem đã, Jack Daniel bốc chậm lắm.”
Tôi quay người sang đối diện với anh, chống khuỷu tay lên lưng ghế tôi. “Không cần phải cư xử với em như là một cô bé mới lớn đâu. Em đã là một cô gái trưởng thành rồi, Hardy.”
Hardy lắc đầu chậm rãi, mắt anh cầm giữ ánh mắt tôi. “Anh biết điều đó. Nhưng thỉnh thoảng trông em vẫn…rất ngây thơ.”
“Tại sao anh nghĩ thế?”
Anh đáp lại dịu dàng. “Vì cách em xử lý các tình huống.”
Tôi cảm thấy một làn hơi nóng dâng lên mặt khi tôi tự hỏi có phải anh đề cập tới thái độ cư xử của tôi trong cầu thang bộ. “Hardy__” tôi nuốt xuống khó khăn. “Về đêm hôm trước__”
“Chờ đã.” Anh chạm vào cánh tay tôi đang đặt trên bàn, những ngón tay anh nhẹ nhàng lần theo những mạch máu hiện lên mờ mờ phía trong cổ tay tôi. “Trước khi chúng ta thảo luận việc ấy, nói anh nghe một điều. “Tại sao em gọi anh thay vì gọi các anh trai em? Anh mừng chết đi được khi em làm thế. Nhưng anh vẫn muốn biết tại sao.”
Giờ thì hơi nóng lan khắp mọi nơi rồi, lan rộng trên làn da trần dưới áo choàng. Tôi bị nhấn chìm trong trạng thái bứt rứt và khích động, tự hỏi tôi sẽ dám kể với anh đến mức nào, và anh sẽ làm gì nếu tôi nói cho anh nghe sự thật. “Em thật sự không suy nghĩ gì về việc đó. Em chỉ…muốn anh thôi.”
Những ngón tay anh cử động, những cái vuốt ve ấm áp, lười nhác từ cổ tay đến khuỷ tay, và ngược lại, và lại nữa. “Đêm qua,” tôi nghe anh thì thầm. “em đã đúng khi đẩy anh ra. Lần đầu tiên không nên ở một chỗ như thế. Em đã đúng khi thức tỉnh anh, nhưng cách em nói__”
“Em xin lỗi,” tôi nói tha thiết. “Em thực sự__”
“Đừng, đừng xin lỗi.” Anh cầm tay tôi trong tay anh và bắt đầu chơi đùa với những ngón tay tôi. “Anh nghĩ về nó muộn hơn khi anh đã nguội đi một chút. Và anh nghĩ em có thể không phản ứng như thế trừ khi em có vài vấn đề thuộc loại…vấn đề chăn gối…với chồng em.” Anh nhìn tôi, đôi mắt xanh đó thu nhận tất cả mọi sắc thái của nét mặt tôi.
“Vấn đề chăn gối” là đã nói nhẹ đi nhiều, tôi nghĩ. Tôi im lặng vì lúng túng, muốn nhiều hơn hết thảy để cởi mở với anh.
“Anh ta là ngưòi đầu tiên của em à?” Hardy thúc giục. “Khá là không bình thường, ở thời buổi này và lứa tuổi của em.”
Tôi gật đầu. “Em nghĩ,” tôi cố nói ra. “theo một cách khác người, em đã cố để làm vừa lòng mẹ em. Ngay cả khi bà đã qua đời. Em cảm thấy bà sẽ muốn em chờ, bà sẽ nói với em những cô gái ngoan không nên lang chạ. Và em có quá nhiều điều phải đền bù cho những nỗi buồn em đã gây ra cho bà. Em chưa bao giờ là kiểu con gái như bà muốn__hay là kiểu con gái mà bố muốn. Em cảm thấy em nợ bà, nên em phải cố và trở thành con gái tốt.” Tôi chưa bao giờ thừa nhận điều đó với bất cứ ai trước đây. “Sau này em mới nhận ra rằng nếu em muốn ngủ với ai, thì đó là chuyện việc riêng của em.”
“Nên em chọn Nick.”
“Vâng.” Môi tôi cong cớn. “Không phải là một ý tưởng hay, như kết quả cho thấy. Anh ta không bao giờ hài lòng.”
“Anh rất dễ hài lòng.” Anh vẫn tiếp tục chơi đùa với ngón tay tôi.
“Tốt,” tôi nói không chắc chắn. “vì em khá chắc chắn em không biết làm việc đó đúng cách.”
Tất cả mọi cử động đột nhiên ngừng lại. Hardy ngẩng đầu ngước mắt khỏi tay tôi, cặp mắt anh sáng rực vì đói khát. Nồng nhiệt. “Anh sẽ không__” Anh phải dừng lại để lấy thêm hơi. Giọng anh gay gắt. “Anh sẽ chẳng có bất kỳ lo lắng nào về khoản đó.”
Tôi không thể rời mắt khỏi anh. Tôi nghĩ tới việc được ở dưới anh, thân thể anh ở trong tôi, và tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi cần phải làm nó chậm bớt lại. “Em muốn thêm một ly Jack Daniel nữa.” tôi cố nói. “Lần này không cần Dr Pepper.”
Hardy thả tay tôi ra, vẫn chăm chú nhìn tôi. Không một lời, anh vào trong bếp và mang ra hai ly thuỷ tinh thấp và một chai với nhãn mằu đen đặc trưng. Anh rót vào hai ly một cách thành thạo, như kiểu chúng tôi đang ngồi thư giãn sau một trận poker căng thẳng.
Hardy dốc ngược ly của anh vào miệng, trong lúc tôi nhâm nhi ly của mình, để dòng chât lỏng êm ái, hơi ngọt làm ấm bề mặt môi tôi. Chúng tôi ngồi rất sát nhau. Cái áo choàng phanh ra hé lộ cặp gối trần của tôi, và tôi thấy anh liếc xuống chúng. Khi đầu anh cúi xuống, ánh sáng gợn sóng lăn tăn trên mái tóc nâu sẫm của anh. Tôi không thể chịu đựng lâu hơn, tôi phải chạm vào anh. Tôi để những ngón tay tôi vùi vào lớp tóc bên mang tai anh, chơi đùa với những lọn ngắn mịn màng. Một trong hai bàn tay anh khép lại trên gối tôi, dìm chúng trong làn hơi ấm.
Đầu anh ngẩng lên và tôi chạm vào hàm anh, vào cái ram ráp đầy nam tính của chân râu, ép nhẹ những ngón tay tôi vào cái mềm mịn của môi anh. Tôi khám phá hình dáng thanh thoát của mũi anh, một đầu ngón tay trôi giạt trên chỗ khoằm khoằm trêu ngươi trên sống mũi. “Anh nói anh kể cho em nghe một ngày nào đó,” tôi nói. “Làm sao nó bị gẫy.”
Hardy đã không muốn nói về việc đó. Tôi có thể nói thế qua cái nhìn trong mắt anh. Chỉ có điều tôi đã mạo hiểm quá nhiều bằng việc tin tưởng anh, bằng tấm lòng trung thực, và anh sẽ không cần phải được nhắc lại điều đó. Vì thế anh hơi gật đầu và tự rót cho mình một ly khác, và trong sự tiếc nuối của tôi, anh bỏ bàn tay mình khỏi đầu gối tôi.
Sau một lúc ngừng khá lâu, anh nói thẳng thừng. “Bố anh đập gãy.Ông ta là một kẻ nghiện rượu. Say hay không, anh nghĩ lần duy nhất ông ấy từng cảm thấy thoải mái là khi ông ta đang làm đau ai đó. Ông ta bỏ rơi gia đình khi anh hãy còn là trẻ con. Anh đã mong đợi đến chết được là ông ta đừng về nữa thì tốt hơn. Nhưng ông ta lại quay lại lúc này lúc khác, bất cứ khi nào ông ta không ở trong tù. Ông ta đánh mẹ lên bờ xuống ruộng, làm bà có mang, và lại bỏ đi với đồng xu cuối cùng ông ta ăn cắp được của bà.”
Anh lắc lắc đầu, ánh mắt xa vắng. ‘Mẹ anh là một phụ nữ cao, nhưng bà rất gầy. Một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay bà. Anh biết ông ta sẽ giết bà một ngày nào đó. Một trong những lần ông ta quay về, lúc đó anh khoảng mười một tuổi__anh đã bảo ông ta đừng có cố đến gần bà nữa. Anh không nhớ việc gì đã xảy ra sau đó, chỉ biết rằng khi anh tỉnh lại trên nền đất anh có cảm giác như vừa bị một dẫm bẹp bởi một con bò đực. Và mũi anh đã bị vỡ. Mẹ cũng bị đánh nhừ tử như anh. Bà bảo anh đừng bao giờ tới gần Bố nữa. Bà nói, cố chống lại ông ta chỉ làm ông ta nổi điên hơn thôi. Cách dễ dàng hơn cho mẹ là để ông ta muốn làm gì thì làm, và rồi thì ông ta sẽ bỏ đi.”
“Tại sao không có người nào ngăn ông ấy lại? Tại sao bà không ly dị ông ta, hay xin một lệnh tống giam hay làm gì đó?”
“Một lệnh tống giam chỉ có tác dụng nếu em tự còng tay dẫn mình tới cớm thôi. Và mẹ anh nghĩ điều tốt nhất là hỏi ý kiến nhà thờ. Họ thuyết phục bà không ly dị ông ta. Họ nói đó là sứ mệnh đặc biệt của bà để cứu rỗi linh hồn ông ta. Theo cha xứ, tất cả những gì bọn anh nên làm là coi đó là một mục đích để cầu nguyện, rằng trái tim của Bố sẽ quay lại, rằng ông ấy sẽ nhìn thấy ánh sáng và được cứu rỗi.” Hardy mỉm cười cứng rắn. “Nếu anh đã bao giờ có hy vọng trở thành một kẻ ngoan đạo, thì chúng cũng biến mất sau khi nghe thế.”
Tôi thấy bối rối bởi phát hiện Hardy cũng đã từng là nạn nhân của bạo lực gia đình. Nhưng theo một cách tồi tệ hơn tôi đã từng bị, vì anh mới chỉ là một đứa trẻ, tôi kiềm chế được giọng mình ở một ngữ điệu cẩn trọng khi tôi hỏi, “Vậy điều gì đã xảy ra với bố anh?”
“Ông ta quay lại khoảng hai năm sau đó. Lúc đó anh đã to khỏe hơn. Anh đứng ở cửa của toa xe moóc và không cho ông ta vào nhà. Mẹ cố gắng đẩy anh sang bên, nhưng anh không nhúc nhích. Ông ta__” Hardy ngừng lại và chậm rãi chà chà tay trên miệng và hàm mình, không nhìn vào tôi. Tôi tràn ngập nhận thức rằng anh sắp sửa kể với tôi điều gì đó mà anh chưa từng kể với ai trước đây.”
“Anh kể tiếp đi,” tôi thầm thì.
“Ông ta đuổi theo anh với một con dao. Chém trúng mạng sườn anh bằng con dao đó. Anh vặn tay ông ta đến khi ông ta phải thả rơi con dao, rồi anh đánh ông ta cho tới khi ông ấy phải hứa sẽ biến mất khỏi nơi đó. Ông ấy không bao giờ trở lại nữa. Bây giờ ông ấy đang ở trong tù.” Mặt anh co cứng. “Nhưng phần tồi tệ nhất là Mẹ không nói truyện với anh suốt hai ngày sau đó.”
“Tại sao? Bà giận anh à?”
“Anh đã nghĩ thế,lúc đầu. Nhưng rồi anh nhận ra…bà sợ anh. Khi anh bắt đầu cư xử điên rồ giống Bố, bà đã không thể phân biệt được sự khác nhau giữa anh và ông ta.” Lúc đó anh mới nhìn vào tôi, và nói lặng lẽ. “Anh xuất thân từ một gia đình hèn kém, Haven.”
Tôi không thể nói anh có ý định coi đó như một lời cảnh báo. Và tôi hiểu một điều gì đó về anh, rằng anh luôn sử dụng ý niệm thành phần xuất thân hèn kém như một lý do để giữ cho mình không quá gần gũi thân thiết với bất kỳ ai. Vì rằng để ai đó gần gũi với mình có nghĩa họ có thể làm tổn thương bạn. Tôi biết tất cả những điều đó là một kiểu sợ hãi. Tôi đã sống với nó rồi.
“Ông ấy đã đâm anh vào đâu?’ Tôi hỏi khó khăn. “Chỉ em xem.”
Hardy nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt tập trung đờ đẫn như một kẻ say, nhưng tôi biết Jack Daniel chả có chút tham dự gì vào trong đó cả. Một làn hơi nóng lan trên gò má anh và trên sống mũi anh. Anh túm đuôi áo T-shirt kéo lên cho tới khi lộ ra một vết sẹo mảnh trên mạng sườn anh. Một vết sẹo nhỏ trắng mờ nổi bật trên nền da màu đồng của anh. Và anh nhìn theo, sững sờ, khi tôi tụt khỏi ghế và quỳ trước mặt anh, và dựa vào giữa hai đùi anh để hôn lên vết sẹo. Anh ngưng thở. Làn da anh nóng bỏng trên môi tôi, cơ chân anh thật quá cứng cáp, có cảm giác như toàn bằng thép tôi.
Tôi nghe một tiếng rên rỉ phía trên đầu tôi, và tôi bị kéo giật ra khỏi hai đầu gối anh giống như tôi là một con búp bê bằng giẻ rách. Hardy mang tôi ra sofa, đặt tôi nằm duỗi dài trên lớp phủ bằng nhung, và quỳ bên cạnh tôi trong khi vẫn đang móc tay vào sợi dây buộc của áo choàng. Miệng anh bao phủ miệng tôi, cháy bỏng và đầy hương vị whiskey ngọt ngào khi anh kéo vạt trước áo choàng mở ra. Bàn tay anh ấm áp khi anh chạm vào ngực tôi, ôm ấp phía dưới bên gò mềm mại, đẩy nó đầy lên cho miệng anh.
Đôi môi anh bao phủ cái đỉnh mút căng cứng, và anh vạch lưỡi qua nó bằng những cú liếm dịu dàng. Tôi quằn quại dưới anh, không thể nằm yên. Cái núm nhỏ nở căng đến gần như đau đớn, cảm xúc lao thẳng tới ngã ba thân thể tôi sau từng cái vuốt ve và xoáy cuộn của lưỡi anh. Tôi rên lên và đặt hai cánh tay tôi quanh đầu anh, xương sống tôi nhũn ra khi anh di chuyển sang bầu vú bên kia. Những ngón tay tôi vần vò trong làn tóc mềm như lụa của anh, ôm lấy khuôn đầu anh. Mù quáng tôi lôi kéo, thúc giục miệng anh trở lại với môi tôi, và anh chiếm lấy nó hoang dại, như anh không thể có nó cho đủ.
Bàn tay anh trầm nặng trườn dần xuống trên bụng tôi, xoè rộng trên đường cong mềm mại. Tôi cảm giác đầu ngón tay út của anh dừng lại trên mép của nơi tam giác sẫm màu. Thút thít, tôi nảy người lên. Bàn tay anh trượt xuống thấp hơn, và trong khi những ngón tay anh chơi đùa với những lọn quăn, bên trong tôi bắt đầu đập rộn ràng và khép chặt lại trong sự trống rỗng. Cho tới giây phút này, tôi chưa bao giờ có cảm giác có thể chết đi được vì niềm ham muốn nguyên sơ thế này. Tôi rền rĩ và kéo áo T-shirt của anh. Miệng Hardy trở lại với môi tôi, liếm nuốt những âm thanh mà tôi vừa bật ra như kiểu anh có thể nếm được mùi vị của chúng. “Chạm vào em đi,” tôi hổn hển, ngón chân tôi cong lại trên lớp đệm nhung. “Hardy, xin anh__”
“Vào đâu?” tiếng thì thầm quái quỷ của anh khe khẽ lọt vào tai tôi, trong khi anh vuốt ve những lọn ẩm ướt giữa hai đùi tôi.
Tôi giạng hai đầu gối, người run bắn từ đầu tới chân. “Ở đó. Ở đó đó.”
Anh buột một hơi thở dài gần như tiếng gừ gừ thích thú, những ngón tay anh thúc tôi mở ra, tìm nơi bừng bừng và sánh ướt, tập trung vào nơi khiến tôi trở nên điên cuồng. Miệng anh chà sát trên đôi môi sưng phồng của tôi, dịu dàng lôi kéo. Bàn tay anh trượt ra khỏi nơi giữa hai chân tôi, và anh kéo tôi vào trong vòng tay của anh như anh muốn nâng tôi lên, nhưng thay vì thế anh chỉ ôm tôi cuộn người trong sự dịu dàng êm ái và cơ thể run rẩy và nhịp thở hổn hển ẩm ướt. Anh cúi đầu, hôn lên đường cong của một bên đầu gối, nơi mềm mại đàn hồi của một bên ngực, nơi căng thẳng bên cuống họng tôi.
“Đưa em về giường đi,” tôi nói khàn khàn. Tôi bắt giữ một bên dái tai anh giữa hai hàm răng, đưa lưỡi lướt trên nó. “Đưa em…”
Hardy rùng mình, thả tôi ra và ngồi thụp xuống sàn quay mặt không nhìn tôi. Anh đặt hai khuỷu tay trên hai đầu gối đang chống lên và ôm lấy đầu gục xuống, hơi thở của anh bắt đầu trở nên gay gắt, giận dữ. “Anh không thể.’ Giọng anh nghèn nghẹt. “Không phải đêm nay, Haven.’
Thật lâu sau tôi mới hiểu nổi. Cố gắng để suy nghĩ đúng đắn giống như mở từng lớp từng lớp của tấm rèm mỏng. “Gì cơ?” tôi thì thầm. “Tại sao lại không?’
Hardy mất một lúc lâu để trấn tĩnh trước khi trả lời. Anh quay lại quỳ trước mặt tôi với hai đùi mở rộng. Anh đưa tay khép hai vạt áo choàng che người tôi lại, hành động quá cẩn trọng đến nỗi nó có vẻ như còn thân mật hơn cả lúc trước.
“Như thế không đúng,” anh nói. “Không phải sau những gì em đã phải trải qua. Anh đang lọi dụng em.”
Tôi không thể tin vào tai mình. Không, khi mọi việc đã tiến triển thuận lợi như thế, khi có vẻ như mọi sự sợ hãi của tôi đã biến mất. Không, khi tôi ham muốn anh nhiều đến thế. “Không, anh không thể,” tôi phản đối. “Em ổn mà. Em muốn ngủ với anh.”
“Em đang không ở trong tình trạng để có quyết định đúng lúc này.”
“Nhưng…” Tôi ngồi dậy và chà xát khuôn mặt mình. “Hardy, anh có nghĩ anh đang lợi dụng ưu thế của mình mà không đếm xỉa đến ý nghĩ của em chút nào không? Sau khi anh làm tất cả để khuấy động em, anh__” tôi ngừng bặt khi một ý nghĩ khủng khiếp chợt nảy ra trong óc tôi. “Đây là để trả thù, phải không? Vì đêm qua à?”
“Không,” anh nói bực mình. “Anh không làm kiểu đó. Đấy không phải là lý do. Và trong trường hợp em không nhận ra, anh cũng bị khuấy động giống như em.”
“Vậy em không được tham dự vào quyết định hả? Em không có quyền biểu quyết à?”
“Không phải đêm nay.”
“Mẹ kiếp, Hardy…” Tôi đã nhức nhối cả người. “Anh đang bắt em chịu nhịn chỉ để anh có thể chứng tỏ vài điều hoàn toàn thừa phải không?”
Bàn tay anh lướt trên bụng tôi. “Để anh kết thúc nốt cho em nhé.”
Nó giống như mang ra mời thêm một món khai vị trong khi món chính thì không thể có nữa. “Không,” tôi nói, mặt đỏ bừng vì tức giận. “Tôi không muốn nửa vời, Tôi muốn được làm tình trọn vẹn, từ khởi-đầu-đến-kết-thúc. Tôi muốn được coi là một người phụ nữ trưởng thành người có đủ thẩm quyền để quyết định phải làm gì với cơ thể của chính cô ta.”
“Em yêu, anh nghĩ chúng ta vừa chứng minh rằng đằng sau bóng tối của sự nghi ngờ mà anh vẫn nghĩ về em như một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng anh không thể chiếm lợi thế với một người vừa vượt qua một kinh nghiệm sống chết, đưa cô ấy về phòng mình và mang cho cô ấy một ly rượu và lợi dụng cô ấy trong khi cô ấy đang có cảm giác biết ơn với mình. Nó sẽ không xảy ra đâu.”
Mắt tôi trợn tròn. “Anh nghĩ tôi sẽ ngủ với anh vì lòng biết ơn à?”
“Anh không biết. Nhưng anh muốn để thêm một hay hai ngày cho rõ ràng.”
“Nó đã rõ ràng rồi còn gì, đồ đại ngốc!” Tôi biết tôi không công bằng với anh, nhưng tôi không thể ngừng lại được. Tôi chẳng còn nhận biết được gì lúc này nữa, tại thời điểm mà cơ thể tôi đang sắp sửa nổ tung trong cơn bừng bừng.
“Anh đang cố cư xử như một quý ông đấy, mẹ kiếp.”
“Được lắm, bây giờ là thời điểm thích hợp để anh bắt đầu rồi.”
Tôi không thể ở lại trong căn hộ của anh thêm một phút nào nữa__ tôi sợ rằng tôi sẽ làm việc gì đó gây khó xử cho cả hai chúng tôi. Kiểu như tự ném mình vào anh và cầu xin. Chật vật đứng lên khỏi sofa, tôi buộc lại dải áo choàng quanh hông và bước thẳng ra cửa.
Hardy ngay lập tức theo sát gót tôi. ‘Em đi đâu đấy?”
“Xuống căn hộ của tôi.”
“Để anh lấy quần áo cho em trước đã.”
“Khỏi mất công. Mọi người vẫn mặc áo choàng khi họ từ bể bơi đi lên đấy thôi.”
“Họ không trần truồng bên dưới nó.”
“Thế thì sao? Anh sợ rằng ai đó quá mất tự chủ vì ham muốn đến nỗi vồ lấy tôi ngay hành lang à? Tôi đáng được gặp may mắn như thế mới đúng.” Tôi lao qua khỏi cửa và đi dọc theo hành lang. Tôi thực sự cảm thấy biết ơn cơn thịnh nộ dâng tràn mạnh mẽ trong lòng__nó làm cho tôi không còn đầu óc đâu để nghĩ tới việc lo lắng về cái thang máy.
Hardy theo sau tôi, và chờ bên cạnh tôi cho tới khi cửa thang máy mở ra. Chúng tôi bước vào cùng nhau, cả hai chúng tôi đều để chân trần. “Haven, em biết là anh đúng mà. Chúng ta hãy nói chuyện về việc đó một chút nhé.”
“Nếu anh không muốn làm tình, thì tôi cũng không muốn nói chuyện về cảm xúc của chúng ta.”
Anh đưa tay lên vần vò mái tóc, trông anh bối rối. “Được thôi, chắc chắn đây là lần đầu tiên một mụ đàn bà nói về anh như thế.”
“Tôi không chấp nhận lời cự tuyệt với thái độ ngoan ngoãn đâu,” tôi thầm thì.
“Đấy không phải là cự tuyệt, đấy chỉ là một sự trì hoãn thôi. Và nếu Jack Daniel làm cho em xấu tính thế này, từ nay anh sẽ không bao giờ cho em uống thêm một ngụm nào nữa.”
“Chẳng liên quan gì tới whiskey hết. Tôi vẫn xấu tính thế đấy.”
Có vẻ như Hardy nhận ra dù anh có nói gì gì thì nó cũng sẽ chỉ làm cho tôi cáu kỉnh hơn mà thôi. Nên anh sử dụng chiến thuật im lặng cho tới khi chúng tôi tới cửa căn hộ tôi. Tôi nhập mã số điện tử và bước qua ngưỡng cửa.
Hardy đứng đó nhìn xuống tôi. Tóc anh rối bời và ngon lành và gợi tình kinh khủng. Nhưng anh không xin lỗi.
“Anh sẽ gọi em ngày mai,” anh nói.
“Tôi sẽ không trả lời đâu.”
Bằng một cái liếc dài và lười nhác, Hardy trượt ánh mắt của anh trên người tôi, trên những nếp gấp của áo choàng anh đang bọc quanh người tôi, trên những ngón chân trần đang quắp chặt lại của tôi. Một tia cười cợt kéo một bên khoé miệng anh trễ xuống. “Em sẽ trả lời,” anh nói.
Tôi nhanh chóng đóng cánh cửa. Tôi không cần nhìn thấy mặt anh cũng biết được có một nụ cười ngạo mạn đang nở ngoác ra ở đó.