Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Nhắc Tuồng

Chương 36

Tác giả: Donato Carrisi

Người ta không sống sót dưới tay một kẻ giết người hàng loạt.

Có khóc lóc van xin cũng chẳng ích gì. Ngược lại, làm như thế chỉ càng tăng thêm khoái cảm cho hắn. Khả năng duy nhất dành cho con mồi là trốn chạy. Nhưng nỗi sợ hãi, sự hoảng loạn và việc không nắm được những gì đang diễn ra khiến ưu thế nghiêng về kẻ thủ ác.

Tuy vậy, trong một số vụ hiếm hoi, tên sát nhân hàng loạt không đi được đến cùng. Đó là khi mà hắn chuẩn bị ra tay, bỗng một cử chỉ hoặc câu nói của nạn nhân, giống như chiếc phanh khiến hắn dừng ngay lại.

Đó chính là điều đã giúp Cinthia Pearl sống sót.

Mila đến gặp cô ta trong căn hộ thuê trọ ở gần sân bay. Nội thất khá giản dị, nhưng đó là thành công lớn nhất của một Cinthia mới. Cô Cinthia cũ đã trải qua nhiều kinh nghiệm tiêu cực, vô số lỗi lầm và lựa chọn tai hại.

– Tôi từng làm điếm để có tiền mua thuốc.

Cinthia nói chẳng chút ngập ngừng, như thể đang kể về một người khác. Mila không thể tin nổi người phụ nữ trẻ trước mặt mình đã phải trải qua một thời kỳ đáng sợ như vậy. Cinthia chỉ mới có hai mươi tư tuổi. Cô ta tiếp Mila trong bộ đồng phục nhân viên. Từ vài tháng nay, Cinthia làm thu ngân tại một siêu thị. Dáng điệu khiêm nhường, mái tóc hung buộc đuôi ngựa và khuôn mặt mộc không hề làm mất đi vẻ đẹp hoang dã, quyến rũ tự nhiên.

– Vợ chồng đặc vụ Stern đã kiếm giúp cho tôi căn hộ này. – Cinthia nói một cách hãnh diện.

Mila nhìn quanh để cho Cinthia vừa lòng. Chỗ đồ đạc cọc cạch dù nhằm để lấp đầy khoảng trống và phục vụ những nhu cầu thiết yếu hơn là để bày biện theo đúng nghĩa. Nhưng có thể thấy Cinthia quan tâm và chăm chút cho căn hộ của mình. Tất cả đều sạch sẽ và ngăn nắp.

Cô bày chỗ này chỗ nọ vài món đồ mỹ nghệ, đa phần là những con giống bằng sứ.

– Chúng là niềm đam mê của tôi. Tôi sưu tập chúng đấy, chị thấy không?

Ngoài ra cũng có các tấm ảnh của một đứa trẻ. Cinthia làm mẹ từ khi còn trẻ. Con trai cô đã bị sở bảo trợ xã hội mang đi cho một gia đình tiếp nhận.

Để giành lại con mình, Cinthia đã đi cai nghiện. Ngoài ra, cô còn thường xuyên đi nhà thờ, nơi Stern và vợ vẫn lui tới. Trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng cô đã tìm đến với Chúa. Và cô thấy tự hào về đức tin mới đây của mình, chiếc mặt dây chuyền hình thánh Sebastian đeo ở cổ Cinthia đã chứng tỏ điều đó. Nó là món trang sức duy nhất của Cinthia ngoài chiếc nhẫn hình chuỗi hạt cô đeo ở ngón áp út.

– Cô Pearl này, tôi không muốn ép cô phải kể lại những việc mà Benjamin Gorka đã gây ra…

– Không sao, bây giờ tôi nói ra những chuyện đó tương đối dễ dàng. Hồi đầu thì khó thật đấy, nhưng giờ thì ổn rồi. Thậm chí tôi đã gửi cho hắn ta một bức thư, cô có biết không?

Mila không thể biết Gorka có phản ứng như thế nào với lá thư, nhưng những tên như hắn thì cô tin chắc sẽ sử dụng nó để tạo cảm hứng cho những lần tự sướng ban đêm của mình.

– Hắn có hồi âm cho cô không?

– Không. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh là người đàn ông này rất cần được ân xá.

Vừa nói, Cinthia vừa kéo ống tay áo bên phải xuống. Mila nghĩ cô ta muốn che đi một hình xăm nào đó giờ đã thuộc về quá khứ. Có lẽ Cinthia chưa tiết kiệm đủ tiền để đi xóa nó.

– Sự việc đã diễn ra như thế nào?

Cinthia sầm mặt.

– Chúng tôi gặp nhau sau một chuỗi những sự trùng hợp. Lúc đó tôi không còn đứng đường nữa, tôi thích vào quán bar tìm khách hơn. Nó an toàn hơn, và ít nhất tôi cũng được sưởi ấm. Bọn gái chúng tôi luôn biết để lại ít tiền cà phê cà pháo cho tay phục vụ. Tôi sinh ra tại một thị trấn nhỏ, nơi sắc đẹp là một tai họa. Tôi đã sớm hiểu ra mình có thể sử dụng vốn tự có để ra đi, trong khi rất nhiều bạn bè tôi không bao giờ rời khỏi đó, tụi nó lấy nhau để rồi bất hạnh cả đời. Tụi nó nhìn tôi như thể tôi là một người đặc biệt và đặt tất cả kỳ vọng vào tôi. Tôi là niềm hy vọng của tụi nó.

Mila thấy thông cảm cho Cinthia, có lẽ cô đã đoán được diễn biến tiếp theo của cuộc đời cô gái điếm này. Cinthia ra đi sau khi tốt nghiệp trung học và đến một thành phố lớn, nhưng không tìm thấy điều mình mong đợi ở đó. Ngược lại, cô làm quen với cả đống cô gái có hoàn cảnh giống mình, với cùng vẻ ngơ ngác và nỗi lo lắng trong lòng. Nghề mại dâm không phải là một khúc ngoặt xui xẻo, mà là kết cuộc tất yếu cho con đường của cô.

Điều làm Mila thấy đáng tiếc nhất khi nghe những lời thổ lộ kiểu này, đó là chỉ mới hai mươi tư tuổi đầu mà một cô gái như Cinthia đã phí hoài toàn bộ tuổi thanh xuân của mình. Cô đã nhanh chóng trượt dốc và Benjamin Gorka chỉ đơn thuần đứng đợi cô ở cuối con dốc.

– Tối hôm đó, tôi câu được một gã. Hắn đeo nhẫn và có vẻ bình thường. Chúng tôi leo lên xe hơi của hắn, đi ra khỏi thành phố. Khi xong việc, hắn không chịu trả tiền, thậm chí còn đánh tôi nữa. Hắn bỏ tôi lại đó, ngay trên đường. Tôi không thể bắt được xe đi nhờ. Không ai cho một con điếm đi quá giang cả. Vậy là tôi đứng mời chào khách, với hy vọng tay khách hàng tiếp theo sẽ đưa tôi trở lại thành phố.

– Và Gorka xuất hiện…

– Tôi vẫn còn nhớ lúc chiếc xe tải to tướng của hắn dừng lại. Trước khi lên xe, chúng tôi đã thỏa thuận giá cả đôi chút. Hắn có vẻ tốt bụng. Hắn nói: “Cô làm gì ngoài này? Lên xe đi, trời lạnh đó”.

Cinthia cụp mắt xuống. Cô có vẻ khó chịu khi phải kể về công việc mình từng làm để nuôi thân. Nhưng cô cũng xấu hổ vì đã ngây thơ đến thế.

– Chúng tôi trèo ra sau, vào trong cabin nơi hắn ngủ. Đó là một ngôi nhà thật sự, cô biết không? Có đủ hết mọi thứ. Ngay cả mấy tấm áp phích bậy bạ… Cũng không có gì lạ, đám lái xe ai mà chẳng có. Nhưng trên những hình ảnh đó có một thứ gì đó rất kỳ lạ…

Mila nhớ lại một chi tiết đã đọc được trong hồ sơ: Gorka đã chụp ảnh các nạn nhân trong những tư thế tục tĩu rồi làm thành các tấm áp phích nhỏ.

Điểm đặc biệt của những hình ảnh đó là các nhân vật chính đều đã chết. Nhưng Cinthia đâu biết điều đó.

– Hắn cưỡi lên người tôi, và tôi để mặc cho hắn hành sự. Hắn hôi hám lắm. Tôi đã hy vọng hắn làm nhanh chóng. Hắn vùi mặt vào cổ tôi, nên tôi không cần phải diễn nhiều. Tôi chỉ việc rên la vài tiếng. Trong lúc đó, mắt tôi mở thao láo… (Cinthia ngừng một hồi để lấy lại hơi thở). Tôi không biết sau bao lâu thì đồng tử của tôi trở nên quen với bóng tối, nhưng vào lúc tôi nhìn ra hàng chữ đó trên trần cabin…

Nó được viết bằng sơn dạ quang. Mila đã trông thấy một tấm ảnh của nó.

Tao sẽ giết mày.

– Tôi bắt đầu hét lên… Còn hắn thì bắt đầu cười. Tôi cố đá chân để thoát ra, nhưng hắn khỏe hơn tôi. Hắn rút dao ra và đâm tôi. Tôi lấy tay đẩy được nhát dao đầu tiên, nhát thứ hai trúng vào hông tôi, nhát thứ ba xuyên vào bụng. Tôi cảm thấy máu trào ra và tự nhủ mình thế là xong đời.

– Nhưng hắn đã dừng lại… Vì sao?

– Bởi vì, đột nhiên tôi nói ra một điều… Nó cứ thế bật ra, có lẽ là do quá kinh hoàng, tôi chẳng biết nữa. Tôi đã nói: “Tôi xin anh, khi tôi chết, hãy chăm sóc con trai tôi. Nó tên là Rick. Nó lên năm…” (Cinthia cười cay đắng và lắc đầu). Chị có hiểu không? Tôi đã yêu cầu tên sát nhân đó chăm sóc con mình… Tôi không hiểu cái gì đã diễn ra trong đầu mình lúc đó nữa, tôi sẵn sàng đầu hàng, nhưng hắn phải đền bù theo một cách nào đó. Thật dở hơi: tôi đã nghĩ hắn nợ tôi!

– Có thể dở hơi thật, nhưng nó đã dập tắt cơn hung bạo của hắn.

– Tôi biết, nhưng dù sao thì tôi cũng không thể tha thứ cho mình điều đó. – Cinthia nuốt nước mắt.

– Wilson Pickett.

– Đúng rồi, tôi còn nhớ… Tôi sống dở chết dở trong cabin, còn hắn thì ngồi vào ghế lái. Hắn đem tôi đi bỏ lại một bãi đỗ xe. Nhưng tôi chưa biết ý định đó của hắn. Tôi tê bại và lả đi vì mất máu. Dọc đường đi, trên đài người ta phát cái bài hát đáng nguyền rủa ấy… In the Midnight Hour… Sau đó tôi ngất đi và tỉnh lại ở trong bệnh viện, không còn nhớ gì nữa. Cảnh sát đã hỏi tôi bị thương như thế nào, nhưng tôi không thể trả lời. Tôi ra viện và nương nhờ nhà một người bạn gái một thời gian. Một tối nọ, trên bản tin thời sự, tôi thấy người ta đưa tin về vụ bắt giữ Gorka. Nhưng ngay cả khi hình ảnh của hắn được đưa lên, tôi cũng không nhận ra… Cho đến một buổi chiều, khi tôi ở nhà một mình và nghe đài. Họ phát bài hát đó của Wilson Pickett. Tôi chợt nhớ ra.

Mila hiểu biệt danh này được nhóm điều tra đặt cho Gorka sau khi họ đã tóm được hắn. Nó đã được chọn để ghi nhớ những sai lầm của họ.

– Nó kinh khủng lắm. – Cinthia nói tiếp. – Giống như sống lại khoảnh khắc đó lần thứ hai vậy. Hơn nữa, tôi nghĩ tới chuyện đó, chị biết không? Nếu tôi nhớ ra sớm hơn, biết đâu tôi đã có thể cứu được những cô gái khác…

Câu nói cuối cùng này chẳng qua để cho có vẻ, Mila nhận thấy điều đó qua giọng điệu của Cinthia. Không phải số phận của các cô gái kia không có ý nghĩa gì đối với cô ta, nhưng cô ta đã đặt một màng lọc giữa mình và số phận của họ. Đó là một trong nhiều cách để tiếp tục sống sau khi phải đối mặt với một trải nghiệm như thế.

– Cách đây một tháng, tôi đã gặp cha mẹ của Rebecca Springher, nạn nhân cuối cùng của hắn. – Cinthia nói thêm, qua đó khẳng định suy nghĩ của Mila.

Cô ta không bị hắn giết, cô nghĩ bụng. Còn tệ hơn thế: hắn đã đẩy cô ta đến chỗ tự sát.

– Chúng tôi đã tham dự một buổi lễ cầu siêu cho các nạn nhân của Benjamin Gorka. Chị biết không, họ ở cùng trong một giáo đoàn với tôi. Họ đã quan sát tôi trong suốt buổi tưởng niệm, và tôi đã cảm thấy mình thật tội lỗi.

– Tại sao? – Mila hỏi, dù đã quá hiểu.

– Vì đã sống sót, tôi nghĩ thế.

Mila cám ơn cô gái và ra về. Lúc tiễn cô ra cửa, Cinthia im lặng một cách lạ lùng, như thể muốn hỏi cô điều gì đó nhưng không biết phải mở lời thế nào. Vậy nên Mila quyết định dành thêm ít phút cho cô ta và hỏi xem liệu mình có thể sử dụng nhà vệ sinh được không. Cinthia chỉ chỗ cho cô.

Phòng vệ sinh không được thông thoáng cho lắm. Trong buồng tắm có treo mấy đôi vớ. Màu hồng chiếm ưu thế, và mấy con giống bằng sứ cũng có cả ở trong này. Mila cúi xuống lavabo rửa mặt. Cô cảm thấy rất mệt mỏi và kiệt sức. Cô đã mua thuốc sát trùng và những thứ cần thiết để tự làm mình bị thương. Cô phải tưởng nhớ đến cái chết của bé gái số năm. Cô đã hoãn chuyện đó lại, nhưng tối nay cô sẽ thực hiện điều đó.

Cơn đau đó là cần thiết với cô.

Khi lau tay và mặt bằng một cái khăn bông, cô trông thấy một lọ thuốc trị bệnh tưa lưỡi trên chiếc kệ. Màu của chất lỏng khá sậm. Cô hít thử: nó có mùi rượu. Cinthia Pearl cũng có một bí mật của mình. Một thói quen xấu, còn sót lại của cuộc đời trước đây. Mila tưởng tượng ra cô ta khép mình trong buồng vệ sinh này, ngồi bệt xuống nắp bồn cầu và nhấp hai, ba ngụm rượu, mắt đờ đẫn nhìn xuống sàn gạch. Cô ta đã thay đổi rất nhiều theo chiều hướng tích cực, nhưng dù sao cũng vẫn còn giữ một góc khuất cho riêng mình.

Đã là con người thì ai cũng như thế, Mila nghĩ thầm. Nhưng bí mật của mình thì sâu xa hơn…

Khi rốt cuộc cô đã có thể ra về, trên ngưỡng cửa, Cinthia lấy hết can đảm hỏi cô liệu hai người có thể gặp lại nhau để cùng đi mua sắm hoặc đi xem phim hay không. Mila nhận ra Cinthia rất khao khát một người bạn, nên cô không nỡ lòng nào từ chối.

Để làm cho Cinthia vừa lòng, cô lưu số điện thoại của cô ta lại, dù biết họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Hai mươi phút sau, Mila về đến trụ sở cảnh sát liên bang. Cô nhìn thấy nhiều đặc vụ mặc thường phục giơ thẻ ở cửa vào, đồng thời các đội tuần tra cũng đi vào. Ai đó đã triệu tập họ.

Chắc hẳn có chuyện gì đó đã xảy ra.

Cô leo thang bộ để khỏi mất thời gian đứng vào hàng người đang chờ trước thang máy. Cô nhanh chóng lên tầng ba, nơi nhóm điều tra đã dời về sau khi cái xác được tìm thấy.

– Mosca đã triệu tập mọi người. – Cô nghe thấy một thanh tra nói vào điện thoại.

Cô tiến đến phòng họp. Đám đông chen chúc nhau qua cửa để giành chỗ ngồi. Ai đó lịch sự nhường cho cô qua trước. Mila tìm thấy một chỗ trống ở hàng ghế cuối cùng. Ngồi phía trước cô, hơi chếch ra rìa một chút là Boris và Stern. Stern nhận thấy cô vào và gật đầu chào. Mila cố ra dấu để kể lại cuộc gặp gỡ với Cinthia, nhưng anh ra hiệu để chuyện đó lại sau.

Tiếng rít của loa phóng thanh làm cho mọi người ngừng tán gẫu trong giây lát: một kỹ thuật viên đang cân chỉnh micro trên bục phát biểu và gõ gõ mấy cái để kiểm tra nó. Tấm bảng đèn và máy pha cà phê đã được cất đi để kê thêm ghế, nhưng vẫn không đủ, nên nhiều cảnh sát đành phải đứng dọc các vách tường.

Cuộc họp này có vẻ không bình thường, Mila tự nhủ chắc phải có chuyện gì nghiêm trọng lắm. Hơn nữa, cô không nhìn thấy cả Goran lẫn thanh tra Roche. Cô hình dung ra họ đang cùng với Mosca họp bàn trong một văn phòng nào đó để thống nhất về những gì sắp được công khai.

Sự chờ đợi thật không thể chịu đựng nổi. Nhưng cuối cùng cô cũng nhìn thấy ngài chánh thanh tra xuất hiện trên ngưỡng cửa. Ông ta đi vào nhưng không tiến đến bục phát biểu, mà chỉ ngồi xuống hàng ghế đầu, lấp vào chỗ ngồi được một cảnh sát viên mau mắn nhường lại. Gương mặt Roche kín như bưng. Ông ta có vẻ bình thản, chỉ bắt chéo chân và chờ đợi giống như những người khác.

Goran và Mosca cùng vào một lượt. Các đặc vụ đứng gần cửa dồn sát vào nhau trong khi hai người tiến đến bục phát biểu. Nhà tội phạm học đi đến tựa người vào chiếc bàn kê sát tường, trong khi ông đại úy gỡ micro ra khỏi giá đỡ và tuyên bố:

– Thưa quý vị, xin vui lòng chú ý… (Trật tự được vãn hồi). Được rồi… Là thế này… Chúng tôi đã cho triệu tập mọi người lại vì có một tin quan trọng cần thông báo. (Mosca dùng chữ “chúng tôi” dù ông ta đang giữ vai chính). Nó có liên quan đến cô bé được tìm thấy xác tại studio. Rất đáng tiếc, như đã lường trước, hiện trường hoàn toàn sạch sẽ. Nhưng chúng ta đã quen với sự cẩn thận của thủ phạm. Không có dấu vân tay nào, không có dịch cơ thể, cũng như các dấu vết bên ngoài…

Rõ ràng là Mosca không vội. Mila không phải là người duy nhất nhận thấy điều đó: xung quanh cô, mọi người tỏ ra sốt ruột. Người duy nhất tỏ ra bình thản là Goran. Hai tay khoanh lại, ông chỉ đưa mắt nhìn cử tọa. Từ lúc này, sự hiện diện của ông chỉ để làm nền. Mosca đã giành quyền làm chủ tình hình.

– Tuy vậy, chúng tôi có thể hiểu lý do vì sao tên sát nhân hàng loạt đã mang cái xác đến đó. Điều này có liên quan đến một vụ án mà tất cả chúng ta đều nhớ rõ: vụ Benjamin Gorka…

Tiếng xì xầm lan khắp gian phòng như một làn sóng. Mosca dang tay ra hiệu cho mọi người yên lặng để ông nói cho hết. Rồi ông đút một tay vào túi và đổi giọng:

– Có vẻ như cách đây vài tháng chúng ta đã nhầm lẫn. Một sai lầm trầm trọng đã xảy ra.

Mosca nói một cách chung chung, không chỉ ra cụ thể người phải chịu trách nhiệm, nhưng nhấn nhá khá mạnh câu nói của mình.

– Đáng mừng là chúng ta vẫn còn có khả năng sửa chữa nó…

Đúng lúc này, Mila nhận ra một sự việc khác lạ. Stern vẫn nhìn thẳng trước mặt, nhưng bàn tay anh đang chầm chậm lăn xuống hông, mở bao súng.

Lập tức cô đoán ra mọi chuyện và phát hoảng.

– Rebecca Springher, nạn nhân cuối cùng của Gorka, đã bị giết không phải bởi hắn ta… mà bởi một người trong số chúng ta.

Tiếng xì xầm biến thành sự náo loạn, và Mila nhìn thấy viên đại úy giơ tay chỉ một người trong đám đông cử tọa. Stern. Anh ta đứng dậy và rút súng. Giữa lúc bối rối, Mila suýt nữa thì làm theo, nhưng rồi Stern quay sang trái và chĩa súng vào Boris.

– Này, anh bị sao thế? – Boris ngạc nhiên hỏi.

– Tôi muốn cậu giơ hai tay lên, sao cho tôi nhìn thấy rõ. Và đừng buộc tôi phải nhắc lại.

Bình luận