Luân Đôn, nước Anh, năm 1820
Họ gọi chàng là Cá heo. Chàng gọi nàng là Nhóc con ngỗ nghịch. Công chúa Alesandra không hiểu tại sao Colin, con trai người giám hộ, có biệt danh là tên một động vật biển hữu nhũ, nhưng nàng biết rõ lý do đằng sau biệt danh mà chàng đặt cho nàng. Nàng đã kiếm được nó. Nàng thực sự đã từng là một đứa bé ngỗ nghịch lúc còn nhỏ. Đó là lần duy nhất khi Colin và anh trai chàng, Caine, xuất hiện trong bữa tiệc và nàng làm khách tại gia đình họ, nàng thực sự đã cư xử tệ hại rất đáng xấu hổ. Cứ cho là nàng còn quá nhỏ và bị làm cho quá hư, thì đó là một việc hoàn toàn tự nhiên khi nàng là con một và luôn được cưng chiều bởi họ hàng và những người hầu. Nhưng cha mẹ nàng đều được ông trời ban cho tính kiên nhẫn, họ lờ đi những hành vi khó ưa của nàng cho đến lúc nàng bỏ được tính khí cáu kỉnh khi lớn hơn và học được một chút kiềm chế bản thân.
Alesandra còn rất nhỏ khi cha mẹ đưa nàng theo họ đến nước Anh trong một chuyến viếng thăm ngắn ngày. Nàng chỉ nhớ lờ mờ về Công tước và Nữ Công tước Williamshire, không nhớ con gái họ chút nào, và có tí xíu hồi ức mơ hồ về hai cậu con trai lớn. Caine và Colin. Họ đều là những kẻ khổng lồ trong tâm trí nàng, dĩ nhiên vì lúc đó nàng quá nhỏ trong khi họ đều là những chàng trai trưởng thành thực sự. Trí nhớ của nàng có lẽ đã phóng đại hình dáng của họ. Nàng tin chắc mình không thể nhận ra họ trong đám đông ngày hôm nay. Nàng hy vọng Colin có thể đã quên hành vi ngang ngược của mình trong quá khứ cũng như việc chàng gọi nàng là nhóc con ngỗ nghịch. Hòa thuận với Colin sẽ làm cho mọi việc dễ chịu đựng hơn. Hai nhiệm vụ nàng phải thực hiện rất ư là khó khăn, và có được nơi trú ẩn an toàn vào cuối mỗi ngày thật sự cấp bách.
Nàng đến nước Anh vào một buổi sáng thứ Hai buồn thảm và ngay lập tức được đưa đến điền trang của Công tước Williamshire. Alesandra cảm thấy không khỏe bởi nàng đau dạ dày do quá lo âu. Sự nhiệt tình chân thành và đầy thương yêu của Công tước và Nữ Công tước Williamshire khiến nàng nhanh chóng hồi phục. Cả hai đối xử cứ y như nàng là con gái của họ. Sự khó xử sớm được xua tan như mây đen bị gió thổi bay. Nàng không kịp lưu tâm đến điều gì đặc biệt và thậm chí cũng không kịp suy nghĩ. Chỉ có duy nhất một chuyện tranh cãi giữa Alesandra và người giám hộ. Vợ chồng họ sẽ hộ tống nàng đến Luân Đôn và mở cửa dinh thự của họ trong thành phố suốt mùa lễ hội. Alesandra có mười lăm cuộc hẹn gặp, nhưng lại chỉ có ít ngày trước khi đến thành phố theo lịch trình, vì cả Công tước và Nữ Công tước cùng bị ốm.
Alesandra muốn đi một mình. Nàng không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai bởi vậy nàng đề nghị họ để nàng thuê nhà. Nữ Công tước choáng váng bởi suy nghĩ kỳ lạ này và Alesandra không khó khăn gì để trấn an bà. Nhưng chuyện đó lại gặp rào cản khi nàng nói chuyện với Công tước. Nàng nhắc ông rằng nàng là một người trưởng thành và xét cho cùng, một người trưởng thành tất nhiên có thể tự chăm sóc bản thân. Công tước không hề lắng nghe. Họ tranh cãi dữ dội suốt mấy ngày liền. Cuối cùng Công tước quyết định, Alesandra sẽ ở tạm tại nhà Caine và Jade, vợ anh ấy, khi nàng ở Luân Đôn.
Không may, ngay trước ngày nàng đến, cả Caine lẫn Jade đều lăn ra ốm với những triệu chứng bí ẩn tương tự như Công tước và Nữ Công tước cùng bốn người con gái của họ.
Lựa chọn duy nhất còn lại là Colin. Nếu Alesandra không xếp lịch hẹn quá nhiều với những người bạn kết giao của cha nàng thì nàng sẽ ở lại vùng nông thôn thanh bình cho đến khi Công tước khỏe lại. Nàng không muốn quấy rầy Colin, nhất là từ sau khi nghe Công tước kể về tai nạn khủng khiếp hai năm trước của chàng. Nàng có thể hình dung điều cuối cùng Colin cần hiện nay là tình trạng lộn xộn. Tuy nhiên, Công tước Williamshire khăng khăng muốn nàng thuận theo lòng hiếu khách của ông. Và thật là bất lịch sự nếu cứ khăng khăng từ chối nguyện vọng chân thành đó. Hơn nữa, sống cùng Colin trong vài ngày có thể làm cho yêu cầu mà nàng phải thực hiện cùng chàng trở nên dễ dàng hơn.
Nàng đặt chân lên ngưỡng cửa nhà Colin khi quá giờ ăn tối một chút. Chàng đã ra ngoài từ tối. Alesandra, cô hầu mới và hai cận vệ đáng tin cậy tạo thành một đám đông nho nhỏ trong phòng đón khách chật hẹp sơn hai màu đen trắng. Nàng đưa bức thư ngắn của Công tước Williamshire cho người quản gia trẻ tuổi và đẹp trai tên Flannaghan. Người quản gia này không thể quá hai mươi lăm tuổi. Cái nhìn chằm chằm ngạc nhiên không che giấu của nàng khiến anh bối rối, vẫn cúi đầu trước nàng, anh đỏ mặt đến tận chân tóc và nàng nhất định không làm dịu đi tình huống cực kỳ không thoải mái ấy.
“Thật vinh dự khi được đón tiếp công chúa trong nhà chúng tôi”, anh chàng lắp bắp, nuốt nước miếng, rồi lặp lại thêm lần nữa.
“Ta hy vọng ông chủ của anh cũng cảm thấy như vậy. Ta không muốn gây phiền toái.”
“Không, không”, Flannaghan buột miệng kêu lên, thất kinh với ý nghĩ đó. “Người không bao giờ gây phiền toái cả, thưa công chúa.”
“Thật là tốt khi anh nói vậy.”
Flannaghan lại khổ sở nuốt nước miếng. Anh nói một cách lo lắng, “Nhưng thưa công chúa Alesandra, tôi e là không có đủ phòng cho tất cả người của công chúa”. Khuôn mặt của người quản gia bối rối ghê gớm.
“Chúng ta sẽ làm được”, nàng đảm bảo bằng một nụ cười, giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn. Chàng trai trẻ tội nghiệp trông như sắp ốm, và nếu anh ấy ốm thật thì chắc chắn là tại nàng. “Công tước Williamshire đã khăng khăng yêu cầu ta đi cùng với cận vệ, và ta không thể đi đâu mà không có cô hầu mới của ta, Valena. Nữ Công tước đã đích thân chọn cô ấy cho ta. Valena đang sống ở Luân Đôn, anh cũng biết, nhưng cô ấy được sinh ra và lớn lên ở quê hương của cha ta. Đó có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên tuyệt vời không nhỉ? Ồ, dĩ nhiên là vậy rồi”, nàng trả lời trước khi Flannaghan có thể mở miệng. “Bởi vì cô ấy chỉ vừa mới được nhận làm, ta không thể để cô ấy đi được. Nó chẳng lịch sự chút nào, đúng không? Anh hiểu điều đó nhỉ. Ta thấy là anh hiểu được.”
Flannaghan không bắt kịp những gì mà công chúa giải thích, nhưng anh gật đầu đồng ý chỉ để vui lòng nàng. Cuối cùng anh cũng để ánh mắt mình rời khỏi công chúa xinh đẹp. Anh khẽ chào Valena và sau đó phá hỏng cách cư xử tốt đẹp của mình vì buột miệng nhận xét, “Cô ấy chỉ là một đứa trẻ”.
“Valena lớn hơn ta một tuổi”, Alesandra giải thích. Nàng hướng về người con gái có mái tóc thẳng và nói với cô ấy bằng một ngôn ngữ mà Flannaghan chưa nghe bao giờ trước đây. Nó hơi giống tiếng Pháp nhưng anh không dám chắc có đúng hay không.
“Họ có thể nói tiếng Anh không, thưa công chúa?” Anh hỏi nàng.
“Khi họ muốn”, nàng trả lời. Nàng gỡ sợi dây áo choàng tay màu tía có hai đường viền trắng. Một cận vệ cao, vạm vỡ, mái tóc đen nhánh và trông có vẻ đầy đe dọa bước lên cầm lấy cái áo cho nàng. Nàng cảm ơn người cận vệ trước khi quay lại với Flannaghan. “Ta mong được ở lại qua đêm. Chuyến đi đã kéo dài cả ngày vì trời mưa và giờ ta lạnh thấu xương. Bên ngoài thật khủng khiếp”, nàng thêm vào cùng một cái gật đầu. “Nước mưa lạnh như tuyết ấy, đúng không, Raymond?”
“Đúng vậy, thưa công chúa”, người cận vệ đồng ý bằng giọng nói nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên.
“Tất cả chúng tôi hoàn toàn kiệt sức”, nàng lại nói với Flannaghan.
“Dĩ nhiên là công chúa kiệt sức rồi”, Flannaghan đồng ý. “Xin vui lòng đi theo tôi”, anh đề nghị. Anh bắt đầu lên lầu với công chúa đi bên cạnh. “Có bốn phòng trên tầng hai, công chúa Alesandra, và ba phòng ở tầng trên cho người hầu. Nếu cận vệ của người ở chung… “
“Raymond và Stefan sẽ vui vẻ cùng chia sẻ nơi ở”, nàng ngắt lời anh. “Đây chỉ là sắp xếp tạm thời cho đến khi anh trai của Colin và vợ anh ấy khỏi bệnh. Ta sẽ chuyển đến ở với họ ngay khi có thể.”
Flannaghan đỡ lấy khuỷu tay của Alesandra để hỗ trợ nàng lên những bậc còn lại của cầu thang. Anh có vẻ hăm hở muốn giúp đến nỗi nàng không nỡ nói là mình không đòi hỏi sự trợ giúp của anh. Nếu điều đó làm anh vui lòng khi cư xử với nàng như một phụ nữ lớn tuổi, nàng sẽ để cho anh làm.
Họ lên tới nơi trước khi Flannaghan nhận thấy những cận vệ không đi theo. Hai người đàn ông biến mất phía sau ngôi nhà. Alesandra giải thích cho anh hiểu rằng họ đang kiểm tra xung quanh để làm quen với tất cả các lối vào trong nhà và sẽ lên lầu khi đã hoàn thành công việc. “Nhưng tại sao họ lại phải để ý…” Nàng không để anh kết thúc câu hỏi, “Để đảm bảo an toàn cho chúng ta, Flannaghan”.
Flannaghan gật đầu, mặc dù thành thực mà nói thì anh vẫn không hiểu nàng đang nói về chuyện gì.
“Người có phiền nếu dùng phòng của ông chủ tôi đêm nay không, thưa công chúa? Tấm ga trải giường vừa được thay mới sáng nay và các căn phòng khác thì chưa sẵn sàng cho khách ở. Chỉ có đầu bếp và tôi ở đây, thưa công chúa, vì tình hình tài chính của ông chủ tôi đang gặp khó khăn và tôi nghĩ không cần tấm trải giường cho những chiếc giường khác vì tôi không biết…”
“Ôi, anh không cần phải lo lắng quá đâu, chúng ta sẽ làm được, ta hứa.”
“Thật tốt vì người cảm thông cho chúng tôi. Tôi sẽ chuyển đồ của người vào phòng lớn dành cho khách ngay sáng mai.”
“Anh không quên Colin đấy chứ?” Nàng hỏi. “Ta nghĩ Colin sẽ cáu tiết lắm nếu thấy ta ở trên giường của anh ấy.”
Flannaghan chỉ tưởng tượng ngược lại, và lập tức đỏ mặt bởi suy nghĩ đáng hổ thẹn của mình. Anh vẫn còn hơi run, và chắc chắn đó là lý do anh đang cư xử giống như kẻ đần độn. Tuy nhiên, điều bất ngờ mà những người khách vừa đến gây ra không phải là nguyên nhân thật sự của tình trạng đáng thương của anh. Không, đó là vì công chúa Alesandra. Nàng là người phụ nữ tuyệt vời nhất anh từng gặp. Mỗi lần nhìn nàng là anh quên sạch những suy nghĩ của mình. Mắt nàng xanh kỳ lạ. Nàng có đôi mi dài nhất, sậm màu nhất mà anh chưa từng thấy trước đây, và nước da nàng quá thanh nhã thuần khiết. Chỉ vài đốm tàn nhang rắc trên sống mũi tạo khiếm khuyết trên làn da của nàng, nhưng Flannaghan nhận thấy lỗi sai đó cực kỳ tuyệt vời.
Anh hắng giọng với cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. “Tôi tin chắc ông chủ sẽ không phiền nếu ngủ tại một trong những phòng ngủ khác đêm nay. Dù sao thì cũng có khả năng là ngài ấy không về nhà cho đến sáng mai. Ngài ấy quay lại hãng tàu Emerald để giải quyết một số giấy tờ, và thường thức nguyên đêm ở đó.
Sau khi giải thích, Flannaghan đưa nàng đi dọc hành lang. Có bốn phòng trên tầng hai. Cửa đầu tiên rộng mở và cả nàng lẫn Flannaghan ngừng lại ở lối ra vào.
“Đây là phòng làm việc, thưa công chúa”, Flannaghan giới thiệu. “Nó có chút bừa bộn, nhưng ông chủ của tôi không cho phép tôi đụng vào bất cứ thứ gì.”
Alesandra mỉm cười. Phòng làm việc bừa bộn với những chồng giấy tờ khắp nơi. Nhưng nó là một căn phòng ấm áp và mời gọi nàng. Một cái bàn gỗ gụ đối diện cửa ra vào. Lò sưởi nhỏ phía bên trái, một cái ghế bọc da nâu có gác để chân ở bên phải và một tấm thảm màu nâu đỏ đẹp tuyệt ở giữa phòng. Sách xếp đầy trên các kệ ốp sát tường, những cuốn sổ cái[1] xếp thành chồng cao trong chiếc tủ gỗ đựng hồ sơ nhét ở góc phòng.
[1] Một loại sổ kế toán tổng hợp.
Phòng làm việc cực kỳ đàn ông. Mùi rượu và mùi da thuộc ngập trong không khí. Nàng hoàn toàn dễ chịu với mùi hương này. Thậm chí nàng còn tưởng tượng hình ảnh mình cuộn tròn trong chiếc áo choàng và đôi dép mềm đi trong nhà, ngồi trước lò sưởi với những ngọn lửa đang nhảy múa mạnh mẽ và đọc những cáo báo tài chính mới nhất về tài sản của mình.
Flannaghan đưa nàng đi tiếp. Cửa thứ hai là phòng ngủ của Colin. Anh vội vã tiến tới trước mở cửa cho nàng.
“Ông chủ của anh có thói quen làm việc liên tục trong nhiều giờ như vậy sao?” Alesandra hỏi.
“Thưa vâng, ngài ấy thành lập công ty cách đây vài năm cùng người bạn thân nhất là Hầu tước St. James, hai quý ông đã nỗ lực hết sức để giữ cho công việc kinh doanh phát triển. Cạnh tranh trên thương trường quá khốc liệt.”
Alesandra gật đầu, “Hãng tàu Emerald có danh tiếng tuyệt vời”.
“Thật chứ ạ?”
“Thật đấy. Cha của Colin muốn mua cổ phần. Nó chắc chắn sẽ sinh lợi cho nhà đầu tư, nhưng người cộng sự không chịu bán cổ phần.”
“Họ muốn duy trì kiểm soát hoàn toàn”, Flannaghan cười toe toét, “Tôi nghe ngài ấy nói như thế với Công tước”.
Alesandra đi vào phòng ngủ, kết thúc đề tài câu chuyện kinh doanh. Flannaghan nhận thấy không khí giá lạnh trong phòng nên vội phóng đến lò sưởi để nhóm lửa. Valena đi vòng qua cô chủ để thắp nến trên bàn đặt cạnh giường.
Phòng ngủ của Colin cũng nam tính và hấp dẫn như phòng làm việc của chàng. Giường ngủ đối diện với cửa ra vào. Nó có kích thước rất lớn và được phủ tấm trải giường màu sô cô la sẫm. Tường sơn màu be đậm, một cái nền thích hợp với những vật dụng bằng gỗ gụ xinh xắn.
Hai cửa sổ hai bên đầu giường phủ rèm sa tanh mềm mại cũng màu be. Valena thả rèm xuống vì cô cảm thấy ô cửa sổ bằng kính có vẻ quá gần con đường bên dưới.
Có một cánh cửa bên trái Alesandra thông qua phòng làm việc và một cánh cửa bên phải nàng nằm cạnh tấm bình phong cao ngăn cách sự riêng tư. Nàng băng qua phòng, kéo rộng cánh cửa và phát hiện ra một căn phòng ngủ kế bên. Màu sắc căn phòng y hệt như phòng ngủ chính dù giường ngủ có vẻ nhỏ hơn một chút. “Đây là một căn nhà tuyệt vời”, nàng nhận xét, “Colin đã chọn lựa rất tốt”.
“Ngài ấy không sở hữu căn nhà”, Flannaghan nói. “Người đại diện của ngài ấy đã cho chúng tôi thuê với giá rẻ. Chúng tôi sẽ lại chuyển đi vào cuối mùa hè khi chủ nhà từ Mỹ quay về.”
Alesandra cố giấu nụ cười. Nàng nghi ngờ việc Colin sẽ rất cảm kích người hầu của chàng khi tiết lộ hết bí mật tài chính. Flannaghan là người hầu nhiệt tình nhất mà nàng từng gặp. Anh trung thực một cách thú vị, và Alesandra thích anh vô cùng.
“Tôi sẽ mang đồ của người vào phòng kế bên trong ngày mai”, Flannaghan nói lớn khi anh phát hiện nàng đang nghiên cứu căn phòng khác. Anh quay lại lò sưởi, đút thêm củi vào lò, rồi phủi tay vào hai bên ống quần. “Hai phòng này có giường ngủ lớn hơn. Hai phòng còn lại ở tầng này khá nhỏ, mỗi phòng có một cái khóa cửa, thưa công chúa.” Người cận vệ có mái tóc đen tên Raymond gõ cửa. Alesandra vội vã đến lối vào và lắng nghe anh ta thì thầm giải thích điều gì đó.
“Raymond vừa mới giải thích rằng một trong những cửa sổ trong phòng khách bên dưới bị hư then cài. Anh ấy muốn anh cho phép sửa chữa nó.”
“Ý của người là ngay bây giờ?” Flannaghan hỏi lại nàng.
“Đúng, Raymond là người hay lo lắng, anh ấy sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi chắc chắn ngôi nhà an toàn.” Nàng không đợi sự đồng ý của người quản gia và gật đầu với người cận vệ như thể nàng chấp thuận lời đề nghị của anh ấy. Valena đã chuẩn bị chiếc áo ngủ cùng áo khoác ngoài. Alesandra quay lại đúng lúc Valena ngáp lớn.
“Valena, đi ngủ đi. Ngày mai sẽ đủ thời gian để dỡ hết đồ đạc còn lại ra.” Cô hầu cúi đầu, nhún gối chào công chúa. Flannaghan vội vàng đi trước. Anh đề nghị Valena đến căn phòng cuối hành lang. Đó là căn phòng nhỏ nhất, anh giải thích, nhưng giường khá thoải mái và phòng thật sự ấm áp. Anh tin chắc Valena sẽ thấy thích nó. Sau khi chúc Alesandra ngủ ngon, anh đi cùng Valena để giúp cô ấy sắp xếp.
Alesandra ngủ thiếp đi khoảng ba mươi phút sau. Như một thói quen, nàng ngủ hoàn toàn ngon lành trong vài giờ, nhưng lại thức dậy lúc hai giờ sáng. Nàng đã không thể ngủ nguyên đêm kể từ khi quay về nước Anh, và đã quen với tình trạng này. Nàng mặc áo choàng, thêm củi vào lò sưởi, rồi lại lên giường cùng với chiếc túi nhỏ đựng giấy tờ. Nàng sẽ đọc bản báo cáo của người môi giới về tình hình tài chính hiện thời của mình tại Lloyd’s[2] ở Luân Đôn trước, và nếu nó không làm cho nàng buồn ngủ thì nàng sẽ lập một cái biểu đồ mới cho tài sản của mình.
[2] Lloyd’s là một thị trường bảo hiểm và tái bảo hiểm ở Anh, bao gồm nhiều công ty tập hợp lại với nhau như một tập đoàn bảo hiểm rủi ro.
Một chấn động lớn từ dưới cầu thang vọng lên, cắt ngang sự tập trung. Nàng nhận ra giọng của Flannaghan và từ âm thanh rối rít của anh, nàng đoán ra rằng anh đang cố xoa dịu ông chủ đầy giận dữ của mình.
Cái tính tò mò lôi nàng ra khỏi giường. Alesandra xỏ chân vào đôi dép mềm đi trong nhà, buộc chặt dây áo choàng quanh áo ngủ và đi xuống tầng trệt. Nàng đứng khuất trong bóng tối trên cầu thang nhưng căn phòng đón khách bên dưới chìm trong ánh sáng của những ngọn nến. Nàng thở dài nhè nhẹ khi thấy cách Raymond và Stefan đang chặn đường Colin. Chàng đứng quay lưng với nàng, nhưng Raymond vô tình nhìn lên và thấy nàng. Ngay lập tức, nàng ra hiệu cho anh ấy rút đi. Raymond thúc khuỷu tay vào người bạn, cúi chào Colin, rồi rời khỏi phòng đón khách.
Flannaghan không nhận thấy những người cận vệ đã lui đi và cũng không biết Alesandra đang có mặt. Anh sẽ không bao giờ nói thao thao bất tuyệt nếu biết nàng đang đứng ở đó lắng nghe từng lời của mình.
“Cô ấy là tất cả những gì mà tôi từng hình dung về một nàng công chúa thật sự”, anh nói với ông chủ của mình, giọng nói chứa đựng đầy sự ngưỡng mộ. “Mái tóc cô ấy có màu của đêm đen, những lọn tóc quăn mềm mại xõa tung trên bờ vai. Đôi mắt xanh dương, màu xanh kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Chúng ngời sáng thông minh và trong veo. Và chắc chắn là ngài cao hơn cô ấy rất nhiều. Sao tôi cứ cảm thấy mình giống một người khổng lồ, vụng về khi cô ấy nhìn thẳng vào tôi. Cô ấy cũng có chút tàn nhang, thưa ngài, nhưng chúng lại làm cho cô ấy xinh đẹp hơn”, Flannaghan ngừng lại đủ lâu để thở. “Cô ấy vô cùng tuyệt vời.” Colin không thèm để ý tí nào tới những lời nhận xét của Flannaghan về công chúa. Chàng đã định tung quả đấm vào một trong những kẻ lạ mặt ngáng đường mình và rồi sẽ quẳng cả hai người đàn ông ra đường khi Flannaghan chạy rầm rầm xuống cầu thang để giải thích cho chàng biết những người này là do Công tước Williamshire gửi tới. Colin rời mắt khỏi người đàn ông to con hơn và một lần nữa sắp xếp lại đống giấy tờ chàng mang về, tìm kiếm bản báo cáo mà người cộng sự đã hoàn thành. Chàng hy vọng không phải đem bất cứ thứ gì ra khỏi văn phòng, vì chàng quyết tâm ghi chép lại những con số vào sổ cái trước khi về nhà và ngủ.
Tâm trạng Colin đang cáu bẳn.
Chàng thật sự thất vọng vì người quản gia của mình đã xen vào. Một vụ đánh đấm ra trò có thể sẽ giúp chàng tống khứ vài điều khó chịu. Cuối cùng thì chàng cũng thấy tờ giấy cần tìm ngay khi Flannaghan bắt đầu lần nữa.
“Công chúa Alesandra khá mảnh dẻ, tất nhiên là tôi không thể không nhận thấy thân hình cô ấy cân đối đến thế nào.”
“Đủ rồi”, Colin ra lệnh, giọng chàng nhẹ nhàng đầy quyền uy.
Người quản gia lập tức dừng tất cả những lời ca tụng về nàng công chúa Alesandra xinh đẹp, tiu nghỉu như quả bóng xì hơi. Anh chỉ muốn hâm nóng đề tài và biết mình có thể tiếp tục thao thao bất tuyệt ít nhất là thêm hai mươi phút nữa. Trời, anh còn chưa nói đến nụ cười hay là sự quyền quý vương giả toát ra từ nàng…
“Được rồi, Flannaghan”, Colin bắt đầu, làm gián đoạn suy nghĩ của người quản gia. “Hãy cố gắng để hồn cậu ở trên mặt đất này nhé. Có một công chúa quyết định cư ngụ tại đây với chúng ta, đúng không?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Tại sao vậy?”
“Tại sao chuyện gì, thưa ngài?”
Colin nói với một tiếng thở dài. “Tại sao cậu cho là…”
“Tôi không có quyền giả sử”, Flannaghan ngắt lời.
“Khi nào thì cậu có thể dừng lại?” Flannaghan cười toe toét như thể anh mới được nhận một lời khen ngợi.
Colin vừa ngáp vừa nói. Chúa ơi, chàng quá mệt mỏi. Chàng không còn tâm trạng để ở lại hãng tàu đêm nay. Chàng kiệt sức sau nhiều giờ liền làm việc với hàng đống sổ sách, điên tiết vì không thể làm cho các con số khốn kiếp ấy tăng lên đủ để gia tăng lợi nhuận và vô cùng mệt mỏi vì chiến đấu trong những cuộc cạnh tranh. Việc ấy dường như quá quen thuộc, từ cái ngày hãng tàu mới mở cửa kinh doanh.
Ngoài mối bận tâm về tài chính thì những cơn đau nhức nhối đang hành hạ chàng. Chân trái của chàng bị thương trong vụ tai nạn biển cách đây vài năm, giờ đang hoàn toàn đau đớn, và tất cả những gì chàng muốn làm là đi vào giường với một ly rượu nóng.
Chàng không chấp nhận mình bị đánh gục bởi sự mỏi mệt. vẫn còn việc phải làm trước khi đi ngủ. Chàng hất cái áo choàng qua cho Flannaghan, đặt cây gậy ba toong cạnh cây dù và để mớ giấy tờ lên mép bàn.
“Thưa ngài, ngài muốn tôi đem gì đến cho ngài uống?”
“Ta có rượu trong phòng làm việc”, chàng trả lời. “Tại sao cậu lại gọi ta bằng danh xưng ‘thưa ngài’? Ta cho phép cậu gọi ta là Colin rồi cơ mà.”
“Nhưng đó là lúc trước.”
“Trước gì?”
“Trước khi có một công chúa thực sự sống cùng chúng ta”, Flannaghan giải thích. “Bây giờ nếu để tôi gọi ngài là Colin thì không đúng đắn. Ngài có thích tôi gọi là Hiệp sĩ Hallbrook không?” Anh hỏi và sử dụng tước Hiệp sĩ mà Colin được phong.
“Ta thích được gọi là Colin hơn.”
“Nhưng tôi đã giải thích, thưa ngài, nó không đơn giản đâu.”
Colin phá ra cười, Flannaghan có vẻ quá khoa trương. Cậu ta đang hành động càng ngày càng giống ông quản gia Sterns của anh trai chàng, và Colin thật sự không bất ngờ chút nào. Sterns là chú của Flannaghan và đã phục vụ cho gia đình chàng từ khi còn trẻ.
“Cậu trở thành kẻ ngạo mạn như chú của cậu rồi”, Colin khịt khịt mũi nói. “Thật tốt khi nói vậy, thưa ngài.”
Colin lại cười. Sau đó chàng lắc đầu. “Nào, chúng ta hãy quay về với cô công chúa, nhé? Tại sao cô ấy ở đây?”
“Cô ấy không cho tôi biết”, Flannaghan giải thích. “Và tôi nghĩ thật không phải phép nếu tôi hỏi.”
“Chỉ vì vậy mà cậu cho cô ấy vào nhà?”
“Cô ấy mang theo một bức thư ngắn của cha ngài.”
Cuối cùng thì họ cũng đã đi tới được đoạn kết của sự việc rối rắm này. “Bức thư đâu?”
“Tôi để nó trong phòng khách… hay là ở phòng ăn nhỉ?”
“Đi tìm nó đi, có lẽ bức thư của ông ấy sẽ giải thích tại sao người phụ nữ này có hai tên giết người đi cùng cô ta”
“Họ là cận vệ của cô ấy, thưa ngài”, Flannaghan lên tiếng bảo vệ. “Cha ngài gửi họ đến cùng cô áy, và một công chúa sẽ không đi chung với những tên giết người.”
Nét mặt Flannaghan cực kỳ khôi hài trong sự kính sợ. Công chúa chắc chắn thán phục người hầu dễ xúc cảm này.
Người quản gia chạy ào vào phòng khách để tìm bức thư. Colin thổi tắt nến trên bàn, mang theo giấy tờ và lên cầu thang.
Rốt cuộc thì chàng hiểu lý do tại sao công chúa Alesandra đến đây. Dĩ nhiên là cha chàng đứng sau toàn bộ kế hoạch này. Sự cố gắng mai mối của ông ngày càng trở nên thái quá, và Colin chẳng có tâm trí tham gia vào trò chơi của ông.
Lên tới lưng chừng cầu thang, chàng phát hiện ra nàng. Thành cầu thang giúp chàng tránh sự hổ thẹn. Colin tin chắc mình sẽ ngã ngửa nếu không kịp thời nắm chặt tay vịn. Flannaghan không hề phóng đại. Nàng trông như một công chúa. Một công chúa xinh đẹp. Tóc nàng chảy tràn trên đôi vai và nó thật sự có màu của đêm đen. Nàng mặc đồ trắng, và, Chúa ơi, với cái nhìn đầu tiên, nàng xuất hiện như một ảo ảnh mà thánh thần gửi đến để kiểm tra quyết tâm của chàng.
Chàng đã thất bại. Bài kiểm tra coi như xong. Mặc dù nỗ lực hết sức, chàng vẫn không tìm thấy được chút khả năng nào kiểm soát cơ thể mình đang phản ứng với hình ảnh của nàng.
Lần này cha chàng đã cao tay hơn hẳn. Colin sẽ nhớ khen ngợi ông cho lần lựa chọn mới nhất này – tất nhiên là sau khi chàng đưa nàng đi.
Họ đứng nhìn nhau chằm chằm cả phút. Nàng chờ chàng mở miệng. Chàng chờ nàng giải thích sự hiện diện của mình.
Alesandra là người đầu tiên nhượng bộ. Nàng bước lùi lên cho đến khi đứng sát bậc thang trên cùng, cúi đầu, và nói, “Chào buổi tối, Colin. Rất vui được gặp lại ngài”.
Giọng nàng cực kỳ lôi cuốn. Colin cố gắng tập trung vào những gì nàng vừa nói. Thật là một sự cố gắng lố bịch.
“Gặp lại?” Lạy Chúa, chàng hỏi cộc lốc.
“Vâng, chúng ta đã gặp nhau khi ta còn là một cô bé. Ngài đã gọi ta là nhóc con ngỗ nghịch.”
Nhận xét đó buộc chàng nở một nụ cười miễn cưỡng. Chàng không có ký ức nào về cuộc gặp đó. “Và lúc đó nàng là một nhóc con ngỗ nghịch?”
“Ồ, vâng”, nàng trả lời không chút đắn đo. “Ta đã đá ngài, thật ra là vài lần, nhưng chuyện đó đã lâu lắm rồi. Ta đã trưởng thành so với lúc đó và ta tin là biệt danh đó bây giờ không còn thích hợp nữa. Ta không đá ai nữa trong suốt những năm qua.”
Colin tựa người vào thành cầu thang để giảm bớt trọng lượng cơ thể khỏi cái chân đang đau nhức. “Chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“Tại nhà của cha ngài ở nông thôn. Cha mẹ ta và ta tới đó cùng lúc ngài từ Oxford về nhà. Anh trai ngài vừa tốt nghiệp.”
Colin vẫn không nhớ ra. Chàng chẳng ngạc nhiên. Cha mẹ chàng luôn có những vị khách cực kỳ thú vị và chàng thì chẳng hề chú ý đến họ. Nhất là với người như cha chàng, tốt bụng và nhân hậu, luôn giúp đỡ bất kỳ ai cầu xin sự giúp đỡ của ông.
Bàn tay nàng từ tốn đan vào nhau và có vẻ rất thư thái. Tuy nhiên Colin nhận thấy những ngón tay nàng trắng đến thế nào và biết thực sự nàng đang kẹp chúng lại với nhau hoặc vì sợ hãi hoặc vì căng thẳng. Nàng không hoàn toàn thanh thản như nàng đã làm để chàng tin. Sự yếu đuối dễ bị tổn thương của nàng đột nhiên lộ rõ và chàng thấy mình phải tìm cách xoa dịu nàng.
“Cha mẹ nàng hiện ở đâu?”
“Cha ta qua đời khi ta mười một tuổi. Mẹ ta cũng đi theo ông ấy vào mùa hè kế tiếp. Ta có thể giúp ngài nhặt những tờ giấy đó không?” Nàng đột ngột chuyển đề tài.
“Giấy nào?”
Nụ cười của nàng như đang bỏ bùa mê. “Những tờ giấy ngài đánh rơi.” Chàng nhìn xuống và thấy mớ giấy tờ đang nằm rải rác trên các bậc thang. Chàng cảm thấy mình thật là ngu ngốc, trông quá là lố bịch khi đứng đó với bàn tay nắm chặt không khí chứ không phải giấy tờ một lúc lâu như vậy. Chàng cười vì sự thiên kiến của mình. Chàng quả chẳng khá hơn người quản gia chút nào, chàng nghĩ thầm, và Flannaghan có một lời xin lỗi chân thành cho hành vi xem thường ý kiến của cậu ấy. Cậu ấy quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, và đơn giản là không hiểu thấu đáo.
Tuy nhiên, Colin hiểu rõ hơn hẳn. Chàng già hơn hẳn so với người quản gia, cả về tuổi tác lẫn kinh nghiệm sống. Nhưng đêm nay chàng đã quá mệt mỏi, và chắc chắn đó là lý do khiến chàng hành động như một gã khờ.
Ngoài ra, nàng quá đẹp, nét đẹp hấp dẫn chết tiệt, có thể lôi mọi người xuống địa ngục. Chàng thở dài, “Ta sẽ nhặt chúng sau. Chính xác thì tại sao nàng ở đây, công chúa Alesandra?”, chàng hỏi thẳng thừng. “Anh trai ngài và vợ anh ấy đều bị bệnh. Ta dự định ở cùng họ trong thành phố, nhưng phút cuối họ lại trở bệnh và họ nói ta đến ở với ngài cho đến lúc họ khá hơn.”
“Ai là người cho nàng những chỉ dẫn này?”
“Cha ngài.”
“Tại sao ông ấy lại phải quan tâm đến nàng như vậy?”
“Ông ấy là người giám hộ của ta, Colin.”
Chàng không thể ngăn sự ngạc nhiên trước mẩu thông tin ngắn ngủn đó. Cha chàng chưa bao giờ đề cập đến vấn đề bảo trợ này dù Colin biết đó không phải là chuyện của chàng. Ông luôn giữ kín những dự tính và hiếm khi nào chia sẻ với các con trai. “Nàng đến Luân Đôn cho mùa lễ hội?”
“Không. Mặc dù ta đang mong được tham dự một vài buổi tiệc và hy vọng sẽ được thấy quang cảnh đó.”
Tính hiếu kỳ của Colin bộc phát dữ dội hơn. Chàng tiến thêm một bước về phía nàng.
“Ta thật sự không muốn gây ra cho ngài bất cứ phiền phức nào. Ta đã đề nghị đi thuê một căn nhà hoặc ở nhà cha mẹ ngài tại Luân Đôn, nhưng cha ngài không đồng ý. Ông nói rằng điều đó sẽ không xảy ra.” Nàng dừng lại và thở dài não lòng. “Ta đã cố thuyết phục ông ấy và kết quả là ta chẳng lay chuyển nổi.”
Chúa ơi, nụ cười của nàng mới đẹp làm sao. Nó còn dễ lây lan nữa. Chàng thấy mình mỉm cười lại. “Không ai có thể lay chuyển được cha ta”, chàng đồng ý. “Nhưng nàng vẫn chưa giải thích tại sao nàng ở đây”, chàng nhắc nhở.
“Ta chưa giải thích ư? Ôi, nó thật là phức tạp”, nàng gật đầu. “Trước đây thì ta không cần thiết phải đến Luân Đôn, nhưng bây giờ thì cần.”
Chàng lắc đầu như đầu hàng. “Giải thích một nửa luôn làm ta phát điên đấy, công chúa. Ta là người lỗ mãng – một đặc điểm mà cộng sự của ta nhận xét hoặc do mọi người nói thế. Ta hoàn toàn cảm phục sự trung thực vì nó rất hiếm khi xảy ra, và chừng nào mà nàng còn là khách trong nhà ta, ta sẽ vẫn phải để nàng thấy như vậy. Đồng ý chứ?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi, thưa ngài.”
Nàng lại xoắn hai bàn tay với nhau.
Chàng đã làm nàng sợ. Cứ như thể chàng là con quỷ ăn thịt người. Chỉ có Chúa mới biết cái cảm giác đó tự dưng xuất hiện kỳ cục đến mức nào. Chàng cảm thấy áy náy vì rõ ràng là nàng đang sợ, nhưng cũng thấy hài lòng vì đó là cách của mình. Nàng không tranh cãi vì mệnh lệnh của chàng, hoặc cố gắng làm duyên làm dáng. Colin tuyệt đối ghét cái tính đó của phụ nữ.
Chàng hạ giọng hỏi, “Nàng sẵn lòng trả lời thẳng cho ta một số câu hỏi bây giờ chứ?”.
“Tất nhiên rồi. Ngài muốn biết điều gì?”
“Tại sao có cận vệ đi cùng nàng? Hiện nàng đã đến nơi, sao không cho họ đi? Hay là nàng nghĩ ta có thể không giúp đỡ?”
Nàng trả lời câu hỏi cuối cùng của chàng trước, “Ồ, ta không bao giờ nghĩ ngài sẽ từ chối cho ta ở tạm thời tại đây, thưa ngài. Cha ngài đảm bảo rằng ngài sẽ tử tế và lịch thiệp với ta. Flannaghan có bức thư của ông ấy gửi cho ngài. Cha ngài cũng nhấn mạnh là ta phải luôn có cận vệ đi cùng. Raymond và Stefan được Mẹ bề trên tại tu viện nơi ta từng sống thuê để đi cùng ta đến nước Anh. Cha ngài nhất định yêu cầu ta giữ họ lại. Cả hai người họ không có gia đình để trở về và được trả thù lao xứng đáng. Ngài không cần lo lắng về họ.”
Chàng đang cố kìm giữ sự tức giận. Trông nàng thật nghiêm túc. “Ta không lo lắng về họ.” Chàng bất giác cười toe toét và lại lắc đầu. “Nàng có biết, cố gắng lấy được câu trả lời từ những gì nàng đang nói là rất khó khăn không?”
Nàng gật đầu tỉnh bơ. “Mẹ bề trên cũng từng nói như vậy với ta. Bà ấy cho rằng đó là thói xấu lớn nhất của ta. Ta rất tiếc nếu ta làm ngài rối lên. Ta không có ý đó, thưa ngài.”
“Alesandra, cha ta đứng sau kế hoạch này, phải không? Ông ấy gửi nàng đến chỗ ta.”
“Đúng và không đúng.”
Nàng nhanh chóng đưa tay lên như để chặn lại cái nhăn mặt của chàng. “Cha ngài gửi ta đến chỗ ngài, nhưng chỉ sau khi ông ấy biết Caine và vợ anh ấy bị bệnh. Tuy nhiên, ta tin là không có kế hoạch gì phức tạp cả. Thật ra mà nói, cha mẹ ngài muốn ta ở lại điền trang cho đến khi họ bình phục đủ để hộ tống ta đến thành phố. Ta cũng sẽ ở đó nếu ta không phải thực hiện tất cả các cuộc hẹn của mình.”
Nàng có vẻ chân thành. Colin chế giễu cái ý nghĩ cha mình không đứng phía sau kế hoạch này. Chàng vừa gặp ông ở câu lạc bộ mới tuần trước và sức khỏe ông rất tốt. Colin cũng nhớ cái chủ đề quen thuộc. Ông thường xuyên vô tình đề cập đến vấn đề hôn nhân, sau đó trở nên gay gắt khi lại cằn nhằn Colin về việc lấy vợ. Colin giả vờ nghe, và khi cha nguội bớt thì chàng nói cho ông biết mình quyết tâm sống độc thân.
Alesandra không biết những gì đang diễn ra trong đầu Colin. Tuy nhiên, cái cau mày của chàng đang làm nàng lo lắng. Chàng có vẻ đang sắp xếp sự nghi ngờ. Chàng là một người đàn ông đẹp trai, nàng nghĩ, với mái tóc dày, màu nâu vàng và đôi mắt thiên về màu xanh lá hơn là màu nâu lục nhạt. Chúng lấp lánh khi chàng mỉm cười. Chàng có một lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu ở má trái. Nhưng, trời ơi, cái cau mày thật là dữ tợn. Thậm chí chàng còn đáng sợ hơn cả Mẹ bề trên và Alesandra cho rằng đó là ấn tượng khó quên.
Nàng không thể đứng im lâu. “Cha ngài đã định nói với ngài về trường hợp bất bình thường của ta”, nàng thì thầm. “Ông ấy rất thẳng thắn trong mọi vấn đề.”
“Khi cha ta bắt đầu với kế hoạch của ông ấy, không có gì là dễ hiểu. “
Nàng thẳng vai và nhíu mày. “Cha ngài là người đàn ông đáng kính nhất mà ta hân hạnh được biết, ông ấy vô cùng tốt với ta và cũng là người quan trọng nhất trong tim ta.” Nàng cao giọng khi kết thúc lời biện hộ cho Công tước.
Colin cười toe toét. “Nàng không cần bênh vực ông ấy trước mặt ta. Ta biết sự đáng kính của cha mình. Đó là một trong hàng trăm lý do hoặc hơn thế nữa tại sao ta yêu ông ấy.”
Cơ thể nàng thả lỏng. “Ngài rất may mắn khi có người đàn ông tốt như vậy làm cha.”
“Nàng cũng đã may mắn?”
“Ôi, vâng, tất nhiên cha ta là một người đàn ông tuyệt vời.”
Nàng lùi lại khi Colin lên nốt các bậc thang cuối. Nàng va vào tường, rồi quay người và từ từ đi dọc hành lang vào phòng.
Colin chắp tay sau lưng và bước đến cạnh nàng. Flannaghan đã đúng, chàng nghĩ. Chàng cao hơn hẳn Alesandra. Có lẽ thân hình chàng đang đe dọa nàng. “Nàng không cần phải sợ ta.”
Nàng dừng bước và quay sang nhìn chàng. “Sợ? Điều gì khiến ngài nghĩ là ta sợ ngài?”
Giọng nàng có vẻ hoài nghi. Colin nhún vai. “Nàng vội vàng tránh xa khi ta đến gần”, chàng chỉ ra cho nàng thấy. Chàng không đề cập đến nỗi sợ hãi thoáng qua trong mắt nàng hay việc nàng đã siết chặt hai tay với nhau. Nếu nàng muốn giả vờ không lo sợ thì chàng sẽ để nàng làm theo ý mình.
“Phải, ta hơi sợ”, nàng thừa nhận.
“Ta chưa từng gặp ai trong khi mặc đồ ngủ với áo choàng. Thực ra thì, Colin, ta cảm thấy hoàn toàn an toàn ở đây. Một cảm giác thật tuyệt. Gần đây ta có chút bồn chồn.”
Má nàng ửng đỏ, như thể lời thú nhận làm nàng xấu hổ.
“Tại sao nàng bồn chồn?” chàng hỏi.
Thay vì trả lời câu hỏi của chàng, nàng chuyển đề tài. “Ngài có muốn biết tại sao ta đến Luân Đôn không?”
Chàng suýt nữa phá ra cười. Đó chẳng phải là điều mà chàng muốn tìm hiểu chỉ mới cách đây mười phút sao. “Nếu nàng muốn nói cho ta biết”, chàng nói.
“Thật sự có hai lý do cho hành trình của ta”, nàng bắt đầu. “Chúng đều quan trọng như nhau. Đầu tiên liên quan đến một bí ẩn ta quyết tâm tìm hiểu. Ta gặp một cô gái trẻ tên là Victoria Perry cách đây hơn một năm. Cô ấy ở tại Holy Cross trong một thời gian ngắn. Cô ấy đang tham quan nước Áo cùng gia đình, và bị ốm. Các sơ ở Holy Cross nổi tiếng với kỹ năng điều dưỡng, và khi xác định Victoria sẽ khỏi bệnh, gia đình cô ấy cảm thấy an toàn để cô ấy ở đó cho đến khi bình phục. Cô ấy và ta nhanh chóng trở thành bạn bè, và sau khi quay về Anh, cô ấy viết thư cho ta ít nhất mỗi tháng một lần, đôi khi hơn. Ta ước mình đã giữ được những lá thư, vì hai hoặc ba trong số đó, cô ấy đề cập người ngưỡng mộ bí mật đang chinh phục cô ấy. Cô ấy nghĩ nó rất lãng mạn.”
“Perry… ta đã từng nghe tên này ở đâu rồi.” Colin tự hỏi thành tiếng.
“Ta không biết, thưa ngài.”
Chàng mỉm cười. “Lẽ ra ta không nên ngắt lời nàng. Xin vui lòng tiếp tục.”
Nàng gật đầu. “Lá thư cuối cùng ta nhận được là ngày đầu tiên của tháng Chín. Ta lập tức hồi âm, nhưng không nhận được tin gì cả. Dĩ nhiên ta quan tâm. Khi ta đến nhà cha ngài, ta đã kể cho ông ấy nghe ta sẽ gửi tin nhắn đến cho Victoria để gặp mặt. Ta muốn bắt kịp tất cả những gì xảy ra mới nhất. Victoria có một cuộc sống thú vị và ta rất thích quan hệ thư từ với cô ấy.”
“Và nàng đã gặp được bạn nàng?”
“Không”, Alesandra trả lời. Nàng dừng lại và hướng cái nhìn về Colin. “Cha ngài nói cho ta biết về vụ bê bối. Victoria đã bỏ trốn với người tầng lớp dưới. Họ kết hôn ở Gretna Green[3]. Ngài có thể tưởng tượng chuyện như vậy không? Gia đình của cô ấy chắc chắn tin nó. Cha ngài nói rằng họ đã từ bỏ cô ấy.”
[3] Một ngôi làng nổi tiếng ở phía Nam Scotland, là nơi cử hành hôn lễ cho người mười sáu tuổi trở lên mà không cần sự chấp thuận của cha mẹ.
“Bây giờ ta nhớ ra rồi. Ta đã nghe về vụ bê bối này.”
“Nó không phải là sự thật.”
Chàng nhướng mày bởi sự phản ứng dữ dội trong giọng nói của nàng. “Không phải?” Chàng hỏi.
“Không, đó không phải sự thật. Ta là người có khả năng xét đoán, Colin, và ta đảm bảo với ngài rằng Victoria không chạy trốn với người yêu. Đơn giản cô ấy không phải người như vậy. Ta sẽ tìm ra chuyện gì thật sự đã xảy ra với cô ấy. Cô ấy có lẽ gặp rắc rối và cần sự giúp đỡ của ta”, nàng thêm vào. “Ngày mai ta sẽ gửi thư cho anh trai cô ấy, Neil, để hẹn gặp. Ta không nghĩ gia đình đó muốn việc xấu hổ của con gái họ được nhắc lại.”
“Ta sẽ thận trọng.”
Giọng nàng đầy chân thành. Nàng là một người có thể gây ấn tượng, và vì sắc đẹp chết tiệt của nàng khiến chàng khó chú ý tới bất cứ điều gì nàng đã nói. Đôi mắt nàng như thôi miên chàng. Colin thấy nàng đặt tay lên tay nắm cửa phòng ngủ của chàng. Chàng bị phân tâm bởi mùi hương tuyệt vời. Có mùi hoa hồng bao bọc không khí xung quanh hai người. Colin lập tức lùi lại một bước để tạo khoảng cách.
“Ngài không phiền nếu ta ngủ trên giường của ngài chứ?”
“Ta không biết nàng ở đó.”
“Ngày mai Flanaghan sẽ dọn đồ đạc của ta vào phòng ngủ kế bên. Anh ấy không nghĩ ngài sẽ về nhà đêm nay. Chỉ một đêm thôi, thưa ngài, nhưng vì anh ấy không có thời gian để trải khăn trên giường ở phòng bên cạnh, ta sẽ trả lại giường cho ngài sau.”
“Chúng ta sẽ đổi vào buổi sáng.”
“Ngài đang rất tử tế với ta. Cám ơn ngài.”
Colin thấy quầng thâm dưới mắt nàng. Nàng rõ ràng là kiệt sức và bị chàng giữ quá lâu.
“Nàng cần nghỉ ngơi, Alesandra. Quá nửa đêm rồi.”
Nàng gật đầu, sau đó mở cửa phòng ngủ. “Ngủ ngon, Colin. Cám ơn lần nữa vì sự hiếu khách.”
“Ta không thể quay lưng với một công chúa khi cô ấy đang gặp vận rủi.”
“Xin ngài nhắc lại cho.” Nàng chẳng hiểu mô tê gì với lời nhận xét của chàng. Chàng lấy đâu ra cái suy nghĩ nàng đang gặp vận rủi cơ chứ? “Alesandra, lý do khác để nàng đến Luân Đôn là gì?”
Nàng trông bối rối bởi câu hỏi. Lý do thứ hai chắc không quan trọng lắm, chàng quyết định. “Ta chỉ đơn thuần tò mò”, chàng nhún vai thú nhận. “Nàng nói có hai lý do và ta tự hỏi… thôi, bỏ đi. Lên giường bây giờ đi. Ta sẽ gặp nàng vào buổi sáng. Ngủ ngon, công chúa.”
“Giờ ta nhớ lý do đó”, nàng buột miệng nói.
Chàng quay lại để nhìn nàng, “Ừ?”
“Ngài muốn ta cho ngài biết?”
“Phải, ta muốn biết.”
Nàng nhìn chàng chằm chằm cả phút. Sự ngần ngại là hiển nhiên. Vì nó là điểm yếu của nàng. “Ngài muốn ta trung thực với ngài?”
Chàng gật đầu. “Dĩ nhiên là như vậy.”
“Tốt thôi. Ta sẽ thành thật. Cha ngài đề nghị ta không được tiết lộ cho ngài biết, nhưng do ngài quả quyết muốn biết và ta đã hứa ta thành thật…”
“Phải rồi”, chàng chọc nàng.
“Ta đến Luân Đôn là để kết hôn với ngài.”
Gã đột ngột thấy đói. Đó là sự khác thường của gã, nó nổ bùng ra nuốt chửng lấy gã ngay lập tức. Không bao giờ có bất cứ cảnh báo nào. Gã đã không nghĩ về việc đi săn trong một thời gian dài, rất dài, và bây giờ, đúng nửa đêm, trong khi gã đứng trên ngưỡng cửa thư viện của ngài Johnston, lắng nghe những chuyện phiếm mới nhất về Hoàng thân nhiếp chính, nhấm nháp từng ngụm rượu với một vài quý ông có địa vị khác, gã gần như bị chôn vùi bởi nhu cầu quái gở đó.
Gã có thể cảm thấy năng lượng tiêu hao từ bên trong. Mắt gã bốc cháy. Dạ dày gã quặn đau. Gã thấy đói mèm và trống rỗng.
Gã cần được tiếp tế lại.